Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 53

Giọng Lạc Khinh Vân vang lên, có chút hùng hồn.

“Năng lực khác của tôi…… Chính là thu lấy chất dinh dưỡng của Sinh vật Kepler ở thời điểm sinh sản. Cậu chắc đã xem đoạn video kia…… Tôi dẫn dắt tiểu đội của tôi đến một Khu sinh thái sơ cấp thu về ổ cứng trong máy bay không người lái, Ổ cứng đó bị rơi trên một chai Klein tiến vào trạng thái ngủ đông.”

Đàm Mặc ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa đụng phải cột điện, cậu dừng xe nhìn đối phương: “Anh…… Ăn luôn Chai Klein kia?”

“Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng đó chính là cái Khu sinh thái trung cấp đang vào trạng thái gây giống nên gào khóc đòi ăn.” Lạc Khinh Vân hiếm khi quay mặt đi, dùng ngón tay vô tình gõ nhẹ lên cằm, từ góc độ của Đàm Mặc chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai cùng sau cổ, nhưng cửa sổ ô tô tối màu phản chiếu vẻ mặt của anh.

Ánh mắt của anh rất sâu và xa, như thể kéo dài đến tận cùng bóng tối.

“Kỹ thuật viên của chúng tôi đã trượt chân lên trên Chai Klein và làm kinh động nó trong quá trình tháo ổ cứng. Toàn bộ Khu sinh thái sống dậy và săn lùng chúng tôi. Tôi đã bị nuốt chửng vào Chai Klein, từ thời khắc đó tôi cộng cảm với Khu sinh thái này. Tôi nhìn đồng đội của mình bị nuốt chửng trước mặt và biến thành thai quả. Tôi muốn cứu họ nhưng không thể.”

Giọng Lạc Khinh Vân bình tĩnh điềm nhiên, thật giống như chuyện quá khứ đã qua đi, tất cả dấu vết trên các tòa nhà cũ vẫn còn đó, vô luận cố ý vô tình chúng nó cũng lưu ở đó.

“Tiến hóa là đặc điểm chung của cả sinh vật trên trái đất và hệ sinh thái Kepler. Mục đích của tiến hóa là để sinh tồn và để tồn tại, tôi cố gắng hết sức để cướp đoạt hạt giống của Khu sinh thái đó. Đồng thời, hạt giống của Khu sinh thái lại muốn lợi dụng Chai Klein hấp thu tôi.”

“Trong lần chống lại này, tôi cầm đi năng lượng Kepler của Chai Klein, thân thể của tôi không thể tiêu hóa hay nạp luồng năng lượng này vì thế tôi trái lại dùng nó đoạt lấy nửa Khu sinh thái, để chúng chém giết lẫn nhau.”

Đàm Mặc cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao trong video lại nhìn thấy đám Ma Quỷ Đằng trong thung lũng cắn giết lẫn nhau.

“Tôi tìm hết đồng đội của tôi ra. Tôi cũng không muốn giết bọn họ, bởi vì nếu tôi có quyền khống chế Khu sinh thái này thì có nghĩa chẳng sợ bọn họ đều biến thành Sinh vật Kepler, bọn họ cũng có thể nghe mệnh lệnh của tôi, chỉ cần tôi còn sống thì bọn họ sẽ không thương tổn nhân loại.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc sửng sốt một chút, trầm giọng nói: “Không, anh phải giết bọn họ. Bởi vì bọn họ trở thành chính là thai quả của Ma Quỷ Đằng, mà không phải rớt vào Chai Klein. Bọn họ sẽ trở thành Titan không có ý thức, Ma Quỷ Đằng giết chết đại não của họ. Linh hồn đã diệt thì thân thể còn ý nghĩa gì? Nếu tôi là anh, tôi cũng sẽ giết bọn họ.”

“Thật vậy chăng? Đội phó Đàm, đừng cố an ủi tôi.”

Đàm Mặc nhìn Hôi Tháp ở xa, ánh sáng trên đỉnh nhấp nháy trong đám mây, “Nếu Thường Hằng hoặc là Giang Xuân Lôi đã xảy ra chuyện như thế, tôi cũng sẽ làm như vậy. Từ khắc tư tưởng của bọn họ bị Kepler mạt sát thì tôi cũng đã mất đi bọn họ.”

“Cảm ơn. và…… tỏ vẻ xin lỗi lão Thường với Xuân Lôi, hy vọng bọn họ sống lâu trăm tuổi con cháu đầy nhà.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc lập tức vỗ vỗ miệng mình: “Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ gió to thổi đi!”

Lạc Khinh Vân nở nụ cười, đó là tiếng cười rung động trong lồng ngực, rất trầm, rất sâu, rất từ ​​tính.

Lỗ tai Đàm Mặc ù đi, lập tức quay đầu lại.

Bây giờ Đàm Mặc cuối cùng cũng hiểu rằng Lạc Khinh Vân không thể hấp thụ năng lượng của bất kỳ sinh vật Kepler nào, chỉ giới hạn trong trạng thái gây giống.

Lúc trước ở KTV mấy người An Hiếu Hòa kể vài nhiệm vụ cứu viện Lạc Khinh Vân đã chấp hành trước đây, nhìn như hung hiểm vạn phần, anh không phải lọt vào Cấm Hồ quỳnh tương thì chính là lọt vào Trứng bá vương, nếu là dung hợp giả khác thì chắc đã chết thật, nhưng Lạc Khinh Vân không giống, anh không chỉ có thể sử dụng mối nguy hiểm này để kiểm tra ngưỡng của mình mà còn có thể thu được năng lượng.

Thảo nào lần nào anh cũng kêu các đội viên của mình đừng lo lắng.

“Lần này tôi hấp thu năng lượng Chai Klein ở tàu điện ngầm, nếu không phải dùng trên người cậu thì thật ra tôi có thể dùng để tránh thoát Kính Tượng Kiều.” Lạc Khinh Vân cảm thán.

“Anh không ngờ sau đó còn có Kính Tượng Kiều đang chờ mà? Hơn nữa Chai Klein cũng đã xuất hiện, ai có thể nghĩ đến Khương Hoài Dương còn có thể sáng tạo ra Kính Tượng Kiều chứ?”

Trong lòng Đàm Mặc mơ hồ cảm thấy, kỳ thật Lạc Khinh Vân cũng không chỉ là vì hạ thấp giá trị Kepler của anh mà càng quan trọng hơn là muốn mở ra thế giới của mình cho cậu xem.

“Vậy có lẽ…… Tôi căn bản không nghĩ tới ‘ về sau ’, chỉ là một khắc xúc động muốn mời cậu tới thế giới của tôi làm khách thôi nhỉ?”

Đàm Mặc nở nụ cười, “Vừa rồi tôi cũng nghĩ vậy.”

“Vậy sao cậu không nói ra? Người đoán trúng tâm tư của tôi rất ít, tôi có thể suy xét xếp cậu vào danh sách người thừa kế di sản của tôi.” Lạc Khinh Vân nói nghe cực kì đứng đắn cực kì giống thật, làm đến mức Đàm Mặc cũng hơi tò mò tiền tiết kiệm của anh.

“Tôi này không phải là sợ nói ra, nếu anh thề thốt phủ nhận thì tôi đây không phải thành tự luyến sao?”

Đúng vậy, đoán trúng tâm tư Lạc Khinh Vân làm Đàm Mặc giờ khắc này rất dễ chịu.

Mà Lạc Khinh Vân thì ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Đàm Mặc.

“Tôi cười rộ lên có phải rất đẹp trai không?” Đàm Mặc cũng liếc nhìn Lạc Khinh Vân.

Cậu đột nhiên cảm thấy tự luyến một chút trước mặt Lạc Khinh Vân cũng không sao.

“Cậu không chỉ cười rộ lên mới đẹp, cho dù giờ cậu cởi giày moi chân chắc tôi cũng thấy đẹp.” Lạc Khinh Vân nhàn nhạt nói.

Đàm Mặc bị sặc, cực kì nghiêm túc làm sáng tỏ: “Tôi không moi chân. Cũng xin anh đừng tưởng tượng đến hình ảnh kia.”

“Tôi đã tưởng tượng qua.” Lạc Khinh Vân trả lời không cho chút mặt mũi.

“Vậy thôi, về chuyện anh mời tôi đến Thế giới Kepler của anh, tôi muốn phát biểu một chút ý kiến cùng cái nhìn của tôi.”

“Ừm, Đội phó Đàm viết báo cáo công tác còn không tốt lại muốn phát biểu ý kiến cùng cái nhìn, tôi chăm chú lắng nghe.” Trong giọng nói của Lạc Khinh Vân vẫn mang theo ý cười.

Đàm Mặc phát hiện, từ khi Lạc Khinh Vân ngồi vào chiếc xe này, nụ cười của anh không có một tia giả ý, người có thể khiến anh cười như vậy là bản thân, Đàm Mặc thế mà lại có cảm giác thành tựu không thể giải thích được.

“Tôi cảm thấy, mời những người khác tiến vào Thế giới Kepler của anh, này không chỉ cần dũng khí mà càng cần quyết tâm gánh vác hậu quả không thể lý giải. Có người đến thế giới của anh, có lẽ sẽ cảm thấy anh kỳ thật cũng là người không tồi. Ví dụ như Inspector có đầu óc kiên cường như tôi. Mà có người chắc sẽ sợ hãi anh, xa cách anh, thậm chí còn ngăn cách anh liên hệ với người khác. Cho nên…… Cảm ơn Đội trưởng Lạc đã đánh giá tôi cao như vậy.”

“Cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi.” Giọng Lạc Khinh Vân thực nhẹ.

Nhẹ đến mức gần như bị tiếng động cơ Hummer che giấu.

Nhưng Đàm Mặc vẫn nghe được.

“Lần nào?” Cậu cố ý dùng âm thanh rất lớn hỏi.

“…… Mỗi một lần.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Đàm Mặc rất hài lòng với cảm kích chân thành như vậy, thậm chí còn cảm thấy có chút đắc ý.

Lạc Khinh Vân ngước mắt nhìn bầu trời, có một chuyến bay với ánh đèn nhấp nháy bay qua phía trên tòa tháp màu xám, hẳn là người từ căn cứ Thành trung tâm đã đến.

“Đội phó Đàm, cậu có thấy chúng ta càng ngày càng xa Hôi Tháp không?” Lạc Khinh Vân gõ gõ cửa sổ xe.

“Á…… này không phải do nói chuyện cùng Đội trưởng Lạc à? Nói nói lại đi nhầm đường?”

“Nhưng sao tôi cảm thấy Đội phó Đàm đi theo đường xoắn ốc rời xa Hôi Tháp vậy?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.

Đàm Mặc ho khan một tiếng, dẫm chân ga, dẫn đề tài cuộc nói chuyện lại đúng hướng, “Cho nên năng lực của Đội trưởng Lạc chính là đoạt lấy lĩnh vực Kepler cùng hấp thu năng lượng Sinh vật Kepler trạng thái gây giống nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Đàm Mặc thở ra một hơi thật dài, yên tâm không ít đồng thời lại có chút không cam lòng ——Lạc Khinh Vân này quả nhiên miệng toàn nói phét, năng lực của đôi tay anh là hấp thu và phóng thích năng lượng Kepler mà, cái gì mà lấy lòng bạn đời chứ!

Lạc Khinh Vân nhìn sườn mặt của Đàm Mặc, bỗng nhiên cười, anh nâng tay giật giật ngón tay: “Còn có cái kia.”

“Hả? Cái nào?”

“Lấy lòng bạn đời, cũng là thật.” Lạc Khinh Vân đột nhiên nghiêng người về phía Đàm Mặc.

Đàm Mặc quay nhầm tay lái, suýt chút nữa tông vào cột đèn, Lạc Khinh Vân bên cạnh vươn tay nắm lấy vô lăng, vững vàng xoay trở về.

“Tôi đã trả lời vấn đề của cậu, hiện tại cậu trả lời của tôi.” Lạc Khinh Vân nói.

“Được thôi, anh hỏi đi.” Dù sao Đàm Mặc cảm thấy mấy bí mật nhỏ của cậu so với Lạc Khinh Vân chẳng là gì.

“Vậy lúc trước ở Hôi Tháp cậu rất sùng bái tôi, tại sao? Không phải bởi vì tôi đệp trai hơn Lý Triết Phong chứ.” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc liếc đối phương một cái, phát hiện vẻ mặt Lạc Khinh Vân còn rất nghiêm túc.

“Truyền thuyết về anh bay đầy trời, người sùng bái anh không chỉ mình tôi.”

“Cậu là người cá biệt coi truyền thuyết như bát quái, không có tự mình trải qua thì cậu sẽ không sùng bái bất luận kẻ nào.” Lạc Khinh Vân nói xong còn gõ gõ lên tay lái, “Trả lời câu hỏi của tôi cẩn thận, sau đó tôi sẽ lái xe.”

Đàm Mặc vừa nghe Lạc Khinh Vân rốt cuộc muốn thu hồi quyền khống chế cái xe là ruột gan cũng thông thuận lại “Được được được, tôi nói cho anh! Năm ba tôi huấn luyện ở Hôi Tháp có một chuyến học dã ngoại, xe của chúng tôi bị nhốt trong một Khu sinh thái thứ cấp đang phát triển, bánh xe bị trật không thoát ra được……”

“Đừng nói người lái xe là cậu.” Lạc Khinh Vân đã phát hiện tật xấu  mù đường của Đàm Mặc, đường lớn rộng mở mà cậu cũng có thể lái ra hiệu quả quỷ đánh tường.

Anh coi như cũng hiểu câu kia của lão Thường “Mọi con đường đều dẫn đến Rome” là có ý gì, còn có đội trưởng đội an ninh “Nguyện vì ngài hướng dẫn nhân sinh”, chắc chỉ có Lạc Khinh Vân mới vừa điều tới Thành phố Ngân Loan không hiểu được cái “khuyết điểm nhỏ” này của Đàm Mặc.

“Không phải tôi! Lúc ấy tôi ngồi ghế phụ.” Đàm Mặc nghĩ thầm, vô luận quá khứ hay là hiện tại, người dám để cho Đàm Mặc cậu thao tác tay lái cũng chỉ có Lạc Khinh Vân.

“Dựa theo diễn biến câu chuyện, hẳn là tôi cứu cậu?”

“Đúng vậy. xe của chúng tôi rơi vào trong sơn cốc, cách cứu hộ lúc đó là máy bay hạ dây từ trên cao xuống, móc vào bốn góc xe, trực tiếp đưa toàn bộ chiếc xe ra khỏi sơn cốc. Chỉ là xe mới ra khỏi Lân Điểu đã tới rồi, phá cả cửa xe, cửa sổ xe, bạn cùng lớp của tôi ngồi ở ghế sau bị đứt dây an toàn và cậu ta ngã ra khỏi cửa đang mở, tôi vì bắt lấy cậu ta…… nên cởi đai an toàn, sau đó thắt dây đủ dài đưa tay cho cậu ta.”

Lạc Khinh Vân nheo mắt lại, tựa hồ đang hồi tưởng, “Lá gan còn rất lớn, hình như tôi có nhớ cậu.”

Hình như tôi có nhớ cậu? Đàm Mặc nhếch khóe miệng, là căn bản không nhớ rõ nhỉ? Anh làm nhiệm vụ cứu người nhiều như thế sao nhớ tôi là ai được?

“Lúc tôi thiếu chút nữa rời tay thì Đội trưởng Lạc giáng xuống, nhét chúng tôi trở lại phi hành khí, hơn nữa công phu nhanh như chớp, Lân Điểu đều chết hết.” Đàm Mặc nhẹ nhàng bâng quơ tả lại cảnh tượng đó.

Người bạn cùng lớp suýt ngã đã chết khi đang làm nhiệm vụ hai năm trước, người duy nhất còn nhớ cảnh tượng đó chỉ còn Đàm Mặc.

Gió dường như từ địa ngục ập đến, tiếng kêu chói tai của Lân Điểu nhắc nhở họ rằng cái chết đã cận kề.

Đàm Mặc có thể ngồi trong xe chờ cả chiếc xe được kéo lên nhưng bạn cùng lớp lại kêu cứu. Làm sao cậu có thể cứu người khác khi cậu quá tầm thường và bất lực đây?

Nhưng Đàm Mặc vẫn lựa chọn túm đai an toàn, thả người rời khỏi xe, gió lớn như vậy phải bắt được bạn học, đầu tiên lực cánh tay phải kinh người, tiếp theo cậu còn phải cầu nguyện đai an toàn sẽ không đứt, mà quan trọng nhất chính là trước khi bọn họ tiến vào phi hành khí Lân Điểu sẽ không ngậm bọn họ đi.

Bạn học của cậu đã sớm hoảng sợ, Đàm Mặc rống cậu ta, muốn cậu ta lấy khẩu súng ra bắn, bằng không hai người cùng chết.

Phi hành khí cũng mở hệ thống công kích, bắn phá đám Lân Điểu.

Nhưng bốn năm con vẫn bay tới, một con làm bật chốt ở một góc xe, chiếc xe mất thăng bằng ngã nhào, chấn động khiến Đàm Mặc mất đi sức lực, hai người cùng nhau ngã xuống.

Có người bay xuống đỡ lấy cậu và đưa cậu trở lại cabin phi hành khí.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không đến một giây, tất cả những gì Đàm Mặc nhìn thấy chỉ là bóng lưng của Lạc Khinh Vân khi anh quay người bước vào bên trong cabin.

“Tôi cứu cậu, cho nên cậu liều mạng nỗ lực như vậy để làm Inspector?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc khẽ hừ một tiếng, nghĩ thầm ông đây sùng bái nào nông cạn có như vậy.

“Anh có biết làm Inspector có bài khảo hạch xạ kích không? Tôi đã thực hành bắn súng hàng triệu lần trong hệ thống mô phỏng, nhưng tôi vẫn còn thiếu 0,03% so với ngưỡng dành cho Inspector.”

Lúc ấy Đàm Mặc cũng không phải học viên xuất sắc nhất, độ chính xác của Lý Triết Phong cao hơn Đàm Mặc rất nhiều, anh mới là ứng cử viên sáng giá nhất cho Hôi Tháp.

“Sau đó thì sao?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc im lặng một lúc rồi mỉm cười, “Sau đó anh tới. Sau khi nhìn thấy tôi bắn, anh nói với tôi… Cậu có biết cộng cảm với sinh vật Kepler nghĩa là gì không?”

Lạc Khinh Vân sờ cằm: “Tôi có nói vậy sao? Cậu lại không phải dung hợp giả.”

Theo lý thì Đàm Mặc không có khả năng cộng cảm với Sinh vật Kepler nhưng Lạc Khinh Vân mơ hồ có thể cảm giác được, Đàm Mặc luôn sự phán đoán sáng suốt trong một chớp mắt đó, như thể cậu không phải nhân loại, mà là trạm kiểm soát khống chế Thế giới Kepler lưu động.

“Đúng vậy, tôi lại không phải dung hợp giả, nhưng anh lại nói cái gì cộng cảm với Sinh vật Kepler cho tôi.”

Đàm Mặc cho Lạc Khinh Vân một cái khẩu hình: Lão già dối trá.

Lạc Khinh Vân buông tay, mời Đàm Mặc tiếp tục nói.

“Anh nói —— Thế giới Kepler là lưu động, tôi phải trải nghiệm nháy mắt tạm ngừng kia. Nháy mắt đó, tất cả hành động của sinh vật, tất cả nguyên tố thiên nhiên bao gồm quỹ đạo gió nước, cùng với hô hấp cùng nhịp tim của tôi sẽ đạt tới tiết tấu thống nhất nhất, đó chính là chớp mắt sáng suốt nhất của tôi. Lúc đó tôi chỉ cần bóp cò là được rồi.” Đàm Mặc nói.

“Hữu dụng không?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Vô nghĩa, vô dụng tôi còn có thể là Inspector à? Nhưng cái lý luận của anh chắc có tác dụng tinh thần nhiều hơn hữu dụng thực tế.”

Nếu Đàm Mặc không có thông qua kiểm tra Inspector chắc cậu sẽ nỗ lực lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng sẽ không có lần làm nhiệm vụ thực tập Inspector, càng sẽ không bị hoa Adela đâm trúng, sau đó…… Phát hiện Lạc Khinh Vân căn bản không nhớ rõ mình, mà bản thân trước mặt Lạc Khinh Vân chẳng quan trọng gì.

Cậu không nên vì người khác mà sống, cậu phải sống vì chính mình.

Đàm Mặc tháo dây an toàn, mở cửa xe nhảy xuống, “Câu hỏi của đội trưởng Lạc tôi đã trả lời rồi. Để có thể trở về Hôi Tháp càng sớm càng tốt, mời đội trưởng Lạc lái xe.”

Lạc Khinh Vân trao đổi chỗ ngồi cùng Đàm Mặc, Đàm Mặc vừa mới thắt dây an toàn, Lạc Khinh Vân đã kéo cửa kính xe lên, “cạch” một tiếng, cửa xe đã khóa lại.

“Chậc, ý thức an toàn của Đội trưởng Lạc rất mạnh đó.” Đàm Mặc nói.

“Lý Triết Phong nói cậu thiếu tâm nhãn, xem ra là thật.” Lạc Khinh Vân nghiêng người về phía Đàm Mặc, khóe môi cong lên.

Không khí bên tai cậu tràn ngập sự ấm áp, nụ cười của Lạc Khinh Vân bình thường nho nhã lễ độ gãi đúng chỗ ngứa, nhưng vào lúc này, trong lòng Đàm Mặc lại có một tia tàn nhẫn xuyên qua, như muốn nói rằng anh đã cho tôi quyền kiểm soát.

“Đội phó Đàm, đến phiên cậu hỏi tôi.” Lạc Khinh Vân nhắc nhở.

À, có vẻ như không còn gì để hỏi nữa.

Nhưng thực ra cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.

“Anh thấy gì trong Kính Tượng Kiều?” Đàm Mặc hỏi.

Cậu vốn dĩ cho rằng đây là một câu hỏi rất đơn giản, đáp án cũng sẽ không dài như những câu trước, có thể trả lời bằng một từ hoặc một câu.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại trầm mặc.

Đàm Mặc nghĩ chắc là thứ uy hiếp Lạc Khinh Vân. Có lẽ là Giáo sư Lương làm bạn với Lạc Khinh Vân cả thời thơ ấu, có lẽ là người mẹ chưa từng gặp mặt lại rất yêu thương anh Lạc Minh Quân, có lẽ là Lương Ấu Khiết nhiều năm trước hi sinh vì nhiệm vụ …… Có rất nhiều người đi qua cuộc đời của Lạc Khinh Vân,  để lại dấu ấn sâu đậm nhưng cũng chỉ đồng hành cùng anh trên một hành trình đầy tuyết.

“Tôi đã nhìn thấy điều tôi sợ nhất xảy ra.”

“Tôi đã nhìn thấy cuộc sống mà tôi mong muốn nhất.”

“Nhìn thấy thế giới Kepler… sự cám dỗ khó cưỡng lại nhất đối với tôi.”

Xe của họ càng ngày càng đến gần Hôi Tháp, nhưng không hiểu sao Đàm Mặc lại muốn con đường dài hơn.

Bởi vì đã xuống xe, Đàm Mặc có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội nghe Lạc Khinh Vân nói những lời này nữa.

Lời nói dối luôn là có thể không cần nghĩ ngợi đã nói ra ngoài miệng, nhưng nói thật lại phải trải qua thật nhiều lựa chọn, có thể lộ ra cũng chỉ có một chút vậy.

Tựa như hiểu toàn bộ sa mạc từ một hạt cát.

Nhìn thấy đáy biển sâu nhất qua một giọt nước.

“Đàm Mặc, cậu có nghĩ tới, cho dù là hoài nghi trong nháy mắt……” Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, “Tôi đã vượt rào.”

Đàm Mặc giật mình.

“Tôi dẫn một mình cậu lên chiếc xe này nhưng chưa bao giờ nghĩ đưa cậu về Hôi Tháp.”

Nhưng Hôi Tháp lại cách bọn họ chỉ có hai con phố.

Giọng nói của Lão Thường vang lên trên radio trên ô tô: “Gọi Đội trưởng Lạc! Gọi Đội phó Đàm! Xe hai người chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ đến Rome thật rồi à?”

Lạc Khinh Vân không đáp lại, trực tiếp tắt radio.

“Tôi muốn mang cậu đến Thế giới Kepler. Quy luật của con người không thể quyết định sự lựa chọn của tôi.” Lạc Khinh Vân nói, “ Cậu có biết Liên Tranh cùng Bạch Hĩnh không?”

“Không phải thủ tục‘ không thể vượt rào ’ của Inspector là vì hai người họ sao? Liên Tranh là đội trưởng đội dã chiến hai của Thành trung tâm, Bạch Hĩnh là Inspector của anh ta. Không có bất luận manh mối gì, nghe nói hai người ngồi ăn cùng bàn, số lần mở họp cũng rất ít. Nhưng có một nhiệm vụ Liên Tranh vượt rào, Bạch Hĩnh không bắn một phát súng nào cả, chờ Liên Tranh đến trước mặt anh ta, kéo anh ta đi. Sau đó Thành trung tâm phái rất nhiều người đuổi theo bắt bọn họ.” Đàm Mặc nói.

“Tôi đi theo Đội trưởng Lương cùng chấp hành nhiệm vụ kia. Nếu tôi nói tôi hâm mộ Liên Tranh, cậu có tin không?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Bởi vì Liên Tranh có một Inspector sẵn sàng bỏ trốn với anh ta à? Anh đừng ôm hy vọng như thế với tôi.”

“Tại sao?”

“Tôi đang ăn no mặc ấm, không có việc gì còn có thể đấu địa chủ, tôi làm gì phải lưu lạc trong thế giới Kepler chứ?”

Lạc Khinh Vân dừng một chút, “Cậu không có mục tiêu cao hơn sao? Ví dụ như Năng lực Kepler mạnh hơn này nọ?”

“Lạc Khinh Vân, anh lại nổ nữa thì chỉ cần có ‘ Chu Tước ’ trong tay, ông đây vẫn có thể bắn chết anh.”

Ý là Năng lực Kepler cường đại cũng chẳng làm gì, gặp phải Inspector cao siêu cũng phải nhận cơm hộp thôi.

“Nói như cậu từng bắn trúng tôi.” Lạc Khinh Vân cười cười, nhưng tâm tình vẫn rất tốt.

“Thế Liên Tranh cùng Bạch Hĩnh thế nào? Bị anh cùng Đội trưởng Lương giải quyết hay là bỏ trốn thành công?” Đàm Mặc lần này là tò mò thật.

“Bí mật.”

“Chậc, tôi cũng chẳng muốn nói, chắc là thất bại rồi. Tôi dè dặt đoán là anh cùng Đội trưởng Lương liên thủ cũng không thể ngăn lại hai người kia.”

“Bí mật.” Lúc Lạc Khinh Vân muốn giữ kín như bưng đúng là như nắp chai chẳng mở nổi.

Đàm Mặc quyết định đổi đề tài, “Hình như anh rất thích đến nơi nguy hiểm. Tỷ như Chai Klein, còn có Kính Tượng Kiều lần này.”

“Đội phó Đàm không phải thường xuyên nói tôi là bệnh tâm thần sao?” Lạc Khinh Vân dừng xe, đặt hai tay lên vô lăng, nhìn Đàm Mặc.

Đó là một loại ánh mắt thẩm đạc, xuyên thấu từng centimet thế giới của Đàm Mặc, thu được những phán đoán và suy nghĩ chân thực nhất của cậu.

“Trước kia tôi cho rằng anh điên cuồng thử bên rìa vượt rào. Nhưng hiện tại có vẻ tôi hiểu anh muốn làm gì.” Đàm Mặc không lảng tránh đối phương, nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân.

“Tôi muốn làm gì?” Lạc Khinh Vân rất có hứng thú mà hỏi lại.

Đối với Lạc Khinh Vân mà nói, trên đời này người có thể lý giải ý nghĩ của anh đều không còn tồn tại.

“Anh đang tìm kiếm phương pháp phản kháng Thế giới Kepler. Vượt rào có nghĩa là bị chinh phục, anh sẽ không chịu đựng bản thân bị bản năng Kepler khống chế. Cho nên anh muốn phản chế, anh muốn siêu thoát hết thảy. Mỗi lần mạo hiểm đều là một bài kiểm tra để anh có được khả năng chống cự.”

“Tôi vừa rồi nói không phải đi Chai Klein hay là Kính Tượng Kiều nhìn xem, tôi nói chính là dẫn cậu đến Thế giới Kepler.”

“Được thôi. Chờ anh chinh phục thế giới kia, muốn đi nơi nào cũng có thể.”

Đàm Mặc cười hào phóng.

Một khắc đó, trong ánh mắt Lạc Khinh Vân như có một vũ trụ thật nhỏ, cho dù trăng sao đều dập tắt nó cũng không thể kiềm chế được bùng nổ và giãn nở.

“Đàm Mặc, tôi không nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của cậu, không nhớ rõ câu đầu tiên cậu nói với tôi, cũng không nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên tôi dạy cậu bắn.”

Đàm Mặc vẫy vẫy tay, “Ai bảo tôi chỉ là vô danh tiểu tốt, một trong hàng ngàn học sinh bình thường kính trọng anh chứ.”

Bây giờ nghĩ lại, những lời Lạc Khinh Vân nói khi chỉ điểm cho cậu bắn, càng giống như đang muốn lừa Đàm Mặc mau nhường vị trí đi.

“Nhưng bây giờ tôi cả ngày trở nên hoảng sợ không chịu nổi một giây, muốn nhớ lại hết thảy liên quan tới cậu, lại sợ cậu cũng biến thành ‘ đã từng ’.”

Giống Giáo sư Lương, giống Lương Ấu Khiết, giống đồng đội chôn vùi trong Khu sinh thái Kepler.

Lạc Khinh Vân càng nghiêm túc đến mức nào, Đàm Mặc càng đoán được những gì anh nhìn thấy trong Kính Tượng Kiều có thể có liên quan đến cậu.

Nếu sự chống đối của Lạc Khinh Vân đối với Sinh thái Kepler là vực sâu không đáy, Đàm Mặc hy vọng cây đuốc trong tay anh vĩnh viễn không tắt.

“Nghĩ thoáng chút, anh đã là ‘ đã từng ’ của tôi rồi.” Đàm Mặc vỗ vỗ bả vai đối phương, “Tôi hiện tại trâu bò thế này, sau này cũng sẽ càng trâu bò, chính mình sùng bái chính mình, lại không cần ngưỡng mộ người khác.”

Lạc Khinh Vân quay mặt qua chỗ khác, Đàm Mặc biết anh đang cười vì câu dõng dạc của cậu.

Chiếc xe lại bắt đầu di chuyển và họ đã đến Hôi Tháp.

Tòa nhà này có lẽ là tòa nhà duy nhất đèn đuốc sáng trưng ở Thành phố Ngân Loan.

Lạc Khinh Vân nhìn thoáng qua máy liên lạc, nói với Đàm Mặc: “Có một việc cậu cần biết.”

“Về Khương Hoài Dương? Tôi dùng đạn thuốc nhưng anh ta vẫn chết hả?” Đàm Mặc nheo mắt lại.

Khương Hoài Dương nếu chết rồi thì có nghĩa Đàm Mặc sẽ phải đối mặt với những báo cáo và thẩm vấn dài dòng, bị cắt lương, cách chức và thậm chí là vào phòng tối.

“Chết. Nhưng mà không phải vì phát súng của cậu, mà là do khối u nội sọ bị vỡ. Nghe nói khối u cũng hấp thu năng lượng Kepler. Nếu không phải cậu bắn thì hắn cũng không thể kiên trì trốn đến Khu sinh thái Kepler.” Lạc Khinh Vân nói.

Ánh mắt Đàm Mặc tối lại, “Cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy Khu sinh thái Kepler trưởng thành với ăn mòn thực dị dạng. Chúng nó chỉ nghĩ muốn chiếm lĩnh, căn bản không để bụng tương lai.”

Xe dừng lại ở trạm kiểm soát.

Khi lính canh ở trạm kiểm soát nhìn thấy Lạc Khinh Vân, họ không khỏi hỏi: “Đội trưởng Lạc! Những người khác đã đến từ lâu, sao anh lại đến muộn như vậy? Cảnh tiên sinh đã phái máy bay không người lái đến tìm các anh.”

Đàm Mặc hiếm khi yên lặng không tán gẫu với lính canh, dù sao ở trên đường cái Thành phố Ngân Loan không tìm thấy bắc không phải chuyện gì đáng tuyên dương.

“Ồ, tôi mới bỏ trốn cùng Đội phó Đàm.” Lạc Khinh Vân nói thật nghiêm trang.

Đàm Mặc suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, “Cái gì?”

Lính canh cũng sửng sốt: “Hả?”

“Này cũng không phải, chắc là có, cho nên tôi đã quay lại.”

Đàm Mặc lập tức nhào qua che miệng anh lại, “Anh câm miệng! Bệnh tâm thần hả!”

Họ thông qua việc quét ID và sinh trắc học rồi lái xe vào bãi đậu xe.

Máy liên lạc của Đàm Mặc như nổ tung, có hàng chục cuộc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn.

Lý Triết Phong: [Cậu đã lái xe xuống âm phủ à? ]

Lý Triết Phong: [Tín hiệu ở khu mộ không tốt à? Cuộc gọi của ông đây mà không nhận hả? ]

Lý Triết Phong: [Cậu có muốn đốt tiền giấy cho cậu không? ]

Lý Triết Phong: [Hay là đốt cho cậu một điếu thuốc nhỉ? ]

Đàm Mặc vội vàng trả lời: [Tôi từ âm phủ trở về rồi, tín hiệu ở mộ không tốt, không cần tiền giấy, thà đốt thuốc lá còn hơn! ]

Lý Triết Phong trả lời ngay lập tức: [Cút đi. ]

Lạc Khinh Vân mở cửa xe, kiên nhẫn nhìn Đàm Mặc trả lời tin nhắn.

Ánh sáng của máy truyền tin chiếu lên lông mi của Đàm Mặc thật dày và dài, cậu vốn đã rất trắng trẻo, dưới ánh đèn điện tử cậu càng trông giống như men trắng.

Lạc Khinh Vân càng nhìn cậu như vậy, ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

Mà Đàm Mặc lại không hề biết tiếp tục lật xem tin nhắn của Thường Hằng.

Lão Thường: [ lão đại, cậu đừng có đến Rome thật chứ? ]

Lão Thường: [ giờ tôi lên mạng mua chỉ đường cho cậu còn kịp không? ]

Lão Thường: [ Cậu thành thật nói cho Đội trưởng Lạc biết cậu mù đường đi! Để Đội trưởng Lạc lái xe đi! ]

Lão Thường: [ tôi nói cậu này, mù đường không mất mặt, có thể ngồi xe đều là người trên người, người lái xe mới là người hầu hạ! ]

Đàm Mặc cong môi đáp: “Lỡ Lạc Khinh Vân không biết lái xe thì sao?” ]

Lão Thường: [ vậy các cậu chỉ có thể cùng nhau chơi quỷ đánh tường. ]

Đàm Mặc nhếch khóe miệng, lầm bầm lầu bầu: “Quỷ đánh tường em gái anh.”

“Bãi đỗ xe không có người, là nơi tốt để làm việc.” Lạc Khinh Vân nói.

“Hả? Làm gì?” Đàm Mặc nâng lên mắt tới.

“Cậu đang nói gì?” Lạc Khinh Vân nhéo đầu ngón tay, tư thế như sắp gỡ bao tay xuống.

“Không làm gì! Không làm gì! Lập tức xuống xe đây!”

Lại dùng đôi tay đó uy hiếp người ta! Ngày mai tôi sẽ chặt nó ra cho anh khoe khoang!

Đàm Mặc cởi dây an toàn, Lạc Khinh Vân đặt tay lên cửa xe, Đàm Mặc cúi đầu, như một con cá chạch trượt ra khỏi cánh tay Lạc Khinh Vân.

Nhưng cậu không ngờ Lạc Khinh Vân quay người tóm eo cậu nhấc lên nóc xe Hummer.

“Anh làm gì ——”

Đàm Mặc  nhìn chằm chằm vào đối phương, thiết bị liên lạc trên cổ tay anh không ngừng nhấp nháy, là số điện thoại của Cảnh Kính Nhu.

Nhưng Lạc Khinh Vân nắm lấy cổ tay cậu, không cho cậu xuống xe cũng không nghe điện thoại, ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc.

“Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng, tôi muốn cậu trả lời tôi một cách nghiêm túc.”

“Tôi chưa từng yêu, cứu đội trưởng Cao, bảo vệ…”

Đàm Mặc giãy giụa lên, bị Lạc Khinh Vân dễ dàng nâng lên nóc chiếc Hummer khiến Đàm Mặc tự hỏi liệu gần đây cậu ăn không đủ nhiều hay gì.

Chiếc Hummer cũng phát ra âm thanh hự hự, cực kì khiến người ta mơ màng, nhưng Lạc Khinh Vân có bản lĩnh không cho Đàm Mặc xuống.

“Đội trưởng Lạc, anh còn vấn đề gì? Mau hỏi đi! Tôi nhất định trả lời thật lỹ!” Đàm Mặc bất đắc dĩ nói.

“Khi cậu chấp hành nhiệm vụ Inspector, gặp Chai Klein, cậu đã không kịp đào tẩu nữa, cậu sẽ làm thế nào?”

Trong ánh sáng lờ mờ của bãi đậu xe, đôi mắt của Lạc Khinh Vân thật sâu đựng đầy bóng tối.

“Tôi sẽ……”

Đàm Mặc phải nghiêm túc tưởng tượng ra cảnh tượng đó, khi Chai Klein nở hoa vì cậu, khi kết cục không thể cứu vãn được, cậu sẽ… Đàm Mặc vô thức nhìn vào khẩu súng của chính mình.

“Tôi sẽ tự sát.”

Câu trả lời này hiển nhiên nằm trong dự liệu của Lạc Khinh Vân, nhưng anh lại lộ ra vẻ mặt gần như tuyệt vọng.

Đàm Mặc hoảng sợ, cậu không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng cậu biết đây không phải Lạc Khinh Vân thường ngày.

Lạc Khinh Vân buông cậu ra, một tay che mắt, tay kia đè súng của cậu xuống.

“Nếu tình huống như vậy thật sự xảy ra, xin cậu hãy tin tôi.”

Đàm Mặc không nhìn thấy đôi mắt của Lạc Khinh Vân, cậu thử muốn dịch tay đối phương ra nhưng Lạc Khinh Vân chính là có bản lĩnh vừa che mắt vừa không buông.

“Tin anh làm gì?”

Tôi không muốn anh đích thân đến giết tôi như anh đã làm với những người đồng đội trước đây của anh và tôi không muốn anh và tôi trở thành kẻ thù của nhau.

“Tôi sẽ đến cứu cậu. Tôi sẽ lấy hạt giống của Khu sinh thái đó cho cậu, bất kể nó mạnh đến đâu. Tôi sẽ chinh phục lĩnh vực của nó và tôi sẽ giải phóng cậu. Vì vậy… cho dù chai Klein nhìn có mạnh đến mức nào, đừng bao giờ làm tổn thương chính mình – họng súng này không bao giờ được chĩa vào chính cậu.”

Những rung động trong lồng ngực nối tiếp nhau, càng lúc càng vang và ngày càng mất kiểm soát.

Đàm Mặc hiểu được ý tứ trong lời nói của Lạc Khinh Vân.

—— tôi sẽ vì cậu vượt mọi chông gai, để cậu thành vua.

“Xin cậu đồng ý với tôi.” Giọng Lạc Khinh Vân thực trầm thực trịnh trọng.

Ước định này trái với thủ tục của Inspector Hôi Tháp, Đàm Mặc biết cậu không thể trả lời anh, chỉ là câu “Thực xin lỗi” kia còn chưa nói ra một thứ gì đó ấm áp và mềm mại đã chạm vào môi cậu.

Đó là một phương thức biểu đạt hoàn toàn của con người, không có bất kỳ sự giải phóng sức mạnh nào của Kepler.

Đe dọa lại vô vọng, rồi lại nhẹ đến mức không thể cảm nhận được một chút cưỡng bách.

Lạc Khinh Vân dùng một phương thức đường hoàng như vậy ngăn cản cậu từ chối, kẽ nứt mịt mờ khắc chế càng lúc càng lớn, một đinh điểm phản kháng của Đàm Mặc đổi lấy chỉ có dục vọng biểu đạt bất động thanh sắc lại kín không kẽ hở.

Anh thật sự không giỏi ăn nói như bề ngoài, chỉ có thể dùng phương thức vụng về tùy thời bị cự tuyệt để nói “Tôi để ý em”.

Đàm Mặc mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Cậu liều mạng để thở, nhưng cảm nhận được chỉ có mùi vị đối phương và mình tàn lưu ở trong không khí, lý trí bị đối phương đâm ra một cái động, mỗi hơi thở đều ngập gió, hơi ấm truyền qua ngũ tạng lục phủ của cậu.

Đàm Mặc dùng sức quay mặt lại, nhưng tay lại nắm lấy cánh tay của Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân trực tiếp nhấc cậu lên, Đàm Mặc đột nhiên bay lên không trung, Đàm Mặc mất chỗ mượn lực chỉ có thể siết chặt vai Lạc Khinh Vân.

Cậu rốt cuộc có thể mở to mắt lại thấy vẻ mặt Lạc Khinh Vân trầm luân.

Lúc tách ra, Đàm Mặc còn có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của đối phương.

“Lặp lại đáp án của em.” Lạc Khinh Vân nhìn đôi mắt Đàm Mặc hỏi.

Mắt anh đã đỏ, Đàm Mặc không biết đáp án của cậu sao lại chọc trúng vết sẹo của Lạc Khinh Vân, bởi vì bất luận mỗi Inspector đều sẽ nói ra đáp án đồng dạng.

“Tôi…… Tôi…… Sẽ……”

“Nói ra, hoặc là tôi hiện tại liền dẫn em đến Thế giới Kepler, để em đi theo tôi ăn ngủ ngoài trời, lang bạt kỳ hồ.”

Tay Lạc Khinh Vân nâng lưng Đàm Mặc lên, cách bao tay Đàm Mặc cũng có thể cảm giác được độ ấm cao hơn bình thường của anh.

Trên thực tế uy hiếp này đối với Đàm Mặc mà nói quá ôn nhu, còn không uy hiếp bằng Lý Triết Phong nói “Đánh gãy chân cậu”, “Đánh vỡ đầu cậu”, nhưng chính là làm Đàm Mặc có cảm giác mềm lòng.

“Tôi sẽ chờ anh.” Đàm Mặc không thể tin được cậu sẽ nói ra đáp án này.

“Còn gì nữa?” Lạc Khinh Vân ngưỡng mặt, tiếp tục hỏi.

“Tôi sẽ không…… cho bản thân ăn đạn……”

“Em đang chơi chữ với tôi à?” Ánh mắt Lạc Khinh Vân tối lại.

Vũ khí giết người trên thế giới này không chỉ là đạn, còn có đao chiến thuật, ngay cả những viên đá nhỏ nhặt trên đường cũng có thể làm được điều đó.

Đàm Mặc rất muốn hỏi anh đã nhìn thấy gì ở Kính Tượng Kiều.

“Tôi… sẽ không bao giờ… tự tử.”
Bình Luận (0)
Comment