Chu Tự Bạch nhặt một bảng tên từ trên mặt đất, hiển thị tên của đối phương chính là một trong năm người mất tích.
“Nó là Titan sao?”
Nếu có thể đồng hóa nhân loại trở thành Titan, chứng tỏ nơi này tuyệt đối không chỉ là Khu sinh thái sơ cấp.
Nó bỗng nhiên rớt xuống đáp xuống vai Chu Tự Bạch, há to miệng chuẩn bị cắn vào cổ Chu Tự Bạch.
“Tiểu Chu ——” Thường Hằng quyết đoán bắn mấy phát súng, đùng đùng đùng đều đánh trên mặt nó, hộp sọ của nó bị xuyên thủng, nhưng vẫn bám chặt vào Chu Tự Bạch.
“Từ từ, để tôi nhìn kỹ xem!” Chu Tự Bạch nắm miệng nó, dùng sức trâu bẻ cằm nó ra, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, đầu nó đã bị bẻ thành hai nửa trên dưới.
Người này, đương nhiên chỉ nó đã từng là nhân loại, sợi cơ bắp cùng máu trong cơ thể nó đã không còn, thay vào đó chính là sợi của Trùng Minos. Trùng Minos sống nhờ trong mạch máu khô khốc của nó, thậm chí trong óc nó, điều khiển thể xác này.
“Tiểu Chu ——thân thủ cậu lợi hại đó! Lần nào huấn luyện cận chiến lại bại bởi Đàm Mặc không phải giả vờ đấy chứ?” Thường Hằng nói.
Chu Tự Bạch càng nhăn chặt mày, kéo Thường Hằng qua, “Chúng ta đi! Phải đi ngay lập tức!”
Họ chạy qua hang động nhanh nhất có thể.
Thường Hằng vừa chạy vừa hỏi: “Tiểu Chu, sao đột nhiên lại sợ hãi như vậy? Lúc trước cậu còn bình tĩnh hơn cả lão già như tôi!”
Chu Tự Bạch cắn răng nói: “Bình tĩnh cái cây búa! Trùng Minos cũng đã không sợ hãi Đội trưởng Cao mà tới công kích chúng ta rồi! Này còn chưa đủ rõ ràng sao?”
——Hạt giống Khu sinh thái này cấp bậc ít nhất không khác Cao Chích lắm, thậm chí còn trên Cao Chích.
“Mẹ nó! Sao vệ tinh rà quét lại xác định nơi này thành Khu sinh thái sơ cấp!”
Trần Uẩn một bên thao tác máy bay không người lái một bên trả lời: “Nguyên nhân có khả năng nhất chính là Hạt giống Khu sinh thái bởi vì khuyết thiếu năng lượng cùng dinh dưỡng vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông, vệ tinh không có rà quét đến dao động năng lượng Kepler của nó, cho nên xác định nơi này là Khu sinh thái sơ cấp!”
Chu Tự Bạch sợ Thường Hằng não thẳng còn chưa hiểu được nên giải thích: “Khi năm người đội công trình trở thành dinh dưỡng của Khu sinh thái này đã kích hoạt Hạt giống Khu sinh thái!”
Thường Hằng bừng tỉnh đại ngộ, “Mẹ nó! Nếu không tới bên này lập căn cứ gì thì đã không có vụ này!”
“Anh hiểu cái cây búa ——nếu có thể thành lập trạm liên lạc ở đây thì về sau cho dù tiến vào Khu sinh thái chấp hành nhiệm vụ cũng có thể có tín hiệu! Còn có thể kéo dài tín hiệu máy bay không người lái, máy bay không người lái có thể bay xa hơn!” Trần Úy giải thích nói.
Đáng tiếc là trạm cơ sở chưa được xây dựng mà bọn họ ngược lại là dê vào miệng cọp, đưa dinh dưỡng tới cho Khu sinh thái.
Những hang động thông nhau này giống như những ống phát âm thanh, xác chết do Trùng Minos điều khiển đang đuổi theo, còn Trùng Minos không ngừng rỉ ra từ các lỗ nhỏ trên tường đá theo mọi hướng.
Cao Chích sử dụng khả năng Kepler của mình để buộc những con côn trùng này đứng yên tại chỗ.
Trần Uẩn phụ trách dẫn đường ở đằng trước bỗng nhiên dừng lại.
“Tiểu Trần cậu làm gì! Chạy mau đi!” Thường Hằng đưa lưng về phía Trần Uẩn, họng súng chỉ vào sâu trong hang động, anh lùi lại một bước, dựa vào ba lô của Trần Uẩn.
“Phía trước không có đường……” Trần Uẩn nói.
Thường Hằng và Cao Chích cùng nhau quay đầu lại, cửa động lúc trước bọn họ đi đã bị bịt kín.
“Cậu dẫn nhầm đường?” Thường Hằng hỏi.
Trần Uẩn lắc lắc đầu nói: “Không có khả năng! Tôi không có khả năng dẫn sai đường! Hình ảnh lập thể của máy bay không người lái cũng không thể sai được!”
Chu Tự Bạch đi tới trước cửa động bị lấp kín, chụp tay lên, “Có lẽ chúng ta đều không có sai, chỉ là Trùng Minos đã chặn lối ra.”
Nói xong Chu Tự Bạch liền lấy đao chiến thuật bên chân, hung hăng đâm vào.
Âm thanh “Xích xích” truyền ra, là tiếng Trùng Minos bị đao chiến thuật đâm phá xác.
Khi Chu Tự Bạch rút lưỡi dao ra, mũi đao còn mang ra sợi nửa trong suốt.
Cao Chích đứng tại chỗ nhắm mắt lại, dùng suy nghĩ của mình ngăn chặn làn sóng côn trùng Minos tại chỗ, lạnh lùng nói: “Mau mở lối ra!”
Thường Hằng kéo Chu Tự Bạch cùng Trần Uẩn ra sau mình, bắn bốn năm phát, bức tường đá do lũ Trùng Minos hình thành trước mặt đã cứng giòn lại, Thường Hằng thay thế bằng những viên đạn silicon thông thường bắn thêm hai phát, nhấc chân đạp mạnh lên.
Vách đá ầm ầm mở tung.
Trần Uẩn mang theo máy bay không người lái tiến lên dẫn đường, mới bước ra một bước.
Một cơn gió từ dưới đất dâng lên, Chu Tự Bạch giật mình, vươn tay nắm lấy ba lô của Trần Uẩn: “Cẩn thận——”
Đằng sau bức tường đó là một hang động sâu hơn dẫn đến đâu không biết!
Trần Uẩn ngã xuống, Chu Tự Bạch cũng ngã xuống theo, Thường Hằng túm chặt Chu Tự Bạch, bị kéo đi hai mét, may mắn phản ứng kịp thời bắn sợi dây lên trên, đỡ được ba người.
“Đội trưởng Cao —— bà mẹ nó chỗ này có một cái hố lớn ——”
Thường Hằng đột nhiên gánh trọng lượng hai người, thiếu chút nữa trật khớp cánh tay.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Trùng Minos bịt cửa ra, khiến bọn họ hang động Trùng Minos mới đào dưới chân khi mở lối ra. Thật giống như chạy vội cực nhanh, không ngờ đến trước mặt đã là huyền nhai sát không được ngã chân xuống.
Khu sinh thái này không đơn giản, nó có tính năng động chủ quan rất mạnh.
“Đội trưởng Cao! Đội trưởng Cao anh ở đâu! Kéo chúng tôi một phen đi!” Thường Hằng hô lớn.
Cao Chích vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt hé mở phát ra huỳnh quang, chứng tỏ năng lượng tiêu hao của anh đã đến giới hạn.
“Đi nhanh…ra khỏi đây…ở đây có…hạt giống cao hơn tôi rất nhiều…”
Cao Chích như bị cái gì bóp lấy yết hầu, vô cùng miễn cưỡng nói ra những lời này.
Gió ngầm tiếp tục dâng lên cao, mang theo âm thanh rên rỉ trầm thấp, trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang trèo lên vách đá.
Khớp hàm Thường Hằng đánh lập cập, sống lưng mọi người một mảnh lạnh lẽo.
“Trần Uẩn —— cậu nó mẹ nó bò về trước đi! Cậu không lên trước thì không ai lên được cả!” Thường Hằng nói.
Trần Uẩn ôm lấy eo Chu Tự Bạch, từng chút từng chút bò về trước.
Đúng lúc này, sâu trong hang động có một tiếng gầm vang lên, vô số sợi dây thần kinh lóe lên huỳnh quang màu xanh lao lên như pháo hoa nổ, xuyên qua cơ thể của Trần Uẩn cùng Chu Tự Bạch, nháy mắt kéo bọn họ xuống.
Khoảnh khắc Trần Uẩn ngã xuống, anh ấy đã ném chiếc điều khiển từ xa máy bay không người lái trong tay lên.
“Tiểu Trần —— Tiểu Chu ——”
Thường Hằng đang muốn buông dây thừng ra đi xuống tìm bọn họ, giọng Cao Chích đã vang lên.
“Thường Hằng bình tĩnh! Cậu lập tức đi ra ngoài —— tìm được Đàm Mặc cùng Ngô Vũ Thanh! Để bọn họ lập tức rời khỏi nơi này!” Cao Chích ra lệnh.
“Đội trưởng Cao!” Thường Hằng bò đi lên, “Anh không đi sao?”
“Tôi đi không được. Hạt giống kia…… Tính toán tiêu hóa tôi làm dinh dưỡng cho nó sống lại. Chất dinh dưỡng từ tôi có giá trị hơn mấy cậu nhiều.” Cao Chích bất đắc dĩ cười mỉm, “Lấy tính cách Đàm Mặc mà chúng ta còn không ra nữa cậu ta tất nhiên sẽ xuống dưới tìm chúng ta…… Đó chính là chịu chết. Chúng ta mất Trần Uẩn và Chu Tự Bạch…… Tôi không muốn đội hai chúng ta toàn quân bị diệt.”
Đôi mắt của Thường Hằng lập tức đỏ lên.
“Nếu anh không động đậy! Tôi cõng anh!”
“Cậu cõng tôi chính là bia ngắm của tất cả Trùng Minos. Chúng nó sẽ lũ lượt kéo đến, tôi còn muốn đấu với con quái vật dưới kia, thật sự không có tinh lực bảo vệ cậu. Tôi lưu lại nơi này kiềm chế hạt giống, cậu phải đi ra ngoài……”
“Đội trưởng Cao! Anh bảo tôi rời đi tôi tình nguyện đi tìm chết còn hơn!”
“Thường Hằng! Xem như tôi cầu xin cậu! Chúng ta đang ở ngoài tín hiệu liên lạc, có lẽ Đàm Mặc đã tính toán xuống ngay bây giờ! Cậu muốn mất nhiều đồng đội hơn cả? Cậu nói cho tôi! Cậu muốn đội hai này toàn diệt có phải hay không!” Cao Chích rống lên.
Thường Hằng cắn răng, bắn sợi dây về phía đối diện của cái hố rồi trượt tới.
Những sợi dây thần kinh màu xanh đó cố gắng kéo anh lần nữa, nhưng Cao Chích đã chống cự lại, làm nó chậm lại tạo cơ hội cho Thường Hằng tiếp đất thuận lợi.
Thường Hằng dùng sức lau nước mắt, cầm điều khiển từ xa máy bay không người lái của Trần Uẩn, tiếp tục trốn thoát dựa trên địa hình được ghi lại.
Trời đã tối, hoàng hôn màu cam bao phủ những ngọn đồi nhấp nhô trong vùng hoang vu.
Ngô Vũ Thanh dựa vào bên người Đàm Mặc nói: “Vẫn chưa khôi phục tín hiệu.”
Đàm Mặc vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, nhìn cửa động mấy người Cao Chích tiến vào từ ống ngắm.
“Bọn họ đã xảy ra chuyện.” giọng nói của Đàm Mặc tràn đầy khẳng định.
Trong lòng Ngô Vũ Thanh cũng có dự cảm không tốt, nhưng anh vẫn an ủi Đàm Mặc nói: “Đội trưởng Cao sao dễ xảy ra chuyện vậy được? Cho dù những người khác ra không được, chẳng lẽ Đội trưởng Cao còn không thể ra được? Tôi đoán là bọn họ tìm được phó kỹ sư kia nhưng là bị thương nghiêm trọng, Tiểu Chu có lẽ đã chữa trị tại chỗ nên không thể ra ngoài.”
Đàm Mặc nói: “Nhìn thời gian rõ ràng, phó kỹ sư kia đã cạn kiệt oxy từ lâu, nếu bị thương nặng thì chắc chắn đã chết. Không mất nhiều thời gian như vậy để đưa thi thể ra ngoài.”
Ngô Vũ Thanh càng nhăn chặt mày, “Chúng ta liên hệ chỉ huy trung tâm Hôi Tháp, để Cảnh tiên sinh phái tiếp viện lại đây.”
Đàm Mặc vừa nói vừa cất giá súng, “Tôi muốn đi xuống.”
“Đi xuống? Đàm Mặc cậu điên rồi sao? Khu sinh thái có thể làm Đội trưởng Cao hãm sâu trong đó …… sao cậu còn có mạng trở về?” Ngô Vũ Thanh lạnh lùng nói.
Trong giọng nói Đàm Mặc không phập phồng, trả lời: “Anh biết Đội trưởng Cao có ý nghĩa gì với tôi. Bình xét cấp bậc Inspector B sẽ bị lui về Hôi Tháp huấn luyện lại một lần nữa, nhưng tôi không giống, tôi có thương tích. Nếu lui về Hôi Tháp chính là trực tiếp giải nghệ, giải nghệ rồi tôi nhất định phải từ bỏ chân trái của mình. Là Đội trưởng Cao lựa chọn tôi, tôi mới có thể trở thành Inspector.”
Ngô Vũ Thanh dừng một chút, ngữ khí cũng chậm lại rất nhiều: “Nhưng Đội trưởng Cao càng hy vọng cậu sống.”
“Anh ấy chọn tôi, chính là bởi vì anh ấy tin tưởng nếu anh ấy vượt rào, chỉ có tôi có thể ngăn lại. Đối phó Sinh vật Kepler càng lợi hại anh ấy càng có khả năng vượt rào, sao tôi có thể ném anh ấy xuống để bỏ trốn chứ?” Đàm Mặc đấm ngực Ngô Vũ Thanh, nắm tay ngừng trên vị trí trái tim của anh, “Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết. Cao Chích nếu bị giết ở đây thì tôi sống chẳng còn ý nghĩa gì.”
Ngô Vũ Thanh khẽ thở dài, cũng hạ quyết tâm, “Tôi hiểu rồi. Chờ tôi báo cáo cho Cảnh tiên sinh tôi xuống cùng cậu.”
“Không, anh ở lại đây. Đội hai chúng ta không thể toàn quân bị diệt.”
“Thôi đi, cậu một nhân loại bình thường, bên người một dung hợp giả cũng không có, cậu muốn tiến vào hang ổ Trùng Minos à? Đừng nói là óc cậu trúng đạn rồi chứ!”
Ngay lúc này Ngô Vũ Thanh nhìn thấy Thường Hằng qua kính viễn vọng, anh bò ra khỏi hang, người đầy bụi bặm, loạng choạng chạy vội về phía hai người Đàm Mặc.
“Thường Hằng! Thường Hằng! Sao chỉ có mình anh ra đây—— những người khác đâu?” Đàm Mặc hỏi.
Giọng Thường Hằng vừa trầm vừa nghẹn, sức cùng lực kiệt, “Đội trưởng Cao còn có những người khác…… Đều ở bên trong…… Phía dưới có hạt giống cấp bậc rất cao…… Đội trưởng Cao muốn các cậu rời khỏi nơi này……”
trái tim Đàm Mặc nháy mắt chìm vào biển băng, máu đều lạnh thấu.
Cao Chích đã xảy ra chuyện.
“Ngô Vũ Thanh, lái phi hành khí hai người, chúng ta qua đó.” Đàm Mặc nói.
“Cậu là Inspector, chức trách của cậu là theo dõi bên ngoài Khu sinh thái ……” Ngô Vũ Thanh lại lần nữa hy vọng thuyết phục Đàm Mặc ở lại.
Đàm Mặc mỉm cười, “Tôi là Inspector, chức trách của tôi là ngăn cản Đội trưởng Cao vượt rào. Nhưng tôi hiện tại còn không thấy được anh ấy thì ngăn cản kiểu gì? Đón Thường Hằng trước.”
Ngô Vũ Thanh chỉ có thể khởi động phi hành khí hai người, mang theo Đàm Mặc bay đến cạnh Thường Hằng.
Trên người Thường Hằng bám vào rất nhiều sợi của Trùng Minos, Ngô Vũ Thanh dùng thuốc phun sương hòa tan các sợi này, Thường Hằng lúc này mới mở mặt nạ bảo hộ, dùng sức hít một hơi.
Anh miêu tả lại những gì xảy ra bên dưới cho Đàm Mặc, nắm cổ tay cậu nói: “Đàm Mặc, mệnh lệnh cuối cùng của Đội trưởng Cao chính là cậu phải đi. Đội hai chúng ta không thể đều mắc kẹt trong Khu sinh thái này!”
Đàm Mặc rũ mắt nhìn hang động cách đó không xa, ánh mắt lãnh ngạnh.
“Thường Hằng, anh có biết dưới này có gì không?”
“Không biết…… Nhưng ít ra cùng cấp bậc với Đội trưởng Cao.” Thường Hằng nói.
Đàm Mặc cười lạnh, hỏi lại: “Hoạt động dưới mặt đất, có thể tránh khỏi vệ tinh rà quét năng lượng Kepler, săn lùng bằng những sợi dây thần kinh phát sáng màu xanh lam, nhốt Đội trưởng Cao đến mức không được nhúc nhích, thuộc về hệ Trùng Minos. Mấy anh cho rằng Sinh vật Kepler phù hợp điều kiện này có bao nhiêu?”
Thường Hằng uống từng ngụm nước lớn, đầu óc choáng váng, căn bản không thể suy nghĩ gì.
Ngô Vũ Thanh lại nghĩ tới: “Ý cậu là —— sinh vật bị gien Kepler nguyên thủy nhất cảm nhiễm, Hồng Vực?”
Đàm Mặc gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ngô Vũ Thanh sững sờ, Hồng Vực không phải thứ bọn họ có thể đối phó.
Đàm Mặc mở liên lạc vệ tinh, liên hệ Cảnh Kính Nhu.
“Lão Cảnh, báo cho anh một tin tức thật lớn. Đội Công trình đào tới hang ổ Hồng Vực, còn tặng đầu người cùng dinh dưỡng, đánh thức Hồng Vực trong trạng thái ngủ say.”
Bên kia Cảnh Kính Nhu nghe thấy cái tin tức này, đầu óc đều phải nổ tung.
“Vậy mấy cậu còn không mau cút về đi!”
Đàm Mặc hoạt động cổ, lại nói: “Còn có tin tức đáng sợ hơn, Đội trưởng Cao bị Hồng Vực vây khốn.”
Đầu bên kia của máy truyền tin im lặng gần năm giây, sau đó mới nói: “Có phải cậu đang muốn nói, so với con người bình thường, Cao Chích có thể cung cấp cho Hồng Vực nhiều năng lượng Kepler và dinh dưỡng hơn, sẽ cho Hồng Vực lực lượng để hoàn toàn sống lại?”
“Ừm, đúng vậy. Một con Hồng Vực thức tỉnh sẽ còn thèm ăn hơn nữa, ngài cảm thấy kế tiếp nó muốn thứ gì?”
“Khuếch trương lĩnh vực, nó sẽ cắn nuốt Khu sinh thái cấp thấp chung quang, dinh dưỡng càng ngày càng không đủ, nó liền sẽ muốn cắn nuốt các thành phố trong khu vực giao nhau.”
Đàm Mặc mỉm cười, “Đúng vậy, như Thành phố Bắc Thần, còn có Thành phố Ngân Loan chúng ta.”
Cảnh Kính Nhu thở một hơi, “Hôi Tháp có thể phóng tên lửa cho nổ tung sào huyệt của Hồng Vực. Nhưng cậu phải biết rằng với năng lực tái sinh của Hồng Vực thì không thể nổ chết nó.”
“Tôi biết, trừ phi có thể đánh trúng tâm nhãn của nó.”
“Đó là chuyện hoang đường*.” Cảnh Kính Nhu nói.
* Thiên phương dạ đàm 天方夜谭“Tôi muốn giải thoát cho Đội trưởng Cao. Cho dù không cứu được…… Cũng không thể để anh ấy trở thành dinh dưỡng cho Hồng Vực.” Đàm Mặc trả lời.
“Cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi an tâm rồi. Tôi cho rằng cậu nói với tôi nhiều như thế là muốn cứu người ta.”
“Tôi là Inspector đội hai, tôi biết rõ chức trách của mình là gì, cũng rõ ràng Đội trưởng Cao yêu cầu tôi làm được gì.”
Giọng Đàm Mặc không mạnh mẽ nhưng kiện định khiến người khác tin tưởng không nghi ngờ.
“Được, mấy cậu đánh dấu, trong vòng năm phút chúng ta sẽ tiến hành công kích chính xác. Nếu thấy Cao Chích, xin cậu chấp hành nhiệm vụ của Inspector.”
Đàm Mặc vỗ vỗ bả vai Ngô Vũ Thanh, ý bảo anh khởi động phi hành khí, “Đã biết.”
“Đàm Mặc, nhiệm vụ khẩn cấp. Đối mặt Hồng Vực, tôi vốn dĩ hẳn sẽ phái chi viện cho cậu, nhưng cho dù là đội ba gần nhất đuổi tới cũng cần bốn đến năm tiếng, khi đó Đội trưởng Cao khả năng đã trở thành đồ ăn cho Hồng Vực, chi viện cũng sẽ biến thành tặng đầu người cho Hồng Vực.”
Đàm Mặc cười cười, “Lý Triết Phong cũng là dung hợp giả cao cấp, lỡ lúc cậu ta đuổi tới Hồng Vực đã ăn Đội trưởng Cao năng lượng tăng nhiều, Lý Triết Phong chạy tới cũng không làm nên chuyện gì. Đến lúc đó…… Hồng Vực lại ăn cậu ta, chẳng phải là muốn lật trời luôn sao?”
“Các cậu lần này không thành công thì xả thân. Có di ngôn gì không?” Cảnh Kính Nhu không phải đang nói giỡn.
Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chiều chiếu xuyên qua đám mây, trầm giọng nói: “Di sản của tôi đều cho Lý Triết Phong.”
“Bao gồm mấy đứa…… bé không biết xấu hổ của cậu sao?”
Đàm Mặc nổi giận: “Đứa bé? Đứa bé gì? Đó là mô hình! Trong đầu chó già anh toàn mấy ý tưởng không lành mạnh!”
Cảnh Kính Nhu hiếm khi không tiếp tục cãi nhau với Đàm Mặc, mà nói: “Nếu lần này cậu có thể sống trở về, thăng cậu thành phó đội trưởng.”
“Tôi ham cái hư danh phó đội trưởng đó sao?”
“Vậy cậu không cần tăng tiền lương? Không cần chung cư riêng?”
“Muốn muốn muốn!”
Cảnh Kính Nhu vừa gõ phím ra mệnh lệnh vừa nói: “Nếu cậu cũng chưa về, tôi cũng sẽ tổ chức một buổi lễ tưởng niệm đẹp đẽ cho cậu.”
Đàm Mặc vừa nghe tức khắc có dự cảm không tốt. Nếu thực sự có một lễ tưởng niệm dành cho cậu, cậu có thể tưởng tượng rằng sẽ không có một ai nói tiếng người.
Hơn phân nửa là muốn cậu chết không nhắm mắt.
Ngô Vũ Thanh trước dùng phi hành khí hai người đưa lão Thường đến nơi tương đối an toàn, may là đội công trình lúc trước đã khẩn cấp rút lui, nếu không bây giờ sơ tán thì phải lãng phí thời gian.
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, anh mang theo Đàm Mặc ngồi trên phi hành khí hai người, bồi hồi tới rìa Khu sinh thái.
“Ngô Vũ Thanh, khảo nghiệm kiểm tra sự ăn ý của đôi ta đã đến.” Đàm Mặc mở miệng trong tiếng gió mạnh.
Ngô Vũ Thanh hừ một chút, “Cậu có nghe tôi nói không? Hai ta nếu là có ăn ý thì sa mạc đã biến ốc đảo, phần mộ tổ tiên bốc khói.”
Nơi xa vang lên tiếng tên lửa đang lao tới, Ngô Vũ Thanh lập tức cất cao, Đàm Mặc tháo chiếc bịt tai cách âm ra.
Sau tiếng “rầm” lớn, khói bụi cuồn cuộn bay thẳng lên trời.
Đàm Mặc cụp mắt xuống, quan sát tình hình dưới lòng đất qua thị kính. Mặt đất đã bị khoét rỗng từ lâu, không nơi nào chịu được tên lửa lập tức sụp đổ, tạo thành một cái hố thật lớn.
Sau đó âm thanh “ong ong ong” vang lên và từng đàn côn trùng Minos xuyên qua làn khói bay về phía bọn họ.
Ngô Vũ Thanh lại nâng máy bay lên hướng về phía đám mây.
Đàm Mặc liên hệ Cảnh Kính Nhu nói: “Sâu quá nhiều, chúng tôi cần mưa nhân tạo!”
Cảnh Kính Nhu trả lời: “Yêu cầu thật cao. Cậu biết mưa nhân tạo đối phó Trùng Minos là để phòng ngừa kiểm soát thành phố chứ? Mỗi thành phố chỉ có một phát.”
“Biết, nếu bây giờ anh dùng thì nếu Thành phố Ngân Loan lại gặp phải Trùng Minos tập kích thì gameover. Nhưng bây giờ không dùng thì chúng ta gameover!” Đàm Mặc trả lời.
Mưa nhân tạo xuyên mây đến, không trung xuyên tới một tiếng sấm rền, ngay sau đó nước mưa hạ xuống.
Đàn Trùng Minos đụng tới nước mưa lập tức bị ăn mòn, phát ra âm thanh “Tê tê”, mênh mông rơi xuống.
Chúng nó muốn trốn lại xuống đất nhưng địa hình thế này rất dễ thấm, chúng nó còn không kịp chui dưới nền đất sâu hơn đã bị tiêu diệt.
Ánh nắng đã hoàn toàn biến mất, màn đêm buông xuống, những ngôi sao rải rác tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, Đàm Mặc đang ngồi trên máy bay quan sát khu sinh thái này.
“Có tìm được lão Cao chưa?” Ngô Vũ Thanh hỏi.
Xét thị lực động, Ngô Vũ Thanh chưa từng thấy ai lợi hại hơn Đàm Mặc. Cho dù là một manh mối thoáng qua cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Đàm Mặc.
“Còn chưa, chờ một chút.”
Đàm Mặc gõ ngón tay lên thị kính, thị kính tự động kết nối với máy quét vệ tinh, cậu nhìn thấy một quả cầu năng lượng Kepler tích tụ dưới lòng đất, và trong quả cầu năng lượng Kepler này còn có một quả cầu năng lượng Kepler khác, là nhân ảnh.
Nếu không có đoán sai, đó chính là Cao Chích bị Hồng Vực cưỡng bức ở dưới lòng đất.
“Chúng ta phải bức nó ra.” Đàm Mặc nói.
Ngô Vũ Thanh thở ra một hơi: “Này xem như tự tìm đường chết sao?”
“Anh từng thấy Hồng Vực chưa?” Đàm Mặc hỏi lại.
“Chưa từng.”
Đàm Mặc giương súng bắn tỉa và nhắm vào vị trí trong ảnh vệ tinh giống như vị trí mắt Hồng Vực: “Chúng ta đây là đang thăm dò thêm – những nơi chưa được biết đến của nhân loại.”
Nếu tất cả nhân loại gặp được Hồng Vực liền lui lại, không có giao chiến không có tiếp xúc gần, như vậy nhân loại sẽ vĩnh viễn không thể chân chính hiểu biết Hồng Vực.
Nếu lúc này bọn họ thật sự chết ở chỗ này, ít nhất dữ liệu họ gửi về có thể giúp ích cho đồng đội của họ, những người sau này sẽ đối mặt với Hồng Vực.
Đàm bắn liên tiếp ba phát, xuyên qua đá dưới đáy hố, trúng cùng một vị trí.
Phát đầu tiên xuyên qua tảng đá, phát thứ hai lao theo quỹ đạo của phát thứ nhất, đánh vào mắt Hồng Vực nhưng không gây ra uy hiếp, nhưng phát thứ ba theo sát, Hồng Vực đang tiêu hóa Cao Chích cuối cùng cũng cử động.
“Sàn sạt…… Sàn sạt……” Âm thanh tín hiệu của máy truyền tin truyền vào tai Đàm Mặc.
“Đàm Mặc…… Là cậu sao…… không phải tôi nói cậu rút lui rồi sao?” âm thanh của Cao Chích vang lên.
Tràn ngập mỏi mệt và thống khổ.
Đàm Mặc lạnh lùng nói: “Tôi tới cho anh thống khoái.”
Cao Chích bị mắc kẹt ngay lập tức hiểu ý của Đàm Mặc. Năng lực của Cao Chích vốn dĩ chính là khống chế Sinh vật Kepler tiến vào lĩnh vực của mình, Hồng Vực quá cường đại, Cao Chích tuy rằng không thể khống chế nó nhưng ít nhất có thể hạn chế năng lực phát huy của nó.
Đặc biệt là hiện tại nó mới vừa thức tỉnh, nếu hiện tại không giết nó thì càng về sau càng không có cơ hội.
Phải khiến Hồng Vực bại lộ trước mặt Đàm Mặc, bằng không Đàm Mặc căn bản không thể tìm được tâm nhãn của nó.
Giống như một trận động đất, đáy hố rung chuyển dữ dội, vết nứt ngày càng sâu, đáy hố dâng lên những ụ đất, một thứ gì đó to lớn sắp lao ra khỏi mặt đất.
Ngô Vũ Thanh cắn răng nói: “Hình như cậu trêu phải thứ hơi bị lớn.”
Đàm Mặc hừ một tiếng, tránh khỏi bụng Cao Chích, bắn thêm vài phát vào ngực con quái vật lớn.
Tiếng gầm chói tai, toàn bộ đáy hố bị đảo lộn.
“Rầm rầm!”
Hai móng vuốt khổng lồ duỗi ra, mặt đất nổ tung, Đàm Mặc nhìn thấy vô số đôi mắt kép to như quả bóng rổ đang hung tợn nhìn cậu.
Ngay khi Đàm Mặc đang chú ý đến đôi mắt kép, một thứ gì đó nhanh chóng lao ra từ sâu trong tảng đá và nhảy xuống dưới phi hành khí của họ trong vòng chưa đầy một giây.
“Cẩn thận-” Đàm Mặc bóp cò, viên đạn bắn trúng vật thể, góc độ hơi thay đổi.
Ngô Vũ Thanh tránh đi một vòng lớn, lúc này mới phát hiện kia đồ vật thế mà là cái đuôi của Hồng Vực!
Mỗi phần đều được bao phủ bởi áo giáp cứng, trông giống như đuôi bọ cạp, nhưng tốc độ của nó nhanh hơn đuôi bọ cạp rất nhiều.
Bọn họ chật vật trốn tránh dưới công kích của cái đuôi, mỗi một khoảng khắc đều kinh tâm động phách.
Tim Ngô Vũ Thanh đã thót lên tận cổ họng.
Đàm Mặc không thể không xin giúp đỡ với Cao Chích: “Cho nó dừng lại trong nháy mắt cũng được, tôi phải bắn gãy đuôi nó!”
Cao Chích trả lời thực miễn cưỡng: “Tôi phải chống đỡ nó áp chế đã thực khó khăn, thật sự không có biện pháp làm nó chậm hơn…… Các cậu đi nhanh đi!”
Đàm Mặc nheo mắt lại, lúc này muốn chạy cũng khó khăn.
Có tiếng xào xạc từ bộ đàm bên tai.
Hang ổ của Hồng Vực bị nổ tung, thông tin liên lạc bị nó chặn đã được khôi phục một chút.
Đàm Mặc cẩn thận lắng nghe, nhìn thấy có người đang thở, người này hình như bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết.
“Là ai? Trần Uẩn hay là Chu Tự Bạch?” Đàm Mặc bốc cháy lên một tia hy vọng, nếu còn có đồng đội còn sống thì cậu càng không thể dễ dàng từ bỏ.
“Mặc ca…… Khụ khụ……”
“Tiểu Chu? Là cậu sao? Cậu ở nơi nào?” Đàm Mặc bấm vào thị kính, mở rộng phạm vi quét, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu sự sống nào khác.
Chu Tự Bạch hữu khí vô lực mà trả lời: “Tôi ở…… Một cái kén…… trước khi Trần Uẩn hy sinh đưa mặt nạ dưỡng khí cho tôi……”
“Kén?”
Chu Tự Bạch gian nan mở to mắt, kính của cậu đã nát, theo lý thì cậu không thể thấy gì trong bóng tối, nhưng bây giờ cậu lại có thể thấy rõ ràng những dòng năng lượng Kepler dày đặc xung quanh mình.
Cậu gian nan cúi đầu, mắng một tiếng, “mẹ kiếp……”
Đàm Mặc cùng Ngô Vũ Thanh lại một lần mạo hiểm tránh khỏi đuôi Hồng Vực, nhưng động cơ bên của phi hành khí đã bị cọ qua, chỉ sợ không thể duy trì lần bay tốc độ cao tiếp.
Đàm Mặc nghe được Chu Tự Bạch mắng, nheo mắt lại, Chu Tự Bạch lúc chơi game vận khí quá kém, nhưng cho dù không phải thủ lĩnh châu phi hay tức giận đến mức nổ trời cũng không bao giờ chửi thề.
“Tiểu Chu…… cậu thành con non của Hồng Vực rồi sao?” Đàm Mặc hỏi.
Chu Tự Bạch nở một nụ cười khó coi, trả lời: “Đúng vậy…… tôi muốn chết quá…… Nhưng thân thể của tôi bị dây thần kinh của Hồng Vực xuyên thấu…… Chúng nó ở trong cơ bắp…… Mạch máu…… Xương sống…… Còn có trong não của tôi…… tất cả ý tưởng của tôi nó đều biết. Mặc ca, cho tôi thống khoái đi.”
Nếu vệ tinh rà quét không đến kén của Chu Tự Bạch chứng tỏ khả năng rất lớn là cái kén giấu dưới người Hồng Vực.
Chu Tự Bạch còn có thể nhận thức thanh tỉnh nói chuyện cùng Đàm Mặc chứng tỏ cậu còn chưa hoàn toàn bị gien Kepler đồng hóa.
Còn cơ hội.
Đàm Mặc cắn chặt khớp hàm, nói với Ngô Vũ Thanh: “Chúng ta liều một phen, thắng đắc đạo thăng thiên, thua thì lênTây Thiên.”
“Cậu muốn như thế nào?”
Đàm Mặc chặn liên lạc với Chu Tự Bạch để không cho Hồng Vực biết kế hoạch của bọn họ từ Chu Tự Bạch.
“Tôi muốn bắn bụng Hồng Vực, làm nó lộ cái kén vây khốn Tiểu Chu ra. Sau đó tôi muốn cắt đứt toàn bộ dây thần kinh nó dùng để khống chế Tiểu Chu!”
Mọi thứ trên thế giới đều phải tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, và các sinh vật Kepler cũng vậy.
Khi bị Đàm Mặc làm bị thương, không có khả năng vô duyên vô cớ hồi phục, nó phải lấy năng lượng từ Cao Chích, chỉ cần Cao Chích có thể cầm cự được, Chu Tự Bạch sẽ có thể thành trợ lực của họ nếu cậu thành công thoát khỏi sự kiểm soát của Hồng Vực.!
“Cậu thật đúng là to gan lớn mật! Nghĩ đến thứ chẳng ai dám nghĩ!”
Nếu là những người khác Ngô Vũ Thanh sẽ cảm thấy là chuyện hoang đường. Nhưng kế hoạch này nói ra từ trong miệng Đàm Mặc tựa như ngọn lửa âm thầm bốc lên trong bóng tối.
Có lẽ nhỏ bé, có lẽ lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Ngô Vũ Thanh cắm xuống đất vòng một vòng lớn, cái đuôi của con kia theo sát giống như một sợi xích khổng lồ, cơ hồ xuyên thủng bọn họ đến thấu tim.
Bụng con quái vật to lớn vẫn ẩn dưới đất, xoay tròn theo chuyển động của đuôi, Đàm Mặc thay viên đạn có sức xuyên thấu mạnh hơn, cậu chỉ có ba viên đạn như vậy, nhất định phải bắn trúng viên đạn này!
Gió đêm thổi qua, nhiệt độ giảm xuống, ở đây nhiệt độ chênh lệch ngày đêm rất lớn, nhiệt độ cũng sẽ ảnh hưởng đến độ chính xác của đòn đánh.
Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, nhìn nhận mọi thứ xung quanh, chờ đợi khoảnh khắc thời gian và địa điểm trùng lặp.
Bọn họ dán mặt đất trượt qua, bốc lên một mảnh cát bụi, khi phi hành khí chuyển hướng, Hồng Vực hơi nâng lên thân thể, vung cái đuôi khổng lồ về phía họ.
Đàm Mặc bóp cò, viên đạn xuyên qua giữa khớp đuôi, tiếng nổ vang lên, để lại một vết nứt trên lớp vỏ cứng bên ngoài của Hồng Vực.
Ngay sau đó Đàm Mặc bắn phát thứ hai, vẫn là cùng vị trí.
Hồng Vực đã biết bản lĩnh của Inspector này, nó lắc lư thân thể tránh đi, cái kén kia rốt cuộc lộ ra, phát ra huỳnh quang dưới ánh trăng cùng ngôi sao. Sợi nấm dày đến mức kín khí, dây thần kinh của Hồng Vực hoàn toàn đi vào trong cái kén khổng lồ.
“Ngô Vũ Thanh yểm hộ tôi!”
Ngô Vũ Thanh lập tức mở súng máy trên phi hành khí, điên cuồng bắn phá Hồng Vực một trận, Hồng Vực thẹn quá hóa giận, không chỉ là đuôi, nó phun ra vô số dây thần kinh, Ngô Vũ Thanh không thể không kéo cao lên, nhưng cánh đuôi phi hành khí vẫn bị xuyên thấu.
Ngay cả chân Ngô Vũ Thanh cũng bị thương, anh quyết đoán dùng dao chiến thuật cắt đứt dây thần kinh, máu rỉ ra từ vết thương, nhỏ giọt tích tắc khi máy bay trượt đi với tốc độ cao, rải ra một vòng cung màu đỏ trong không trung.
Đàm Mặc thay đạn định hướng và bóp cò giữa kén và bụng Hồng Vực.
Đạn nhắm định hướng bay đi, Hồng Vực nhận ra ý định của Đàm Mặc và muốn di chuyển cơ thể để chặn cái kén của nó. Cao Chích một lần nữa sử dụng sức mạnh của mình, cố gắng hết sức để kiềm chế hành động của Hồng Vực, dù chỉ trong một giây!
Một giây cũng là đủ rồi!
Trong khoảnh khắc quả đạn định hướng phát nổ, nó tạo thành hàng trăm quả bom nổ siêu nhỏ, khi nổ tung giống như một ngọn đuốc rực rỡ, dây thần kinh của Hồng Vực cùng lúc đứt gãy, Đàm Mặc nhân cơ hội bắn thêm một loạt đạn vào cái kén.
Chu Tự Bạch bị vây trong kén bỗng nhiên cảm thấy như những suy nghĩ của mình đang bị kéo đi gắt gao lại được tự do, cái kén dày đặc bị một lực nào đó đánh trúng nhưng vĩnh viễn không thể xuyên qua.
Trước mắt Chu Tự Bạch là cảnh báo đã hết dưỡng khí, cậu ngơ ngác không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết có người sắp xuyên qua cái kén dày đặc bắn ra.
Là Mặc ca nhỉ…… Bởi vì cậu đã xin đối phương cho cậu thống khoái.
Nhưng như bây giờ, Mặc ca cũng sẽ bị liên lụy rồi.
Nếu thống khoái không được, Chu Tự Bạch càng hy vọng Đàm Mặc có thể sống sót rời đi.
Lúc này, tai nghe đã bắt đầu liên lạc lại, giọng nói căng thẳng của Đàm Mặc vang lên.
“Chu Tự Bạch, cậu nó mẹ nó nếu là còn thừa một hơi, thì tự đi ra cho ông đây!”
Tự đi ra?
Chu Tự Bạch mơ mơ màng màng, cậu thử giật giật ngón tay, đốt ngón tay thật đúng là bẻ cong.
Nói cách khác…… bây giờ cậu có thể khống chế thân thể của mình?
Chu Tự Bạch thử động một chút, toàn thân đều đau nhức, đầu óc tựa như muốn nổ ra.
“Chu Tự Bạch cậu hãy nghe cho kỹ, tôi cùng Đội trưởng Cao đều buff bảo bối lên người cậu đấy! Hồng Vực bọc cậu vào kén là để bồi dưỡng con non cho nó! Tôi đã hủy diệt liên kết thần kinh giữa cậu và Hồng Vực, Đội trưởng Cao cùng Hồng Vực giằng co phân tán quyền khống chế lĩnh vực của nó, cơ hội cho cậu thoát thân tới rồi!”
Đàm Mặc nói khiến Chu Tự Bạch rung lên.
Cậu không trở thành Titan mất ý thức, cậu còn giữ lại năng lực phân tích và suy nghĩ, có nghĩa cậu chưa hoàn toàn bị đồng hóa —— cậu là dung hợp giả!
Chu Tự Bạch cắn chặt khớp hàm, hoạt động cánh tay, kéo mạnh những dây thần kinh trong cơ thể mình ra.
“A a a a ——”
Thống khổ tê tâm liệt phế khiến trái tim cậu phải ngừng đập.
Cậu muốn đi ra ngoài, cậu phải sống đi ra ngoài.
Đội trưởng Cao cùng Đàm Mặc trả giá hết thảy cho cậu, cậu tuyệt đối không thể luân hãm ở chỗ này!
Chu Tự Bạch túm lấy kén tơ, dùng toàn lực kéo nó ra, toàn thân cơ bắp căng lên, trên trán nổi gân xanh, cậu muốn thoát ra!
Đàm Mặc cùng Ngô Vũ Thanh còn đang quần quanh Hồng Vực, Ngô Vũ Thanh liếc nhìn thiết bị, nói với Đàm Mặc: “Bay tốc độ cao thế này không thể trụ nổi ba phút nữa.”
“Cậu nói tâm nhãn của nó ở đâu?” Đàm Mặc hỏi.
“Quỷ mẹ nó mới biết ở đâu! Nếu có thể cạy miệng nó ra, sau đó dùng dây thừng kéo Đội trưởng Cao ra cũng được.”
“Ha hả, chỉ sợ chúng ta còn chưa bay lên trên miệng nó thì đã bị nó cắn nát.”
Đàm Mặc gắt gao nhìn chằm chằm cái kén, mắt thấy Hồng Vực lại muốn động đậy thân thể che đậy nó đi.
“Mơ tưởng.” Đàm Mặc bắn ra dây thừng tới cái kén, Ngô Vũ Thanh hiểu ý đột nhiên kéo cái kén ra.
Nhưng điều này cũng làm giảm tốc độ của họ rất nhiều, đuôi của Hồng Vực đập mạnh vào phi hành khí của họ và họ rơi xuống.
Ngô Vũ Thanh xoay người ôm chặt Đàm Mặc, đặt lưng xuống đất, Đàm Mặc chỉ cảm thấy chấn động thật lớn, nhưng Ngô Vũ Thanh lại phun ra một ngụm máu.
“Phụt ——”