Tám giờ sáng chủ nhật, Diệp Phong Hoa đứng dưới khu chung cư, đón Lam Vãn Thanh ra sân bay.
Ôn Tư Sâm tiễn cô lên xe, dặn dò Diệp Phong Hoa lái xe cẩn thận.
Cậu ra hiệu bằng tay với anh, lúc chuẩn bị rời đi, Lam Vãn Thanh bảo chờ một xíu, nói với anh: “Một lát nữa em và tên nhóc này đón Phó tổng giám đốc Lục, sau đó sẽ đến khách sạn Đông Thành ăn một bữa lớn, có lẽ đến chiều mới về.”
“Vậy khi nào xong rồi gọi anh đến đón em.” Ôn Tư Sâm đưa tay qua cửa sổ, sờ gương mặt cô: “Đừng uống quá nhiều.”
“Anh yên tâm, đều là người một nhà cả, sẽ không mời rượu đâu.” Lam Vãn Thanh cười an ủi anh: “Tập Dục với Sean hẹn anh đi chơi bóng đúng không? Không cần đón em đâu, có người lái thay rồi.”
Ôn Tư Sâm không trả lời cô, chỉ nhấn mạnh phải gọi điện cho anh.
Lần này Lam Vãn Thanh mới đồng ý gật đầu: “Được.”Ôn Tư Sâm mỉm cười, nâng gáy cô, trao nụ hôn thông qua lớp kính: “Ngoan.”
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên, Ôn Tư Sâm buông tay, nhìn tên Diệp Phong Hoa gượng cười: “Xin lỗi, tay em run.”
Ôn Tư Sâm cong môi, nhẹ vuốt ve gương mặt Lam Vãn Thanh rồi lui về sau: “Đi đường cẩn thận.”
Thời gian hai người đến sân bay, tầm 30 phút nữa mới đến 9 giờ rưỡi.
Hai người ngồi trong xe một lát, chờ khoảng 15 phút vào sảnh lớn, đợi thêm 20 phút nữa đúng lúc Lục Thiên Phong và đoàn người đi ra.
Lam Vãn Thanh vui vẻ, tiến lên đón ông.
Trước khi ba cô qua đời, Lục Thiên Phong đã đến Tập đoàn họ Lam làm việc từ lâu. Tuy ông lớn hơn ba cô vài tuổi, nhưng ông là người rất hiền hoà, còn là một vị tướng đắc lực nhất dưới tay Lam Hồng Đào. Năm ấy, cô có thể nhanh chóng đứng vững ở Tập đoàn họ Lam, trừ sự nỗ lực của bản thân thì Lục Thiên Phong đóng góp công lao không hề nhỏ.
Cô tiến lên ôm lấy Lục Thiên Phong, trò chuyện với mọi người, khen ngợi họ đã làm việc vất vả trong thời gian dài.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi, bỗng Lam Vãn Thanh chú ý phía sau đoàn người có một cặp đôi. Đó là Ôn Tư Cảnh, người đã vắng mặt trong “tiệc gia đình” lúc cô và Ôn Tư Sâm kết hôn, ngoài ra còn có một cô gái nhỏ được anh ấy ôm trong lòng. Cô gái xinh đẹp có mái tóc đen tuyền cắt ngắn, nó ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn có đôi nét trẻ con, đôi mắt to nhanh nhẹn nhìn cô với vẻ tò mò.
Khác xa sự lạnh lùng và xa cách của Ôn Tư Sâm, Ôn Tư Cảnh mang đến vẻ trầm ổn, uy nghiêm, quý phái. Dù anh không cười nhưng cảm giác trông anh rất nhẹ nhàng, khiêm tốn, đứng giữa sân bay ồn ào, hỗn loạn lại càng nổi bật hơn.
Hai người lẳng lặng đứng một bên, Lam Vãn Thanh nghĩ Ôn Tư Cảnh không nhận ra mình, bèn tiến lên định chào hỏi. Lục Thiên Phong bỗng cười nói: “Vãn Thanh, chắc hẳn cháu quen biết Tổng giám đốc Ôn đúng không? Dù sao hai nhà đã trở thành thông gia, lần này gặp được Tổng giám đốc Ôn ở vùng Trung Đông, cậu ấy rất hứng thú với dự án của chúng ta.” Không đợi Lam Vãn Thanh, Ôn Tư Cảnh đã nắm tay cô gái kia bước tới, anh vươn tay về phía cô, lịch sự gật đầu: “Khoảng thời gian trước có việc riêng.” Anh ấy nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Tôi phải đến Trung Đông một chuyến.”
Cô gái thấy anh nhắc đến mình, bĩu môi quay đầu sang một bên, gương mặt nhỏ xinh vô cùng bướng bỉnh, còn khịt mũi lạnh nhạt tỏ vẻ phản kháng.
“Tương tác nhỏ” như cách tán tỉnh giữa hai người yêu nhau, Lam Vãn Thanh ngầm hiểu, mỉm cười bắt tay đáp lễ.
“Nghe trợ lý của tôi bảo mọi người đang tuyển chọn đối tác cho dự án lần này tại nước ngoài, lần này tôi tiện thể đi khảo sát dự án, thông qua Phó tổng giám đốc Lục cũng hiểu sơ bộ được tình huống. Tôi dự định sau khi trở về sẽ hẹn gặp Tổng giám đốc Lam, không ngờ lại gặp được cô ở sân bay, vậy thì chờ cô có thời gian sẽ hẹn gặp sau.”
Lam Vãn Thanh hào phóng nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi đã đặt phòng riêng mở tiệc đón gió tẩy trần tại khách sạn Đông Thành. Nếu Tổng giám đốc Ôn không ngại, có thể đi cùng với mọi người góp vui.”
Ôn Tư Cảnh suy nghĩ, sau đó đồng ý: “Làm phiền cô vậy.”
Đoàn người rời khỏi sân bay, Ôn Tư Cảnh và cô gái lên chiếc xe khác, Diệp Phong Hoa dẫn những người còn lại đến xe công ty. Riêng Lam Vãn Thanh dẫn Lục Thiên Phong đến chiếc xe ban nãy.
Hai người ngồi vào ghế sau, Lục Thiên Phong lấy tài liệu, bắt đầu báo cáo một vài vấn đề trong giai đoạn sau của dự án.
Diệp Phong Hoa lên ngay sau đó, khởi động xe, lái về khách sạn Đông Thành tầm 40 phút.
Vốn bữa tiệc chào đón này giúp mọi người thả lỏng, tuy nhiên mối quan hệ cấp trên dưới giữa Lam Vãn Thanh và Lục Thiên Phong thì không thể thư giãn được.
Diệp Phong Hoa dẫn Lam Vãn Thanh, Lục Thiên Phong và cặp đôi Ôn Tư Cảnh vào phòng riêng Đào Nhiên Đình. Đám người đi theo được vào phòng Tuý Ông Đình ở bên cạnh.
Đồ ăn được bưng lên, chờ Lam Vãn Thanh và Ôn Tư Cảnh ra hiệu, cả hai cùng Lục Thiên Phong sang phòng bên cạnh mời rượu. Trò chuyện được một lúc lại trở về Đào Nhiên Đình.
Trông cô gái kia nhỏ tuổi hơn Lam Vãn Thanh, song bữa tiệc vẫn do cô làm chủ. Cô mỉm cười rót rượu: “Mọi người đều vừa xuống máy bay, chắc cũng mệt rồi. Bữa tiệc này xem như là tiệc riêng của chúng ta, tạm gác công việc sang một bên, hôm nay cứ thư giãn trước đã.”
Lục Thiên Phong cười đồng ý.
Ôn Tư Cảnh nói: “Vậy tôi cũng không khách sáo nữa, cô và Tư Sâm kết hôn thì là em dâu tôi. Gọi Tổng giám đốc Lam hay Tổng giám đốc Ôn xa lạ quá, cô nhỏ tuổi hơn tôi, gọi cô là Vãn Thanh, cô cũng theo Tư Sâm gọi một tiếng anh cả nhé.”
Anh ấy cười xin lỗi: “Xin lỗi hai vợ chồng vì anh không tham dự kịp tiệc đính hôn, người anh cả này có lỗi trước, để anh tạ lỗi ở đây.”
Dứt lời, anh ấy uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Lam Vãn Thanh cũng nâng ly, rót chừng nửa ly vang đỏ rồi uống hết sạch.
Cô gái tóc ngắn bưng ly rượu vang đỏ trước mặt định uống. Ôn Tư Cảnh lặng lẽ lấy ly rượu trong tay cô, đặt sang một bên, anh cầm bình sứ trắng bên cạnh rót nước lọc vào chiếc ly.
Còn không quên nhẹ xoa mái tóc ngắn của cô gái.
Cô nhìn chăm chú ly nước trước mặt, nhăn nhó ngẩng đầu, tỏ vẻ đáng thương với Ôn Tư Cảnh: “Em chỉ muốn nhấp một ngụm thử vị thôi.”
Tuy Ôn Tư Cảnh vẫn dịu dàng, ấy mà giọng nói của anh vẫn toát lên uy lực: “Không được.”
Nhận ra Lam Vãn Thanh đang nhìn hai người, anh ấy cười nhạt giới thiệu với cô: “Đây là vợ anh – Úc Nhĩ Mục, cô ấy là tiểu thuyết gia. Xin lỗi em, hiện tại cô ấy đang có thai nên không được uống rượu.”
Lam Vãn Thanh kinh ngạc, cô chưa bao giờ nghe chuyện Ôn Tư Cảnh đã kết hôn. Nhưng đó là việc cá nhân của người ta, cô không hỏi quá nhiều. Nhớ lúc trước Ôn Tư Sâm nói với ba mẹ Ôn có thể đã trở thành ông bà nội, cô ngỡ rằng anh đang nói cho có lệ với hai vị phụ huynh. Giờ mới hiểu ra, có lẽ anh đã biết chuyện này từ lâu.
Lam Vãn Thanh xem như là người từng trải qua sóng gió, thế nên cô phản ứng kịp: “Hoá ra là chị dâu, Vãn Thanh sơ ý rồi.”
Úc Nhĩ Mục nghe hai từ chị dâu, lắc đầu: “Chị cứ gọi em là Mục Mục nha, đừng gọi chị dâu. Nghe chị dâu kỳ lắm, với lại…” Cô che tay lên miệng, liếc Ôn Tư Cảnh, thì thầm với Lam Vãn Thanh: “Em chưa kết hôn với anh ấy đâu.”
Lam Vãn Thanh khẽ cười, thầm cảm thán cô gái nhỏ này ngọt ngào, đáng yêu và rất dễ gần.
Úc Nhĩ Mục giả vờ không nhìn thấy đôi mắt “không tán thành” của Ôn Tư Cảnh, cô ấy bỏ tay xuống, mỉm cười với Lam Vãn Thanh. Đuôi mắt cong, đôi mắt to tròn linh hoạt trên gương mặt trẻ con, sáng ngời giống hệt một chú cún con đang đòi phần thưởng từ chủ nhân.
“Chị là nữ Tổng giám đốc, em dâu của Cảnh Cảnh ạ, đỉnh quá đi!” Đôi mắt ấy lấp lánh ngắm cô: “Chị xinh đẹp quá.”
Cô ấy gật đầu, cười tủm tỉm, nói chắc nịch: “Em nghe Cảnh Cảnh kể một vài chuyện của chị và em trai anh ấy, em cảm thấy lấy hình tượng của hai người để viết một cuốn tiểu thuyết, chắc chắn hot lắm đó.”
Lam Vãn Thanh hơi xấu hổ, cô không có hứng thú gì với việc trở thành nguyên mẫu của một cuốn tiểu thuyết…
Ôn Tư Cảnh múc một chén canh đặt trước mặt Úc Nhĩ Mục, nhằm giải vây cho Lam Vãn Thanh: “Trên máy bay, em đã không ăn uống gì rồi, uống nước canh trước, chuyện cảm hứng để nói sau.”
Úc Nhĩ Mục bĩu môi, phàn nàn với cô: “Chị đừng thấy anh ấy dịu dàng, lịch sự trước mặt người khác. Thực ra quay sau lưng là một con người ngang ngược.”
Lam Vãn Thanh cười lịch sự, không phủ nhận.
Ôn Tư Cảnh: “…”
–
Mãi khi bữa tiệc gần kết thúc, Lam Vãn Thanh đi qua phòng bên cạnh nhìn thoáng vào trong. Vài người và Diệp Phong Hoa đã uống say, có người chơi xúc xắc vui vẻ không ai chú ý đến, duy nhất một chàng trai đeo mắt kính, trông rất tao nhã để ý Lam Vãn Thanh.
Cô khá ấn tượng với cậu ta, một sinh viên vừa tốt nghiệp được Phó tổng giám đốc Lục tuyển vào bộ phận phát triển dự án vào năm ngoái.
Cậu ta nhìn xung quanh, xấu hổ đứng dậy chuẩn bị chào hỏi cô, Lam Vãn Thanh giơ tay ra hiệu cho cậu ta ra bên ngoài.
“Tôi đã đặt cho mỗi người một phòng trên tầng, một lát nữa phiền cậu đưa bọn họ nghỉ ngơi chờ tỉnh rượu. Ngày mai hẵng về nhà, qua mấy ngày rồi đến công ty làm việc sau.” Cô nói thêm: “Tôi đã nhờ nhân viên khách sạn phụ giúp, cậu yên tâm nhé.”
Quả nhiên cậu là một chàng trai chỉ thích ở nhà, thận trọng gật đầu với nữ lãnh đạo xinh đẹp hơn mình vài tuổi.
Lam Vãn Thanh cười đáp lại, đi về phòng riêng.
Chợt cô thấy Ôn Tư Cảnh ôm Úc Nhĩ Mục ngủ say muốn ra ngoài. Thấy cô bước vào, anh ấy nói: “Xin lỗi, cô ấy đang trong thời gian đầu thai kỳ, khá thích ngủ, hai ngày nữa anh sẽ tự đến công ty bàn bạc chuyện hợp tác.”
Lam Vãn Thanh gật đầu, giúp anh ấy mở cửa phòng: “Không sao đâu ạ, anh về cẩn thận. Lúc nào có thời gian, em và Tư Sâm hẹn hai người ăn cơm.”
Ôn Tư Cảnh chào hỏi với Lục Thiên Phong, rồi rời khỏi phòng.
Lam Vãn Thanh ngồi lại trò chuyện cùng Lục Thiên Phong một lát nữa. Đợi tài xế đến lái thay, cô đỡ ông ấy lên xe, báo địa chỉ và đóng cửa xe, đợi chiếc xe đi xa.
Vừa xoay người đã thấy chiếc Land Rover màu đen của Ôn Tư Sâm dừng trước người cô.
Anh xuống xe, bước đến chỗ cô. Việc đầu tiên là ghé sát người cô ngửi, cười nói: “Ừ, mùi rượu không nồng lắm, rất ngoan.”
Người đàn ông hôn môi cô, sau đó đứng thẳng dậy.
Lam Vãn Thanh: “…”
Cô chun mũi, hừ nhẹ, nắm tay anh kéo vào khách sạn, vừa đi vừa kể: “Tên nhóc điên kia uống khá nhiều, chúng ta đưa cậu ấy về trước nhé.”
Một lát sau.
Ôn Tư Sâm đỡ Diệp Phong Hoa ngồi ghế sau, cậu ta đã ngủ thiếp đi. Sau khi đưa Diệp Phong Hoa vào chung cư, hai người lái xe về nhà.
Đèn đỏ chực chờ bật lên, Lam Vãn Thanh ngắm vỉa hè, một người đàn ông cẩn thận đỡ một người phụ nữ mang thai qua đường lớn. Dáng vẻ che chở của anh ta và cả gương mặt hạnh phúc của người phụ nữ khiến Lam Vãn Thanh vui vẻ.
Bỗng cô “A!” một tiếng, bật cười nhìn Ôn Tư Sâm: “Anh đoán xem hôm nay em ăn cơm với ai đi?”
Ôn Tư Sâm nhướng mày: “Không phải ăn cùng mấy người trong công ty và Phó tổng giám đốc Lục à?”
Lam Vãn Thanh gật đầu: “Không sai, còn hai người nữa cơ.” Đầu ngón tay cô cọ dây an toàn: “Anh đều quen hết.”
“Anh cũng quen cơ?” Ôn Tư Sâm nhíu mày, suy nghĩ tích tắc, nhún vai hỏi: “Ai vậy?”
“Anh trai anh và bạn gái.”
Anh nhẹ đạp chân ga, nhướng mày hỏi lại: “Sao gặp được thế?”
Lam Vãn Thanh kể tóm tắt, Ôn Tư Sâm nghe rồi gật đầu, anh chỉ nhìn con đường trước mắt chứ không nói gì.
Cô đảo mắt, dò hỏi: “Lần trước ở bệnh viện, anh nói ba mẹ được làm ông nội, không phải bịa chuyện mà anh biết từ lâu rồi đúng không?”
Ôn Tư Sâm phủ nhận: “Mấy ngày trước khi em xảy ra chuyện, anh đến chung cư của anh trai, bắt gặp hai người họ ở bên nhau, hình như cùng một toà nhà một khoảng thời gian khá dài, nhưng anh không biết cô ấy mang thai.”
“Cô gái đó rất dễ thương, nghe anh cả nói là một tiểu thuyết gia, còn muốn lấy hình mẫu của chúng ta viết thành truyện nữa.” Lam Vãn Thanh nhớ vẻ tinh quái trên bàn ăn của cô ấy, bật cười.
Ôn Tư Sâm đáp: “Ừ.” Anh bình tĩnh lên tiếng: “Phải không?”
Lam Vãn Thanh nhìn vẻ mặt không mấy hứng thú của anh, ngón tay cô đan xen mái tóc xoã trước ngực: “Anh cũng sắp làm chú mà, sao không thấy anh vui vẻ chút nào vậy?”
Dứt lời, cô mới phát hiện chiếc xe đã được đỗ dưới tầng hầm chung cư.
Ôn Tư Sâm tắt máy xe, tháo dây an toàn. Sau đó anh nghiêng người, đặt tay lên vô lăng, tay kia chạm vào chỗ tựa lưng ghế phụ. Anh nhìn Lam Vãn Thanh, chỉ nói: “Anh muốn làm ba, không muốn làm chú.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ba Ôn à. ^^