Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 95

Nhưng mà không phải tên này đi từ buổi sáng rồi sao, sao trời tối rồi còn chưa về?

Đàm Mặc mở máy liên lạc, thấy được mười mấy tin nhắn.

Hà Ánh Chi: [ nghe nói con tiêu hao quá nhiều tinh lực ngủ chưa đủ giấc, vậy con nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho ta cùng Dì Lục. ]

Giang Xuân Lôi: [ Đội phó Đàm! Cậu có biết Thành Trung Tâm lại muốn phái chuyên gia tới không! Có khi nào sẽ cắt miếng anh không! Nhưng mà không sao cả, Đội trưởng Lạc sẽ cắt miếng bọn họ trước! ]

Lý Triết Phong: [ may mà chúng ta phòng ngừa chu đáo, Khương Hoài Oanh đưa ra kế hoạch hợp tác làm Thành Trung Tâm rất động tâm. ]

Chu Tự Bạch: [ sao anh ngủ lâu vậy? ]

Đàm Mặc nheo mắt, tỉnh ngủ liền phải nghênh đón Thành Trung Tâm thì Đàm Mặc tình nguyện ngủ mãi không dậy.

Cuối cùng lật ra sau thì thấy tin nhắn từ Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân: [ giữa trưa lên ăn không? ]

Không có trả lời chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Lạc Khinh Vân: [ chuyên gia Thành Trung Tâm phái tới lúc này chủ yếu là tới đánh giá tính nguy hiểm của Đào Ngột. Nếu bọn họ tiếp nhận Đào Ngột cũng có nghĩa tin tưởng năng lực của em. ]

Vẫn không trả lời, chứng tỏ Đàm Mặc còn đang ngủ.

Lạc Khinh Vân: [ thật sự quá buồn cười, những chuyên gia đó tình nguyện để Trần Cửu dẫn bọn họ đi xem Đào Ngột với Khu sinh thái của nó cũng không muốn anh đi theo. ]

Vô nghĩa, lúc trước anh thiếu chút nữa xử lý hết chuyên gia Thành Trung Tâm, không nhớ rõ chút nào thật à?

Lạc Khinh Vân: [ còn đau không? ]

Đàm Mặc suýt chút nữa bị tàn thuốc rơi trúng đốt cháy.

“Khụ khụ khụ! Ông đây la hét đau quá mấy lần mà anh cũng không ngừng đó! Bây giờ giả mù sa mưa nhắn tin an ủi cái gì hả!”

Đàm Mặc uống nước ở đầu giường, nhớ tới căn phòng này hình như có một tủ lạnh nhỏ, chắc có Coca đá nhỉ? Ngay khi gót chân chạm đất, cậu thiếu chút nữa khuỵu gối.

May mà cậu có khả năng giữ thăng bằng tốt, cứng rắn có thể đứng vững.

Hóa ra đây chính là ý “Còn đau không?” của Lạc Khinh Vân, suy nghĩ duy nhất của Đàm Mặc lúc này là lấy hết xương cốt của Lạc Khinh Vân ra, sau đó nhẹ nhàng hỏi anh một câu: “Còn đau không?”

Thật vất vả đi tới tủ trước lạnh, mới mở ra là thấy bên trong rỗng tuếch, Đàm Mặc có cảm giác muốn dỡ cái tủ lạnh ra.

Một chiếc tủ lạnh không có Coca đá là một chiếc tủ lạnh không có giá trị tồn tại.

Cậu quay người lại, đang định quay trở lại giường thì tin nhắn của Lạc Khinh Vân lại đến.

[ đêm nay có thể chứ? ]

Đàm Mặc suýt chút nữa bị chính mình nghẹn chết.

Đêm nay có thể hay không anh bị ngu à? Hơn nữa anh có ý gì? Cái thứ này còn có thể làm mỗi ngày sao?

Đàm Mặc nghiêm trọng hoài nghi Lạc Khinh Vân sau khi sử dụng dịch dinh dưỡng quá dư thừa tinh lực.

[ anh đã không còn mới mẻ với em nữa. ] Đàm Mặc dùng miệng lưỡi tra nam nhắn lại, sau đó chui lại vào trong chăn.

Những người đàn ông như Lạc Khinh Vân cực kì không thân thiện với môi trường bởi vì dùng xong rồi liền muốn vứt đi.

Ai ngờ Lạc Khinh Vân nhắn lại thật nhanh.

Đàm Mặc không có hứng thú mở ra, sửng sốt.

Bởi vì kia không phải tin nhắn chữ, mà là một tấm hình.

Trong ảnh, chỉ có cằm của người đàn ông bị chụp lại, cổ anh ta được thu vào cổ áo sơ mi trắng nghiêm ngặt, quân phục Hôi Tháp màu đen tôn lên bờ vai và tấm lưng cân đối hoàn hảo của người đàn ông, Lạc Khinh Vân có một gương mặt nghiêm nghị kỷ luật lại có tâm tính phá hư hết thảy quy tắc.

Quân phục cấm chế của Hôi Tháp mơ hồ lộ ra vài phần ngang ngược của Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc sờ cằm, nhắn lại: [Hình như anh có hơi mới mẻ lại rồi. ]

Ài, người mà, quả nhiên chính là hiệp hội goại hình.

Khuôn mặt không tồi, mông tròn, eo tốt của Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc chính là thích.

Tin nhắn vừa được gửi đi, cửa phòng liền mở ra.

Đàm Mặc vốn dĩ đang nằm xiêu vẹo để thoải mái, cậu sợ là Lý Triết Phong hoặc là Hà Ánh Chi tới thăm, lập tức khẩn trương lên, cơ bắp sau lưng banh ra đau đớn.

Ai ngờ là Lạc Khinh Vân một thân quân phục đã trở lại.

Anh cười đi đến trước mặt Đàm Mặc, nhìn cậu lười biếng, trong ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm.

“Đội phó Đàm, tuy rằng em vẫn luôn nói em không được, nhưng nhìn trạng thái em hiện tại thì anh thấy em rất được.”

Đàm Mặc kéo chăn đắp lên người, sau đó chỉ vào tường nói: “Đứng ở đó, nơi đó sáng sủa.”

“Sau đó thì sao?” Khóe miệng Lạc Khinh Vân càng rõ ràng.

Trong mắt anh có một loại sủng nịnh, để cho Đàm Mặc muốn làm gì thì làm.

“Sau đó anh trước tiên cởi cà vạt ra, kéo ra không đẹp thì anh bị vứt.” trên mặt Đàm Mặc không có ý cười, cậu nghiêm túc.

Đầu ngón tay của Lạc Khinh Vân siết chặt vào chiếc cà vạt và dùng lực nhấc nó lên.

Đàm Mặc cho rằng anh sẽ chậm một chút, cố ý kích thích khẩu vị minh, ai ngờ Lạc Khinh Vân lưu loát kéo cà vạt xuống, toàn bộ quá trình chỉ có âm thanh cà vạt ma sát với cổ áo, “Xoẹt ——” một tiếng, ngắn ngủi mà cọ qua van tim của Đàm Mặc.

Cổ họng cậu vô thức giật giật, ngay khi cậu định nói mình nhìn không rõ cái gì thì Lạc Khinh Vân đã đi đến bên cạnh cậu, đặt tay lên cổ áo anh.

“Tới đây.” Lạc Khinh Vân nói.

“Hả?”

“Anh là của em, nên em đến tháo nó đi.”

“Anh có biết những lời lẽ ngô nghê này chẳng có chút sức hấp dẫn nào không?” Đàm Mặc buồn cười hỏi.

“Em thực sự không muốn tháo nó ra à?”

Quả thực, được quấn chặt trong bộ quân phục giống như một món quà chỉ dành riêng cho Đàm Mặc.

Hoàn toàn thỏa mãn dục vọng độc chiếm của Đàm Mặc.

Đàm Mặc mỉm cười, dùng sức kéo Lạc Khinh Vân lại, Lạc Khinh Vân chống tay bên người Đàm Mặc, lưng duỗi dài thẳng tắp.

“Trước hết nên gỡ ra ở đâu đây?” Đàm Mặc tay kia vén mái tóc trước trán Lạc Khinh Vân, nhìn vào mắt anh.

Lạc Khinh Vân vẫn cười, không nói gì.

“Anh im lặng thế này không thú vị.”

“Một món quà đủ tư cách chờ mở ra sẽ không nói.”

Đàm Mặc buồn cười hỏi lại: “Vậy sao giờ anh còn nói?”

Lạc Khinh Vân quay mặt sang một bên, định hôn Đàm Mặc nhưng lại giữ khoảng cách, như thể đang chờ Đàm Mặc cho phép.

“Bởi vì chủ nhân của anh tịch mịch đó.”

“Bên ngoài món quà này bao bì quá phức tạp, mở ra rất mệt mỏi.” Đàm Mặc đưa hai tay ra sau đầu, lười biếng nhìn Lạc Khinh Vân.

“Ồ, anh hiểu rồi.”

Vốn tưởng rằng Lạc Khinh Vân sẽ biểu diễn cho cậu quá trình mở quà, cái gì đó sẽ càng chậm hơn, càng xấu hổ hơn.

Ai ngờ bóng của Lạc Khinh Vân lập tức rơi xuống, làm Đàm Mặc không ngờ tới.

Lần này, Đàm Mặc đã phải trả giá đắt cho sự dung túng của mình.

Cậu muốn cầu cứu, lại bị đối phương chặn lại thậm chí không thể kêu ra.

Đàm Mặc muốn phản kích, muốn cướp lấy năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân, càng chiếm được nhiều năng lượng, Lạc Khinh Vân càng trở nên tàn nhẫn, nhưng Lạc Khinh Vân không có dấu hiệu suy tàn.

Giáo sư Hà a Giáo sư Hà, ông tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo dịch dinh dưỡng có khi hại chết cháu trai ngoan của ông rồi!

Đàm Mặc cảm thấy cậu sắp tuổi xuân chết sớm, không thể không để A Thái cứu mình.

A Thái bơi ra từ ngón tay Đàm Mặc, tiến về phía bàn tay đang giữ cổ tay Đàm Mặc của Lạc Khinh Vân, đi dọc theo cánh tay của anh đến cổ anh, khoảnh khắc Đàm Mặc nâng cằm lên, A Thái bóp chặt cổ Lạc Khinh Vân, máu hơi rỉ ra, nhưng tên đáng chết này không chịu ngừng, Đàm Mặc lại không thể thật sự để A Thái siết chết anh, cậu cắn răng nước mắt rơi đầy gối.

A Thái rời khỏi cổ Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân chỉ lạnh lùng liếc nó một cái, nó liền bơi đi.

Lạc Khinh Vân chắc cảm thấy nếu anh làm quá mức thì thật sự sẽ bị Đàm Mặc vứt bỏ nên dừng lại trước khi Đàm Mặc ngất xỉu.

Chắc là bởi vì ngủ cả ban ngày nên có ở cùng Lạc Khinh Vân đến nửa đêm thì Đàm Mặc vẫn không thấy buồn ngủ.

Lạc Khinh Vân là một người không dễ có cảm giác an toàn, như hiện tại anh đang ôm trọn Đàm Mặc vào trong ngực, tựa hồ biết Đàm Mặc tỉnh lại có thể sẽ hối hận.

Khi hơi thở của Lạc Khinh Vân dần dần ổn định, Đàm Mặc nghe nhịp tim lên xuống như núi như biển, đột nhiên nghĩ đến trước đây cậu luôn muốn nghỉ hưu, nhưng nếu Lạc Khinh Vân không ở bên cạnh cậu, có lẽ cậu sẽ rất cô đơn.

Loại cô đơn này khác với việc có Lý Triết Phong hoặc là lão Cao đi cùng.

Thật giống như tiếng người ồn ào nhưng cậu đang cô độc ở một thế giới khác.

Đàm Mặc chậm rãi xoay người lại, thấy gương mặt Lạc Khinh Vân ngủ say.

Đàm Mặc mỉm cười, cậu biết Lạc Khinh Vân giả vờ.

Giấc ngủ của tên này rất nông, hoặc là nói anh cũng không thích ngủ. Bởi vì ngủ rồi, ý thức mất chống cự thì rất dễ nghe thấy âm thanh đến từ một thế giới khác.

Đàm Mặc im lặng dựa lên, đầu tiên là hôn nhẹ trên chóp mũi anh.

Lạc Khinh Vân không hề phản ứng, lông mi lặng lẽ rũ xuống.

Đàm Mặc nhìn môi anh, đầu ngón tay gõ gõ lên khóe môi, sau đó khẽ mở ra.

Tên khốn này rất giỏi hôn, hôn đến choáng váng mới ngừng.

Giờ anh lại giả vờ ngoan nữa à? Này thì giả vờ.

Đàm Mặc cố ý nhẹ nhàng thổi một hơi vào khóe môi.

Vòng tay Lạc Khinh Vân siết chặt hơn một chút, nhưng rồi lại thả lỏng, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không thay đổi.

Đàm Mặc cụp mắt xuống, nhìn thấy dấu vết trên cổ anh. Sau khi sử dụng dịch dinh dưỡng, tốc độ hồi phục của anh đã trở nên nhanh hơn.

Vết thương mấy tiếng trước bây giờ chỉ còn là một vạch đỏ.

Nhưng Đàm Mặc vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Ngón tay cậu chạm vào đường vạch đó, không ngờ Lạc Khinh Vân rõ ràng run lên, sau đó nắm lấy tay cậu.

Lạc Khinh Vân không mở mắt mà hạ giọng nói: “Sao lại thích chơi đùa như vậy? Cẩn thận lại chơi ra lửa. Người khóc là em chứ không phải anh đâu.”

Đàm Mặc thừa nhận cậu chính là người mê chơi với lửa, nhưng Lạc Khinh Vân nói “Người khóc là em chứ không phải anh đâu” khiến cho Đàm Mặc khó chịu.

“Anh chờ đấy, về sau anh chính là khóc lóc cầu xin em, em cũng không cho anh.”

Ngoài miệng nói như vậy, Đàm Mặc lại có hơi đau lòng lại sờ soạng vệt đỏ kia, muốn xác định có thật sự khép lại chưa.

Nhưng là không ngờLạc Khinh Vân lại run một chút.

Đàm Mặc bừng tỉnh đại ngộ, nửa ngồi dậy, “Á á á! Em đã biết! Hóa ra chạm vào nơi này sẽ làm anh ngượng ngùng đúng không?”

“Không phải.” Lạc Khinh Vân bắt lấy tay Đàm Mặc, không cho cậu lộn xộn tiếp.

“Thảo nào sau khi A Thái siết chặt anh ngược lại anh càng thần kinh hơn! Anh nói anh có phải có vấn đề không hả?”

“Vấn đề gì?”

“Ha ha ha, anh thích bị người……”

Đàm Mặc còn chưa nói xong đã bị đối phương ngăn chặn.

Chiếc gối chẳng mấy chốc đã ướt đẫm nước mắt của ai đó.

Sau khi Đàm Mặc biến mất ba ngày, cậu cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Theo yêu cầu của các chuyên gia Thành Trung Tâm, Đàm Mặc cần phải trải qua hàng loạt kiểm tra.

Chỉ là lần này tổ chuyên gia hiển nhiên rất tôn trọng Đàm Mặc và Lạc Khinh Vân, thậm chí còn thông báo trước cho bọn họ về việc lấy mẫu, hỏi ý kiến ​​của bọn họ.

Chẳng hạn trước khi lấy mẫu máu, cơ thể Đàm Mặc đã được đánh giá và xác định cậu không có vết thương, sức khỏe tốt trước khi yêu cầu lấy máu.

Khi Đàm Mặc ra khỏi phòng y tế thì thấy Hà Ánh Chi cực kì nghiêm túc nhìn báo cáo xét nghiệm của cậu.

“Chú Hà, làm sao vậy? Nhìn chú như con bị bệnh nguy kịch vậy?”

“Không, con rất khỏe mạnh. Hoạt động tế bào và chức năng cơ thể của con đang ở trạng thái đỉnh của nhân loại. Ý chú là nhân loại, không phải dung hợp giả. Không có dấu hiệu ăn mòn năng lượng Kepler trong cơ thể con, con vẫn hoàn toàn là nhân loại. Nhưng thân là nhân loại con lại có thể điều khiển năng lượng Kepler. Đây thực sự là một điều tuyệt vời. Giống như một phép màu vậy.” Hà Ánh Chi thở dài.

“Con cũng phép màu Chú Hà tạo ra.” Đàm Mặc thò lại gần xem, phát hiện một phần não của mình trên màn hình quét hiện ra màu đỏ, “Chú Hà, đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ đầu con cũng có thứ gì như Khương Hoài Oanh?”

Hà Ánh Chi liếc Đàm Mặc một cái, “Bộ phận này của não đang hoạt động, có nghĩa là lượng dopamine của con tiết ra rất lớn, gần đây tâm trạng của con rất sung sướng nhỉ.”

Đàm Mặc có thể trước mặt người khác không biết xấu hổ, nhưng trước mặt Hà Ánh Chi cậu vẫn có hơi đỏ tai.

“Sau khi nhóm đánh giá đã xem xét thông tin của con, họ vẫn muốn xác nhận con với tư cách là một nhân loại, thực sự có khả năng chiến đấu cấp độ Kepler không?”

“Cho nên bọn họ muốn tìm người thử con một chút sao?” Đàm Mặc hứng thú sờ sờ cằm.

“Ừm, không phải Lý Triết Phong, cũng không phải Chu Tự Bạch, càng nhất định không phải Lạc Khinh Vân.” Hà Ánh Chi nói.

“Ai bảo bọn họ chung đám với con chứ.” Đàm Mặc buông tay.

Hà Ánh Chi gõ ngón tay lên mặt bàn hai lần: “Vậy con đi đi. Họ đang đợi con ở phòng huấn luyện Hôi tháp của Bắc Thần.”

Ngay khi Đàm Mặc quay người đi về phía cửa, giọng nói của Hạ Anh Chi lại vang lên.

“Cẩn thận chút, đừng để bị lừa.”

“Con biết rồi, chú đừng lo lắng.”

Rất nhiều người đến phòng huấn luyện, trong đó có người phụ trách Hôi Tháp thành phố Bắc Thần Liêu Nguyên Băng, thậm chí thành phố Ngân Loan cũng phái người tới.

Đàm Mặc nhìn thấy Chu Tự Bạch và Lý Triết Phong trong đám người. Quen tay đập tay với họ.

“Còn sống à? Tôi còn tưởng cậu thật sự muốn mỹ nhân ở bên, từ đây quân vương bất tảo triều chứ.” Lý Triết Phong liếc mắt nhìn cậu.

“Thôi đi, cậu mới là mỹ nhân, tên kia là ma quỷ.”

Lý Triết Phong rũ mắt xuống, nhìn thấy xương quai xanh của Đàm Mặc một chút, mỉm cười nói: “Cậu không phải thích muốn chết à? Cái gì mà ấm trà xứng nắp trà. Vương bát cùng đậu xanh bắt mắt nhất.”

“Cậu mới vương bát đậu xanh.” Đàm Mặc tức giận dùng cùi chỏ đụng vào đối phương, sau đó mới chú ý tới Chu Tự Bạch có hơi yên lặng, “Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy?”

“A? Không có gì. Có lẽ từ khi đến nơi mới tôi ngủ không ngon, hơi dị ứng.” Chu Tự Bạch cười nói.

“Cậu? Dị ứng? Chỗ nào đâu? Cho tôi xem.”

Đàm Mặc phát hiện Chu Tự Bạch không chỉ hơi yên lặng mà tinh thần cũng không tốt lắm, cả người đều có vẻ héo, cậu giơ tay lên sờ trán Chu Tự Bạch.

“Dung hợp giả thì sao phát sốt được chứ?” Chu Tự Bạch buồn cười gỡ tay Đàm Mặc xuống.

Đàm Mặc phát hiện đầu ngón tay cậu ta hơi có vết nhũn, “Này sao lại thế này?”

“Đây là dị ứng đó. Thật là ngứa.” Chu Tự Bạch nói xong lại muốn nghiền ngón tay.

“Chậc, cậu đừng cào. Ở đây hình như có những vết phồng rộp nhỏ, nếu cậu gãi sẽ bị nhiễm trùng. Chốc nữa cậu đến đội ngũ y tế của Bắc Thần nhìn xem, nhờ họ kê ít thuốc.”

”Không phải chuyện lớn. Tôi vốn dĩ cũng là xuất thân đội y tế. Chẳng lẽ đội y tế của Bắc Thần lợi hại hơn tôi sao.” Chu Tự Bạch cười cười.

Lúc này phía sau vang lên một tiếng ho.

Đàm Mặc vừa quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn mặc quần áo ngụy trang, cậu thoạt đầu hơi giật mình, sau đó điên cuồng chạy tới.

“Lão Cao——”

Cao Chích không có biểu cảm gì ấn đầu Đàm Mặc, nhưng ý cười trên mặt vẫn như cũ.

Trông anh như một ông bố đang đón con ở cổng trường tiểu học.

“Làm gì! Nhiều người ở đây thế này, đứng đắn một chút!”

Hoàng Lệ Lệ khoanh tay bước tới và dùng đầu gối đá vào lưng Đàm Mặc, “Thằng nhóc cậu được đó, nhìn thấy Đội trưởng Cao là như chó con nhìn thấy bánh bao thịt, cậu có nghĩ tới cảm nhận của những người khác không hả?”

“Đạ mú, lão Hoàng của tôi cũng tới!”

Xưng hô “Lão Hoàng” quả nhiên làm Hoàng Lệ Lệ hành hung cậu một hồi.

Đàm Mặc vừa ngước mắt liền thấy Lạc Khinh Vân đút túi đứng trong đám người, mỉm cười nhàn nhạt.

Mà nhóm chuyên gia từ Thành Trung Tâm đã tới rồi. Lúc này Đàm Mặc có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Những người này không ai giống những học giả yếu đuối trong phòng nghiên cứu, có người đeo kính nhưng trên mặt vẫn có vết sẹo, nhìn tư thế đứng thì chắc chắn họ đã từng ở trong đội thực địa trước đây.

“Bọn họ đều là những học giả đã từng nghiên cứu sinh thái học Kepler. Để có được dữ liệu sinh học Kepler trực quan nhất, bọn họ đều là những tinh anh nghiên cứu mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết.” Chu Tự Bạch đi đến chỗ Đàm Mặc, đến gần cậu thì thầm.

Đàm Mặc gật đầu, hiện tại Hôi Tháp mới xem như lấy ra một chút thành ý, không giống lần trước đánh giá Lạc Khinh Vân có vượt rào không, phái một đám quan liêu ngu xuẩn lại đây.

Lần này chuyên gia dẫn đầu họ Âu Dương, trên mặt không có một chút biểu cảm, hơn nữa thân cao lưng rộng, ít nhất phải 190 cm. Ông không hề có khí chất hào hoa phong nhã, ngược lại có khí tràng hồn hậu có thể trấn trụ hoàn cảnh.

Ông đi đến trước mặt Đàm Mặc, trên cổ đeo thẻ hành nghề ghi tên Âu Dương Thành, danh hiệu là giáo sư.

Âu Dương Thành  đi thẳng vào vấn đề mà không hề giới thiệu hay hàn huyên.

“Bọn họ đều nói cậu là hy vọng của nhân loại, cậu có được thân thể nhân loại rồi lại có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh, cậu có thể thông qua Lạc Khinh Vân lấy năng lượng từ nguồn gốc năng lượng chân chính. Như vậy xin cho chúng tôi kiến thức một chút, một nhân loại có được năng lượng Kepler rốt cuộc có mấy phần năng lực.”

Khóe môi Đàm Mặc hơi cong lên, mấy ngày trước cậu cùng Lạc Khinh Vân long trời lở đất, Lạc Khinh Vân sợ Đàm Mặc tắt thở nên đã truyền năng lượng Kepler cho cậu.

Bây giờ Đàm Mặc chỉ cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, có thể đánh bại bất cứ ai.

“Đối thủ của tôi là ai?” Đàm Mặc nghiêng đầu.

“He he, là tôi. Đội phó Đàm, tôi cũng sẽ không lưu tình nha.” Giọng Trần Cửu truyền đến.

Đàm Mặc cười toe toét, “Đội trưởng Trần à, vừa lúc thừa dịp hôm nay luận bàn một chút. Nhân tiện, anh mua bảo hiểm y tế chưa?”

Trần Cửu nở nụ cười, “Hôi Tháp hiện tại nào dám không trả bảo hiểm y tế cho chúng ta chứ? Bảo hiểm tàn tật cũng có mà. Nhưng mà Đội phó Đàm, cậu phải rào trước với Đội trưởng Lạc đi thôi.”

“Rào trước cái gì?”

“Nếu tôi không cẩn thận làm bị thương tay chân nhỏ bé của cậu, cậu ta đừng tìm tôi tính sổ là được.” Trần Cửu vừa hoạt động cổ tay vừa nói.

Đàm Mặc cũng bắt đầu cử động vai lưng, nếu là Trần Cửu, trận đấu này còn có thể thú vị được chút.

Lạc Khinh Vân bình tĩnh trả lời: “Nếu anh làm tay chân nhỏ bé của em ấy bị thương thì tôi xé nát bộ xương già của anh.”

Trần Cửu mỉm cười, không cần Lạc Khinh Vân nói, Trần Cửu đã nhìn ra tới hai người này tuyệt đối có vấn đề, đặc biệt là rõ ràng Lạc Khinh Vân có phòng đơn, nhưng mấy ngày nay đều là từ trong phòng Đàm Mặc ra tới.

Hôm nay trước mặt mọi người thử một lần, xem đi xem đi, đôi cẩu nam nam này chạy đến thành phố Bắc Thần bọn họ rải cẩu lương.

Âu Dương Thành lại bỏ thêm một câu: “Quên nói, đây không phải đấu cận chiến. Đội trưởng Trần có thể sử dụng năng lực Kepler.”

“Năng lực của Trần Cửu cùng hệ với Hồ Cấm, dính vào thi cốt cũng không nhất định có thể giữ được. Âu Dương Thành cũng không phải là cố ý chứ?” sắc mặt Chu Tự Bạch trở nên khó coi.

Lý Triết Phong vỗ vỗ vai cậu nói: “Cậu cũng đừng xem thường Đàm Mặc. Cậu đã quên, là cậu ấy đưa tôi đi gặp Nguồn gốc năng lượng Kepler, làm tôi có thể đốt cháy một cây Cây Phù Tang. Đàm Mặc nhất định cũng có biện pháp đối phó Trần Cửu.”

Những người khác cũng đang nghị luận sôi nổi.

Hoàng Lệ Lệ lo lắng nói: “Trần Cửu kia là nhân vật số một ở thành phố Bắc Thần đó. Đàm Mặc dù thế nào cũng là nhân loại, sao có khả năng đánh thắng được Trần Cửu?”

Cao Chích nhỏ giọng nói: “Thành Trung Tâm dám làm thí nghiệm này thì bọn họ cũng có lý do. Có lẽ hiện tại Đàm Mặc đã không phải Đàm Mặc lúc trước cô biết.”

Những người khác cũng đang nhỏ giọng nghị luận, cho đến khi Âu Dương Thành giơ tay lên ý bảo thí nghiệm sắp bắt đầu.

Hiện trường trở nên yên lặng khẩn trương.

Mọi người không hẹn mà cùng lui về phía sau, tránh bị năng lực của Trần Cửu ngộ thương.

Đàm Mặc và Trần Cửu đứng đối diện nhau.

Trần Cửu mấy ngày nay mệt mỏi, chưa kịp cạo râu ở cằm, trông có vẻ luộm thuộm.

Trái lại Đàm Mặc sau khi đến thành phố Bắc Thần gần như không nhìn thấy mặt trời, toàn thân rất trắng, cả người lộ ra cảm xúc như ngọc, vô thức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trần Cửu vẻ mặt nghiêm nghị, chủ động tấn công Đàm Mặc.

Anh đã sớm muốn lĩnh giáo năng lực của Đàm Mặc, rốt cuộc điều gì đã khiến một người đàn ông đứng trên đỉnh cao như Lạc Khinh Vân bị khuất phục đến vậy.

Cú đấm này vung lên không trung thì chuyển sang trạng thái bán lỏng, đó chính là khả năng của quỳnh tương.

Nó sượt qua má Đàm Mặc, Đàm Mặc nguy hiểm né tránh, nhưng quỳnh tương bất ngờ tạt thẳng vào mặt.

Chỉ có dung hợp giả mới có thể thấy rõ động tác né tránh của Đàm Mặc, cậu một tay chống mặt đất chổng ngược nhảy lên, nện gót chân xuống giữa không trung, mục tiêu chính là đầu của Trần Cửu, khí thế ngàn quân.

Cho dù toàn thân Trần Cửu có thể biến thành quỳnh tương thì não của anh ta cũng sẽ không biến thành một khối hồ nhão chứ?

Một kích nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, tốc độ Trần Cửu thu hồi quỳnh tương không đuổi kịp tốc độ gót chân Đàm Mặc, anh chỉ có thể chật vật nghiên, gót chân Đàm Mặc nện lên vai anh.

“Y……”

Hoàng Lệ Lệ quay đầu đi chỗ khác, Ngô Vũ Thanh che kín đôi mắt, bọn họ đều cảm thấy đau đớn thay Trần Cửu.

Trần Cửu loạng choạng lùi về phía sau, nhưng cánh tay lại hóa thành quỳnh tương vờn qua, thế  mà lại khiến khuôn mặt của Đàm Mặc bị che khuất.

Mọi người đều muốn tiến lên, nhưng Lạc Khinh Vân lại giơ tay ngăn cản Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch.

“Nhìn xem.”

Bọn họ phát hiện mặt Đàm Mặc căn bản không bị ăn mòn, giữa lớp thạch và da mặt vẫn còn một khoảng hở chứ chưa dán lên hoàn toàn.

Nhưng đây không phải là Trần Cửu nhân từ, mà là anh chỉ có thể làm được như vậy.

Khi anh và Đàm Mặc nhìn nhau, Trần Cửu nhìn thấy trong mắt Đàm Mặc có ngọn lửa sáng ngời, giống như một ngôi sao xa xôi ở một không gian khác, tràn đầy năng lượng và kết nối với vô số sinh linh nhỏ bé vô biên.

Mà Đàm Mặc, dưới sự bảo hộ của sức mạnh này, Trần Cửu phát hiện năng lực của mình đã bị một kết giới vô hình chặn lại trước mặt Đàm Mặc.

Điều quan trọng nhất là các dòng năng lượng không ngừng tràn ra từ cơ thể Đàm Mặc, kết nối với một người khác.

Trần Cửu phát hiện người kia chính là Lạc Khinh Vân đang đứng bên ngoài im lặng quan sát.

Năng lượng giữa hai người hình thành một vòng lặp độc đáo, mà Trần Cửu ở bên trong vòng năng lượng này, Trần Cửu không thể thi triển năng lực cảm giác tựa như lĩnh vực Kepler của anh bị đoạt lấy.

Anh khó có thể tin, chẳng lẽ nói Đàm Mặc thật sự thông qua Lạc Khinh Vân để sử dụng năng lực Kepler của cậu ta?

Ở đây Lý Triết Phong có thể nhìn thấy rất rõ dòng năng lượng vì anh đã được kết nối với nguồn gốc năng lượng Kepler.

Mà Chu Tự Bạch mơ hồ có thể cảm nhận được trong không gian này có thứ gì đó gợn sóng, mỏng manh hơn xúc tu thần kinh của cậu nhưng lại chứa đựng năng lượng càng mạnh mẽ hơn.

Cậu vô thức giơ tay lên nhẹ nhàng di chuyển trong khoảng không, đầu ngón tay dường như có thứ gì đó phản ứng lại.

“A, a, tôi thật hâm mộ anh đó, Đội trưởng Lý. Anh khẳng định có thể cảm giác được Đàm Mặc làm cái gì, nhưng tôi lại chỉ biết năng lực của Trần Cửu bị anh ấy trói buộc.” Chu Tự Bạch rầu rĩ nói.

“Không phải năng lực của Trần Cửu bị cậu ấy trói buộc, mà là bị Lạc Khinh Vân trói buộc.” Lý Triết Phong nhìn về phía Lạc Khinh Vân, hai người nhìn nhau.

Lúc đối chiến với Cây Phù Tang, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch thiếu chút nữa ngã vào răng nanh đằng xà, Đàm Mặc cũng không có chạm vào Lý Triết Phong mà Lý Triết Phong đã bị mang vào thế giới Kepler.

Đối với Lý Triết Phong mà nói, đó là tinh thần thể tiến hóa, đối với Đàm Mặc cũng vậy.

Việc trao đổi năng lượng và thậm chí là sự kết nối năng lực giữa cậu và Lạc Khinh Vân không còn cần đến sự tiếp xúc vật lý nữa mà chỉ cần sự kết nối của các dòng năng lượng.

Lúc này, Đàm Mặc cùng Trần Cửu lâm vào giằng co, mọi người xem đều rất khẩn trương.

Ngô Vũ Thanh nhìn Lạc Khinh Vân, anh phát hiện vẻ mặt Lạc Khinh Vân lãnh đạm, hai tay đút túi quần.

Trần Cửu hòa tan bàn tay còn lại thành quỳnh tương, chảy xuôi xuống đất, cố bám vào chân Đàm Mặc, một khi chạm vào sẽ ăn mòn quần của Đàm Mặc, xuyên qua da thịt của cậu, gây tổn thương cực lớn.

Trần Cửu vốn chỉ muốn thử năng lực của Đàm Mặc rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng không ngờ thử biến thành đấu thật.

Đến bước này, Trần Cửu chỉ hy vọng Đàm Mặc có thể chủ động nhận thua.

Ai ngờ Lạc Khinh Vân bỗng nhiên lên tiếng: “Em có thể thông qua nguồn gốc năng lượng để thu lấy năng lực của Đội trưởng Lý.”

Vừa nói xong, tất cả mọi người sợ ngây người.

“Thu lấy năng lực của Đội trưởng Lý? Thiệt hay giả?”

“Đội trưởng Lý? Là đội trưởng đội hai thành phố Ngân Loan Lý Triết Phong sao?” Liêu Nguyên Băng đang bàng quan nhìn Cao Chích đứng bên cạnh.

“Ừm, đúng.”

“Mượn thế nào?”

Đàm Mặc được nhắc nhở, cậu tập trung cảm nhận nguồn gốc năng lượng trong không gian chiều cao, trong khi Lý Triết Phong lại có cảm giác đặc thù từ vận mệnh chú định, như thể đang hít thở hơi thở của Đàm Mặc, nhịp tim dần dần hòa hợp với Đàm Mặc.

Đây chính là sự đồng cảm giữa các tinh thần thể được kết nối với nguồn gốc năng lượng!

Lý Triết Phong bị một lực nào đó kéo lại, vô thức bước về phía trước một bước.

Mà Đàm Mặc nâng tay lên, búng tay một cái.

Một hạt màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện trên đầu ngón tay của cậu, khi hạt này rơi vào quỳnh tương do tay trái Trần Cửu tạo thành, ngọn lửa màu đen kêu lách tách và bùng cháy.

“A ——” Trần Cửu kinh hô một tiếng, đôi tay nháy mắt từ trạng thái quỳnh tương chuyển hóa trở lại thân thể nhân loại.

Hắc Hỏa nháy mắt dập tắt.

“Mẹ nó, đó là năng lực gì thể? Đó là Hắc Hỏa hả? Pháo hoa trong thế giới Kepler à?”

“Nghe nói chính là năng lực đốt rụi Cây Phù Tang! Nhưng tôi nghe nói đó là năng lực độc nhất của đội trưởng đội hai thành phố Ngân Loan Lý Triết Phong mà!”

Những người đến từ đội hiện trường của thành phố Bắc Thần đều tham gia thảo luận sôi nổi.

Những người như Ngô Vũ Thanh, Giang Xuân Lôi biết năng lực của Lý Triết Phong đều nhìn sang, thậm chí họ còn nghi ngờ Hắc Hỏa vừa rồi có phải là do đội trưởng Lý phóng ra hay không.

Nhưng Lý Triết Phong hai tay tự nhiên buông xuống, căn bản không hề động đậy.

Đàm Mặc đi tới, đang định đỡ Trần Cửu đứng dậy, Trần Cửu nghĩ đến cảm giác bị thiêu đốt tận xương vừa rồi, vô thức lùi về phía sau.

“Người anh em, không cần. Khoảng cách an toàn, khoảng cách an toàn a!”

Vẻ mặt Trần Cửu làm Đàm Mặc bật cười.

Đàm Mặc cũng là lần đầu tiên thông qua cộng cảm tinh thần thể để sử dụng năng lực của Lý Triết Phong.

Nói cách khác, phàm là tinh thần thể kết nối cùng Nguồn gốc năng lượng Kepler đều là có thể cảm giác lẫn nhau, thậm chí thực hiện trao đổi năng lượng.

Như vậy từ mặt chiến lược mà nói thì nếu cậu có thể kết nối nhiều dung hợp giả với nguồn gốc năng lượng hơn thì sức chiến đấu của họ sẽ tăng lên rất nhiều, việc tiến vào căn cứ Linh Hào một lần nữa sẽ không quá mạo hiểm.

Nguồn gốc cơ hóa chỉ có thể điều động sinh vật cơ hóa để công kích bọn họ, đây là một loại kiểm soát và khống chế.

Nhưng Nguồn gốc năng lượng Kepler lại có thể phá vỡ tư duy, logic và thậm chí cả chủng loại, cho phép các tinh thần thể đồng cảm và thậm chí trao đổi năng lượng.

Này không phải quan hệ chinh phục cùng bị chinh phục, cũng không tồn tại bất kì khống chế gì cả, mà là hình thành một  tổng thể trong đó năng lượng và tinh thần lưu động lẫn nhau.

Đàm Mặc ngước mắt nhìn đội ngũ chuyên gia đang đánh giá tình hình bên ngoài sân. Cậu bắt được tia kinh hỉ và khao khát điều chưa biết trong mắt Âu Dương Thành.

“Vừa rồi Hắc hỏa thật sự là năng lực cậu sử dụng sao?” Âu Dương Thành hỏi.

Đàm Mặc giơ tay lên búng ngón tay lần nữa, những hạt vàng từ từ rơi xuống, rơi thẳng xuống mũi giày Âu Dương Thành.

“Tích tích” một tiếng, một tia lửa điện nhỏ bật lên và nhanh chóng tắt đi.

Âu Dương Thành nhìn Đàm Mặc, lại nhìn Lý Triết Phong đối diện, Lý Triết Phong vẫn chưa từng động đậy.
Bình Luận (0)
Comment