Không đúng, trước đây phong cách của Lai Ảnh không như thế này, muốn nói giống ai, nhưng mà chẳng giống ai cả, chỉ có thể giải thích là cô ấy đã phát hiện ra một con người mới.
Các phóng viên mộng bức một giây xong không có ai tiến lên phá vỡ sân khấu của Lai Ảnh, rõ là lời nói khi nhận giải của Hạ Dĩ Đồng là nhắc tới Lục Ẩm Băng, không phải chị nhé, còn nữa hai năm trước chị đâu có cười ha hả khi đứng trên sân khấu nhận giải đâu, đừng có ôm hết về mình như vậy chứ.
Vẫn là Hạ Dĩ Đồng mở lời giải vây trước: "Chị ấy nói đùa thôi, đúng là Lục lão sư. Tuy nhiên Lục lão sư và chị Lai Ảnh thân thiết, như cùng một người vậy, Lục lão sư không có ở đây, thì cảm ơn chị ấy cũng như nhau."
Trong lòng Lai Ảnh thầm trợn trừng mắt, sau khi hai người này yêu nhau, địa vị Lai Ảnh trong lòng Lục Ẩm Băng liền rớt xuống vực sâu không đáy, như cọng cỏ ven đường, thế mà Hạ Dĩ Đồng còn không biết xấu hổ đi nói như vậy.
Dẫu sao trên mặt vẫn phải trưng ra biểu cảm cực kỳ đồng ý: "Đúng đó đúng đó, mấy người không hiểu ý tôi sao?"
Phóng viên: ". . ."
Cũng không phải là rất muốn hiểu.
Phóng viên: "Xin hỏi, Lục ảnh hậu cực kỳ quan trọng với chị là kiểu quan trọng nào? Nghe ngữ khí của chị, không giống tình cảm bình thường nha."
Không biết Lai Ảnh là sợ cô không ứng phó được, hay là sợ Hạ Dĩ Đồng kích động nên nói nhầm, ý đồ châm chọc cười, Hạ Dĩ Đồng nhìn nàng trấn an, micro trong tay phóng viên hướng gần môi cô hơn một chút, để cho giọng nói càng rõ ràng: "Đúng, tôi đối với chị ấy không phải là tình cảm bình thường."
"Tôi nhớ buổi phỏng vấn hai năm trước tôi từng nói, chị ấy là idol mà tôi hâm mộ bao năm. Để tôi nói cho mọi người một chuyện mà có thể mọi người không tin, lý do ban đầu tôi gia nhập giới giải trí là vì mong một ngày nào đó có thể cùng Lục lão sư..."
Phóng viên chen lấn nhau, mắt sáng như sao, một micro vươn quá trớn, Lai Ảnh cản lại giúp Hạ Dĩ Đồng, để cô từ từ nói tiếp.
"... Cùng Lục lão sư đóng chung một bộ phim, có thể đứng chung một chỗ với chị ấy, chứng kiến những cảnh mà chị ấy từng chứng kiến." Hạ Dĩ Đồng nói, "Chị ấy thật sự đã giúp tôi rất nhiều trong suốt chặng đường, ký kết với công ty mới, nhận phim, đề cử, nhận giải, đều là sau khi gặp Lục lão sư, chị ấy là ngôi sao may mắn của tôi."
Phóng viên: "Về việc Lục ảnh hậu rút khỏi giới, chị có biết nội tình bên trong không?"
Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Nội tình? Cũng không khác những gì mọi người biết, chị ấy quay phim nhiều năm, cơ thể không tránh khỏi một vài bệnh vặt, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thể."
"Chị có gì muốn nói với cô ấy không?" Phóng viên hỏi.
Hạ Dĩ Đồng nhìn người phóng viên này một chút, cảm thấy cô gái này có thể là nhân viên phe mình, mỉm cười nói: "Em đợi chị quay về."
"Trên Weibo chị có nói một câu 'Mong chị trốn đi nửa đời, quay lại vẫn là thiếu niên', tựa như lý do Lục ảnh hậu rút khỏi giới không phải vì sức khỏe?" Trong đám người có một giọng nói rõ ràng vang lên.
Câu hỏi đủ sắc bén, Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía giọng nói truyền tới, nhìn thấy micro người đó cầm trên tay là bảng hiệu: Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày.
Bảo sao trông quen mắt.
Sắc mặt Hạ Dĩ Đồng trở nên khó coi, từ từ híp mắt, phóng viên: Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày lạnh gáy, tay cầm micro cũng khẽ run. Tạp chí bọn hắn luôn thu hút sự chú ý bằng cách cắt câu lấy nghĩa, lật ngược phải trái trắng đen, danh tiếng trong ngành không tốt, chủ yếu là cổ tay tổng biên tập mạnh khỏe, chăm chỉ chỉnh sửa.
Biểu cảm Hạ Dĩ Đồng lạnh lùng, nói: "Tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô, con người tôi thù rất dai. Ba năm trước mấy người giỏi tung tin đồn về tôi lắm mà, cũng rất giỏi sắp xếp tiết tấu đấy chứ."
Phóng viên: "? ? ? ! ! !"
Hạ Dĩ Đồng nổi tiếng nhiều năm như vậy, nhưng ở đây có mấy ai chưa từng tung tin đồn, sao vẫn bị nhắm tới? Hơn nữa, ba năm trước nàng chưa làm việc ở đây, nên đâu biết chuyện gì đâu.
Những phóng viên khác nhìn nàng với ánh mắt thông cảm nhưng thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác, ngốc hả trời, bắn trúng con chim đầu đàn, được chính chủ nhớ đến, còn mạnh miệng chọc lại cô lần nữa, e là chán sống rồi.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, có người rủ lòng từ bi giải thích cho phóng viên này: "Biết sao chúng tôi không bị nhớ kỹ không? Bởi vì mấy người bị đích thân Lục ảnh hậu lật bài đó, mấy năm gần đây có mỗi nhà cô bị Lục ảnh hậu lật bài thôi, vinh dự biết bao."
[Lật bài: Chỉ trích đích danh.]
Phóng viên: "Vinh dự..." Cái quỷ ấy.
Mẹ ơi quay về phải nói với chủ biên, sau này đừng phỏng vấn Hạ Dĩ Đồng nữa.
Đương nhiên, đây là để nói sau, sau khi công khai từ chối trả lời câu hỏi của Ngôi Sao Giải Trí Bảy Ngày, Hạ Dĩ Đồng tiếp tục trả lời câu hỏi của những phóng viên khác một cách thân thiện hòa nhã, kể không ít chuyện lý thú bên trong đoàn làm phim, Lai Ảnh đứng cạnh cũng không bị xem nhẹ, hai người ai nấy tiếp nhận phỏng vấn, ăn ý vô cùng, thỉnh thoảng còn đùa giỡn mấy câu.
Cho đến khi Tiết Dao đến gọi người và thời gian phỏng vấn kết thúc, Hạ Dĩ Đồng mới lên xe bảo mẫu và để Lai Ảnh về riêng biệt.
Bởi vì lễ trao giải là phát trực tiếp, phản ứng của dân mạng cũng thay đổi theo thời gian thực, nên khi Hạ Dĩ Đồng nhận giải, trên màn hình đầy rẫy những lời chúc của fan và người qua đường, người không thích cô cũng bày tỏ vài câu tất vọng, nói chất lượng giải Kim Ô những năm gần đây càng ngày càng kém, loại phát ngôn này năm nào cũng có, nhưng dù thế nào thì Kim Ô vẫn được mọi người công nhận là một trong ba giải thưởng lớn nhất điện ảnh Hoa ngữ.
Phát biểu khi nhận giải của Hạ Dĩ Đồng cũng được vô số người trước màn hình nghe và nhìn thấy, CP high lên tận trời. Ngay sau đó, đã phát sinh một tình huống khiến tất cả mọi người bất ngờ.