Chu Thần Diệp nới lỏng hàm răng đang nghiến chặt, tiếp tục di chuyển xuống ngực cô.
Nguyễn Nam Tô mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nhốt cô giữa lồng ngực và cánh cửa, khiến cô không thể động đậy.
Anh ta vùi đầu vào ngực cô, tựa như đang trút giận lại tựa như đang trêu chọc, nếu đổi lại là trước đây thì e là cô đã mềm nhũn chân từ lâu.
Nhưng bây giờ cô không hề có tí cảm giác nào, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh cảnh cáo anh ta từng chữ một: “Chu Thần Diệp, nếu như hôm nay anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ cáo buộc anh tội hiếp dâm!”
Cô nghiêm khắc cảnh cáo, nhưng chỉ đổi lại một tiếng cười nhạo không chút để ý của người đàn ông.
Nhiệt độ trong mắt Chu Thần Diệp giảm xuống mức đóng băng, anh ta giơ tay nới lỏng cà vạt sọc trên cổ, sau đó dùng tay kia nâng gương mặt Nguyễn Nam Tô lên.
“Được đấy.” Người đàn ông chầm chậm nhếch môi, thốt ra lời nói có vài phần nham hiểm, “Vậy em kiện tôi đi.” Nói xong, anh ta kéo cổ áo cô ta, hung hăng hôn cô.
“Anh buông tôi ra!” Nguyễn Nam Tô cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của anh ta, không nhịn được thét lên: “Đồ điên!”
Cô vốn định dùng vẻ bình tĩnh để che giấu sự hoảng loạn của mình, nhưng anh ta không hề có ý định buông tha cho cô, vẫn xâm phạm cô theo ý của mình.
Đôi môi nóng bỏng đó trằn trọn trên bầu ngực no đủ của cô, khiến chúng run lên từng đợt liên tục. Trái tim căng thẳng của Nguyễn Nam Tô đập thình thịch không ngừng, sau lưng cũng chảy mồ hôi ròng ròng, hai chân mềm nhũn đến mức đứng không vững.
“Chu Thần Diệp!” Cô muốn đẩy anh ta ra nhưng lại bị anh ta giữ chặt hai tay, “Trước khi đến đây tôi đã gửi tin nhắn cho Tưởng Chính Trì, cũng đã gọi điện thoại báo cảnh sát. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cảnh sát sẽ đến sớm thôi, anh cứ nghĩ cho kỹ đi!”
Thấy nói chuyện nhẹ nhàng cũng vô ích, cô bèn thay đổi thái độ. Nhưng chỉ lo là một tên điên như anh ta sẽ không dễ thuyết phục.
Chu Thần Diệp đè hai chân của cô lại, khiến cho tay chân của cô trở nên vô dụng, lại thong thả nói: “Tô Tô, em thật sự không nhớ nhung tình cũ gì cả sao?”
“Giữa tôi và anh chỉ có hận cũ, lấy đâu ra tình cũ?”
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Nam Tô hơi ửng đỏ theo sự trêu chọc của anh ta, nhưng lời nói ra lại tràn đầy tàn nhẫn.