Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 54

Edit: Mây

Beta: Sam

Hơn một năm trước, Diệp Đức Nguyên dặn dò Diệp Phong Hoa theo Lam Vãn Thanh học hỏi, chính cậu ta đã đề nghị dọn ra khỏi nhà họ Diệp để sống một mình. Trước đây, cậu chưa đạt được thành tựu gì, càng không có ý định dò hỏi thông tin của tập đoàn họ. 

Như những người bình thường, chỉ nắm bắt tin tức tập đoàn họ Diệp thông qua Internet. 

Thế nhưng Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh bị bắt là điều nằm ngoài ý muốn, cậu ta không biết gì cả. 

Có người vô tình quay cảnh hai tên kia bị bắt ngoài sân bay rồi đăng lên mạng, cậu ta vô tình thấy được, nào ngờ phát hiện hai phạm nhân lại là dượng và anh họ của mình. 

Cậu ta gọi điện hỏi Diệp Đức Nguyên chuyện gì đã xảy ra, câu trả lời cũng vỏn vẹn vài câu như ông ta mới nhận được tin tức hai tên kia đã rút cạn “tài nguyên” công ty thuộc chi nhánh tập đoàn. 

Ban đầu Diệp Phong Hoa không hiểu, Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh không phải là những gã khờ, quản lý công ty chính nhánh sẽ nhận được nhiều lợi ích ổn định hơn việc đào rỗng chứ nhỉ? 

Khi Diệp Đức Nguyên chần chừ nói đến Lam Vãn Thanh xảy ra chuyện, có người hỏi thăm ông về tên Liêu Hải Siêu. Năm ấy Liêu Hải Siêu ở rể nhà họ Diệp, có vài người dò hỏi vậy mà ông chẳng để ý lắm. Ngẫm nghĩ một hồi, sợ sự việc xảy ra không khỏi liên quan đến chuyện Lam Vãn Thanh bị thương, trừ khi Diệp Phong Hoa về tập đoàn họ Diệp thì càng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. 

Diệp Phong Hoa nghi ngờ, dù thế nào đi nữa, cậu ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng dượng và anh họ lại có thể dùng cách giết người cực đoan hòng ép cậu ta không thể trở về nhà họ Diệp. 

Song sau khi Lam Vãn Thanh tỉnh lại, cậu muốn dồn hết tinh thần vào công ty, về chuyện của cô đã có Ôn Tư Sâm đến đồn cảnh sát giải quyết nên cậu ta không nghi ngờ gì thêm. 

Hóa ra chị Lam đã biết nguyên nhân mình bị tấn công do Liêu Hải Siêu và Diệp Phong Minh giở trò quỷ từ lâu, vì lo lắng cho cậu nên đuổi cậu đi. 

Ngay lúc này tập đoàn họ Diệp có bao nhiêu chuyện cần xử lý, kể cả Diệp Đức Nguyên luôn hừng hực khí thế thường ngày cũng trở nên rầu rĩ hơn sau nhiều biến cố. 

Nhưng Diệp Phong Hoa cũng không lo lắng những điều này đó, chị Lam che chở anh ta từ nhỏ đến lớn, người khác mắng cậu vài câu sẽ bị cô gái này đánh cho một trận. 

Thế mà chị Lam lại suýt mất mạng vì cậu! 

Mắt Diệp Phong Hoa đỏ hoe, chính người thân của mình là hung thủ hại người mình yêu thương, sự đau lòng và áy náy mỗi lúc một một dâng trào. 

Ở trong cuộc họp hội đồng quản trị thì bọn họ có ác ý cố tình bôi đen hãm hại anh ta, anh ta có thể không tính toán, thanh giả tự thanh (*), sớm muộn gì anh ta cũng có thể tự chứng minh mình, nhưng người bên cạnh anh ta bị tổn thương vì anh ta, đây là điểm mấu chốt của anh ta!

Trong cuộc họp hội đồng quản trị, có người ác ý cố tình bôi đen hãm hại cậu ta, có thể cậu chẳng tính toán, cứ xem mình vô tội (*) bởi sớm muộn gì bản thân cũng có thể tự chứng minh được năng lực. Nhưng khiến người bên cạnh bị tổn thương đã động đến điểm mấu chốt của cậu ta! 

(*) Từ gốc Thanh giả tự thanh: Một người vô tội sẽ cho rằng mình vô tội dù không thanh minh. 

Diệp Phong Hoa vượt đèn đỏ, chạy một mạch đến đồn cảnh sát Đông Thành. Cậu giống như một con báo bị chọc giận, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, dáng vẻ như muốn xé nát đối phương.

Đây là tất cả những gì Lam Vãn Thanh nhìn thấy khi Diệp Phong Hoa đẩy cửa bước vào.

Mà Diệp Phong Hoa không ngờ lại chạm phải Lam Vãn Thanh ở đây, cậu hơi ngẩn người. Nhưng nhìn thấy cô lúc này càng làm tăng thêm sự phẫn nộ của cậu đối với hai kẻ Diệp Phong Minh và Liêu Hải Siêu. 

Nghe Lam Vãn Thanh gọi tên của mình, cậu do dự chốc lát, đôi mắt đỏ bừng tìm kiếm trong đồn cảnh sát. Sau khi nhìn thấy hai người đang bị khống chế ở phía sau Lam Vãn Thanh, cậu lập tức lao lên hệt như một con báo đang đi săn mồi vậy. 

Động tác của cậu vừa nhanh vừa bất ngờ, lướt qua người Lam Vãn Thanh. Nếu không nhờ Ôn Tư Sâm nhanh tay lẹ mắt kéo cô về phía mình thì không chừng cô sẽ ngã mất. 

Chờ đến khi cô đứng vững, Diệp Phong Hoa đã lao vào đánh nhau với hai tên kia. Vốn sảnh lớn tại đồn cảnh sát ồn ào và nhốn nháo cũng trở nên yên tĩnh vì hành động đột ngột của cậu ta.

Ngày thường Diệp Phong Hoa chăm chỉ rèn luyện nên thể lực rất tốt. Trái lại thì tên Liêu Hải Siêu đã lớn tuổi, còn tên Diệp Phong Minh không có thói quen tập thể dục, dù Diệp Phong Hoa không giỏi võ thuật như Lam Vãn Thanh, nhưng cậu đủ mạnh để một một chọi hai. 

Cảnh sát tiến lên ngăn cản, nhưng Tịch Tư Lễ lén ra dấu ý bảo không cần.

Ôn Tư Sâm thấy khóe miệng anh ta nhếch lên, riêng Lam Vãn Thanh không để ý. Cô sợ Diệp Phong Hoa sẽ gây chuyện lớn, muốn lên chặn cậu ta nhưng bị Ôn Tư Sâm ôm vào lòng. 

Cô lo lắng nhìn cậu, lúc thì đấm đá, lúc thì gào thét mắng chửi hai tên kia. 

“Gây ra chuyện thế này, các người có còn là con người không hả? Hay là súc sinh?”

“Thân là cha, ông dạy dỗ con trai mình như thế sao? Ông dạy cậu ta không từ thủ, vì đạt được mục đính mà trở thành tội phạm giết người đấy ư?” Diệp Phong Hoa nắm cổ áo Liêu Hải Siêu, tiếng khóc nức nở hòa cùng nỗi tức giận: “Ông có từng suy nghĩ cho cô của tôi không? Là vợ ông đó!” 

Diệp Phong Minh bị đấm một quyền ngã lăn trên đất, bật cười: “Nói dễ nghe là ngây thơ, khó nghe thì Diệp Minh Lị như một con ngốc. Bà ta có thể sinh ra một đứa con trai khỏe mạnh như tao là nhờ vào phúc phần kiếp trước! Bà ta biết suy nghĩ chỗ nào chứ, nếu từng nghĩ cho tao và ba tao, bà ta đã đến chỗ Diệp Đức Nguyên lấy lại những thứ thuộc về bọn tao rồi. Có khi tao và ba tao không cần phải mạo hiểm để lâm vào bước đường cùng này!” 

Lời thốt ra từ Diệp Phong Minh khiến mọi người xung quanh nhíu mày, huống chi là Diệp Phong Hoa. 

Hai mắt cậu ta đỏ như nhuộm máu, bèn đẩy Liêu Hải Siêu rồi nắm cổ áo Diệp Phong Minh, tặng thêm một quyền: “Tên khốn, vì tranh giành tập đoàn họ Diệp mà mày hại thêm người vô tội, đúng không?” 

Diệp Phong Minh lau máu ở khỏe miệng, hướng về phía Lam Vãn Thanh phía sau, cười: “Tao chướng mắt con đ* Lam Vãn Thanh từ lâu rồi! Chuyện của họ Diệp chúng ta, đâu cần cô ta rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!” 

“Thằng chó! Mẹ mày, tao phải đánh chết thằng khốn nạn như mày!”

Diệp Phong Hoa phát điên không khác gì thú dữ, cậu xách Diệp Phong Minh lên, đánh thêm một quyền, lúc chuẩn bị đánh quyền thứ hai, chợt có người kéo cậu ta lại. 

Cậu ta tưởng cảnh sát đến, hất mạnh tay song vẫn không thoát ra được. 

Quay đầu lại nhìn, hóa ra là Ôn Tư Sâm, tay trái của anh nắm lấy tay cậu, gương mặt lạnh băng nhìn Diệp Phong Minh. 

Vẻ mặt ấy hệt như lúc anh đấm hắn ta cách đây không lâu, thậm chí còn hung ác và nham hiểm hơn. 

Nhưng Ôn Tư Sâm lại không chỉ tức giận như lần trước, không nhiều lời, thả tay trái ngăn cản Diệp Phong Hoa ra, nắm sườn mặt Diệp Phong Minh, tay phải nắm thành quyền đấm thật mạnh về phía tai trái rồi xếch lên trên một chút, lực cổ tay hất nhẹ.

Ôn Tư Sâm không nhiều lời, thả tay trái đang túm Diệp Phong Hoa ra, xách tên Diệp Phong Minh lên, tay phải nắm thành quyền đấm mạnh vào cằm hắn ta.

Diệp Phong Minh trừng mắt nhìn Ôn Tư Sâm, hét to nhưng không ai hiểu hắn ta đang muốn nói gì. 

Anh cũng không thèm quan tâm, quay đầu ngầm ra hiệu cho Tịch Tư Lễ. 

Anh ta hiểu ra, lập thức thay đổi sắc mặt nhìn về phía cấp dưới, cố tình la lớn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau kéo người ra! Đánh thì nên đánh, nhưng đừng để thằng nhóc đó gây chuyện chứ!” 

Các cảnh sát: … 

Không rõ hồi này ai là người ngăn cản bọn họ nữa… 

Diệp Phong Minh không nói được gì, còn tên Liêu Hải Siêu hùng hổ cũng bị khống chế đưa đi. 

Diệp Phong Hoa duỗi chân định đá một cái, bỗng cậu bị ngăn lại không làm được gì. Mãi đến khi cánh cửa sắt đóng lại, hai cảnh sát mới chịu buông ra. 

Sau khoảng ba bốn phút, đoạn nhạc đệm trôi qua một cách êm đềm, sảnh lớn lại khôi phục sự ồn ào và nhốn nháo của nó. 

Tuy nhiên, bầu không khí nơi đây ngột ngạt vô cùng, Diệp Phong Hoa hít vào thở ra một hơi rồi xoay người đi ra ngoài. 

Lam Vãn Thanh phản ứng kịp thời, cô thoát khỏi vòng tay Ôn Tư Sâm đi theo cậu ta, đứng trên bậc thang gọi tên Diệp Phong Hoa. 

Cậu ta nghe tiếng hét lớn, lập tức dừng bước. 

“Tên điên này.” 

Lam Vãn Thanh lại mở miệng gọi một tiếng, giọng nói mềm nhẹ, cực kỳ giống lần trước ở nhà họ Lam, cô hứa với anh ta sẽ để cho  anh ta thuận lợi trở về Diệp thị vào thời điểm tốt nhất.

Lam Vãn Thanh gọi thêm lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng thuở như khi ở trước nhà họ Lam, lúc ấy cô hứa sẽ để cậu thuận lợi trở về nhà họ Diệp vào thời điểm tốt nhất. 

Từ xưa đến nay, cậu chưa bao giờ nghi ngờ lời hứa của Lam Vãn Thanh. 

Con người cô chỉ nói một không nói hai, đã đồng ý chuyện gì, dù có vượt lửa qua sông cũng không ngại.

Chỉ riêng chuyện liên quan tới cậu, vậy mà nó lại đe dọa đến tính mạng của cô.

Tên Diệp Phong Minh nói khó nghe là thật, đúng như hắn nói đây là chuyện nhà họ Diệp không hề liên quan gì tới cô. 

Nếu không vì ông nội nhờ cô dạy dỗ cậu ta, nếu hai người họ không trưởng thành cùng nhau, nếu không vì cô trọng tình trọng nghĩa thì cô đã né tránh được tai họa đó rồi. 

Nghĩ cô vào phòng ICU do cậu ta, anh Ôn, ông nội Lam, dì Lan, chị Mộc Mộc, thậm chí Tập Dục, người cậu xem là em trai mình, mọi người đều lo lắng sợ hãi. Cậu không kìm được bèn nắm chặt tay. 

Đợi Diệp Phong Hoa mãi không nói năng gì, Lam Vãn Thanh bước xuống, nâng tay chạm vào vai cậu. 

Nhìn con đường vắng vẻ giữa đêm, cậu cắn chặt răng, mắt mũi đau nhức, ngực phập phồng, nỗi buồn bực trong lòng không tan đi mà ngày càng dày đặc hơn. 

Giờ đây Diệp Phong Hoa không còn mặt mũi để nhìn chị Lam của cậu nữa. 

Cậu ta cúi đầu, dòng nước mắt lặng lẽ rơi theo. Tay cậu khẽ run lên, giọng nói trầm khàn như con thú nhỏ bị thương trong rừng, nghẹn ngào: “Thật sự xin lỗi, chị Lam.”

Lam Vãn Thanh hiểu được tâm trạng và suy nghĩ hiện tại của cậu ta, mắt cô đỏ hoe: “Bây giờ trong lòng cậu khó chịu, chị Lam hiểu mà, chị Lam chỉ muốn nói.” Cô mím môi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ giọng nói bình thường: “Cậu sẽ hiểu ra mà, đúng không?”

Diệp Phong Hoa nghe câu cuối cùng của Lam Vãn Thanh, không nhịn được nữa, một tiếng nghẹn ngào phát ra từ cổ họng.

Cậu không có cách nào đáp lại, cũng chẳng còn dũng cảm quay đầu. Đi đến chiếc xe, khởi động rồi lao như một mũi tên vào màn đêm. 

Lam Vãn Thanh nhìn khói xe còn sót lại, thở dài. 

Ôn Tư Sâm bước đến trước mặt cô, ngón tay anh gạt những dòng nước mắt, anh cúi người hôn lên mí mắt cô thầm an ủi: “Đừng lo lắng, cậu ta sẽ hiểu thôi.” 

Ôn Tư Sâm đi từ trên bậc thang xuống, đứng trước mặt cô, dùng 

Không một ai nỡ khiến người mình yêu và yêu mình đau lòng, thất vọng cả.

Bình Luận (0)
Comment