Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 94

“Thấy được không?” giọng Lạc Khinh Vân quanh quẩn ở phòng thay đồ.

Rõ ràng chỉ mấy chữ nhưng lại khiến cổ họng Đàm Mặc nóng rát.

“Hả, thấy cái gì?”

Lạc Khinh Vân nói với giọng thản nhiên: “Dáng người của Đội trưởng Lý đó. Có giống khi hai người huấn luyện ở Hôi Tháp không?”

“Không…… Không thấy được, cậu ấy thiếu chút nữa chọc mù mắt em đó!” Đàm Mặc đem mặt tiến đến trước mặt Lạc Khinh Vân, để anh nhìn tròng mắt phiếm hồng của mình.

Ai ngờ Lạc Khinh Vân chỉ nhếch khóe miệng một chút, nghiêng người đi qua Đàm Mặc.

“Xứng đáng.”

Chỉ để lại hai chữ.

Đàm Mặc nghĩ nghĩ, chẳng lẽ cậu đi nhìn Lý Triết Phong làm Lạc Khinh Vân không vui?

Ai da, đến mức này sao, lòng dạ hẹp hòi.

Trên eo Lý Triết Phong có bao nhiêu nốt ruồi cậu đều rất rõ ràng, Lạc Khinh Vân nếu khó chịu thế thì sao không xuất hiện sớm hơn một chút đi.

Đàm Mặc thay đồng phục chiến đấu, quấn khăn tắm thô ráp rồi đi đến phòng bên cạnh Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc nhắm mắt lại, nước nóng từ trên đầu rơi xuống, mệt mỏi mấy ngày qua dường như bị nước cuốn đi.

Lúc đó, Đàm Mặc không muốn cử động, cậu chỉ muốn giữ nguyên như thế này, cảm nhận dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy dọc theo trán, xương mày rồi cằm, như thể mọi vết lõm và khoảng trống sâu trong lòng cậu đang dần được lấp đầy nhẹ nhàng.

Không biết đã qua bao lâu, có hai tiếng gõ cửa từ gian phòng bên cạnh.

“Không phải em đang tắm mà ngủ quên chứ?” Giọng nói của Lạc Khinh Vân vang lên.

Anh vẫn giữ thái độ tùy ý như cũ, xuyên qua tấm cửa mỏng và tiếng nước, giọng điệu của anh trầm hơn bình thường, tạo ra một vẻ quyến rũ khác hẳn.

“Không có gì, chỉ mà không muốn động.” Đàm Mặc vội vắt sữa tắm ra, nhanh chóng lau khắp người rồi xả sạch.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Đàm Mặc cũng gõ cửa phòng.

“Cho em xem một chút.”

“Không cho.” Lạc Khinh Vân từ chối rất kiên quyết.

“Em muốn xem thì xem, ai quản anh có cho hay không.” Đàm Mặc nghiêng mặt, kiễng chân lên, nhìn thẳng qua khe hở trên nóc ngăn.

Từ góc độ này thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là đỉnh đầu của Lạc Khinh Vân, cho đến khi anh ngẩng mặt lên, như biết Đàm Mặc đang nhìn mình nên mới để cậu nhìn rõ.

Lạc Khinh Vân cũng nhắm mắt lại, hàng mi đẹp ươn ướt áp vào mí mắt dưới, tóc hất ngược ra sau, góc giữa trán và sống mũi càng rõ ràng hơn, phần sáng có vẻ đẹp sắc sảo và cứng cáp, tựa như dao chiến thuật họ thường sử dụng. Những phần trong bóng tối hiện lên mơ hồ và khó đoán.

Sáng tối đan chéo, hướng ngoại cùng nội liễm hòa làm một.

Chậc, đẹp muốn chết.

Người bệnh nhan khống thâm niên Đàm Mặc cảm thán một câu trong lòng.

Ngón tay của Lạc Khinh Vân lướt qua cằm anh, trông có vẻ bình thường nhưng có sức mạnh của một dung hợp giả, khiến Đàm Mặc miên man bất định, ví dụ như khi Lạc Khinh Vân chạy điên cuồng qua khu sinh thái, máu của sinh vật Kepler đã bắn tung tóe trên mặt anh, chắc hẳn anh cũng đã lau đi không thương tiếc như thế này.

Và… Đường quai hàm của Lạc Khinh Vân thực sự là thứ đẹp nhất mà Đàm Mặc từng thấy, cằm nâng lên, nước chảy từ cằm xuống cổ.

Không phải Đàm Mặc chưa từng thấy anh thay quần áo, nhưng bây giờ nhìn anh, tai cậu vô cớ đỏ bừng, cổ họng khô khốc, nghẹn lại.

Hầu kết của Lạc Khinh Vân rất có cảm giác tồn tại, thăng trầm tràn ngập nội tiết tố nam, cùng với khát vọng chinh phục khó tả của Đàm Mặc.

Hơi nước mờ mịt nồng nặc mùi của Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc thở dốc, nội tạng như bị bào mòn.

“Lúc em nhìn Lý Triết Phong mạch đập cũng nhanh như vậy sao?” Lạc Khinh Vân chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào khe hở trên vách ngăn.

Đàm Mặc nuốt khan, ánh mắt của Lạc Khinh Vân hiển nhiên không có gì đột ngột, mà tâm trí Đàm Mặc tựa hồ bị anh tóm lấy, mạch đập càng lúc càng nhanh.

“Anh… anh dùng năng lực của mình với em sao?” Đàm Mặc vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói này không giống mình.

Dây thanh quản của cậu rất căng, cậu thầm hy vọng mình là người duy nhất nhận thấy sự run rẩy nhẹ trong giọng nói của mình.

“Năng lực gì?” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt sang một bên.

Anh không tắt nước, toàn bộ sống mũi và môi phản chiếu ánh đèn từ trên cao xuống.

“Lấy lòng gì đó……”

Lạc Khinh Vân cười, mặt mày đều cong lên, như thể ngay cả dòng nước cũng vượt qua trọng lực làm lệch hướng rơi.

“Anh còn chưa chạm vào em thì làm sao có thể sử dụng năng lực đó lên em?”

“Điều đó không nhất thiết phải như vậy. Ngay cả em cũng có thể lấy năng lượng Kepler mà không cần chạm vào anh, vậy làm sao em có thể chắc chắn rằng năng lực biến thái của anh cần phải tiếp xúc chứ?” Đàm Mặc vừa nói vừa nhìn Lạc Khinh Vân.

Ai bảo Lạc Khinh Vân không chọc mắt cậu, vậy tùy ý nhìn thôi.

“Anh không sử dụng bất kì năng lực Kepler nào.” Lạc Khinh Vân rũ mắt, nước chảy xuống chóp mũi và ngọn tóc của anh tạo thành một dòng rơi liên tục như ngọc trai, “Nói như vậy, em đang thừa nhận với anh là em động tâm. Anh đi tắm và cho em xem là đã lấy lòng em được rồi sao?”

Giọng điệu của anh khiến Đàm Mặc có cảm giác như một đứa trẻ ngốc nghếch đang nằm trước cửa sổ xem đồ chơi.

Ngay cả khi không thể cầm nó và chơi với nó cũng có thể vui thật lâu chỉ bằng cách nhìn vào nó.

Điều quan trọng nhất là dù món đồ chơi này chỉ tồn tại bên cửa sổ nhưng nó vẫn mang lại trí tưởng tượng và niềm hạnh phúc vô tận cho đứa trẻ ngốc nghếch.

“Anh cứ tắm từ từ.”

Lúc Đàm Mặc đang muốn thu hồi ánh mắt, ánh mắt của cậu đột nhiên đánh vào nơi không nên nhìn, cú va chạm thị giác suýt chút nữa khiến Đàm Mặc ngã xuống, trong nháy mắt huyết khí dâng lên, sắp trào ra khỏi đầu.

Lạc Khinh Vân không nhìn cậu nhưng lại nhướng mày.

Đàm Mặc thật vất vả bình tĩnh lại, cậu luôn cảm thấy mình nhất định bị hoa mắt, nếu không thì làm sao người bình thường lại có bộ dáng như vậy?

“Em thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước mà.” Lạc Khinh Vân rốt cuộc xoay người lại, dựa vào tấm ngăn đối diện với Đàm Mặc.

“Hả, cái gì mà được một tấc lại muốn tiến một thước?” Đàm Mặc biết rõ Lạc Khinh Vân có ý gì lại còn giả bộ hồ đồ.

“Nhìn xuống nữa anh sợ mắt em chịu không nổi.”

Đàm Mặc không nói gì.

Cậu biết nhịp tim của mình đang rất nhanh, cậu cũng biết Lạc Khinh Vân có thể nghe thấy, nhưng cậu vẫn không rời mắt.

Cậu cảm thấy mọi thứ bây giờ thật kỳ diệu, bởi vì cuộc trò chuyện này khiến Đàm Mặc chợt nhận ra rằng cậu và Lạc Khinh Vân không chỉ có tin tưởng mà còn thân cận.

“Này… nhìn cũng nhìn rồi, có cho hôn không?” Đàm Mặc hỏi.

Trong giọng nói của cậu có sự trong trẻo như thiếu niên, sau khi bị bao phủ bởi hơi ẩm có cảm giác khiến người khác muốn cắn một miếng để nước trái cây ngọt thanh ngấm vào kẽ răng.

Lạc Khinh Vân sửng sốt một lát, câu hỏi này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh, anh vốn tưởng rằng Đàm Mặc chỉ có thể trả lời anh: “Mạch của em thích đập nhanh như vậy đấy.”

“Vậy em… tới đây.”

Lạc Khinh Vân nói xong, anh cảm thấy thời gian yên lặng. Đàm Mặc liền xoay người sang chỗ khác.

Nhưng Lạc Khinh Vân không xác định thằng nhóc ác nhơn này có phải lại muốn câu dẫn anh một chút, có lẽ một lát sau đã mở cửa huýt sáo đi rồi, cố ý để anh một mình chờ đợi trong phòng.

Cửa phòng bên cạnh mở ra, sau đó cửa phòng của Lạc Khinh Vân bị gõ mạnh hai lần, lần này không phải nhịp tim của Đàm Mặc trở nên nhanh hơn mà là nhịp tim của Lạc Khinh Vân đập mạnh theo hai tiếng gõ.

“Mở cửa.” giọng Đàm Mặc truyền đến, mang chút kiêu ngạo lại như chắc chắn Lạc Khinh Vân cái gì cũng sẽ theo cậu.

Cửa vừa mở, Đàm Mặc bước vào. Không hề nói thêm lời nào, thậm chí không có động tác thừa thãi, nụ hôn của Đàm Mặc đã chạm vào môi Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân lùi lại một bước, suýt nữa đập đầu vào tường gạch men, Đàm Mặc bước một bước, lót tay xuống.

Tóc Đàm Mặc cũng ướt dầm dề, trên chóp mũi còn có bọt nước, trên cổ đều là hơi nước, khi được ánh đèn phòng tắm chiếu vào sẽ phản chiếu một thứ ánh sáng đặc biệt khiến tim đập loạn.

Lạc Khinh Vân ôm chặt đối phương, ôm thật chặt, muốn đem tên xấu xa này vào trong xương cốt, huyết nhục mình, vĩnh viễn chiếm cứ tầm mắt của cậu hoặc là vĩnh viễn bị cậu thống trị.

“Đm! Em còn tưởng anh không còn sức lực chứ!” dùng sức nắm lấy tóc sau gáy của Lạc Khinh Vân, có chút hung hăng uy hiếp, ý là buông ra cho ông đây.

Lạc Khinh Vân không thương tiếc cắn nhẹ môi cậu, “Em lại đây mà còn bọc khăn tắm là sao?”

Đàm Mặc bị cắn thật sự đau, nhưng vì mặt mũi cố nhịn xuống, một bộ chẳng cảm giác được gì nói, “Em chỉ tới hôn anh một chút.”

“Hôn anh một chút. Em đến phòng tắm của anh, nói với anh em chỉ hôn anh một chút, em cảm thấy anh sẽ tin sao?” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt, anh muốn cho tên này một cái hôn, giống như một ánh mắt một câu của tên này khiến cho anh kiệt lực che giấu nhịp tim đập quá nhanh, Lạc Khinh Vân muốn Đàm Mặc điên cuồng vì chính mình hàng trăm hàng ngàn lần.

Nhưng Đàm Mặc phản ứng cực nhanh, cậu giơ lòng bàn tay đỡ cằm Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân quay người nắm lấy cổ tay cậu, ai ngờ Đàm Mặc trực tiếp giơ khuỷu tay hất văng tay Lạc Khinh Vân, còn nhéo má Lạc Khinh Vân.

“Em hôn anh rồi, bây giờ em đi đây.” Đàm Mặc biết Lạc Khinh Vân muốn gì, nhưng đây không phải là nơi để quá mức.

Ai ngờ tay kia của Đàm Mặc vừa chạm vào khóa cửa, Lạc Khinh Vân đã tóm lấy lưng cậu, một tay kéo cậu qua.

Sức lực mạnh đến mức Đàm Mặc chưa kịp phản ứng thì nụ hôn của Lạc Khinh Vân đã đè xuống.

Lần này đổi thành Lạc Khinh Vân bóp lấy gương mặt Đàm Mặc, cưỡng bách cậu hé răng ra.

Dòng nước vốn ấm áp dần dần mất đi độ ấm, chảy dọc theo chóp mũi Lạc Khinh Vân lên mặt Đàm Mặc, uốn khúc đến khóe môi, cậu bị nước xối không thể mở mắt.

Nụ hôn này không có kẽ hở, Đàm Mặc nhéo mạnh hõm vai Lạc Khinh Vân, cố gắng bẻ vai anh ra.

Rõ ràng trong cơ thể cậu vẫn còn năng lượng Kepler nên có thể cạnh tranh với Lạc Khinh Vân, nhưng Lạc Khinh Vân đã cứng rắn nhốt Đàm Mặc, đến nỗi cậu thậm chí không có cơ hội chạm vào bốn bức tường của gian phòng bằng đầu ngón tay.

Cách đó không xa là Trang Kính đang lẩm bẩm: “Sao nước càng lúc càng lạnh thế này? Còn chưa tới nửa tiếng cấp nước đã phải ngừng sao?”

Đàm Mặc ý thức được còn có người ở đây, vươn tay ra khỏi cằm Lạc Khinh Vân, trở tay đè lên sườn mặt anh, không ngờ cổ Lạc Khinh Vân chịu lực cực tốt, đòn phản công của Đàm Mặc không hề có tác dụng, chính cậu ngược lại bị hôn cho long trời lở đất, đầu lưỡi đều tê dại, Lạc Khinh Vân hôn mãnh liệt đến nỗi linh hồn cậu gần như bay ra ngoài.

Cố tình Lạc Khinh Vân lại ôm quá chặt đến mức Đàm Mặc khó thở, cậu chỉ có thể kéo tóc Lạc Khinh Vân để trả đũa.

Lạc Khinh Vân mỉm cười, thanh âm trầm thấp có từ tính, giống như liên tục ma sát nhẹ lên dây thần kinh, trong đầu Đàm Mặc ong ong.

“Ai, khăn tắm này em thật sự còn muốn sao? Lạy ông tôi ở bụi này à.”

Ngón tay của Lạc Khinh Vân móc vào mép khăn, đã ướt đẫm nước.

“Em chính là thích lạy ông tôi ở bụi này, anh quản được sao?” Đàm Mặc đụng phải đối phương một chút, nhưng Lạc Khinh Vân không chút sứt mẻ.

Đàm Mặc hoài nghi lúc trước tên này suy yếu đều là con mẹ nó giả vờ, nhìn tên khốn này giờ đã vững như Thái sơn đến thế nào rồi.

“Vậy cũng cho anh xem một chút.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc nói: “Vậy anh xem đi.”

Lạc Khinh Vân sửng sốt, hơi lùi ra, đang định kéo khăn tắm của Đàm Mặc xuống thì đối phương bất ngờ dùng lòng bàn tay đánh vào một bên cổ anh, lực và tốc độ rất mạnh, Lạc Khinh Vân vừa giơ tay lên chặn lại thì Đàm Mặc liền thu tay lại, nhanh chóng mở cửa phòng về phía sau rồi bước ra ngoài.

Không khí hơi lạnh ùa vào.

Đàm Mặc cũng không thèm đóng cửa cho anh, chỉ cầm khăn tắm rời đi.

“Em không phải đồng ý cho anh xem sao?” Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi.

“Em nhận thua. Không đẹp bằng của anh.”

Đàm Mặc quay lại tủ đựng đồ, nhanh chóng mặc vào chiếc áo phông và quần rằn ri do bộ phận hậu cần cấp.

Nói cậu không sợ bị nhìn, nhưng cậu luôn cảm thấy nơi này quá yên tĩnh và trống trải, chỉ có Trang Kính vẫn đang tắm bằng nước lạnh, Đàm Mặc có cảm giác không an toàn không thể giải thích được.

Nói cậu sợ bị nhìn, Đàm Mặc lại cảm thấy tên khốn Lạc Khinh Vân này thật đúng là dám làm những chuyện vô liêm sỉ giữa ban ngày ban mặt trên lãnh thổ của người khác sao?

…… Không, có lẽ anh dám thật.

Người không biết xấu hổ là sẽ không để ý ban ngày ban mặt, hơn nữa việc ở trên lãnh thổ của người khác có khi còn thú vị hơn.

Vừa tưởng tượng, Đàm Mặc không nhịn được chửi một câu “Súc sinh”.

Chờ đến khi Lạc Khinh Vân đi ra, vạt áo phông của Đàm Mặc đã nhét vào quần, khiến cậu trông như một thanh niên cao gầy đẹp trai.

Đặc biệt sau khi tắm xong, làn da trắng nõn của Đàm Mặc hơi đỏ lên, sau gáy còn đọng lại vài giọt nước, chắc là cậu chưa lau kỹ. Tóc của Đàm Mặc cũng bị khăn tắm làm rối tung, ngón tay tùy tiện khảy khảy, khiến cậu có khí chất bừa bộn và lộn xộn.

Thay quần áo xong, Đàm Mặc không hề né tránh, ngồi trên ghế giống như một đứa trẻ đang chơi bập bênh, hai chân buông thõng, hai tay đỡ chiếc ghế trước mặt, hất cằm nhìn Lạc Khinh Vân.

Cậu bày ra toàn bộ tư thái “Chỉ để em nhìn anh, nhưng sẽ không cho phép anh nhìn em.”

“Em thật đúng là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho bá tánh đốt đèn mà.” Lạc Khinh Vân buồn cười dùng khăn lông lau nước trên tóc.

đọc tại wordpress abigblackcat

“Anh muốn đốt đèn thì đốt đèn đi. Thoải mái, đừng đốt chính mình là được.” Đàm Mặc thản nhiên nói.

Vốn dĩ cậu là muốn chạy nhưng lại bị hôn quá mạnh khiến Đàm Mặc cảm thấy hụt hẫng nên đành phải nhìn tên này nhiều hơn.

Lạc Khinh Vân mặc dù đội khăn lên đầu nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Đàm Mặc.

Từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy bắp chân của Đàm Mặc.                                                   

Chân cậu rất dài rất mạnh mẽ, lúc muốn mạng người cũng tàn nhẫn làm nhân tâm run sợ, mỗi lần thằng nhóc này có ý đồ khóa cổ mình Lạc Khinh Vân đã cảm nhận qua, đó là một cảm giác uy hiếp thực kỳ diệu, biết rõ thân là dung hợp giả, sức của Đàm Mặc căn bản không thể tạo thành đả kích trí mạng với mình nhưng nhìn thấy cậu phát lực, nhìn thấy đường cong của cậu banh ra, Lạc Khinh Vân liền sẽ cảm thấy mạch máu tựa như bị bóp lấy không thể đẩy máu vào trái tim.

Hiện tại Đàm Mặc cứ như vậy nhìn anh, cuối cùng tầm nhìn của cậu không còn có người khác, tầm mắt chăm chú và ấm áp của cậu nhìn từ sống mũi Lạc Khinh Vân đến đôi môi tưởng chừng như không hung hãn nhưng lại có tính chiếm hữu đáng kinh ngạc của anh, rồi đến hầu kết ẩn chứa sức mạnh, đây là cảm giác mà Lạc Khinh Vân chưa từng trải qua trước đây.

“Em trắng trợn táo bạo nhìn anh như thế mà không cảm thấy không ổn sao?” Lạc Khinh Vân vốn muốn trêu chọc Đàm Mặc, nhưng vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng mình khô khốc, khàn khàn như thể đang bị cháy bỏng.

“Anh ba đầu sáu tay giống Na Tra hả? Hay là anh nữ giả nam trang lăn lộn làm đội trưởng nhiều năm như vậy? Không thì cái anh có em đều có, có gì không muốn cho em xem?” Đàm Mặc cố ý nghiêng về phía trước, như muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Khinh Vân từ dưới chiếc khăn tắm, “Hơn nữa, em đã nhìn thấy rồi, không có gì mới cả.”

Lạc Khinh Vân chạm vào lông mày của Đàm Mặc, bắn nhẹ ra sau, sau đó thong dong cởi khăn tắm, đối mặt với ánh mắt của Đàm Mặc, đầu tiên mặc chiếc quần bó sát nhất, sau đó là quần dài, sau đó là áo phông.

Đàm Mặc ngoắc ngón tay.

Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi: “Làm gì?”

“Anh mặc như thế này người khác sẽ không biết eo của anh rất đẹp.” Giọng Đàm Mặc rất nhẹ, tựa như đang cố ý thì thầm với anh, rõ ràng trong phòng thay đồ không có người nào khác.

“Thật sao?” Lạc Khinh Vân cũng bắt chước giọng điệu Đàm Mặc, nhẹ giọng hỏi.

Nhưng anh biết tim mình đang đập quá nhanh, anh luôn cảm thấy mọi việc Đàm Mặc làm là để trả thù việc anh đã vạch trần nhịp tim của cậu trong phòng tắm quá nhanh.

Đàm Mặc đột nhiên nắm lấy vạt áo phông của Lạc Khinh Vân, không thương tiếc kéo về phía cậu.

Lạc Khinh Vân không ngờ tới, anh căn bản không đứng vững, loạng choạng trước mặt cậu, suýt chút nữa đã đánh ngã Đàm Mặc.

“Giả vờ, anh lại giả vờ nữa đi.” Đàm Mặc cười nói, “Trước đây đẩy anh thế nào cũng không được, bây giờ chỉ cần kéo quần áo cái là có thể ngã xuống à?”

Khi Đàm Mặc ngước đôi mắt sáng ngời như vậy nhìn anh, Lạc Khinh Vân cảm thấy một loại cảm giác thành tựu không thể giải thích được, như thể anh thực sự có được cậu vậy.

“Anh không có giả vờ.” Lạc Khinh Vân nghiêm túc nói.

Đàm Mặc cởi cúc của Lạc Khinh Vân, nhét vạt áo phông vào, thỉnh thoảng đốt ngón tay cậu chạm vào Lạc Khinh Vân như đang đốt lửa khiến Lạc Khinh Vân muốn ấn đầu Đàm Mặc xuống.

Nhưng vẻ mặt Đàm Mặc rất thẳng thắn, không có chút tà niệm, cổ họng Lạc Khinh Vân khô khốc đến phát đau, nhưng anh chỉ có thể bị đối phương im lặng tra tấn.

Sau khi đã sửa sang xong chiếc áo phông, Đàm Mặc cài cúc lại.

Ngay khi Lạc Khinh Vân cảm thấy cuộc tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, Đàm Mặc đã hôn lên nút thắt của anh, trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại có trịnh trọng khó giải thích, như thể cậu đã hôn một thứ gì đó vô cùng trân quý.

Lúc đó, phần điên rồ nhất trong đầu Lạc Khinh Vân đã hoàn toàn lộ ra.

Chóp mũi Đàm Mặc mang theo ấm áp, Lạc Khinh Vân cảm thấy mình sắp phát điên, mọi lý trí dường như đột nhiên bốc hơi.

Nhưng Đàm Mặc nhẹ nhàng đẩy anh ra, hai tay đỡ ghế, lùi lại nói: “Về ngủ đi.”

Cậu vô tâm vô phế mà xoay người, như thể hết thảy vừa rồi chỉ do Lạc Khinh Vân tự mình đa tình.

Lạc Khinh Vân đi theo cậu ra khỏi phòng tắm công cộng, nhìn cậu chào hỏi mọi người trong căn cứ dưới ánh đèn sáng ngời, mỗi nụ cười và mỗi cái gật đầu của Lạc Khinh Vân đều là thói quen, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là Đàm Mặc, và anh cũng không biết người đồng nghiệp cũ đi ngang qua anh là ai.

Ở hành lang ký túc xá, Đàm Mặc gặp một đội viên đã từng kiểm tra thiết bị của mình, Đàm Mặc có thể trò chuyện với anh ta trong năm phút về việc điều chỉnh phạm vi ống kính.

“Tôi nói cho anh biết, độ ẩm môi trường rất quan trọng. Độ ẩm sẽ ảnh hưởng đến lực cản của không khí, đạn bay với tốc độ khác nhau trong không khí có độ ẩm khác nhau.”

“Nhưng tác động không đến mức lớn…chỉ có Inspector các cậu mới cảm nhận được điều này.”

“Chậc, chậc, chậc, ảnh hưởng rất lớn đó! Nếu như chỉ cần giết chết một Indira ở khoảng cách hai đến ba nghìn mét thì không sao, nhưng nếu muốn bắn dung hợp giả thì không thể sai sót chi tiết nào được! ” Đàm Mặc giơ ngón tay cái ra sau để ý bảo dung hợp giả ở cấp bậc của Lạc Khinh Vân.

“Ai da má ơi, cậu đừng không có việc gì lại lấy Đội trưởng Lạc ra ví dụ. Lần trước Inspector của Đội trưởng Trần ở đây nói đùa chút mà lúc kiểm tra chiến đấu cậu ta thiếu chút nữa là ôm chân Đội trưởng Trần khóc lóc thảm thiết đó!” Đội trưởng Trần đối phương nói hẳn là Trần Cửu.

“Ha ha ha! Thật vậy chăng? Vậy ngày đó tôi đấu với Đội trưởng Trần một chút, để anh ta cảm nhận khóc lóc thảm thiết thế nào!”

Lạc Khinh Vân ở bên cạnh lặng lẽ chờ đợi, anh nhìn Đàm Mặc khóe mắt đuôi mày toát ra ý cười, viên đạn đeo trên cổ chính là viên đạn anh đưa cho cậu, Lạc Khinh Vân thậm chí còn biết rõ thứ được giấu bên trong viên đạn là hạt giống Freya.

May mắn thay, hạt giống không ở trong miệng anh.

Bằng không, tình cảm ​​tràn ra sẽ khiến hạt giống này mọc đầy toàn bộ căn cứ và hoa sẽ nở mất kiểm soát.

Đàm Mặc cảm giác được Lạc Khinh Vân đang đợi mình, thế là cậu tạm thời bỏ dở đề tài cùng đối phương, thêm số liên lạc của nhau.

Mỗi bước giữ khoảng cách với cậu đều là một sự tra tấn đối với Lạc Khinh Vân, nhưng Lạc Khinh Vân lại thích thú với sự tra tấn này, như thể anh đang ôm một lọ kẹo trong đó và tất cả kẹo ngọt trong đó đều là của riêng anh, bây giờ anh chỉ cần tìm một nơi không người yên lặng mở nó ra.

Cuối cùng, Đàm Mặc cũng đi tới cửa ký túc xá, vừa dùng dấu tay mở cửa, Lạc Khinh Vân cũng theo sát theo.

“Anh không ngủ được à?” Đàm Mặc quay người hỏi: “Sao anh lại vào cùng em…”

Không ngờ Lạc Khinh Vân đột nhiên một tay bế cậu lên, chợt bay lên không làm Đàm Mặc nhất thời cảm thấy khủng hoảng, thần kinh căng thẳng, cậu vô thức dùng một tay bóp cổ Lạc Khinh Vân, một tay khác ấn xuống mặt anh, sẵn sàng vặn cổ anh bất cứ lúc nào.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại ngửa đầu, không chút phòng vệ mà nhìn cậu, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Muốn hay không?”

“Cái gì muốn hay không?” Đàm Mặc không phản ứng lại lập tức.

“Có muốn anh không?” Lạc Khinh Vân lại lần nữa hỏi cậu.

Đàm Mặc cứng đờ, mà cảm xúc chắc chắn và cuồng nhiệt trong mắt Lạc Khinh Vân cùng khuôn mặt bình tĩnh của anh tạo nên sự tương phản khiến tim người khác đập nhanh hơn.

Mọi thứ sẽ rơi vào vòng xoáy hỗn loạn, vô trật tự, vô tiết chế, nhưng Đàm Mặc phát hiện cậu lại mơ hồ chờ mong.

Máu chảy càng lúc càng nhanh, nhịp tim không còn nhịp nhàng, Đàm Mặc vốn là người giỏi điều chỉnh cảm xúc lại phát hiện mình không thể khống chế được bất cứ điều gì, có một loại sức mạnh nào đó từ khắp người muốn trào ra, ngọn tóc như có dây thần kinh, tê dại một trận.

Hai tay Đàm Mặc đặt lên bả vai Lạc Khinh Vân, không nói lời nào, Đàm Mặc có thể cảm nhận được dục vọng điên cuồng chiếm hữu nhưng lại không có nơi nào bộc phát ra ngoài của đối phương.

Cổ họng cậu giật giật, nói nhỏ “Chờ một chút”.

Sắc mặt của Lạc Khinh Vân tối sầm lại, theo ý anh thì “Chờ một chút” chính là từ chối, Đàm Mặc có lẽ lại muốn chơi dương đông kích tây.

“Anh không muốn chờ.” Giọng nói vừa khàn vừa u ám.

Anh bế Đàm Mặc lên vai, Đàm Mặc đấm mạnh vào vai anh.

“Đáng chết! Em kêu anh chờ một chút là đóng cửa lại mà!”

Lạc Khinh Vân cười, lui nửa bước về phía sau, Đàm Mặc nằm trên vai anh duỗi tay, đẩy cửa đóng lại.

Giờ khắc này, chính là một thế giới khác.

Ngay khi Lạc Khinh Vân đặt Đàm Mặc xuống, Đàm Mặc đã quay lại và cố gắng đẩy Lạc Khinh Vân xuống.

“Em đang làm gì vậy?” Trong mắt Lạc Khinh Vân có nụ cười, trong lòng anh cảm thấy vui sướng vì Đàm Mặc chỉ bảo anh đóng cửa mà không phải cút đi.

“Anh nói làm gì?” Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân, tựa như đang nhìn con mồi của mình.

Chữ “Làm” cắn thật mạnh.

Ngay khi Lạc Khinh Vân muốn đứng dậy, anh phát hiện ra Đàm Mặc đang hấp thụ năng lượng Kepler của mình.

“Em đây là đang phạm quy.” Lạc Khinh Vân cười nói.

“Vậy anh đánh em đi.” Đàm Mặc nhướng mày.

Lạc Khinh Vân dùng ngón tay chạm nhẹ vào lông mi của Đàm Mặc, nghiêm túc nói:  “Anh luyến tiếc.”

Đàm Mặc còn tưởng rằng thứ này cam tâm tình nguyện chịu thua, nghĩ chốc nữa ôn nhu một chút, nhưng trăm triệu lần không ngờ eo bụng Lạc Khinh Vân đột nhiên căng chặt, giây tiếp theo sức bật kinh người, Đàm Mặc thiếu chút nữa bị xốc lên giữa không trung, còn chưa phản ứng lại tên này lấy sức lực lớn vậy đâu ra…… không đúng, phải là eo tên này rốt cuộc phát triển thế nào, đã bị Lạc Khinh Vân nắm lấy bả vai, lúc phản ứng lại thì đối phương đã bao phủ cậu.

“Mẹ nó anh mỗi ngày giả vờ suy yếu chính là vì giờ khắc này đúng không?”

Cổ tay Đàm Mặc bị Lạc Khinh Vân kẹp ngược lên trên, đè lên trên đầu cậu, chiếc áo phông rằn ri bị kéo lên, lộ ra một vòng eo nhỏ ở một bên.

“Anh không có giả vờ, vốn đã có chút yếu đuối. Hơn nữa… không nhu nhược một chút thì em rất thô bạo với anh, không hề dịu dàng chút nào.” Lạc Khinh Vân hung hăng cắn lên chóp mũi Đàm Mặc.

“Ui da tên khốn này!” Đàm Mặc bắt chước Lạc Khinh Vân muốn đảo khách thành chủ, nhưng mà Lạc Khinh Vân không chút lay động, “Anh đi xuống đi!”

“Thật ra em rất thích anh đúng không?” Lạc Khinh Vân chạm nhẹ lên môi Đàm Mặc.

Đàm Mặc dùng sức vặn vẹo cổ tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện tại không thích.”

“Vậy em cứ tiếp tục lấy đi năng lượng Kepler trong người anh cho đến khi cơ thể anh hoàn toàn sụp đổ, lúc đó anh sẽ tin rằng em không thích anh.” Trong mắt Lạc Khinh Vân mất đi biểu hiện giả dối ôn hòa, phần còn lại đều là điên cuồng đã bị áp chế từ khi sinh ra, ngay cả bản thân anh cũng không biết mức độ điên cuồng của mình.

Anh muốn hết thảy, đối với anh mà nói thế giới này đều đáp lại bằng hờ hững, chỉ có Đàm Mặc cho anh sự ấm áp.

Đàm Mặc nhìn Lạc Khinh Vân, cậu nhắm mắt lại hở dài một hơi, “Em thích anh. Nhưng nếu anh dám để cho em khó chịu…… anh nhất định phải chết.”

Đây chính là câu trả lời mà Lạc Khinh Vân đã tha thiết mơ ước từ lâu.

Anh hiểu được sự dung túng của Đàm Mặc đối với mình lúc này.

Đàm Mặc rõ ràng có lòng tự trọng của một cậu bé, cậu muốn chiếm thế thượng phong và tranh giành với kẻ mạnh, nhưng vào lúc này, những thứ này đều không quan trọng bằng Lạc Khinh Vân.

Hạt giống Freya mọc lên điên cuồng, lấp đầy toàn bộ không gian, tiếp tục kéo dài dọc theo các nếp giường, từ vách tường đến trần nhà.

Tình yêu mãnh liệt tràn ngập làm nó sức sống không gì sánh được, những bông hoa vàng nhạt nở rộ.

Đàm Mặc hoàn toàn mất trí, cậu nghi ngờ Lạc Khinh Vân nhất định dùng năng lực đặc biệt với mình.

Khi thiết bị liên lạc trên cổ tay rung lên, cậu thậm chí còn không còn sức nhấc ngón tay lên để mở nó ra.

Cậu nghi ngờ Lạc Khinh Vân không những có thể hấp thu năng lượng trong chai Klein mà còn có thể hút đi sinh lực của cậu.

Ngay sau đó, máy liên lạc của Lạc Khinh Vân cũng vang lên.

“Phải không, dịch dinh dưỡng đã tinh luyện ra rồi à? Được, tôi đã biết, cảm ơn Giáo sư Hà, giờ tôi qua. Đàm Mặc sao? Mấy ngày này quá mệt mỏi, ngủ còn chưa tỉnh. Báo cáo với Thành Trung Tâm cũng không thích hợp với em ấy, để tôi làm.”

Liên lạc kết thúc, Lạc Khinh Vân cúi đầu ôm Đàm Mặc vào trong lòng, hôn nhẹ lên xoáy tóc cậu.

“Cút.” Đàm Mặc chỉ có thể thốt ra một chữ từ trong cổ họng.

Khàn tiếng kèm theo cảm giác mệt mỏi nặng nề.

“Sao em lại tức giận? Hoa Freya nở khắp nơi, chứng tỏ em rất thích.” Lạc Khinh Vân dựa vào bên tai cậu hỏi.

“Kẻ lừa đảo.” Đàm Mặc quay đầu đi, nửa bên mặt vùi vào gối đầu.

Anh mẹ nó đâu ra một chạm là ngã, đâu ra mà cần người bảo vệ, đâu ra mà tên đàn ông nhu nhược hả?

“Anh lừa em cái gì?” Lạc Khinh Vân rõ ràng đồng ý đi qua chỗ Hà Ánh Chi nhưng thoạt nhìn không nóng nảy gì cả.

“Freya có mọc khắp nơi, hoa nở khắp phòng cũng không có nghĩa là do em chứ? Có lẽ là lấy chất dinh dưỡng từ anh đó.”

“Điểm này anh phải thừa nhận.”

“Em muốn đi ngủ, anh cút đi.” Đàm Mặc kéo chăn lên, chỉ lộ ra đỉnh đầu.

đọc tại wordpress abigblackcat

Chờ đến khi Lạc Khinh Vân đi rồi, Đàm Mặc liền ngủ từ hừng đông ngủ tới trời tối.

Màn đêm nặng nề, chỉ có Hôi Tháp ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng.

Đàm Mặc xoa xoa đầu, chậm rì rì ngồi dậy, chăn bông suýt tuột ra nhưng được cậu kéo lại.

Vừa định bước xuống, Đàm Mặc lập tức nhăn mặt đau đớn, sau đó thầm mắng mười tám đời tổ tiên Lạc Khinh Vân.

Cái bộ phận không phải người của tên này chắc chắn là di truyền từ cha anh ta.

Cúi đầu nhìn lại, Đàm Mặc hít một hơi thật sâu.

“Lạc Khinh Vân anh là chó hả? Sao lại gặm loạn khắp nơi thế này!”

Đàm Mặcngả người ra sau, mò mẫm hồi lâu, cuối cùng cũng chộp được bao thuốc lá, lắc ra một điếu đưa vào miệng, nửa nghiêng đầu, vòng khói tràn ra từ môi cậu.

Lạc Khinh Vân thật sự không phải cái thứ gì tốt, ngay từ đầu là biểu hiện giả dối thực ôn nhu biết dỗ dành cậu, đến sau đó quả nhiên không nhịn được, tàn nhẫn đến mức làm Đàm Mặc hoài nghi ngày hôm sau cậu không thấy được mặt trời.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là cậu không thấy được mặt trời ngày hôm sau.
Bình Luận (0)
Comment