Edit: Mây
Beta: Sam
Vụ việc con rể và cháu trai của nhà họ Diệp bị bắt đã được phơi bày. Sau ba ngày bàn tán sôi nổi trên mạng, tin tức tiểu hoa chen chân vào hôn nhân của một nam diễn viên đã kết hôn hoàn toàn bị đè xuống.
Cũng từ sau ngày hôm đó, Diệp Phong Hoa không còn xuất hiện nữa.
Cậu không đến công ty, không quay về nhà họ Diệp. Lam Vãn Thanh và Ôn Tư Sâm đến chung cư nơi cậu ta sống cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chủ nhật này, Phó tổng giám đốc Lục trở về sau chuyến công tác ở Trung Đông, anh ta vốn nghĩ Diệp Phong Hoa sẽ trở về bên Lam Vãn Thanh, nhưng ngày càng lo âu với suy nghĩ ấy.
Hoá ra, Diệp Phong Hoa đã sắp xếp công việc cho các bộ phận từ lâu.
Lam Vãn Thanh biết được, cô khá vui mừng nhưng cũng có đôi chút buồn bã.
Cô phát hiện vài ngày sau khi cậu rời đi, trợ lý Tiểu Điệp được cậu huấn luyện có sự tiến bộ rất lớn, ít nhất đã nắm được nhịp độ làm việc của cô. Cả tuần nay cô vẫn bận rộn đến độ chân không chạm đất.
Lam Vãn Thanh tăng ca ở công ty nguyên ngày thứ bảy, buổi chiều Ôn Tư Sâm đến đón cô về nhà, đúng lúc cô vừa cúp điện thoại gọi cho Diệp Phong Hoa.
Ôn Tư Sâm nhìn gương mặt cô, thầm biết đầu dây bên kia vẫn trong tình trạng tắt máy.
Anh khẽ thở dài, đi qua bàn làm việc của cô, nhẹ vuốt ve má người phụ nữ rồi hạ thấp người hôn lên môi cô. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ đang cầm điện thoại rồi kéo người đứng dậy, đặt chiếc điện thoại trên bàn.
Hai tay anh ôm eo cô, hai chân giữ cô ôm vào lòng.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi vợ, cọ vào má cô, cười thầm: “Chờ Diệp Phong Hoa về, em coi anh có đánh cậu ta một trận không.”
Lam Vãn Thanh nhíu mày, trán cô chạm vào gương mặt anh, không tán thành một chút nào: “Anh đánh cậu ta làm gì? Đủ khổ sở rồi.”
Ôn Tư Sâm khịt mũi: “Cậu ta khổ sở, chẳng lẽ vợ anh thì không khổ sở à?”
Anh siết tay chặt hơn, đau lòng nói: “Dạo này vợ anh ăn cơm không ngon, gầy hơn rồi.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô ôm lấy anh, nhỏ giọng thì thầm: Đâu đến mức này.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, không ai lên tiếng.
Dường như Ôn Tư Sâm không kiềm lòng nổi, cọ vành tai cô: “Vãn Vãn.”
“Hửm?”
Cô nhắm mắt, dựa vào cổ anh đáp lại, hưởng thụ cảm giác ấm áp khó có được trong tuần nay.
“Nếu hôm nay người bỏ đi là anh, em cũng sẽ lo lắng cho anh như tên Diệp Phong Hoa sao?” Bên tai cô vang lên câu hỏi của anh.
Không rõ anh đang ghen hay có cảm xúc gì khác, như thể anh đang tò mò một vấn đề mà thôi.
Lam Vãn Thanh ngước lên, hàng mi chạm vào cổ anh.
Im lặng vài giây, cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh một cách lạnh lùng, thốt ra hai chữ: “Không đâu.”
Ôn Tư Sâm càng ôm cô chặt hơn, bình tĩnh nhìn cô.
“Nếu anh dám bỏ em, em sẽ đuổi theo anh tận chân trời góc bể kèm theo lá đơn ly hôn.” Cô nhìn anh chằm chằm, giọng điệu kiên định không thể nghi ngờ: “Sau đó ném vào mặt anh.”
Lời cô nói vừa cứng rắn vừa tuyệt tình, thế mà hốc mắt ửng đỏ, đôi môi mím chặt đã bán đứng sự yếu đuối của cô.
Ôn Tư Sâm không tức giận, anh mỉm cười hôn lên môi cô.
Dịu dàng, lưu luyến.
Một lúc lâu, anh chạm tay vào mí mắt cô gái, nhẹ nhàng nói: “Về nhà, anh nấu cơm cho em.”
Anh hôn cô thêm lần nữa: “Cơm nước xong thì nghỉ ngơi, ngày mai em còn phải đến sân bay sớm nữa đúng không?”
Lam Vãn Thanh nhìn anh, một lát rồi mới gật đầu.
–
Ăn cơm tối xong, Lam Vãn Thanh tắm rửa đơn giản rồi lập tức nằm lên giường ngủ.
Dùng bữa tối xong, Lam Vãn Thanh tắm rửa, nhanh chóng lên giường ngủ.
Còn Ôn Tư Sâm giải quyết chuyện công ty tại thư phòng, tiếp theo đến phòng tập gym, khi ra ngoài đã gần 11 giờ.
Anh trở lại phòng ngủ, bước đến mép giường nhìn Lam Vãn Thanh đang say giấc nồng. Người con gái vẫn nhíu chặt mày dù trong lúc ngủ mơ.
Ôn Tư Sâm thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày nhíu lại của cô, thấy mi tâm của cô giãn ra khoé miệng mới hơi nhếch lên, xoay người đi vào phòng tắm.
Ôn Tư Sâm thở dài, vuốt ve hàng lông mày của cô. Thấy cô thả lỏng, anh cong môi cười, thế mới chịu đi vào phòng tắm.
Đi từ trong phòng tắm ra, Ôn Tư Sâm lên giường, anh duỗi tay tắt đèn, khi chuẩn bị ôm Lam Vãn Thanh vào trong lòng, cô đã vô thức tìm đến nguồn nhiệt quen thuộc nhích đến gần anh.
Thoáng chốc Ôn Tư Sâm đã lên giường, anh duỗi tay tắt đèn. Chưa kịp ôm Lam Vãn Thanh vào lòng, cô đã vô thức tìm kiếm nguồn nhiệt quen thuộc bằng cách nhích lại gần anh.
Người đàn ông trong bóng tối mỉm cười, tay càng ôm cô chặt hơn.
Ôn Tư Sâm dần chìm vào giấc ngủ, chợt phát hiện điện thoại trên tủ đầu giường run lên.
Lam Vãn Thanh không chịu nổi tiếng động này, cô nức một tiếng. Anh nhanh tay ấn nút tắt âm, không quên vỗ về cô ngủ tiếp.
Anh ngồi dậy bật đèn đầu giường, híp mắt nhìn tên Diệp Phong Hoa lấp ló trên màn hình.
Ôn Tư Sâm nhìn sang Lam Vãn Thanh, cẩn thận bước xuống giường, khẽ đóng cửa phòng ngủ rồi ấn nút nghe.
Chỉ đưa điện thoại đến bên tai, không lên tiếng.
“Anh Ôn?”
Diệp Phong Hoa chần chừ hỏi, bởi điện thoại rung lên báo rằng đối phương đang bắt máy nhưng chưa nghe âm thanh nào,.
Ôn Tư Sâm nghe Diệp Phong Hoa gọi, không vui đáp: “Ừ.”
Hai người im lặng trong chốc lát, không ai nói gì ai.
Ôn Tư Sâm không gấp, anh nhìn bóng đêm vô tận, kiên nhẫn chờ đợi.
“Chị Lam ngủ rồi ạ?”
Diệp Phong Hoa là người hỏi trước, giọng nói chất chứa vẻ lấy lòng như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Cậu không thấy bây giờ là mấy giờ rồi sao?”
Ôn Tư Sâm nổi giận, cậu khiến vợ anh lo lắng khổ sở. Bây giờ mà xuất hiện trước mặt anh, không chừng anh sẽ đánh cậu ta mất!
Anh cố ý để cậu ta cảm thấy áy náy, thế là quăng thêm một câu: “Cả tuần nay, cô ấy không ngủ được thêm bao nhiêu.”
Diệp Phong Hoa: “…”
“Em xin lỗi anh Ôn.” Cậu mím môi, nói tiếp: “Chị Lam có khoẻ không ạ?”
“Ngoại trừ ăn uống không ngon miệng thì ngủ cũng không yên giấc, mỗi ngày bận đến mức chân không chạm đất, những chuyện khác không có gì không tốt cả.” Ôn Tư Sâm hừ lạnh.
“Trừ chuyện ăn uống không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, mỗi ngày bận tối mặt tối mũi, những chuyện khác không có gì bất thường cả.” Ôn Tư Sâm lạnh lùng đáp.
Diệp Phong Hoa: “…”
Đầu dây bên kia không dám nói tiếng nào, anh thở dài, giờ mới chịu nói: “Không còn là trẻ con nữa, dù sao cũng phải để mọi người biết cậu đang ở đâu chứ? Cậu im lặng bỏ đi, điện thoại không nghe, cũng không một ai tìm thấy cậu. Chưa nhắc đến chị Lam là người đầu tiên lo lắng đến mức nào, ông nội cậu đã lớn tuổi rồi, phải giải quyết sai lầm do hai tên cặn bã kia gây ra, còn chăm lo quan tâm đến cảm xúc cô cậu. Cậu chưa từng nghĩ đến những điều này à?”
Diệp Phong Hoa lặng thinh, chốc lại thì thầm: “Em biết sai rồi, em đã liên lạc với ông nội.”
Ôn Tư Sâm đáp “Ừ.”, bèn hỏi: “Bây giờ cậu…”
Anh vừa mở miệng, còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng cánh cửa ở phía sau bị mở ra, Ôn Tư Sâm theo phản xạ xoay người, thấy Lam Vãn Thanh đứng ở cửa nhìn anh.
Tiếng mở cửa cắt ngang lời anh, Ôn Tư Sâm xoay người, bỗng thấy Lam Vãn Thanh đứng trước đó nhìn anh.
Cô bật đèn phòng lên, đứng ngược chiều sáng nên chưa tỉnh táo lắm, nhưng không đến nỗi mơ màng.
Nhìn điện thoại trên tay anh.
“Là tên nhóc điên à?”
Ôn Tư Sâm gật đầu: “Ừ.”
“Bây giờ cậu ta đang ở đâu?” Cô lại hỏi.
Câu hỏi vừa rồi bị cô cắt ngang vang lên: “Diệp Phong Hoa, cậu đang ở đâu?”
“Chị Lam tỉnh rồi ạ?”
“Ừ.” Ôn Tư Sâm nhíu mày, gặng hỏi thêm: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Em đang đứng trước cổng khu chung cư của anh chị.” Diệp Phong Hoa đáng thương nói: “Bị bảo vệ chặn cổng không cho vào.”
Ôn Tư Sâm: “…”
Chờ Ôn Tư Sâm nói chuyện với bảo vệ, Diệp Phong Hoa mới được vào trong.
Lam Vãn Thanh biết Diệp Phong Hoa tới đây, cuối cùng gánh nặng trong lòng đã rơi xuống. Suốt một tuần, gương mặt luôn ủ rũ nay đã mỉm cười trở lại, cô xoay người chuẩn bị xuống lầu lập tức bị Ôn Tư Sâm giữ chặt.
“Sao vậy anh?” Cô khó hiểu nhìn anh.
Ôn Tư Sâm thở dài: “Em định ăn mặc như thế đi xuống à?”
Lam Vãn Thanh chớp mắt, quên béng váy ngủ trên người mình.
Ôn Tư Sâm kéo cô lại gần, hôn môi cô một cái: “Ngoan, thay quần áo rồi xuống, anh đi mở cửa cho cậu ta.”
Lam Vãn Thanh gật đầu.
Cô về phòng ngủ rửa mặt trước giúp mình tỉnh táo, thay một bộ quần áo giản dị ở nhà.
Xuống dưới lầu, Diệp Phong Hoa và Ôn Tư Sâm ở phòng khách đang nói chuyện gì đó.
Nghe thấy tiếng động, hai người cùng nhìn về phía cầu thang.
Diệp Phong Hoa nhanh chóng đứng lên, duỗi tay định ôm Lam Vãn Thanh, nhưng Ôn Tư Sâm vội vàng túm lấy cổ áo kéo cậu ra sau.
“Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân.” Anh nhíu mày, không vui tí nào.
“Do em khiến chị Lam lo lắng nên em chỉ muốn an ủi chị ấy thôi.” Diệp Phong Hoa vô tội.
“Có tôi an ủi chị Lam cậu, không cần cậu nhọc lòng.” Ôn Tư Sâm buông cậu ta, dắt tay Lam Vãn Thanh đến ghế ngồi.
Khoảnh khắc đi ngang qua cậu, Lam Vãn Thanh mỉm cười vỗ vai cậu ta nhằm an ủi.
Lúc này Diệp Phong Hoa mới hừ một tiếng, ngồi đối diện hai người, bưng ly nước trước mặt lên uống hai ngụm, rồi mới lên tiếng dưới ánh mắt chăm chú “nóng bỏng” của hai người: “Em biết không nói một tiếng nào đã biến mất mấy ngày như vậy quả thật là không suy nghĩ cẩn thận, còn trẻ con, nhưng mà lúc đó em thật sự cần một khoảng thời gian để suy nghĩ mọi chuyện một chút.”
Diệp Phong Hoa khịt mũi, ngồi đối diện hai người, bưng ly nước uống vài ngụm rồi nhận sai: “Em biết chẳng nói chẳng rằng bỏ đi rất giống trẻ con, lỗi em không suy nghĩ cẩn thận. Thực ra lúc ấy em chỉ cần một khoảng thời gian để ngẫm nghĩ mọi chuyện.”
“Biết chị Lam xảy ra sự cố đều vì em, em rất áy náy, đến mức em không còn mặt mũi nào gặp chị, không xứng đáng làm em trai của chị, càng cảm thấy mình không có tư cách hưởng thụ mọi điều tốt đẹp chị luôn dành cho em.”
“Người mình yêu thương phải chịu tổn thương vì mình, đây là chuyện tàn khốc nhất trên đời đối với em.”
Hơn nữa, nguyên nhân đều do người thân cậu làm tổn thương cô, mọi chuyện dồn nén dẫn đến tức nước vỡ bờ.
“Những ngày em bỏ đi, em thường nhớ tới câu chị Lam nhắc nhở em đừng làm chị thất vọng. Khi đó, em chưa hiểu rõ ý của chị, tới bây giờ em mới thấm được, nếu em rơi vào ngõ cụt không đứng lên nổi, đó mới là điều làm chị thất vọng.”
“Chị Lam yên tâm.” Diệp Phong Hoa nở nụ cười sáng ngời mà Lam Vãn Thanh luôn quen thuộc, hứa hẹn: “Ngày mai khi đón Phó tổng giám đốc Lục trở về, em sẽ cố gắng hết sức hoàn thành dự án Trung Đông. Dù sau này quay lại nhà họ Diệp, em sẽ không để chị mất mặt.”
Lam Vãn Thanh thả lỏng tinh thần, rốt cuộc cô có thể yên tâm buông tay rồi.
Mãi đến gần bốn giờ sáng, Diệp Phong Hoa đứng dậy nói phải đi.
Lam Vãn Thanh vốn giữ cậu ở lại đây ngủ, đợi đến 8 giờ có thể ra sân bay đón Phó tổng giám đốc Lục. Có điều Diệp Phong Hoa vội vàng chạy về Đông Thành tối qua gặp ông cụ Diệp, chưa kịp tắm gội thay quần áo đã tới tìm hai người.
Quyết định về nhà tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị kỹ càng đến 8 giờ sẽ lái xe đón cô cùng đi.
Lam Vãn Thanh gật đầu, hai người đưa cậu đến cửa thang máy.
Nhìn cậu bước vào cũng là lúc về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe tiếng thang máy mở ra.
Ôn Tư Sâm muốn bế Lam Vãn Thanh khựng lại, nhíu mày nhìn tên Diệp Phong Hoa, cảnh giác: “Quay lại làm gì?”
Lam Vãn Thanh vỗ tay Ôn Tư Sâm bên hông mình, nhìn cậu ở cửa thang máy: “Quên gì đó?”
Diệp Phong Hoa liếc mắt nhìn sắc mặt không tốt lắm của Ôn Tư Sâm, nhìn về phía Lam Vãn Thanh gật đầu.
Diệp Phong Hoa lén nhìn nét mặt không vui của Ôn Tư Sâm, gật đầu với cô.
“Quên cái gì?”
Lam Vãn Thanh không nghi ngờ.
“Quên ôm chị một cái.”
Diệp Phong Hoa híp mắt cười, nụ cười lấy lòng như thời còn bé mỗi khi chọc cô giận.
Ôn Tư Sâm: “…”
Thấy Diệp Phong Hoa sắp bước ra khỏi thang máy, Ôn Tư Sâm bế Lam Vãn Thanh lên, bước nhanh về nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng cánh cửa lớn đóng sầm vang vọng giữa hành lang yên tĩnh, để rồi quay về sự im lặng vốn có của nó.
Diệp Phong Hoa nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt mình…
Cậu cười toét miệng, trò đùa thành công rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lần này tên điên tỏ ra rất vui vẻ.