Edit: Mây
Beta: Sam
Ôn Tư Sâm nói thẳng, cô sững sờ một lúc, nhướng mày: “Em cho rằng anh muốn cùng em trải qua thế giới hai người thêm hai năm nữa.”
Anh cong môi, cúi người vén sợi tóc bên má Lam Vãn Thanh sau tai, nhéo vành tai nhỏ xinh của cô, dịu dàng: “Em nghĩ anh không nhận ra em thích trẻ con nhường nào à?”
Dù là trước hay sau kết hôn, những lúc hai người ở ngoài, khi nhìn thấy trẻ con, cô sẽ nhìn bọn chúng bằng đôi mắt trìu mến, đến lúc đám trẻ rời đi mới thôi.
Cứ như thế, hình ảnh người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ, vui đùa cùng cô bé nước ngoài trên bãi cát Maldives xuất hiện chồng chéo trước mắt cô.
Điều đó khiến anh không khỏi tưởng tượng, nếu trên thế giới này có thêm một thiên thần nhỏ y hệt cô, dường như không tệ lắm.
Đứa bé là kết tinh tình yêu giữa hai người, hình ảnh hai mẹ con mặc đồ đôi đứng trước mặt anh, một “thước phim đẹp” đến mức khiến anh không nói nên lời. Thực ra anh muốn trải qua thế giới hai người thêm vài năm nữa, song anh vẫn không bài xích có thêm một thiên thần nhỏ giống cô đến “quấy rối”. Đúng lúc này tuổi tác của cô vừa đẹp, việc khôi phục vóc dáng sau sinh cũng khá tốt.
Anh không muốn vì khát khao của mình phải để cô chịu khổ trong tương lai.
Quả nhiên, Lam Vãn Thanh không ngờ anh sẽ chú ý đến chuyện cô thích trẻ con. Ôn Tư Sâm xuống xe, vòng qua mở cửa ghế phụ giúp cô.
Cô cười híp mắt, bước xuống xe, chờ cô đứng vững, anh bèn ôm lấy eo cô.
Tay anh ôm cô, tay kia chống đằng sau cửa xe, cười nói: “Anh hy vọng con chúng ta là một thiên thần nhỏ đáng yêu giống em, chứ không phải…”
Chưa kịp dứt lời, Lam Vãn Thanh ôm anh, tì cằm vào ngực người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh: “Chứ không phải một ác ma nhỏ nghịch ngợm giống anh đấy à?”
Ôn Tư Sâm nghẹn họng, dở khóc dở cười: “Nghịch ngợm gây chuyện ư?”
Lúc nào cơ chứ?
Lam Vãn Thanh nhận ra sự nghi ngờ của anh: “Em cũng chẳng ngọt ngào, đáng yêu đâu.”
Trong ấn tượng của chính cô, ngọt ngào và đáng yêu luôn kèm theo bề ngoài nũng nịu. Lúc cô gái ấy cười rộ lên, sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, mà hình tượng này so với “người phụ nữ mạnh mẽ” với phong thái chị đại như cô thì một trời một vực.
Thấy cô không đồng tình, anh bật cười, giọng anh trầm thấp rơi bên tai Lam Vãn Thanh gợi cảm vô cùng.
Ngay sau đó, anh cúi đầu cắn môi cô, cọ xát thân mật, khàn giọng: “Trong mắt anh, em rất ngọt ngào đáng yêu. Ừ, vừa ngọt, vừa đẹp, khéo ăn nói, người gặp người mến.” Anh khẽ hôn từng chút một lên gương mặt cô.
Lam Vãn Thanh: “…”
Sao trong mắt anh, cô là món ăn chứ không phải con người…
Cô đẩy ngực anh, liếc một cái: “Vậy nếu em sinh một ác ma nhỏ tinh nghịch giống anh thì sao?”
Ôn Tư Sâm cọ mũi cô, cười: “Vậy làm sao được giờ, sinh rồi phảinuôi thôi.”
Lam Vãn Thanh: “…”
Có người ba nào tuỳ ý như anh cũng ổn.
–
Ngày thứ ba, bộ phận trở về từ khu vực Trung Đông đã đến công ty từ sớm. Thậm chí, khi Lam Vãn Thanh đến nơi, họ đã ngồi sẵn trong phòng họp.
Mấy tháng nay, họ vất vả ở vùng Trung Đông, tuy nhiên không phải chịu bạc đãi về mặt sinh hoạt hàng ngày. Sau khi trở về, vị Tổng giám đốc còn làm lễ đón gió tẩy trần, còn tỉ mỉ đặt phòng giúp nhân viên, chưa kể cho họ một ngày nghỉ ngơi điều chỉnh thời gian.
Đừng nói thời gian một ngày ngắn, đối với xí nghiệp lớn như Tập đoàn họ Lam, một phút một giây đều là tiền. Nhà tư bản lại là một Tổng giám đốc xinh đẹp, giỏi giang đến mức muốn quỳ xuống gọi tiếng ba.
Họp suốt một ngày, cơm trưa cũng ăn trong phòng họp luôn.
Mãi đến gần 11 giờ đêm, xem như đã đến điểm mấu chốt cuối cùng.
Lúc tan họp trở về văn phòng, Diệp Phong Hoa đi theo bên cạnh cô đưa ra một vài đề nghị cho dự án nước ngoài. Vừa rồi trong cuộc họp, cậu bình tĩnh giải đáp thắc mắc của mọi người, suy nghĩ chín chắn khiến cô vui mừng không ngớt.
Cô dựa vào bàn, mỉm cười nhìn cậu. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Phong Hoa hiếm khi thấy cô nhìn mình như vậy.
Trước kia, cô nhìn cậu bằng vẻ “Khi nào thằng nhóc này mới chịu lớn”, giờ đây, ừ thì nó mang lại cảm giác quen thuộc “Cuối cùng thằng nhóc này đã trưởng thành rồi”.
“Sao thế chị Lam?”
Diệp Phong Hoa gãi đầu, ngượng ngùng trước cái nhìn “tình thương của mẹ.”
Lam Vãn Thanh mỉm cười, rất ít khi dịu dàng nhìn cậu ở công ty. Cô nhón chân xoa đầu cậu ta như chị cả: “Thứ năm cố gắng kết thúc cuộc họp nhanh chóng, thứ sáu hẹn Tập đoàn họ Ôn đến bàn bạc cụ thể chuyện hợp tác, cuối tuần đến nghĩa trang, đừng chậm trễ.”
Diệp Phong Hoa gật đầu: “Anh Ôn tới đón ạ?”
Cô nâng tay xem đồng hồ: “Chắc sắp đến rồi.”
Vừa hay có ai đó gõ cửa phòng hai cái, hai người nhìn sang, là Ôn Tư Sâm bước vào.
“Chưa xong việc à?”
Anh đi đến bên cạnh Lam Vãn Thanh, vuốt ve sau gáy cô.
Cô nghiêng người lấy túi xách trên bàn, ngẩng đầu cười: “Xong rồi, đang đợi anh đó.”
Ôn Tư Sâm lấy túi xách trong tay cô, hôn lên trán cô, ôm eo đi ra ngoài. Còn tên Diệp Phong Hoa bị làm lơ cũng đi theo, nhìn hai người “sến súa” trước mắt mình.
Thở dài.
Cũng muốn yêu đương lắm chứ…
Lúc chờ thang máy, đầu Diệp Phong Hoa chợt lóe một tia sáng, cậu nhìn Ôn Tư Sâm đang chăm chú Lam Vãn Thanh từ đầu đến cuối: “Anh Ôn.”
Giọng điệu nịnh nọt lộ rõ.
Ôn Tư Sâm liếc cậu ta, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Sinh viên của anh, có ai thuộc kiểu tiên nữ ngọt ngào đáng yêu không? Có thì giới thiệu cho em đi.”
Nào ngờ anh nhíu mày, không cần nghĩ ngợi: “Không một ai.”
Diệp Phong Hoa: “…”
Cậu vẫn chưa chết tâm: “Sinh viên của anh nhiều lắm mà, sao không có ai chứ!”
Ôn Tư Sâm tối sầm mặt, lạnh giọng: “Không có ai cả.”
Anh chưa để ý vì sao thằng nhóc thối này thích vợ anh vậy?
Diệp Phong Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên bảo: “Anh Ôn suy nghĩ thử xem, là kiểu người con gái nũng nịu, nhất là lúc mỉm cười, sẽ hiện hai lúm đồng tiền, là một cô gái đáng yêu khiến người khác vừa gặp đã muốn bảo vệ…”
Lam Vãn Thanh: …
Nghe hơi quen tai thì phải.
Ôn Tư Sâm đơ người một lúc, anh điều chỉnh cảm xúc, nhướng mày hỏi: “Ngọt ngào đáng yêu ư?”
Cái gì mà ngọt ngào đáng yêu vậy?
Diệp Phong Hoa gật đầu, cậu thanh niên gấp gáp không chờ nổi nữa rồi: “Có không, có không?”
Ôn Tư Sâm nhếch môi, vô trách nhiệm đáp trả: “Không có ai.”
Diệp Phong Hoa: “…”
“Biểu cảm của anh, trông giống như có mà.” Cậu lên án.
Cửa thang máy mở ra, Ôn Tư Sâm ôm Lam Vãn Thanh bước vào, Diệp Phong Hoa cũng đi theo. Anh cười nhạt: “Vì ban nãy tôi hiểu nhầm con mắt thẩm mỹ của cậu.”
Trên thế giới này, trừ vợ của anh ra thì không còn một ai ngọt ngào, đáng yêu nữa!