Ánh Đèn Hoa Lệ - Phất Hà Lão Yêu

Chương 11

Hôm nay tập lái xong quay lại tiệm trang điểm vẫn còn sớm, Giang Ánh Nghệ tính lười biếng một lát bèn khóa cửa tiệm xem phim đến không biết trời trăng gì. Đó là phim Thiên Dục của đạo diễn Trần Xung, một bộ phim nghệ thuật bị cấm chiếu trong

nước.

Phim này do một người chị em trong phố đèn đỏ cho cô, người chị em nọ xem Thiên Dục là bởi vì tò mò, xem xong cứ bỉ bai mãi rằng hoá ra phim cấm cũng chỉ có thể.

Nhưng Giang Ánh Nghê lại xem bộ phim này như phim nghệ thuật bình thường. Tới cảnh cuối phim, giữa cánh đồng tuyết mênh mông, lão Kim mặc quân phục màu xanh chĩa súng về phía Văn Tú.

Nổ súng, thế là hết. Giang Ánh Nghê nghe một 5 tiếng đoàng.

Đây là lần thứ ba cô xem bộ phim điện ảnh này. Cô nhìn chằm chẳm hình ảnh hai cái cây khô rạc trong tuyết đến bần thần.

Thiên dục, thiên dục.

Mấy thứ như dục vọng mãi mãi không biết giới hạn là đâu.

Có người gõ cửa. Cửa cuốn của tiệm trang điểm Trân Trân kêu kẽo kẹt, nhưng tiếng gõ cửa không mạnh không gấp, vừa nghe đã biết không phải đám gái ngành kia gõ, bọn họ chẳng văn minh được thế.

“Ai đó?” Giang Ánh Nghê dài giọng lười biếng hỏi.

“Chào chị, cho hỏi chị đã mở cửa chưa ạ? Em muốn chị trang điểm cho em.” Ngoài cửa là một giọng nữ trong trẻo khác hẳn kiểu giọng khản đặc khói thuốc lá của đám gái phố đèn đỏ.

Giang Ánh Nghê bò khỏi ghế, lần mò bật đèn trong tiệm lên. Đèn mãi mới sáng, ít nhất là phải mất nửa tiếng mới sáng hẳn, cho nên trong tiệm vẫn tối hù.

“Đợi tôi một phút.” Giang Ánh Nghề gào với ra, vội vàng quét tước rác rưởi dưới đất. Trên mặt đất đầy tàn thuốc, giấy đã dùng và vỏ đồ ăn vặt.

“Không vội đâu ạ.” Nữ sinh ngoài cửa nói.

Một phút sau, Giang Ánh Nghê kéo xoẹt cửa cuốn lên, thấy một nữ sinh tuổi trạc cô ăn mặc không hợp mốt lắm, trông có vẻ thật thà điềm đạm.

“Vào đi.” Giang Ánh Nghe nói với nữ sinh nọ, thầm đoán chắc cô nàng ở khu gần đây. Thu nhập của - tiệm trang điểm Trân Trân chủ yếu đến từ đám gái phố đèn đỏ, đám phụ nữ khác ở khu này hiếm khi tới đây trang điểm vì bọn họ chê dơ, không muốn dùng chung đồ trang điểm với gái điểm.

Cô nàng kia lịch sự hỏi: “Chị ơi, xin hỏi trang điểm kiểu thường ngày hết bao nhiêu?”

“Thường ngày thì mười lăm tệ.” Giang Ánh Nghê đã nâng giá lúc báo giá cho nữ sinh này, nhưng so với mấy tiệm trang điểm đàng hoàng thì còn rẻ chán. Bình thường cô tính cho đám gái kia giá hội viên, mỗi người chỉ mất tám tệ.

Xem ra mười lăm tệ quá bèo với nữ sinh này, cô nàng hớn hở nói: “Vâng, để em trả tiền luôn.”

“Quét mã đi.” Giang Ánh Nghề làm mặt tỉnh chỉ mã QR đã ngả vàng dán trên tường: “Trả xong thì ngồi vào đây.”

Cô nàng kia nói: “Chị ơi, em muốn trang điểm nhẹ nhàng thôi, đừng... đừng đậm quá.”

- Thật ra cô ta muốn nói là đừng lồng lộn như đám gái ngành phố đèn đỏ.

“Được.” Giang Ánh Nghê chọn loại kem nền nhẹ cho cô nàng. Trán nữ sinh này có không ít mụn, vì thế Giang Ánh Nghê tỉ mẩn bôi kem che khuyết điểm cho cô ta.

“Cô ở gần đây à?” Giang Ánh Nghệ hỏi.

“Vâng ạ.” Nữ sinh nọ gật đầu.

“Đừng nhúc nhích." Giang Ánh Nghệ ấn vai cô ta xuống, lại hỏi: “Đi chơi với bạn trai à?”

“Không phải bạn trai đâu.” Giọng cô nàng ngọt ngào lanh lảnh: “Em đi xem phim với đám bạn cấp Ba, ở ngay Broadway ấy."

Broadway cách đây không xa.

Giang Ánh Nghê vừa trang điểm nhẹ nhàng cho nữ sinh này, vừa tự hỏi sao hôm nay Hoa Hồng còn chưa tới trang điểm, bình thường giờ này cô ả phải tới rồi mới phải.

Hoa Hồng không tới nhưng Lệ Bình lại tới. Lệ Bình nhìn nữ sinh trong sáng này, biết không cùng hạng người với mình nên không nói năng gì, chỉ ngồi xuống băng ghế ở góc tiệm im lặng lướt diện thoại.

“Này, sao hôm nay Hoa Hồng chưa tới thế?” Giang Ánh Nghê hỏi Lệ Bình.

Lúc Giang Ánh Nghê hỏi xong, rõ ràng cô thấy nét mặt nữ sinh hơi biến đổi, là kiểu buồn cười mà phải cố nín, chắc cô nàng này đang nghĩ tên đám gái ngành sao mà tục tắn thế, gì là Hoa Hồng, sao không gọi là Mẫu Đơn luôn cho nó vuông.

Lệ Bình nói: “Hôm nay Hoa Hồng xin nghỉ, bảo muốn nghỉ một ngày.”

“Nghỉ bệnh à?” Giang Ánh Nghê hỏi.

“Biết khỉ gì được.” Lệ Bình xẵng.

Nữ sinh thấy Giang Ánh Nghê định gắn mi giả vội cản: “Chị ơi, em, em không muốn gắn mi giả, em thấy hơi lố.”

“Thế thì thôi.” Giang Ánh Nghệ cất mi giả vào hộp, hỏi: “Vậy có đánh phấn nhũ không?”

Cô nàng hỏi: “Phấn nhũ trông có lỗ quá không ạ?”

Tôi thấy cô mới lỗ đó cô em.

Giang Ánh Nghê chửi thầm trong bụng, thuận miệng nói: “Thế tôi không đánh nhũ cho cô nữa.”

Có vẻ cô nàng đang gửi tin nhắn thoại cho đám bạn cũ cấp Ba của mình. Cô ta hơi cúi đầu xuống nói vào điện thoại: “Tớ chưa trang điểm xong, mọi người đến cả rồi à?... Hay là mọi người tới đây kiếm tớ cũng được. Tớ đang ở tiệm trang điểm Trân Trân, chính là cái tiệm ở con đường ngay sau khu Thường Thanh ấy... Ù..."

“Lệ Bình! Cả mày nữa! Ra hết đây cho tao!"

Tiếng phụ nữ trung niên rít gào khiến cô nữ sinh sợ thót mình, giọng nói cũng vì thế mà bất giác run rẩy.

Lệ Bình và Giang Ánh Nghê đồng loạt quay đầu lại, thấy con mụ khốn nạn – má mì của Thời Đại Vàng đang đứng ngoài cửa tiệm trang điểm Trân Trân.

Lệ Bình vội trưng bản mặt tươi cười đi sang, Giang Ánh Nghê làm như không thấy con mụ khốn nạn, vẫn tiếp tục trang điểm cho nữ sinh nọ.

“Chị à, hình, hình như bà ấy gọi chị đó.” Cô nữ sinh nhắc Giang Ánh Nghê.

“Kệ mụ ta.” Giang Ánh Nghê bực dọc nói: “Đầu mụ ta có u."

“... Dạ.” Cô nữ sinh gật đầu.

Con mụ khốn nạn đứng bên đường mắng Lệ Bình hồi lâu, rồi lại đi vào túm lấy Giang Ánh Nghê.

Giang Ánh Nghê vội vàng trang điểm xong cho cô nữ sinh: “Xong, đi được rồi đấy.”

Nữ sinh nọ soi gương, rất hài lòng rời khỏi tiệm trang điểm. Vừa ra ngoài đã trông thấy mấy người bạn cấp Ba của mình bèn vẫy tay gọi: "Tinh Tinh! Anh Từ! Anh Sam! Bên này bên này!”

Con mụ khốn nạn to như hộ pháp túm lấy áo Giang Ánh Nghê lôi cô xồng xộc ra khỏi tiệm: “Ra đây, mày ra đây cho tao!"

Giang Ánh Nghê thoáng lảo đảo, không ngờ lại trông thấy Trịnh Tử Sam đang đứng ngoài tiệm với một đám trai gái khác, trong đó có cả nữ sinh làm lố mới trang điểm xong.

Hiển nhiên Trịnh Tử Sam cũng trông thấy Giang Ánh Nghê. Cậu ta biết Giang Ánh Nghê đã thôi học bôn ba ngoài đời, nhưng không biết Giang Ánh Nghề làm ở phố đèn đỏ.

Giọng con mụ khốn nạn mắng sa sả vang dội cả phố cùng nghe: "Là mày bảo với sếp Vương rằng Lệ Bình mắc bệnh tình dục đúng không?() Mẹ kiếp mày muốn đá quán tao à? Mày nói xẳng gì vậy hả? Hả?! Đồ điểm đẻ, mày không muốn thấy người ta sống yên lành đúng không? Kỳ thuê tiệm trang điểm này sắp hết rồi, bắt đầu từ tháng sau tao sẽ không cho mày thuê nữa! Mày chờ đó!"

Tối đó vì vội vàng cứu người mà Giang Ánh Nghê đã bịa chuyện bệnh tình dục dọa sếp Vương chạy. Cô không học hành nhiều nên không bịa được lý do gì thông minh hơn.

Sau khi sếp Vương tỉnh rượu nguôi giận, Lệ Bình mới khép nép giải thích cả buổi với lão, bảo thật ra mình không hề mắc bệnh tình dục, sở dĩ “bạn trai” Giang Ánh Nghê nhiễm bệnh là do lang chạ với con khác. Cuối cùng sếp Vương cũng tin, sau khi mắng Lệ Bình một trận thì lại thưởng cho cô ở cả đống tiền.

Chuyện này đã qua lâu rồi, sao bây giờ con mụ khốn nạn bỗng

đào ra?

Giang Ánh Nghề nào chịu yếu thế, trợn mắt nhìn con mụ khốn nạn nói: “Hôm đó tôi nói thế là để cứu người, bà không thấy Lệ Bình bị sếp Vương đánh cỡ nào à?”

“Ai mượn mày lo chuyện bao đồng hả?!” Mụ ta sừng sộ vung tay lên toan tát Giang Ảnh Nghê. Đám người này một khi nói không thông thể nào cũng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Giang Ảnh Nghê đang định mở miệng chửi thề thì thấy Trịnh Tử Sam túm chặt cổ tay con mụ khốn nạn. Cậu ta túm chặt đến độ nổi cả gân tay

Con mụ khốn nạn cau mày hỏi: “Mày là đứa nào?”

“Tôi là bạn học của cô hat ay. Trịnh Tử Sam kiên định nói: “Có mâu thuẫn gì thì bà và cô ấy có thể lựa lời giải quyết, xin đừng lấy bạo lực làm phương thức giải quyết vấn đề.”

Bình thường cậu ta là một nam sinh gầy gò nhã nhặn, không ngờ lúc cộc lên trông rất đàn ông, ít ra là cậu ta có gan đứng ra vì cô.

Nhưng Giang Ánh Nghê có rất nhiều cách xử đẹp con mụ dữ dằn tới cửa kiếm chuyện này, không mượn một thư sinh nhã nhặn như Trịnh Tử Sam ra mặt bênh vực mình.

Giang Ánh Nghê dửng dưng nói với Trịnh Tử Sam: “Cậu đi coi phim với bạn đi, đừng xen vào chuyện của tôi.”

Trịnh Tử Sam khẳng khái nói với giọng bướng bỉnh: “Tôi không thể nhìn bà ta bắt nạt cậu được.”

Giang Ánh Nghê hết cách với cậu ta.

Cô đang định ầm ĩ một trận với con mụ khốn nạn, nhưng giờ đụng phải loại người nhã nhặn lịch sự như Trịnh Tử Sam khiến cô ngại đứng ngoài đường mắng mấy câu bẩn thỉu.

Giang Ánh Nghê đành nhanh chóng thay đổi chiến lược, nở nụ cười giả lả y như Lệ Bình. Cô nịnh bợ: “Hôm ấy lừa ông chủ Vương là cháu sai,(truyen nha bo.com) là cháu không tốt, cháu xin lỗi cô. Má Khâu à, chuyện nào ra chuyện đó, cô đừng kéo sang chuyện thuê tiệm. Cô xem, cháu chỉ biết trông cậy vào cái tiệm này để sống, nếu cô đuổi cháu thì cháu biết đi đâu làm ăn đây? Hơn nữa đám chị em cũng cần cháu trang điểm giúp mà. Cô nói đi, cháu phải làm sao mới khiến cô hả giận? Nếu làm được cháu nhất định sẽ làm."

Từ thuở lọt lòng đến giờ, đây là lần đầu tiên Trịnh Tử Sam thấy Giang Ảnh Nghê khép nép lấy lòng kẻ khác như vậy. Vì kế sinh nhai, một cô bé từng quật cường hiếu thắng đã bị ép cúi đầu, tươi cười nịnh nọt người ta.

Trịnh Tử Sam bỗng thấy tim mình thắt lại, cậu thấy đau lòng thay Giang Ảnh Nghê.

Trên thực tế, Giang Ánh Nghê chẳng mấy khó chịu về hành động “dối trả lấy lòng chủ thuê” của mình vì cô đã quen rồi.

Hồi nhỏ, cô từng đọc được một câu thế này trong cuốn truyện tranh, “Kẻ hành tẩu giang hồ, ai chưa từng ăn dao”, sau đó cô nhanh chóng hiểu thấu đạo lý này.

Ai mà không có lúc phải cúi đầu. Chẳng sao cả, cứ cúi một lần là quen dần thôi.

Má Khâu khinh khỉnh liếc nhìn Giang Ánh Nghê nói: “Muốn tạo tha cho mày cũng đơn giản thôi, tối mai mày phải tới phòng bao xin lỗi sếp Vương.() Nếu ông ấy vui thì tao không trách mày nữa, có làm được không?”

Tới phòng bao nào có chuyện xin lỗi đơn giản thể? Giang Ánh Nghê cười cười: “Cảm ơn má Khâu, ngày mai cháu nhất định sẽ đến.”

“Thế còn được.” Má Khâu hừ khẩy một tiếng, liếc sang Trịnh Tử Sam chửi đổng một câu: “Thứ lo hão."

Lệ Bình rất biết thuận theo chiều gió, vội vàng nịnh nọt dỗ dành má Khâu quay lại Thời Đại Vàng, tránh cho mụ ta nổi cơn tam bành gây gổ với Giang Ánh Nghề lần nữa.

Má Khâu đã đi khuất mà Trịnh Tử Sam vẫn chưa đi.

Cậu ta bảo đám bạn cấp Ba tới Broadway xem phim trước.

Giang Ánh Nghệ và Trịnh Tử Sam đứng im lặng một chốc trước cửa tiệm trang điểm, sắc trời càng tối thì không khí lại càng mập mo.

“Sao cậu chưa đi?” Giang Ánh Nghê đá chai nước dưới chân, chẳng biết đứa mất dạy nào dám vứt rác trước tiệm cô.

“Tôi.” Trịnh Tử Sam ngập ngừng một lát: “Cậu vẫn luôn làm việc ở đây à?”

“Ừ, trang điểm kiếm tiền.”

“Cậu có cần tôi giúp gì không?”

“Giúp gì được?” Giang Ánh Nghê khẽ cười, lại cợt nhả hỏi: “Giúp tôi đánh má Khâu một trận à?”

“Ý tôi không phải thế.” Trịnh Tử Sam sốt ruột đính chính rồi vụng về hỏi: “Thế, thế cậu có thích công việc hiện tại không?”

Giang Ánh Nghê ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, nhún vai đáp với vẻ cà lơ phất phơ: “Cũng tàm tạm, dù sao tôi cũng chẳng có ước mơ gì.”

Ánh đèn đường lờ mờ rọi xuống mặt cô, nhuộm hàng mi cong vút của cô thành màu nâu cánh dán. Trịnh Tử Sam ngắm gò má cô mà xót xa lòng.

Cậu ta đúng là một đưa bé ngoan dễ động lòng trắc ẩn.
Bình Luận (0)
Comment