Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 54

“Cảm ơn.” Lạc Khinh Vân thả Đàm Mặc xuống.

Tiếng khóa xe “Tạch” làm Đàm Mặc nháy mắt hoàn hồn.

Thời gian đã ngừng trôi bắt đầu chảy trở lại, trái tim yên lặng giờ đập còn nhanh hơn trước.

Đàm Mặc vô thức ấn vào ngực mình.

Đừng nhảy nữa.

Đừng nhảy nhanh thế.

Tôi là Inspector và anh ta là mục tiêu của tôi.

Lạc Khinh Vân hôm nay không bình thường.

Anh một hai phải kéo cậu đến Thế giới Kepler không bình thường, anh vì cứu cậu tiến vào Kính Tượng Kiều không bình thường, anh một hai phải ngồi cùng một chiếc xe với cậu không bình thường, anh trò chuyện với cậu lâu như vậy không bình thường, anh không cho phép cậu lúc đối mặt Chai Klein tuân thủ thủ tục Hôi Tháp cực kì không bình thường.

Mà hết thảy những điều này đều không điên cuồng bằng cái chạm nhẹ lên môi cậu.

Cái kia chính là “Hôn môi” trong truyền thuyết

Thời niên thiếu Đàm Mặc cũng rất tò mò hành động chạm môi này có gì đặc biệt. Chẳng lẽ đôi môi ngoài chức năng dùng để ăn uống, nói chuyện còn có thể phóng điện được sao?

Đàm Mặc còn nhớ rõ thời trung học, có một lần đi ngang qua sân thể dục, vô tình nhìn thấy một đôi bạn cùng lớp ngồi trên xà kép hôn nhau, vẻ mặt rất tập trung, như thể đang trao tất cả cho nhau, toàn bộ thế giới đều dư thừa.

Đàm Mặc cảm thấy hai người này quá buồn cười, cố ý chạy qua bọn họ hô to một tiếng “Thầy tới”, Hai bạn cùng lớp sợ hãi đến mức rơi khỏi xà kép.

Nhưng giờ phút này, cậu không cười nổi.

Đàm Mặc cho dù thật sự thiếu tâm nhãn, cậu cũng biết Lạc Khinh Vân suy nghĩ cái gì.

Mẹ nó, Lạc Khinh Vân còn có mặt mũi nói cậu to gan lớn mật! Anh ta một dung hợp giả còn nổi cái tâm tư này với Inspector của mình, rõ ràng là gan anh ta càng lớn, này không phải bao trời, mà là nổ trời rồi!

Đầu gối Đàm Mặc hơi run, suýt chút nữa mất thăng bằng khi tiếp đất.

Lạc Khinh Vân đưa tay ra giúp đỡ, nhưng cậu loạng choạng bước ra từ dưới cánh tay đối phương, lần này Lạc Khinh Vân không ngăn cản cậu.

Máy liên lạc vẫn rung, tên Cảnh Kính Nhu hiển thị.

Cậu nhanh chóng kết nối, luôn cảm thấy có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó ở bãi đậu xe khi họ ở một mình, giọng nói của Cảnh Kính Nhu cho cậu cảm giác an toàn.

“Alo, lão Cảnh hả?”

“Lão Cảnh cái đầu cậu! cậu cùng Lạc Khinh Vân chạy đi đâu? Chúng tôi họp cũng xong rồi mấy cậu mới trở lại Hôi Tháp hả?”

“Không có gì mà, đi nhầm đường thôi.” Đàm Mặc vừa đi vừa nhìn cái bóng trên mặt đất.

Bóng cậu chồng lên bóng của Lạc Khinh Vân, như thể bị anh bao vây lấy, cách ly khỏi mọi nguy hiểm của thế giới này.

“Lái xe nhầm đường? Hôi Tháp đây cao thế này, cậu mù nhìn không thấy sao?” Cảnh Kính Nhu tức giận, Đàm Mặc nghi ngờ dượng cả anh ta đang tới.

“Anh coi như tôi bị mù đi.”

Không mắt mù thì sao đi theo Lạc Khinh Vân lên xe được chứ?

Con mắt này mà hữu dụng thì có chết cậu cũng phải ôm chặt đùi Lý Triết Phong!

“Được rồi, nói cho cậu một tin tức tốt, cùng một tin tức xấu. Muốn nghe nào trước?”

Đàm Mặc đã muốn chạy tới thang máy trước, ấn đi xuống, cậu vội vàng hy vọng thang máy nhanh đến đi.

Lạc Khinh Vân ở ngay say cậu khiến lòng bàn tay Đàm Mặc đổ một lớp mồ hôi, không cần quay đầu lại cậu cũng có thể cảm thấy tầm mắt của Lạc Khinh Vân.

Nơi này không có những người khác, Lạc Khinh Vân không cần ngụy trang hào hoa phong nhã, anh làm càn không chút cố kỵ nhìn bóng lưng cậu, rồi lại khắc chế bảo trì khoảng cách.

“Ai, không cần anh nói, tôi biết. Tin tức xấu là Tập đoàn Thâm Trụ Khương thị phái người tới hưng sư vấn tội. Tin tức tốt là, các anh xác nhận Khương Hoài Dương vượt rào, tôi giết anh ta phù hợp quy tắc Hôi Tháp, Khương gia không làm gì được tôi.”

Thang máy rốt cuộc tới rồi, Đàm Mặc đi vào rồi xoay người, vừa lúc nhìn thấy mặt Lạc Khinh Vân.

Chỉ là đối diện một cái chớp mắt, trên mặt Lạc Khinh Vân không có bất kì biểu cảm nào, nhưng cặp mắt kia mang theo nụ cười thật nhạt, giống như đang nói cho cậu, tôi coi trọng em cũng chẳng phải việc gì đòi mạng, đừng tự dọa bản thân.

Đàm Mặc lập tức cúi đầu nhìn đôi chân dài của Lạc Khinh Vân bước vào.

Lần đầu tiên Đàm Mặc cảm thấy da mặt mình chưa đủ dày, ở tuổi này mà khi có người chạm miệng có chút đã bắt đầu hành động ngô nghê.

Thật hèn nhát.

Cái này ai mà chẳng có lần đầu tiên hả, còn không cho phép được ngây thơ sao? Hoạt động tâm lý không biết nên làm cái gì bây giờ của cậu chính là tôn trọng Lạc Khinh Vân đấy! Không thì sẽ có vẻ Lạc Khinh Vân không có mị lực. Đàm Mặc chỉ kém không hỏi Lạc Khinh Vân bên cạnh “Anh cũng cảm thấy vậy nhỉ”.

Nghĩ đến đây thì cũng thấy mặt mình khá dày.

Cảnh Kính Nhu tức giận nói: “Hai người các cậu tới lầu 18 đi. Em trai Khương Hoài Dương đang đợi các cậu.”

“Lầu 18? Anh xác định không phải mười tám tầng địa ngục?” Đàm Mặc hỏi lại.

Lạc Khinh Vân vươn tay ra, gần như chạm vào ngực Đàm Mặc, Đàm Mặc căng thẳng vô thức lùi lại, lúc này mới nhận ra Lạc Khinh Vân chỉ nhấn nút trên tầng mười tám.

“Các cậu không cút lại đây thì đến phiên tôi xuống mười tám tầng địa ngục!” Cảnh Kính Nhu sạch sẽ lưu loát cúp điện thoại.

Thang máy lập tức yên lặng.

Đàm Mặc oán giận trong lòng sao thang máy nay lên chậm thế, điện thoại cúp rồi mà còn chưa tới.

Cậu chưa từng cảm thấy cùng người nào đó ở thang máy sẽ xấu hổ như vậy.

“Tim em đập thật nhanh.” Lạc Khinh Vân nói.

Ngữ điệu không hề dao động, như một người đứng xem trần thuật sự thật.

Nhưng Đàm Mặc lại cảm thấy lỗ tai nóng đến mức hốt hoảng.

Thính lực của tên này đừng có mà dùng ở chỗ này chứ?

“Suy nghĩ cái gì?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.

“Không nghĩ cái gì.”

Đàm Mặc chỉ hy vọng tên này tiếp tục im lặng đi.

“Căn cứ thủ tục Inspector, em nên báo cáo cho Hôi Tháp, Lạc Khinh Vân có ý tưởng không an phận với Inspector của anh ta.” Lạc Khinh Vân nói.

“Ò, anh biết quy trình tiêu chuẩn nhỉ.”

“Biết chứ, em báo cáo đi. Dù sao không ảnh hưởng tôi dẫn em đi.” Lạc Khinh Vân cười nói.

“Anh đây là muốn tôi ‘ bỏ trốn ’?” Đàm Mặc nghĩ thầm Lạc Khinh Vân anh quá xấu rồi.

Hơn nữa anh còn có vốn tư bản lại còn có cả năng lực.

Mấu chốt là câu “Không ảnh hưởng tôi dẫn em đi” kia nghe mà tê dại cả tai, Đàm Mặc muốn che lỗ tai lại nhưng lại mơ hồ chờ mong tên này sẽ nói ra những lời khác.

Chính cậu cũng không rõ mâu thuẫn như vậy là tại sao.

Nhưng cậu biết, cậu không thể báo cáo việc đó. Bởi vì có thì cũng vô ích, cho dù Hôi Tháp điều cậu đến một đội ngũ tiền tuyến khác, chỉ cần cậu còn ở thế giới nhân loại, Lạc Khinh Vân sẽ nhất định tìm đến cậu, không khách khí bắt cậu đi —— tưởng tượng còn có chút kích thích là sao?

Đến lúc đó thì thật sự chỉ có hai cái kết quả, hoặc là hai người bọn họ bỏ…… Không đúng, là lưu lạc; hoặc là Lạc Khinh Vân sẽ vượt rào tới trả thù Hôi Tháp.

Vô luận kết quả nào, đều thực thảm.

Phải suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, thật sự không thể nghĩ được biện pháp giải quyết thì duy trì hiện trạng.

“Đinh ——” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Hoàng Lệ Lệ đứng ngoài cửa cùng Hạ Thừa Phong, hai người trăm miệng một lời nói: “Ồ, bỏ trốn về rồi sao?”

“Ai bỏ trốn với anh ta!”

Hoàng Lệ Lệ chớp chớp mắt, ghé lại gần: “Chúng tôi cũng chưa nói cậu bỏ trốn cùng Đội trưởng Lạc mà.”

“Lệ Lệ, cô như vậy là mất buổi trà chiều của tôi, hơn nữa về sau tôi cũng sẽ không cho cô quét thẻ cơm của tôi nữa.”

Cuối cùng cũng có người quen, nhịp tim của Đàm Mặc khôi phục không ít.

Hoàng Lệ Lệ chậc một tiếng, “Nói như thẻ cơm của cậu còn tiền ấy.”

Nơi này có một phòng tiếp khách, Hạ Thừa Phong cùng Hoàng Lệ Lệ một trái một phải đẩy cửa ra, liền thấy Cảnh Kính Nhu ngồi cuối bàn hội nghị, bên trái anh có hai người, trong đó một người rất trẻ, mặc tây trang đeo cà vạt, thoạt nhìn thực không được tự nhiên vẫn đang chỉnh vị trí nơ, cậu ta chắc là Khương Hoài Oanh.

Ngồi đối diện với chàng trai trẻ là một người đàn ông lớn tuổi với vẻ mặt nghiêm túc khó nói, có lẽ anh ta là một luật sư.

Cảnh Kính Nhu nhìn thấy Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân thì rõ ràng thở ra một hơi.

“Hai vị, thật đúng là ngàn hô vạn gọi mới tới.”

Đàm Mặc kéo ghế ra, vốn muốn ngồi xuống nhưng nhìn đối diện, Khương Hoài Oanh lộ ra một nụ cười.

“Ngài chính là Đội trưởng Lạc Lạc Khinh Vân sao?”

Ho khan một tiếng, Đàm Mặc lập tức đứng dậy, cố ý cách hai ba vị trí mới kéo ghế ngồi xuống, lắc lắc tay nói: “Xin lỗi, tôi không phải Đội trưởng Lạc.”

Sắc mặt Khương Hoài Oanh không thay đổi tiếp tục mỉm cười: “Vậy là một phát súng giết chết anh trai tôi Đội phó Đàm.”

Đây là người em trai trong truyền thuyết vừa không quản cổ phiếu Tập đoàn Thâm Trụ, lại chưa bao giờ lộ diện ở nơi công cộng Khương Hoài Oanh.

Đàm Mặc nhìn thoáng qua Cảnh Kính Nhu, dùng ánh mắt ý bảo: Tên Khương Hoài Oanh này có ý gì? Đây là khen tôi hay là châm chọc tôi?

Cảnh Kính Nhu lắc đầu, ý là: Đừng gây rắc rối.

Chân thằng nhãi Lạc Khinh Vân này rõ ràng dài thế mà cứ đi chậm rì rì, cả buổi mới tiến vào.

Đàm Mặc vốn tưởng rằng anh sẽ ngồi ở chỗ mình đã kéo ghế ra, dù sao ngồi cạnh Cảnh Kính Nhu có thể làm nổi bật địa vị của anh ở Hôi Tháp địa vị, ai ngờ Lạc Khinh Vân kéo chiếc ghế bên cạnh Đàm Mặc ra, cách Cảnh Kính Nhu vài vị trí, tự nhiên ngồi xuống.

Điều này khiến họ trông như thể không phải nhân vật chính của cuộc gặp gỡ này mà chỉ ở đây để…… Ăn dưa bàng thính.

“Ai, hai ngươi ngồi xa như vậy làm gì? Sao giống như lúc học mà cố tình ngồi ở hàng cuối cách xa giáo viên vậy?” Cảnh Kính Nhu khó chịu gõ gõ mặt bàn.

Hạ Thừa Phong dẫm lên giày cao gót vào, tiếng “Lộc cộc” Đàm Mặc nghe mà run gan, luôn cảm thấy cô sắp nói ra điều gì đó chấn động.

“Cách xa thầy mới dễ yêu đương hơn”.

“Cô có thể đừng tùy tiện tung scandal được không?” Đàm Mặc rất nghiêm túc nói.

Lạc Khinh Vân cúi đầu mỉm mỉm cười nhàn nhạt, ý là “Đã không còn scandal nữa”.

“Được rồi, chúng ta không đàm luận scandal.” Cảnh Kính Nhu nhìn Khương Hoài Oanh, “Khương tiên sinh không cần để ý, các thành viên hiện trường của chúng tôi phải chịu áp lực rất lớn khi đối mặt với thử thách sinh tử, vì vậy chúng tôi thích làm một số …những trò đùa vô nghĩa để thư giãn.”

Khương Hoài Oanh cười cười nói: “Không sao, vào vấn đề chính thôi. Tôi muốn biết anh trai tôi, Khương Hoài Dương đã làm gì, anh có bằng chứng gì chứng minh anh ấy đã vượt rào?”.

Luật sư cạnh Khương Hoài Oanh nâng kính lên nói: “Nếu không đủ chứng cứ thuyết phục chúng tôi, chúng tôi sẽ khởi kiện Hôi Tháp và rút lại khoản đầu tư nghiên cứu.”

“Được.” Cảnh Kính Nhu gật đầu, ra hiệu Hạ Thừa Phong có thể bắt đầu.

Hạ Thừa Phong mở ra máy tính thực tế ảo trên bàn hội nghị, chiếu thi thể Khương Hoài Dương.

“Căn cứ thủ tục Hôi Tháp điều 22, thực xin lỗi Khương Hoài Oanh tiên sinh cậu không thể chính mắt nhìn thấy, cũng không thể thu về di thể anh cả Khương Hoài Dương của cậu. Căn cứ kiểm tra thi thể thì trị số Kepler đã vượt quá tiêu chuẩn gần năm trăm lần. Báo cáo Kiểm tra đo lường đã gửi tới hộp thư của cậu, toàn bộ quá trình kiểm tra đều được hoàn thành bởi máy tính chính và hệ thống kiểm tra do Tập đoàn Thâm Trụ nghiên cứu phát minh, chúng tôi không thể gian lận……”

Khương Hoài Oanh ra hiệu tạm dừng, “Ngài hiểu lầm. Chuyện anh tôi vượt rào…… Tôi tin tưởng là sự thật. Lấy lực ảnh hưởng Tập đoàn Thâm Trụ chúng tôi, Hôi Tháp không dám tùy ý ám sát người thừa kế gia tộc chúng tôi. Tôi muốn hỏi chính là, khối u trong đầu anh tôi —— còn đó không?”

Hiện trường yên lặng ước chừng hai giây, Hạ Thừa Phong làm phiên dịch viên không nghĩ tới Khương Hoài Oanh sẽ trực tiếp hỏi ra vấn đề này.

Nhưng ánh mắt Khương Hoài Oanh lại rất thẳng thắn.

Đàm Mặc dường như có thể hiểu được suy nghĩ của Khương Hoài Oanh: anh trai đã chết, vượt rào cũng là ván đã đóng thuyền, tranh cãi đổ lỗi cho Hôi Tháp cũng vô ích mà còn mất đi đồng minh. Còn con đường anh trai mình đi có đáng hay không mới là thứ Khương Hoài Oanh để ý.

Không thể đuổi theo ngày hôm qua, điều quan trọng hơn là hiện tại.

Điểm này lại rất giống Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc vô thức liếc Lạc Khinh Vân một cái, Lạc Khinh Vân lại rất nể tình nhìn Hạ Thừa Phong, tuy rằng Đàm Mặc không hề tin anh đang nghe cô báo cáo.

“Cái này…… Trải qua rà quét não bộ, khối u nội sọ của Khương Hoài Dương chiếm hai phần ba đại nào. Cuối cùng là chết vì vỡ khối u, trong khối u chúng tôi phát hiện giá trị Kepler vượt quá tiêu chuẩn gấp 600 lần. Chúng tôi hợp lý hoài nghi là năng lượng Kepler dẫn tới u tăng lên chuyển biến xấu.” Hạ Thừa Phong nói.

Khương Hoài Oanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói chuyện một hơi, “Thất bại à.”

“Thất bại?” Đôi mắt Cảnh Kính Nhu nheo lại, âm thanh từ khách khí trở nên ẩn chứa phẫn nộ, “Tiểu Khương tổng, cậu sẽ không thật cho rằng con đường anh cậu đi có khả năng đi được chứ? Cậu thật cho rằng sau khi dung hợp cùng gien Kepler là có thể chữa khỏi khối u của mấy người? Không phải mỗi người đều mệnh tốt có thể trở thành dung hợp giả! Sự xói mòn của toàn bộ thế giới Kepler giống như bệnh ung thư, khối u chuyển biến xấu của anh trai cậu là dấu hiệu rõ ràng nhất! Cậu sắp trở thành người cầm lái tiếp theo của Tập đoàn Thâm Trụ, tôi biết cậu tài đại khí thô phú khả địch quốc, cậu muốn tiếp tục đi con đường của anh cậu sao?”

Đối mặt sự chất vấn của Cảnh Kính Nhu, Khương Hoài Oanh chẳng những không tức giận mà bình tĩnh không giống người độ tuổi này.

“Con đường mà anh trai tôi đã đi có gì khác biệt với Liên minh thám hiểm đưa sinh vật Kepler từ hành tinh khác đến Trái đất? Cả hai đều nghĩ rằng mình có thể điều khiển sinh vật Kepler, nhưng cả hai đều thất bại.”  Khương Hoài Oanh hỏi lại.

Cảnh Kính Nhu còn muốn nói gì thì Lạc Khinh Vân vẫn luôn yên lặng mở miệng: “Cậu thật sự hiểu biết Sinh thái Kepler sao?”

Khương Hoài Oanh sửng sốt một chút, ngay sau đó trong đôi mắt trầm liễm lập loè nổi lên ánh sáng, đó là sùng bái.

Đàm Mặc đã xem video thời sinh viên, mỗi lần nói về Lạc Khinh Vân là ánh mắt cậu đều như vậy.

“Đội trưởng Lạc, tôi đương nhiên không có khả năng hiểu biết giống anh. Nếu anh nguyện ý nói cho tôi, tôi sẽ thực nghiêm túc học tập.” Khương Hoài Oanh chân thành nói.

Cứ như thể cậu ta là một học sinh giỏi ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong trường, còn Lạc Khinh Vân lại trở thành một danh sư.

“Sinh thái Kepler cũng có cấp bậc nghiêm minh của chúng nó, tất cả sinh vật trong cùng một Khu sinh thái đều hoàn toàn phụ thuộc vào hạt giống của chúng trong một mạng lưới tư duy chung. Sau khi nghe điều này, cậu có nghĩ rằng anh trai cậu có thể kê cao gối mà ngủ sau khi trở thành hạt giống không? — Tận hưởng cảm giác vượt trội như thần khi khống chế các sinh vật Kepler khác?” Lạc Khinh Vân nói.

Khương Hoài Oanh lắc lắc đầu, “Anh trai tôi đã chọn gen của sinh vật Kepler có lịch sử rất lâu đời. Lịch sử tôi đang nói không phải là thời gian của chúng trên trái đất, mà là tuổi trên Kepler-22b.”

Đàm Mặc ha hả trong lòng, quả nhiên lúc trước Tập đoàn Thâm Trụ khi tham gia thăm dò đều có tư tâm.

Lạc Khinh Vân trực tiếp xem nhẹ Khương Hoài Oanh nói, vẫy vẫy tay, Hoàng Lệ Lệ đã đi tới, Lạc Khinh Vân không nhanh không chậm mà nói: “trưởng phòng Hoàng, hôm nay mệt mỏi một ngày, có gì ăn không?”

Hoàng Lệ Lệ ngay lập tức mang đến một chiếc đĩa sứ viền vàng, vừa thấy đã biết là phong cách của Cảnh Kính Nhu. Trên đĩa sứ có bánh quy và đồ ăn nhẹ, cũng như một tách trà đen Ceylon.

Trong lúc Đàm Mặc vẫn đang thầm nghĩ rằng tên Lạc Khinh Vân này đúng là biết hưởng thụ thì Lạc Khinh Vân trực tiếp đẩy đồ ăn nhẹ và trà đen đến trước mặt Đàm Mặc.

“Ăn đi.” Đầu ngón tay của Lạc Khinh Vân gõ nhẹ lên quai vàng của tách trà.

Đối với người ngoài mà nói, đây chỉ là hành vi bình thường của Lạc Khinh Vân, chăm sóc phó đội trưởng suốt ngày không ăn không uống mà chạy đi chạy lại, nhưng Đàm Mặc lại cảm thấy hai tai nóng bừng.

Cứ cảm thấy bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sủng ái này có chút “Vạn chúng chú mục”, Đàm Mặc không mở miệng nổi.

Khương Hoài Oanh còn trông mong nhìn Lạc Khinh Vân, luật sư của cậu ta  nhịn không được: “Xin Đội trưởng Lạc trở lại vấn đề chính.”

Lạc Khinh Vân lại không cho đối phương một ánh mắt mà chống cằm nhìn sườn mặt của Đàm Mặc.

“Không cần nhìn tôi, tôi không muốn ăn.” Đàm Mặc đè thấp giọng nói.

“Hả? Cái gì? Tôi không nghe rõ.” Giọng Lạc Khinh Vân lại rất rõ ràng, nghiêng tai về phía Đàm Mặc.

Luật sư đối diện nổi gân xanh trên trán thình thịch, Cảnh Kính Nhu ho khan một tiếng nói: “Đội phó Đàm, hôm nay mệt mỏi một ngày, là tôi xem nhẹ cậu vất vả. Nên là ăn một chút, lót dạ đi.”

Đàm Mặc chỉ có thể căng da đầu cầm lấy một khối bánh quy nhét vào trong miệng, ái chà, thật đúng là đừng nói, ăn rất ngon.

Vừa xốp vừa giòn, mùi thơm của bơ và vị ngọt của đường trắng tinh tế hòa quyện vào nhau, Đàm Mặc chợt cảm thấy mở họp không còn khó chịu nữa.

Cảnh Kính Nhu chó già anh thật biết hưởng thụ, điểm tâm này ăn một lần liền biết không hề rẻ!

Ánh mắt của Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng chuyển sang phía đối diện, vẫn với giọng điệu không vội vàng như cũ, đây là hàm dưỡng tốt của Khương Hoài Oanh, nếu đổi thành Đàm Mặc, Đàm Mặc cảm thấy cậu chắc đã ném gạt tàn thủy tinh lên mặt Lạc Khinh Vân.

“Cổ xưa như gia tộc quỷ hút máu, cậu cảm thấy anh trai cậu Khương Hoài Dương có được huyết mạch trên đỉnh kim tự tháp sao?” Lạc Khinh Vân cười, nụ cười thực nhẹ nhưng lại có cảm giác thanh tỉnh tàn nhẫn, “Nhưng mặc dù là sau khi vượt rào trở thành ‘hạt giống Kepler cao cấp’, cũng bị một Sinh vật Kepler siêu cấp khác khống chế.”

“Anh…… Có ý gì?” ánh mắt Khương Hoài Oanh rung động, cậu ta mơ hồ biết Lạc Khinh Vân nói có ý gì, nhưng vẫn trốn tránh đáp án đó.

“Còn muốn tôi nói rõ hơn sao? Anh trai cậu tại sao muốn sáng tạo Kính Tượng Kiều để đối phó tôi chứ? Tại sao không ngồi phi cơ trực thăng trở lại Khu sinh thái Kepler, mà là muốn bại lộ bản thân đây? Bởi vì có một Sinh vật Kepler cấp bậc cao hơn cậu ta khống chế cậu ta.” mỗi một chữ Lạc Khinh Vân nói đều ôn hòa, rõ ràng, con ngươi mỉm cười, áp lực vô hình dâng trào về hướng Khương Hoài Oanh.

Khương Hoài Oanh há miệng thở dốc, lại không nói ra được lời nào.

“Bạn nhỏ, cậu cảm thấy tại sao tất cả dung hợp giả đều sợ hãi vượt rào?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Khương Hoài Oanh trả lời: “Bởi vì sau khi vượt rào không còn là nhân loại.”

Lạc Khinh Vân cười ra tiếng, tiếng cười thực ôn hòa nhưng lại có cảm giác cười nhạo Khương Hoài Oanh là ngu ngốc.

“Bởi vì dung hợp giả còn giữ lại tư tưởng nhân loại, có nghĩa là tư duy độc lập. Chính chúng tôi vì chính mình làm mỗi một quyết định, dùng chính tiêu chuẩn của chúng tôi để cân nhắc giá trị của mỗi người, mỗi một việc. Nhưng sau khi vượt rào thì không giống, chẳng sợ gien Kepler trong cơ thể cậu đến từ Khu sinh thái cổ xưa nhất, cũng không chứng tỏ cậu là nguồn gốc của vạn vật trong Kepler. Cậu chú định sẽ thần phục một hạt giống khác cấp bậc cao hơn. Anh trai cậu Khương Hoài Dương chính là ví dụ tốt nhất.” Lạc Khinh Vân nói.

Khương Hoài Oanh trầm mặc, cậu ta cắn môi dưới, như là có điểm không cam lòng.

Lạc Khinh Vân nhìn Cảnh Kính Nhu nói: “Giờ cũng không còn sớm, ngày mai còn phải đánh giá với chuyên gia Thành trung tâm, tôi cùng Đội phó Đàm  giờ về……”

“Nếu chúng tôi có thể tìm được ‘ khởi nguồn vạn vật’ của Kepler thì sao?” Khương Hoài Oanh bỗng nhiên mở miệng.

Đàm Mặc ăn bánh quy no mơ màng sắp ngủ thì bị bốn chữ “khởi nguồn vạn vật’” làm bừng tỉnh, mọi người trong phòng họp đều nhìn về phía Khương Hoài Oanh.

“Cậu nói mẫu vật Sinh vật Kepler ban đầu sao? Nó đã sớm không còn tồn tại.” Lạc Khinh Vân nói.

“Mẫu vật kia……” Khương Hoài Oanh nói chứ nói xong đã bị luật sư bên cạnh ngăn lại.

“Khương tiên sinh, chúng ta cùng Hôi Tháp có hiệp nghị bảo mật. Nếu Hôi Tháp cho rằng Đội trưởng Lạc có thể biết tin tức mẫu vật ban đầu thì tất nhiên cậu ta sẽ biết, mà không phải từ chúng ta báo cho.”

Cảnh Kính Nhu cũng mỉm cười: “Khương tiên sinh, nếu không có chuyện khác, hôm nay……”

Khương Hoài Oanh nắm chặt tay, thình lình đứng lên, ánh mắt cậu ta bỗng nhiên từ thiếu niên ngây thơ lúc trước trở thành không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ cuộc.

“Đội trưởng Lạc, nếu tôi thuê anh thì sao?”

Đàm Mặc nghe đến đó là mắt sáng rực lên, “Ôi chao, đoạt người cùng Hôi Tháp!”

Lợi hại quá anh tôi ơi!

Cảnh Kính Nhu hoàn toàn không nghĩ tới, há miệng thở dốc trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói cái gì.

Hạ Thừa Phong cùng Hoàng Lệ Lệ cũng thực kinh ngạc, nếu không phải Cảnh Kính Nhu còn ở đây, Đàm Mặc không chút nghi ngờ hai người này sẽ lập tức mở cược —— rốt cuộc Lạc Khinh Vân có đáp ứng hay không rồi.

Tên Lạc Khinh Vân này đúng là am hiểu sâu đạo đàm phán, cười mà không đáp.

Khương Hoài Oanh không mười thì tám chín phần trong đầu cũng có u, cho nên mới gấp không thể chờ vươn cành ôliu về phía Lạc Khinh Vân, đây cũng là thời cơ Lạc Khinh Vân thăm dò điểm mấu chốt của Tập đoàn Thâm Trụ.

Luật sư muốn ngăn cản Khương Hoài Oanh tiếp tục nói tiếp, nhưng Khương Hoài Oanh thấy Lạc Khinh Vân đứng lên định rời đi cũng đã thiếu kiên nhẫn.

Lạc Khinh Vân đi qua sau Đàm Mặc, một bàn tay câu lấy cổ áo Đàm Mặc xách cậu lên, “Phó đội trưởng của tôi, ăn no rồi về ngủ thôi.”

Khương Hoài Oanh rời khỏi chỗ ngồi, hô lớn nói: “Đội trưởng Lạc!”

Đàm Mặc bị túm mà lảo đảo, thở dài nói: “Khương tiên sinh, cậu mau vứt điều kiện ra đi! Ngàn vạn lần đừng nói cho anh ta tiền, tên này không thiếu tiền!”

Vội vàng rời đi thế làm gì, cậu còn chưa thấy đủ hưng phấn.

Khương Hoài Oanh mở miệng nói: “Anh biết Lăng Dụ đưa ra lý luận ‘ Lăng thị Kính Tượng Kiều ’ chết thế nào không?”

Đàm Mặc dừng một chút, cậu phát hiện sắc mặt Cảnh Kính Nhu ngồi ở chủ tọa thay đổi.

Lạc Khinh Vân quay đầu, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt “Có chút  thú vị”.

“Sách giáo khoa Hôi Tháp không phải nói, cô vì phòng ngừa mẫu vật Sinh vật Kepler trong căn cứ nghiên cứu chạy trốn cho nên tự sát sao?” Đàm Mặc nói.

Tuy rằng lúc huấn luyện ở Hôi Tháp Đàm Mặc không thích học tiết lý luận nhưng tốt xấu cậu cũng đạt tiêu chuẩn tất cả các môn.

Học giả thiên tài như Lăng Dụ cũng là học giả tinh thâm nhất trong lĩnh vực Sinh vật học Kepler, cô hy sinh được sách giáo khoa miêu tả thành chúa cứu thế, giống như sao chổi trong phim khoa học viễn tưởng sắp va vào trái đất thì một con tàu vũ trụ làm nổ tung sao chổi và cứu cả nhân loại.

“ Lúc Lăng Dụ hy sinh mới vừa tròn 30 tuổi.” Khương Hoài Oanh nói.

“Ừm, 30 tuổi là thời kỳ vàng son của phụ nữ, đã có được một ít kinh nghiệm, mất đi tính trẻ con, tiến tới trưởng thành. Tiếp theo sẽ thế nào?” Đàm Mặc buông tay ra, hỏi lại.

Cảnh Kính Nhu ho khan một chút, ý bảo Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong đều đi ra ngoài, nhân tiện cũng cho Đàm Mặc một ánh mắt.

Ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ hiểu rằng cái chết của Lăng Dụ có mờ ám, chẳng qua nghiên cứu lý thuyết trước đây của cô quá xuất sắc đến nỗi Hôi Tháp không thể xóa bỏ sự tồn tại của cô mà chỉ có thể tô điểm cho cái chết của cô.

Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong đang muốn đi ra ngoài, Đàm Mặc cũng vỗ vỗ tay Lạc Khinh Vân xách cổ áo mình, “Anh em, bí mật này tôi không thể nghe. Anh tận hưởng sự ưu việt khi tiếp cận được bí mật cốt lõi của Hôi Tháp đi.”

Ai ngờ Lạc Khinh Vân một tay ấn Đàm Mặc lại trên ghế, lạnh lùng nói: “Ai cũng không được rời đi.”

Ý là hoặc là đừng nói, nếu muốn nói thì để cho tất cả mọi người ở đây biết.

Vai Đàm Mặc bị Lạc Khinh Vân nhéo mạnh đến mức khuôn mặt biến dạng, “Không đi không đi! Một mình không đi! Đội trưởng Lạc còn không phải là sợ kết quả chỉ có anh biết cơ mật của trung tâm Hôi Tháp là bị diệt khẩu sao? Muốn chết mọi người cùng chết! Một người cũng không thể thiếu!”

Cảnh Kính Nhu lần này là bị sặc đến ho khan thật, anh trừng Đàm Mặc nói: “Có tin giờ tôi diệt khẩu cậu không!”

“Còn nói không đây? Không nói tôi dẫn phó đội trưởng của tôi trở về ngủ.”

Lạc Khinh Vân vừa nói ra, Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong đều nhìn lại đây, mặt già của Đàm Mặc gần như đỏ bừng.

“Là ai về nhà nấy, ai nằm giường người nấy.”

Vẻ mặt Cảnh Kính Nhu trầm xuống, anh đang ám chỉ Khương Hoài Oanh không nói thì đừng nói nữa, “Nếu hôm nay mọi người đều mệt mỏi vậy trở về ngủ đi. Ngày mai chuyên gia đánh giá từ Thành trung tâm còn có vấn đề muốn hỏi Đội trưởng Lạc.”

Nhưng Khương Hoài Oanh không dao động, mở miệng nói: “Lăng Dụ không phải chết vì tự sát, mà là bị con trai mình giết chết.”

Những lời này giống như một quả ngư lôi nước sâu nổ tung, trong lòng mọi người dâng lên những đợt sóng lớn.

Lăng Dụ không phải tự sát sao?

Lăng Dụ thật sự có một đứa con?

Nhiều năm như vậy mọi người đều cảm khái nhân loại chỉ số thông minh cao như Lăng Dụ như không có con quả thực chính là lãng phí gien rất tốt, náo loạn nửa ngày hóa ra người ta có con thật?

Lăng Dụ mới 30 tuổi, con cô bao nhiêu tuổi mà có thể xử lý mẹ mình?

Vô số vấn đề quanh quẩn trong đầu Đàm Mặc.

“Khương Hoài Oanh!” Cảnh Kính Nhu giật nảy đứng lên, anh vốn dĩ cho rằng Khương Hoài Oanh cho dù có muốn nói thì ít nhất cũng chọn nói lúc không người.

Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ Lạc Khinh Vân, còn có Đàm Mặc, Hoàng Lệ Lệ, Hạ Thừa Phong đều biết.

Hoàng Lệ Lệ cùng Hạ Thừa Phong trăm miệng một lời nói: “Chúng tôi sẽ không bị diệt khẩu chứ?”

Ông chú luật sư cũng có chút khẩn trương thắt chặt cà vạt, ông hẳn là cũng không muốn nghe cơ mật cao cấp thế này, chắc còn đang hối hận lúc đầu xoát độ tồn tại.

“Bị chính con mình?” Lạc Khinh Vân nheo mắt lại.

Giọng nói của Khương Hoài Oanh hơi căng thẳng, bí mật này chắc ngoài những người điều hành Hôi Tháp, cũng chỉ có trung tâm hội đồng quản trị Tập đoàn Thâm Trụ mới biết được, “Lăng Dụ…… cô ấy đúng là một thiên tài, nhưng cô cũng là nhân loại. Các người ngẫm lại tại sao cô ấy hiểu biết Sinh thái Kepler như vậy? Bởi vì cô ấy mới là dung hợp giả đầu tiên trong nhân loại chúng ta, mà con cô ấy có thể liên quan đến ‘ nguồn gốc vạn vật’ Kepler trên địa cầu.”

Tin tức này quá chấn động, Đàm Mặc có hơi khó tiêu.

“Cô ấy là dung hợp giả, con cô chỉ có thể là dung hợp giả, sao……” Lạc Khinh Vân nói đến một nửa thì như đã hiểu, “Cậu nói người yêu cô ấy cũng là dung hợp giả? Nhưng cho dù thế thì hai dung hợp giả cũng không có khả năng sinh ……”

“Anh suy nghĩ cẩn thận chưa?” Khương Hoài Oanh đi tới trước mặt Lạc Khinh Vân, nhìn đôi mắt anh, “Lăng Dụ chính là ‘ Eve ’Sinh vật Kepler lựa chọn, cảm nhiễm cô ấy chính là gien Kepler nguyên thủy nhất. Mà người yêu cô ấy chính là ‘ Adam ’được chọn. Con hai người này có được Năng lực Sinh vật Kepler hoàn chỉnh, cậu ta không chỉ thích ứng hoàn cảnh sinh thái của địa cầu, hơn nữa rất có thể liên tiếp toàn bộ Sinh thái Kepler ở địa cầu. Chỉ cần tìm được cậu ta, xử lý cậu ta —— Lạc Khinh Vân anh liền tự do. Anh không bao giờ lo lắng ‘ vượt rào ’, bởi vì cho dù anh lướt qua thì lấy cấp bậc Sinh vật Kepler của anh cũng không ai có thể khống chế anh.”

Đây là dụ hoặc cực lớn.

Lạc Khinh Vân đi trong nguy hiểm, vô luận là giãy giụa trong chai Klein, hay là đi vào Kính Tượng Kiều, đều là vì thoát khỏi khống chế của Thế giới Kepler.

Hiện giờ, Khương Hoài Oanh đưa ra một phương pháp để đạt được tự do, thật sự khó có thể từ chối.

“Dung hợp giả có năng lực cao có rất nhiều, tuy tôi nổi tiếng nhưng người cậu chọn không chỉ mình tôi. Tại sao muốn nói cho tôi bí mật này?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Bởi vì…… anh có đôi mắt rất giống anh tôi.” Khương Hoài Oanh nói.

Lạc Khinh Vân cười thực nhẹ, sau đó như nghe được chuyện gì thật vớ vẩn mà ôm bụng cười càng lúc càng lớn.

Mọi người không biết tại sao anh bật cười, nhưng Đàm Mặc lại nghe thấy lạnh lẽo tự giễu trong tiếng cười của anh.

“Xin lỗi, tôi không phải anh cậu. Câu chuyện rất hay nhưng cậu không nói thật cho tôi.”

Lần này Lạc Khinh Vân rời đi mà không hề dừng lại.

Đàm Mặc nhìn Cảnh Kính Nhu, phát hiện vẻ mặt anh ta thả lỏng không ít, chứng tỏ Lạc Khinh Vân nói không sai —— Khương Hoài Oanh không nói toàn bộ sự thật, ít nhất không phải cơ mật chân chính của trung tâm Hôi Tháp.

“Vậy thì, tôi cũng về ngủ.” Đàm Mặc đút túi nói.

Nguyên nhân chính yếu Thành phố Ngân Loan bị Sinh thái Kepler xâm lấn hơn phân nửa là Khương Hoài Dương, hiện tại Khương Hoài Dương đã chết, Thành phố Ngân Loan rất có thể sẽ được xây dựng lại sau khi đánh giá và sửa chữa, dự kiến ​​người dân có thể tiếp tục cuộc sống trong vòng một đến ba tháng.

Chỉ là Sinh vật Kepler càng cổ xưa khống chế Khương Hoài Dương, rốt cuộc ở nơi nào?

Tất cả phải xem kết quả điều tra của chuyên gia.

Đàm Mặc đi theo sau Lạc Khinh Vân vào thang máy.

Từ lúc Lạc Khinh Vân rời khỏi phòng họp thì cả người anh đều trở nên lạnh lùng cứng ngắc.

Đàm Mặc biết bản chất người này là người sống chớ gần, nhưng khi anh không chút che giấu biểu hiện cảm giác xa cách thì cậu lại cảm thấy không thoải mái.

“À này…… anh với tên Khương Hoài Dương kia là cùng cha khác mẹ nhỉ?”

Lạc Khinh Vân không trả lời, Đàm Mặc tự nói cũng không thú vị, cũng không nói nữa.

Cho đến kia thang máy đến gara ngầm, Lạc Khinh Vân mới mở miệng nói: “Hỏi tôi vấn đề này, đầu Đội phó Đàm đúng là cứng.”

“Không phải, mới vừa rồi Khương Hoài Oanh không phải nói mắt anh rất giống anh cậu ta sao? Đó chính là nói mắt anh rất giống cha anh nhỉ?” Đàm Mặc lại nói.

Lạc Khinh Vân xoay người lại nhìn Đàm Mặc, con ngươi không có chút độ ấm, nhưng anh lại nhìn Đàm Mặc như muốn được cậu an ủi, nhưng giờ đây chỉ có lòng tràn đầy mất mát.

“Đội phó Đàm, tôi nhớ không lầm thì lúc trước em còn né tôi xa ba thước. Bây giờ bám lấy tôi chẳng khác nào cho tôi một câu trả lời…”

“Tôi đã gặp cha của anh.” Đàm Mặc trực tiếp ngắt lời Lạc Khinh Vân, “Cha của anh thật sự rất xấu, hai mắt lồi ra, nước dãi chảy vào quần áo của tôi. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Tiểu Khương tổng nói mắt anh giống anh trai cậu ta thì chắc chỉ muốn lôi kéo làm quen, kiếm đồng tình từ anh thôi.”

“Ồ?” Đường viền môi của Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng bớt căng hơn.

“Gene khiến anh đẹp từ đầu đến chân, hẳn là do Lạc Minh Quân truyền cho anh.”

Ý tôi là, anh và ông bố cặn bã của anh không có điểm chung gì cả, anh không có việc gì đừng tự suy nghĩ vớ vẩn.

Lạc Khinh Vân nhìn Đàm Mặc, như muốn nắm bắt điều gì đó trong lời nói của cậu, nhưng Đàm Mặc lại lùi lại một bước quay trở lại thang máy, nhấn nút đóng.

Đưa tay che mắt, Lạc Khinh Vân bất đắc dĩ cười nói: “Nếu muốn an ủi tôi như vậy… Vậy vì sao lại trốn nhanh thế làm gì?”

Đàm Mặc trong thang máy mỉm cười, cậu phát hiện bản thân không có biện pháp mặc kệ Lạc Khinh Vân bị quá khứ ảnh hưởng, cho dù thủ tục Inspector đang không ngừng nhắc nhở tim cậu khi đối mặt Lạc Khinh Vân đừng đập nhanh như vậy.

Về tới lầu một, mới vừa đi ra ngoài đã thấy đến dưới ánh trăng có người cưỡi xe máy đang đợi cậu.

Nhếch miệng cười, Đàm Mặc lập tức vọt qua, không chút nghĩ ngợi nhảy lên ghế sau, “A Triết! Cậu đang đợi tôi đúng không? Đúng không?”

“Ông đây đang đợi chó. Ai ngồi xe ông thì chính là chó.” Giọng Lý Triết Phong từ trên mũ bảo hiểm truyền ra.

“Gâu gâu gâu gâu!”

Lý Triết Phong: “…… cậu có liêm sỉ một chút sẽ chết sao?”

“Muốn thể diện thì sẽ không chết, nhưng muốn thể diện thì sẽ không vui!” Đàm Mặc vừa nói vừa nhận lấy chiếc mũ bảo hiểm do Lý Triết Phong đưa cho.

“Vậy cậu giải thích cho tôi tại sao sơn xe của tôi lại bị trầy xước?”

“A…… Cái này…… tiêu hao bình thường chăng.”
Bình Luận (0)
Comment