Nhà họ Mạc cho anh thân phận và hào quang, nên muốn anh đóng góp trả lại.
Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, cũng không có bất công tuyệt đối.
Nếu lấy được càng nhiều, thì sẽ phải trả giá càng nhiều.
Mạc Đình Kiên hơi cúi người cho bằng Hạ Diệp Chi, đôi mắt đen chăm chú dán trên mặt Hạ Diệp Chi, giọng nói mang theo một chút ý cười: “Đột nhiên quan tâm anh vậy sao?”
Hạ Diệp Chi không trả lời anh ngay lập tức, mà cẩn thận giúp anh thắt lại cà vạt, sau đó lại cẩn thận sửa sang lại một hồi, mới giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh mà nói: “Em vẫn rất quan tâm anh, nên anh cũng phải yêu quý sức khỏe mình.”
“Ừm.”. Mạc Đình Kiên gật đầu.
Sau đó, anh đưa tay chỉ môi mình, ra hiệu Hạ Diệp Chi cho một cái hôn tạm biệt.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, cô chưa đánh răng, không muốn hôn anh.
Mạc Đình Kiên làm gì để ý nhiều như vậy, liền bắt lấy môi cô mà hôn.
Lúc buông cô ra, đáy mắt anh xẹt qua ý tưởng trêu đùa: “Một nụ hôn có mùi.”
Hạ Diệp Chi nắm quả đấm nhỏ đấm lên người anh.
Anh không né không tránh, cười cười để cho cô đánh hai cái hả giận, rồi mới đi ra cửa.
Hạ Diệp Chi tới bên cửa sổ, nhìn ô tô của anh rời đi, lúc xoay người chuẩn bị tới phòng tắm, mới nhớ ra Mạc Đình Kiên chưa ăn sáng.
Trước đây lúc bọn họ ở biệt thự trên sườn núi, Mạc Đình Kiên đều ăn sáng ở nhà rồi mới ra ngoài.
Giờ anh chỉ sống một mình, chung cư không có người giúp việc, cũng không biết sáng sớm đi làm có ăn sáng không.
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút, nhắn tin cho Thời Dũng, để anh ta mua bữa sáng cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên tới công ty đi làm, mà cô cũng phải dọn dẹp sửa sang lại một chút, chuẩn bị đi tới phim trường.
Hạ Diệp Chi rửa mặt xong, lái xe trở về nhà của mình.
Làm cho mình một bữa sáng đơn giản, cô vừa ăn vừa xem Facebook của Trần Tuấn Tú, xem có thể tìm được hành trình của Trần Tuấn Tú từ Facebook của anh ta không.
Đã lâu cô không xem qua Facebook của Trần Tuấn Tú.
Trước đây, Trần Tuấn Tú tùy tiện lập ra một Facebook, bình luận bên dưới phần lớn khen anh ta.
Hạ Diệp Chi tiện tay mở ra một trang Facebook, phát hiện phía dưới có một nửa đều mắng anh ta.
Từ khi Trần Tuấn Tú hủy hợp đồng với công ty truyền thông Thịnh Hải, độ hot và sự nổi tiếng cũng không giảm xuống, chỉ có điều nhận được nửa khen nửa chê.
Trong đó anh ta và Hạ Hương Thảo ở bên nhau, là nguyên nhân căn bản khiến đại bộ phận fan quay lưng.
Fan của Trần Tuấn Tú rất nhiều, mấy năm nay công ty truyền thông Thịnh Hải duy trì hình tượng cá nhân của anh ta quá tốt. Khoảng thời gian đó truyền ra nhiều bê bối như vậy, lại cùng Hạ Hương Thảo ở bên nhau, không có công ty giải trí Thịnh Hải giúp anh ta phần quan hệ công chúng, tự nhiên một bộ phận lớn fan biến thành antifan.
Vì vậy ngay cả Hạ Diệp Chi, đơn giản lấy góc độ của một fan mà nói, những thứ này đã đủ để cô quay lưng với Trần Tuấn Tú đến chết già rồi.
Trước đây Trần Tuấn Tú rất là nổi tiếng, còn bây giờ thì nổi tiếng với scandal.
Cả người đầy scandal, nhưng cũng vẫn nổi tiếng.
Gần đây Trần Tuấn Tú đăng mấy tin trên Facebook, đều là quay quảng cáo, còn tuyên truyền một bộ phim.
Nhìn poster mà anh ta đăng, có vẻ là phim cổ trang.
Hạ Diệp Chi mở bình luận phía dưới, phát hiện phía dưới có người bình luận: “Hôm nay tôi thấy ảnh đế của phim trường, chụp trộm một tấm không được rõ ràng, cực kì hài lòng…”
Phía dưới bình luận này còn rất nhiều bình luận.
“Là phim trường thành phố Hà Dương sao?”
“Đúng vậy, chỉ có điều không biết bộ phim này quay bao lâu, có chút chờ mong lần sau lại vô tình gặp lại ảnh đế Trần..”
“Hâm mộ quá, tôi cũng muốn đi xem ảnh đế ngoài đời.”
“Một thứ bỏ đi có gì đáng xem.”
“Nhặt người phụ nữ bị bị người ta chơi nát về….”
Phía sau còn một đống bình luận mắng Trần Tuấn Tú, Hạ Diệp Chi cũng lười xem tiếp, chỉ lưu lại bức ảnh của người bình luận đầu tiên.
Lúc cô lái xe đến phim trường, liền đem bức ảnh kia cho Tần Thủy San xem: “Có thể nhìn ra đây là đâu không?”
Phim trường thành phố Hà Dương đặc biệt lớn, Hạ Diệp Chi không quá quen, cũng chỉ có thể hỏi Tần Thủy San.
Tần Thủy San cũng tự nhiên nhận ra người kia là Trần Tuấn Tú, hỏi: “Cô muốn tìm Trần Tuấn Tú sao?”
“Không phải, có chút chuyện khác, muốn qua bên đó xem.” Hạ Diệp Chi không nói thật.
“Ừm, chỗ này…”. Tần Thủy San nói cho cô một ví trí sơ lược.
Hạ Diệp Chi tạm biệt Tần Thủy san, liền tới nơi Trần Tuấn Tú đóng phim.
Lúc tìm tới nơi đó, Hạ Diệp Chi mới phát hiện muốn tìm thấy Trần Tuấn Tú ở chỗ này quả thực khó như lên trời, bởi vì – quá nhiều người.
Cứ như vậy, muốn gặp được Trần Tuấn Tú, còn không bằng đi tìm Hạ Hương Thảo còn nhanh hơn.
Hạ Diệp Chi chờ ở bên ngoài thật lâu, đích thực không nhìn thấy Trần Tuấn Tú.
Xem ra biện pháp này không thể thực hiện được, thật sự chỉ có thể tìm Hạ Hương Thảo mới có thể gặp Trần Tuấn Tú mà thôi.
Hạ Diệp Chi vừa quay đi vừa nghĩ làm sao mới tìm được Hạ Hương Thảo.
Cô nhớ hôm qua ở nhà ăn vô tình gặp được Hạ Hương Thảo, hay là qua đó thử xem?
Hạ Diệp Chi nghĩ vậy, liền lái xe đến phòng ăn hôm qua.
Cô ngồi xuống một bàn trống gần cửa, sau khi gọi món, vẫn nhìn chằm chằm cửa.
Vô cùng trùng hợp chính là cô lại gặp được hai người Trần Tuấn Tú và Hạ Hương Thảo.
Phong cách mặc quần áo của Hạ Hương Thảo vẫn không thay đổi, là kiểu trễ ngực như cũ – kiểu váy liền áo, cả người đều dính vào người Trần Tuấn Tú, yểu điệu nói với anh ta cái gì đó.
Vẻ mặt Trần Tuấn Tú vẫn ôn hòa trước sau như một, tùy ý để Hạ Hương Thảo dính trên người anh ta, không thiếu kiên nhẫn cũng không ghét bỏ, thỉnh thoảng cũng cong môi cười một cái.
Anh ta cong môi nở nụ cười, Hạ Hương Thảo giống như bị anh ta hớp mất hồn, đôi mắt đều sáng lên.
Trước đây, Hạ Diệp Chi rất khó tưởng tượng ra lúc Hạ Hương Thảo thực tâm yêu một người sẽ có bộ dạng gì.
Nhưng giờ cô phát hiện, mặc kệ Hạ Hương Thảo có bao nhiêu độc ác, cô ta vẫn là một cô gái.
Lúc một cô gái yêu một chàng trai, đều giống nhau.
Hai người đi tới phòng bao.
Hạ Hương Thảo đi trước muốn tiến vào phòng bao, lúc Trần Tuấn Tú đi phía sau muốn vào phòng bao, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng Hạ Diệp Chi.
Lúc anh ta quay đầu lại, Hạ Diệp Chi vội vã nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng cánh tay chống mặt, làm bộ mình đang xem điện thoại.
Một lát sau, khi cô quay đầu lại xem, phát hiện Trần Tuấn Tú đã vào phòng bao.
Trần Tuấn Tú lúc nãy hẳn đã nhìn thấy cô.
Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, dù sao mục đích của cô chính là muốn lấy được tóc của Trần Tuấn Tú.
Sau khi đồ Hạ Diệp Chi gọi được mang lên, cô cố ý ăn rất chậm.
Rốt cuộc đợi được Trần Tuấn Tú ra khỏi phòng bao, đi đến phòng vệ sinh.
Hạ Diệp Chi liền vội vàng đứng lên.
Cô sợ mất dấu Trần Tuấn Tú, cố ý nhanh bước chân hơn.
Chỉ có điều, lúc cô quẹo qua, lại không thấy bóng dáng Trần Tuấn Tú đâu cả.
Lúc này, phía sau có người vỗ vai cô.
Cô bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tuấn Tú ngậm một điếu thuốc.
Trên mặt anh ta mang theo ý cười nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em tìm tôi sao?”
Hạ Diệp Chi chỉ đơ người trong nháy mắt liền lấy lại bình tĩnh: “Không có, tôi đi đến phòng vệ sinh.”