Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 346

Lúc này, có đàn em chạy đến bên cạnh Trần Tuấn Tú nói: “Anh Trần, cứ tiếp tục như vậy, người của chúng ta căn bản không đánh lại anh ta.”

Trần Tuấn Tú thu hồi ánh mắt trên người Mạc Đình Kiên lại, còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Sau đó, Thời Dũng và Cố Tri Dân đưa người xông vào.

Vừ nhìn thấy Mạc Đình Kiên, Thời Dũng kêu lên: “Cậu chủ.”

Sắc mặt Trần Tuấn Tú sầm xuống, giơ tay nói: “Rút lui.”

Trước khi đi, anh ta còn muốn mang Hạ Diệp Chi đi, nhưng Mạc Đình Kiên đã xuyên qua đám người lao đến.

Thời Dũng và Cố Tri Dân đều dẫn người theo tới, trong lúc nhất thời hiện trường trở nên hết sức hỗn loạn.

Hạ Diệp Chi mất máu quá nhiều, mặt mũi tái nhợt, lúc này đã hơi hoa mắt chóng mặt.

Cô cảm thấy có người giúp mình đè vết thương trên bờ vai xuống, bàn tay đó hình như còn đang run rẩy.

Sau đó anh gọi một tiếng: “Hạ Diệp Chi.”

Âm thanh này cô rất quen thuộc, là Mạc Đình Kiên.

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, cô không nhìn rõ mặt Mạc Đình Kiên lắm.

Âm thanh của Hạ Diệp Chi hơi suy yếu: “Đừng làm việc Trần Tuấn Tú bảo anh làm… anh ta chỉ muốn… hủy hoại… anh…”

Lúc đầu Trần Tuấn Tú có cuộc sống hoàn chỉnh, nhưng đến khi biết thân thế bản thân lại chọn tự hủy hoại mình, khiến cuộc sống của bản thân rối loạn, bây giờ còn muốn kéo Mạc Đình Kiên xuống nước.

Hoặc là nói, bây giờ Trần Tuấn Tú muốn tất cả mọi người đều trở nên đau khổ như anh ta.

Trần Tuấn Tú đã điên thật rồi.

Âm thanh của Mạc Đình Kiên khàn khàn khác thường: “Đừng nói nữa, anh đưa em đi bệnh viện.”

Anh đưa tay tháo sợi dây trên người Hạ Diệp Chi ra, bế cô lên.

Hạ Diệp Chi dựa vào ngực anh, hơi híp mắt, khẽ ngửi ngửi, hỏi: “Anh bị thương rồi à? Em ngửi thấy mùi máu tươi.”

“Anh không bị thương, là em bị thương.” Mạc Đình Kiên vừa nhanh chóng đi ra ngoài, vừa nói chuyện với cô.

“Nhưng mà trên người anh…” Vết thương của Hạ Diệp Chi vẫn còn đang chảy máu, lúc này đã không chịu được sắp ngất đi.

“Đừng nói chuyện.”

Thời Dũng vội vàng nghênh đón: “Cậu chủ.”

Thấy quần áo trên người Mạc Đình Kiên rách tả tơi, vết thương trên cánh tay to nhỏ chi chít, cậu ta do dự một chút rồi lên tiếng: “Cậu chủ, hay là… để tôi?”

“Không cần.” Mạc Đình Kiên không hề dừng lại, đi thẳng qua người cậu ta.

Thời Dũng tiến lên thay Mạc Đình Kiên mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra, rồi vòng lên phía trước lái xe.

Nhìn qua gương chiếu hậu, cậu ta nhìn thấy Mạc Đình Kiên ôm Hạ Diệp Chi không nhúc nhích.

Mạc Đình Kiên cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Hạ Diệp Chi, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt anh.

Lúc này, Thời Dũng nghe thấy Mạc Đình Kiên nói: “Lái nhanh một chút.”

“Vâng.” Thời Dũng vội thu tầm mắt lại.

Thời Dũng lái xe đến bệnh viện của tập đoàn Mạc thị.

Hạ Diệp Chi được đưa vào phòng phẫu thuật, Mạc Đình Kiên đứng bất động ở cửa.

Thời Dũng lên tiếng thăm dò: “Cậu chủ, trên người cậu bị thương rồi, để tôi gọi người băng bó cho cậu một chút.”

Mạc Đình Kiên cũng không nói gì.

Thời Dũng hiểu Mạc Đình Kiên, nên tất nhiên hiểu nếu như Hạ Diệp Chi không được đưa ra bình an thì Mạc Đình Kiên sẽ không thể rời đi.

Lúc lâu sau, cậu ta nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Mạc Đình Kiên truyền đến: “Cậu hãy đi nhà cũ một chuyến, đừng để bất kỳ ai rời khỏi đó.”

Thời Dũng hơi cúi đầu đáp: “Vâng.”

Sau đó, lập tức vội vàng rời đi.

Nhà cũ nhà họ Mạc.

Sau khi nhân dịp hỗn loạn chạy trốn khỏi nhà kho bỏ hoang, Mạc Đình Phong không đi thẳng tới sân bay, mà trực tiếp gọi điện thoại cho Mạc Liên.

Nhưng không biết Mạc Liên đang làm gì, không hề nghe máy.

Ông ta đành phải cắn răng về nhà cũ của nhà họ Mạc một chuyến.

Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cũng chưa ly hôn. Bây giờ Hạ Diệp Chi bị thương, xem ra Mạc Đình Kiên rất quan tâm cô, lúc này chắc không có hơi sức đâu mà để ý tới ông ta.

Vừa nghĩ vậy, trong lòng Mạc Đình Phong bình tĩnh một chút.

Ông ta muốn về nhà cũ nhà họ Mạc, dẫn Mạc Liên cùng ra nước ngoài, trời cao nước xa, ông ta cũng không tin Mạc Đình Kiên còn có thể tìm được ông ta.

Đến nhà cũ, vừa vào cửa, ông ta đã phát hiện trong nhà có vẻ yên tĩnh khác thường.

Ông ta gọi một tiếng: “Mạc Liên!”

Ông ta chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến một loạt âm thanh không rõ ràng lắm. Đi đến chỗ phát ra âm thanh, ông ta mới nhìn thấy Mạc Liên dẫn theo một đám người giúp việc đang nấu ăn trong bếp.

“Anh, anh về rồi.” Mạc Liên quay đầu, mỉm cười với ông ta.

Mạc Đình Phong đi về phía trước, kéo tay bà ta đi ra phía ngoài: “Mau đi cùng anh.”

Mạc Liên không muốn đi cùng ông, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Đình Kiên đã biết tất cả mọi chuyện rồi.” Vẻ mặt Mạc Đình Phong bình tĩnh, thấp giọng nói với bà ta.

Sắc mặt Mạc Liên đột biến, không dám tin nhìn ông: “Cái gì? Anh đã nói… tất cả rồi ư?”

“Chúng ta đi mau, nó lòng dạ độc ác nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Mạc Đình Phong nóng nảy nhìn bốn phía, lần nữa kéo tay Mạc Liên muốn đi ra ngoài.

Mạc Liên lắc lắc đầu: “Em không đi.”

“Nếu em không đi thì…”

Thời Dũng dẫn người tiến vào ngắt lời Mạc Đình Phong: “Ngài Mạc muốn đi đâu?”

Mạc Đình Phong lạnh lùng nói: “Cậu quản được tôi đi đâu sao? Cậu cùng lắm chỉ là một con chó Đình Kiên nuôi, cậu đâu có tư cách quản tôi?”

Vẻ mặt Thời Dũng không hề thay đổi: “Có một số người còn chẳng bằng con chó.”

Lập tức, Thời Dũng liếc mắt với đàn em phía sau, để họ đuổi tất cả người giúp việc trong nhà ra ngoài.

“Đình Kiên ở đâu?” Mạc Liên hất tay Mạc Đình Phong ra, đi đến trước mặt Thời Dũng hỏi.

Thời Dũng không trả lời bà, chỉ dặn dò: “Đưa ngài Mạc và bà Trần trở về phòng nghỉ ngơi.”

Nói là đưa, thật ra là áp giải về phòng đóng cửa lại.

Mạc Đình Phong nửa đời trước cũng coi là hô mưa gọi gió: “Các người đây là giam người trái phép, tôi phải báo cảnh sát”

Thời Dũng cười cười, giọng châm biếm: “Ngài Mạc không biết sao, có một vị cảnh sát hình sự năm đó tham gia giải quyết vụ án bắt cóc bà chủ, vẫn luôn chú ý tới vụ án năm đó, cậu chủ chỉ cần lộ ra nội dung liên quan tới vụ án năm đó một chút…”

Mạc Đình Phong cả đời quan tâm danh dự và quyền lực, nghe Thời Dũng nói như vậy, sắc mặt ông ta lập tức trở nên xám xịt.

Ông ta biết, nếu mình rơi vào tay Mạc Đình Kiên chắc chắn không có kết cục tốt.

Mạc Đình Kiên đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, cảm giác dài như một thế kỷ cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.

Bác sĩ vừa ra, Mạc Đình Kiên đã bước nhanh đến trước mặt ông ta, giọng căng thẳng hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”

Quần áo trên người Mạc Đình Kiên rách nát còn chưa thay, cũng bị thương, dáng vẻ nhìn hơi chật vật, nhưng khí thế trong ánh mắt anh vẫn khiến người ta rung động.

Bác sĩ khẽ run rẩy: “Chúng tôi đã phẫu thuật khâu lại vết thương cho cô Hạ, cô ấy…”

Hạ Diệp Chi đã được đẩy ra.

Mạc Đình Kiên vọt tới, thấy Hạ Diệp Chi nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, đôi mắt đen hiện lên ánh sáng khát máu: “Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”

Bình Luận (0)
Comment