Ánh Dương Soi Lối

Chương 5

Hứa Liên Nhã vừa đưa tiễn một chú mèo đực làm phẫu thuật triệt sản xong thì một cô gái xăm lông mày cong nhọn ôm một chú chó nhỏ đang run vì lạnh đi lên lầu, ồn ào muốn khám bệnh.

Bệnh viện thú y có hai tầng, bên trái tầng một là lồng thú, khu thẩm mỹ cùng nhà vệ sinh, bên phải bố trí dãy kệ, quầy thu ngân bày ở giữa, sau lưng là lối cầu thang chật hẹp dẫn lên tầng hai. Trên tầng hai theo thứ tự là phòng phẫu thuật, quầy thuốc và phòng cách ly, trong sảnh đặt hai bàn inox, dùng ngồi đợi khám bệnh.

Trông cô gái xăm mày ôm chú chó có vẻ mệt mỏi, như muốn để nó xuống đất.

Hứa Liên Nhã giơ tay ra ngăn, "Đừng để nó xuống đất, để đây này." Cô trải tờ báo cũ ra trên bàn, "Vừa mới kéo xong..."

Thoát khỏi cái ôm, chú chó lông màu cà phê run càng dữ hơn, hai mắt ẩm ướt ngồi co quắp, không có chút sức sống nào.

Hứa Liên Nhã hỏi chó của cô ấy xuất hiện chứng bệnh đó lúc nào, cô gái xăm mày trả lời từng câu một.

"Suy đoán ban đầu chỉ là bệnh nhỏ, cụ thể thì phải làm xét nghiệm mới có thể chẩn đoán chính xác được."

Ánh mắt cô gái lập lòe, lập tức hỏi: "Tốn bao nhiêu tiền?"

"Xét nghiệm năm mươi."

Cô gái xăm mày rụt đầu về, "Đắt thế kia à." Rồi cô nói sang chuyện khác, "Bác sĩ, chị xem con chó này cũng đâu phải giống nổi tiếng gì đâu, sao lại lấy đắt như thế. Tôi ôm từ quê lên, vốn ở quê vẫn tốt, ai biết giờ lại thành ra thế này."

Khẩu trang bịt kín nửa gương mặt, Hứa Liên Nhã không đổi sắc nói, "Dù là giống gì thì cũng đều cùng một giá cả."

"Cũng không phải giống chó có tiếng, tiêu chút tiền ấy đâu đáng." Cô gái xăm mày lải nhải, "Bác sĩ, chị giúp tôi nhìn chút đi, có thể nhìn ra xem là giống chó nào không, nhìn vừa giống chó nhà mà lại không giống."

"Hẳn là chó lai."

Không nhìn ra trong mắt cô gái xăm mày có bao nhiêu thương tiếc, vẫn lặp lại câu nói logic "không phải giống quý không đáng chi tiền" kia, Hứa Liên Nhã nghe vào tai chỉ thấy như ong muỗi vo ve.

Hứa Liên Nhã thầm thở dài, nói: "Dù sao đó cũng là một sinh mệnh, chị nuôi nó thì cũng nên có trách nhiệm với nó. Thế này đi, chị quyết định có khám hay không rồi hãy đến tìm tôi, tôi còn phải khám cho những con khác nữa, được không?"

Cũng thật khéo, lúc này phía sau cô gái xăm mày truyền đến tiếng bước chân đi lên cầu thang, xen lẫn trong đó là tiếng nạng gõ xuống mặt đất.

Hứa Liên Nhã không để ý đến cô gái xăm mày, bước đến trước cửa cầu thang.

Lập tức cô ngạc nhiên, im bặt không thốt được gì.

Là một người đàn ông trung niên chống nạng bước lên, chỉ có một chân, tang thương như một con bù nhìn rách nát trên cánh đồng.

Bù nhìn mang theo túi sợi dệt PE hoa văn xanh đỏ, miệng túi không khóa, không biết bên trong đựng gì mà nhìn có vẻ nặng trĩu.

Hình ảnh này, dường như đã từng bắt gặp đâu đó.

Trạm xe bus trong đêm mưa, người nhặt rác, túi sợi dệt PE hoa văn xanh đỏ, A Dương của sạp báo.

Từng hình ảnh một hiện lên trong đầu Hứa Liên Nhã.

Cầu thang không rộng lắm, Hứa Liên Nhã không biết ông ta đi lên như thế nào, càng nghi ngờ người tiếp đãi dưới lầu đâu rồi.

Trên mặt bù nhìn đắp lên nụ cười, nếp nhăn càng thêm sâu, dùng khẩu âm đặc sệt tiếng phổ thông khách khí nói: "Bác sĩ, chó nhà tôi chân bị gãy, cô khám giúp nó xem."

Vậy chắc hẳn nằm trong túi là một con chó rồi.

Dứt lời, bù nhìn chống nạng tính gỡ túi xuống.

Hứa Liên Nhã theo phản xạ nói: "Đừng để xuống đất."

Bù nhìn thận trọng cầm chiếc túi to không nhúc nhích, có lẽ là nặng thật, vẻ mặt cố gắng hết sức.

Hứa Liên Nhã vội vàng giúp ông ta đặt lên bàn khác.

Cô gái xăm mày nhìn bù nhìn đánh giá, ôm chó dịch đến gần, hỏi: "Chó của bác là chó gì thế?"

"Chỉ là chó bình thường thôi." Bù nhìn vô tâm giới thiệu, cười nói.

Hứa Liên Nhã hất cằm với cô gái xăm mày, "Chị tránh sang một bên đi, cẩn thận lây bệnh chó người ta."

Mở túi sợi dệt PE ra, quả nhiên xuất hiện một chú chó lông vàng có thể bắt gặp bất cứ lúc nào ở nông thôn, lông rũ cụp xuống như thắt lại, tai bị cắt nứt một khe. Cô gái xăm mày xẹp hết tâm tình ôm chó lùi ra một bên.

Chú chó vàng ủ rũ nằm trong túi, hai mắt long lanh vô tội, chân trái đằng trước được cố định giữa hai tấm ván gỗ.

Hứa Liên Nhã hỏi: "Bị thương lúc nào?"

"Tôi cũng không biết." Bù nhìn có chút bất đắc dĩ, "Ngày nào nó cũng chạy ra ngoài chơi, đến tối sẽ về, lần này lại chạy đi mất hai ngày, đến khi tôi tìm được nó thì đã thành ra thế này rồi."

Hứa Liên Nhã tháo sợi dây cột quanh tấm ván ra, để lộ vết thương dữ dằn, máu đã ngưng tụ thành những vết máu vô cùng bẩn, mùi tanh hôi bốc ra.

"Nghiêm trọng quá." Hứa Liên Nhã nhíu mày, "Cụ thể phải chụp phim mới có thể xác định được, trước tiên tôi tính tổng chi phí cho anh đã, để chữa khỏi hoàn toàn có thể cần ít nhất là hai ngàn."

Bù nhìn sững sờ một lúc, do dự nói: "Hai ngàn à..."

"Đúng thế."

"Nhưng tôi không thể lập tức đào ra được nhiều tiền như thế..." Bù nhìn xấu hổ nói chậm lại, xoa hai tay, "Có thể gửi trước một ít được không? Bác sĩ, tôi không phải quỵt nợ đâu, nó nhất định phải chữa rồi, nhưng tiền thuốc liệu có thể... trả từng đợt không?"

Bù nhìn do dự không giống với cô gái xăm mày, ông ta là sợ không có tiền trả nổi, còn cô ta là sợ phải tiêu tiền.

Hứa Liên Nhã nghe liền hiểu rõ, nói: "Không sao. Cần phải xem tình hình khôi phục của chú chó đã, chi phí chỉ là mới tạm tính vậy thôi, hoàn toàn bình phục cũng phải mất mười ngày nửa tháng, trả theo ngày cũng được."

Bù nhìn cười, để lộ hàm răng không đều nhau, lại gợi lên sự thật thà phúc hậu, "Được được."

Cô gái xăm mày đứng một bên kín đáo nói: "Bác cũng thật có lòng đấy, số tiền đó cũng có thể mua con chó mới rồi."

Người đàn ông không giỏi tranh luận, chỉ cười: "A Khang tốt lắm."

Cô gái xăm mày tự chuốc lấy mất mặt, ôm chó nện bình bịch đi xuống lầu.

Hứa Liên Nhã ngồi vào bàn làm việc viết hóa đơn, hỏi tên chú chó.

"A Khang." Bù nhìn vuốt ve đầu nó, "Là chữ 'khang' trong an khang cát tường."

Ngòi bút bỗng khựng lại, "A Khang, tên rất hay."

Đáp lại cô là nụ cười giản dị của bù nhìn.

Thuốc tê, thuốc giảm đau, thuốc chống viêm nhất nhất được kê ra, sau đó Hứa Liên Nhã đưa danh sách cho ông ta xem qua, cũng như ký tên đồng ý phẫu thuật.

Bù nhìn cẩn thận nhìn kĩ toàn bộ rồi mới đặt bút xuống.

"Cát Tường?" Hứa Liên Nhã không khỏi buột miệng nói ra.

Cát tường gật đầu, "Ừ, tôi là Cát Tường, tên thật."

"Họ này rất hiếm thấy đấy, bác là người nơi nào?"

"Phổ Nhị, Phổ Nhị Vân Nam, chính là nơi có trà Phổ Nhị ấy..."

Ánh mắt nhìn ông ta của Hứa Liên Nhã thêm vài phần tò mò.

"Nhưng nhà chúng tôi không có loại trà đó."

Hứa Liên Nhã thuận miệng ừ một tiếng, chỉ vào mục điện thoại, "Cũng để lại cách liên lạc đi."

Cát Tường khó xử nói: "Tôi không có điện thoại, có thể viết số của bạn tôi được không? Cô gọi cho cậu ấy là nhất định có thể tìm được tôi..."

Không đợi cô đáp lại, Cát Tường đã nhanh chóng bổ sung: "Bác sĩ cô yên tâm đi, A Khang cũng như con tôi, ngày nào tôi cũng sẽ đến thăm nó, sẽ không quỵt nợ đâu."

Hứa Liên Nhã có chút bất đắc dĩ, "Tôi không có nghi ngờ gì bác. Bác cứ viết đi, hôm nay cứ đóng phí phẫu thuật đi đã, sau này phí nằm viện mỗi ngày thì tính vào chỗ khác."

Cát Tường gật đầu, viết xuống giấy một dãy số quen mắt.

Thuốc tê cần phải được đo chính xác, mà cân lại đặt ở tầng một. Hứa Liên Nhã hướng xuống tầng dưới gọi Châu Khải Quân hai tiếng nhưng không ai đáp, đi xuống lầu thì vừa vặn gặp cậu ta từ nhà vệ sinh bước ra, sắc mặt tiều tụy, nhưng hai mắt hại lanh lợi khó tả.

Hứa Liên Nhã lấy làm lạ, hỏi theo bản năng: "Cậu sao thế?"

Châu Khải Quân lắc đầu, giọng đầy phấn khởi, "Hả? Chị Nhã, có chuyện gì thế?"

Hứa Liên Nhã không hỏi rõ nữa, mắng cậu ta vài câu vừa nãy không chịu đón khách tử tế, rồi sau đó để cậu ta giúp đỡ A Khang xuống.

Trong tiệm còn có một nữ nhân viên tên Hạ Nguyệt, hai người họ có thể đối phó được những công việc bình thường như làm đẹp hay tiêm vaccine, còn như triệt sản hay phẫu thuật nối xương thì đều cần đến Hứa Liên Nhã.

Thời tiết oi bức, Hứa Liên Nhã đề nghị để A Khang lại bệnh viện kiểm tra, để phòng ngừa bị lây sốt. Cát Tường đồng ý, đóng khoản phí cho ngày hôm đó xong liền cưỡi chiếc xe ba bánh cũ nát rời đi.

Hứa Liên Nhã để ý, ông ấy bị mất một chân trái, xe ba bánh chặt bằng điện, phanh xe ở bên phải, ông ấy có thể lui tới tự nhiên. Một đống giấy lộn ở thùng xe hẳn là chiến lợi phẩm của ông ấy.

Chuông điện thoại kéo suy nghĩ của cô về lại, Hứa Liên Nhã nhìn cái tên trên màn hình, đi lên tầng hai nghe điện thoại.

"Hi vọng không làm phiền em đi làm." Hà Tân nói ở đầu dây.

"Vừa hay đang rảnh." Hứa Liên Nhã nói, "Nhớ con của anh à?"

Bên kia im lặng một lúc, Hứa Liên Nhã đoán có thể anh đang đỡ trán.

Hà Tân bất đắc dĩ nói: "Tuyệt đối không."

Hứa Liên Nhã kẹp điện thoại giữa đầu và vai, hai tay tìm biên lai ngày đó ở cửa hàng sửa xe.

"Làm bố không phải nên quan tâm cuộc sống hằng ngày của con trai mình sao?"

Sau tiếng thở dài, Hà Tân nói: "Có em giúp chăm sóc, anh yên tâm hai mươi phần trăm."

Hứa Liên Nhã bật cười, "Muốn về à?"

Hà Tân nâng âm điệu lên: "Đang đợi máy bay, chiều sẽ về. Tối cùng ăn cơm."

Hứa Liên Nhã không ngờ lại nhanh như thế, cũng chẳng nhìn biên li, một tay cầm điện thoại, một tay vuốt vài sợi tóc trước trán ra sau vành tai, theo bản năng cắn môi.

"Nhanh thế à..."

Hà Tân cười, "Nhanh gì chứ, anh đi công tác cũng gần một tháng rồi đấy Tiểu Nhã."

"Lâu thế kia à?"

Hứa Liên Nhã không hề ý thức mấy với chuyện này. Cô có thể nhớ rõ ngày đến sạp báo, lại không ấn tượng ngày Tước gia đến nhà mình là lúc nào. Rốt cuộc là do thói quen, hay vì không nhung nhớ nên không để tâm?

Hà Tân cười cô một tiếng rồi dứt khoát nói: "Hẹn tối gặp."

"... Ừm."

Tắt máy, lúc này mới phát giác cô không cẩn thận đã làm nhăn một góc biên lai.

***

Hứa Liên Nhã đi bơm lốp trước, lái xe chạy đến cửa hàng sửa xe.

Trước khi đi cô gửi tin nhắn đến cho Khương Dương, anh chỉ trả lời lại một chữ "được" vô cùng đơn giản.

Đón cô là một người khác, Hứa Liên Nhã dừng xe xong liền đi vào garage sửa xe bên trong. Trong garage đang nhấc một chiếc xe con lên, không cao, bên dưới có một người lót giấy cứng nằm, để lộ đôi chân dài trong chiếc quần quân đội màu xanh lục, trên chân vẫn là đôi giày sneakers kia.

Chẳng hiểu sao, khóe môi Hứa Liên Nhã cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Cô nhẹ nhàng bước đến, tuy hoàn toàn không cần phải làm thế vì tiếng xịt nước rửa xe bên cạnh đã át đi tiếng bước chân của cô. Hai chân người đàn ông gần như chiếm hết hành lang, cô phải đi sát vào vách tường.

Khi cô đến gần chân anh thì đột nhiên người đàn ông trượt ra từ dưới xe, quần áo ma sát với giấy cứng phát ra âm thanh khô khan, mép váy cô như bị không khí vén lên, Hứa Liên Nhã bèn giật lùi về phía sau mấy bước.

"Xin lỗi, đã dọa cô rồi." Khương Dương vừa nói vừa đứng lên, nụ cười trên mặt lại hoàn toàn không có ý xin lỗi.

Tối qua vượt xe anh, lúc này lại bị cắn trả lại. Hứa Liên Nhã mắng khẽ: "Đồ háo sắc!"

Khương Dương đến gần từng bước, "Háo sắc cô như thế nào?" Ánh mắt như xâm lăng quét từ ngực cô xuống váy, "Lại không thấy được đấy."

Trong garage sửa xe chỉ có hai người họ, cánh quạt máy xoay vù vù thổi tóc mái họ bay về cùng một phía, bên ngoài ve kêu râm ran, kêu đến mức khiến lòng người càng nóng nảy.

Hứa Liên Nhã trừng mắt với anh, tay đẩy ngực anh một cái, nói: "Tôi đến bơm lốp, lát nữa nhớ lấy hóa đơn cho tôi."

Khương Dương tháo găng tay, như có như không vuốt lấy nơi cô vừa chạm vào, ánh mắt chợt tối, "Có muốn uống chút gì không?"

"Hả?"

Khương Dương đi ra ngoài cửa, "Không khát à?"

Hứa Liên Nhã kịp phản ứng lại, đuổi theo, "Hồng trà đá."

Khương Dương quay đầu nhìn cô một cái, ánh dương chói mắt khiến cô không rõ anh đang cười hay chỉ híp mắt mà thôi.

Bên cạnh là quán trà sữa, Khương Dương gọi hai ly trà chanh lớn thêm nhiều đá, rồi nói với Hứa Liên Nhã: "Tay tôi bẩn, tự lấy đi." Dứt lời cầm một ly tự mình hút trước.

Hứa Liên Nhã đưa ly đến gần tay anh, "Cùng một màu cả."

"..." Miệng Khương Dương vẫn còn cắn ống hút, ngón út gãi nhẹ lên phần ở gần mũi.

Có ý cười tàn nhang của cô.

Hứa Liên Nhã: "... Huề nhau."

Khương Dương nhả ống hút ra, liếm môi vô tội nói: "Tôi có nói gì à?"

Quay lại garage sửa xe, Khương Dương mời cô vào phòng trong ngồi, trong đó có điều hòa. Nhưng Hứa Liên Nhã lại ngồi lên băng ghế đặt trước đầu xe ô tô con kia, sửa lại váy, "Ở đây cũng mát."

Khương Dương đặt ly trà sang một bên rồi lại chui vào dưới xe. Từ góc độ của anh, chỉ cần nghiêng đầu là có thể trông thấy mắt cá chân trắng nõn cùng đôi chân mảnh mai của Hứa Liên Nhã. Cô ngồi chếch một bên so với anh, hai chân khép lại hơi nghiêng, mép váy trên đầu gối thỉnh thoảng lại khẽ bay lên như tơ liễu trong gió, làm người ta phải suy nghĩ xa xôi.

Hai người nói chuyện câu được câu chăng, hoặc mơ hồ châm chọc nhau, lại cùng đối phương khá vui vẻ.

Cuối cùng Hứa Liên Nhã nói: "Anh nói nhiều thế, không sợ xăng chảy vào miệng à."

Khương Dương cười khan hai tiếng, "Sợ cô chán thôi."

"..."

Câu chuyện lại dừng lại như thế, tay bị ly nước làm thấm ướt, Hứa Liên Nhã cúi đầu tìm khăn giấy.

Hơi ngước mắt, không biết lúc nào Khương Dương đã đứng trước mặt cô, Hứa Liên Nhã ngẩng đầu, tìm kiếm ánh mắt anh.

Người đàn ông này thân hình cao ráo, nhìn từ trên xuống, bóng của anh cũng như có sức lực, bao trùm lấy cô. Hứa Liên Nhã cảm thấy bí bách vô cớ, tim đập thình thịch.

Tiếng ve râm ran hay quạt thổi gió hiu hiu đều như bị bấm nút dừng, lúc này đây chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh.

Hứa Liên Nhã thuận tay giơ khăn giấy lên, "Anh đổ mồ hồi kìa, lau khô đi."

"Tay tôi bẩn, cô giúp tôi."

Anh đứng quá gần, Hứa Liên Nhã vừa đứng lên, ghế đập vào đầu côi, cô nhẹ nhàng đá ghế ngã ra, Khương Dương nhìn sâu vào mắt cô, mí mắt không hề cử động.

Cô cầm khăn giấy, như nhúng mực từng chút từng chút ấn xuống trán anh. Từng sợi râu đen nhánh hay một giọt mồ hôi đều có thể trông thấy rõ ràng. Cuối cùng cũng xong, Hứa Liên Nhã dùng tay lau lấy quai hàm anh không còn một giọt mồ hôi.

Khương Dương lại chụp lấy cánh tay đang hạ xuống của cô, trầm giọng nói: "Hứa Liên Nhã, cô không sợ tôi sao?"

Hứa Liên Nhã đã bình tĩnh lại, dịu dàng gỡ ngón tay anh ra, "Sợ anh làm cái gì, anh là yêu quái hay ma quỷ?" Cô vo khăn giấy thành đống, chính xác ném nó vào giỏ rác.

Khương Dương khó chịu mỉm cười, "Tối rảnh không, cùng đi ăn."

Lời mời đến quá nhanh, gần như đập vào mặt cô, suýt nữa Hứa Liên Nhã đã gật đầu.

"Ngại quá, đã có hẹn rồi."

Nụ cười của Khương Dương cứng lại trên mặt.

Ngoài cửa vọt vào một bóng người, lớn tiếng hỏi: "Người đẹp, đã bơm lốp xong rồ, có phải xe của cô vẫn chưa sơn không, hôm nay rảnh, có muốn làm không?"

Hứa Liên Nhã đi lướt qua Khương Dương, cười với ông chủ, nói: "Tôi đang bận, hôm nào làm tiếp vậy." Dứt lời liếc mắt nhìn Khương Dương một cái, sau đó mỉm cười, thấp giọng nói: "Được, tôi chờ anh."
Bình Luận (0)
Comment