Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 92

Cô lại lấy ra một gói thuốc lá, đưa riêng cho Lạc Khinh Vân: “Đội trưởng Lạc, đây là đồ Đội trưởng Trần dặn dò tôi đưa anh. Mọi người đã vất vả rồi, tỉnh táo lại được chút.”

Lạc Khinh Vân cầm thuốc nhìn, lập tức cười, “Đây chính là đồ áp đáy hòm của Trần Cửu đó. Chẳng lẽ ký túc xá của anh ta sụp rồi à, không thì sao mà bỏ ra cho tôi hút được.”

Trần Cửu tức giận mắng từ trong máy truyền tin: “Đồ chó cậu không xứng hút thuốc lá ngon! Nên cho cậu loại 10 tệ 3 bao!”

Lạc Khinh Vân không hề tức giận, trong mắt bộ trưởng hậu cần thì đúng là rất có học thức.

“Tôi có thể hút loại 3 bao 10 tệ nhưng mà Inspector của tôi phải hút loại tốt.”

Nói xong, Lạc Khinh Vân rũ ra một điếu thuốc, ngậm giữa môi, châm lửa, hút hai hơi, đi đến chỗ Đàm Mặc đang ngồi xổm sang bên cạnh kiểm tra hình ảnh của thành phố Hãn Hải trên máy liên lạc.

Đàm Mặc ngửi thấy mùi khói, rất tự nhiên khẽ mở miệng, Lạc Khinh Vân nhét điếu thuốc vào, Đàm Mặc cắn điếu thuốc, cau mày nói: “Làn sóng xâm chiếm thành phố Hãn Hải này khá nghiêm trọng, anh nhìn xem đây là cái gì? “

Lạc Khinh Vân nhìn qua, chân mày cũng nhíu lại.

Gần một nửa thành phố Hãn Hải đã bị sinh vật cơ hóa chiếm giữ, ở trung tâm khu vực bị chiếm đóng lại mọc lên một cái cây cao chót vót, cành lá tươi tốt, lấm tấm những ngôi sao màu xanh bạc, trông giống như một cây yêu tinh trong phim viễn tưởng.

“Đây là Hestia sao? Trông không giống lắm, em không thấy khối hạt tĩnh điện lớn nào cả.” Đàm Mặc nghiêng đầu.

Lý Triết Phong đi tới, ngồi xổm ở bên kia, phóng to một bộ phận, ánh mắt trầm xuống nói: “Đây không phải là Hestia. Nhưng nó khiến tôi nhớ đến một thể cộng sinh của sinh vật Kepler trong truyền thuyết – cây Phù Tang.”

“Cây Phù Tang? Là tên học thuật hay là biệt dang?” Đàm Mặc xác định trong 5 năm cậu vào tiền tuyến chưa từng đọc được tư liệu nào về sinh vật Kepler là Cây Phù Tang.

“Đây là biệt danh. Tên của nó trong hệ sinh thái Kepler hẳn là Thể khảm hợp Kepler. Anh nghĩ chúng ta phải thỉnh giáo Giáo sư Hà một chút.” Lạc Khinh Vân nói.

Năng lượng của phi hành khí đã được sạc đầy một nửa, thành phố Hàn Hải đang bị chiếm đóng hoàn toàn, họ không còn nhiều thời gian nữa.

Hà Ánh Chi kết nối với bọn họ, lâm thời mở lớp học.

Không chỉ mấy người Đàm Mặc, nhân viên thành phố Bắc Thần cũng vây quanh lại.

Một khóa học của Giáo sư Hà, thiên kim khó cầu.

Hình chiếu thực tế ảo cho thấy cái cây lớn bao phủ bầu trời và mặt đất ở thành phố  Hãn Hải hiện ra trước mặt mọi người, Hà Ánh Chi phóng đại chi tiết của nó lên.

“Đội trưởng Lý suy đoán không sai, đây là thể khảm hợp có biệt danh ‘ Cây Phù Tang ’, khi ta đi theo nghiên cứu cùng giáo sư Lăng đã phỏng đoán về thể sinh mệnh này, nó là đại biểu cho sinh vật Kepler có độ cơ hóa cao. Mọi người đều nghe nói qua động vật liền thể, như là rắn chín đầu, bọ cạp hai đầu trong truyền thuyết cổ đại, vv.”

Đàm Mặc vừa nghiêm túc nghe vừa gật đầu.

“Chỉ là hầu hết những sinh vật dị dạng này đều là những sinh vật không phân chia bình thường trong quá trình phát triển phôi thai. Còn cây Phù Tang hợp nhất tất cả sinh vật trong Khu sinh thái, bất kể loài nào. Tên của nó xuất phát từ truyền thuyết cổ xưa, Cây Phù Tang ban đầu được được hình thành bởi những cây dâu tằm đan xen nhau trên biển, giúp người phàm có thể giao tiếp với thần giới và minh giới. Cây Phù Tang trong truyền thuyết có ba tầng, mỗi tầng đều có một con quạ vàng ba chân là Tam Túc Kim Ô.”

Hình ảnh phóng to lên đến ngọn cây Phù Tang, không xem không biết nhưng nhìn thì giật mình.

Tầng trên cùng là vô số quái vật cơ hóa đang gầm rú, thậm chí cắn xé nhau, lấy thức ăn và dinh dưỡng của nhau, những sinh vật may mắn sống sót tất nhiên có sức tấn công siêu mạnh, một nửa cơ thể có thể tự do di chuyển, nửa còn lại hòa nhập với cây Phù Tang, không thể thoát ra được.

“Đây… Tam Túc Kim Ô được mệnh danh là linh hồn của mặt trời. Khi còn nhỏ tôi cũng là một người yêu thích thần thoại và truyền thuyết. Còn đây hoàn toàn là những con quái vật cơ hóa.” Chu Tự Bạch cau mày, “Mà mặc dù những quái vật này không thể thoát khỏi sự kiểm soát của cây Phù Tang nhưng vì sống sót chúng sẽ bảo vệ cái cây này cho đến chết ”.

“Quái vật cũng chỉ là quái vật mà thôi. Các cậu cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Còn tầng thứ hai của cây Cây Phù Tang chính là thân cây.” Hà Ánh Chi đẩy bức tranh lại gần.

Đây đã là bức tranh rõ nét nhất mà vệ tinh dao cảm có thể mang lại.

Thân cây vốn đã dày bằng bảy tám tháp thông tin, hơn nữa nó như đang lưu động, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong các ống sợi truyền chất dinh dưỡng lần lượt có những con quái vật giống như Li Vẫn, nhưng chúng chắc chắn là không phải Li Vẫn, mà là……

“Thân cây Phù Tang hình thành sau khi đằng xà* hợp nhất.”

* bộ thánh thú còn bao gồm cả Kỳ Lân/ Hoàng Long / Đằng Xà / Câu Trần

Hà Ánh Chi nói xong, bọn họ có thể nhận ra những con đằng xà bò dọc lẫn nhau, thịt xương chẳng phân biệt, có con lớn lên cùng con khác, tư thế vặn vẹo làm người buồn nôn.

Những đằng xà này bơi lên ngọn cây và tham gia cuộc chiến giữa lũ quái vật.

“Tầng thứ ba thì sao?” Đàm Mặc mở miệng hỏi.

“Tầng thứ ba, chính là cành khô dưới lòng đất. Những cành của cây Phù Tang kéo dài hàng nghìn mét dưới lòng đất, hút hết chất dinh dưỡng, và… rễ của nó sẽ tiếp tục vươn dài ra dưới lòng đất. Theo hình ảnh đám mây vệ tinh, rễ của nó đã chiếm giữ toàn bộ thành phố Hãn Hải.” Giọng Hà Ánh Chi căng thẳng.

Chứng tỏ nguy hại từ Cây Phù Tang không chỉ là một thành phố.

“Nó tựa như một khối u lớn, đem tất cả thể sinh mệnh đến hướng dị đoan. Con dám cá nó chính là quà ông anh trai tốt kia tặng cho con.” Đàm Mặc nói.

“Căn cứ nghiên cứu lúc trước của ta và mẹ con, chúng ta cho rằng Cây Phù Tang là biểu hiện cơ hóa cao, thứ nó chú trọng chỉ có thu lấy năng lượng chứ không phải bản thân thể sinh mệnh. Nó đang gia tốc tự thân cơ hóa đồng thời cũng đang hủy diệt sinh vật chung quanh.”

Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên nặng trĩu: “Đây là lời tuyên bố ‘chung diệt’.”

“Nó nhất định phải bị tiêu diệt.” Hạ Lang nói.

Đôi mắt ông đỏ hoe và nắm tay ông siết chặt.

“Chú Hạ?” Đàm Mặc nhìn đối phương, “Chú…… đã giao thủ với Cây Phù Tang sao?”

Hạ Lang hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Đúng vậy. Thứ này là thứ đầu tiên được tạo ra bởi tên nhãi ranh bị nhốt ở căn cứ Linh Hào.”

Đàm Mặc ngây ngẩn, “Chú Hạ, chú nói cái gì? Anh ta sáng tạo ra?”

“Ừm. Ta cùng các đồng đội hộ tống Giáo sư Hà và con rời khỏi căn cứ, mắt thấy sắp ra ngoài được thì ở cuối thông đạo, bỗng nhiên có một thân cây sinh trưởng dọc theo thông đạo, truy đuổi chúng ta. Nó chính là thể khảm hợp như vậy, chứa đựng tất cả đặc điểm của các sinh vật như Indira, Ma Quỷ Đằng, Hoa răng thối còn có Hồ Cấm …… Chỉ là không lớn như vậy mà thôi.”

Hạ Lang nắm chặt tay.

Lòng Đàm Mặc như bị đâm mạnh, trong đầu cậu vẫn còn vang lên tiếng kêu gào đau đớn của các chú. Có người không muốn trở thành nguồn dinh dưỡng cho cây Phù Tang chọn cách tự nổ tung khi bị bắt lấy.

Phần sau đầu bị hất nhẹ, giọng nói của Lạc Khinh Vân vang lên bên tai cậu: “Sao em lại ngẩn người làm gì? Thứ này trông có vẻ to lớn nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể giết nó.”

“Làm sao giết được?” Đàm Mặc nhìn sang.

Nếu có thể đánh bại Cây Phù Tang đáng chết này, không chỉ có thể khiến Thành Trung Tâm lau mắt mà nhìn mà còn giúp nhân loại đạt được chiến thắng lớn nhất trước thế giới Kepler, đồng thời giáng một đòn nặng nề vào “anh ta” trong căn cứ Linh Hào.

Lạc Khinh Vân nhẹ nhàng mỉm cười, “Em rất thông minh mà. Nghĩ kĩ đi.”

Nói xong, Lạc Khinh Vân nâng tay Đàm Mặc lên, đặt lên ngực mình.

Ngón trỏ của anh vô tình đeo vào chiếc nhẫn titan của Đàm Mặc.

Trong đầu Đàm Mặc có điều gì đó lóe lên, hai mắt Đàm Mặc sáng lên, “Ý của anh là… Thái yêu?”

“Thái yêu? Nó có thể đối phó cây Phù Tang sao?” Chu Tự Bạch không xác định hỏi.

Dù sao Thái Yêu trên ngón tay Đàm Mặc chỉ lớn một chút, nhưng cây Phù Tang lại là đại thụ che trời mà. Một chiếc kim thêu không thể xuyên qua tháp Babel!

Hà Ánh Chi cũng không xem trọng lắm, “Thái Yêu của chúng ta chỉ là cấp bậc con non mà thôi, cho dù nó tiến vào trong cơ thể Cây Phù Tang thì lượng kim loại nhỏ này cũng không đủ để ngăn cản quá trình vận chuyển chất dinh dưỡng và cơ hóa của Cây Phù Tang.”

Đàm Mặc mở hình ảnh toàn bộ thành phố Hãn Hải ra, đặc biệt là phần dưới lòng đất, “Có lẽ bạn nhỏ Thái Yêu của chúng ta thật sự có thể. Ngoại ô thành phố Hãn Hải có một quặng kim loại!”

Mọi người ngóc đầu lên nhìn kỹ.

“Này, thật sự có mỏ kim loại! Đây là mỏ sắt đồng!”

“Mà mỏ rất sâu. Chẳng trách thành phố Hãn Hải được mệnh danh là gã khổng lồ công nghiệp biên giới”.

Đàm Mặc chạm vào ngón tay của mình, Thái Yêu xoay tròn hai vòng, “Này, cậu có bằng lòng không?”

Trong đầu có một cảm giác, Thái Yêu tuy có hơi sợ hãi nhưng nó nguyện ý.

Hà Ánh Chi lập tức tính toán quặng đồng và quặng sắt ở thành phố Hãn Hải, dựa trên kích thước hiện tại của cây Phù Tang và sự phát triển của nó trong ba giờ tới, giả sử rằng trọng tải quặng đồng và sắt này đi vào thân cây Phù Tang, nó có thể bị trung hòa bởi kim loại nặng và sẽ làm tổn thương mô tế bào của nó.

“Chắc chắn khoảng 50%.” Hà Ánh Chi nói cho bọn họ.

“Được, chúng ta thử một lần, không được thì rút. Đánh không lại thì giữ mệnh quan trọng.” Đàm Mặc xoay nhẫn.

Lúc này, năng lượng của tất cả các phi hành khí đã được sạc đầy, đảm bảo chúng có thể bay hơn mười giờ mà không trầm.

Khi Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân sải bước lên phi hành khí, Trần Cửu bắt đầu liên lạc với họ.

“Lạc Khinh Vân, nghe nói các cậu muốn đi xử lý Cây Phù Tang?”

“Đúng vậy. Cảm ơn thuốc lá anh cho.”

“Chậc, thuốc của tôi không phải thuốc chặt đầu, là thuốc lá vui vẻ. Các cậu phải sống sót trở về đó.” Trần Cửu nghiêm túc nói.

“Ừm.”

Mấy người Đàm Mặc đã cất cánh, đi vào màn đêm đen tối.

“Ngân Loan đã là căn cứ phòng thủ thuần túy, Hãn Hải nhất định phải xây dựng lại không thích hợp cư trú, chỉ có thành phố Bắc Thần chúng tôi còn có thể hưởng thụ thái bình thịnh vượng.”

“Tôi biết, thu phục Cây Phù Tang xong tôi liền tới tìm anh uống rượu.” Lạc Khinh Vân nói.

“Một lời đã định.”

Bọn họ càng bay càng xa, cuối cùng rời khỏi phạm vi liên lạc với Trần Cửu.

Trong chiếc phi hành khí cứu viện đang bám theo họ cách đó vài trăm mét, sắc mặt của đội trưởng cứu viên trở nên khó coi.

“Bọn họ điên rồi! Giáo sư Hà ông phải nên ngăn cản bọn họ! Bọn họ đây là con kiến rung cây —— tìm chết!”

Hà Ánh Chi ngồi trước hình ảnh thực tế ảo, vẻ mặt rất bình tĩnh nói: “Tất cả sự hiểu biết của nhân loại chúng ta về hệ sinh thái Kepler đều đến từ việc kiến ​​​​rung cây hết lần này đến lần khác.”

Lúc này Thành Trung Tâm đã hạ mệnh lệnh, yêu cầu đội trưởng cứu viện phải ngăn chặn Đàm Mặc và những người khác bằng mọi giá không được đến thành phố Hãn Hải.

Bởi vì Đàm Mặc là nhân loại duy nhất có được tinh thần thể Kepler trước mắt, cũng là nhân loại duy nhất có thể câu thông cùng sinh vật Kepler.

Quá trân quý.

Nếu cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở thành phố Hãn Hải, sinh vật Kepler sẽ không còn bất cứ sự dè chừng nào nữa.

Đội trưởng cứu viện nhanh chóng bước tới chỗ Hà Ánh Chi, anh ta bất ngờ rút súng ra và chĩa vào đầu Hà Ánh Chi.

“Cậu muốn làm gì!” Lục Dĩnh đang muốn tiến lên, lập tức bị đội viên khác trong đội cứu viện ấn xuống.

An Hiếu Hòa, Sở Dư và Trang Kính thấy tình huống không đúng, giao thủ với đội cứu viện.

Toàn bộ cabin một mảnh hỗn loạn.

“Tôi đã nhận được chỉ thị có thể nổ súng với Giáo sư Hà!”

Đội trưởng cứu viện hét lớn, An Hiếu Hòa và những người khác không còn cách nào khác đành phải dừng lại, hai bên chĩa súng vào nhau trong thế bế tắc.

Lục Dĩnh hừ lạnh một tiếng: “Tôi không tin! Cậu dám động vào một sợi tóc của Giáo sư Hà, trở về Thành Trung Tâm đều sẽ xử quyết cậu!”

Đội trưởng cứu viện trả lời: “Nếu tôi không thể ngăn cản Đàm Mặc đi chịu chết, Thành Trung Tâm cũng sẽ xử quyết tôi.”

Sắc mặt Hà Ánh Chi không hề thay đổi, ông giơ tay lên, đặt ngón tay lên báng súng cạnh thái dương.

“Cậu đã gửi lại hình ảnh của Đàm Mặc và những người khác ở Ngân Loan cùng Bắc Thần đúng không?”

Đội trưởng cứu viện trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy thì thật sự cảm ơn cậu. Nhìn từ thái độ của thành Trung Tâm thì bọn họ đã tán thành năng lực của Đàm Mặc. Nhưng cậu biết cho tới nay Thành Trung Tâm căn cứ vào thứ gì để quyết định không?” Hà Ánh Chi hỏi.

“Ủy ban Thành Trung Tâm.” Đội trưởng cứu viện nói.

“Vậy cậu có biết ủy ban Thành Trung Tâm cấu thành từ cái gì không?” Hà Ánh Chi lại hỏi.

“Giới tinh anh được lựa chọn từ mọi tầng lớp xã hội, bao gồm sinh vật học, kinh tế, xã hội học.”

Hà Ánh Chi lắc đầu, “Đó là một sai lầm rất lớn ngay từ khi Liên minh thăm dò bắt đầu khám phá Kepler 22B. Và sai lầm này bản thân nó xuất phát từ lòng tham của nhân loại. Vì vậy, cốt lõi thực sự của Ủy ban Thành trung tâm không phải là tinh anh từ mọi tầng lớp mà là một chương trình máy tính bậc thầy phức tạp, phức tạp đến mức cậu không thể tưởng tượng được.”

Đội trưởng cứu viện ngây người, “Ông……ông đang nói cái gì? Chương trình máy tính chủ?”

“Nó không có cảm tình, chỉ có số liệu. Thông qua cơ sở dữ liệu khổng lồ để tính toán tất cả khả năng. Mà mục đích nó tồn tại chỉ có một, chính là lấy sinh tồn của nhân loại làm mục tiêu cuối cùng. Giá trị tồn tại của mọi người, bao gồm tôi, đều là cung cấp số liệu cho nó đưa ra dự đoán.”

Súng của đội trưởng cứu viện hơi run lên, “Ai …thiết kế máy tính chủ đó…?”

“Nó đến từ tàu vũ trụ của Liên minh thám hiểm Kepler. Ban đầu chương trình này được thiết kế để hạ cánh xuống hành tinh Kepler. Các thông số trong đó đều liên quan đến thiên văn học, sinh thái và các lĩnh vực khác. Mục đích là giúp tàu vũ trụ đối phó với nhiều tình huống khác nhau. Sau này, khi thế giới loài người bị hệ sinh thái Kepler ăn mòn, để tránh các yếu tố nhân loại ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, chương trình này đã được thiết kế lại, giá trị của nó rộng hơn và các quyết định được đưa ra đều có liên quan chặt chẽ đến tương lai của nhân loại.”

Điều này khiến tất cả mọi người trên phi hành khí choáng váng.

“Đây… Đây là sự thật sao?” An Hiếu Hòa đần ra.

Bọn họ mấy năm nay đều là nghe lệnh từ một chương trình máy tính chủ sao? Này quả thực điên đảo tam quan mọi người ở đây.

“Đây cũng là tại sao tôi để cậu gửi đoạn phim mấy người Đàm Mặc bảo vệ Ngân Loan cùng Bắc Thần cho Thành Trung Tâm, bởi vì chỉ có như vậy máy tính chủ mới có thể đánh giá lại tầm quan trọng của Đàm Mặc. Nhưng nếu vận mệnh nhân loại vĩnh viễn xác định từ dự đoán của máy tính chủ thì chúng ta sẽ vĩnh viễn sống trong chương trình do chúng ta tạo ra. Máy tính chủ được thiết lập để bảo đảm sinh tồn của nhân loại, còn nhân loại sinh sống thế nào, là khuất nhục mà tồn tại, tham sống sợ chết bị sinh thái Kepler áp chế, hay là ngẩng đầu ưỡn ngực mà tồn tại, không nằm trong phạm vi tính toán của máy tính chủ.” Hà Ánh Chi nói.

Đội trưởng cứu viện hừ lạnh một tiếng: “Giáo sư Hà, việc ông tiết lộ bí mật cốt lõi như vậy cho tôi chính là phản bội Thành Trung Tâm. Tôi có quyền……”

“Có quyền gì, giết chết tôi sao?” Hà Ánh Chi ngước mắt lên, không chút sợ hãi nhìn đội trưởng cứu viện, “Cậu cảm thấy Đàm Mặc sẽ đi làm chuyện không hề nắm chắc sao? Cậu không cảm thấy nhân loại cần một thắng lợi để chứng minh chúng ta có thể chiến thắng hệ sinh thái Kepler đã cơ hóa sao?”

Đội trưởng cứu viện chỉ lạnh lùng nói: “Liên lạc với Đàm Mặc, yêu cầu cậu ta quay về. Nếu không, tôi thật sự sẽ…”

Đội trưởng đội cứu viện chưa kịp nói xong, Hà Ánh Chi đã nói: “Tôi sẽ không ngăn cản nó. Máy tính chủ cần dữ liệu mới để cập nhật khả năng dự đoán của nó.”

Lúc này, đội trưởng đội cứu viện cảm giác được phía sau có thứ gì đó lao tới, anh ta vừa định quay người lại thì đã có người lấy tốc độ cực nhanh ấn xuống cổ tay anh ta, ngón tay của người kia đã bịt hổ khẩu của anh ta, trong nháy mắt súng của anh ta đã bị đối phương lấy đi.

Khi nhìn thấy người đó là ai, anh ta đã bị sốc.

“Khương…… Khương Hoài Oanh? Cậu không phải…… cậu không phải đang hôn mê sao?” Đội trưởng cứu viện ngây người.

Khương Hoài Oanh chắn trước mặt Hà Ánh Chi, “Đội trưởng, tôi tin tưởng bọn họ có thể chiến thắng Cây Phù Tang. Anh xác định muốn bức bách Đàm Mặc rút về? Mỗi một lần lui về phía sau, không gian sinh tồn của nhân loại đều sẽ thu nhỏ, đến cuối cùng lui không thể lui. Tập đoàn Thâm Trụ chúng tôi sẵn sàng bằng mọi giá ủng hộ Đàm Mặc và hành động của họ.”

Đội trưởng cứu viện hoàn toàn không ngờ Khương Hoài Oanh lại có năng lực hành động cùng tốc độ như vậy, cảm giác này quả thực tựa như một dung hợp giả.

Khương Hoài Oanh trả súng lại cho đội trưởng cứu viện, “Không cần hoài nghi, anh không phải đối thủ của tôi. Anh hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một chính là bị tôi ném khỏi phi hành khí này, hai chính là đuổi kịp Đàm Mặc.”

Bầu không khí căng thẳng một lúc, đột nhiên có tiếng vỗ tay.

Đội trưởng đội cứu viện cau mày nhìn sang, phát hiện chính là An Hiếu Hòa.

An Hiếu Hòa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thân thủ Tiểu Khương đổng lợi hại như vậy, càng hiếm thấy là cậu ấy rốt cuộc đứng ở lập trường chính xác. Không đáng vỗ tay sao?”

“Ngu ngốc.” Sở Dư trợn trắng mắt.

Lúc này Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân đã tiến vào không vực thành phố Hãn Hải.

Cây Phù Tang phát triển nhanh hơn họ tưởng tượng, cành và lá của nó không còn nữa, thay vào đó là những con quái vật đang gầm thét.

Chúng nó đang gặm cắn đầu nhau, cảnh chiến đấu còn đáng sợ hơn những gì họ từng thấy trong hình thực tế ảo, toàn thân đều là ánh huỳnh quang màu lam, chứng minh năng lượng Kepler cực kì mãnh liệt.

Để ngăn chặn sự phát triển của nó, Thành Trung Tâm trước đó đã phát động một cuộc tấn công tầm xa ở đây, với hơn chục tên lửa đánh vào cùng một vị trí, nhưng chỉ cần rễ cây Phù Tang không bị phá hủy, nó sẽ tiếp tục hấp thụ chất dinh dưỡng và tái sinh.

Cũng giống như dù khối u được cắt bỏ bằng phẫu thuật thì tế bào ung thư vẫn sẽ di căn hoặc tái phát.

Khi những con quái vật được hợp nhất bởi cây Phù Tang cảm nhận được có dung hợp giả đã xâm nhập vào lĩnh vực của chúng, chúng đột nhiên từ bỏ việc chiến đấu với nhau mà thay vào đó lao lên trời.

Rất nhiều trong số chúng là quái vật hai đầu, có con trong miệng còn dung hợp một quái vật khác, điên cuồng mà bệnh trạng.

“Chúng ta đi vòng qua nó.” Đàm Mặc nói với đồng đội.

Mục tiêu của họ là các quặng sắt đồng.

Nhưng lũ quái vật đó không muốn thả họ đi, chúng xông tới xé xác họ, khiến cả cây Phù Tang nghiêng về phía họ.

Không nói nhảm, Chu Tự Bạch trực tiếp phóng thích thật nhiều xúc tu thần kinh, giăng ra một cái lưới khổng lồ giữa không trung, Hắc Hỏa của Lý Triết Phong đốt cháy dọc theo lưới, những quái vật điên cuồng đó đụng vào lưới, Chu Tự Bạch xoay cổ tay và lưới ngay lập tức thu lại, chúng nó vùng vẫy.

Khi chúng thoát ra khỏi lưới, đám người Đàm Mặc đã bay rất xa.

Cây Phù Tang cảm ứng được con mồi còn sống, không ngừng sinh trưởng hướng tới bọn họ, đại thụ vốn đứng giữa trời hoàn toàn vặn vẹo, rễ của nó trong lòng đất nóng lòng muốn lao ra khỏi mặt đất, đuổi theo hình xoắn ốc truy kích phi hành khí giữa không trung.

Phi hành khí bật hết công suất và cuối cùng đã lên đến mỏ sắt đồng.

Thái Yêu trên ngón tay Đàm Mặc cử động, tạo thành một quả cầu kim loại nhỏ và rơi xuống.

Ngay khi chạm đất, nó nhanh chóng xuyên qua và bắt đầu ngưng tụ và hấp thụ các nguyên tố kim loại trong lòng đất.

Trên đỉnh cây Phù Tang, lũ quái vật ăn thịt lẫn nhau, chỉ còn lại chín cái đầu cuối cùng, tốc độ và phạm vi tấn công vượt xa dự đoán của Đàm Mặc.

Phi hành khí hai người vốn chính là phi hành khí loại nhỏ, độ cao hữu hạn, mà con quái vật chín đầu nghiễm nhiên đã sắp cắn bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể lợi dụng góc bay để dụ những con quái vật này đâm vào nhau.

Một trong những con quái vật lao thẳng về phía sau Ngô Vũ Thanh và Hạ Lang.

“Cẩn thận — —”

May mà Ngô Vũ Thanh có kỹ thuật điều khiển cao siêu, mạo hiểm tránh đi, nhưng không ngờ một con quái vật khác sẽ chui ra từ miệng con kia, chuẩn bị cắn đứt phi hành khí của họ.

“Đùng ——” một phát đạn nổ ra nòng, cọ qua gương mặt Hạ Lang, trực tiếp bắn vào trong miệng con quái vật kia.

Một tiếng vang lớn, sương máu tứ tán, đầu quái vật bị thổi bay, chỉ còn cái cổ rũ xuống, quái vật phun nó ra nuốt chửng nó lại.

Cảnh tượng này thực sự đã hủy hoại tam quan, đến mức phải nôn ra hết đồ ăn đã ăn tối hôm trước.

Để truy đuổi mấy người Đàm Mặc mà cái cây thậm chí còn nhổ rễ của chính nó lên khỏi mặt đất và bắt đầu bước đi như một con sứa đất khổng lồ.

“Mẹ nó—— thứ gì thế này! Còn có thể chơi như vậy à?” tròng mắt Ngô Vũ Thanh muốn rớt ra

Rễ của nó kéo lên vô số cát sỏi, tạo thành từng đám bụi, đám người Đàm Mặc đồng loạt bật chức năng loại bỏ bụi của mặt nạ chiến đấu.

Trong cát bụi dày đặc, hai ba con quái vật đột nhiên tiến đến gần mà không gây ra chút tiếng động.

Hạ Lang nhịn thứ này quá lâu rồi, nháy mắt nó tới đã đấm một phát thật mạnh vào nó.

Cái gọi là lực tác dụng là lẫn nhau, một quyền đi xuống, phi hành khí của bọn họ tăng tốc rời đi, mà mặt con quái vật kia đều bị Hạ Lang cho một quyền chấn động đến mức thối rữa.

Nó nức nở, nháy mắt bị một con quái vật khác cắn rớt, âm thanh máu thịt xương cốt bị nghiền nát truyền đến, trong gió có một cổ mùi tanh hôi, lại bắt đầu một vòng dung hợp và tái sinh.

Cây Phù Tang càng lúc càng gần, mấy người Đàm Mặc không thể dẫn nó về hướng nơi ở của nhân loại mà chỉ có thể bay về phía bên ngoài bức tường cách ly.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ đi sâu vào Khu sinh thái bị cơ hóa, hệ số rủi ro sẽ tăng theo cấp số nhân.

Có thể mơ hồ nhìn thấy bức tường ngăn cách bị hư hỏng, đúng lúc đó, Đàm Mặc đột nhiên đổi hướng bay.

“Chuyện gì vậy?”

Chu Tự Bạch giật mình, sợ Đàm Mặc quay người sẽ đâm vào miệng cây Phù tang.

Nhưng không ngờ cây Phù Tang dường như bị thứ gì đó trói buộc, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh vặn vẹo đang vùng vẫy của nó trong lớp bụi.

Đàm Mặc nheo mắt, “Được rồi.”

“Được gì?” Ngô Vũ Thanh tuy biết được đáp án, nhưng lại có chút không xác định hỏi.

“Thái Yêu của chúng ta thành công tiến vào trong cơ thể Cây Phù Tang.” Lạc Khinh Vân cong môi.

Tất cả máy bay đều bay lượn gần cây Phù Tang và không dám dễ dàng tiếp cận.

Dần dần, đám quái vật trên đỉnh cây Phù Tang bắt đầu gầm lên xé lòng, khói bụi cuối cùng cũng tan đi, tầm nhìn rõ ràng khiến bọn họ cảm thấy vô cùng sốc trước cảnh tượng trước mắt.

Kim loại bơi lội trong cây Phù Tang, bao phủ những cành cây hút chất dinh dưỡng, những đằng xà trên cành bị Thái Yêu xâm chiếm, sau khi bị kim loại hóa chúng vô cùng đau đớn, thân cây không thể chống đỡ được bắt đầu gãy rời.

Những con quái vật dị dạng trên ngọn cây cố gắng thoát ra nhưng Thái Yêu đã biến thành kim loại sắc nhọn và đâm xuyên qua tất cả chúng nó.

Chưa đầy nửa phút, cây Phù Tang biến thành một cây kim loại, cứng ngắc vỡ vụn tứ phía, giống như một tòa nhà kim loại khổng lồ, tòa nhà sụp đổ, tiếng kim loại uốn cong khiến màng nhĩ người ta nhức nhối.

Những con quái vật bị đâm rên rỉ ngã xuống, chúng bị đâm thành những bông hoa kim loại.

“Mẹ nó…… Đây chính là Cây Phù Tang đó! Cây Phù Tang đã hủy diệt cả thành phố, cứ như vậy…… chết rồi?” Ngô Vũ Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Không, nó chưa chết, mà là Thái Yêu đang giữ chặt, chỉ cần đuổi Thái yêu ra khỏi cơ thể là nó có thể nhanh chóng hồi phục.”

Lý Triết Phong nheo mắt, lạnh lùng nói: “Vậy thiêu chết nó. Đốt cho chín một chút.”

Chu Tự Bạch nháy mắt hiểu ý Lý Triết Phong, “Xin Thái Yêu hỗ trợ đào ra phần dưới lòng đất của nó.”

Đàm Mặc có thể cộng cảm cùng Thái Yêu, ý tưởng của cậu nháy mắt truyền lại cho Thái Yêu, Cây Phù Tang vặn vẹo, nhưng rễ của nó vẫn bị nhổ ra khỏi mặt đất, hơn phân nữa mặt đất ở thành phố Hãn Hải đều rung chuyển, mạng lưới ngầm của Cây Phù Tang bị Thái Yêu kéo ra ngoài, khung cảnh quá hùng vĩ.

“Này…… muốn đốt sao?” Chu Tự Bạch quay đầu lại nhìn Lý Triết Phong.

Tóc Lý Triết Phong bay trong gió, “Có thể đốt bao nhiêu thì đốt bấy nhiêu. Không giết chết nó thì chẳng lẽ vĩnh viễn muốn Thái Yêu ở trong cơ thể nó khắc chế nó sao?”

“Được, chúng ta trước tiên chụp đầu nó lại.” Chu Tự Bạch hít sâu một hơi, xúc tu thần kinh hình thành một sợi dây thừng, từ trên cao rơi xuống, quấn lấy một con quái vật, bịt chặt miệng nó lại.

Lý Triết Phong móc ngón trỏ vào xúc tu rồi búng nhẹ, Hắc Hỏa cháy dọc theo sợi dây dẫn.

Hắc Hỏa buông xuống, Thái Yêu rời khỏi quái thú, nó bị Hắc Hỏa thiêu thành tro tàn, cứ như vậy lặp lại, bọn họ cưỡng bức đốt trụi phần ngọn Cây Phù Tang.

Những đằng xà trong thân cây cố gắng bơi ra ngoài nhưng bị Thái Yêu tóm lấy, kim loại tràn vào bên trong cơ thể chúng.

“Có lẽ chúng ta phải nghĩ cách làm cho ngọn lửa của đội trưởng Lý càng thêm mãnh liệt.” Lạc Khinh Vân ghé vào tai Đàm Mặc nói.

“Mãnh liệt như thế nào?” Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân nhìn nhau trong nháy mắt liền hiểu được anh đang nghĩ gì.

Lạc Khinh Vân tiếp tục nói: “Đội trưởng Lý có tinh thần thể, phù hợp với đặc điểm sinh học vạn vật có linh của Kepler. Anh kiến nghị, em đến thế giới Kepler của Đội trưởng Lý, từ ‘ bản ngã ’ đến ‘ khách ngã ’, tìm kiếm tinh thần thể Kepler của cậu ta, sau đó……”

“Sau đó kết nối cậu ấy với Nguồn gốc năng lượng Kepler?” Đàm Mặc hỏi.

Một khi kết nối với Nguồn gốc năng lượng Kepler, Đàm Mặc hoài nghi Lý Triết Phong đừng nói một hơi thiêu hủy một Cây Phù Tang, có là một đường đốt tới căn cứ Linh Hào có khi cũng có khả năng…… Nếu thân thể cậu ta không dễ hư như Lạc Khinh Vân.

“Không thử thì làm sao biết là không thể?”

Lạc Khinh Vân vừa nói như vậy làm Đàm Mặc nóng lòng muốn thử. Cậu đã sớm suy nghĩ, cậu có thể làm sinh vật Kepler đã cơ hóa liên kết lại với nguồn gốc năng lượng, tại sao dung hợp giả lại không thể.

Còn không phải là bởi vì trình độ Kepler hóa không đủ, cho nên không có hình thành tinh thần thể cụ thể sao?

Những dung hợp giả hy sinh ở căn cứ Linh Hào, bọn họ nếu có thể ngăn cản Đàm Mặc khi cậu sắp vượt rào thì đã nói lên là bọn họ có tinh thần thể.

Bọn họ có, Lý Triết Phong cũng nhất định có.

Đàm Mặc quyết định muốn thử một lần, cậu cấp tốc đến gần Lý Triết Phong, đưa tay về phía cậu.

Nhưng vào lúc đó, những xúc tu thần kinh mà Chu Tự Bạch vốn ban đầu phóng ra để bắt đằng xà đã bị cây Phù Tang hung hãn kéo mạnh, lực mạnh đến mức Chu Tự Bạch gần như bị kéo ra khỏi phi hành khí.

Tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột, phi hành khí hai người của Chu Tự Bạch và Lý Triết Phong mất thăng bằng và lật nhào.

“Đội trưởng Chu!” Phản ứng đầu tiên của Lý Triết Phong chính là cứu Chu Tự Bạch.

Anh một tay nắm lấy phi hành khí, tay kia nắm lấy Chu Tự Bạch, nhưng sức mạnh của cây Phù tang quá lớn, động cơ không đủ lực kéo nên họ lao thẳng xuống.

Đàm Mặc sợ đến mức linh hồn vọt lên đỉnh đầu, vội vàng điều khiển phi hành khí đuổi theo.

Nhanh hơn! Nhanh hơn nữa! Họ không thể chết được!

Trong lúc cây Phù Tang đang trấn áp Thái Yêu trong cơ thể, một con đằng xà từ thân cây ngẩng đầu lên, há to miệng, hai người Lý Triết Phong sắp rơi vào trong miệng nó.

Đầu óc Đàm Mặc trống rỗng, cơ bắp toàn thân căng chặt, nhoài người ra khỏi phi hành khí, lúc đó cậu muốn bắt lấy tay họ vượt qua hết thảy.

Ngay khi Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch sắp ngã xuống, vô số dòng năng lượng màu vàng nhạt dày đặc rơi xuống, khoảnh khắc Lý Triết Phong và Đàm Mặc chạm mắt nhau, anh giống như bị kéo vào một thế giới khác.

Những dòng năng lượng đó xuyên qua da thịt, bơi trong tế bào của anh, một cỗ lực lượng không thể diễn tả được đã xuyên qua não anh trong khoảng thời gian rất ngắn.

Lý Triết Phong từ nhỏ đã không tin vào sự tồn tại của linh hồn, nhưng vào lúc này, anh cảm thấy có thứ gì đó rời khỏi cơ thể mình và đang chìm đến một nơi sâu hơn.
Bình Luận (0)
Comment