Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, âm thanh gần như run rẩy hỏi Trần Tuấn Tú: “Con gái tôi đâu?”
Bây giờ Trần Tuấn Tú hoàn toàn là người điên rồi.
Nếu như Mạc Hạ bị Trần Tuấn Tú và Mạc Đình Phong cùng nhau giấu đi, cô không dám tưởng tượng kẻ điên như Trần Tuấn Tú sẽ làm gì với Mạc Hạ.
Mạc Hạ còn nhỏ như vậy.
Nghe vậy, Trần Tuấn Tú tỏ vẻ bừng tỉnh: “Bánh bao nhỏ đó à?”
Trong lòng Hạ Diệp Chi căng thẳng, trái tim như bị người ta bóp chặt, hít thở cũng trở nên hơi khó khăn: “Anh biết nó ở đâu sao?”
“Tôi đương nhiên biết, bởi vì đứa bé là do tôi bắt cóc đi…” Nói đến đây, bản thân lại phủ nhận: “Cũng không đúng, tôi đưa ra chủ ý này với Mạc Đình Phong, đứa bé là ông ta sai người bắt cóc, nhưng cuối cùng lại bị tôi mang đi, còn đứa bé ở đâu…”
Anh ta ngừng nói, đưa tay sờ mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, muốn tránh đụng chạm của anh ta, nhưng bây giờ cô đang bị trói vào ghế, dù quay đầu cũng vẫn không tránh được bàn tay của Trần Tuấn Tú.
Bị cô né tránh, Trần Tuấn Tú tức giận, đột nhiên nắm cằm cô: “Muốn biết đứa bé ở nơi nào, trừ phi vợ chồng hai người cùng chơi trò chơi với tôi, nếu tôi vui vẻ…”
Đột nhiên “ầm” một tiếng, cửa nhà kho bị người ta đẩy ra.
Ngay sau đó, âm thanh trầm thấp của Mạc Đình Kiên truyền đến: “Trần Tuấn Tú!”
Trần Tuấn Tú và Hạ Diệp Chi đồng thời nhìn cửa nhà kho.
Mạc Đình Kiên vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, dáng vẻ công bộc của nhân dân, đầu tóc rối bù, tay áo sơ mi dúm dó xắn lên, cả người phờ phạc.
Ánh mắt anh dừng trên bàn tay đang nắm cằm Hạ Diệp Chi của Trần Tuấn Tú, mắt đen híp lại, trầm giọng nói: “Mày buông cô ấy ra.”
Nghe vậy, Trần Tuấn Tú lập tức buông lỏng tay, ngồi dậy nhìn Mạc Đình Kiên, tâm trạng có vẻ rất tốt: “Như mày mong muốn.”
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lo lắng kêu một tiếng: “Mạc Đình Kiên.”
Mạc Đình Kiên đảo mắt nhìn cô, ánh mắt chạm tới cái cằm hơi sưng đỏ của cô, đó là chỗ Trần Tuấn Tú vừa nắm.
Ánh mắt anh sầm xuống, quay đầu nhìn Trần Tuấn Tú: “Tao đã tới rồi, mày hãy thả Hạ Diệp Chi ra.”
Trần Tuấn Tú từ từ ngồi xuống ghế, cười nhạt: “Tao có nói mày đến thì sẽ thả người đàn bà của mày ra sao? Tao nhớ tao chỉ nói, mày muốn nói chuyện với cô ta thì tự mình tới.”
Vẻ mặt Mạc Đình Kiên bình tĩnh, lên tiếng: “Cần điều kiện gì thì mày mới thả người.”
“Tao ra điều kiện à?” Trần Tuấn Tú khá thích thú: “Chúng ta cũng xem như anh em, tao tặng Hạ Hương Thảo cho mày nhé, mặc dù đầu óc có chút vấn đề nhưng công phu trên giường rất cao.”
Hạ Diệp Chi không kìm được lớn tiếng mắng: “Trần Tuấn Tú anh điên rồi.”
“Tôi và Đình Kiên nói chuyện, em đừng xen vào.” Trần Tuấn Tú quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi.
Lập tức, liền có vệ sĩ cầm một con dao găm dí vào cổ Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi gấp đến mức hốc mắt đỏ lên, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào: “Mạc Đình Kiên, Trần Tuấn Tú đã hoàn toàn điên rồi, anh không cần quan tâm đến anh ta.”
Mạc Đình Kiên cũng không hề nhìn Hạ Diệp Chi, chỉ hờ hững nói: “Có thể, mày ra điều kiện gì tao cũng đồng ý.”
“Thấy mày có thành ý như vậy, tất hiên tao phải cho mày cơ hội thể hiện rồi.” Dứt lời, Trần Tuấn Tú phất tay.
Ngay lập tức Hạ Hương Thảo được người ta áp giải ra.
Hạ Hương Thảo nhắm hai mắt, xem ra đã hôn mê.
“Làm cô ta tỉnh lại.” Trần Tuấn Tú lạnh nhạt nói.
Lập tức, anh ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ là mười một giờ, mày và Hạ Hương Thảo hãy đi sở tư pháp đăng ký, sau đó tiết lộ thông tin cho truyền thông, tao sẽ thả Diệp Chi, thế nào?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu với Mạc Đình Kiên: “Không.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn cô, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua đã lập tức dời mắt: “Tao đồng ý.”
“Tôi không cho phép.”
Lại có một âm thanh từ ngoài cửa truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn, thì thấy Mạc Đình Phong vội vàng chạy tới.
“Tuấn Tú, cậu đây là làm càn, cậu muốn Đình Kiên cưới người phụ nữ này, cậu khiến sau này người nhà họ Mạc chúng ta làm sao ngẩng mặt lên ở thành phố Hà Dương này.” Mạc Đình Phong vừa nói, vừa chỉ vào Hương Thảo.
Trần Tuấn Tú cười đến quỷ dị: “Cũng được, không cho Đình Kiên cưới người phụ này, vậy thì ông hãy đem việc giữa ông và em gái ruột bảo bối của ông tiết lộ cho truyền thông, ông hãy chọn một?”
“Cậu…” Mạc Đình Phong không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ nói như vậy, tức giận xanh mặt.
Lúc này, Hạ Hương Thảo đã tỉnh lại.
Cô ta mơ màng nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Trần Tuấn Tú: “Tuấn Tú…”
Trần Tuấn Tú quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô ta: “Đừng sợ, không phải em vẫn muốn gả vào gia đình quyền thế sao, gả cho Mạc Đình Kiên em hài lòng không?”
“Cái gì?” Hạ Hương Thảo kinh ngạc nhìn Trần Tuấn Tú: “Anh đang nói cái gì? Em không lấy ai cả, em chỉ muốn ở cùng anh.”
Dứt lời, cô ta nhào đến bên người Trần Tuấn Tú.
Dường như Trần Tuấn Tú đã sớm đoán được, anh ta lui về sau một bước, khiến Hạ Hương Thảo vồ hụt, ngã xuống thẳng mặt đất.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú chỉ lạnh nhạt nói hai chữ: “Nghe lời.”
Hạ Hương Thảo lắc đầu: “Em không…”
Lúc này chỗ Hạ Diệp Chi bị trói là ở phía sau tất cả mọi người, ngoài Mạc Đình Kiên sự chú ý của người khác đều tập trung ở trên người Trần Tuấn Tú và Hạ Hương Thảo.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Đình Kiên, cô ngồi thẳng người, nhân dịp người bên cạnh cầm dao găm dí vào cô không chú ý, mạnh mẽ đứng dậy.
Dao găm sắc bén rạch một vết thương cực sâu trên vai cô, máu tươi lập tức trào ra.
“Hạ Diệp Chi!”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên đột biến, nhấc chân chạy tới phía cô.
Nhưng Trần Tuấn Tú mang theo rất nhiều người, anh mới chạy được một nửa đã bị chặn lại.
Từ khi Mạc Đình Kiên đến nơi này, vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, anh ra tay đánh nhau với vệ sĩ của Trần Tuấn Tú.
Nghe tiếng, Trần Tuấn Tú xoay đầu lại thì nhìn thấy áo sơ mi trắng trên người Hạ Diệp Chi đã bị máu nhuộm hơn một nửa.
Hạ Diệp Chi mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, trong mắt không hề che giấu sự chán ghét Trần Tuấn Tú: “Trần Tuấn Tú, không phải anh muốn bắt tôi để ép Mạc Đình Kiên sao? Nếu như tôi chết rồi, anh còn gì để mặc cả với anh ấy đây?”
Sắc mặt Trần Tuấn Tú trầm xuống, nhưng anh ta nhanh chóng nhếch môi: “Cô chết rồi thì còn có con gái các người.”
“Thật sao?” Hạ Diệp Chi cũng cười: “Trần Tuấn Tú sao anh ngu xuẩn như, hay là anh cảm thấy tôi ngu xuẩn hơn, nếu như có thể sử dụng Mạc Hạ uy hiếp được Mạc Đình Kiên, anh còn bắt cóc tôi làm gì? Anh đã trực tiếp dùng Mạc Hạ để uy hiếp anh ấy rồi.”
Dứt lời, ý cười trên mặt Hạ Diệp Chi thì càng sâu, từng chữ sắc như dao: “Nếu anh còn ép anh ấy thì thay tôi nhặt xác đi.”
Sắc mặt Trần Tuấn Tú hết sức khó coi.
Anh ta không nói gì, quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên và vệ sĩ còn đánh nhau phía bên kia.
Trần Tuấn Tú mang đến ba bốn mươi vệ sĩ, nhưng bây giờ đã ngã một nửa, mà Mạc Đình Kiên vết thương chằng chịt nhưng càng đánh càng hung ác.