Người phản ứng nhanh nhất có lẽ là MC và đạo diễn sân khấu, đạo diễn sân khấu ra hiệu với MC, MC gật đầu, tranh thủ thời gian kéo hiện trường mất khống chế trở về, đạo diễn sân khấu trực tiếp đuổi theo.
Ba người một trước một sau, lần lượt ra ngoài, hiện trường huyên náo một trận. MC đang cố gắng bình định cục diện, tiếp tục tuyên bố giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Những cái tên trong danh sách đề cử năm nay cạnh tranh thật khóc liệt, xem như có điểm nổi bật rồi.
Với màn hình trình chiếu lớn, suy nghĩ mọi người lại đổ dồn về giải thưởng trên sân, lần này, vòng nguyệt quế Nam diễn viên chính xuất sắc nhất sẽ rơi vào nhà nào đây?
Khoảng cách giữa lối ra an toàn và sân khấu không ngắn, đi giày đế bằng chạy tới đó phải mất bốn đến năm giây, còn có một chuyến cầu thang, điều này càng tốn nhiều thời gian hơn. Khi Hạ Dĩ Đồng lao tới, hận không thể san bằng toàn bộ sân khấu.
Tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu trong từng mạch đang dồn dập, mỗi một bước đều khiến trái tim đập kịch liệt hơn, khiến cô nghi ngờ nếu mình dừng bước liệu có phải trái tim cũng ngừng đập theo không.
Lai Ảnh ra tới lối thoát an toàn, trông thấy đôi giày cao gót nằm ngổn ngang trên mặt đất: ". . ."
Nàng xoay người một cái, che giày cao gót ở sau lưng, nhân tiện cản đạo diễn đang chạy ra ngoài.
Đạo diễn sân khấu: "? ? ?"
"Xảy ra chuyện gì thế Lai Ảnh lão sư?" Đạo diễn sân khấu hỏi, "Cô biết không?"
"Tôi biết đại khái," Lai Ảnh nở một nụ cười áy náy với đối phương, "Nơi này giao cho tôi, anh cứ về trước đi."
"Khách sáo rồi." Đạo diễn sân khấu có tuổi rồi, nhưng năm nay là lần đầu tiên làm đạo diễn lễ trao giải Kim Ô, nên rất sợ xảy ra chuyện gì đó, có Lai Ảnh ở đây, ông yên tâm hơn nhiều.
Đạo diễn sân khấu quay lại, Lai Ảnh xoay người nhặt đôi giày cao gót, dạo một vòng xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang thẫn thờ lẫn kinh ngạc đứng trên hành lang. Lai Ảnh quỳ xuống, xỏ giày cho cô, vừa xỏ vừa nói: "Đãi ngộ này của em nhé, chồng chị và cả lão Lục đều chưa từng được chị mang giày cho đâu, em giơ chân trái lên."
Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác làm theo yêu cầu, một chiếc lại một chiếc, cô lùi về sau một bước, mới tỉnh lại, nói: "Để em tự đi."
Lai Ảnh vỗ tay đứng dậy.
Hạ Dĩ Đồng xỏ giày, giơ ngón tay sờ lên khóe mắt, nước mắt đã khô, hôm nay cô không trang điểm đậm, cùng lắm thì trông có phần hốc hác.
Đều đi ra, Lai Ảnh vẫn chưa đi vào.
"Em thấy gì thế? Sao lại chạy vội như vậy?" Lai Ảnh hỏi, "Lão Lục?"
Hạ Dĩ Đồng gật đầu: "Nhưng ra ngoài thì em không nhìn thấy chị ấy nữa."
"Chắc chắn chưa?"
"Không phải 100%, nhưng em có niềm tin rất lớn. Vóc dáng, bóng lưng, cho dù ngược sáng em cũng không thể nhận nhầm được. Còn nữa, lúc nghe em nói, chị ấy còn lau khóe mắt, rồi mới đi ra, không phải chị ấy thì còn là ai nữa?" Hạ Dĩ Đồng vui mừng nói, "Nên em mới nói chắc chắn chị ấy sẽ tới."
Lau khóe mắt có thể do khóc hoặc do có thứ gì đó bay vào mắt, cũng có thể là vì chuyện riêng, hoặc là thuận tay, chỉ có hai cái đầu mà muốn chứng minh là Lục Ẩm Băng, thì cũng cố quá rồi. Lai Ảnh không khỏi hối hận, nếu khi nãy nàng nhận ra sớm hơn rồi nhìn ra bên này trước thì có phải tốt rồi không, một người có thể nhìn nhầm chứ không thể hai người cùng nhìn nhầm được.
Nhưng ở tình huống này, Hạ Dĩ Đồng đã chắc chắn Lục Ẩm Băng có đến, vì thế mà trở nên phấn khỏi, nàng không cần lo ngại cô nữa. Mặc kệ cậu ấy có đến thật hay không, Hạ Dĩ Đồng nghĩ cậu ấy đến, tức là cậu ấy có đến.
"Chúng ta đi tìm một chút nữa xem?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.
"Không tìm được đâu, nếu lão Lục có chủ ý trốn tránh chúng ta thì chẳng ai tìm được cậu ấy đâu. Chẳng phải em muốn cậu ấy trông thấy em sao? Cậu ấy thấy rồi đó." Lai Ảnh nói.
Hạ Dĩ Đồng đứng tại chỗ, do dự chốc lát, ánh mắt tìm kiếm tứ phía, hành lang trống vắng, hồi lâu, cô nhẹ gật đầu một cái: "Vậy chúng ta quay lại đi."
Rồi một ngày sẽ gặp lại, hôm nay chị ấy đến đây đã giải thích mọi chuyện.
Vẫn còn lâu mới tới mùa hè năm sau.
Lục Ẩm Băng ngồi vào chiếc SUV đen đỗ đằng sau tòa cao ốc, tháo mũ, cởi quần áo ngoài, thở dài một hơi.
Cô gọi điện: "Liễu lão sư, là tôi... Không ăn đâu, cảm ơn ngài đã giúp, tôi còn phải lên máy bay, lần sau ngài tới thủ đô, tôi nhất định sẽ mời ngài... dễ nói dễ nói, uống với ngài vài ly... Được rồi, tạm biệt."
Liễu Hân Mẫn ngồi ghế lái đằng trước, ngoảnh qua hỏi: "Gặp rồi?"
Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: "Gầy hơn rồi."
Liễu Hân Mẫn không nói gì, khởi động xe rời đi.
Ba tiếng sau, một chuyến bay rẽ bầu trời thành phố T, vượt Thái Bình Dương.
Lai Ảnh đưa Hạ Dĩ Đồng trở về, quay lại chỗ ngồi, hai người bọn họ ra ngoài mấy phút, lúc về thì ảnh đế đang phát biểu nhận giải.
Nam diễn viên có lời phát biểu đầy xúc động, cảm ơn vợ anh ấy đã ủng hộ anh ấy suốt bao năm qua, ủng hộ anh ấy theo đuổi giấc mơ, nói xong mắt cũng ngấn lệ.
Giới giải trí bây giờ có biết bao nhiêu người, giải thưởng tiêu biểu mỗi năm cũng chỉ có mấy người, đề cử đã khó chứ đừng nói là xướng danh bảng vàng. Vị ảnh đế này hơn 40 tuổi, hơn 20 năm đóng phim, đề xử năm lần, bốn lần trước chiếc cúp đều vụt qua, nên giờ xúc động cũng là chuyện dễ hiểu.
Hạ Dĩ Đồng lẳng lặng nghe, không thất thần nữa.