Nói sao nhỉ?
Cái cảm xúc khi người con gái bày tỏ tình cảm của bản thân cho đối phương biết, nó hân hoan biết nhường nào, nhưng đối với Erika nó lại là một cảm xúc vô cùng khó tả.
“Em thích anh, anh Jayson!”
Hửm?
Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng ngay sau khi nhận được lời tỏ tình từ phía đối phương. Anh hoang mang vì anh không biết người con gái ấy là ai, tại sao em ấy lại tỏ tình với anh?
“Em.. em là ai vậy?”
“Em..”
Nhìn người con trai cô thầm thương trộm nhớ trước mắt, cô đã khóc, hai dòng nước mắt không thể dừng tuôn. Cô đau vì đối phương đã quên mất cô là ai, cô là người đã từng quan trọng với anh ta như thế nào. Khoé miệng cô đau nhói, đó chính là cảm giác bị phản bội.
“Xin lỗi nhé, em nhận nhầm người mất rồi.”
Hơ.
Tim anh quặng lại đau nhói khi trông thấy em ấy đang cố gắng nở một nụ cười thật tươi nhìn anh trong khi đó nước mắt lại không ngừng rơi. Anh không thể nhớ em ấy là ai. Nhưng trong anh rất đau. Cứ thế anh kìm nén cơn đau rời đi, có vẻ như em ấy nhầm anh với ai thì phải.
“Ừm, không sao. Vậy anh đi đây.”
Người Erika lúc này run bần bật, cô đã kìm nén để không phải hét lên trong tuyệt vọng rằng cô yêu Jayson như thế nào. Cô chỉ biết lấy tay che miệng, cố nén cơn đau để khóc không thành tiếng, cô không muốn thấy người cô đã từng yêu như thế này, sự thật quá đỗi khắc nghiệt với cô.
“Em yêu anh, em yêu anh, Jayson à! Em yêu anh..”
Vừa nói cô vừa khóc trong đau khổ, đúng vậy, là sự dằng xé tâm can đối với người đã dành tình cảm cho cô gần ba năm trời mà cô chưa đáp lại, để rồi biến cố ập đến cướp lấy sự hạnh phúc chớp nhoáng đang theo đuổi cô. Cô hụt hẫng đến mức bên áo trái của cô đã bị cô nhàu nát bởi cơn đau tim đến thống khổ.
“Em xin lỗi, Jayson. Em vẫn chưa quên được anh.”
Dưới tán cây sồi to cao, trong cơn mưa tầm tã, Erika đã thất bại và thảm hại tới mức nào, cô chỉ biết nhìn bóng lưng của đối phương rời đi, cô bất lực, cô không thể làm gì ngoài việc nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần.
Erika hối hận về quá khứ, những năm tháng được đối phương theo đuổi, chạy theo cô đi đến bất cứ nơi đâu, dẫu biết rằng Erika sẽ không quay đầu nhìn lại. Đó gọi là mù quáng.
Jayson lại khác, anh có sức thu hút đặc biệt với cô kể từ lúc hai người gặp nhau trong khuôn viên nhà anh. Cô đẹp rạng ngời giữa trưa hè nóng bức, với cái nắng vàng hoe cả bầu trời xanh, cô cùng chiếc váy mỏng manh xanh rêu tơ vàng mỉm cười nhìn anh. Khung cảnh đó khiến anh không tài nào chợp mắt, cô đẹp đến siêu lòng, kể từ đó trong mắt anh chỉ có mỗi cô-Erika.
Khung cảnh vừa rồi,
“Là mơ sao?”
Jayson giật mình, đầu anh vẫn còn nhớ về giấc mơ vừa rồi, trong mơ người con gái ấy, người con gái mặc trên mình chiếc váy mỏng manh màu xanh rêu ánh vàng. Em ấy rất giống với một người, người đó chính là cô gái đã tỏ tình nhầm anh với ai khác. Trong khi đó anh không thể hiểu nổi, tại sao mắt anh lại chảy nước mắt mãi không chịu ngừng.
“Em ấy là ai? Sao lại khiến tim mình đau đến vậy?”
Cảm giác mông lung giữa hiện thực và trong mơ nó chỉ cách nhau một lớp màng của tinh thần. Jayson biết mọi chuyện rất kỳ lạ kể từ khi anh được xuất viện vào hai tháng trước. Mọi thứ đều lạ lẫm và có cảm giác xa lạ đối với anh, nhưng khi gặp Erika, anh lại cảm nhận được sự thân quen như đã lâu rồi chưa gặp. Chính xác hơn là cảm giác gần gũi, khiến anh muốn có cô ngay cái lúc cô tỏ tình với anh.
Bác sĩ chẩn đoán rằng, anh bị mất trí nhớ tạm thời do vụ va chạm xe hơi, khiến anh không thể nhớ được mọi chuyện, hoặc những chuyện trong quá khứ là những chuyện không tốt, nên sau vụ va chạm, anh càng không muốn nhớ lại.
“Đau khổ, cái cảm giác lúc này mình đang phải chịu.”
Anh hậm hực, trong lòng anh nóng tựa lửa đốt, mắc cái gì mà anh phải bực khi anh không thể nhớ về khoảng thời gian trước đó.
Một năm đã trôi qua trong yên bình, sóng gió nào rồi cũng sẽ có kết thúc, hạnh phúc nào rồi cũng sẽ phai mờ. Định mệnh một lần nữa đã đưa đẩy số phận của hai con người đến với nhau, trong tình cảnh trớ trêu mà cả hai đều không muốn nhất.
“Tôi xin lỗi, tôi tới hơi trễ nhỉ!”
Cô gái với bộ trang phục quyến rũ, cùng kiểu trang điểm đang thịnh hành trong thị trường thời trang và làm đẹp, ai ai trong quán cà phê cũng đều ngoái nhìn vẻ đẹp tuyệt vời của cô. Mái tóc màu be bồng bềnh được xõa chéo một bên vai, để lộ rõ từng đường nét sắc xảo không tì vết trên ngần cổ trắng nõn.
Người đàn ông đối diện cũng không kém cạnh gì với sự chỉn chu từ phong cách ăn mặc cùng kiểu tóc thời thượng. Ngoài nét điển trai không quá đại trà, tạng người được xếp vào lớp đô con, nhưng vẫn có một nước da trắng trẻo không thua gì người con gái ngồi đối diện.
Cả hai tình cờ nhìn đối phương, chốc lát lại luống cuống không biết nên giải thích ra sao để đối phương hiểu rằng, đây là sắp đặt. Là sắp đặt!
“Đã lâu rồi, Erika.”
Cô giật mình, người mà cô đã từng từ bỏ để níu kéo hạnh phúc, cuối cùng cũng nhớ ra tên cô.
“Ừm, anh nhận nhầm người rồi.”
Anh biết cô đang né tránh ánh mắt của anh, cả cái cách cô bảo rằng anh nhận nhầm người của cô, nó thể hiện rõ việc cô yếu đuối như thế nào trong mối quan hệ này.
“Anh xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn, Erika.”
Cái tên đó, một lần nữa được thốt ra từ miệng của đối phương, cô không thể ngước mắt nhing thẳng vào anh chàng đó được, người mà cô đang muốn dứt cũng không được níu cũng không xong. Tâm trạng cô có chút rối bời. Bởi đây không phải là buổi gặp mặt dành cho cô, chính xác hơn cô đang thay người bạn thân của cô đi xem mắt vào ngày hôm nay.