Anh Chỉ Dịu Dàng Đối Với Em

Chương 60

Edit: Mây

Ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng.

Lam Vãn Thanh còn chưa tỉnh giấc, đã cảm nhận được ánh mắt Ôn Tư Sâm nhìn cô, cũng vì cái nhìn đó mà cô bị đánh thức. 

Cô thức giấc, đón nhận ánh mắt của anh. 

Ôn Tư Sâm nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, mỉm cười dán môi lên chóp mũi khẽ hôn vài cái, cất giọng khàn: “Vãn Vãn, chuyện anh yêu em, em sẽ không nghi ngờ đúng chứ?”

Lam Vãn Thanh ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, siết chặt tay ôm eo anh, lắc đầu rồi nói: “Không có đâu.”

Mọi chuyện anh làm cho cô đều rất rõ ràng, nếu không thì trước kia cô sẽ không so đo ai yêu ai nhiều hơn. 

“Vậy là tốt rồi.”

Ôn Tư Sâm ôm eo cô để cô nằm sấp trên ngực, anh đan tay vào mái tóc cô, vuốt ve mái tóc mượt mà một lúc lâu. Sau đó, anh xoa đầu cô, thở dài: “Anh không biết những lời anh nói khi ấy sẽ làm em chú ý đến vậy, nếu anh hiểu được thì chắc chắn sẽ không nói ra.”

Sớm biết có một ngày anh yêu cô nhiều đến thế, anh tình nguyện mình biến thành một người câm. 

Ôn Tư Sâm nâng eo và mông Lam Vãn Thanh lên, mái tóc dài xõa xuống bên gò má được anh vén sang một bên, tay anh nâng gáy cô, hôn lên môi, từng chút từng chút một.

Anh cọ vào chóp mũi cô, thấp giọng cầu xin: “Quên chuyện này đi được không em?”

Anh không muốn vì bản thân “ngớ ngẩn” của trước kia để lại ám ảnh kéo dài vô tận cho cô.

Trong tình yêu chỉ có đúng người, những chuyện còn lại không tính là gì cả. 

Nếu không gặp được cô, có thể anh sẽ mãi mãi giữ lấy khuôn mẫu mà anh tự cho là đúng, sống cô độc hết quãng đời còn lại.

Cô là thiên sứ ông trời phái tới cứu vớt anh, để anh nếm mùi vị yêu và được yêu sâu sắc ra sao ở kiếp này.

Lam Vãn Thanh nghĩ có lẽ sẽ có rất nhiều người luôn hy vọng mình hoàn mỹ không tì vết trong mắt đối phương, một khi biết trên người mình có chỗ nào đối phương không thích, thì rất để ý.

Những suy nghĩ quật cường và kiêu ngạo đó cô cũng có, cô như vậy trong mắt người khác đấy, chẳng hề để ý gì cứ thuận theo tự nhiên, nhưng đối với Ôn Tư Sâm lại khác. 

Như cô đã nói ban đầu, cô không có lựa chọn nào khác, từ trước đến nay luôn có một cái roi vô hình thúc giục cô phía sau, lui không được mà thỏa hiệp cũng không xong, điều quan trọng nhất là cá tính của cô vốn như thế. 

Nếu bên phía cô không nói ra, cô chỉ hy vọng anh có thể tiếp nhận.

Nhìn biểu cảm trên mặt anh lúc này, cô chợt nghĩ đến đêm qua anh liên tục xin lỗi với vẻ mặt đau lòng, Lam Vãn Thanh cũng hiểu được anh cũng nghiêm túc.

Thấy cô mãi không trả lời, Ôn Tư Sâm khẽ cắn vào môi cô, hỏi lại một lần nữa: “Hửm? Được không?”

Lam Vãn Thanh mới lấy lại tinh thần, cong môi nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Được rồi.”

Ôn Tư Sâm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu ngắm sắc trời bừng sáng bên ngoài cửa sổ, nhìn lại đồng hồ trên tủ đầu giường, nỉ non một câu: “Còn sớm lắm.” Rồi anh xoay người đè Lam Vãn Thanh dưới thân. 

Lam Vãn Thanh nắm lấy bàn tay anh trước ngực, kiềm nén tiếng thở hổn hển, dùng một cái tay khác bịt miệng anh đang làm loạn trên cổ mình, khàn giọng: “Hôm nay chúng ta phải về nhà ông nội đấy, nên dậy thôi, còn phải thay quần áo nữa.” 

Đêm qua chưa biết ai an ủi ai, bởi cả hai người đều ngủ ở công ty, nên chỗ này chỉ có quần áo của cô nhưng anh thì không có. 

Ôn Tư Sâm nâng tay cô lên đỉnh đầu, anh chẳng thèm để ý lời cô chút nào, ghé sát môi cô hôn, từ cổ đến ngực. Đến khi anh thoả mãn mới chịu buông ra, người con gái bị anh trêu chọc thì run rẩy. 

Anh giả vờ đứng dậy mặc quần áo, quả nhiên Lam Vãn Thanh cần phải giải quyết nhu cầu cấp bách. Cô chủ động ôm lấy cổ anh hôn liên tục, hai chân vòng qua eo anh cọ xát. 

Ôn Tư Sâm thực hiện được ý đồ, anh mỉm cười chuyển thế bị động thành chủ động. 

Xong việc, Ôn Tư Sâm ôm Lam Vãn Thanh vào phòng tắm, lúc cô mệt mỏi nằm trong lòng anh, mơ màng sắp ngủ thiếp đi, bỗng nghe thấy tiếng anh nỉ non bên tai: “Thực ra hôm qua anh hơi buồn bực chứ không tức giận, chẳng qua anh nhìn thấy em và Diệp Phong Hoa ăn ý với nhau, anh nổi lòng ghen tị với cậu ta thôi, ghen tị vì cậu ta chứng kiến những khoảng thời gian của em mà anh chưa từng xuất hiện.” 

Anh siết chặt tay, ôm lấy cô gái vờ như ngủ say trong lòng, dịu giọng: “Nhưng anh biết cơ thể và trái tim em đều là của anh, tương lai sau này anh sẽ bên cạnh em.” 

Vui vẻ, buồn bã, khoẻ mạnh, ốm đau, bất cứ điều gì xuất hiện trong cuộc sống của cô, anh sẽ bên cạnh cùng cô gánh vác. 

Giọng anh trầm thấp khiến Lam Vãn Thanh càng thêm mơ màng, có lẽ bởi tình cảm cô dành cho anh, cô nhắm đôi mắt đang nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, hôn cổ anh thầm an ủi, rồi rụt người lại trong lòng anh. 

Ôn Tư Sâm nhận thấy được, khẽ cong môi, ôm cô đến gần lại ngủ thêm một giấc.

Đến 9 giờ, Ôn Tư Sâm gọi Lam Vãn Thanh dậy.

Cô nói hôm nay về nhà họ Lam, muốn xuống bếp cùng dì Lan làm một bữa cơm cho Lam Hồng Đào. Nếu tới không kịp, dì Lan sẽ nấu cơm chờ bọn họ tới. 

Ôn Tư Sâm cảm thấy rất mâu thuẫn nhưng lại không có cách nào khác, buộc phải đánh thức cô dậy.

Biết rõ cô sẽ mệt thế mà anh không nhịn được, anh thấy hối hận rồi, phải để cô nghỉ ngơi thật nhiều mới đúng. 

Anh nhìn người phụ nữ dần thức giấc nhờ tiếng gọi của anh, cô ôm cổ anh, nói lí nhí buồn ngủ. Anh thở dài, tự thề trong lòng đây là lần cuối. 

Thề xong, anh đứng dậy mặc quần áo vào, rồi cầm lấy áo ngủ ở bên cạnh mặc cho cô, xong xuôi mới bế cô lên đi vào phòng tắm.

Ôn Tư Sâm cầm khăn lông lót ở trên bồn rửa tay để cô ngồi, anh bèn lấy thêm một chiếc khăn khác làm ướt để lau mặt cho cô, anh phát hiện này người phụ nữ này bám lấy anh không buông.

Cô dựa vào cổ anh, hai tay ôm chặt, hai chân còn quấn quanh trên đùi anh, giống như một con gấu túi.

Ôn Tư Sâm nhẹ nhàng lấy hai tay cô đang ôm cổ anh xuống, cô bĩu môi, vẻ mặt hờn dỗi và ấm ức nhìn anh.

Ôn Tư Sâm: “…”

Được rồi, lúc nãy anh thề còn thấy hơi trái lương tâm, bây giờ trái lương tâm thật. 

Dỗ dành một hồi lâu, Lam Vãn Thanh đành buông lỏng tay.

Kết hôn hơn 2 tuần, tuy Lam Vãn Thanh cũng có lúc ngủ thiếu giấc, nhưng sẽ không dính anh lâu giống hôm nay. Dường như anh hiểu ngầm điều gì đó, Ôn Tư Sâm mỉm cười nhìn cô vợ đang nhắm mắt, ngoan ngoãn để anh lau mặt hay hôn thoả thích. 

Lam Vãn Thanh không hiểu gì, cô mở mắt nhìn người đàn ông đang ngơ ngẩn ngắm cô. 

“Vợ, anh yêu em, rất rất yêu.”

Mỗi câu anh nói, bèn cúi người hôn lên môi cô một cái.

Lam Vãn Thanh: “…”

Cảm giác cô tỉnh táo, anh lại mơ màng.

Tối hôm qua, có lẽ tuyết rơi khá lớn vào lúc nửa đêm, khi bọn họ bước ra khỏi tòa nhà họ Lam, tuyết không còn rơi nữa nhưng vẫn để lại một mảng trắng xóa.

Hai người lái xe về nhà thay quần áo, sắp xếp đồ đạc ở lại nhà họ Lam. 

Đến biệt thự vừa đúng 11 giờ, Thôi Lan đã rửa sạch nguyên liệu nấu ăn đợi cô. 

Ôn Tư Sâm đến phòng chơi cờ cùng Lam Hồng Đào, Lam Vãn Thanh vào phòng bếp nấu ăn với Thôi Lan. 

“Ông cụ rất thích Tư Sâm, khen thằng bé với dì không ngớt, hai tuần này thằng bé thỉnh thoảng gọi điện thoại cho ông cụ, lúc nào nói chuyện cũng vui vẻ.”

Thôi Lan vừa nấu ăn vừa nói trò chuyện với cô. 

Lam Vãn thanh mỉm cười, cố tình khịt mũi: “Cháu có thời gian rảnh cũng gọi điện thoại cho ông nội mà, sao ông không khen cháu?”

Thôi Lan cười.

“Ông cụ cũng nói, cháu gọi điện thoại là chuyện nên làm, sao có thể so sánh với Tư Sâm được.” 

Lam Vãn Thanh: “…” 

Là ai nói không ai xứng đáng với cháu gái bảo bối của ông. 

Dùng xong bữa trưa, Lam Vãn Thanh báo cáo tiến độ dự án Trung Đông với Lam Hồng Đào tại thư phòng, đổi lại Ôn Tư Sâm giúp Thôi Lan dọn dẹp phòng bếp. 

Ôn Tư Sâm rời khỏi phòng, anh đến kệ sách chọn một cuốn, đọc được một phần ba mới thấy Lam Vãn Thanh dìu Lam Hồng Đào xuống tầng một nghỉ ngơi. 

Thôi Lan nói ngày thường bọn họ làm việc vất vả, vội bảo lên tầng nghỉ ngơi, bà lấy bánh ngọt vừa nướng xong, trang trí để lên dĩa rồi đưa cho bọn họ, để hai người ăn xế trước giờ cơm tối. 

Lam Vãn Thanh: “…”

Ôn Tư Sâm không khách sáo nữa, anh nhận lấy rồi nói cảm ơn, dặn dò Thôi Lan cũng nên nghỉ ngơi, ôm Lam Vãn Thanh lên tầng.

Anh để bánh ngọt lên bàn, xoay người nhìn cô vợ đã ngồi xuống ở mép giường, chống hai tay, đung đưa chân. 

Vẻ mặt cô thả lỏng, nom ngây thơ, vui vẻ hơn thường ngày, rất giống một cô bé.

Anh đi qua, chống hai tay bên hông cô, tiến đến hôn lên môi cô, nhìn cô nhếch môi: “Vui vậy à?”

Lam Vãn Thanh gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ có thêm một chút tinh ranh, nhướng mày nhìn anh, “Có muốn xem ảnh trước kia của em không?” 

Lúc này Ôn Tư Sâm chắc chắn, hẳn là cô đã nghe được những lời anh nói tối hôm qua.

Sau khi anh bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, mới đè nặng hạ thấp giọng nói, “Muốn.”

Cực kỳ muốn.

Lam Vãn Thanh mím môi cười, hôn môi anh một cái, phát ra tiếng, lại dùng mũi chân đá đá vào bắp chân anh nói: “Anh phải đi em đứng lên mới được chứ.”

Ôn Tư Sâm khẽ cười, bàn tay to dán ở sau thắt lưng cô dùng lực, ôm cô xuống giường.

Lam Vãn Thanh dẫn anh đến thư phòng ở tầng hai, ôm năm cuốn album lớn trở lại phòng ngủ.

Ném album lên trên giường, hai người cũng leo lên, Ôn Tư Sâm lót gối đầu lên đầu giường ngồi, Lam Vãn Thanh tự dựa vào trong lòng anh, từ quyển đầu tiên là Lam Vãn Thanh lúc nhỏ, đến quyển thứ hai là tiểu học, quyển thứ ba là thời cấp hai, quyển thứ tư là cấp ba rồi đến quyển thứ năm là đại học và hiện tại là một quyển, Ôn Tư Sâm đều xem tỉ mỉ từng giai đoạn.

“Trước khi vào đại học ông nội luôn dành rất nhiều thời gian chụp ảnh cho em, sau khi vào đại học thì ít đi, sau đó lại ra nước ngoài du học nên ảnh rất ít, nhưng mỗi lần có kỳ nghỉ trở về đều sẽ chụp một ít.”

Ảnh bên trong cũng đều không phải là ảnh nghệ thuật gì, chỉ là chụp một vài cảnh trong cuộc sống thường ngày, xem ngược lại cảm thấy rất ấm áp.

Ôn Tư Sâm vừa xem kỹ vừa nghiêm túc nghe cô kể cho nghe những câu chuyện cũ sau mỗi tấm ảnh.

Cả một buổi chiều, anh thật sự cảm thấy mình như là tham dự vào cuộc sống trước kia của cô vậy.

Ôn Tư Sâm liếc mắt nhìn Lam Vãn Thanh ngủ thiếp đi trong lòng anh, không che giấu được tình yêu trong mắt, anh giúp cô tém góc chăn, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, mới tiếp tục lật album, xem từng tấm một.

Như vậy, anh đã có thể xem như cả đời cô đều có anh trong đó.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Ôn Tư Sâm lái xe chở Lam Vãn Thanh và Lam Hồng Đào đến nghĩa trang ở ngoại ô Đông Thành tảo mộ Lam Thần Dật và Tập Vận.

Trên đường thuận tiện đến cửa hàng bán hoa lấy bó hoa đã đặt trước.

Ba người vừa đến chưa được vài phút, Tập Phong, Ngô Ngọc Tình, Tập Dục và cả nhà Diệp thị trước sau cũng lần lượt tới.

Đoàn người đi vào nghĩa trang tảo mộ, khi đốt tiền giấy, Ôn Tư Sâm lấy một phong bì màu trắng từ trong túi ra, cũng ném vào ngọn lửa theo tiền giấy.

Ngay khi Lam Vãn Thanh nhìn thấy phong bì màu trắng hóa thành tro tàn trong ngọn lửa, hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Ôn Tư Sâm cúi đầu hôn cô, nhìn cô dịu dàng nói:

“Nếu ngọn lửa này có thể đưa tiền giấy đến cho cha mẹ em, vậy thì cũng nhất định có thể đưa những lời anh muốn nói đến cho bọn họ.”

Cảm ơn bọn họ có thể đưa một cô con gái tốt như vậy đến trên thế giới này, để anh có cơ hội tham dự vào cuộc sống của cô, yêu cô, có được cô.

Thời gian trôi qua, vạn vật trên thế giới, sớm một giây, muộn một giây, một câu chuyện cũ đều sẽ có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nếu không phải em vừa vặn ở đây, mà anh đúng lúc đi đến, chỉ sợ một đời này cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.

May mà, thời gian không sớm cũng không muộn.

Vừa vặn tốt.

– Hoàn chính văn –

Bình Luận (0)
Comment