Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 53

Edit: Mây

Beta: Sam

 

Giữa trưa trước giờ tan tầm, bỗng có đợt náo động giữa nhân viên tập đoàn họ Lam.

Không có chuyện gì khác, chẳng qua họ đang cầm trong tay món quà “nhỏ” nhân dịp kết hôn.

Nói nhỏ không nhỏ, đó là một chiếc hộp pha lê dài khoảng 25cm, xung quanh được bọc bằng giấy mạ vàng, bên ngoài được bọc viền và dải lụa cùng màu. Mở dải lụa ra, xuyên qua pha lê có thể thấy bên trong là những món quà đủ loại kiểu dáng.

Một chai nước hoa thuộc thương hiệu mỹ phẩm của tập đoàn họ Lam, có cả sữa dưỡng thể và kem dưỡng da tay dành cho mùa đông, còn có một lọ nến thơm màu trắng hình hoa cam.

Đáy hộp được lót lụa trắng, bên ngoài những món quà được trang trí từ lông vũ, trông vừa tinh xảo vừa tao nhã.

Sở dĩ nói là thiết kế riêng, vì đóng gói của nước hoa, sữa dưỡng thể và kem dưỡng da tay không phải là phong cách mà bọn họ sản xuất, nó đều là mẫu mã mới. Tất cả những thứ này có ý nghĩa của nó, chỉ có nhân viên của bộ phận mới được nhận.

Toàn bộ được bài trí một cách đặc biệt, dù là dùng hộp pha lê để đóng gói hay là những món quà nhỏ ở bên trong đều không chứa bất kỳ dấu ấn cá nhân nào của cô dâu và chú rể. Không ai muốn đồ mình dùng có ảnh hay tên của một người nào khác.

Chỉ có một thứ duy nhất, mỗi hộp sẽ có một tấm thẻ nhỏ, phía trên viết vài dòng:

Trên thế giới này chỉ có một Lam Vãn Thanh đã là vợ của tôi. Từ nay về sau, cô ấy là điểm yếu và cũng là áo giáp của tôi.

—— Ôn Tư Sâm

Một câu nói không che lấp được sự mạnh mẽ của cô, cũng thể hiện được sự “mãn nguyện” của anh.

Nhờ món quà nhỏ này, những người chưa kết hôn ở tập đoàn nhất là những cô gái trẻ đều bị mua chuộc hoàn toàn. Thậm chí, có người còn không ngại phiền đăng ký một tài khoản Weibo là “Hội viện trợ của vợ chồng Ôn Vãn”.

Ban đầu, họ đăng ảnh chụp món quà và tấm thẻ, fan chỉ có vài người, ai ngờ sau một bữa cơm trưa, fan đã tăng lên đến hơn 3000.

Ngoài nhân viên của tập đoàn họ Lam, chắc chắn còn nhiều sinh viên của Đại học Đông Thành, bởi bình luận không thiếu mấy từ “giáo sư Ôn của chúng ta”.

Ở dưới Weibo còn có người gắn một liên kết, bấm vào là trang Teiba của Đại học Đông Thành.

Bài đăng hot nhất được đẩy lên đầu vào tháng 10 năm nay, đầu đề ghi: “Trước kia nói đau lòng thay bạn gái của giáo sư Ôn, mặt có đau không?”

Ảnh chụp từ lúc Lam Vãn Thanh trở về từ vùng Trung Đông, sau đó đến trường tìm anh, khi anh đứng ở cổng trường tiễn cô thì bị sinh viên chụp được, đầy đủ mọi khoảnh khắc từ nắm tay đến ôm hôn.

Một trong những bình luận mới nhất được đẩy lên đầu tiên, đó là một tài khoản mới được đăng ký vào sáng sớm, tên Ôn Tư Sâm.

Trả lời chỉ có một câu: Hiện tại cô ấy không còn là bạn gái của tôi, mà là bà Ôn. 

Một bài đăng trên Weibo và một bài khác nữa liên tục nổi trên mạng, buổi chiều khi tan tầm, số fan “Hội viện trợ của vợ chồng Ôn Vãn” đã lên 10.000 người.

Một tháng hơn không ở công ty, buổi tối Lam Vãn Thanh tăng ca đến gần 10 giờ, khi tan làm mới nghe được từ chỗ Diệp Phong Hoa. Lúc này cô đang ngồi trong xe Ôn Tư Sâm, lướt điện thoại xem những tấm ảnh bị “chụp lén” một cách say sưa. 

Vừa xem vừa cảm thán cao thủ đời thường.

“Không ngờ mọi người chụp ảnh em khá đẹp.”

Nói đến cùng Lam Vãn Thanh là phụ nữ, ảnh chụp không có “tác dụng phụ” gì, thứ đập vào mắt đầu tiên luôn là mình trông như thế nào trước ống kính.

Giọng cô thấp thoáng vẻ thỏa mãn và sung sướng.

Ai ngờ sau khi Ôn Tư Sâm nghe xong thì khóe miệng nhếch lên, thuận nước đẩy thuyền: “Nhờ vào khí chất vốn có của vợ anh.”

Lam Vãn Thanh tấm tắc hai tiếng, không khỏi trêu chọc: “Khai thật đi, anh học nói lời ngon tiếng ngọt ở trường đúng không?”

Ôn Tư Sâm không tức giận mà bật cười, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa vô tội: “Đây không phải lời ngon ngọt, mà là việc nào ra việc đó, thân là một thầy giáo, phẩm chất quan trọng nhất chính là phải thành thật.”

Không cãi lại anh.

Lam Vãn Thanh hừ một tiếng, tiếp tục lướt điện thoại.

Mãi đến khi hai người xuống xe vào thang máy, Lam Vãn Thanh vui vẻ không biết mệt mở từng bình luận ra xem ảnh, thấy không tệ còn lưu lại vào điện thoại.

Ảnh chụp lần đầu tiên anh tới công ty đón cô, có tấm chụp anh chặn cô dưới lầu, chợt cô đưa điện thoại lên trước mặt Ôn Tư Sâm cho anh xem, hỏi anh còn có nhớ không.

Ôn Tư Sâm dựa vào thang máy, thuận thế ôm eo cô kéo đến trước người, cúi đầu nhìn tấm ảnh trên màn hình điện thoại, cười nhìn cô: “Vì nó nên ghi chú tên anh trong điện thoại của em vẫn là “Người đáng ghét nhất trên thế giới” sao?”

Ý của anh làm sao không nhớ rõ được. 

Lam Vãn Thanh nghe anh trả lời như ông nói gà bà nói vịt, mím môi chớp mắt. Cô nhìn điện thoại chứ không thèm nhìn anh nữa, trả lời: “Rõ không phải, em sửa lại từ lâu rồi.”

Ôn Tư Sâm siết chặt cánh tay, cười tò mò: “Đổi thành tên gì?” 

Lam Vãn Thanh vừa định lên tiếng, thang máy “đinh” nhắc nhở đã đến tầng.

Cô im lặng, thoát khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu híp mắt cười với anh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Không nói cho anh biết đấy.”

Vừa rồi ở thang máy, Ôn Tư Sâm để ý có camera trong đó, chỉ ôm cô không dám làm ra hành động khác thường. Vừa ra khỏi thang máy, cũng không có người qua lại, camera trước cửa lại là của nhà mình.

Ôn Tư Sâm nào còn để ý đến điều gì nữa.

Anh kéo Lam Vãn Thanh đi thẳng đến trước cửa, Lam Vãn Thanh không kịp đề phòng, bước chân lảo đảo một chút rồi xoay người bổ nhào trên người anh, Ôn Tư Sâm bật cười, thuận thế nâng mông cô bế lên.

Vì tư thế này nên Lam Vãn Thanh đành phải đung đưa hai chân bên hông anh. 

Giống như đã quen với thói “bất ngờ không kịp đề phòng” của anh, cô ôm lấy cánh tay chặt hơn, nhướng mày nhìn anh: “Làm gì đó?”  

Lẽ nào anh đang tìm hiểu cô lưu tên anh là gì nên định dùng “vũ lực” với cô sao?

Ôn Tư Sâm hôn lên miệng nhỏ của cô, mỉm cười không nói gì, bế cô đi tới cửa, một tay đỡ dưới mông cô, một tay khác ấn mở khoá. 

Hai người đi vào, Ôn Tư Sâm đóng cửa lại, để cô dựa vào trên cánh cửa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt và chóp mũi của cô, cười dò hỏi: “Vì sao không nói cho anh biết?”

Không chờ Lam Vãn Thanh lên tiếng, anh hạ giọng bên tai cô: “Do ngượng ngùng hay khó nói thành lời?”

Giọng nói vừa mập mờ vừa không đứng đắn, giống như tên anh trong danh bạ của cô là cái gì đó không giống tên người vậy, vừa nhìn đã biết muốn dùng phép khích tướng để Lam Vãn Thanh tự mình nói ra.

Đáng tiếc Lam Vãn Thanh sẽ không để mình bị đẩy lòng vòng, cô cắn vành tai anh, hừ một tiếng không thèm trả lời. 

Ôn Tư Sâm ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hành động nhỏ này của cô khiến anh ngứa ngáy. 

Anh kêu lên một tiếng, nghiêng đầu né tránh. Anh dán lên môi cô, nụ hôn chẳng còn dịu dàng, nó mãnh liệt một cách kỳ lạ, hai tay anh mở rộng áo khoác cô, sờ soạng tiến vào trong, không kiêng nể gì xoa nắn chỗ mẫn cảm trên người cô.

Lam Vãn Thanh vô thức bật tiếng rên yêu kiều, quyến rũ. 

Hơi thở của Ôn Tư Sâm nặng nề, Lam Vãn Thanh chỉ cảm thấy cơ thể đè trên người mình càng ngày càng nặng.

Giây tiếp theo cả người cô nhẹ bẫng đi, Ôn Tư Sâm bế cô lên, môi anh không rời khỏi cô, vừa hôn cô, vừa đi lên phòng ngủ trên tầng. 

Đáng tiếc mới bước lên được hai bậc thang, điện thoại nằm trong áo khoác Ôn Tư Sâm đột ngột vang lên. 

Bởi vì khoảng một tuần trước, Tịch Tư Lễ nói chuyện Lam Vãn Thanh bị tấn công có thể giải quyết, anh sợ bỏ lỡ điện thoại của anh ấy vì vậy đã cố ý đổi chuông điện thoại.

Vậy nên buộc anh phải bắt máy.

Ôn Tư Sâm đứng ở bậc thang, đôi tay ôm chặt Lam Vãn Thanh, vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng ổn định lại hơi thở.

Đến khi chuông điện thoại vang lên lần thứ hai, anh mới rút một tay lấy nó trong túi. 

Ham muốn của Lam Vãn Thanh cũng bị anh khơi dậy, cô thở gấp dán sát cổ anh, anh hôn lên má cô an ủi rồi ấn nút nghe máy, đưa đến bên tai “Alo” một tiếng.

Sau đó, anh không nói gì nữa, chỉ nghe Tịch Tư Lễ ở đầu bên kia điện thoại nói khoảng hai ba phút, anh mới lên tiếng trả lời “Chúng tôi đến ngay.” rồi lập tức cúp điện thoại.

Lam Vãn Thanh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh. 

Ôn Tư Sâm ôm cô chặt hơn, hôn nhẹ lên môi cô, buông lỏng tay thả cô xuống. Anh để cô đứng vững trên bậc thang, giúp cô sửa sang lại quần áo còn đang xộc xệch.

“Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh đã bị bắt ở sân bay Đông Thành, đang trên đường áp giải về cục cảnh sát, Tư Lễ bảo chúng ta đến đó một chuyến.”

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Nếu em không muốn đi thì anh đưa em về nhà họ Lam trước, sáng sớm ngày mai anh lại đi đón em.”

Lam Vãn Thanh buồn cười nhìn anh: “Em là đương sự, sao có thể không đi được.” Cô nhón chân, cắn vào môi anh một phát, có chút bất mãn: “Ở trong mắt anh, Lam Vãn Thanh em là người không chịu nổi đả kích à?”

Ôn Tư Sâm cười, cúi đầu ngậm lấy môi cô, không nói gì nữa, nắm tay cô cùng ra ngoài.

Không phải cô không chịu nổi đả kích, là do anh luôn hy vọng có thể thay cô gánh vác nhiều hơn. Nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, từ đầu tới cuối cô đã trải qua những chuyện không tốt lành gì, anh chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt.

Không để bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm cô tổn thương.

Nhưng anh cũng biết đây là chuyện không thể nào, Lam Vãn Thanh cô không phải là chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, cô vẫn luôn cần người làm bạn, chứ không phải là nuôi nhốt.

Hơn nửa tiếng sau, Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh đến Cục cảnh sát Đông Thành, Tịch Tư Lễ dẫn hai người đến phòng thẩm vấn, qua lớp kính thuỷ tinh, Lam Vãn Thanh thấy Liêu Hải Siêu đang tiếp nhận thẩm vấn.

Có lẽ hắn ta biết không thể lật ngược thế cờ được nữa, tình hình thẩm vấn hai người được tiến hành tương đối thuận lợi.

Thẩm vấn kết thúc, Ôn Tư Sâm và Lam Vãn Thanh đi ra.

Tịch Tư Lễ nói với hai người: “Ngày mốt chúng tôi sẽ đưa tư liệu đến viện kiểm sát, sau khi quyết định thời gian tố tụng xong, tôi sẽ liên hệ lại với hai người.”

Lam Vãn Thanh gật đầu đáp một tiếng, chần chừ hỏi: “Bên phía tập đoàn họ Diệp thì sao?”

Tịch Tư Lễ mím môi: “Cô biết đó, chuyện lớn như vậy không có khả năng nguôi ngoai được, mọi chuyện đến mức này có thể dìm xuống đã ngăn chặn không ít tổn thất đối với nhà họ Diệp rồi.”

Anh ấy thở dài: “Cô không thể nào để một mình gánh vác hết được đâu.” Dừng một chút, anh ấy lại nói: “Cùng lắm tôi chỉ có thể gọi người nhà bọn họ vào ngày mai, đêm nay hai người trở về xem cách nào đối đáp một tiếng đi.”

Lam Vãn Thanh lộ ra nụ cười cảm kích: “Phiền anh quá, cảnh sát Tịch vất vả rồi.”

“Có gì đâu, vốn dĩ đây là chuyện chúng tôi nên làm, dù không có quan hệ giữa tôi và Tư Sâm thì tôi không thể bỏ qua được.”

Ôn Tư Sâm vỗ vai Tịch Tư Lễ: “Chờ vụ việc kết thúc, đợi cậu nghỉ phép rồi đi uống vài ly.”

Tịch Tư Lễ đáp một tiếng, cửa phòng thẩm vấn mở ra. 

Hai cảnh sát, mỗi người giữ Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh đi ra ngoài, khi hai người bị đè xuống nhìn thấy Lam Vãn Thanh, né tránh nhìn sang chỗ khác.

Song cũng không khó để nhận ra hai người họ không cam lòng. 

Lam Vãn Thanh nhìn hai người, nhếch môi: “Tà không áp chính, nhà họ Diệp chỉ mang mỗi chữ Diệp. ” Ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Phong Min: “Còn anh, không xứng mang họ Diệp.”

Diệp Phong Minh trừng mắt, muốn xông về phía Lam Vãn Thanh, chợt bị cảnh sát ngăn lại.

Lam Vãn Thanh nhận ra khi người đàn ông bên cạnh nhìn thấy hai tên này, cả người anh căng chặt, cảm xúc dao động, cô nắm lấy tay anh ôm ở bên hông mình, nhẹ nhàng vỗ về nhằm xoa dịu anh. 

Sợ một khi anh xúc động sẽ tẩn hai tên kia một trận như lúc ở bãi đậu xe mất. 

Bây giờ đang ở Cục cảnh sát  không thể để mặc anh được.

Tịch Tư Lễ giơ tay ra hiệu với người cảnh sát áp giải kia, hai tên bị khống chế đi sang phải. 

Chờ Ôn Tư Sâm chào hỏi với Tịch Tư Lễ, anh ôm lấy Lam Vãn Thanh về phía cửa chính bên trái. Đi được mấy bước, bất chợt có tiếng động ồn ào đâu đây. 

Trong nháy mắt, có người đang dùng sức đẩy cửa chính Cục cảnh sát. 

Lam Vãn Thanh nghe thấy tiếng động, ngước nhìn, nghĩ ai dám đến Cục cảnh sát gây chuyện chứ. Nhưng khoảnh khắc cô nhìn rõ người kia, không khỏi siết chặt tay Ôn Tư Sâm: “Tên nhóc điên này?”

Bình Luận (0)
Comment