Nhưng cô cũng không dám đặt cược hết vào Tưởng Chính Trì. Anh nhìn thấy tin nhắn chắc chắn sẽ đến, nhưng nếu không nhìn thấy thì sao?
Đến tham dự một dịp quan trọng như thế, rất có thể bọn họ sẽ tắt điện thoại hoặc chỉnh qua chế độ im lặng…
Hai tay Nguyễn Nam Tô run rẩy, lại bấm số điện thoại báo cảnh sát. Nhưng vừa kết nối cuộc gọi thì Chu Thần Diệp đã lên xe, anh ta nhìn thấy màn hình điện thoại của cô sáng lên, chợt quát lớn: “Em đang làm gì vậy?”
Cô bị giọng nói sắc bén của anh làm cho hoảng sợ, hai tay run lên, di động thuận thế lăn xuống dưới chỗ ngồi.
Chu Thần Diệp khom lưng nhặt điện thoại của cô lên, đầu ngón tay lướt qua nút tắt màu đỏ, nheo mắt nhìn cô chằm chằm: “Em báo cảnh sát?”
Nguyễn Nam Tô im lặng không nói gì, không dám cố ý chọc giận anh ta vào lúc này.
Chu Thần Diệp tắt điện thoại di động của cô rồi ném xuống ghế sau.
Sau đó tiếng động cơ vang lên, anh ta mang theo sự tức giận đạp mạnh chân ga, chiếc Cayenne đột nhiên lao ra ngoài với tốc độ chóng mặt.
Sau nửa năm, Nguyễn Nam Tô lại trở về nơi cô đã từng vô cùng quen thuộc.
Sau khi dừng xe, Chu Thần Diệp dùng sức nắm chặt cổ tay cô kéo cô xuống xe, vào thang máy đi thẳng đến tầng trệt.
Nguyễn Nam Tô để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, cô hiểu rất rõ tính tình người đàn ông này, nếu cứ kiên quyết đối đầu với anh ta thì người cuối cùng chịu thiệt sẽ chỉ là cô thôi.
Ra khỏi thang máy, Chu Thần Diệp dùng vân tay mở cửa, sau đó gần như dùng vũ lực kéo cô vào trong.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá mạnh, Nguyễn Nam Tô đồng thời bị anh ta ép vào cửa. Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt đầy lửa giận của người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt không hề có chút sợ hãi.
Chu Thần Diệp dùng đầu lưỡi lướt qua hàm răng, khóe miệng cười lạnh: “Tô Tô, chúng ta là vợ chồng, em báo cảnh sát thì có ích lợi gì?”
“Hãm hiếp trong hôn nhân cũng bị quy thành phạm tội.” Lông mi Nguyễn Nam Tô khẽ run, “Chu Thần Diệp, anh cứ nghĩ cho kỹ đi, hôm nay tôi sẽ không để anh tùy ý nhục nhã tôi nữa.”
Nhục nhã.
Thì ra trong mắt cô, anh ta đang nhục nhã cô.
Ánh mắt Chu Thần Diệp hiện lên vẻ tự giễu, anh ta cũng không muốn biện minh cho mình nữa. Anh ta ép chặt cơ thể cô vào khung cửa, bản thân thì nghiêng người về phía trước, chóp mũi chạm vào mũi cô rồi từ từ trượt xuống, lướt qua cằm và xương quai xanh của cô…
Đôi môi mỏng vì tức giận mà trở nên đỏ bừng của người đàn ông rơi xuống xương quai xanh của cô, mang theo những nụ hôn đầy dục vọng.