Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 38

“Bang ——”một tiếng, điện thoại đã cúp máy.

Cảnh Kính Nhu thở ra một hơi thật dài, Thư kí Trương đứng ở cửa  lạnh lùng nói: “Tiên sinh, anh không cảm thấy da mặt mình có hơi dày sao? Có người lấy mạng chó của anh như vào chỗ không người, là chuyện đáng giá tuyên dương khắp nơi sao?”

“Tôi nói là đầu, không phải mạng chó.” Cảnh Kính Nhu uống cà phê, thảnh thơi nói.

“Lạc Khinh Vân đưa Đàm Mặc về tới có vẻ anh rất vui?” Thư kí Trương hỏi.

Cảnh Kính Nhu dựa vào lưng ghế, chậm rãi trả lời: “Đừng nói Hôi Tháp Ngân Loan, cho dù là toàn bộ hệ thống Hôi Tháp muốn tìm ra một người có thể bắn trúng Lạc Khinh Vân thì cũng là chuyện gần như không thể.”

“Cho nên, Inspector của Lạc Khinh Vân là thùng rỗng kêu to?” *vô dụng

“Sao lại là thùng rỗng kêu to chứ? Trọng điểm là trước nay đều không phải ai có năng lực bắn trúng cậu ta, mà là cậu ta nguyện ý bị ai bắn trúng.” Cảnh Kính Nhu sâu sắc trả lời.

Thư kí Trương lộ ra một nụ cười, “Có vẻ như anh đang trông cậy Lạc Khinh Vân sẽ có được sự lãng mạn như thiêu thân lao đầu vào lửa.”

Cảnh Kính Nhu rũ mắt, xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất nhìn ra nội thành, nhà lầu san sát, cầu vượt và đường cao tốc vòng quanh, không thể tưởng tượng được rằng bên ngoài khu cách ly lại có là Vực thẳm Vô Gian và hệ sinh thái Kepler đang sinh sôi nảy nở vô tận ở phía bên kia vực thẳm.

“Rốt cuộc ai là thiêu thân, ai là lửa…… còn chưa biết được đâu.”

Đàm Mặc vạn phần bi thương ngồi trong xe bọc thiếc về tới nội thành thành phố Ngân Loan. Nguyên nhân cậu bi thương là do cảm thấy đang có một bản kiểm điểm mười ngàn chữ đang đợi cậu.

Sở Dư liếc nhìn Đàm Mặc từ kính chiếu hậu thấy khuôn mặt không còn sức sống, Đàm Mặc cũng phát hiện Sở Dư đang nhìn mình, ánh mắt hình như có một chút áy náy.

“Đội trưởng Lạc sao biết tôi muốn điều qua đội vận tải?”

Lạc Khinh Vân lại rất thẳng thắn nói: “Sở Dư nói cho tôi.”

Sở Dư cười lạnh, trong ánh mắt đầy “Không ngờ anh dễ dàng bán đứng tôi như thế”, cô lập tức giải thích: “Tôi cũng là nghe Giang Xuân Lôi hỏi Ngô Vũ Thanh có biết cậu muốn điều đi đâu không. Giang Xuân Lôi chắc có bạn học ở đội vận tải.”

Đàm Mặc trợn trắng mắt, “Tên Giang Xuân Lôi này đúng là con cá hầm cải chua.”

“Hả?” Sở Dư khó hiểu.

“Đã chua lại còn dư thừa.”

“Ồ, đúng thật.” Sở Dư liếc đội trưởng nhà mình một cái qua kính chiếu hậu, nghĩ đến hành vi vừa phản bội cô vừa rồi là cực kì khó chịu.

“Đội trưởng Lạc, tôi còn muốn nhắc nhở anh một chút, anh giữ được thân Đội phó Đàm, nhưng không giữ được tâm Đội phó Đàm đâu.”

Đàm Mặc nói theo: “Đúng vậy đúng vậy! Dưa hái xanh không ngọt đâu!”

“Sở Dư hôm nay mới dạy tôi, ép hái tuy không ngọt nhưng có thể giải khát.”

Đầu gối Sở Dư trúng đạn, bị đội trưởng nhà mình bán đứng lần thứ hai. (trúng đạn là phải quỳ lạy ó)

“Mẹ nó —— bỗng nhiên phát hiện trong xe này ngoại trừ tôi thì chẳng còn ai là người tốt. Đương nhiên Lạc Khinh Vân anh không tính là người.”

Đàm Mặc liếc Lạc Khinh Vân một cái, bi ai phát hiện viền môi tên khốn này đang cong lên, hình như rất vui vẻ.

Xe ngừng lại ở Hôi tháp thành phố Ngân Loan, Lạc Khinh Vân xuống xe, vươn tay với Đàm Mặc trong xe.

Từ nụ cười đến tư thái đều tràn đầy phong độ, nhưng Đàm Mặc nhìn thế nào cũng thấy đối phương đang truyền tải thông điệp “Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết”.

Cố tình Đàm Mặc còn không phải đối thủ của anh, nhưng Đàm Mặc chính là ham thích làm “Con kiến rung đại thụ” hoặc là “Bọ ngựa đấu xe” linh tinh, dù sao chỉ cần tìm đúng điểm tựa thì đến trái đất còn có thể bị nạy lên, huống chi là Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc đẩy tay Lạc Khinh Vân ra, nhảy xuống xe, hỏi: “Tới Hôi Tháp làm gì?”

“Đương nhiên là để mời Cảnh Kính Nhu truyền đạt cảnh cáo của tôi tới Thành trung tâm—— sau này khi tôi chưa cho phép thì cấm điều người của tôi rời khỏi tôi.”

Một câu, ba chữ “Tôi”, ý cường điệu cực kì rõ ràng, nghe vào tai Đàm Mặc lại cảm thấy sướng không thể giải thích được, như thể cậu cáo mượn oai hùm cũng có thể coi mệnh lệnh từ Thành trung tâm như không là gì.

Đàm Mặc đi theo Lạc Khinh Vân vào thang máy, vừa lúc gặp Hoàng Lệ Lệ.

“Ồ, bị bắt lại rồi.” Cô dùng câu trần thuật, đáy mắt không thể che dấu ý vui sướng khi người gặp họa.

Đàm Mặc lẩm bẩm, nhưng Lạc Khinh Vân bên cạnh lại cười nhẹ, “Đúng vậy, bắt được rồi.”

“Trông thì mượt mà sáng bóng chứ tính tình không được tốt đâu.” Hoàng Lệ Lệ lại nói.

Đàm Mặc nghĩ thầm, cái gì “mượt mà sáng bóng”? Tôi là mèo à?

“Đẹp nhưng mà tính tình không tốt mới có thể đại náo thiên cung.” Lạc Khinh Vân cười nói.

“Em gái anh mới đại náo thiên cung!”

Tôi nhìn giống con khỉ à?

Lạc Khinh Vân hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể làm Như Ý Kim Cô Bổng của cậu.”

“Cảm ơn đó!” Đàm Mặc liếc trắng Lạc Khinh Vân, “Nếu anh là vùng biển đó thì những người khác hẳn là càng hy vọng tôi là cây định hải thần châm kia.”

Cửa thang máy vừa lúc mở ra, Lạc Khinh Vân thân sĩ làm động tác “mời”, Đàm Mặc đi vào.

Khi bọn họ đến bên ngoài văn phòng Cảnh Kính Nhu thì thấy Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng, Giang Xuân Lôi còn có Vương Tiểu Nhị đều ngồi xổm thành một hàng, chắp tay sau lưng.

Không biết đã ngồi xổm bao lâu mà trên chóp mũi Giang Xuân Lôi đổ mồ hôi, chân Vương Tiểu Nhị thì đang run.

“Các cậu đây là đang làm gì?” Đàm Mặc một tay kéo Vương Tiểu Nhị lên.

Đàm Mặc thả lỏng ra, Vương Tiểu Nhị mất sức chống ngồi bệt xuống đất như không xương.

“Đội trưởng Lạc, chúng tôi sai rồi.” Ngô Vũ Thanh là người thứ nhất mở miệng.

“Ồ, sai rồi? Sai ở đâu?” Lạc Khinh Vân cũng không vội vào văn phòng Cảnh Kính Nhu mà đứng ở cửa, thần sắc thảnh thơi hỏi.

“Chúng tôi thân là đội viên đội một thì phải nên chặt chẽ chú ý mỗi một động thái tư tưởng của đồng đội, tôi sơ suất không phòng bị không phát hiện tư tâm của Đội phó Đàm.” Ngô Vũ Thanh cực kỳ thành khẩn.

“Mẹ nó?” Đàm Mặc trăm triệu lần không ngờ người canh chừng cho mình lâu năm như Ngô Vũ Thanh lại là đồ nhu nhược!

Lạc Khinh Vân hơi nâng tay, ý tứ là “Bình thân”.

Ngô Vũ Thanh thở ra một hơi, đứng lên: “Cảm tạ Đội trưởng Lạc.”

Này không hề nghi ngờ đã thôi thúc những người khác phản chiến.

“Tôi nói! Tôi nói! Tôi thân là một thành viên đội một, trung thành với đội một! Sinh là người của Đội trưởng Lạc, chết là……”

“Không cần cậu chết.” Lạc Khinh Vân rất rộng lượng kéo Thường Hằng lên, vỗ vỗ bờ vai anh.

Đàm Mặc ôm cánh tay mắt trợn trắng, lạnh lùng bổ đao: “Anh ta không để anh thành ‘ người ch·ết ’, anh ta phải làm anh thành ‘ ma quỷ ’.”

“ ‘ ma quỷ ’ của tôi có Đội phó Đàm là đủ rồi, quá nhiều tôi tiêu thụ không nổi.”

Giang Xuân Lôi bị sặc, hai đầu gối quỳ xuống đất hơi thảm thiết. Mà hai chữ “Ma quỷ” của Lạc Khinh Vân làm Đàm Mặc run lên.

“Đội trưởng Lạc là đội trưởng của tôi, Đội trưởng Lạc chỉ đông tôi tuyệt không đánh tây! Đội trưởng Lạc muốn tôi lên trời tôi tuyệt không xuống đất!”

“Ha hả, nói như cậu có năng lực lên trời xuống đất vậy.” Đàm Mặc đã không còn ôm hy vọng.

Cao Chích lúc này mới từ chức bao lâu chứ, người đi trà lạnh, đàn sói mắt trắng này!

“Rất tốt. Tôi hy vọng các đội viên của tôi sẽ không có tình huống ‘ thân tại Tào doanh tâm tại Hán ’. Các cậu sùng bái Đội trưởng Cao, nghe Đội trưởng Cao nói, tôi không hề có chút ý kiến. Nhưng đối mặt với Đội phó Đàm tôi hy vọng mọi người có thể suy nghĩ thấu đáo, tiếp tục gióng lên hồi chuông cảnh báo.” Lạc Khinh Vân nắm chặt vai Đàm Mặc kéo cậu vào văn phòng Cảnh Kính Nhu.

Cảnh Kính Nhu đã sớm có chuẩn bị, trên bàn không còn một cái ly sứ.

“Đội phó Đàm, đội vận tải cậu đi nữa ngày đã về rồi à?” Cảnh Kính Nhu vừa nói vừa lấy một lon Coke từ tủ lạnh nhỏ Đàm Mặc, lại đổ cà phê vào cốc kim loại đẩy cho Lạc Khinh Vân.

Anh không tin Lạc Khinh Vân còn có thể làm vỡ ly kim loại.

“Đã trở lại. Lão Cảnh, anh cứ việc nói thẳng có phải anh nói cho Lạc Khinh Vân biết lần này đội vận tải chủ yếu đưa tôi đến Thành trung tâm hay không đi? Rốt cuộc anh là cấp trên của Lạc Khinh Vân hay là ngựa con?”

Đàm Mặc kéo ghế dựa tùy tiện ngồi xuống.

“Sao tôi cảm thấy cậu gọi tôi không phải ‘ lão Cảnh ’, mà là ‘ lão cẩu ’ vậy?”

Không chờ Đàm Mặc phản ứng lại, Cảnh Kính Nhu tiếp tục nói, “Đội phó Đàm cũng là nhân viên lâu năm ở Hôi Tháp. Chẳng lẽ còn không rõ thủ tục Hôi Tháp chúng ta sao? Cường giả xưng vương, ai lợi hại thì chính là Boss. Nói thẳng ra, tôi là người liên lạc chịu trách nhiệm liên lạc với cấp trên, ai trong số các cậu mạnh hơn thì tôi sẽ là ngựa con của người đó.”

“Ha hả.”

“Hơn nữa, Căn cứ Linh Hào liên quan đến tương lai và vận mệnh nhân loại, tốc độ mở rộng của khu Sinh thái Kepler càng lúc càng nhanh, Thành trung tâm cũng là suy xét từ đại cục mới muốn chiêu mộ cậu vào đội tiên phong. Có kinh nghiệm lần trước tiếp cận toàn quân bị diệt, Thành trung tâm cũng sẽ không lại tùy tiện đưa tinh anh đi dò đường. Kỳ thật đối với Đàm Mặc cậu mà nói, đến Thành trung vẫn sẽ là Inspector của Lạc Khinh Vân, giá trị đều sàn sàn như nhau.”

Đàm Mặc quay đầu đi chỗ khác, biết Cảnh Kính Nhu sẽ giúp mình ở lại nên cảm kích gọi: “Lão cẩu.”

“Nhận rõ hiện thực rất quan trọng.” Cảnh Kính Nhu ngẩng đầu, nhìn Lạc Khinh Vân dựa vào cửa văn phòng.

Đối phương cười thực ôn hòa, như cha hiền đến dự buổi họp phụ huynh-giáo viên.

“Làm tốt công tác tư tưởng chưa, Cảnh tiên sinh?”

“Đúng chỗ thì hẳn là đúng chỗ. Đội phó Đàm nói vậy là biết chức trách của mình rồi nhỉ.”

Lạc Khinh Vân cười cười, chỉ trần nhà, “Tôi là nói Cảnh tiên sinh, anh đã công tác tư tưởng với Thành trung tâm đúng chỗ không đó.”

“Thế thì đúng từ sớm rồi! Sau này tôi tuyệt đối sẽ không phê chuẩn bất kỳ đề xuất nào nhằm giảm khả năng chiến đấu ở tiền tuyến!” Cảnh Kính Nhu trả lời.

Đàm Mặc kinh ngạc cảm thán Cảnh Kính Nhu không biết xấu hổ trong lòng.

“Đội phó Đàm, còn muốn nói gì không?” Lạc Khinh Vân rất dân chủ trưng cầu ý kiến của Đàm Mặc.

Đàm Mặc đã hết hy vọng, lạnh lùng nói: “Đội trưởng Lạc chắc là Nhị Lang Thần chuyển thế.”

Lạc Khinh Vân cong khóe miệng cười nhẹ.

“Sao lại là Nhị Lang Thần?” Cảnh Kính Nhu khó hiểu hỏi.

“Như vậy mới xứng làm chủ nhân Cảnh tiên sinh chứ.” Đàm Mặc xách Coca lên xoay người đi ra ngoài.

“Hả?” Cảnh Kính Nhu chưa kịp hồi thần.

Lạc Khinh Vân không nhanh không chậm đi theo Đàm Mặc ra ngoài, ném xuống một câu, “Chủ nhân Khiếu thiên khuyển chính là Nhị Lang Thần.”

“Đội trưởng Lạc, một tháng nghỉ phép của tôi còn giữ lời chứ?” Đàm Mặc hỏi.

“Giữ lời.”

“Tôi đây thích du lịch ở đâu anh không quản chứ?” Đàm Mặc hỏi.

“Đội phó Đàm có muốn đi khu Sinh Thái cao cấp nghỉ phép tôi cũng phụng bồi.” Lạc Khinh Vân nói.

“Ha hả.”

Đàm Mặc đi hai bước lại quay đầu, cậu không quen phỏng đoán tới lui tỏng lòng, tình nguyện muốn kết quả gọn gàng dứt khoát.

“Tôi nói này Lạc Khinh Vân, Inspector Hôi Tháp không có ngàn ngàn vạn cũng có mấy trăm, hôm nay nếu anh chọn tôi thì phải vĩnh viễn tin tưởng tôi.”

Mấy chiếc xe bọc thép đi ngang qua họ, ánh mắt bọn họ như có như không liếc qua hai người.

Chuyện Lạc Khinh Vân chặn máy bay vận tải đã sớm một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đương nhiên tò mò hai người này đang làm gì dưới tòa Hôi Tháp.

“Tôi tin cậu.” Lạc Khinh Vân trả lời.

“Anh không thể làm như vậy nữa.” Đàm Mặc lại cường điệu, Nhảy từ máy bay vận tải chỉ được thực hiện một lần, lần sau anh nhất định phải đưa tôi đi cùng.”

Chuyến bay miễn phí đó!

“Tôi làm, chẳng lẽ không phải vì tôi ghen ghét sao?” Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi lại.

“Ghen ghét?” Đàm Mặc hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, “Anh ghen ghét tôi cái gì? Là tôi không cao bằng anh? Lớn lên không đẹp bằng anh? Sức lực không bằng anh? Hay là ở Hôi Tháp tôi không thơm bằng anh……”

“Tôi ghen ghét không phải cậu mà là Đội trưởng Cao.”

“Hả?”

Lạc Khinh Vân đút túi đứng ở cách Đàm Mặc không xa không gần, môi anh hơi giật giật, dòng khí bên tai Đàm Mặc như ấm áp theo.

“Tôi ghen ghét anh ta không bỏ lỡ cậu vì bất kì nguyên nhân nào cả.”

Lòng Đàm Mặc như bị đánh phải.

Cậu vẫn luôn cho rằng Lạc Khinh Vân không thèm để ý.

“Tôi ghen ghét Cao Chích vì 5 năm trong quá khứ, anh ta là trung tâm thế giới của cậu, là vai chính duy nhất trong ống ngắm của cậu, là người cậu có thể mạo hiểm hết thảy nguy hiểm lưng đeo tất cả gánh nặng để cứu rỗi. Tôi không khỏi tiếc nuối vì tôi cũng đã từng chiếm cứ vị trí như Cao Chích trong lòng cậu.”

Đàm Mặc muốn tìm ra dấu vết dối trá trong mắt Lạc Khinh Vân, cho dù chỉ là một dấu vết diễn kịch Đàm Mặc đã lập tức có thể yên tâm thoải mái rời đi.

Nhưng cậu đã thấy thế giới của anh, thấy anh khàn cả giọng giãy giụa, anh không cần có người canh giữ ngăn cản anh vượt rào, mà là khi kẹt trong địa ngục như Căn cứ Linh Hào có thể có một ý niệm kéo anh trở lại thế giới con người.

“Tôi muốn tìm một lý do đường hoàng hơn đễ giữ cậu lại. Nhưng thực đáng tiếc, nếu không phải bởi vì ghen ghét, vậy chỉ có tiếc nuối.”

Trên đỉnh đầu là Hôi Tháp, xe bọc thép cùng xe vận tải nối liền không dứt, làn mây cuồn cuộn buổi chiều đều đã nhạt nhòa.

Chỉ còn lại Lạc Khinh Vân như thể hoa quỳnh vừa rộ, nếu giờ phút này Đàm Mặc xoay người thì vạn vật sẽ suy bại.

“Xem như anh lợi hại.”

Thật lâu sau, Đàm Mặc mới thốt ra được mấy chữ này từ kẽ răng.

“Đội phó Đàm đi đâu, tôi có thể đưa cậu.”

“Về ngủ trưa.”

Lạc Khinh Vân vừa nắm tay lái vừa cười, “Còn muốn mở kinh Phật không?”

Đàm Mặc không phản ứng lại.

Họ bước vào khu vực kiểm soát của Hôi tháp, cánh cổng tự động mở ra, Đàm Mặc thoáng thấy nhân viên trực ở trạm gác đang nhìn họ với ánh mắt xem diễn.

“Dừng xe một chút.”

“Làm sao vậy?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Tôi có lời muốn nói với họ.”

Đàm Mặc duỗi tay gõ gõ cửa sổ phòng canh, cửa sổ hạ thấp xuống, nhân viên trực ban vươn đầu hỏi: “Đội phó Đàm, có chuyện gì sao?”

“Tôi với tên này là quan hệ đồng đội đứng đắn.” Đàm Mặc nghiêm túc nói.

Nhân viên canh gác sửng sốt một chút, tầm mắt xẹt qua Đàm Mặc, lại nhìn Lạc Khinh Vân, sau đó gật đầu nói: “Đã hiểu.”

“Cậu thật sự hiểu?”

“Hiểu mà hiểu mà.”

Đàm Mặc lúc này mới ngồi lại, thấp giọng nói câu: “Cậu hiểu cái quỷ.”

Xe tiếp tục lái vào trong, Lạc Khinh Vân cười nhạt không nói.

“Anh cười cái gì?”

Xe vào gara ngầm, sau khi đỗ xe Lạc Khinh Vân mới mở miệng nói: “Đội phó Đàm, chúng ta cùng nhau giải quyết quan hệ của nhau nào.”

“Đã nói là quan hệ đồng đội đứng đắn.”

“Đầu tiên, tôi còn là đội trưởng của cậu.”

“Ò, thiếu chút nữa đã quên.”

“Tiếp theo, để hiểu biết cậu, tôi xem lại hồ sơ của cậu ở thành phố Bắc Thần.” Lạc Khinh Vân đỗ xe xong lại không có mở khóa, Đàm Mặc chỉ có thể tiếp tục ngồi trong xe.

“Hồ sơ của tôi ở thành phố Bắc Thần không có gì đáng giá nhìn lại.”

“Sao lại không có chứ?  Trong đơn xin tốt nghiệp của cậu, lựa chọn đầu tiên của cậu là lực lượng tiền tuyến của tôi. Bây giờ cậu mâu thuẫn với tôi như vậy có được tính là fan biến thành anti không? Vậy mối quan hệ thứ hai là giữa cựu thần tượng và antifan hiện tại?”

Đàm Mặc cười nhự, khuỷu tay chống cửa sổ xe, chống cằm nói: “Ngài xem đơn đăng ký tham gia khóa tốt nghiệp Hôi tháp thành phố Ngân Loan năm nay đi, khẳng định sẽ có bó lớn xin vào đội một của anh.”

“Được thôi. Hai ngày trước tôi còn nghe người ta nói, ‘ thoát fan dẫm lại ’ cực kì khó xử lý. Được Đội phó Đàm giải thích như thế tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân đúng là trái tim thủy tinh.”

“Từ từ……” đuôi lông mày Đàm Mặc dương lên, “Tôi dẫm lại anh à? Cùng lắm là nổ anh lúc diễn tập, tuyệt đối không dẫm lại.”

“Cho nên cậu thừa nhận là fan của tôi? Không phải fan sao lại dẫm lại?” Giọng Lạc Khinh Vân chậm rãi, rõ ràng là đang tranh cãi nhàm chán cùng Đàm Mặc mà lại làm người nghe xong muốn ngủ.

“……” Đàm Mặc dừng một chút, “Anh thật nhàm chán.”

“Nói thực ra, tôi đây là lần đầu tiên nói một câu chuyện ấu trĩ, nhàm chán, không dinh dưỡng với người khác. Cũng vui lắm.”

Khóa an toàn bấm mở.

Đàm Mặc mở cửa ra cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

“Đội phó Đàm.” Giọng Lạc Khinh Vân lại vang lên.

Đàm Mặc nhíu mày, nghĩ thầm tên này rốt cuộc dây dưa không xong hả?

Cậu thậm chí không muốn nhìn lại.

“Đối thoại vừa rồi là tôi làm người thân thiện nói chuyện với cậu. Hiện tại tôi muốn nói……”

Giọng Lạc Khinh Vân mang theo khí lạnh quanh quẩn trong không gian này, Đàm Mặc như bị điểm huyệt, hai chân như rót chì không thể bước đi tiếp.

Rõ ràng biết một khi quay đầu sẽ nhìn thấy thứ không phải tốt đẹp gì, nhưng Đàm Mặc chính là bị thứ không ở trong phạm trù nhận biết của nhân loại kia hấp dẫn, cậu xoay người lại.

Lạc Khinh Vân đứng trong bóng tối, mỗi một chỗ phập phồng trên ngũ quan đều lộ ra vẻ đẹp tăm tối.

Ở ranh giới sáng tối đối lập rõ ràng, thần kinh thị giác của Đàm Mặc bỗng nhiên nhạy bén lên, thế giới tựa như bị uy hiếp, khủng hoảng lui ra sau Lạc Khinh Vân, mà anh là độc nhất vô nhị trong thế giới kia, trung tâm tuyệt đối.

“Đàm Mặc, liên tục không ngừng hấp dẫn tôi cho tôi vài lý do để tôi quyến luyến nhân gian dối trá không thú vị này đi.”

Anh bước từng bước về phía Đàm Mặc, cho đến khi đứng dưới ánh sáng như Đàm Mặc.

“Nếu đáp ứng làm Inspector của tôi mà rời bỏ vị trí của mình mà không được phép, tôi sẽ không dịu dàng với cậu như vậy.”

Tay anh đặt bên tai Đàm Mặc giữ khoảng cách có thể chạm vào anh bất cứ lúc nào nhưng không dán vào.

Đàm Mặc chợt bừng tỉnh.

Giờ phút này người đang nói chuyện là phần Kepler của Lạc Khinh Vân.

“Đội trưởng Lạc, anh đừng chán đời như vậy. Nói trắng ra thì anh chính là xô nước đầy một nửa* thấy quá nhiều thành mất tự tin—— thấy nhiều dã thần, gặp phải thần thật là tôi đây nhất định phải bái tạ thật tốt đó.”

Cốc nước đầy một nửa hay vơi một nửa là do cách nhìn nhận của mỗi người, cuộc sống tươi vui phơi phới hay bế tắc tuyệt đối cũng là do suy nghĩ của chúng ta mà thành thôi.

Đàm Mặc mỉm cười búng ngón tay vào lòng bàn tay đang giơ lên ​​của Lạc Khinh Vân, xem như động tác đập tay.

“Vì anh đã đồng ý trở thành mục tiêu của tôi mà tự tiện vượt rào khi không được phép, tôi sẽ không mềm mỏng với anh nữa.”

Ánh mắt Đàm Mặc trở nên lạnh lùng, giống như sự quyết tâm trước khi lên đạn hơn là một lời cảnh báo.

Hai người lần lượt mở cửa chung cư, cửa đóng lại một tiếng “cạch”, tạo thành hai không gian.

Đàm Mặc chậm rãi mở tủ lạnh, có hơi bi ai, cậu tưởng mình sẽ đi xa rất lâu nên không có trữ hàng, chỉ có thể đi siêu thị nhỏ trong khu đặc biệt lựa.

Đàm Mặc mua mì gói, vị bò kho cứ như bị cậu mua hết từ trước vậy, chỉ còn lại vị xá xíu kỳ lạ.

Rổ cuộc là ai đã phát minh ra mì ăn liền vị xá xíu? Không cay không đậm đà, thế thì hồn mì gói ở đâu chứ?

Lúc này, giám đốc siêu thị đang xem tin tức mới nhất của Hôi Tháp.

[15:32 chiều nay, một máy bay vận chuyển dược phẩm tự động của Tập đoàn Thâm Trụ đã bị rơi ở khu sinh thái B027 do lỗi hệ thống, do chi phí thu hồi cao hơn chi phí dược phẩm và vận chuyển nên Tập đoàn Thâm Trụ quyết định từ bỏ lô thuốc này. Danh mục thuốc bao gồm thuốc hồi sức tim, thuốc gây mê phẫu thuật nối nơ-ron, chất dinh dưỡng alpha nồng độ cao…thuốc giảm đau R-3, v.v. ]

Đàm Mặc nghe đến đó liền nghĩ: Thuốc giảm đau R-3? Đó là sự lựa chọn hoàn hảo trong số các thuốc giảm đau đó.

Cậu biết Lạc Khinh Vân sẽ đàm phán với Thành trung tâm, nhưng thuốc giảm đau được chuyển đến Thành phố Trung tâm có lẽ sẽ phải trải qua nhiều thủ tục trước khi có thể được đưa trở lại Thành phố Ngân Loan.

Lỡ như vết thương ở chân cậu phát tác thì không phải đau đớn tận trời à?

Khu Sinh Thái B027 sao? Hệ số nguy hiểm hình như không cao lắm.

Nếu Tập đoàn Thâm Trụ đã từ bỏ thu về, vậy Đàm Mặc cậu tự mình động thủ cơm no áo ấm đi.

Đàm Mặc không quay lại chung cư mà lên xe máy định đi đến bãi phóng máy bay.

Ban đêm sẽ có đội an ninh trực máy bay hai người đi tuần tra ban đêm, cậu có thể xin đi máy bay đến nơi máy bay vận tải rơi để nhìn một cái, nếu có thể lấy lại thuốc giảm đau thì lấy, không thì quay lại.

Đàm Mặc gọi cho Cảnh Kính Nhu, anh chàng dường như đang nghe một bản giao hưởng, trả lời với giọng điệu thản nhiên: “Tập đoàn Thâm Trụ mà cậu dám đi?”

“Sao lại không dám? Bọn họ không phải đã từ bỏ sao?” Đàm Mặc gãi gãi cằm.

“Cậu cho rằng Khu sinh thái B027 rất an toàn sao?”

“Cho nên tôi cũng chỉ là đi nhìn, không lấy được thì trái tim này đã chết.”

“Ha hả, nấu cậu mang về được thì tôi cùng họ cậu.”

Nói xong, Cảnh Kính Nhu cúp máy ngay.

Đàm Mặc nghiêng đầu, “Này xem như đồng ý cho tôi đi dạo sao?”

Bởi vì là chuyện cá nhân nên cậu cũng không tìm đồng đội khác, lấy được thì may mắn, không được thì mất mạng.

Đội an ninh tuần tra ban đêm đã bay đi, sân bay trống rỗng, Đàm Mặc xem như hiểu ý Cảnh Kính Nhu rồi —— cậu có muốn đi thì cũng phải có phi hành khí thôi.

Hôm nay bầu trời đêm thật đẹp, sap trời lóng lánh, cộng thêm hàng nghìn ngọn đèn dưới sân ga cất cánh, rất đẹp.

Đàm Mặc đút túi, đang tính tận hưởng gió đêm rồi quay về tắm rửa ngủ một giấc.

Đột nhiên có tiếng“tách” từ góc bệ cất cánh, đó là tiếng bật lửa.

Đàm Mặc xoay người, phát hiện có người đang ngồi trên chiếc phi hành khí hai người, một cặp chân dài dang ra kiêu ngạo, vai rộng eo thon, Đàm Mặc  không nhớ có anh em nào trong đội an ninh có dáng người đẹp như vậy.

Ánh sáng từ đầu mẩu thuốc lá nhấp nháy, chiếu sáng khuôn mặt đối phương với nụ cười trêu chọc, hoàn toàn hòa hợp với màn đêm.

“Lạc…… Lạc Khinh Vân? Sao anh lại ở chỗ này? Sao chỗ này còn có chiếc phi hành khí hai người đây vậy?” Đàm Mặc đi qua.

“Tôi nói với đội an ninh tối nay tôi đi tuần tra ban đêm, bọn họ giao việc đó cho tôi.” Lạc Khinh Vân phun ra vòng khói, vấn vít xẹt qua tai Đàm Mặc.

“Chậc…… anh tuần tra ban đêm? Sao có thể, anh cho là tôi ngốc à? Anh mà tốt bụng thế á?” Đàm Mặc đút túi, buồn cười hỏi.

Lạc Khinh Vân trả lời: “Đúng vậy, tôi không tốt bụng thế.”

“Vậy anh rốt cuộc muốn làm gì?” Đàm Mặc nheo mắt hỏi.

Lạc Khinh Vân đưa tay chạm vào mặt trăng xuyên suốt bầu trời đêm, “Tôi gần như đã cạn kiệt toàn bộ năng lượng Kepler khi trở về từ Căn cứ Linh Hào, nếu muốn mau chóng khôi phục thì phải ăn cơm.”

“Anh thật đúng là ăn Sinh vật Kepler hả?” Đàm Mặc cảm thấy tên này lại đang đùa mình.

“Muốn đi chung không?” Lạc Khinh Vân nghiêng người qua nhìn Đàm Mặc.

Ở nơi càng tăm tối đôi mắt anh càng sáng ngời.

“Chung gì?” Đàm Mặc chậm rãi đi tới trước mặt đối phương, cúi đầu nhìn điếu thuốc của Lạc Khinh Vân.

Tên này được, hút thuốc mà cũng hút loại đắt thế này.Tiền lương Đội trưởng rất cao đó.

Lạc Khinh Vân hiểu ý đặt điếu thuốc vào giữa môi Đàm Mặc, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi Đàm Mặc, mặc dù giữa bọn họ có găng tay nhưng Đàm Mặc vẫn căng thẳng dù không có chút cảm giác nào, nhưng ngược lại làm Đàm Mặc nhớ tới ngón tay khi Lạc Khinh Vân tháo găng tay.

Ôn nhuận mà ưu nhã.

“Bóng đêm đẹp như vậy, cùng nhau bắn pháo hoa.” Lạc Khinh Vân cười nói.

“Đến chỗ nào bắn?” Đàm Mặc hứng thú.

Lạc Khinh Vân được đó, sinh hoạt ban đêm thực kích thích!

“Khu Sinh thái Kepler.”

“Được đó. Đội trưởng Lạc đây là muốn đi săn thú?” Đàm Mặc nhấc chân ngồi sau Lạc Khinh Vân, “Nhưng mà anh là đi săn thú, tôi gì cũng không có, chỉ có thể ngồi trên phi hành khí. Anh mua pháo hoa thật à?”

Lạc Khinh Vân xách thứ gì đó giương lên, “Pháo hoa này có đủ không?”

Đàm Mặc vừa cầm lên liền biết đó là súng bắn tỉa, tuy không phải ” Chu Tước ” nhưng vẫn là loại súng cậu thường dùng cho công việc bình thường.

“Anh tính rủ tôi đi cùng từ sớm rồi à?” Đàm Mặc vừa nhai thuốc vừa hỏi.

“Cậu là Inspector của tôi mà.” Lạc Khinh Vân trả lời.

“Chúng ta rời thành phố Ngân Loan ban đêm mà chưa được phép đâu đấy, anh đây là muốn hại tôi bị trừ tiền lương, gây trở ngại tôi dưỡng lão? Hay là anh biết tôi làm Inspector của anh là hơn phân nữa không có cơ hội dưỡng lão?”

“Cậu không muốn trải nghiệm cảm giác đi giết trong khu sinh thái như nơi không người sao?” Lạc Khinh Vân quay đầu liếc mắt nhìn cậu.

Động cơ phi hành khí bắt đầu khởi động, phát ra tiếng vang “Ong ong”, bọn họ hơi ngã về sau, sẽ sớm lao về phía đường trượt.

“Anh điên rồi! Anh tốt nhất là làm cho thật như vào chỗ không người, bằng không tôi mà khó chịu sẽ giết anh!”

Đàm Mặc vốn muốn nói cậu rất để ý việc bị trừ tiền lương, nhưng Lạc Khinh Vân nói muốn dẫn cậu đi ra ngoài bắn pháo hoa thế mà lại khiến cậu có cảm giác vui sướng như khi còn nhỏ trốn học đi ra ngoài chơi game.

Sau khi lao lên đường trượt, phi hành khí bắt đầu tăng tốc, Đàm Mặc ngồi tựa lưng ra sau như không xương, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập trên cầu vượt và những tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau.

Gió đêm thực mát mẻ, thuốc trong miệng Đàm Mặc chỉ sau hai hơi đã cháy hết, cậu có hơi đói bụng, hối hận vì đã không ăn hết mì ăn liền mua ở siêu thị nhỏ trước khi ra ngoài.

“Đói bụng?” Giọng Lạc Khinh Vân phát ra từ thiết bị truyền tin bên tai

Rõ ràng anh ngồi trước cậu để điều khiển mà lại ảo giác như anh đang nói bên tai mình. Đàm Mặc vô thức sờ máy liên lạc bên tai.

“Đúng vậy, đói bụng. Cơm chưa ăn đã đi cũng anh ra uống gió Tây Bắc.” Đàm Mặc sờ soạng trong túi nửa ngày mà lại nhảy ra hai viên kẹo Lạc Khinh Vân cho cậu lúc trước.

Lạc Khinh Vân trả lời: “Chờ tôi ăn no sẽ tới đút no cậu.”

Đàm Mặc nghiêng đầu, nghĩ sao nữa câu sau hơi quái lạ thế nhỉ?

Editor: i hí hí hí hí hehehehe

Bọn họ dần dần bay khỏi nội thành, ánh đèn trở thành vật trang trí phía sau, trước mặt họ là khu cách ly hoang vắng, là bức tường phòng hộ được hình thành bởi sự thẩm thấu và ngưng tụ của các hóa chất đặc biệt, bay qua khu cách ly là một vùng đất hoang vu khác.

Bay hơn nửa giờ, dần dần có thể nhìn thấy một mảnh cỏ thấp, cành mảnh và lá mềm đung đưa dưới ánh trăng, toàn bộ khu vực này không có cây cối, tạo thành một đồng bằng rộng mở.

“Tinh thuỳ bình dã khoát, Nguyệt dũng đại giang lưu.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói.***

Giọng nói của anh mang theo từ tính, thời còn đọc sách mà thầy có giọng nói thế này thì Đàm Mặc hẳn là không đến mức ngủ đến quên cả trời đất.

“Chậc, Đội trưởng Lạc, tôi không có văn hóa, anh đừng giảng văn với tôi. Nói thẳng đi.”

“Nói thẳng? Vậy được thôi —— cậu còn đẹp hơn bóng đêm.”

Đàm Mặc thiếu chút nữa bị sặc kẹo trong miệng, “Đội trưởng Lạc, tật xấu ăn nói bừa bãi của anh phải sửa thôi. Anh còn không quay đầu nhìn tôi sao biết tôi với bóng đêm cái nào đẹp?”

“Kỹ năng ăn nói bừa bãi này cũng là do tôi học từ Đội phó Đàm.”

Vừa nói chuyện, họ vừa bay qua toàn bộ thảo nguyên, tên của những loại cỏ này là Diệp Khinh Vũ.

Cái tên nghe rất hay, cấp bậc Kepler cũng rất thấp, nhưng những ngọn cỏ của chúng có thể xoay tròn thật nhanh khi cảm nhận được mối đe dọa, biến thành những lưỡi dao mỏng như cánh ve sầu, một khi rơi xuống vẫn có lực sát thương rất lớn.

Nhưng không ảnh hưởng Diệp Khinh Vũ dưới ánh trăng bày ra bộ dáng lay động xinh đẹp, mềm mại ngã theo chiều gió, khi gió đi qua, chúng lại từ từ dương lên.

Nơi này hẳn là không phải chỗ Lạc Khinh Vân săn thú, Đàm Mặc tin nếu anh thật sự muốn “Ăn cơm” thì nhất định là Sinh vật Kepler cấp cao hơn.

“Năng lực Kepler của anh rốt cuộc là cái gì?” Trước khi Lạc Khinh Vân mở miệng Đàm Mặc đã giành nói trước, “Tôi không chấp nhận đáp án ‘ cậu đoán ’.”

“Cũng như xem phim vậy, spoil trước thì cậu sẽ không cẩn thận đi xem tất cả chi tiết và phần trước được.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Đàm Mặc không tiếp tục hỏi, bởi vì cậu mơ hồ đoán được năng lực của Lạc Khinh Vân hẳn là nguyên nhân chính bị Thành trung tâm kiêng kị.

“Mặc kệ năng lực của anh là cái gì, chốc nữa không được biểu diễn ăn thịt sinh vật Kepler còn sống trước mặt tôi, anh có muốn ăn thì nướng chín rồi ăn.”

Tiếng cười của Lạc Khinh Vân truyền đến, có hơi dễ nghe.

***Lữ dạ thư hoài

Tác giả: Đỗ Phủ

旅夜書懷

細草微風岸,

危檣獨夜舟。

星垂平野闊,

月涌大江流。

名豈文章著,

官應老病休。

飄飄何所似?

天地一沙鷗。

Tế thảo vi phong ngạn,

Nguy tường độc dạ chu.

Tinh thuỳ bình dã khoát,

Nguyệt dũng đại giang lưu.

Danh khởi văn chương trứ,

Quan ưng lão bệnh hưu.

Phiêu phiêu hà sở tự?

Thiên địa nhất sa âu.

Dịch thơ:

Nỗi niềm đêm đất khách​

​Cỏ gợn bên bờ dưới gió hiu

Thuyền con đêm quạnh buồm khẳng khiu,

Bao la đồng phẳng sao buồn rủ

Trăng soi nước xiết, ánh liêu xiêu.

Danh đời phải chăng chỉ văn chương,

Quan trường cũng tận buổi xế chiều

Trôi về nơi đâu, dạt về đâu?

Hải âu độc cánh trời tịch liêu.
Bình Luận (0)
Comment