Thiết kế mặt tiền của Thời Đại Vàng trông rất bình thường, nhưng cách bài trí bên trong lại xa hoa buông tuồng cực độ. Chiếc đèn thủy tinh lấp lánh kiểu Âu giữa phòng bao tỏa sáng huyền ảo khiến đám đá lát có hoa văn phức tạp sáng lập lòe khi ánh đèn thủy tinh rọi xuống.
Lão đàn ông trung niên mặc vest mang giày da lười biếng dựa vào chiếc sô pha màu rượu đỏ, lắc lắc chiếc ly chân dài trong tay. Chất lỏng màu cẩm lai trong suốt của hãng Rémy Martin XO sóng sánh trong ly.
“Sếp Vương à.” Lệ Bình dựa vào ngực lão già nọ, thò bàn tay mềm mại rờ rẫm khắp nơi một cách hư hỏng, còn Lộ Lộ thì đang rúc bên trái sếp Vương, ngắm nghía thắt lưng kim loại của lão ta.
Vương Đức Dương vuốt ve Lệ Bình: “Tối nay bao giờ nó tới?”
“Mười giờ đúng.” Lệ Bình cung kính đáp: “Vì còn rất nhiều chị em cần cô ấy trang điểm cho. Trang điểm xong là Trân Trân sẽ tới nhận lỗi với anh ngay."
Vương Đức Dương liếc nhìn đồng hồ, mười giờ kém ba phút. Lão cười xấu xa, nhướng mày với Lộ Lộ. Lộ Lộ ngầm hiểu mà nhổm dậy khỏi ngực Vương Đức Dương, bắt đầu rót rượu.
Mắt Lệ Bình chợt hiện tia lo âu. Bọn họ làm nghề này nên hiểu rất rõ, ly Brandy Lộ Lộ vừa rót ít nhất phải 50 độ cồn. Một người bình thường không uống rượu bao giờ như Giang Ánh Nghê mà đột nhiên nốc rượu mạnh như vậy rất dễ say. Nếu bị sếp Vương ép uống nhiều mấy ly thì e rằng không đơn giản chỉ say là hết chuyện.
Trong phòng bao còn có hai gã đàn ông khác là cấp dưới của Vương Đức Dương. Vương Đức Dương là phó tổng công ty ô tô Thần Châu.
“Sếp Vương, đứa nào to gan dám chọc anh thế ạ?” Một cấp dưới hỏi nịnh.
Vương Đức Dương cười xấu xa: “À, một con nhỏ rất non với xinh đáo để, đúng là cái đồ nghé con mới sinh không sợ cọp.”
Lệ Bình thầm cả kinh, làm bộ hỏi bâng quơ: “Sếp Vương, Trân Trân lúc nào cũng đeo khẩu trang, sao tối đó anh lại biết cô ấy xinh thế?”
“Tối đó anh say khướt có nhớ gì đâu.” Vương Đức Dương nói: “Do má Khâu của em cho anh xem ảnh con nhỏ đó nên anh mới biết nó đẹp thế.”
Má Khâu lấy đâu ra ảnh Trân Trân? Lệ Bình chợt thấy hoang mang, trong đầu sực nghĩ tới Hoa Hồng. Cô ta nghi Hoa Hồng đã giở trò.
Ngoài phòng bao vang tiếng gõ cửa: "Sếp Vương, em vào được không ạ?”
“Vào đi.” Vương Đức Dương lè nhè đáp.
Lúc Giang Ánh Nghê vào phòng, Lệ Bình suýt thì không nhận ra đó là ai, chỉ biết âm thầm thán phục tài trang điểm cao siêu của cô. Giang Ảnh Nghê đã biến mình thành một cô gái xấu đúng chuẩn, mặt mũi chỗ nào cũng bị làm xấu đi rất vừa phải.
Người khác muốn mũi cao lên, cô lại cổ làm mũi tẹt đi. Người khác muốn mắt to sáng lấp lánh, cô lại cố khiến mí sưng lên, còn trát đầy nhũ khói trên mí mắt khiến chúng nhỏ còn phân nửa, đã vậy còn quất quả son môi màu tím rụm nữa.
Có điều đêm nay Giang Ánh Nghê lại ăn mặc rất gợi cảm, khoe đường cong không sót chỗ nào.
Một cô nàng dáng ngon nhưng mặt mũi chẳng ra làm sao, xin hỏi đàn ông có nuốt nổi không? Đáp án của người khác ra sao Lệ Bình không rõ, nhưng cô ta biết sếp Vương chắc chắn không nuốt nổi vì lão ta luôn là kẻ háo sắc.
“Sếp Vương.” Giang Ánh Nghê thướt tha đi tới, nũng nịu cất tiếng gọi khiến Vương Đức Dương tê dại đầu.
Nụ cười của lão trông vô cùng gượng gạo: “Cô tự trang điểm đấy à?”
“Phải đó, sếp Vương thấy có đẹp không? Nghe nói anh thích con gái gợi cảm nên người ta đã mất cả nửa tiếng để lựa đồ đấy... Lời xin lỗi này đã đủ chân thành chưa ạ?” Giang Ánh Nghê đẩy Lệ Bình ra, chủ động dựa vào ngực sếp Vương, áp khuôn mặt xấu xí vào má Vương Đức Dương, gần như dán cặp môi thâm xì lên tại lão.
Cô nhõng nhẽo lắc cánh tay Vương Đức Dương nói: “Sếp Vương có tha thứ cho người ta không nè Hôm đó em đã hiểu lầm, thẳng ghệ cũ chết tiệt của em nó chơi bời bậy bạ khiến em trách lầm Lệ Bình, còn gián tiếp lừa anh nữa... Người ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi anh đó... Anh tha thứ cho người ta được không? Hở? Được không? Muốn phạt người ta uống rượu cũng được nữa nè ~"2
Sếp Vương suýt ói ra. Lão thật sự không thể chịu nổi việc Giang Ánh Nghề dùng khuôn mặt xấu xí như vậy làm nũng với mình.
Lệ Bình và Lộ Lộ đều hoảng hồn. Tài làm nũng của Giang Ánh Nghê đúng là còn đĩ hơn cả cánh đĩ chuyên nghiệp bọn họ, trông dâm đến lạ kỳ.
Hai tên cấp dưới của sếp Vương đưa mắt nhìn nhau: Đây là con bé rất non với xinh mà sếp Vương mới khen hả? Rốt cuộc là họ mù hay sếp Vương mù vậy
Phải mất một lúc Vương Đức Dương mới tỉnh táo lại sau khi bị “khuôn mặt xấu xí” của Giang Ánh Nghê hạ gục, lão chỉ vào chén rượu trên bàn: “Muốn tạ lỗi thì uống rượu tỏ lòng thành đi.”
“Uống chứ, sếp Vương mời cớ gì em lại không uống?” Giang Ánh Nghề dũng cảm bê ly rượu lên nốc một hơi cạn đáy: “Nào, nữa đi."
Lộ Lộ sợ hãi rót rượu cho Giang Ánh Nghê, không rõ hôm nay cô diễn vở gì.
Uống đến ly thứ năm, Giang Ánh Nghê cố ý ngã vào lòng Vương Đức Dương: "Sếp Vương, người ta choáng quá đi
Vương Đức Dương ra lệnh: “Vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi ra đây.”
Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra...
“Tôi đến muộn, mong sếp Vương chở trách.” Người đàn ông ăn mặc thoải mái cất giọng.
Đây là... giọng Cổ Thành à? Giang Ánh Nghê đang dính trên người Vương Đức Dương giả say, không dám ngoảnh đầu nhìn xem ai vừa vào.
Chỉ nghe tiếng Vương Đức Dương cười nói: “Hiếm khi tôi hẹn được ông chủ Cổ “chơi” chung, tôi tới lâu lắm rồi mà ông chủ Cổ lại đến muộn cả tiếng đồng hồ,( đúng là không nể mặt tôi... Đám cấp dưới đều cười tôi kìa..."
Xem ra là Cổ Thành thật, Giang Ánh Nghê thấy lòng lạnh ngắt.
Cổ Thành là ông chủ trường lái còn Vương Đức Dương là phó tổng công ty ô tô Thần Châu. Có rất nhiều học viên của trường lái Minh Thành được giới thiệu tới công ty Thần Châu mua xe, và cũng có rất nhiều khách hàng của công ty Thần Châu được giới thiệu tới trường lái Minh Thành học lái.
Quan hệ giữa hai bọn họ là kiểu đôi bên cùng có lợi rất điển hình trong giới kinh doanh.
“Đi tẩy trang đi.” Vương Đức Dương lại ra lệnh cho Giang Ánh Nghệ đang giả say bên cạnh.
“Không chịu đâu, tẩy trang xong xấu hoắc ~” Giang Ánh Nghê lại vợ bừa ly rượu trên bàn: “Người ta còn muốn uống nữa.”
Cổ Thành quan sát cô gái đưa lưng về phía mình, hỏi Vương Đức Dương: “Người mới à?”
“Nó không phải gái ở đây.” Giọng Vương Đức Dương đầy vẻ khinh miệt: “Nhưng còn đĩ hơn cả đám đi.”
Giang Ánh Nghê quấn lấy Vương Đức Dương, cổ sống cổ chết nốc rượu. Cô cố tình đưa lưng về phía Cổ Thành, không để anh thấy mặt mình.
Rốt cuộc uống đến ly thứ bảy thì Giang Ánh Nghe cũng thấy mắc ỏi. Nghe nói đói bụng uống rượu sẽ mắc ói nên hôm nay cô cố tình nhịn ăn cả ngày trời, đói đến mức bụng dán vào lưng.
“Qe...” Cô “không kìm được” mà ói hết lên người sếp Vương, vừa ói vừa giả say nói: “Sếp Vương, em còn muốn uống nữa...”
Sếp Vương ngửi mùi ói chua loét, nhìn chiếc áo sơ mi bị vấy bẩn của mình, giận tím mặt quát: “Vào nhà vệ sinh mà ói!”
“Ứ chịu đâu.” Giang Ánh Nghệ ói đến mắt ngấn lệ, nhưng mặt với giữ nguyên nụ cười nịnh bợ với lúm đồng tiền sâu hoắm: “Anh phải tha thứ cho em trước đã.”
“...” Nếu không có người khác ở đây thì Vương Đức Dương đã cho Giang Ánh Nghê ăn một đá lâu rồi.
“Anh có tha thứ cho em không... Ọe...” Cô ôm bụng, lại ói thêm bãi nữa lên bộ vest đắt tiền của Vương Đức Dương.
Giang Ánh Nghê cố ý làm Vương Đức Dương thấy tởm, càng tởm càng tốt, không đạt mục đích sẽ không bỏ cuộc. Mấy trò đồi bại sếp Vương muốn giở ra với cô đều biến mất trong nháy mắt.
Vốn Vương Đức Dương định chuốc say con bé này rồi ỡm ờ “chơi” cô để nếm của lạ, không ngờ cô lại chủ động nốc rượu và uống nhiều đến độ ói ra. Đã thế khi say khướt còn bám riết lão ói khiến lão thấy tởm đến váng cả óc.
“Vào nhà vệ sinh mà ói!” Vương Đức Dương ra hiệu cho đám cấp dưới kéo con điên này ra.
Nhưng Giang Ánh Nghê cứ như giác hút mà bám chặt lấy Vương Đức Dương để ói, nhất quyết không đi. Miệng cứ lúng búng mãi: “Sếp Vương, anh phải đồng ý tha thứ cho em.”
“Được được được.” Vương Đức Dương mất hết kiên nhẫn nói: “Tha cho mày đấy, mau cút đi.”
“Thật ạ?” Giang Ánh Nghê vừa cười vừa khóc, trông xấu xí cùng cực: “Nếu anh đồng ý thì sau này không bắt em tới tạ lỗi nữa đâu nhỉ?”
“Đúng đúng.” Cuối cùng Vương Đức Dương cũng không chịu nổi mà đẩy Giang Ánh Nghê ra, khẽ mắng: “Đời này ông không muốn nhìn thấy mày nữa.”
Giang Ánh Nghê bị đẩy mạnh nên lảo đảo ngã ngồi ra đất.
Cuối cùng Cổ Thành cũng trông thấy mặt cô nàng say rượu khùng điên này. Tuy trông rất xấu xí, nhưng có thể lờ mờ nhận ra là Giang Ánh Nghê.
Anh không ngờ lại gặp cô trong phòng bao của sếp Vương.
Cuối cùng Giang Ánh Nghê cũng nhận được lời hứa tha thứ của sếp Vương, hôm nay coi như thoát nạn. Cô cúi đầu tránh né ánh mắt của Cổ Thành, ỷ vào việc “say rượu làm càn” mà thất thểu chạy khỏi phòng bao ói tiếp.
Cổ Thành bám sát nút.
Vương Đức Dương khó hiểu hỏi: “Ông chủ Cổ, cậu muốn đi đâu?”
“Xin lỗi không tiếp được.” Cổ Thành trầm giọng nói. Cửa phòng bao bị anh lạnh lùng mở ra rồi đóng sập lại.
Giang Ánh Nghê ói đến độ ngay cả dịch chua cũng chẳng còn mới đi súc miệng. Súc miệng xong, cô vốc nước rửa mặt, lớp son phấn rẻ tiền gặp nước loang lổ khắp nơi khiến mặt cô chỗ đỏ chỗ đen trông phát thảm.
Chà lau một lúc, cuối cùng cũng rửa mặt sạch sẽ. Tấm gương trong nhà vệ sinh soi rõ khuôn mặt cắt không ra máu của cô, trông yếu đuối tội nghiệp như mới bị chà đạp.
Nếu vừa rồi cô không giả say làm điên làm khùng, không ói mửa thì mới thật sự bị lão già khốn nạn Vương Đức Dương chà đạp.
May mà bà đây thông minh. Giang Ánh Nghệ từ từ trượt xuống vách tường bên bồn rửa tay, ngồi xổm dưới đất, co rúm thành một khối.Cả ngày trời không ăn gì còn nốc đầy rượu mạnh khiến dạ dày cô rát xé, giờ ngay cả đứng cũng quá sức.
Cô ngồi xổm hồi lâu, vùi đầu vào khuỷu tay sắp sửa thiếp đi.
“Giang Ánh Nghệ?” Có người gọi tên cô ngoài cửa.
Cổ Thành đứng ngoài nhà vệ sinh đợi rất lâu.
“Hả?” Giang Ánh Nghê nhận ra giọng Cổ Thành:
“Anh tới làm gì? Để cười nhạo em à?”
“Ói xong rồi thì ra đây mau.” Ở cái anh này... nói năng sao chẳng xuôi tai chút nào vậy.
Giang Ánh Nghề vịn tường từ từ đứng dậy, thấy trước mắt tối sầm mấy giây mới bình thường lại. Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, trông y như cô hồn dưới ánh đèn lờ mờ ở ngã rẽ hành lang.
“Cấm anh nhìn em, giờ em xấu lắm.” Cô rầu rĩ nói với Cổ Thành rồi đi thẳng xuống lầu, vừa tới đầu cầu thang đã bị anh nắm lấy cổ tay.
Giang Ánh Nghê sững người, cùng lúc đó, bụng cô réo vang. Cô đói quá.
Cô chưa kịp định thần vì tiếng bụng réo đầy xấu hổ đã bị Cổ Thành bế bổng lên.
“Anh... Anh định làm gì... Đừng có thừa cơ giở trò với em.”
Giang Ảnh Nghê bất giác đỏ mặt.
Cổ Thành im lặng.
Giang Ánh Nghê khẽ đẩy anh: “Anh đừng im bặt thể... Anh muốn bế em tới bao giờ hả? Mau nói gì đi chứ, không nói gì chính là lừa bán công dân.”
"Giang Ánh Nghê.” Cuối cùng Cổ Thành cũng mở miệng, nhưng lại hỏi một câu vu vơ: “Sao em nhẹ bẫng thế?”
Câu anh vừa hỏi chẳng ra làm sao, nhưng Giang Ảnh Nghê nghe xong bỗng thấy tủi thân lạ lùng, đến độ cổ cô nghẹn đắng.