Nguyễn Nam Tô nhíu mày, theo phản xạ có điều kiện hất tay anh ta ra.
Cánh tay thon dài của Chu Thần Diệp cứng đờ giữa không trung, một lát sau mới chầm chậm rút về: “Em nghĩ kỹ rồi sao? Muốn ở bên anh ta nên mới ly hôn với tôi?”
“Tôi không muốn trả lời câu hỏi này lần thứ hai.”
Bất luận có sự tồn tại của Tưởng Chính Trì hay không, bất luận cô có ở bên Tưởng Chính Trì hay không thì cũng không mâu thuẫn với việc cô muốn ly hôn với Chu Thần Diệp.
Nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, người đàn ông cảm thấy mỗi chữ cô nói ta giống như một nhát búa gõ vào trái tim anh ta.
Anh ta cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nguyễn Nam Tô nhìn về phía trước, thấy trước phòng đăng ký ly hôn đã xếp một hàng dài.
“Đi thôi.” Cô lại thúc giục, “Làm sớm xong sớm.”
Chu Thần Diệp không ư hử gì, nhưng trước thái độ lạnh lùng của cô, ánh mắt của anh ta dần tối sầm lại cho đến khi trở nên u ám. Tựa như mũi tên sắc bén được tẩm độc, nếu có thực thì chắc chắn sẽ đâm cô chảy máu đầm đìa.
“Tô Tô.” Anh ta cất tiếng, giọng điệu lạnh lùng khó nén được sự tức giận, khuôn mặt tuấn tú cũng lạnh như băng, “Tôi biết em hận tôi, tôi cũng biết sai rồi, huống hồ chẳng phải bây giờ em vẫn bình yên vô sự sao? Tại sao không thể tha thứ cho tôi một lần?”
Đối diện với ánh mắt giận dữ của anh ta, nhiệt độ trong mắt Nguyễn Nam Tô cũng giảm đi rất nhiều.
“Chu Thần Diệp…” Cô buồn cười nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh căn bản không nhận ra được lỗi lầm của mình.”
Nếu như anh ta thật sự biết sai, cách tốt nhất để bù đắp cho cô bây giờ là thực hiện mong muốn của cô, từ đó hoàn toàn cắt đứt với cô. Chứ không phải đứng đây kéo dài thời gian, dây dưa không dứt.
Chu Thần Diệp bị ngữ điệu bình tĩnh của cô kích thích, trong lòng như có lửa đốt.
“Nếu em đã quyết ly hôn thì tôi cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng tại sao em lại nhất thiết phải ở bên Tưởng Chính Trì?”
Một bên là bạn, một bên là vợ. Hai người bọn họ làm như vậy, có bao giờ nghĩ đến việc anh ta bị kẹp vào giữa sẽ khó xử đến mức nào không?
“Tôi đã nói rồi, mặc kệ sau này tôi có ở bên ai hay lựa chọn con đường như thế nào thì cũng không liên quan đến anh.” Nguyễn Nam Tô không quan tâm đến sự phẫn nộ của anh ta, cô bình thản nói.
Cho tới bây giờ, cô cảm thấy dù có tranh cãi với anh ta cũng chỉ lãng phí thời gian.
Chu Thần Diệp mím môi, nhiệt độ trên mặt dần giảm xuống đến mức gần như đóng băng. Ánh mắt anh ta khóa chặt lấy người cô, mang theo sự phẫn nộ như muốn nghiền nát cô.