Hạ Diệp Chi cảm thấy điểm quan tâm của Mạc Đình Kiên không đúng lắm.
Cho dù cô thật sự đi gặp Thẩm Sơ Hoàng, nhưng lúc này đáng lẽ anh phải chú ý tới bản kết quả xét nghiệm ADN hơn mới đúng chứ?
Hạ Diệp Chi cố nhịn: “Ừ.”
“Em xem lời anh nói như gió thoảng bên tai à?” Mạc Đình Kiên đặt bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN sang một bên, gương mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô.
“Chúng ta tạm thời không nói chuyện này.” Bây giờ Hạ Diệp Chi chỉ muốn biết bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN này rốt cuộc có phải là của Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Phong không.
Nhưng Mạc Đình Kiên biểu hiện ra sự cố chấp lạ thường: “Không nói xong chuyện này, anh sẽ không nói với em chuyện khác.”
“Đúng, em thật sự gặp mặt Thẩm Sơ Hoàng, nhưng cũng vì có chuyện nghiêm túc mà.” Hạ Diệp Chi kiên nhẫn giải thích với anh: “Em chỉ nói chuyện một lát, ăn một bữa cơm, cũng chẳng có gì…”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên càng thêm thâm trầm: “Còn ăn cơm với nhau à?”
Hạ Diệp Chi phát hiện hình như mình không nên thành thật như thế, không cần nói tỉ mỉ như thế.
“Chỉ là ăn bữa cơm mà thôi.” Hạ Diệp Chi mím môi, cẩn thận chú ý tới phản ứng của Mạc Đình Kiên.
“À.” Mạc Đình Kiên cười lạnh: “Lần trước em đi cùng anh ta tham dự bữa tiệc, lần này là cùng nhau ăn cơm. Lần sau nữa thì sao? Các người tính làm gì với nhau nữa?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên nói lời này có hơi quá đáng rồi.
Cô vẫn muốn biết được bí mật có liên quan đến nhà họ Mạc từ chỗ của Thẩm Sơ Hoàng. Mà Thẩm Sơ Hoàng nói cho cô biết, cô mời anh ta ăn bữa cơm cũng không có gì đáng trách.
“Em và anh ta không làm gì cả, bọn em…”
Mạc Đình Kiên trực tiếp cắt ngang lời giải thích của Hạ Diệp Chi: “Nhanh như vậy đã thành “bọn em” rồi sao? Quan hệ giữa em và anh ta đúng rất nhanh nhỉ!”
“Mạc Đình Kiên, anh còn như vậy nữa là em sẽ giận đấy!” Hạ Diệp Chi không chịu nổi nhất chính là việc Mạc Đình Kiên động một chút sẽ ghen tuông vô nghĩa.
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói: “Anh đã tức giận rồi.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô cảm thấy lúc này Mạc Đình Kiên tẻ con giống như một con nít.
“Được rồi, chúng ta nói một chút về chuyện bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN đi.” Hạ Diệp Chi kéo tay anh.
Cô vừa cầm tay Mạc Đình Kiên đã bị anh lật lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cảm giác trong lòng bàn tay ấm áp, mềm mại, gương mặt Mạc Đình Kiên mới tốt hơn một chút.
Anh cúi xuống nhìn Hạ Diệp Chi, giọng điệu vẫn hơi lạnh: “Em đã suy nghĩ tới chưa? Vì sao Thẩm Sơ Hoàng biết được mối quan hệ giữa Trần Tuấn Tú và anh?”
Quan hệ của Mạc Đình Kiên và Trần Tuấn Tú vẫn không được nói ra ngoài.
Cho nên Thẩm Sơ Hoàng không biết được quan hệ giữa Mạc Đình Kiên và Trần Tuấn Tú mới đúng.
Nhưng Thẩm Sơ Hoàng lại biết Trần Tuấn Tú là người nhà họ Mạc.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát mới nói: “Có thể anh ta ngẫu nhiên mới biết được thôi?”
Mạc Đình Kiên nhướn mày: “Một mình anh ta gặp tất cả ngẫu nhiên như vậy, sao anh ta không đi mua vé xổ số đi, nói không chừng có thể trúng gần mười lăm nghìn tỷ đi.”
Có đôi khi, cái miệng này của Mạc Đình Kiên thật sự có thể độc chết người.
Hạ Diệp Chi tò mò hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nói: “Có người cố ý bày mưu tính kế cho Thẩm Sơ Hoàng, bảo anh ta đưa bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN này đến trong tay chúng ta.”
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên nói có lý.
“Vậy người này sẽ là ai?” Hạ Diệp Chi còn tưởng mình lấy được kết quả xét nghiệm so sánh ADN này là tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó, nhưng không ngờ chuyện trái lại càng lúc càng phức tạp hơn.
Mạc Đình Kiên nhíu mày, không nói gì.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN một lúc mới nói: “Bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN này là thật sao? Một người trong đó thật sự là Trần Tuấn Tú à?”
Mạc Đình Kiên cũng nhìn bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN nhưng không lập tức trả lời.
Lúc tết, khi ở trong nhà cổ, Mạc Gia Thành nghe được câu chuyện giữa anh và Trần Tuấn Tú đã nói với anh, khoảng thời gian đó Trần Tuấn Tú thường ra vào bệnh viện.
Sau đó Mạc Đình Kiên cũng phái người đi thăm dò, quả thật đã điều tra ra được Trần Tuấn Tú làm xét nghiệm so sánh ADN nhưng không có để lại manh mối.
Trần Tuấn Tú làm rất cẩn thận, xử lý rất sạch sẽ, không để lại chút vết tích nào.
Cho dù không lấy được bản kết quả xét nghiệm so sánh ADN, trong lòng Mạc Đình Kiên cũng có một chút suy đoán.
Chỉ có điều, sau đó Hạ Diệp Chi lại xảy ra chuyện nên anh không có cơ hội đi xác nhận suy đoán này mà thôi.
Một lát sau, Mạc Đình Kiên mới trầm giọng nói: “Có phải là của Trần Tuấn Tú và ông ta hay không, làm so sánh ADN sẽ biết thôi.”
Từ trong lời nói của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi nghe ra được anh đã sớm nghi ngờ điều này rồi.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát nói: “Em đi lấy tóc của Trần Tuấn Tú. Gần đây, em hay tới đoàn làm phim, sẽ thường đi tới phim trường nên cơ hội gặp phải Trần Tuấn Tú cũng tương đối nhiều.”
Mạc Đình Kiên còn chưa lên tiếng, Hạ Diệp Chi đã biết được anh sẽ từ chối đề nghị của cô.
Hạ Diệp Chi cướp lời anh nói: “Cứ quyết định như vậy đi, em không chấp nhận sự phản đối của anh. Được rồi, chúng ta ngủ thôi.”
Cô nói xong lại nằm xuống, kéo chăn qua đầu, che mình kín mít.
Mạc Đình Kiên nhìn cái chăn nhô lên thì thò tay kéo: “Đừng che nữa.”
Hạ Diệp Chi bị lôi ra ngoài chăn, lộ ra nửa cái trán.
Mạc Đình Kiên bật cười, duỗi tay giật chăn lại, sau đó chen vào trên giường phía sau lưng cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác hơn là dịch vào bên kia giường.
Cô vừa dịch về phía trước, Mạc Đình Kiên lại giống như keo da trâu, cũng dịch theo sát bên cạnh cô, không chịu rời ra.
“Anh đừng dựa vào gần như vậy, nóng lắm.”
Cho dù mở điều hòa nhưng rốt cuộc đang là mùa hè, nhiệt độ trên người Mạc Đình Kiên lại cao, dính vào cô giống như một lò lửa vậy.
Mạc Đình Kiên chỉ nói một câu khiến Hạ Diệp Chi liền không cử động nữa, ngoan ngoãn giống như một con mèo.
Anh nói: “Bảy giờ sáng mai anh phải tới công ty.”
Bây giờ đã hơn hai giờ, bảy giờ Mạc Đình Kiên đi tới công ty thì còn phải thức dậy sớm hơn. Nói cách khác, tối nay anh chỉ có thể ngủ được gần năm tiếng.
Đối với hai người bây giờ, cứ lẳng lặng ôm nhau ngủ một giấc bình yên đã không dễ dàng gì.
Sau khi Mạc Hạ bị người đánh tráo, trộm đi, Hạ Diệp Chi vẫn ngủ không ngon.
Buổi tối, cô thường xuyên tỉnh lại, thời gian ngủ cũng không nhiều.
Khi trời sắp sáng, Mạc Đình Kiên bên cạnh vừa động đậy, Hạ Diệp Chi đã tỉnh lại.
“Em ngủ thêm đi, không cần phải để ý tới anh đâu.” Mạc Đình Kiên nhận thấy Hạ Diệp Chi tỉnh lại liền nghiêng đầu hôn phớt lên mặt cô.
Anh dậy, Hạ Diệp Chi cũng dậy theo.
Khi Mạc Đình Kiên lấy cà vạt từ trong tủ quần áo ra, Hạ Diệp Chi leo đến cuối giường nhận lấy cà vạt trong tay anh.
Cô vừa giúp anh thắt cà vạt, vừa khẽ căn dặn: “Anh đừng làm quá mệt, chú ý sức khỏe đấy.”
Cho dù tối hôm qua chỉ ngủ gần năm tiếng, nhưng vẻ mặt Mạc Đình Kiên không hề có chút mệt mỏi nào, trái lại nhìn rạng rỡ, rất có tinh thần.
Cô lại nghĩ tới vết thương của Mạc Đình Kiên do bị đạn bắn.
Cho dù cô luôn cảm thấy cơ thể Mạc Đình Kiên giống như làm bằng sắt, nhưng trong lòng cô biết rất rõ ràng, vứt bỏ vòng ánh sáng trên đầu thì anh cũng chỉ là một người bình thường.
Chỉ có điều anh có năng lực chịu đựng hơn người thường.