Ánh Dương Soi Lối

Chương 4

Đợi Hứa Liên Nhã đi vào tiệm, ý cười trên mặt Khương Dương dần tắt. Anh nhìn bốn phía, xung quanh đậu đầy xe, đúng giữa trưa người đi đường rất thưa thớt, xua tan đi cảnh báo mới lấy điện thoại ra.

Bấm một dãy số, điện thoại kêu tút vài cái đã có người nhấc máy, lưng Khương Dương bất giác thẳng lên.

Một giọng nam khàn khàn nhập ngừng vang lên: “Đ*t mẹ nó.”

Khương Dương đáp: “Mẹ nó đếch rảnh.”

“Tìm tôi làm gì?”

“Bố tôi muốn tìm anh uống trà*.”

(*Đoạn trên là mật ngữ của Khương Dương với người đàn ông nọ.)

Hình như truyền đến tiếng đóng cửa, “A Dương, chuyện gì?”

Khương Dương cảnh giác nhìn xung quanh, “Hôm nay tôi tình cờ gặp Thái Tam.”

“Thái Tam?” Chợt giọng trở nên lạnh lùng, “Cậu chạy đến Vân Nam làm gì? Không phải tôi đã bảo cậu ngoan ngoãn ở lại đây sao?”

Sự hoài nghi của người đàn ông khiến Khương Dương cắn chặt răng, nhíu mày nói: “Tôi không đi Vân Nam, tôi vẫn luôn nghe lời chú sống ở đây đấy chứ.” Mặc dù dùng kính ngữ, nhưng ngữ khí lại không ngớt châm chọc.

Đầu dây im lặng, có lẽ hối hận vì lời nói vừa nãy.

“Nói đi, cậu thấy hắn ta ở đâu?”

Khương Dương cũng biết người đàn ông đó sẽ không xin lỗi, bèn đi thẳng vào chuyện chính: “Một vườn cây ở thôn Lệ Hoa, người tới không ít, tôi đứng bên ngoài không thấy rõ lắm.” Còn suýt nữa bị người ta tóm.

Người đàn ông hỏi: “Cậu xác nhận đúng là hắn ta?”

“Tôi chắc chắn là hắn.” Thái Tam hại Lương Chính thành ra như thế, Khương Dương nhớ lại mà nghiến chặt răng.

Không ai trông thấy anh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Đầu dây lại hỏi: “Hắn ta nhận ra cậu không? Không có xung đột gì chứ?”

Đáp lại chỉ là một khoảng im lặng.

Bên kia lại mắng: “Nói!’

“Không có!” Khương Dương gần như rít khẽ mà nói, “Trước đó hắn chưa từng gặp tôi.”

“Như thế là tốt nhất.” Người đàn ông thở phào một hơi thấy rõ, “Cậu cũng không cần đến thôn Lệ Hoa nữa, chỗ đó tôi sẽ phái người theo vào, cậu đừng nhúng tay. Nghe rõ chưa?”

Dùng sức quá mức, khiến đốt ngón tay anh bật trắng.

“A Dương…” Ngữ khí của người đàn ông dịu đi, “Tôi biết cậu muốn làm gì, nhưng bây giờ không phải lúc. Cậu phải nhớ kĩ những lời tôi nói trước đó, đợi cậu ổn định, tôi nhất định sẽ để cậu về.”

Khương Dương chán nản thả lỏng tay ra, bả vai cũng trũng xuống, không tình nguyện “ờ” một tiếng.

“Gần đây thấy thế nào?”

“Cũng vậy thôi.” Khương Dương muốn tắt máy.

“Quen bạn gái chưa?”

“Thế nào thì thế đấy.”

Ở đầu dây người đàn ông cười ha ha, có lẽ cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến.

Khương Dương nghĩ ông ta nhất định cầm theo điếu thuốc, trốn ở góc nào đó nghe máy, cười rộ lên khiến nếp nhăn càng thêm rõ, già cỗi như người công nhân hằng năm chạy quanh công trường, hút một hơi thuốc dài rồi phả ra từng ngụm khói lớn.

Dáng dấp người đàn ông mệt nhọc đó bất tri bất giác chồng chéo lên hình bóng của bố anh trong tưởng tượng, như một cây búa, trong lúc lơ đãng đập vào lòng anh, đánh tan sự ngột ngạt vừa mới tích tụ trong anh.

Nếu bố có thể sống đến tuổi này, liệu có khi nào cũng trở thành ông già buồn chán không?

Câu chữ thành khẩn của người đàn ông cũng không còn đáng ghét như thế nữa, “Nhân lúc bây giờ rảnh rỗi thì về thăm mẹ cậu chút đi, đã lâu rồi không về, cũng một năm rồi nhỉ? Cứ thế đi, phải quay về thăm đấy.”

Khương Dương đáp qua quýt: “Để sau nói.”

“Tên thối tha này!” Người đàn ông mắng, “Qua mấy hôm nữa Tiểu Thủy sẽ về, để nó đến chỗ cậu, à… thuận tiện thay tôi giáo huấn cậu một chút!”

Khương Dương như chàng niên thiếu giận dỗi cùng bố, lại nghe người đàn ông lải nhải thêm vài câu rồi cúp máy.

***

Tám giờ tối, một nét mây chiều thoáng qua cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng, Khương Dương gọi điện đúng giờ.

Lúc này là lúc đại bài đương* náo nhiệt nhất, đường phố đầy rẫy xe cộ. Khương Dương vẫn lái chiếc xe bán tải kia, rất dễ dàng tìm thấy. Anh hạ cửa kính xuống thấp như cũ, tay đặt lên cửa sổ, ở nơi sáng tối giao nhau làm vẻ mặt có chút mơ hồ.

(*Là phong cách ăn uống bình dân vỉa hè của Hồng Kông rồi truyền sang Trung Quốc.)

Hứa Liên Nhã gõ cửa xe, mở ra ngồi vào.

Cô đã thay quần áo khác, bên trong là áo may ô vàng nhạt bó sát, áo khoác mỏng dài hở cổ, vạt áo khó lắm mới phủ đến ngang quần jean short, đôi giày sneakers trên chân giống anh như đúc.

Hứa Liên Nhã nhấc hai chân lên, dưới cảnh u tối trong xe lại như hai mảnh ngọc trắng. Mắt Khương Dương bỗng sụp xuống, chân mày dường như nhíu lại.

Cô cúi đầu thắt đai an toàn, “Lái xe đi.”

Gió từ cửa kính xe ùa vào, sót lại hơi nóng của ban ngày.

Hứa Liên Nhã nhìn đồng hồ xe, hỏi: “Sao không bật điều hòa?”

Khương Dương im lặng một lát, rồi đạp mạnh chân ga, “Điều hòa hỏng rồi.”

Cô khoát cánh tay lên cửa xe, nhìn từng gốc cây hai bên đường được nhuộm một màu vàng của ánh đèn dần chạy lui.

“Không phải anh sửa xe à?”

Khương Dương cười sảng lãng, không có nửa phần lúng túng, “Không phải xe của tôi.”

Hứa Liên Nhã nhìn anh một cái, ấn tượng một bên mặt dừng lại trên sống mũi cao ngất của anh. Trên đường ít xe, tư thế lái của anh cực kỳ thả lỏng, một tay nắm lấy vô lăng.

“Chiếc ban ngày mới là của tôi.”

Hứa Liên Nhã không khỏi mỉm cười, “Chiếc đó hẳn nên đi ban ngày, khá mát.”

Bỗng Khương Dương quay đầu, bốn mắt giao nhau với cô, bật cười, “Lần sau.”

Đi được một đoạn, Khương Dương hỏi: “Cảm giác phương hướng của cô thế nào?’

Hứa Liên Nhã sững sốt, đáp: “Tạm được.”

“Có nhận được đường về từ chỗ này không?”

Hứa Liên Nhã nhìn bốn phía, hỏi xác nhận: “Đây là chỗ gần chợ hả?”

“Thông minh.”

Hứa Liên Nhã nói: “Không lạc được.”

“Lát nữa tôi đi lấy xe, cô lái xe tôi về, chúng ta gặp nhau ở nơi xuất phát.”

Khương Dương lại một mình tuyên bố kế hoạch tác chiến của anh.

Hứa Liên Nhã bình tĩnh nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, “Anh lo những người đó canh chừng ở đây à?”

Khương Dương đậu xe ở ven đường, “Cẩn thận chút vẫn tốt.”

“Khương Dương.”

Bàn tay tháo dây an toàn khẽ dừng, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, ngay cả tên họ nói ra cũng pha lẫn chút ra lệnh.

Hứa Liên Nhã do dự, “Có phải anh… chọc đến người nào rồi không?”

Vốn có thể pha trò cho qua, chỉ là Khương Dương cảm thấy thần sắc của cô có vẻ khác thường, không phải sợ hãi, mà chứ lấy lo lắng. Tuy quan hệ của hai người không đến mức phải lo lắng cho đối phương, nhưng biểu lộ ra cảm xúc như thế lại khiến lòng anh ấm áp.

“Không có, tôi chẳng chọc ai cả.” Khương Dương nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Nếu tôi thật sự chọc ai đó, thì hẳn phải đang lẩn trốn bạt mạng trên đường rồi chứ không phải ngồi chỗ này với cô.”

Hứa Liên Nhã thấy anh nói không hề chớp mắt, gật đầu một cái. Khương Dương đoán đó chỉ là chứng tỏ cô nghe rồi, còn về phần tin hay không thì chưa biết.

Khương Dương nói: “Chìa khóa xe cô, đưa tôi đi.”

Hứa Liên Nhã lật tìm trong túi xách của mình, Khương Dương cũng nghiêng người tìm trong túi quần.

“Cầm lấy.” Khương Dương nhét ví tiền kiểu nam màu đen vào tay cô.

“Hả?” Âm cuối có vẻ ngờ vực.

“Cầm đi.” Khương Dương nói, “Trông giữ hộ, toàn bộ gia sản đấy.”

Hứa Liên Nhã: “…”

Rõ ràng cho là cô không tin tưởng anh.

Khương Dương cầm theo chìa khóa xe, “Vừa nãy tôi nói gì, nhớ kỹ chưa?”

“Ừ.” Khương Dương vừa định mở miệng thì bị cô phủ đầu, “Không phải tôi lặp lại lần nữa cho anh đấy chứ?”

Ăn miếng trả miếng đây mà, Khương Dương cười nói: “Được rồi, cô nhớ là được rồi. Lát nữa gặp.”

“Này…” Hứa Liên Nhã gọi anh lại, “Tôi nói là tôi nhớ, nhưng chưa nói tôi đồng ý.”

“Anh…”

“Tôi ở đây chờ anh.” Hứa Liên Nhã nói, “Nếu an toàn, anh nhất định sẽ đi đường này, chúng ta gặp ở đâu mà chẳng giống nhau chứ.” Nếu không an toàn, có lẽ anh cũng sẽ không quay lại, ở đây cách thôn Lệ Hoa…” Cô nhẩm tính một hồi, “Nếu ba mươi phút nữa tôi không gặp anh thì sẽ tự về.”

Khương Dương nhìn chằm chằm cô, thầm đánh giá tính khả thi trong lòng. Mắt anh dừng trên mũi cô, sống mũi hơi nhọn, tướng mạo nói lên bản thân khắt khe, Khương Dương chỉ tin vào phán đoán của mình, trước mắt không phát giác gì. Lại nghĩ đến tàn nhang lấm tấm quanh mũi cô, Hứa Liên Nhã cũng không tính là mỹ nhân theo tiêu chuẩn, chỉ có thể nói là nhìn thuận mắt.

“Được.” Cuối cùng anh nói như đầu hàng, “Ở đây người lui tới nhiều, không xa phía trước là đồn công an, cô có đứng ngẩn ngơ ở đây cũng không sao.”

Hứa Liên Nhã lắc lắc ví tiền của anh, “Cũng đừng để tôi phải mang thứ này vào đồn công an tố giác anh.”

“Nghĩ cũng đừng mơ.” Khương Dương giễu cợt, rồi cúi đầu bước nhanh vào phố.

Dưới ánh đèn mờ cùng bóng cây, xuất hiện chiếc Chevrolet đỏ sẫm như máu, trước nay xe thường sơn màu đen hoặc màu xám bạc. Khương Dương thả chậm cước bộ, nhìn qua như người đi dạo mát.

Thỉnh thoảng có xe máy chạy vào thôn, ô tô lui tới ven đường, cuốn lấy từng đợt bụi đất.

Mới chỉ một buổi chiều mà Chevrolet như được phủ một lớp bụi, ngọn đèn ai oán phía trước xe soi sáng cho anh.

Trong tiệm sửa xe nhấp nháy ánh đèn huỳnh quang, vẫn chưa thấy người, có lẽ là đã vào phòng trong. Trong quán ăn chỉ một bàn thưa thớt vài người ngồi, ngồi trong quầy là nhân viên thu ngân trông có vẻ mệt mỏi.

Ở cửa thôn lơ đãng trông thấy ánh đèn sao rơi hắt bóng nhà cửa, có những nơi ánh sáng không lan đến chồng chất nhau, một mảnh u tối như bao trùm lấy bí mật và tội ác, khiến anh muốn tìm tòi đến cùng.

Khương Dương nhìn chăm chú một hồi, bên tai vọng đến lời cảnh cáo của người đàn ông, mới quyết định thu tầm mắt về.

Khương Dương giật cánh cửa bên buồng điều khiển ra, phát hiện Hứa Liên Nhã khá cẩn thận, ngay cả vô lăng cũng khóa lại. Thiết bị trên xe đầy đủ, ngay cả màn hình HUD* và cảm biến áp suất lốp cũng được lắp đặt.

(*HUD sẽ được tích hợp sẵn trên những dòng xe sang trọng như với các nút điều khiển ngay mép vo-lang, người dùng có thể hiệu chỉnh độ sáng, vị trí dữ liệu mà HUD sẽ hiển thị trên kính chắn gió.)

Anh khởi động xe, sau một tiếng nổ rầm rầm, từ trong radio xuôi dòng phát ra giọng ca nữ véo von: “Mây bồng bềnh bồng bềnh trôi ngàn dặm, đau khổ ngóng trông ngày anh về*.”

(*Trích đoạn trong bài “Trong gió có đám mây làm từ mưa”.)

Một ca khúc rất xưa, đến nỗi Khương Dương cảm thấy Hứa Liên Nhã không nên thích bài hát như thế.

Nhưng khi nghe rồi lại cảm thấy bài hát này khá giống Hứa Liên Nhã, có thể nghe ra từ làn điệu tiếng hát cái lặng im, và lời ca tình cảm ấy lại chân thành vô tư.

Khương Dương lái về nơi đã chia tay, xe bên đường dần ít, chiếc bán tải màu trắng vẫn dừng nơi cũ, đèn xe nhấp nháy, như đứa trẻ nghịch ngợm đang chớp mí mắt.

Khương Dương tăng tốc, mau chóng chạy đến đuôi xe bán tải, nhấp nháy đèn, dừng lại bên cạnh. Đèn pha xe bán tải tắt, một khuôn mặt nhỏ nhắn ló đầu ra khỏi cửa sổ ở buồng lái. Khương Dương hạ cửa kính bên tay lái phụ xuống, trong đêm đen mặt mũi đối phương đều mơ hồ.

“Cũng nhanh đấy chứ.” Hứa Liên Nhã cười nhạo.

Khương Dương cười, “Về thôi.”

Anh tắt máy, cô lại bật máy, tiếng động cơ xe bán tải vang rầm, Hứa Liên Nhã cao giọng nói: “Đi thôi.” Nói dứt lời, đầu xe rung lên, chạy sượt qua sườn con Chevrolet. Không quá một lúc, Khương Dương liền nhìn thấy đuôi xe bán tải.

“…” Anh tính đổi xe mới quay về.

Ở đây tương đối ít xe cộ qua lại, xe bán tải phóng nhanh với tốc độ như đang giương oai.

Khương Dương cũng không chậm, nhanh chóng giẫm xuống chân ga, từng cột từng cột đèn đường hai bên như bị đẩy lùi về phía sau.

Làn đường bình thường chen chúc nay cuối cùng cũng trống trải, trong lòng mỗi tài xế đều rục rịch ham muốn đua xe.

Trên làn đường thẳng tắp chạy hai chiếc xe, một trước một sau, một đỏ một trắng, như hai bọt khí trong ống truyền dịch, đuổi bắt và bị truy đuổi, cùng chạy về lối thoát phía trước.

Đèn trước mặt chuyển sang đỏ, biết không thể vượt, chiếc bán tải mới đi chậm lại.

Chevrolet dừng bên trái nó, Khương Dương gọi: “Vừa vừa thôi.”

Hứa Liên Nhã xoay mặt sang, không có biểu cảm gì.

Đèn xanh dành cho người đi bộ bật sáng, hắt sắc xanh mờ lên gương mặt Khương Dương.

Đèn xanh bật lên, xe bán tải lại phóng vút như mũi tên.

“Điên rồi.” Trên miệng anh thì mắng như vậy, nhưng dưới chân cũng không hề lưu tình.

Anh cùng cô sóng vai mà chạy.

Gió đên gào thét, ùa vào từ cửa xe, hong khô mồ hôi lấm tấm, anh vuốt tóc ra sau, dấu hiệu mỹ nhân tiêm khiến anh có thêm vài phần khí khái anh hùng.

Nếu bỏ qua giới hạn tốc độ thì có thể vượt. Nhưng anh không hề, một khi chạy song song anh liền buông lỏng chân, rồi sau đó lại đạp mạnh, không để mình rớt lùi phía sau.

Lại đi thêm một đoạn nữa, bên tai truyền đến tiếng ‘tích tích” nhắc nhở chói tai. Khương Dương nhìn xung quanh một lúc mới nhận ra là do cảm biến áp suất lốp phát ra. Tưởng thông báo nhầm, nhưng áp suất lốp trái đằng trước giảm xuống rất nhiều. Anh mắng một câu, đành chạy tốc độ chậm lại, dần dần rớt lui phía sau, cho đến khi chiếc bán tải biến mất ở góc đường.

Lúc Khương Dương đến trước tiệm thú y thì Hứa Liên Nhã đã đừng ở ngoài xe, ôm tay mắt nhìn ra đường.

Anh đưa chìa khóa đến trước mặt cô, nói: “Cô chạy nhanh thế làm gì cơ chứ?”

Hứa Liên Nhã hất đầu chỉ chiếc bán tải, “Điều hòa hư, chạy nhanh mới mát.”

“…” Khương Dương không thể phản bác, sau khi trao đổi chìa khóa với ví tiền mới nói: “Lốp xe cô bị xì hơi, bằng không tôi cũng có thể cùng lúc về với cô rồi.”

“Chậm chính là chậm.”

“Ừ, tôi nhận thua.” Khương Dương nỏi vẻ sảng khoái, “Nhưng lốp xe cô thật sự bị xì đấy.”

Anh không nói “ai đua với cô”, mà hào phóng nhận thua, anh cũng không bài xích tham gia vào trò chơi ấu trĩ của cô.

Hứa Liên Nhã sửng sốt, “Thật sao?”

Khương Dương lại làm vẻ mặt “lừa cô thì tôi làm chó”.

“Mấy hôm trước tôi mới bơm mà.” Ý tứ là, anh nói dối.

“Có khi đâm phải đinh rồi.”

Thấy anh đáp nghiêm túc, Hứa Liên Nhã cũng bị làm cho ngây ngẩn.

“Không phải thôn Lệ Hoa có cửa tiệm sửa xe sao?” Khai Dương nói, “Có nhu cầu thì có thị trường, hiểu chưa?”

“Bẫy sao?”

“Có lẽ thế.”

Hứa Liên Nhã lạnh nhạt nói: “Anh cũng là người trong nghề.”

Khương Dương không nhịn được cười, “Là tôi hiểu giá.”

Hứa Liên Nhã vào xe kiểm tra thiết bị cảm biến áp suất lốp, quả nhiên có kì lạ. Lại bật đèn pin điện thoại ra, ánh sáng lướt đến bánh xe trước, nhưng không phát hiện chỗ khác lạ nào.

“Sau khi tôi biết anh, xe tôi chưa có lấy một ngày yên ổn nữa.” Hứa Liên Nhã nói, “Không bị xước thì cũng bị xì lốp.”

“Ý trước thì tôi nhận, nhưng cái sau thì không thể trách tôi được. Thế này đi, tôi giúp cô thay lốp, iễn phí.” Anh dừng lại chút, “Coi như bồi thường vì chuyện hôm này.”

Hứa Liên Nhã đứng dậy, tầm mắt không khỏi chạm đến nút bình an trên cổ, rồi lại hướng lên chiếc cằm góc cạnh rõ ràng cùng ria mép đen xù xì. Cuối cùng ánh mắt cô rơi vào trong hai mắt anh.

Khương Dương không né tránh, nhìn đôi mắt được đêm tối nhuộm màu, ném ra cành ô liu đầy mập mờ.

“Cô có rảnh thì hẹn tôi.”

Bình Luận (0)
Comment