Ánh Dương – Hạ Ngân

Chương 22

Bỗng điện thoại trong túi người phụ nữ đó reo lên, KayKi lấy ra nghe máy và bật loa lớn. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, giọng rất giống Ngọc Giao nhưng nói rất cứng rắn.

– Các người định bắt tôi à, không dễ vậy đâu hahah

– Cô là Ngọc Tiên – Chị em song sinh với Ngọc Giao.

Trần Gia Kỳ nói. Bên đây, ả ta cũng mở loa ngoài để cho Ngọc Giao nghe.

– Tôi là Di Băng, không có Ngọc Tiên nào ở đây cả. Ngọc Giao nghe được như vậy, cô thấy có chút bất an trong người, cô xoay người lại định bỏ chạy thì từ đâu hai người đàn ông cao ráo đi ra bắt cô lại. Cô hoảng loạn hét lên

– Thả tôi ra, các người thả tôi ra

Ả Di Băng nói tiếp

– À không có Ngọc Tiên, có Ngọc Giao được không hahaha

Nói rồi ả bật video call lên quay cảnh Ngọc Giao đang bị hai tên kia trói lại, cô đang hết sức vùng vẫy và hét lớn.

Bên đây, lúc này mọi người đã đoán ra được vài bẫy mà ả này đã giăng ra rồi. Ai nấy cũng lo sợ ả sẽ làm gì Ngọc Giao và càng không biết sao Ngọc Giao lại đến chỗ này nữa.

Trần Gia Kỳ quát lớn

– Không được làm hại Ngọc Giao, cô muốn gì hả?

Ả nói

– Nè tổng giám đốc, anh không cần phải lớn tiếng với tôi như vậy. Vợ anh đang nằm trong tay tôi đấy.

Ả vừa nói vừa cầm điện thoại quay về hướng Ngọc Giao bị trói đang ngồi trên đất hết sức vùng vẫy.

Lúc này, bác tài xế lên tìm Ngọc Giao vì đã 1 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy cô xuống. Ông vừa bước lên thấy Ngọc Giao như vậy thì chạy nhanh lại định đỡ cô nhưng bị tên đàn em của ả Di Băng đánh ông ngã ra và ông cũng bị trói lại.

– Haha đúng là tự nộp mạng mà.

Ả vừa cười vừa nói.

– Vậy cô muốn gì mới chịu thả Ngọc Giao ra đây hả

Trương Tử Hàn nói

– Tôi muốn gì cũng được à

Ả được nước ngày càng lấn tới. Ả biết chỉ có mình Ngọc Giao mới có thể làm cho đám người này xáo trộn lên nên mới lên kế hoạch bắt cóc Ngọc Giao.

Đám người Trần Gia Kỳ mất hết kiên nhẫn với ả, đột nhiên ả nói tiếp

– Ba người lên sân thượng đi.

– Ý cô là tôi, Gia Kỳ và Hạch Hiên

– Đúng. Chỉ 3 người, nếu không tôi không đảm bảo được là Ngọc Giao sẽ bay xuống dưới đó bằng cách nào đâu đấy nhé.

– Cô không được…l…à..m

Trương Tử Hàn chưa nói hết câu thì ả đã cúp máy nên ba người đành phải làm theo lời ả.

…—————-…

Lúc này ở biệt thự Diệp Gia, khi người hầu vào dọn phòng cho Ngọc Giao thì thấy được bức thư cô để trên bàn. Cô người hầu nhanh chống đem xuống cho lão gia xem. Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết thấy nội dung bức thư ghi là “Con đến sân thượng công viên O.C tìm sự thật về mẹ và người chị em song sinh.”

Biết có chuyện chẳng lành, Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết cũng nhanh chóng đi đến chỗ mà Ngọc Giao đề cập đến trong bức thư.

…—————-…

Ba người kia đã lên đến sân thượng thấy Ngọc Giao đang bị trói, Trần Gia Kỳ muốn qua đó thì bị ả Di Băng cảnh cáo nên hắn buộc phải lùi bước lại. Ba người họ đã đoán trước ra được là Ngọc Tiên là người chị em song sinh của Ngọc Giao khi lên đây thấy ả ta thì cũng hơi bất ngờ vì hai người thực sự rất giống, giống đến mức không phân biệt được.

Trình Hạch Hiên khó hiểu hỏi

– Tại sao phải là ba người bọn tôi mà không phải là một mình Gia Kỳ lên đây.

– Câu hỏi hay đấy. Nếu anh đã thắc mắc thì tôi cũng nói. Cái người mà ba người giết chết là tri kỉ của tôi.

Ả ta chậm rãi nói.

Tri kỉ của ả ta, là cái tên Đường An sao. Thì ra đây là lí do ả muốn ba người lên đây.

Nói đến đây, ả móc trong túi ra một con dao đưa lên cận kề gương mặt của Ngọc Giao và ả nói

– Gương mặt đẹp như thế này mà có một vết sẹo lớn không biết Trần Tổng có còn yêu thương cô ta nữa không nhỉ?

Vừa nói ả vừa nhìn gương mặt đang sợ của Ngọc Giao và nhìn về phía Trần Gia Kỳ đang lo lắng cho vợ mình

– Cô không được làm hại Ngọc Giao.

– Sao lại không được

– Ngọc Giao là chị em song sinh với cô không lẻ cô lại làm lại chị em của mình

– Tôi không có chị em. Anh im đi

Ả với Trần Gia Kỳ đang nói chuyện thì bỗng nhiên thấy Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết đi đến thì ai cũng bất ngờ. Ngọc Giao lên tiếng gọi

– Ba mẹ

– Im miệng

Vừa nói ả vừa tát Ngọc Giao khiến cô té ngã ra phía sau, bác tài xế muốn đỡ cô nhưng cũng bị trói không làm sao giúp cô được.

Bình Luận (0)
Comment