Ánh Dương – Hạ Ngân

Chương 7

Sáng sớm hôm sau, Trần Gia Kỳ thức dậy từ rất sớm dường như hắn không muốn để cho Ngọc Giao biết hắn đã ôm cô ngủ tối qua.

Hắn ngồi ghế trong phòng ăn tựa lưng ra sau, vừa nhâm nhi tách trà hoa cúc vừa lướt ipad xem tài liệu của Diệp Gia.

Diệp Gia không lớn cũng không bé, không mạnh cũng không yếu. Cách đây 10 năm trước, Diệp Phúc Trí là doanh nhân nổi tiếng và thành đạt, giờ về già ông chỉ muốn bên cạnh người bạn đời của mình là Trương Thiên Tuyết. Hai người có với nhau 1 cô con gái là Diệp Ngọc Giao, hai người họ hết mực cưng chiều yêu thương cô vì chỉ có mỗi người con gái này.

Trương Thiên Tuyết bà – xuất thân của bà ấy vẫn còn là một dấu chấm hỏi, khi bà quen biết và nên duyên vợ chồng cùng Diệp Phúc Trí thì bà chỉ là người phụ nữ của gia đình, không màn danh lợi bên ngoài.

Hiện tại khi gả cô con gái của họ về Trần Gia thì hai người sống trong căn biệt thự gần ngoại ô thành phố, bình yên hưởng tuổi già.

Trần Gia Kỳ đang đọc thì Ngọc Giao từ trên phòng đi xuống, hắn quay lại nhìn cô. Đã lâu rồi hắn không để ý người cô, hôm nay hắn chợt sững người, hình như cô ốm đi rất nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt. Tuy là cô mặc chiếc váy dài tận qua gối nhưng vẫn lấp ló những vết sẹo trên chân của cô, hắn đau xót nhìn cô chăm chăm.

Cô thấy hắn nhìn mình như vậy thì rất sợ hãi. Cô từ từ tiến lại bàn ăn rồi ngồi xuống chiếc ghế cách xa hắn. Hắn cũng để ý được là cô đang cố né tránh hắn nên hắn mở miệng dùng giọng điệu trầm ấm nói:

– Lại đây

Cô ngơ ra đó và chợt lấy lại cảm xúc rồi chẳng nói gì mà đi lại chiếc ghế gần hắn rồi xuống. Hắn dùng giọng điệu lúc nãy nói tiếp:

– Có muốn về Diệp Gia không?

Cô nhìn hắn rồi khẽ gật đầu, cũng đã lâu rồi cô chưa về thăm ba mẹ, ánh mắt cô hiện lên rõ sự vui sướng khi hắn nói về Diệp Gia.

– Vậy ăn sáng xong rồi chúng ta mua ít đồ về thăm ba mẹ được không?

Cô cười nhẹ rồi nói:

– Được

Ăn sáng xong thì cô định phụ mọi người dọn dẹp, nhưng mọi người biết cô sắp về nhà mẹ nên mọi người đã kéo cô ra và kêu cô hãy chuẩn bị đồ.

Cô nghe vậy thì cũng không ở đó nữa mà chạy nhanh lên phòng chuẩn bị đồ về nhà mẹ.

…—————-…

Một lát sau cô đã chuẩn bị xong, cô mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đính vài viên đá lấp lánh ở cổ áo và tay áo. Kèm theo đó là chân váy màu be, trông thật trẻ trung năng động. Cô ngồi xuống bàn makeup nhìn vào trong gương thấy sắc mặt cô rất tiều tụy nên cô đã dùng lớp phấn son kia che đi gương mặt không chút sức sống đó.

Cô còn dùng kem che khuyết điểm che đi những chỗ mà tên Trần Gia Kỳ kia đã gây ra đối với cô. Nhanh chóng cô đã sửa soạn xong và đi xuống dưới nhà thì thấy Trần Gia Kỳ hắn đã đợi dưới đây từ bao giờ. Hắn thấy cô xuống thì nhìn cô đắm đuối như những ngày đầu mới yêu rồi hắn nói

– Đi thôi

Hắn đi trước còn cô từ từ đi theo sau hắn, ra đến xe hắn còn chủ động mở cửa ở ghế lái phụ cho cô ngồi.

Cứ thế hai người từ từ đi về thăm nhà mẹ đẻ của cô. Trên đường đi hắn còn ghé lại ở vài cửa hàng lớn để mua chút đồ để tặng cho ba mẹ vợ.

…—————-…

Thấm thoát thì hai người cùng đã về đến Diệp Gia. Cánh cổng lớn của Diệp Gia được người hầu mở toang ra như để chào đón tiểu thư về nhà.

Bình Luận (0)
Comment