Mạnh Tử nói: “Người ta phải biết có những điều không được làm, rồi sau mới biết có những điều được làm.”Mặc dù là dung hợp giả nhưng trọng thương như thế Ngô Vũ Thanh cũng không thể tiếp tục chiến đấu.
Hồng Vực phát ra tiếng rít gào, cái đuôi đánh xuống Đàm Mặc, lúc này đây là thật sự không thể tránh khỏi.
Đàm Mặc chỉ có thể nhắm mắt lại, bóng đen đã hoàn toàn bao phủ lên đầu Đàm Mặc, nhưng cơn đau dữ dội như dự kiến lại không hề xuất hiện.
“Mặc ca —— anh thất thần làm gì!” tiếng Chu Tự Bạch hô truyền đến.
Đàm Mặc mở to mắt, phát hiện đuôi Hồng Vực bị vô số sợi tơ màu xanh bạc quấn lấy, nhìn theo sợi tơ căng chặt mới phát hiện đó là Chu Tự Bạch.
“Cậu…… ra rồi……” Đàm Mặc tỉnh thần lại kéo Ngô Vũ Thanh trọng thương lui về sau.
Hồng Vực phát hiện con non của nó cũng dám phản kháng chính nó, giận tím mặt, cái đuôi vung sắp quăng Chu Tự Bạch ra ngoài.
Chu Tự Bạch túm chặt dây thần kinh mình phóng ra, lợi dụng lực ném của Hồng Vực nhoáng lên, trực tiếp đánh lên lưng Hồng Vực.
Hồng Vực nháy mắt phun ra lượng lớn dây thần kinh, muốn bắt được Chu Tự Bạch, nhưng lại bị Cao Chích trong bụng khắc chế tốc độ.
Chu Tự Bạch nhanh nhạy, chớp mắt đã đến bên miệng Hồng Vực.
Đầu cậu đang đau nhức vô cùng, là Hồng Vực cố gắng kiểm soát cậu bằng sức mạnh của hạt giống.
Nhưng cậu vẫn cố nén thống khổ, dùng đôi tay vẻ miêng Hồng Vực ra, khoang bụng Hồng Vực truyền đến tiếng Cao Chích: “Chu Tự Bạch —— cậu mau bảo vệ hai người Đàm Mặc rời đi!”
Chu Tự Bạch quát: “Thứ này bất tử, tôi có đi đâu cũng bị nó điều khiển—— tôi hoặc là xử lý nó trở thành hạt giống! Hoặc là chết ở chỗ này!”
Tâm nhãn của nó rốt cuộc ở đâu?
Chu Tự Bạch sau đó dùng chân giẫm lên miệng Hồng Vực, lấy súng ra bắn vào cổ họng Hồng Vực.
Năng lực của Cao Chích đã kề giới hạn, anh sắp không thể ngăn cản Hồng Vực phóng thích dây thần kinh.
Trên bầu trời một bóng đen xẹt qua, là một phi hành khí đang nhanh chóng tiếp cận, Thường Hằng đang điều khiển phi hành khí đó.
“Lão Thường ——” Đàm Mặc vui mừng khôn xiết.
Thường Hằng bay ở độ cao thấp, kéo Đàm Mặc lên.
“Không có Thường Hằng tôi thì mấy cậu làm gì được hả!”
Thường Hằng nói xong ném cho Đàm Mặc một băng đạn.
Đàm Mặc vui mừng khôn xiết, cậu nhìn kia con Hồng Vực đang giãy giụa, chỉ hấp thu dinh dưỡng năm sáu người đã có thể cường đại đến nước này, tuyệt đối không thể để nó sống rời đi!
Đàm Mặc nói với Chu Tự Bạch: “Tiểu Chu, buộc môi trên và đuôi của thứ khốn nạn này lại với nhau!”
Chu Tự Bạch hiểu ý, sợi dây thần kinh vòng qua môi trên của Hồng Vực, cậu siết chặt sợi dây thần kinh, chạy như điên dọc theo đuôi Hồng Vực. Khi còn là một người bình thường cậu thậm chí không thể đánh bại Đàm Mặc nhưng bây giờ lại có thể chạy nhanh như gió.
Cái đuôi của Hồng Vực cuộn lại, đâm thẳng về phía Chu Tự Bạch, Chu Tự Bạch nhảy lên không trung, dây thần kinh của cậu bắn ra như thác nước, cuốn lấy cái đuôi của nó, Chu Tự Bạch nghiến răng nghiến lợi giữ chặt gần chết.
Mà một bên khác, phi hành khí Thường Hằng lái bắn ra dây thừng hướng tới cằm Hồng Vực, động cơ toàn bộ khai hỏa, phóng nhanh về hướng khác.
Miệng Hồng Vực bị bắt mở ra, nhưng sao nó có thể cam tâm như vậy, thân thể của nó bò ra khỏi tảng đá, khiến mặt đất xung quanh rung chuyển dữ dội. Thân thể nó quay đi, mã lực của Thường Hằng không mạnh bằng của Hồng Vực nên bị kéo lại.
“Chết tiệt—động cơ không đủ mạnh!”
Mà bên kia, dây thần kinh của Chu Tự Bạch cũng bởi vì sức của Hồng Vực mà sụp đổ từng sợi, cơn đau truyền vào đại não Chu Tự Bạch, cậu đau đến mức không thể hô hấp, nhưng tưởng tượng khi mình lơi lỏng, đối với mấy người Đàm Mặc chính là tai họa ngập đầu, cậu có chết thì cũng phải chống đến cuối cùng.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng ầm ầm, ba chiếc xe công trình hạng nặng chạy tới.
“Bọn họ… Còn chưa rời đi?” Đàm Mặc cảm thấy khó tin.
Tai anh nhận được tín hiệu liên lạc từ đội công trình.
“Đây là Đàm Mặc của đội thứ hai, mời nói.” Đàm Mặc nói.
“Anh em! Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan cho chúng tôi biết, các cậu yêu cầu tiếp viện. Mấy anh đây ở lại giúp các cậu!”
“Cho nên, các anh là tự nguyện lưu lại?” trong lòng Đàm Mặc nóng lên.
“Vô nghĩa! Nên làm cái gì cậu nói mau! Lực kéo của xe công trình chúng tôi là chuẩn cmnr!”
Tận dụng thời cơ, không thể bỏ qua!
Đàm Mặc mở miệng nói: “Mấy anh bắn dây thừng xe công trình lên cằm Hồng Vực, sau đó kéo ra ngoài! Chúng tôi muốn con quái vật này không thể ngậm miệng!”
“Đã biết!”
Đàm Mặc lại liên hệ Cao Chích, mở miệng nói: “Đội trưởng Cao, xin anh giúp chúng tôi tận lực trói buộc hành động của Hồng Vực, nhiều một giây chúng ta thêm một phần thắng. Này chỉ sợ là một kích cuối cùng!”
Cao Chích chỉ trả lời hai chữ: “Đã biết.”
Khi chiếc xe công trình hạng nặng chạy vào phạm vi tầm bắn của dây thừng, hơn chục sợi dây được bắn vào hàm dưới của nó từ ba hướng, khoan thật mạnh rồi kéo thẳng. Chiếc xe công trình tăng mã lực kéo theo ba hướng.
Hồng Vực đột nhiên phát ra tiếng gào rống, không khí kịch liệt chấn động, những tảng đá gần đó bị nâng lên, tạo thành sóng.
Nếu không nhờ xe công binh hạng nặng bám chắc thì nó đã bị lật từ lâu rồi.
Chu Tự Bạch đang khống chế hàm trên và đuôi của Hồng Vực gần như kiệt sức, máu bắt đầu chảy ra từ mắt, tai và mũi khiến cậu đầu váng mắt hoa, sức phản kháng của cậu đối với Hồng Vực càng ngày càng yếu, mấy lần suýt chút nữa đã buông tay
Đàm Mặc cũng nhìn ra Chu Tự Bạch sắp không kiên trì nổi nữa.
Lúc này miệng Hồng Vực bị gắt gao kéo ra, nó ra sức giãy giụa, những chiếc dây thừng xe công trình cũng sớm hay muộn sẽ tách ra, đội công trình đến giúp bọn họ cũng sẽ bị nó giết chết, không thể lại do dự!
“Chúng ta đi!”
Thường Hằng điều khiển phi hành khí tốc độ cao nhất vọt tới phía trên Hồng Vực, trong cổ họng của thứ này có nhiều lớp răng thối, nhìn thật sự rất ghê tởm.
Cao Chích mở hết những lớp răng ra, cho dù chỉ là một chớp mắt thì tầm mắt Đàm Mặc nhìn xuyên qua ống kính, lưu loát bắt giữ khoảng khắc đó.
Viên đạn bay ra khỏi nòng với tốc độ cao, mọi thứ xung quanh dường như bị sức mạnh của viên đạn điều khiển, toàn bộ không gian sụp đổ về phía trái tim mơ hồ lộ ra của Hồng Vực.
Nó xuyên qua từng tầng răng khép kín, mạo hiểm rồi lại vi diệu gãi đúng chỗ ngứa. Hồng Vực có thể cảm nhận được viên đạn kéo dòng khí từ xẹt qua kẽ răng nó, bản năng phòng thủ của nó khiến nó bất chấp phun ra các sợi dây thần kinh.
Cao Chích rốt cuộc không thể chống lại Hồng Vực, phun ra một ngụm máu tươi.
Dây thần kinh tản ra tứ tán, xuyên thấu Chu Tự Bạch, Chu Tự Bạch bị quăng ra ngoài.
May mà Thường Hằng tăng độ cao bay lên, nếu không bọn họ cũng sẽ bị đâm thành tổ ong bắp cày.
Vỏ xe công trình dày hơn máy bay, thân xe bị hư hỏng nhưng may mắn điều khiển đã lái hướng ra ngoài, người lái xe bị thân xe chặn lại nhưng động cơ xe công trình bị hư hỏng, mất lực kéo
Cùng lúc đó viên đạn bắn vào trái tim của Hồng Vực, thuốc nhanh chóng khuếch tán.
Hồng Vực kêu sợ hãi, điên cuồng giãy giụa, nhưng đã không còn sức mạnh nào có thể kiềm chế nó.
Trái tim đang đập dần mất đi sức sống, toàn thân cũng dần mất đi ánh sáng khí phách ngang ngược.
Chu Tự Bạch ngã xuống trên mặt đất xương cốt toàn thân đều nát, cậu chống đỡ không nổi nữa, tầm mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy Hồng Vực lần nữa phun ra những sợi dây thần kinh hướng lên trời.
Từng đường dây thần kinh đều bị kéo thẳng rất thẳng, thẳng tới tận trời, nó hận Đàm Mặc!
“Mặc ca……” Chu Tự Bạch duỗi dài tay, như thể cậu có thể thay Đàm Mặc chặn lại hết thảy, nhưng kỳ thật cậu không thể làm gì cả.
Đàm Mặc cùng Thường Hằng trăm triệu lần không dự đoán được tránh khỏi công kích của Hồng Vực nhưng lại tiếp một đợt càng mạnh hơn!
Hơn nữa mang theo khí thế không chết không ngừng.
Phi hành khí bị dây thần kinh xuyên thấu, lao thẳng xuống trong khói bụi.
Mắt trái của Đàm Mặc rất đau, cậu biết mắt mình đã bị chọc thủng, nhưng cậu vẫn chưa bao giờ buông súng bắn tỉa trong tay, qua ống ngắm, cậu nhìn thấy một sinh vật giống như con nhện màu trắng tinh khiết cỡ lòng bàn tay bò ra ngoài từ đuôi Hồng Vực.
Một giọng nói xẹt qua đầu cậu – đó chính là “tâm nhãn” thực sự của Hồng Vực.
Chỉ cần tâm nhãn còn đó dù cơ thể mất đi thì nó vẫn có thể tái sinh.
Vì truy đuổi nó mà Đàm Mặc ngã từ trên cao xuống.
“Đàm Mặc ——” Thường Hằng muốn túm chặt cậu, lại căn bản không đụng được cậu, chỉ có thể làm phi hành khí đáp xuống, truy đuổi Đàm Mặc đang rơi xuống.
Đàm Mặc cách Hồng Vực càng lúc càng gần, cậu khóa cứng con nhện trắng đang muốn trốn vào khe đá vào trong ống ngắm.
Khi tốc độ rơi xuống của Đàm Mặc đạt đến một góc nhất định với mục tiêu, Đàm Mặc có một dự cảm khó tả trong đầu, dự cảm này chiếm lĩnh não bộ và bản năng của cậu, cậu bóp cò.
Viên đạn lao ra khỏi nòng súng, nòng súng chấn động khiến Đàm Mặc tỉnh táo lại, nhưng lại sắp va vào thể xác Hồng Vực.
Có lẽ lần này thực sự kết thúc ở đây…
Đàm Mặc nhắm mắt lại, cậu chỉ có thể nắm chặt khẩu súng trong tay.
Có thứ gì đó xẹt qua người cậu, là phi hành khí Thường Hằng điều khiển, Thường Hằng túm chặt Đàm Mặc đồng thời cũng bị tốc độ rơi của Đàm Mặc đánh mất thăng bằng, ngã xuống.
Phi hành khí bay xa hàng chục mét va vào đá phát ra tiếng động lớn.
Sự kéo mạnh của Thường Hằng đã tạo cho Đàm Mặc lực giảm xóc rất lớn, khi cậu ngã xuống, Cao Chích đã bò ra khỏi cơ thể Hồng Vực, không tới một giây, cũng không muộn một giây, vừa lúc tiếp được Đàm Mặc.
Thường Hằng kịp thời nhấn nút phóng ra, nhảy ra khỏi máy bay.
Cao Chích đã tiêu hao quá mức ngã ngửa ra sau, ôm Đàm Mặc trong tay quăng xuống.
Thường Hằng bò qua, nằm ở trên cái hố lớn bọn họ tạo ra, sợ tới mức hồn đều phải bay đi.
“Đội trưởng Cao ——”
Cao Chích ôm Đàm Mặc, hữu khí vô lực nói: “Còn chưa có chết đâu…… Nhìn những người khác……”
Thường Hằng trượt xuống khỏi người Hồng Vực, đầu tiên là đi xem Ngô Vũ Thanh té xỉu, phát hiện đối phương còn có một hơi, lại tiến đến chỗ Chu Tự Bạch, mới phát hiện Chu Tự Bạch đúng thật sự thảm, toàn thân trên dưới đều là dây thần kinh của Hồng Vực, khắp nơi đều là máu.
“Tiểu Chu…… Tiểu Chu……” Thường Hằng run rẩy đến cạnh Chu Tự Bạch, sờ mạch đập.
Tuy rằng thực mỏng manh, nhưng ít ra còn đang nhảy lên.
“Hù chết ông đây……” Thường Hằng trực tiếp nằm xuống cạnh Chu Tự Bạch.
Cao Chích cũng không còn sức động, quay mặt sang một bên thì thấy từ mắt trái của Đàm Mặc chảy ra rất nhiều máu.
“Mù?” Cao Chích hỏi.
Đàm Mặc khịt mũi, muốn nói nhưng vẫn không thể, thân thể run rẩy kịch liệt.
Cao Chích hiểu, cậu không chỉ là bị dây thần kinh đâm vào mắt trái đau mà chân trái cũng đang đau. Trước đó muốn giết chết Hồng Vực, đại não Đàm Mặc tập trung cao độ, cho nên xem nhẹ chân trái, nhưng hiện tại hết thảy đều kết thúc, đau đớn hàng trăm hàng ngàn lần đột kích, khớp hàm Đàm Mặc đang lập cập lập cập.
Ngay cả hít thở cũng khó khăn, Cao Chích chỉ có thể an ủi: “Tiểu Đàm…… giờ cậu có chết ở đây, cũng có thể không tiếc nuối. Hôi Tháp có nhiều Inspector như vậy, cậu là người đầu tiên xử lý Hồng Vực. Có thể phong thần.”
“Hoặc là giết tôi…… Hoặc là đừng nói nhảm……”
Nhiệt độ càng giảm mạnh vào ban đêm, đồng phục chiến đấu nhiệt độ không đổi của Đàm Mặc đã mất khả năng giữ nhiệt từ lâu do bị hư hại, không chỉ đau đớn mà còn cảm thấy lạnh ở âm độ hơn mười độ. Ý thức của Đàm Mặc ngày càng trở nên mờ nhạt.
Bỗng nhiên có ánh sáng chiếu xạ xuống, Đàm Mặc đã không còn sức lực trợn mắt.
Cậu chỉ biết có người dùng thứ gì giữ ấm che cậu lại, sau đó ôm lên, giữa lúc mơ mơ màng màng hình như cậu nghe được giọng Lý Triết Phong.
“Đàm Mặc! Đàm Mặc đừng ngủ, Đàm Mặc cậu tỉnh tỉnh……”
Thật phiền, mắt ông đây mù rồi, còn cái chân đau muốn chết, lần này có thể quang vinh giải nghệ, cậu còn gọi gọi cái gì? Tại sao không cho ông đây ngủ!
Đàm Mặc vừa hôn mê chính là hai ngày.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, cảm giác cạnh giường có người ngồi, còn không chỉ một người.
“Tỉnh thì mở mắt ra, ngủ 48 tiếng đồng hồ, ngủ tiếp nữa hoại tử giờ.” Giọng nói hơi lạnh của Lý Triết Phong vang lên.
Mí mắt Đàm Mặc run rẩy, cuối cùng cũng mở ra. Ánh sáng phía trên đầu chiếu vào mắt, Đàm Mặc theo bản năng nghiêng đầu, sau đó cậu nhìn thấy Lý Triết Phong cùng… Chu Tự Bạch.
“A Triết, là cậu à……” Đàm Mặc duỗi tay muốn sờ sờ, luôn cảm thấy nhìn thấy Lý Triết Phong quá không chân thực.
Lý Triết Phong nâng tay Đàm Mặc, nhẹ nhàng siết chặt như sợ làm đau cậu
“Lời tôi nói cậu không để vào mắt đúng không? Cậu còn dám đối đầu trực diện với Hồng Vực hả? Cậu rốt cuộc có mấy cái mạng!”
Hai mắt Lý Triết Phong thực đỏ, khi nhìn thấy Đàm Mặc người đầy lỗ thủng, không ai có thể hiểu được anh đã suy sụp đến mức nào.
Đàm Mặc giơ ngón trỏ lên, cười nói: “Chỉ có một mạng. Nhưng tôi còn có thể nhìn thấy cậu, có nghĩa là tôi mệnh tốt.”
Lần này Chu Tự Bạch vẫn luôn không nói gì cúi đầu, che kín mặt, bờ vai của cậu run rẩy đến lợi hại.
“Tiểu Bạch…… cậu khóc cái gì? Không phải là mãi không ra được thôn Tân Thủ sao? Lúc này là trực tiếp thông quan……” Đàm Mặc vươn ngón tay cái.
“Cảm ơn anh…… Mặc ca.”
“Cảm ơn cái gì, không có cậu, chúng ta căn bản không đối phó được Hồng Vực. Cậu bây giờ không phải nằm thắng, cậu thực sự đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng.” Đàm Mặc gian nan ngồi dậy, kéo kéo đầu Chu Tự Bạch, “Hơn nữa trận chiến của chúng ta đã mang lại cho Hôi Tháp kinh nghiệm và thông tin quý giá biết bao!”
“Đúng vậy, trước các cậu, Hồng Vực tựa như truyền thuyết Hồng Hoang. Có ai có thể nghĩ đến, tâm nhãn của Hồng Vực mới là hạt giống chân chính, quái vật khổng lồ bề ngoài chỉ là thể xác cất chứa hạt giống. Nói trắng ra, cho dù thể xác Hồng Vực có bị hủy diệt vô số lần, chỉ cần tâm nhãn của nó còn là có thể vô hạn trọng sinh.” Lý Triết Phong nói.
Đàm Mặc thở ra một hơi, “Các cậu có thể ý thức được cái này chứng tỏ tôi đã bắn trúng tâm nhãn nhỉ?”
Lý Triết Phong gật đầu, “Đúng vậy, chúc mừng cậu. Nó đã bị chế thành tiêu bản, đưa đến Căn cứ Thành trung tâm. Trước mắt nó là tiêu bản tâm nhãn Hồng Vực duy nhất trên thế giới. Cậu bắn một viên đạn, nhân loại có được đã tiến một bước lớn trong việc tìm hiểu hệ sinh thái Kepler. Nhất chiến thành danh, cấp bậc Inspector của cậu đã chạm trời.”
Đàm Mặc cười cười, mở miệng nói: “Như vậy xem ra lương hưu của tôi sẽ không nhỏ.”
“Về hưu? Đàm Mặc, cậu đã là phó đội trưởng đội hai, Inspector đang tuổi hoàng kim, còn có được kinh nghiệm chiến đấu quan trọng như vậy. Về hưu? Cậu nghĩ đẹp lắm.” Lý Triết Phong không tức giận nói.
“Cái gì? Mắt trái tôi bị thương! Cậu biết đôi mắt quan trọng thế nào đối với Inspector không? Tôi đã mù một con mắt còn không cho về hưu?” Đàm Mặc chỉ vào mắt trái, lòng đầy căm phẫn nói.
Lý Triết Phong hừ lạnh một tiếng, “Mù? Giờ cậu cảm thấy mắt trái đau không? Cậu cẩn thận cẩn thận cảm nhận xem mắt trái của cậu có mờ hay nhìn không rõ không?”
Sau khi được Lý Triết Phong nhắc nhở, Đàm Mặc nhắm mắt phải lại, cậu phát hiện không chỉ mình có thể nhìn rõ, mà tầm nhìn ở mắt trái dường như cũng rõ ràng hơn.
“Cái… rốt cuộc sao lại thế này?”
Cậu rõ ràng nhớ rõ dây thần kinh của Hồng Vực gần như kéo cả mắt trái của cậu ra, như vậy mà còn có thể thấy được sao?
Lý Triết Phong ngiêng mặt, chỉ về phía Chu Tự Bạch.
Đàm Mặc nheo mắt lại, “Tiểu Bạch, cậu trị hết đôi mắt cho tôi hả?”
Cậu biết Chu Tự Bạch là xuất thân quân y, nhưng chưa từng nghĩ tới tròng mắt đã bị đâm xuyên mà Chu Tự Bạch còn có thể chữa khỏi?
Chu Tự Bạch nâng tay lên, mười ngón chạm nhau trước mặt Đàm Mặc, kéo ra vô số dây thần kinh bằng mắt thường không thể đếm được.
“Đây là…… Đây là năng lực khi cậu là dung hợp giả hả?” Đàm Mặc hỏi.
Chu Tự Bạch gật đầu: “Đúng vậy, những sợi dây thần kinh này không chỉ có thể tấn công con mồi như Hồng Vực mà còn có thể kết nối với dây thần kinh. Tôi dùng những sợi dây thần kinh này để chữa trị mắt trái của anh.”
Đàm Mặc nhìn Chu Tự Bạch thật lâu, mở miệng hỏi: “…… Anh em, cậu thành thật như vậy sao? Cậu có thể chờ đến khi Hôi Tháp phê chuẩn cho tôi quang vinh giải nghệ, chi trả tiền dưỡng lão cùng tiền an ủi cho tôi rồi lại chữa khỏi đôi mắt mà! Cậu làm như vậy tôi còn phải tiếp tục phục dịch! Cậu nhẫn tâm sao?”
Lý Triết Phong quăng một ánh mắt xem thường, mà Chu Tự Bạch hoàn toàn không đoán được Đàm Mặc không hề cảm kích cậu.
“Cậu hiện tại là dung hợp giả cảm nhiễm gien Kepler gì từ thời nguyên thủy, cậu không nghĩ rằng nếu dùng sợi dây thần kinh của mình để chữa trị cho mắt của tôi, tôi cũng sẽ bị cảm nhiễm sao?” Đàm Mặc lại hỏi.
Chu Tự Bạch lập tức lắc đầu, “Sẽ không. Dây thần kinh tôi giúp anh sửa chữa nhãn cầu đều được cấu tạo từ protein. Khi mắt anh phục hồi toàn diện, loại protein này cũng sẽ được cơ thể anh hấp thụ. Chúng nó khác dây thần kinh tôi dùng để tấn công.”
Đàm Mặc thở dài một hơi, “Thương vong đội chúng ta thì sao?”
Lý Triết Phong trả lời: “Đội trưởng Cao còn đang cách ly, Ngô Vũ Thanh gãy xương nhiều chỗ, chỉ sợ không ra được nhanh, Thường Hằng cũng vậy. Nhưng kỹ thuật viên đội cậu Trần Uẩn hy sinh, sau khi đội giám định tiến vào khu sinh thái, họ đã tìm thấy một nửa thi thể của anh ấy.”
Nửa còn lại có lẽ đã bị Trùng Minos tiêu hóa.
Đàm Mặc nghiêng mặt đi, hốc mắt đỏ lên.
Chu Tự Bạch nói: “Mặc ca, anh muốn khóc thì khóc đi.”
“Trần Uẩn là bạn cùng lớp của tôi. Lúc này mới mấy năm chứ, một nửa cũng không còn.” Đàm Mặc xoay người.
Lý Triết Phong sờ sờ cái ót Đàm Mặc: “Còn có tôi đây.”
“Đúng vậy, cậu cũng là bạn học cùng lớp của tôi…… cậu nhất định phải giống tiểu cường, đánh mãi không chết.”
“Còn có, Mặc ca…… Tôi phải rời khỏi đội hai.” Chu Tự Bạch nói.
Đàm Mặc không xoay người, giây phút cậu biết Chu Tự Bạch trở thành dung hợp giả thì đã biết cậu sẽ rời đi.
Dung hợp giả cấp bậc cao như vậy, nếu huấn luyện nhiều hơn, một khi nắm giữ năng lực thì sẽ còn lợi hại hơn Cao Chích.
“Thăng chức đến đâu?” Đàm Mặc rầu rĩ hỏi.
Chu Tự Bạch trả lời: “Đi đội bốn, làm phó đội trưởng.”
“Được đó, ông đây vào sinh ra tử mấy năm như vậy mới lăn lộn cái chức phó đội trưởng. Cậu tốt nghiệp mới bao lâu đã là phó đội trưởng.”
Chu Tự Bạch không nói.
“Nhóc này, vạn sự cẩn thận…… tôi không muốn thấy cậu trong ống ngắm nữa.” Đàm Mặc nói.
Chu Tự Bạch cười, có hơi trẻ con, “Tôi muốn bảo vệ anh, tựa như mỗi lần anh dẫn tôi ra thôn Tân Thủ.”
【 trong xe bọc thép Thành phố Ngân Loan】
Đoàn xe rẽ ở góc cuối cùng, Hôi Tháp gần ngay trước mắt.
Hà Ánh Chi sau khi nghe xong Lý Triết Phong kể lại chuyện đã trải qua, nhìn mắt trái của Đàm Mặc, “Cho nên, vết sẹo nhỏ trên mắt trái, là bị dây thần kinh của Hồng Vực xuyên qua?”
“Đúng vậy.” Lý Triết Phong gật đầu.
Hà Ánh Chi khẽ run lên, “Sau chuyện đó tâm nhãn của Hồng Vực được đưa đến Căn cứ Thành trung tâm, tôi chính là người phụ trách nghiên cứu kế tiếp.”
Những điều này trùng hợp đến mức nào, khi Hà Ánh Chi lúc ấy đã biết tiêu bản này cao hứng đến ba ngày không ăn không uống chỉ để nghiên cứu nó. Lúc ấy ông còn hỏi Inspector bắn trúng Hồng Vực là ai, trợ lý nghiên cứu nói cho ông đó là Đàm Mặc ở Hôi Tháp Thành phố Ngân Loan.
Thì ra mấy năm trước ông đã biết đến tên Đàm Mặc, đáng tiếc ông say mê với nghiên cứu, không hỏi những tin tức khác.
Lý Triết Phong lại nói: “Chúng tôi đã từng thắng Hồng Vực, nhưng bây giờ ông muốn Đàm Mặc ném Lạc Khinh Vân xuống rời đi như vậy, cả đời này cậu ấy sẽ không cam tâm.”
Hà Ánh Chi nghiêm túc nhìn Lý Triết Phong: “Đội trưởng Lý, kỳ thật trong lòng cậu cũng rất rõ ràng, lần đó các cậu có thể xử lý Hồng Vực là có bao nhiêu may mắn.”
Lý Triết Phong gật đầu: “Đầu tiên, may mắn lớn nhất chính là Hồng Vực không có đạt được đủ dinh dưỡng, nó chỉ tiêu hóa năm người mà thôi, năng lực của nó cũng không toàn diện sống lại. Mà Hồng Vực dưới trạm tàu điện ngầm rốt cuộc năng lực lớn thế nào, chúng tôi không thể đánh giá.”
Hà Ánh Chi gật đầu: “Đúng vậy.”
Lý Triết Phong lại nói: “Không gian dưới lòng đất nhỏ hẹp, không thể so nơi trống trải ba năm trước đây, chúng tôi chỉ sợ là tránh né dây thần kinh công kích của nó cũng chẳng có không gian.”
“Không sai.”
“Năm đó có Đội trưởng Cao ở trong bụng Hồng Vực dùng năng lực trói buộc tốc độ hành động của Hồng Vực, nhưng lúc này đây không ai có thể giúp chúng tôi làm như vậy.”
Hà Ánh Chi nghiên người về trước, cực kỳ nghiêm túc nhìn Lý Triết Phong nói: “Nếu cậu rõ ràng biết hoàn cảnh xấu này, hơn nữa các cậu cùng nhau lớn lên, cậu ấy đối với cậu hẳn là tựa như người nhà và anh em, tại sao cậu còn muốn mặc kệ Đàm Mặc đi mạo hiểm?”
“Bởi vì Hồng Vực lần này mà nếu sống lại, nó sẽ mang đến nguy hại nhiều hơn cả con ba năm trước đây. Dung hợp giả bị nó bắt được không phải bình thường, mà là Lạc Khinh Vân. Trong thân thể anh ta ẩn chứa năng lượng Kepler mà đến nay Thành trung tâm còn không thể đo lường chuẩn xác. Nếu Hồng Vực có được năng lượng của anh ta, đừng nói một Thành phố Ngân Loan nho nhỏ, tôi hoài nghi con Hồng Vực này sẽ khai cương thác thổ dưới mặt đất, đào thẳng đến Thành trung tâm.”
Tròng mắt Hà Ánh Chi run lên, lúc ấy ông chỉ nghĩ vô luận như thế nào phải bảo vệ Đàm Mặc an toàn, nhưng hiện tại nghĩ đến Lý Triết Phong nói không sai, tuyệt không thể để Hồng Vực ăn luôn Lạc Khinh Vân.
“Thực lực của chúng tôi cũng mạnh hơn lúc trước. Tuy rằng Đội trưởng Cao không còn nữa, nhưng là tôi còn đây. Tôi có thể dùng Hắc Hỏa chống cự Hồng Vực.” Lý Triết Phong nói.
Hà Ánh Chi lắc đầu: “Nguyên lý Hắc Hỏa của cậu là tạo ra điện lưu cực lớn trong cơ thể Sinh vật Kepler khiến tế bào của chúng tự bạo. Nhưng Sinh vật Kepler cấp bậc Hồng Vực sẽ chống đỡ dòng điện sinh vật của cậu xâm lấn nội tạng nó. Chi dù cậu có thể hủy diệt thể xác của nó nhưng không thể động đến tâm nhãn của nó.”
“Không phải còn có Lạc Khinh Vân trong cơ thể nó sao? Chúng ta hình như đã xem nhẹ sức phá hoại của Lạc Khinh Vân. Người như anh ta sao có thể cam tâm bị Hồng Vực tiêu hóa? Chúng ta phải đối phó Hồng Vực thì phải thừa dịp Lạc Khinh Vân còn có thể giúp đỡ. Do dự càng lâu, Lạc Khinh Vân tiêu hao càng lớn, phần thắng sẽ càng thấp.” Lý Triết Phong nghiêng mặt nhìn Đàm Mặc, lại nói, “Nơi này là Thành phố Ngân Loan, là địa bàn của chúng tôi. Các loại vũ khí tấn công cần có đều có, so với trận chiến ba năm trước đây thì càng có nhiều vốn thắng. Nếu nói không gian hẹp dưới lòng đất không đủ chúng tôi đối phó Hồng Vực thì nổ tung là được.”
Hà Ánh Chi há miệng thở dốc, nhìn thoáng qua Đàm Mặc, “Tôi có thể đồng ý hành động của các cậu. Nhưng có một việc, Đàm Mặc phải lưu lại. Tôi thậm chí có thể yêu cầu Thành trung tâm cung cấp cho các cậu đả kích viễn trình mạnh nhất, nhưng Đàm Mặc phải ở bên cạnh tôi, đây là điều kiện duy nhất của tôi.”
Lý Triết Phong nheo mắt lại, “Quả nhiên, tôi đã sớm đoán lúc ông gặp Hồng Vực chẳng có nửa tâm tư muốn quan sát đã lập tức rút lui, là bởi vì Đàm Mặc. Cậu ấy rốt cuộc có quan hệ gì với ông? Tại sao ông lại coi cậu ấy quan trọng đến thế?”
Hà Ánh Chi nắm chặt nắm tay, mở miệng nói: “Tuy rằng tôi không xác định, nhưng cha mẹ đứa nhỏ này đã từng bảo vệ tôi. Tôi vốn dĩ đã dẫn nó theo đi tị nạn, nhưng trên đường đi tị nạn đã lạc mất.”
Hà Ánh Chi chậm rãi cúi đầu, đôi tay che lại khuôn mặt.
“Tôi cho rằng đứa nhỏ này không còn…… Nhưng ánh mắt đầu tiên tôi thấy nó ở đây tôi đã có cảm giác, nó chính là đứa bé kia. Đôi mắt, mũi miệng của nó đều quá giống cha mẹ nó. Tôi không thể để nó xảy ra chuyện, chỉ còn cốt nhục này thôi.”
Giọng Hà Ánh Chi run đến lợi hại, yết hầu như bị bóp lấy, hồi ức nảy lên trong lòng áp sụp vai ông.
Cảnh vệ Hạ Lang bên cạnh vỗ vỗ bả vai Hà Ánh Chi, lúc này có nói gì cũng không thể an ủi ông.
“Cha mẹ tôi là người rất dũng cảm sao?”
Giọng Đàm Mặc vang lên.
Hà Ánh Chi trầm ngâm một lát, dùng ngữ khí rất kiên định trả lời: “Bọn họ là những người dũng cảm nhất trên thế giới…”
Ý thức được Đàm Mặc nghe được cuộc nói chuyện của họ, Hà Ánh Chi ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Lý Triết Phong đỡ sau cổ Đàm Mặc kéo cậu ra, “Tỉnh thì tỉnh, còn dựa trên người tôi chiếm tiện nghi.”
“Tiện nghi của cậu tôi đương nhiên không chiếm không đâu.” Đàm Mặc cười cười, nhìn Hà Ánh Chi đối diện, vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định khiến người khác không thể nói dối, “Giáo sư Hà, nếu cha mẹ tôi là người dũng cảm nhất trên đời này, con trai bọn họ sao có thể trở thành người nhu nhược đây?”
Hà Ánh Chi dừng một chút, “Con…… tỉnh khi nào?”
Đàm Mặc ngồi thẳng, trả lời: “Từ khi A Triết hỏi ông với tôi có quan hệ gì.”
Hà Ánh Chi thở ra một hơi, lạnh lùng nói: “Nếu như vậy, con cũng đã biết thái độ của ta. Chiến đấu cùng Hồng Vực, sinh tử khó liệu, con phải sống.”
“Giáo sư Hà, kỳ thật ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ông tôi đã cảm thấy quen thuộc. Thậm chí đến gần ông cũng cảm thấy mùi hương trên người của ông rất dễ ngửi. Tôi phỏng đoán, khi còn nhỏ ông nhất định đã ôm tôi, dỗ dành tôi, thậm chí đã bảo vệ tôi. Mỗi người chúng ta đều là cốt nhục độc nhất vô nhị cha mẹ lưu lại, đều có người ngóng trông chúng ta về nhà. Nhưng Giáo sư Hà, tôi phải đi chiến đấu.”
“Con không giống bọn họ!” Hà Ánh Chi bỗng nhiên cảm xúc mất khống chế rống lên.
“Không giống nhau chỗ nào? Không phải đều là bộ đội tiền tuyến Hôi Tháp huấn luyện ra sao? Người bị Hồng Vực nuốt vào chính là đội trưởng của tôi…… Tuy rằng tên kia cứ thích để mình rơi vào nguy hiểm, đối với anh ta thì chỉ có ở trong lúc cực hạn nguy hiểm mới có thể đạt được cực hạn lực lượng. Tôi không biết Lạc Khinh Vân có thể căng bao lâu, nhưng tôi biết anh ta sẽ không dễ GO DIE như vậy.”
Hà Ánh Chi mạnh mẽ để mình bình tĩnh lại, tận lực để giọng nói mình không nhấp nhô mở miệng nói: “Con không có năng lực giống Lý Triết Phong hoặc là Lạc Khinh Vân, con đi hay không cũng không ảnh hưởng lớn đến trận chiến này.”
Đàm Mặc trả lời: “Nhưng tôi tự tin —— tôi là Inspector lợi hại nhất Hôi Tháp.”
Ngay lúc này, nóc xe của họ phát ra tiếng “cạch cạch”, bánh xe không ổn định và rung chuyển, như có vật gì từ trên trời rơi xuống.
“Sao lại thế này?” Hà Ánh Chi nhìn về phía người điều khiển.
“Không biết! Hình như có thứ gì nhảy lên xe!”
Cảnh vệ của Hà Ánh Chi lập tức gỡ súng bên hông xuống, tiếng đạn lên nòng cực kì vang dội.
Lý Triết Phong lại ấn họng súng đối phương xuống, “Đừng lo lắng, người một nhà.”
Đàm Mặc mỉm cười, mở cửa kính xe, nhoài nửa người ra ngoài.
Gió thổi qua mặt cậu, tóc cậu tung bay.
Ngồi trên nóc xe là một thanh niên có mái tóc hơi xoăn, đôi mắt to tròn và khuôn mặt có chút ngây thơ.
“Chu Tự Bạch! Quả nhiên là cậu đã trở lại!”
Chu Tự Bạch nghiêng mặt, duỗi cánh tay ấn đầu Đàm Mặc lại trong xe. Cậu xoay người một cái, một tay treo ngoài cửa sổ xe, hai cái đùi nhanh nhẹn duỗi vào.
Đàm Mặc nhường chỗ cho Chu Tự Bạch, cậu nhảy vào dễ như trở bàn tay.
“Tiểu Bạch!” Đàm Mặc ôm chặt Chu Tự Bạch, vò đầu cậu lung tung rối loạn.
Chu Tự Bạch lộ ra nụ cười thẹn thùng, sau khi đối diện Lý Triết Phong thì gật đầu chào.
“Đội trưởng Chu, giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là chuyên gia đến từ Thành trung tâm giáo sư Hà Ánh Chi, ông ấy với cha mẹ Đàm Mặc…… là người quen cũ.” Lý Triết Phong giới thiệu.
Chu Tự Bạch lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Người quen cũ của cha mẹ Mặc ca hả? Chào ngài, tôi là đội trưởng đội ba Chu Tự Bạch.”
“Đội trưởng Chu…… sao cậu nhảy lên nóc xe chúng tôi được?” Hà Ánh Chi tò mò hỏi.
Chu Tự Bạch mỉm cười, nhéo nhẹ ngón cái và ngón trỏ ra, có thể nhìn thấy vô số sợi tơ trong suốt màu xanh huỳnh quang mỏng như tơ, “Dùng chúng nó tiếp đất đó.”
“Hả?” Hà Ánh Chi vẫn là không rõ.
“Tôi vốn dĩ ngồi trên phi hành khí về Hôi Tháp phục mệnh, nhưng thấy đoàn xe mấy người, cảm nhận được Đội trưởng Lý cùng Mặc ca trên chiếc xe này liền dùng dây thần kinh gắn kết lên phi hành khí, trượt xuống như zipline, muốn hù dọa Mặc ca một chút, không ngờ Mặc ca lập tức đoán được là tôi mất.”
Hà Ánh Chi mở to hai mắt: “Dây thần kinh của cậu có thể kéo dài như vậy sao?”
Chu Tự Bạch nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên có thể.”
Đàm Mặc ôm chầm bả vai Chu Tự Bạch nói: “Tên này còn lợi hại hơn Spider Man đó! Tơ của Spider Man chỉ có phạm vi một chút, nhưng dây thần kinh đội trưởng Chu của chúng tôi lại có thể như thác nước, ngựa phi nước đại đó!”
Chu Tự Bạch nghiêng mặt, dùng trái tay đẩy Đàm Mặc đầu xuống: “Anh còn dám nói ngựa phi nước đại! Tôi gọi vệ tinh cho anh nhiều lần như vậy mà anh đều không tiếp!”
“Nhận điện thoại của cậu cũng không có chuyện gì tốt! Không phải kêu tôi ăn ít đường chính là kêu tôi rèn luyện thêm! Ông già sắp về hưu như tôi rèn luyện làm gì? Ngâm cẩu kỷ trong bình giữ ấm mới là vương đạo!” Đàm Mặc thật vất vả cứu vớt đầu mình khỏi tay Chu Tự Bạch.
Chu Tự Bạch nhìn Lý Triết Phong, lại nhìn Hà Ánh Chi, “Không khí hình như rất khẩn trương nhỉ. Là bởi vì phát hiện Hồng Vực nữa tiếng trước sao?”
“Đúng vậy.” Lý Triết Phong gật đầu, “Đội trưởng đội một Lạc Khinh Vân bị nó bắt giữ.”
Chu Tự Bạch nhướng mày, “Lạc Khinh Vân? Người xử lý toàn bộ Khu sinh thái cấp bốn Lạc Khinh Vân?”
Đàm Mặc gật đầu, “Tên kia không chết. Nhưng ta mà không đi vớt nữa thì biến thành phân bị Hồng Vực lôi ra thật đó.”
Chu Tự Bạch há miệng thở dốc, “Tôi mới…… mới vừa ăn cái hamburger.”
Lý Triết Phong nhìn Hà Ánh Chi nói: “Giáo sư Hà, Đội trưởng Chu cũng đã trở lại, phần thắng của chúng tôi lại nhiều thêm một phần. Tôi biết ngài bận tâm an nguy của Đàm Mặc, nhưng thân là Inspector, vị trí của cậu ấy là tìm kiếm cơ hội từ điểm cao, hệ số nguy hiểm so với tôi còn có Đội trưởng Chu trực diện Hồng Vực đều nhỏ hơn.”
Chu Tự Bạch cũng mở miệng, “Đàm Mặc mà tôi biết sẽ không ném xuống đồng đội của mình, sẽ không từ bỏ hết thảy hy vọng có khả năng. Anh ấy không phải hoa nhỏ trong nhà ấm, anh ấy là…… định hải thần châm của chúng tôi.”
Đàm Mặc nhìn Chu Tự Bạch, “Tiểu Bạch, anh đánh giá tôi cao như vậy à?”
Chu Tự Bạch lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, “Chính anh mấy cân mấy lượng không tự biết sao? Có lần nào Na Tra nháo hải xong rồi không phải chúng tôi chùi đít cho anh không?”
Cảnh vệ của Hà Ánh Chi mở miệng nói: “Giáo sư Hà, đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm. Một khi các nguyên tắc và niềm tự hào của một người bị phá vỡ, sống không khác gì chết.”
Hà Ánh Chi nhắm hai mắt lại, cắn răng, “Con nhất định phải đi có phải không?”
“Đúng vậy.” Đàm Mặc trả lời thực kiên định.
“Vậy con…… nhất định phải sống trở về.” Hà Ánh Chi mở mắt, nhìn Đàm Mặc.
“Chờ tôi trở lại xin ngài nói cho tôi…… chuyện về cha mẹ tôi.”
“Đương nhiên.”