Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 93

Trước mắt Lý Triết Phong là vô số cảnh tượng quá khứ, anh nhìn thấy mình quấn chăn, được đội an ninh tìm thấy từ tầng hầm của cha mẹ nuôi đầu tiên, chiếc cốc trong tay chứa đầy nước ấm. Anh nhìn thấy bóng của Đàm Mặc trên mặt đất khi anh trở lại trại trẻ mồ côi đi vào phòng tắm trước khi đi ngủ.

Khi nhìn thấy Đàm Mặc cuối cùng cũng được một cặp vợ chồng tốt bụng nhận nuôi, anh cười toe toét vui vẻ với cậu.

Nhìn thấy cha mẹ nuôi đã chết trong lúc làm nhiệm vụ, Đàm Mặc một mình đứng trước bia mộ lẩm bẩm: “Sao mình lại không có nhà…”

Còn có Đàm Mặc cao hứng phấn chấn chạy về phía anh, nói với anh “Tôi được Hôi Tháp tuyển chọn! Cuối cùng cũng có chỗ có thể đi rồi!”

Tất cả những hình ảnh quý giá trong ký ức đều lướt qua trước mắt, anh muốn bắt lại nhưng không thành, có một giọng nói sâu thẳm trong trái tim anh nói với anh rằng những ký ức đó không thể thay đổi và anh vẫn còn có khoảnh khắc hiện tại.

Tinh thần của anh tiếp tục chìm xuống, nỗi sợ hãi về tình trạng không trọng lượng khiến anh có ảo giác rằng mình sắp bị hủy diệt.

Cho đến khi anh rơi vào một thế giới khác, nơi anh nhìn thấy những khả năng vô tận.

Tỷ như Đàm Mặc vui vẻ nói với anh “Này! A Triết! Cậu có biết nhiệm vụ thực tập tôi đi theo ai không? Lạc Khinh Vân đó Lạc Khinh Vân!”

Lý Triết Phong ôm cậu, nói vào tai cậu: “Khi gặp biển hoa Adela cậu nhất định phải đi vòng qua! Đừng dùng dây thừng mà nhảy qua! Phấn hoa quá mịn sẽ bị dính lên dây thừng, cậu sẽ rơi! Có hiểu không?”

Đàm Mặc nghi hoặc nhìn anh, sau đó dùng sức gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ ghi nhớ những gì cậu nói!”

Lời hứa của Đàm Mặc khiến Lý Triết Phong có cảm giác yên tâm.

Anh lại chìm xuống, gió khô ùa đến đón anh, cồn cát nhấp nhô như sóng biển không có điểm dừng.

Lý Triết Phong trợn to hai mắt, anh nhớ tới Đàm Mặc từng nói với anh, đây chính là biên giới thế giới Kepler.

Vậy… đây là tinh thần thể của anh sao?

Lý Triết Phong giơ tay lên, những đường vân trên lòng bàn tay rất rõ ràng, hổ khẩu vẫn còn vết chai do luyện súng, chúng tồn tại rất chân thực, không giống cái gọi là ” Tinh thần thể ” chút nào.

Anh cúi xuống nhặt những hạt cát lên, cảm nhận chúng chảy qua kẽ ngón tay.

Nhưng làm thế nào anh có thể vượt qua ranh giới và đến được thế giới Kepler chân chính đây?

“Đàm Mặc! Đàm Mặc có ở đây không? Đàm Mặc – cậu đưa tôi đến đây à?” Lý Triết Phong lớn tiếng hét lớn tên Đàm Mặc.

Nhưng không ai đáp lại.

Lý Triết Phong đột nhiên nhận ra rằng anh có thể bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.

Có người vỗ vỗ vai Lý Triết Phong, vào lúc Lý Triết Phong quay đầu lại nhìn thấy Đàm Mặc, thế giới đảo lộn, sa mạc treo cao, Lý Triết Phong chìm vào chân trời.

Mọi thứ xung quanh kéo dài vô tận, tạo thành một vũ trụ khác.

Một thể năng lượng được bao quanh bởi ánh sáng vàng xuất hiện trước mặt anh.

Vào lúc đó, Lý Triết Phong chắc chắn rằng đó là nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính. Bởi vì nó nhẹ nhàng, trong sáng, không chút hung hãn, thậm chí còn có cảm giác bao la vô tận.

Đàm Mặc nhẹ nhàng đẩy Lý Triết Phong một phen, Lý Triết Phong đi về phía trước, nó phóng ra vô số đường năng lượng tinh tế, nhẹ nhàng quấn lấy đầu ngón tay của Lý Triết Phong, vào lúc đó, năng lượng Kepler tiến vào tứ chi và xương cốt của anh.

Đó không phải là sự chiếm giữ tế bào hay cơ thể anh, mà là một sức mạnh khác không thể diễn tả bằng lời, như thể anh đã trở nên hoàn thiện hơn, kiên định hơn.

“Lý Triết Phong——” Tiếng hét của Đàm Mặc vang lên.

Thân thể Lý Triết Phong khẽ run lên, anh tựa hồ đã ở trong thế giới Kepler rất lâu, nhưng thực tế chỉ là một chớp mắt!

Đằng xà nhe răng nanh gần ngay trước mắt, hơi thở hôi thối phun ra từ cổ họng nó.

Không chỉ là Đàm Mặc, ngay cả phi hành khí của Ngô Vũ Thanh cũng đang truy đuổi đến.

Nhưng bọn họ đều không còn kịp rồi.

Lý Triết Phong đột nhiên đặt tay lên răng nanh, nháy mắt, đầu con đằng xà liền bốc cháy, nhanh chóng lan tràn xuống phía dưới, thế lửa hung ác, toàn bộ đằng xà chớp mắt thiêu đốt thành tro tàn.

Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch rơi vào đống tro đen này.

May mà bọn họ đều đeo mặt nạ, nếu không sẽ bị sặc chết.

“Đội trưởng Lý! Làm sao… Sao anh làm được việc này?” Chu Tự Bạch đứng dậy.

“Hình như tôi được kết nối với nguồn gốc năng lượng Kepler.” Lý Triết Phong nhìn xuống tay mình.

Phi hành khí hai người của họ đâm vào đống tro tàn đen, khi họ nhìn thấy một con đằng xà khác chui ra từ thân cây, Thái Yêu có lợi hại hơn nữa thì cũng sức cùng lực kiệt sau khi dây dưa với Cây Phù Tang lâu như vậy.

Suy cho cùng, bất kỳ năng lượng phát ra nào cũng có giới hạn trên.

“Chúng nó lại tới nữa!” xúc tu thần kinh của Chu Tự Bạch hao tổn quá nhiều, không thể thả ra được nữa.

Hạ Lang từ phi hành khí thượng nhảy xuống, chắn trước mặt Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch, dùng toàn lực lao lên, một đấm đập nát đầu con rắn đang lao tới.

Nhưng sau đó một con đằng xà khác không sợ chết mà chui ra.

“Đây là không dứt hả?” Ngô Vũ Thanh cắn chặt khớp hàm.

Giọng Lạc Khinh Vân truyền đến: “Đội trưởng Lý! Anh không cần lo lắng việc vượt rào nữa!”

Lời nhắc nhở này khiến Lý Triết Phong lập tức tỉnh táo.

Anh đã được kết nối với nguồn gốc năng lượng Kepler, anh không còn phải lo lắng về việc vượt rào nữa, anh có thể phóng hết ga!

Lý Triết Phong nhìn đám đằng xà phía sau tiếp trước, chúng nó đều là kinh mạch của Cây Phù Tang, hủy diệt được chúng nó, khả năng tái sinh của cây Phù Tang sẽ bị suy yếu rất nhiều!

Mọi thứ xung quanh dường như chậm lại, chỉ có Lý Triết Phong là ở một thế giới khác.

Anh búng ngón tay, tiếng vang thanh thúy tạo ra những dao động nhẹ trong không khí, rõ ràng anh không chạm vào sinh vật Kepler nhưng trong cơ thể anh có năng lượng dồi dào và hỗn loạn từ đầu ngón tay bộc phát ra, tựa như thiên quân vạn mã nhảy vào phía chân trời, tĩnh điện nhanh chóng lan tràn trong không khí, một tiếng nổ, đàn Đằng xà bị nhấn chìm trong biển lửa đen, ngọn lửa lan khắp bầu trời và bao phủ mặt đất, giống như hồng liên nở rộ trong địa ngục.

Thái Yêu nhanh chóng thoát ly, thế lửa điên cuồng lan tràn, thân cây khổng lồ bị đốt cháy hoàn toàn từ ngoài vào trong.

Khi Thái Yêu hoàn toàn rời khỏi Cây Phù Tang, Hắc Hỏa đã đốt tới rễ cây của nó.

Ngô Vũ Thanh kéo Hạ Lang đang nhìn mà ngây người trở về phi hành khí.

Lý Triết Phong cũng đỡ phi hành khí của họ lên, giúp Chu Tự Bạch một tay, “Không lên phi hành khí là nó thành phế liệu đấy!”

Hai người vội rời khỏi biển lửa.

Độ ấm càng ngày càng cao, phi hành khí bắt đầu báo nguy, bọn họ phải mau chóng bay khỏi phạm vi cực nóng.

Đội trưởng đội cứu viện đứng từ xa nhìn đã hoàn toàn bị sốc: “Cây Phù Tang… đã bị đốt cháy…”

Hà Ánh Chi bình tĩnh khẳng định: “Đúng vậy, cây phù tang đã bị thiêu hủy.”

“Tôi…tôi phải chuyển thông tin này đến Thành Trung Tâm…phải cho máy tính chủ đánh giá lại…”

Đội trưởng cứu viện chưa kịp nói xong, Lục Dĩnh ở cách đó không xa đã cười lớn.

“Cậu sẽ không thật sự cảm thấy vận mệnh nhân loại chúng ta hoàn toàn bị quyết định bởi máy tính chủ chứ?”

“Vừa rồi…… Giáo sư Hà không phải là nói như vậy sao?” Đội trưởng cứu viện ngơ ngác hỏi lại.

Hà Ánh Chi cầm cốc giữ nhiệt trên bàn uống một ngụm nước nóng, chậm rãi nói: “Cái máy tính chủ này quả thực có tồn tại, nhưng mọi tính toán của nó chỉ nhằm mục đích đưa ra kiến nghị cho ủy ban. Ảnh hưởng của nó rất lớn, nhưng không bao giờ là tất cả.”

“Giáo sư Hà, ông thế mà… bịa chuyện như vậy! Tôi thực sự coi đó là điều nghiêm túc!” Đội trưởng đội cứu viện gần như phải cạy đầu mình ra để xem bên trong có quá nhiều nước hay không.

“ Tôi đã nói rằng mệnh lệnh của Thành trung tâm đến từ chương trình máy tính chỉ để cậu thêm chút tinh thần phản kháng mạo hiểu thôi.”

Lục Dĩnh cũng cười, “Nếu không phải như vậy sao cậu có thể nhìn thấy sức chiến đấu của chúng tôi chứ?”

Khương Hoài Oanh cũng nghiêm trang nói: “Thông qua trận chiến này, tập đoàn Thâm Trụ chúng tôi kiên định muốn hợp tác cùng Đàm Mặc.”

Đội trưởng cứu viện khó có thể tưởng tượng khi mình trở lại Thành Trung Tâm sẽ chịu xử phạt như thế nào.

Nhưng có thể nhìn thấy cảng tượng trước mắt, đáng giá!

Hắc Hỏa ước chừng đốt hơn nửa tiếng mới tắt.

Gió thổi qua, bụi đen của Cây Phù Tang bay lên, thể tích lớn đến mức bụi đen còn lại đủ để tạo thành một cơn bão cát đen.

Hạ Lang ngồi sau Ngô Vũ Thanh dùng sức nhắm mắt lại rồi lại mở ra, lẩm bẩm nói: “Cây Phù Tang thật sự bị thiêu chết.”

“Đúng vậy, nó thật sự bị thiêu chết.” Ngô Vũ Thanh gõ gõ máy liên lạc, “Đàm Mặc, cậu nói đúng không?”

Đàm Mặc nhắm mắt lại, cậu không cảm giác được sự tồn tại của Cây Phù Tang, “Đúng vậy, chú Hạ, nó chết hẳn rồi.”

Hạ Lang thở dài một hơi, trong lòng có những cảm xúc nặng nề không thể diễn tả được nhưng lúc này ông rốt cục cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Lạc Khinh Vân vỗ vỗ bả vai Đàm Mặc, nhỏ giọng nói: “Em có phát hiện cách em sử dụng năng lực thay đổi không?”

“Hả? Thay đổi thế nào……”

Đàm Mặc bỗng nhiên ý thức được, lúc trước cậu muốn mượn năng lượng, như lúc đối đầu với Bạch Hĩnh, nhất định phải tiếp xúc với Lạc Khinh Vân để hoàn thành việc truyền năng lượng. Cùng như thế thì cậu muốn năng lượng của mình có tác dụng với Lý Triết Phong, mang Lý Triết Phong tiến vào thế giới Kepler, theo lý là cũng nên tiếp xúc cùng anh.

Nhưng vừa rồi, cậu căn bản không có đụng tới Lý Triết Phong, năng lượng Kepler thông qua ý chí của Đàm Mặc rời khỏi cơ thể cậu, lại còn chuẩn xác kết nối với Lý Triết Phong.

“Xem ra Lý Triết Phong đối với em thật sự rất quan trọng nha. Em thiếu chút nữa chết trên tay Bạch Hĩnh cũng không tiến hóa ra loại năng lực này. Lý Triết Phong vừa xảy ra chuyện là em liền tiến hóa một bước nhanh nhỉ.” Lạc Khinh Vân lại thở dài một hơi, nhưng trong giọng nói không giấu được ý cười.

Anh thật sự vui vẻ vì năng lực của Đàm Mặc.

“Em thật sự có thể không cần chạm vào anh là có thể bắt được năng lượng sao?” Đàm Mặc còn hoài nghi cậu thật sự có được loại năng lực này sao?

Cậu nhìn ngón tay mình, khẽ cử động thì thấy năng lượng Kepler màu vàng nhạt giống như vài sợi tơ mềm mại vừa chạm vào sẽ đứt ra, được lấy ra khỏi cơ thể Lạc Khinh Vân và đi vào đầu ngón tay của Đàm Mặc.

Lạc Khinh Vân rên một tiếng như bị một lực nào đó đẩy về phía trước đụng phải Đàm Mặc: “Đừng tùy tiện thử nghiệm.”

“A? Em có thể lấy năng lượng Kepler của anh.” Đàm Mặc giơ ngón tay lên nói.

“Đội phó Đàm, anh khuyên em đừng tham lam.”

Đàm Mặc xoay người, đang muốn cãi nhau với đối phương, lại phát hiện năng lượng trên đầu ngón tay là câu ra từ ngực Lạc Khinh Vân.

Mỗi lần cậu cử động ngón tay, trái tim Lạc Khinh Vân lại thắt lại.

“Cái này gọi là câu…… dẫn……”

Đàm Mặc sửng sốt, “Cút…… cút qua một bên đi. Ai câu dẫn anh.”

Thái Yêu đã trở lại mỏ dưới lòng đất lúc trước và trả lại tất cả các nguyên tố kim loại.

Đàm Mặc cảm nhận được suy nghĩ của nó liền điều khiển phi hành khí bay về.

“Thái Yêu muốn đi cùng chúng ta, nó đã giúp chúng ta, em không thể bỏ nó ở đây được.” Đàm Mặc nói.

Lạc Khinh Vân ngửa người về sau, bất đắc dĩ thở dài: “Đúng là cản đường.”

“Hửm? Cản đường? Nó hữu dụng hơn anh mà nhỉ?” Đàm Mặc nghĩ thầm đồ đội trưởng như anh đã lười biếng qua cả ba thành phố đó.

“Ai, cảm thấy nó đã được em sủng ái, anh ở trong thế giới của em đã trở thành phông nền.” Lạc Khinh Vân cảm thán nghe không ra thật giả.

Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch vừa lúc cũng điều khiển phi hành khí đi tới cạnh bọn họ, Lý Triết Phong bổ đao: “Trong thế giới chúng tôi anh cũng là phông nền.”

Đàm Mặc đi tới quặng mỏ, bay sát mặt đất, tay vừa chạm đất, một sợi kim loại lỏng phát ra ánh sáng vàng nhạt quấn quanh ngón tay cậu, Thái Yêu đã trở lại.

“Cảm thấy phải cho nó một cái tên mới, dù sao cũng là đồng bọn của chúng ta, phải phân biệt với Thái Yêu khác.” Đàm Mặc sờ sờ nhẫn trên tay.

“Không thì gọi nó là ‘ thái thần ’? Nghe nói mấy ông quê mùa ở thành phố Bắc Thần gọi Đào Ngột là ‘thần lộc’, không phải chỉ là cách đặt tên thôi sao?” Giọng nói của Giang Xuân Lôi phát ra từ thiết bị liên lạc.

“Thái thần? Còn nguyệt thần thì sao!” Ngô Vũ Thanh bật cười.

Chiếc nhẫn siết chặt ngón tay của Đàm Mặc, cho thấy nó không thích cái tên “Thái thần” này.

“Anh thì sao, giảng nghĩa khí lại chẳng làm gì, nếu không thì gọi là A Thái đi!”

Lạc Khinh Vân không nói nên lời, “Đàm Mặc, em đặt tên dở thế?”

“A Thái không hay sao? Thân cận mà, còn giữ được đặc tính sinh vật.”

Không ngờ nhẫn trên ngón tay Đàm Mặc xoay tròn một vòng, tỏ vẻ nó rất thích tên này.

“Thấy không, sau này nó là A Thái.”

“Kế tiếp chúng ta đi đâu?” Chu Tự Bạch hỏi.

“Ừm…… đến thành phố Bắc Thần đi.” Đàm Mặc trả lời.

“Bắc Thần? Tôi tưởng anh sẽ nói trở về Ngân Loan. Cảnh Kính Nhu nhìn thấy anh có khi còn quỳ gối trước mặt anh đó, cảm ơn ân cứu mạng của anh. Anh có thể nhân cơ hội bàn điều kiện, yêu cầu tăng lương.” Chu Tự Bạch buồn cười nói.

“Ai muốn anh ta quỳ xuống. Anh ta có thể cho chúng ta một chiếc giường thoải mái ngủ một giấc không? Có thể cho chúng ta ăn một bữa thịnh soạn khác cơm công tác không?”

Lạc Khinh Vân xem như đã hiểu, “Hóa ra em nhớ Trần Cửu nói muốn mời chúng ta uống rượu à?”

“Ừm hứm. Thành phố Ngân Loan cũng chỉ dư lại mỗi căn cứ, chẳng có chút hương vị phồn hoa nào.” Đàm Mặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Hơn nữa Lý Triết Phong lần đầu tiên cộng cảm cùng nguồn gốc năng lượng cũng rất mệt mỏi nhỉ.”

“Cậu ta có thân thể nhân loại giống anh, năng lượng Kepler truyền tải có hạn, thân thể cậu ta cần phải khôi phục.” Lạc Khinh Vân trả lời.

“Nhưng trước đó phải làm chuyện quan trọng trước đã.”

Đàm Mặc quay đầu phi hành khí, bay về phía khu sinh thái cơ hóa.

“Tôi nói này Đội phó Đàm, cậu rốt cuộc muốn làm gì có thể nói thẳng hay không? Cậu cảm giác phương hướng kém chẳng lẽ trong lòng không tự biết sao?” tiếng Ngô Vũ Thanh oán giận truyền đến.

Lời này ý là cậu muốn đi chỗ nào làm phiền nói cho chúng tôi biết, chúng tôi dẫn cậu đi.

“Tôi muốn đi hái hoa.” Đàm Mặc trả lời.

Điều này khiến người khác nghe có vẻ bối rối. Cậu hái hoa làm gì?

“Em ấy muốn đi hái chai Klein của Khu sinh thái này.” Lạc Khinh Vân cười bổ sung.

“Ồ —— nói sớm đi! Tôi còn tưởng Đội phó Đàm cậu có đóa hoa nhà Đội trưởng Lạc này còn muốn hoa dại bên ngoài chứ!”

Ngô Vũ Thanh nói xong, Hạ Lang phía sau anh cũng không nhịn được cười.

“Lạc Khinh Vân? Anh ta là hoa nhà? Tên này dại muốn chết!” Đàm Mặc cực kì nghiêm túc oán giận.

“Anh dại lúc nào? Gây đây anh rõ ràng rất ngoan.”

“Đó là bởi vì anh không có sức lực, yếu.” Đàm Mặc nhếch khóe miệng, cười xấu xa nói.

Những sinh vật cơ hóa trong Khu sinh thái này cơ bản đều bị Cây Phù Tang cắn nuốt, không có Indira, không có Ma Quỷ Đằng, trống rỗng một mảnh.

Khu sinh thái trung cấp xung quanh cảm nhận được nguy hiểm khi cây Phù Tang bị đốt cháy nên không dám tiến vào khu vực này, dẫn đến diện tích hoang tàn rộng lớn, giúp đám người Đàm Mặc có tầm nhìn bao quát, thông thoáng.

Ở một tảng đá thấp, Đàm Mặc nhận thấy một vầng sáng năng lượng màu xanh nhạt, đó là một cây Phù Tang non đang ẩn mình.

Đàm Mặc tà ác cười nói: “Tìm được rồi.”

Lạc Khinh Vân phụ họa: “Đàm Mặc muốn ngươi canh ba chết, ta có thể giữ ngươi đến canh năm.”

Chai Klein kia chỉ lộ ra một chút mũi nhọn, tạo thành một điểm sáng khó phát hiện, quả thực nhìn có chút đáng thương.

Sau khi phát hiện đám người Đàm Mặc đang đến gần, nó càng tiến sâu hơn vào lòng đất.

Đàm Mặc mở hình ảnh vệ tinh quét ra, có thể thấy rõ ràng một khối năng lượng. Nhưng khối năng lượng này đang dần suy yếu và ẩn sâu dưới lòng đất.

“Khoa học kỹ thuật khiến ngươi không còn chỗ trốn.”

Cậu quay đầu lại nhìn Chu Tự Bạch, Chu Tự Bạch ra dấu OK.

Đàm Mặc bay thấp xuống, vươn tay về phía mặt đất, A Thái giữa các ngón tay tạo thành một dòng suối mỏng, chìm vào trong đất.

A Thái hấp thụ thành phần kim loại trong đất, đuổi theo chai Klein xuống lòng đất, nó đâm mạnh vào cuống hoa của chai Klein, dưới lòng đất chai Klein thủng lỗ chỗ, chỉ nghe một tiếng nổ vang, cát sỏi rơi xuống, một chai Klein kích thước như tháp nước nóng lòng muốn thò ra ngoài.

Những cánh hoa trong suốt như pha lê được kéo căng chặt, cho thấy nó rất tươi mới tràn đầy năng lượng, là đồ bổ tuyệt vời.

Cánh hoa của chai Klein xoay tròn, muốn tránh thoát A Thái.

A Thái có được tên mới phi thường dũng mãnh, gắt gao thít chặt bộ rễ chai Klein, muốn chặn ngang cắt đứt nó.

“Sao cứ như thổ phỉ ấy?” Ngô Vũ Thanh sờ sờ cằm.

“Chắc là học Đàm Mặc.” Hạ Lang nói.

Chu Tự Bạch cũng bay thấp xuống, hô một tiếng: “Tôi tới ——”

Cậu tiêm ống dịch dinh dưỡng còn sót lại trên đường, hơi khôi phục được chút thể lực. Cậu phóng thích xúc tu thần kinh dệt thành một cái lưới lớn, nhốt chai Klein, sau đó bay vòng vòng trên bầu trời, quấn chai Klein ngày càng chặt hơn, rễ cây lại có A Thái siết không buông, nó đang giãy dụa, ánh huỳnh quang màu xanh đột nhiên phóng ra, giống như một hành tinh nhỏ sắp nổ tung.

“Có phải chúng ta rất tàn nhẫn không?” Ngô Vũ Thanh hỏi.

Hạ Lang trả lời: “Vậy cậu để nó sống, lớn lên, biến thành một cây Cây Phù Tang khác? Cây Phù Tang khác với sinh vật Kepler khác, bản thân nó chính là hướng cơ hóa cuối cùng, cắn nuốt hủy diệt lẫn nhau. Sinh vật cơ hóa cao như vậy, Đàm Mặc không có biện pháp chặt đứt liên hệ giữa nó cùng nguồn gốc cơ hóa.”

“Tôi hiểu rồi, nó đã bị bệnh nguy kịch.”

Hạ Lang vỗ vỗ bả vai Ngô Vũ Thanh, “Đi, chúng ta cũng đi giúp Đội trưởng Chu.”

Hai người ra hiệu cho Chu Tự Bạch, Chu Tự Bạch móc một bên lưới khác, đưa vào tay Hạ Lang.

Đàm Mặc với Lạc Khinh Vân cũng gia nhập.

Ba chiếc phi hành khí vờn quanh bầu trời phía trên chai Klein, càng lúc càng chặt.

Nhưng Cây Phù Tang non rất cường đại, những cánh hoa của nó nhô ra khỏi những khoảng trống trên lưới, sau đó đảo ngược để quấn lại lưới, thậm chí còn xoay theo hướng ngược lại để kéo phi hành khí đang kéo nó xuống.

Trên phi hành khí cứu viện quan sát cảnh tượng này từ xa, Hà Ánh Chi nói: “Đi, chúng ta cũng đi giúp bọn họ.”

Vốn tưởng rằng đội trưởng cứu viện sẽ từ chối, không ngờ anh ta lại trực tiếp ra lệnh bay tới.

Chiếc móc mạnh mẽ của phi hành khí cứu viện được bắn ra, móc trúng vào những cánh hoa đang mở của chai Klein, khi nó nhận ra thì muốn khép lại, đám người Đàm Mặc ép nó mở ra phía ngoài, chiếc móc bị kéo thẳng, phi hành khí cứu viện khai hỏa hết mức, và sau một tiếng “Rầm-“, chai Klein đã bị mạnh mẽ xé toạc!

“Mẹ nó, sướng quá!”

Trong khoang An Hiếu Hòa vỗ tay với Sở Dư.

Trên môi Hà Ánh Chi lộ ra một nụ cười, “Cơ sở gần chúng ta nhất có máy ly tâm công suất cao ở đâu?”

Đội trưởng đội cứu hộ trả lời: “Vốn dĩ thành phố Hãn Hải có, nhưng hiện tại Hãn Hải gần như bị san thành bình địa. Vậy thì còn lại Bắc Thần.”

“Chúng ta đến thành phố Bắc Thần, mọi người đều mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, tôi bên này vừa lúc cất lọc dịch dinh dưỡng!”

Hà Ánh Chi nói xong, mọi người sôi nổi vỗ tay.

Khi Hôi Tháp thành phố Bắc Thần nhìn thấy một phi hành khí treo một gốc chai Klein bay trên không, hoàn toàn sợ ngây người.

Trần Cửu đang hút thuốc kinh hồn mà tro đều rớt lên mu bàn tay, anh rít lên đau đớn, vội lắc lắc tay.

“Lạc Khinh Vân càng ngày càng lợi hại hả? Ông đây còn chưa kịp thở dốc, bọn họ chẳng những KO Cây Phù Tang mà còn mua lớn tặng nhỏ à?”

Phó đội trưởng của Trần Cửu cũng kinh ngạc không thôi, “Cái chai Klein này không phải là Cây Phù Tang chứ? Cứ thế mà rút ra à?”

Các thành viên khác của đội hiện trường cũng ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Chai Klein bay qua đầu mình.

Đàm Mặc cùng phi hành khí hai người của cậu đang canh gác bên cạnh Chai Klein.

Họ bay qua bức tường bảo vệ mới được sửa chữa ở thành phố Bắc Thần, bên ngoài bức tường bảo vệ là lĩnh vực của Đào Ngột, lĩnh vực này tạo thành một dải ruy băng kéo dài từ Ngân Loan đến Bắc Thần. Đào Ngột thì nằm yên như đang ngủ rất sâu vì quá mệt mỏi.

Khi bóng phi hành khí bay ngang qua, Đào Ngột ngẩng đầu nhìn Đàm Mặc, Đàm Mặc vẫy tay chào nó và cảm ơn nó đã bảo vệ hai thành phố.

Nó lại quay đầu lại nằm xuống, dường như sự xuất hiện của Đàm Mặc đã khiến nó hoàn toàn thư giãn, ngủ cũng yên bình hơn.

Phi hành khí đáp xuống căn cứ thành phố Bắc Thần, Liêu Nguyên Băng tự mình tới đón tiếp bọn họ.

Không cần nhiều lời, Liêu Nguyên Băng ôm Lạc Khinh Vân một chút, sau đó gật đầu với Hà Ánh Chi.

“Mọi người, khi đến đây các cậu đã nói cần một máy ly tâm công suất lớn, chúng tôi đã chuẩn bị.”

Một chiếc xe bọc thép cấp bậc nghiên cứu khoa học chạy tới và mang chai Klein đi.

Trần Cửu đi theo Liêu Nguyên Băng rất tò mò nói: “Cái chai Klein này hình như là do các cậu đào ra, thật sự là một cây Phù tang non sao? Không phải các cậu đào nó lên ở khu sinh thái bên cạnh chứ?”

Lạc Khinh Vân đấm nhẹ Trần Cửu, nói nhỏ: “Con non khác chúng tôi còn chướng mắt.”

Trần Cửu lập tức bị sặc: “Giờ mấy cậu đúng là càng chơi càng lớn đó!”

Đàm Mặc đi ngang qua bọn họ, ném xuống một câu: “Giao phí bảo vệ thì lần sau dẫn anh đi chơi.”

Trần Cửu sờ sờ cằm, “Đây là Inspector điên cuồng nhất tôi thấy đó.”

Giao tiếp xong rồi, Liêu Nguyên Băng sắp xếp bọn họ đến ký túc xá nghỉ ngơi.

“Ký túc xá?  Nội thành Bắc Thần không bị hủy hoại nghiêm trọng lắm mà……tôi không thể ngủ trên chiếc giường lớn và mềm mại trong khách sạn sao?”

Đàm Mặc vừa nói xong, mấy người Chu Tự Bạch nhìn cậu như đồ ngốc.

“Cậu nghĩ gì vậy hả? Toàn bộ người dân thành phố đã được sơ tán. Cơ sở hạ tầng của thành phố Bắc Thần tuy không bị phá hủy nhưng phải mất ít nhất nửa năm để trở lại cuộc sống bình thường, cậu muốn ở trong khách sạn thì ai sẽ phục vụ cậu hả! Bây giờ khách sạn không có điện nước, cậu ở lại thế nào?”

Đàm Mặc nhìn Trần Cửu, “Cho nên mời chúng tôi ăn cũng là mời ăn căn tin à?”

Trần Cửu ho khan, “Cậu phải tin tưởng đồ nướng, bia, lẩu của căn cứ Bắc Thần chúng tôi tuyệt đối ngon hơn thành phố Ngân Loan nghèo giải trí còn cằn cỗi rất nhiều.”

Nghe đến đó, Đàm Mặc bỗng nhiên cảm thấy không mệt thế nữa.

Suốt đêm bôn ba, mỗi giây đều phải tranh thủ, tâm trạng căng thẳng, đột nhiên thả lỏng người, cơn buồn ngủ tràn vào lòng Đàm Mặc.

“Chúng ta đi ngủ thôi.” Đàm Mặc dùng mu bàn tay vỗ vỗ ngực Lạc Khinh Vân.

Trần Cửu nghiêng đầu nhìn bóng dáng Đàm Mặc, nhỏ giọng nói: “Inspector này của cậu, có hơi khó xử, tôi cảm thấy đội trưởng cậu trước mặt cậu ta chẳng có mặt mũi gì.”

Lạc Khinh Vân mỉm cười: “Không phải tôi đã nói với anh rồi à, sinh vật Kepler bảo vệ mấy anh là anh em của em ấy, còn tôi … bây giờ phải nghe lời em ấy.”

“Sao cậu ta làm được?” Trần Cửu lại hỏi.

“Đồ nướng, lẩu, bia, anh mời rồi tôi nói tiếp.” Lạc Khinh Vân nói.

Ai ngờ Đàm Mặc thính tai nghe được, cười hì hì trả lời: “Đương nhiên là dùng túi da siêu đẹp cùng linh hồn phóng túng của tôi.”

Trần Cửu vui vẻ: “Mức độ tự luyến cũng rất cao.”

Lạc Khinh Vân rũ mắt, nhẹ nhàng mỉm cười, “Cũng không tính là tự luyến. Tôi đúng là đã tham luyến thân thể em ấy, lại mơ ước linh hồn của em ấy.”

Trần Cửu ôm bả vai Lạc Khinh Vân, thấm thía nói: “Là đàn ông thì thể hiện đi.”

“Cút đi ——” giọng Đàm Mặc truyền đến.

Trần Cửu nghiêng đầu: “Thính lực của cậu ta kiểu gì thế? Cách xa thế này sao còn có thể nghe thấy?”

Lạc Khinh Vân dừng một chút, “Chắc là…… năm giác quan của em ấy sẽ ngày càng giống một dung hợp giả.”

Ký túc xá do Liêu Nguyên Băng sắp xếp cho họ chắc chắn là cấp độ cao nhất ở thành phố Bắc Thần. Đàm Mặc mở cửa phòng, sạch sẽ ngăn nắp, giống như phòng suite trong khách sạn bốn sao, quan trọng nhất là có phòng tắm riêng, đáng tiếc là chưa khôi phục được nguồn nước do sự tấn công của sinh vật cơ hóa.

Nhưng chiếc giường rộng màu trắng khiến Đàm Mặc thèm ngủ, cậu dang tay bay qua.

Trước khi cậu ngã xuống đã bị Lạc Khinh Vân kéo lại.

“Người em đầy nước bọt của Indira với tro của cây Phù tang bị đốt cháy. Em có chắc mình muốn nằm xuống thế này không?”

“…Đừng nói nữa, em bắt đầu thấy chán ghét bản thân mình rồi.”

“Vậy đi thôi, mau đi tắm một chút.” Lạc Khinh Vân nhìn thoáng qua tin tức trên máy liên lạc, “Để chăm sóc chúng ta mà Liêu Nguyên Băng đặc biệt cho phép xả nước trong phòng tắm công cộng trong nửa giờ. Đây là đãi ngộ không ai có đó. Đợi qua thời gian rồi thì em cũng chỉ có thể ngủ dơ hầy.”

“Vậy thì còn chờ gì nữa! Nhanh lên!”

Bọn họ đi đến nhà vệ sinh công cộng dành cho nhân viên hiện trường của thành phố Bắc Thần, bên trong có thể nghe thấy tiếng nước chảy, có người đang huýt sáo, vừa nghe đã biết là Thường Hằng.

Bầu không khí thoải mái như vậy khiến Đàm Mặc có ảo tưởng rằng họ đã trở lại thành phố Ngân Loan trước khi nó bị đánh bom. Vào sinh ra tử lúc trước chỉ là ác mộng mà thôi.

An Hiếu Hòa cùng Giang Xuân Lôi đều quấn khăn tắm đi ra, tiếng dép lê cọt kẹt kèm theo tiếng cười, nhìn thấy Đàm Mặc, Giang Xuân Lôi giơ tay lên chào.

“Đội trưởng Lạc! Đội phó Đàm! Các anh cũng tới rồi……”

Lời còn chưa dứt, chiếc khăn tắm trên eo Giang Xuân Lôi đã trượt xuống.

Đàm Mặc xấu xa nghiêng người nhìn xem, Lạc Khinh Vân ở phía sau đặt lòng bàn tay lên mắt cậu, kéo cậu lại.

Giang Xuân Lôi vội vàng nhấc khăn tắm lên, “Đội phó Đàm anh quá xấu rồi!”

“Tôi thế nào? Khăn tắm của cậu lại không phải tôi kéo xuống! Cậu làm nó rơi xuống ở trước mặt tôi chẳng phải là muốn tôi xem sao?”

“Tôi không có!” lỗ tai Giang Xuân Lôi đỏ hết lên.

An Hiếu Hòa vội mang cậu ta đi, “Các anh giành giật từng giây mau tắm đi! Bằng không bọt xà phòng đầy người không còn nước ấm thì lại xấu hổ!”

Bộ phận hậu cần của thành phố Bắc Thần rất chu đáo, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho bọn họ, có thể nhận được sự đãi ngộ như vậy dù nguồn cung thiếu hụt, đám người Đàm Mặc thật sự là khách quý mà.

Thành Trung Tâm phái người tới đây, nghe nói Liêu Nguyên Băng chỉ đẩy họ vào ký túc xá, nói với bọn họ không có nước hãy chịu đựng.

Đàm Mặc nghiêng mặt sang một bên, chăm chú lắng nghe. Cậu nghĩ đến gì đó, quần áo cũng không thay, vẻ mặt gian tà lặng lẽ đi đến một gian phòng, kiễng chân lên định nhìn qua khe hở phía trên gian phòng, ai ngờ mắt đôi mắt thiếu chút nữa bị chọc mù.

“Á —— Lý Triết Phong cậu mưu hại đồng đội!”

Giọng nói của Lý Triết Phong từ trong gian phòng truyền ra: “Đàm Mặc, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này!”

“Không phải đột nhiên cùng cậu tắm chung trong phòng tắm công cộng, làm tôi nhớ lại thời thanh niên huấn luyện ở Hôi Tháp sao?” Đàm Mặc rầu rĩ nói.

Cậu xoa xoa đôi mắt, Lý Triết Phong cũng quá độc ác, bọt xà phòng bay hết vào mắt cậu.

“Tôi thấy cậu là vết sẹo lành rồi lại muốn chịu đau.”

Tiếng nước vang lên, Lý Triết Phong không định ý tới Đàm Mặc.

Đàm Mặc cười khúc khích quay trở lại tủ đựng đồ, mới phát hiện Lạc Khinh Vân đã cởi quần áo, quấn khăn tắm quanh eo.

Ấy dô, đây là phải nhìn kỹ một chút.

Những đường cơ sắc nét đầy sức mạnh và săn chắc, được tôi luyện từ những trận chiến sinh tử với những sinh vật cơ hóa.

Bờ vai anh rộng nhưng không hề khoa trương, vòng eo gãi đúng chỗ ngứa, ánh mắt dõi theo hai đường nét đó vào trong chiếc khăn, trong lòng Đàm Mặc dâng lên một cảm giác tiếc nuối.
Bình Luận (0)
Comment