Edit: Mây
Beta: Sam
Tiễn đoàn người đối tác về, Lam Vãn Thanh không tan họp ngay, càng không có thời gian ngẫm nghĩ về phản ứng của Ôn Tư Sâm mà tổng kết cuộc họp cùng những người trong công ty.
Sau khi kết thúc, cô và Lục Thiên Phong, Diệp Phong Hoa đến văn phòng nói chuyện hơn nửa tiếng, lúc dừng lại đồng hồ đã điểm 10 giờ.
Lục Thiên Phong cùng Diệp Phong Hoa rời khỏi phòng làm việc. Cậu ta nghĩ Ôn Tư Sâm vừa mới đi, có lẽ sẽ về tập đoàn họ Ôn họp thêm. Chợt cậu quay về hỏi Lam Vãn Thanh theo xe cậu, hay gọi tài xế đến.
Một tuần nay, mọi người đều làm việc ở cường độ cao, hôm nay lại họp trễ thế này.
Lam Vãn Thanh đáp để tài xế chờ dưới lầu, Diệp Phong Hoa không nói gì, gật đầu giúp cô đóng cửa phòng lại.
Chờ cậu ta ra khỏi phòng, Lam Vãn Thanh đau đầu xoa trán, cô đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, xoa phần vai gáy cứng đờ suốt một ngày.
Không rõ từ lúc nào, trời chiều ngoài cửa sổ đã dần xuất hiện hạt tuyết lất phất bay, không lớn, nhỏ xinh rơi xuống lớp thuỷ tinh trong suốt. Chúng lập tức tan chảy, chuyển mình thành những giọt nước chảy xuống.
Cô nâng tay, đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển theo vệt nước, chỗ cô chạm vào tạo nên một vòng sương trắng vì chênh lệch nhiệt độ.
Cảm giác lạnh lẽo từ tấm kính thuỷ tinh truyền vào đầu ngón tay, lên tận não bộ dọc theo dây thần kinh, khiến Lam Vãn Thanh đang đau nhức nhanh chóng tỉnh táo.
Giờ mới nhận ra người đàn ông kia bỏ cô về một mình.
Lam Vãn Thanh nhíu mày, nhìn bóng người in trên lớp cửa kính đang nhíu mày giống hệt cô.
Hơn nữa, trông người đàn ông có vẻ tức giận lúc anh rời đi.
Nhưng, anh tức giận cái gì?
Buổi sáng tới đây vẫn rất tốt, khi ăn cơm trưa, cô gắp cà rốt vào chén anh, anh vẫn như thường lệ nhận lấy, không nói một lời.
Kể cả ban chiều, cô không nhận ra anh bất ổn chỗ nào.
Nếu không vì chuyện cá nhân, liệu anh có phàn nàn gì về chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn không?
Không đúng, lúc chiều anh đưa ra vấn đề, bên họ đã giải quyết đúng chỗ mà? Ôn Tư Cảnh cũng không nói gì, quan trọng nhất…
Đã ký hợp đồng rồi!
Anh cũng không tỏ thái độ phản đối, có nghĩa là anh đã chấp thuận nó rồi phải không?
Hay còn vấn đề nào đó mà cô chưa giải đáp?
Lam Vãn Thanh đau đầu hơn, câu chuyện không đầu không đuôi, càng nghĩ càng thấy nhức óc. Cô nhắm mắt thở dài, lặng yên suy nghĩ, dù thế nào người ấy vẫn không nhìn đến cô, quả nhiên anh đang chiến tranh lạnh.
Ngày đó kết hôn, anh đồng ý với cô thế nào?
Không nỡ chiến tranh lạnh với cô?
Lam Vãn Thanh xoa chân mày, khẽ hừ một tiếng.
Không nỡ con khỉ, chẳng tin được lời đàn ông dụ dỗ, mọi lời ngon tiếng ngọt chỉ lúc thuỷ triều lên, thuỷ triều xuống là biến mất tăm.
Lam Vãn Thanh khịt mũi, quyết định đêm nay ở công ty không về nhà, đợi cô ngủ một giấc rồi tìm tên đàn ông kia tính sổ sau!
Vừa nãy nói Diệp Phong Hoa gọi tài xế chờ dưới lầu, giờ không về phải gọi lại thêm lần nữa. Lam Vãn Thanh xoa đầu định cầm điện thoại lên, bỗng cô đụng trúng lồng ngực ai đó.
Cô đờ đẫn vì cơn nhức đầu, lòng như lửa đốt trước phản ứng ban nãy của Ôn Tư Sâm, vậy nên cô không nghe thấy tiếng bước chân là phải.
Lục Thiên Phong đã có tuổi, bước đi hơi nặng nề. Nhưng phòng làm việc cô có trải thảm, cũng không nghe thấy được. Diệp Phong Hoa đã đi trước, tuy nhiên nếu cậu ta có quay lại, không thể nào yên lặng đứng sau lưng cô như thế được.
Trong công ty sẽ có người làm thêm giờ, bất kể là ai cũng không có lá gan xông vào phòng làm việc của cô.
Đầu Lam Vãn Thanh choáng váng, sao cô có thể phạm sai lầm tương tự sau vụ ám sát hơn một tháng trước được. Cô không có thời gian để cảm nhận mọi thứ, nhận thấy người đàn ông phủ lên mu bàn tay mình, cơ thể cô căng thẳng tột cùng.
Chưa kịp nhìn lên, tay trái cô giữ ngón út kẻ lạ mặt đẩy mạnh về phía sau, đồng thời cô khuỵu gối và giơ chân, tập trung toàn bộ sức lực, tính toán thúc vào phần bụng dưới của người đàn ông.
Một cú này, đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành ngất tại chỗ.
Nhưng phản ứng của hắn ta nhanh hơn.
Nhờ vào sức mạnh của cô, ngón út của người đàn ông đổi thành ôm lấy cổ tay nhỏ bé. Ngay trước khoảnh khắc đầu gối cô thúc vào, hắn chặn đòn tấn công dữ dội và chuẩn xác bằng tay chỉ trong cái nháy mắt.
Cùng lúc đó, hắn nhấc hai chân cô lên, siết chặt rồi ấn nhẹ vào tay, xương quai xanh, ấn cô về phía cửa sổ sát đất.
Một giọng nói bất lực kèm theo tiếng thở dài vang lên trên đầu Lam Vãn Thanh: “Bà xã à, em muốn huỷ hoại ‘hạnh phúc’ cả đời của mình sao?”
Lam Vãn Thanh sợ hãi toát mồ hôi lưng, áp mặt vào tấm kính lạnh lẽo giúp cô tỉnh táo lại. Nghe giọng nói quen thuộc thốt ra bên tai, cô dần thả lỏng, nuốt nước miếng vào trong, ngực phập phồng lên xuống, còn mắt thì dán chặt vào hai chiếc cúc cổ áo sơ mi trắng chưa được cài gọn gàng.
Ôn Tư Sâm đợi một lát không nghe thấy Lam Vãn Thanh trả lời, cũng không thấy cô phản ứng gì. Lòng anh hồi hộp, cho rằng anh không kìm chế được sức lực làm đau cô.
Anh áp vào cơ thể cô, vừa định rút tay khỏi cổ thì cô gái này không nói không rằng, cắn cổ tay lộ ra bên ngoài của anh.
Anh tức giận vô cớ, bỏ đi không nói một lời, bây giờ lặng lẽ quay lại dọa sợ cô. Vốn Lam Vãn Thanh đang tức giận nên không hề nghĩ đến chuyện kiềm chế sức lực.
Ôn Tư Sâm than đau, cơ thể anh cứng ngắc nhưng không dám thu tay về. Anh chỉ nhìn Lam Vãn Thanh đang cau mày cắn anh, như thể muốn trút giận gì đó.
Lâu thật lâu không nghe tiếng, cô thất vọng ngừng lại, chưa kể còn cảm nhận được hàm răng đã chạm vào da thịt anh như thế nào.
Đầu lưỡi liếm nhẹ môi dưới, nếm một chút máu tươi. Cô nhìn xuống, thấy vết răng cô vừa cắn thấm máu trên tay anh.
Nhìn thấy mà giật mình, cô không khỏi cau mày.
Ôn Tư Sâm làm như không có chuyện gì, anh thờ ơ liếc vết thương, sau đó nâng tay lên môi nếm thử.
Lúc này cô mới chịu ngẩng đầu nhìn anh, không rõ cô hờn dỗi chuyện gì, anh vẫn ôm lấy cô, cười hỏi: “Nguôi giận chưa?”
Thà anh không hỏi, đằng này cơn tức giận vừa được cô đè xuống chợt dâng trào.
Lam Vãn Thanh thuyết phục mình đừng để ý vết thương trên tay anh, cô khịt mũi nói: “Người nên nguôi giận là anh đúng không?”
Ôn Tư Sâm không hiểu, nhìn cô chăm chú rồi anh “Ồ?” lên.
Lam Vãn Thanh tức giận, không thèm để ý tới anh mà đi ngang qua mất, bỗng cô được anh ôm vào lòng.
Tay anh đè sau eo vợ, chốc cô vùng vẫy lại muốn thoát ra. Lúc nãy anh kiểm soát cô dễ như trở bàn tay, nên cô không lãng phí thêm sức lực nữa.
Và đương nhiên, không còn cách nào khác là ngẩng đầu, phản kháng anh bằng đôi mắt bốc lửa giận.
Ôn Tư Sâm: “…”
Anh không biết nguồn cơn tức của cô từ đâu, cũng không rõ tại sao.
Có câu nói vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa thuận. Tuy hai người không cãi nhau nhưng cô vẫn buồn bực, xem ra không định nói gì với anh.
Ôn Tư Sâm ngẫm nghĩ, anh “Ừ.” một tiếng, sau đó xoa bóp chỗ mẫn cảm sau lưng cô, ý thương lượng: “Về nhà trước nhé?”
Về nhà sẽ dễ nói chuyện hơn.
“Không về.” Lam Vãn Thanh vươn tay ra sau bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của anh, cô thở dốc, lạnh lùng đáp: “Hôm nay em muốn ngủ ở công ty.”
Tim Ôn Tư Sâm đập thình thịch, anh mới ý thức được rằng mọi chuyện đang dần nghiêm trọng.
Anh nâng eo cô lên, nửa ôm lấy cô, quay về bàn làm việc. Đẩy tài liệu sang một bên, tiếp theo anh ôm cô ngồi lên bàn.
Ôn Tư Sâm ghé sát người cô, hai tay anh chống hai bên, cúi người nhìn cô.
Lam Vãn Thanh đặt tay lên vai anh giữ thăng bằng, cô hơi ngả người về phía sau hòng tạo khoảng cách với anh.
Anh không vui vì hành động của cô, híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Hai người cứ thế nhìn nhau, không tránh thì trốn.
Khác với chuyện giận dỗi nhỏ nhặt thường ngày, trông cô tức giận thật rồi.
Cuối cùng người thoả hiệp là Ôn Tư Sâm: “Mỗi người một câu nhé?”
Lam Vãn Thanh nhìn anh chằm chằm, cô thả lỏng, gật đầu với anh.
Biết cô không muốn nói trước, Ôn Tư Sâm không thể làm gì hơn, anh hỏi: “Sao em nói người nên nguôi giận là anh chứ không phải em?”
Anh không giận gì cả thì sao phải nguôi giận?
Lam Vãn Thanh càng khó chịu hơn, cô mím môi nói: “Vậy sao anh không chờ em về cùng? Còn không thèm nhìn em một cái nữa?”
Lời đến bên môi như vẻ hờn dỗi, nhưng nó mang giọng điệu bất mãn đến cả bản thân cô không nhận ra được.
Ôn Tư Sâm khác cô, giờ anh mới hiểu lý do cô tức giận, nghĩ lại có chút buồn cười.
Anh đứng thẳng người, vòng tay qua eo cô, không muốn làm không khí giữa hai người trở nên buồn tẻ hơn, anh mỉm cười nói: “Chẳng phải em đã đồng ý mỗi người nói một câu à?”
Ý anh là cô vừa nói hai câu.
Lam Vãn Thanh tức giận đến mức đỏ mắt, cô không muốn nói chuyện với anh, đẩy ngực anh định nhảy xuống, nhưng người đàn ông vẫn bất động như núi trước mặt cô.
Cô giận dữ đánh vào ngực anh hai cái.
Người đàn ông không phản ứng mặc cô phát tiết, Lam Vãn Thanh cảm thấy cô đang cố tình gây sự giống hệt một người đàn bà chanh chua. Cô bực bội quay sang một bên, đưa hai tay ra sau lưng, không muốn chạm vào anh. Trái lại, anh ôm lấy cô thêm lần nữa.
Khoảnh khắc hai người chạm tay, Ôn Tư Sâm nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của cô đặt ra sau khiến cô phải ưỡn người. Tư thế bất động hoàn toàn này làm cô giật mình, tiếc thay anh không cho cô thời gian phản ứng, cúi đầu hôn môi cô.
Anh giữ tay cô sau lưng, cùng lúc đó giữ gáy cô không cho cô lui về.
Nụ hôn ấy trấn an cảm xúc, không mãnh liệt, nhẹ nhàng như giọt nước rơi bên cửa sổ, làm dịu đi ngọn lửa đang dâng lên trong lòng cô từng chút một.
Hơi nước bao phủ mắt Lam Vãn Thanh, cô nhắm mắt lại, vô thức hôn anh. Ôn Tư Sâm ngơ ngác đành buông lỏng tay, hai tay cô choàng lên cổ anh, chủ động hôn sâu hơn.
Ôn Tư Sâm cười thầm ôm chặt cô, anh tiến lại gần mút lưỡi cô, kiên nhẫn trêu chọc.
Một lát sau, Lam Vãn Thanh mềm nhũn như vớt từ dưới nước ngã vào lòng anh.
Anh không muốn ẵm người lên giường khi vấn đề chưa được giải quyết, chưa rõ trải qua được bao lâu, nụ hôn của anh dọc theo môi cô, đến chóp mũi và chân mày.
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, dịu dàng vô tận: “Sau cuộc họp, điện thoại em có bật chế độ im lặng không đó?”
Đôi mắt cô gái trong ngực anh ướt đẫm, cô nhìn anh với vẻ mặt bối rối. Ôn Tư Sâm phải dựa vào tất cả lý trí mới chống lại việc khiêng cô lên giường bắt nạt.
Anh liếc bàn làm việc, phát hiện một góc điện thoại dưới tập tài liệu, anh ôm eo cô, cúi người về phía trước cầm nó lên.
Tiếp theo, anh đứng thẳng người dậy, đưa điện thoại đến trước mặt cô.
“Mở ra đi.”
Hiện tại Lam Vãn Thanh tỉnh táo hơn nhiều, cô biết đại khái vấn đề nằm ở đâu rồi, cô nhìn anh, mở điện thoại ra.
Trên màn hình hiện thông báo: Hai tin nhắn chưa đọc và hai cuộc gọi nhỡ.
Cô bấm vào tin nhắn, người gửi là “Người thích nhất trên thế giới.” cô từng lưu lại, thời gian nhận là 20:23, trước khi cuộc họp kết thúc.
“Cả ngày nay, em chưa từng để ý đến anh.” Ôn Tư Sâm không khỏi thở dài.
Sáng nay khi chào hỏi, cô chỉ bắt tay, gãi vào lòng bàn tay của anh mà không đáp lời. Ngay cả bữa trưa, cô cũng chỉ gắp cà rốt cho anh, không nói tiếng nào.
Cuộc họp ngày hôm nay, anh tham dự cũng được mà không có cũng chẳng sao, lúc ấy tập đoàn họ Ôn nhận được lời mời của nhà họ Lam, bọn họ nhận định lần hợp tác này trăm lợi chứ không hại, đúng lúc tiết học bị huỷ ban sáng cũng là vì ý muốn tới đây của anh.
“Anh nghĩ em không thích anh trong mấy dịp gặp mặt này.”
Anh cau mày suy đoán.
Thế nên vào cuối buổi họp, anh gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh sẽ đợi cô dưới lầu.
Biết cô sẽ tổng kết sau khi đối tác rời đi, anh nhẫn nại chờ trong xe. Một tiếng trôi qua mà cô chưa xuống, anh còn thấy tài xế của cô đợi trong chiếc Maserati nữa.
Anh nhíu mày, đoán có lẽ cô không thấy tin nhắn của anh.
Gọi cho cô nhưng không ai bắt máy, trong khi gọi thêm lần thứ hai, anh xuống xe đến tìm người tài xế nọ.
Lúc đó Ôn Tư Sâm chắc chắn một điều là cô chưa xem tin nhắn anh gửi, điện thoại cũng tắt tiếng nên không nghe thấy cuộc gọi của anh, anh dặn dò tài xế nếu Lam Vãn Thanh xuống thì đừng rời đi, cứ chờ anh.
Anh quay về phía toà nhà, đến thang máy rồi mà điện thoại vẫn chưa gọi được, sợ bỏ lỡ cô, anh đợi đến khi cửa thang máy dừng ở lầu cao nhất mới đi lên.
Đến cửa phòng làm việc, vừa lúc Diệp Phong Hoa chuẩn bị về nhà, Ôn Tư Sâm bèn nói cậu ta gọi tài xế về nhà trước.
Biết cô vẫn còn trong phòng, anh không gõ cửa, đi vào luôn.
Mở cửa ra, anh nhìn thấy hình ảnh vợ mình đang xoa đầu phản chiếu trên tấm kính, anh bước tới đằng sau lưng cô, trong mắt vô vàn yêu thương, muốn thay cô vuốt ve đôi lông mày đang khó chịu, nào nghĩ rằng bà xã sẽ tàn nhẫn với anh như vậy.
Xém chút nữa anh đã mất đi thứ “oai phong” của mình rồi.
…
Tới đây, Lam Vãn Thanh đã hiểu lỗi sai nằm ở mình.
Những phản ứng hồi nãy của cô… Một cảm xúc không tả nổi quấn lấy cô như một cơn bão, cô nhắm mắt lại, dựa vào ngực anh nói lí nhí.
Giọng nói cô nhỏ nhẹ, Ôn Tư Sâm nghe không rõ, anh nâng gáy cô ý bảo cô ngẩng đầu lên.
Lam Vãn Thanh nhìn anh, lặp lại lần nữa: “Không có chuyện em không thích gặp anh trong dịp bàn bạc giữa hai công ty.”
Ánh mắt và gương mặt cô, đều rất nghiêm túc.
Ôn Tư Sâm mỉm cười, khẽ đáp một tiếng.
Lam Vãn Thanh nuốt nước bọt, ngón tay cô véo anh.
“Mỗi lúc em bận là như vậy đó, không để ý người thân thích gì cả.” Cô mím môi, nhìn anh chăm chú, đủ loại cảm xúc đan xen dâng trào: “Tập đoàn họ Ôn là đối tác được bọn em chọn sau khi cân nhắc lợi và hại, em sẽ không nhượng bộ vì mối quan hệ giữa chúng ta. Tập đoàn họ Lam cam kết điều kiện, hợp đồng giấy trắng mực đen chứng thực, em hết lòng mời nhà họ Ôn hợp tác cũng vì cho em một đường lui, không phải vì anh.”
Khoản đầu tư vào dự án Trung Đông rất lớn, vốn lưu động nhà họ Lam không đủ để chống đỡ, họ lo lắng vận tải đường thuỷ sẽ gặp vấn đề, muốn đi tìm kiếm đối tác nhằm phòng ngừa nguy cơ.
Nhà họ Ôn phán đoán sơ bộ cũng hiểu được vụ làm ăn này vô cùng có lợi cho họ, hơn nữa điều kiện cam kết của họ Lam quá hấp dẫn đối với bọn họ.
Sở dĩ những người làm ăn trong giới kinh doanh có đầu óc bình thường sẽ không buông cành ô-liu trong tay này.
Nhà họ Ôn là sự lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên nếu trong quá trình đàm phán có trục trặc hoặc xảy phát sinh ngoài ý muốn, nhà họ Lam sẽ chọn cách thả trôi chiếc thuyền này và rút lui.
Nghe thì tuyệt tình bởi cô không còn cách nào hết, xí nghiệp nhà họ Lam khổng lồ, hàng ngàn con người đang trông cậy vào cô, cô không thể mang lòng dạ Bồ Tát và làm việc một cách tuỳ tiện được.
Trước kia anh từng nói, anh không thích.
Đến tận bây giờ cô mới hiểu, hoá ra anh yêu cô, anh cũng nói yêu tất cả của cô. Những mối cảm xúc ngổn ngang mà cô tưởng chừng như đã quên đã bén rễ và nảy mầm trong lòng cô từ lâu. Giống như hôm nay vậy, vì một câu nói “Cả ngày nay, em chưa từng để ý đến anh.” đã chạm đến nỗi lo lắng và sợ hãi trong cô.
Giá như ở một nơi khác, cô sẽ cảm thấy vui vẻ, thế mà câu nói này lại rơi vào thời điểm hiện tại.
Nguyện thừa nhận là còn lâu bản thân cô mới bị dao động như thế này, một khi người ấy nằm trong trái tim cô, mọi lời nói của anh đều giống như một chiếc rìu khắc vào xương máu cô, nó không phải là thứ mà cô có thể cố tình quên đi.
Ôn Tư Sâm nghe câu nói “Mỗi lúc em bận là như vậy đó, không để ý người thân thích gì cả.”, anh sẽ hiểu ý câu nói đó.
Hai người đã đi đến mức này, thậm chí cùng nhau trải qua “sinh ly tử biệt”, anh không ngờ lời nói ban đầu của anh lại ảnh hưởng sâu sắc đến cô như vậy.
Cô không nhận ra được mình quật cường, bất lực và thận trọng thế nào, còn trong mắt Ôn Tư Sâm, anh cảm nhận nỗi đau như từng cây kim đâm vào tim.
Anh ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, nhưng anh vẫn thấy không đủ, lại siết tay chặt hơn như thể muốn dung nạp cô vào cơ thể mình.
Từng chiếc hôn rơi xuống trán cô, Ôn Tư Sâm cất tiếng.
“Vãn Vãn, anh thu hồi câu nói kia, được không?”