Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 58

Edit: Mây 
Beta: Sam

Gần đến giờ tan tầm, Diệp Phong Hoa mang theo tài liệu đến phòng làm việc của Lam Vãn Thanh. Cô cũng không rảnh là bao, ngẩng đầu ý bảo cậu ta đi vào, rồi lại tiếp tục làm việc. 

Diệp Phong Hoa đặt tập tài liệu trên bàn: “Đây là một vài điểm cần lưu ý trong cuộc họp chiều nay, tôi đã đánh dấu rồi ạ.” Cậu lại đặt một tập khác: “Còn đây là phương án giải quyết đã được liệt kê.” 

Đợi Lam Vãn Thanh làm việc của mình xong xuôi, cô cầm tài liệu lên xem, những mục bị gạch bỏ và chú thích không nhiều cũng không ít. 

Cô lướt qua những trọng điểm, sau đó đọc phương án giải quyết. 

Khả năng đọc lướt nhanh được rèn luyện năm này sang năm khác. Cô đọc xong, mỉm cười vung bút một cái, xếp chồng tài liệu gọn gàng, đưa cho cậu ta. 

“Chi tiết đề xuất sẽ được đưa ra trong cuộc họp ngày mai.” 

Giọng nói vang lên một cách rõ ràng, Lam Vãn Thanh thấy cậu nhận lấy, cô tiếp tục làm việc mà không nhìn cậu nữa. 

Nét chữ của cô nhanh và sắc bén, Diệp Phong Hoa không nhìn ra được cô viết cái gì. Cậu ta cho rằng đề xuất của mình không được cô ủng hộ và chấp thuận. Song, nhìn thấy cô bận rộn như thế, không nói gì nữa, chỉ ôm tài liệu rời khỏi phòng làm việc. 

Bước ra ngoài, Diệp Phong Hoa mở tập tài liệu trong tay, khi nhìn thấy 99 điểm ở cuối trang cô để lại, cậu thấy cả người không ổn lắm. Chợt thấy dòng chữ bên cạnh con số, cậu kích động trợn tròn mắt. 

Mọi người thường nói nét chữ nết người, Diệp Phong Hoa thấy câu này rất phù hợp với cô. 

Cô xinh đẹp, chữ viết cũng đẹp nốt, chỉ duy nhất mình cô. 

Tuy Lam Vãn Thanh mang gương mặt dịu dàng, nhưng cô rất ít khi cười với những ai không mấy quan trọng. Điều đó càng khiến cô trở nên sắc sảo và mạnh mẽ hơn, lời cô nói cũng phần nào thể hiện tính cách của cô. 

Xinh đẹp thì xinh đẹp, cơ mà nét chữ cứng cáp, như lưỡi kiếm sắc nhọn vô cùng quyết đoán. 

Nếu cậu không phải là người thân thiết với cô, chắc chắn không thể thấy được cô của trước kia, có khi bị lừa bởi cách nói chuyện của cô nữa chứ. 

Diệp Phong Hoa nhìn dòng chữ, bất lực thở dài “Trừ 1 điểm vì chữ quá xấu.” 

Khiến cô viết một câu đùa cũng xem như tài năng rồi. 

Dù sao thì cậu ta… 

Cười không nổi. 

Thứ năm, cuộc họp nội bộ kết thúc, Lam Vãn Thanh không nghỉ ngay mà giữ cấp cao trong dự án Trung Đông ở lại. 

Nói là chuyện phiếm, nhưng lãnh đạo tập đoàn sao có thể trò chuyện qua loa được. 

Sau hơn một năm, tập đoàn họ Lam có thể dùng khả năng để giành lấy dự án vùng Trung Đông lần này. 

Không ít tranh cãi gây ra trong nước, ngưỡng mộ, khen ngợi có, và cách bàn tán “ăn không được nho, bảo nho chua” cũng có. 

Lúc Lam Vãn Thanh theo dự án này, cô biết miếng bánh ngọt như thế sẽ đem về lợi nhuận. Cũng đã đánh giá sơ lược với bộ phận đầu tư của tập đoàn, giai đoạn đầu cần nguồn tài chính quá lớn, đặc biệt là giai đoạn sau còn liên quan đến vận chuyển đường biển. Xem như đây là bất lợi duy nhất mà tập đoàn cần xem xét trước khi nuốt chửng miếng bánh này. 

Vậy nên Lam Vãn Thanh trở về từ chuyến công tác, cô gần như xác định dự án đấu thầu đã an toàn, bắt đầu tìm kiếm đối tác. 

Đến khi tập đoàn họ Lam quăng cành ô-liu ra, các xí nghiệp trong nước muốn cắn một miếng bánh ngọt lớn, chắc rằng sẽ hái ra số tiền đếm không xuể. 

Tuy nhiên, không thể nào chọn đối tác tuỳ tiện được. 

Cuối cùng, họ đã chọn tập đoàn họ Ôn. Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, với tình hình mối quan hệ “hờ hững” quanh năm giữa hai nhà, quyết định được đề ra khi Ôn Tư Sâm kết hôn với cô, sẽ khó tránh khỏi làm người khác cho rằng cô đang có ý đồ riêng. 

Vài ba lời đồn đại vớ vẩn ngoài giới kinh doanh cũng không gây sự chú ý của cô. Cô không thể để người của mình suy nghĩ như thế được, nếu không vì lời đồn ấy xao nhãng nhiệm vụ, chẳng phải sẽ thiệt nhiều hơn lợi sao. 

Đều là người một nhà, ai làm nhiều ai làm ít, dù sao đôi bên sẽ nuốt vào trong bụng như nhau. 

Mọi người tận tâm chỉ bảo, Lam Vãn Thanh nhìn rõ vẻ mặt từng người một, giờ mới cho nhóm người ra về. 

Cuộc họp diễn ra vào sáng thứ sáu, những người tham gia vào dự án tự giác ở lại, chờ người của nhà họ Ôn đến. 

Đúng 10 giờ, Lam Vãn Thanh tự mình xuống toà nhà đón người từ đối tác đến. 

Trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, vẫn luôn là mục đích cô theo đuổi. 

Dù hiện tại đối phương là người nhà, cô không nhập nhằng một chút nào, từ hành động của mình luôn để đối phương cảm nhận được thành ý. 

Ra khỏi toà nhà, Lam Vãn Thanh đi về phía ba chiếc xe hơi. 

Theo thói quen, cô chú ý đến Ôn Tư Cảnh bước xuống xe. Trên gương mặt luôn mang theo nụ cười lịch sự giữa doanh nhân với nhau, họ bắt tay chào hỏi. 

Trò chuyện mấy câu, cô mới chuyển sang chào hỏi lãnh đạo cấp cao của tập đoàn họ Ôn từ hai chiếc xe bên cạnh. 

Đầu tiên, cô gật đầu chào với ba người xuống từ chiếc xe thứ nhất. Trước đó cô đã tìm hiểu họ là bộ phận quản lý, phụ trách dự án Trung Đông, trưởng phòng kế hoạch và người chịu trách nhiệm pháp lý từ tập đoàn họ Ôn. 

Theo cái nhìn của Ôn Tư Cảnh,  hướng đó là một người đàn ông xuống từ chiếc xe thứ ba. 

Thực ra Lam Vãn Thanh thầm nghĩ trong lòng, Diệp Phong Hoa nói cô biết có tận bốn người bao gồm cả Ôn Tư Cảnh. 

Bốn người trước mặt mình đây, còn ai nữa à? 

Nhìn bóng người kia bước xuống, Lam Vãn Thanh chớp mắt, nụ cười lịch sự trên mặt dần tắt ngúm. 

May thay cô kịp phản ứng, mỉm cười với người đàn ông bước đến, gật đầu nhẹ ra hiệu, nhìn sang bên Ôn Tư Cảnh. 

Anh ấy vẫn cười nho nhã, nhưng ánh mắt khó nén vẻ trêu chọc, dịu giọng: “Người phụ trách tổng bộ đầu tư của tập đoàn, Ôn Tư Sâm, có lẽ không xa lạ gì với Tổng giám đốc Lam nữa.” 

Mọi người: …

Lam Vãn Thanh: “…” 

Người nằm bên gối mỗi ngày xa lạ thế nào được? 

Khoan đã, không phải lúc này anh nên ở trường sao? Hôm nay anh có lớp mà. 

“Tổng giám đốc Ôn của chúng ta rất quan tâm đến dự án vùng Trung Đông, vốn đầu tư của giai đoạn trước lớn, sợ mất cả người lẫn của, vậy nên phải nhất quyết tham gia để đánh giá.” 

Vừa dứt lời, anh nhếch môi cười nhẹ. 

Anh cảm thấy đôi chút xấu hổ và miễn cưỡng khi nói câu này, đương nhiên một dự án được chấp thuận hay không đều phải dựa vào giai đoạn đầu của nó. 

Việc cơ bản này mà anh còn chưa hiểu, hoàn thiện phương án hợp tác, đánh giá hay ký hợp đồng? 

Hơn nữa, người đã “ra đi” từ lâu thì tiền tài sẽ không thay đổi, cái nào cũng không cần mang ra bàn tán. 

Muốn thăm vợ thì cứ đến, cớ gì phải làm mấy chuyện vớ vẩn thế này. 

Ôn Tư Sâm mỉm cười, bước đến trước mặt Lam Vãn Thanh, anh đưa tay lịch sự: “Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên Tổng giám đốc Lam đang vác danh hiệu ‘Tài nữ trẻ tuổi trong giới kinh doanh’ đây rồi.” 

Ban nãy nhìn cô bước về phía này, dáng người thẳng tắp, cất bước chậm rãi. Dù cô mỉm cười nhưng khí chất lại sắc bén. 

Đứng giữa nhóm đàn ông, cô không lộ vẻ yếu thế chút nào. 

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vẻ đẹp của cô, cũng phần nào giúp cô rạng rỡ hơn, khiến người khác không thể rời mắt. 

Không phải anh chưa từng nhìn cô như lúc này, trước đây anh chỉ nhìn cô từ phía sau, ít có cơ hội ngắm và cảm nhận trạng thái làm việc của cô một cách chân thực. 

Giọng điệu khó nén được sự tự hào. 

Lam Vãn Thanh thở dài, lễ phép thu tay về, đầu ngón tay cô thoáng lướt qua lòng bàn tay người đàn ông. 

Ôn Tư Sâm cảm nhận được, nuốt tiếng cười vào trong. 

Mọi người: Tôi im lặng nhìn hai người diễn trò, không nói gì đâu. 

Đoàn người lên tầng, Lục Thiên Phong đã đợi sẵn trong phòng họp, yêu cầu trợ lý phân phát tài liệu có sẵn cho từng người, rót thêm cà phê sau đó mới lui ra ngoài. 

Diệp Phong Hoa đã gửi email bản kế hoạch hợp tác nên không cần giới thiệu thêm nữa, PPT vừa bật lên, bộ phận kế hoạch lập tức trình bày. 

Tập đoàn nhà họ Lam và họ Ôn có thể duy trì trạng thái nhạt như nước, không thể phủ nhận rằng hai nhà đều có điểm chung là cởi mở và thẳng thắn trong kinh doanh, không giấu giếm việc riêng và không lạm dụng các mối quan hệ. 

Đúng như những gì cô đã chia sẻ trong ngày hôm qua, cô hiểu Ôn Tư Cảnh đến đây không vì thể hiện sự chân thành trong lần hợp tác, mà còn tìm hiểu tính khả thi của dự án này. 

Hiểu rõ mặt ngoài của sự việc là một tình huống, hiểu thấu từ trong ra ngoài lại là một câu chuyện khác. 

Nếu cuộc đàm phán hôm nay không thành, không đạt được thoả thuận, Lam Vãn Thanh cũng không bất ngờ khi anh ấy lựa chọn rời đi. 

Cô cũng vậy, trường hợp tập đoàn họ Ôn không đem lại lợi ích cô muốn, cô sẽ rút lui ngay. 

Dự án này liên quan đến sống còn của hàng ngàn con người, nhân tình không gánh vác nổi. 

Lúc bộ phận kế hoạch tập đoàn họ Lam trình bày, nhà họ Ôn đã chỉ ra hai điểm quan trọng cần hiểu rõ. 

Bữa trưa đơn giản trôi qua, cuộc họp vẫn tiếp tục. 

Mãi đến cuối cuộc họp, tất cả mọi người bao gồm Ôn Tư Cảnh và Lam Vãn Thanh mới hiểu được, Ôn Tư Sâm đến đây không vì lý do riêng. 

Sau cuộc họp, anh đã nêu lên một vấn đề mà mọi người đã bỏ qua. 

Hoá ra cảm giác khủng hoảng tiềm thức đã in sâu vào xương tuỷ của một nhà đầu tư xuất sắc là đây. 

Lam Vãn Thanh ngạc nhiên, anh hiếm khi đến công ty và thường ở lại trường. Đôi lúc cô quên mất anh cũng là thành viên thuộc xí nghiệp nhà họ Ôn, nắm giữ hàng ngàn sinh mệnh. 

Cũng may Diệp Phong Hoa và Lam Vãn Thanh phối hợp ăn ý, người vừa nói câu trước, người biết nên trả lời câu sau như thế nào. 

Lục Thiên Phong kịp thời bổ sung thêm, có thể nhận xét bằng hai từ hoàn hảo. 

Tuy vấn đề được giải quyết dễ dàng, nhưng Ôn Tư Sâm không thấy vui, anh càng cảm thấy buồn bực hơn. 

Cuộc họp kết thúc, không ai nói gì nữa. 

Duy nhất Lam Vãn Thanh đang bận rộn không để ý gì. 

Mặt trời dần lắng xuống, bầu trời bị xé toạc một lỗ, ánh nắng ban chiều ấm áp chiếu xuống cửa sổ lớn từ trần đến sàn nhà của phòng họp.

Tia sáng yếu ớt tối mờ, Lam Vãn Thanh bật đèn lên. 

Trời tối sẩm, những ngọn đèn đường dài ngoằn ngoèo như sông dài được thắp lên, phương án đã được thống nhất, Lam Vãn Thanh bảo Diệp Phong Hoa lấy hợp đồng. 

Kiểm tra từng điều khoản trong hợp đồng, cậu bèn gật đầu đưa cho Ôn Tư Cảnh. 

Thậm chí anh ấy không thèm liếc nhìn, đặt bút ký tên. 

Cuối cùng, buổi họp báo chung của hai nhà sẽ lên lịch vào hai tuần sau. 

Gần chín giờ tối, cuộc họp xem như thực sự kết thúc. 

Hai bên bắt tay, Ôn Tư Cảnh từ chối đề nghị đưa xuống dưới lầu, anh ấy và đoàn người vào thang máy. 

Lam Vãn Thanh trừng mắt nhìn Ôn Tư Sâm đi vào theo. 

Cô nhìn anh thì thầm bên cạnh Ôn Tư Cảnh, chờ đến khi cửa thang máy khép lại, Ôn Tư Sâm còn không nhìn cô. 

Lam Vãn Thanh: “…”

Chuyện gì đây? Lý nào người đàn ông này không đợi cô về nhà chung ư? 

Tác giả có lời muốn nói: 

Sao giáo sư Ôn nỡ bỏ em được.:) 

Bình Luận (0)
Comment