Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
19
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Ánh mắt ta chạm nhau tại ngontinhhay
Dòng người tấp nập nơi đô thị, ánh đèn đường vàng rượi chiếu xuống con phố đầy ắp xe cộ qua lại. Điếu thuốc trên tay người con trai cũng đã đến lúc tàn.
Anh dụi dụi đầu điếu thuốc ma sát với thành lan can của cây cầu, ánh nhìn mong lung hướng về phía ồn ào trước mắt.
“Nhớ em ấy quá!”
Anh và cô, giữa hai người đã qua cái tuổi xuân xanh, công việc lẫn tiền tài đều ở mức ổn định so với giá trị sống nơi đây. Có thể nói cách khác là cuộc sống dư giả, không lo thiếu thốn về mặt tài chính, cuộc sống đối với hai người mà nói rất đỗi bình thường. Nhưng về phương diện tình cảm, đó lại là thứ cả hai người đều hiểu, là cảm xúc xa sỉ mà cả hai cần được nếm trải nhiều hơn.
Ánh mắt ta chạm nhau
Buổi sáng trong lành cùng làn gió tươi mát mang đến một hương vị đầu đông tạt nhẹ cánh mũi của Erika, cái chạm lướt qua đôi bàn tay với Jayson ngồi nhâm nhi ly cà phê bệt trước hiên phòng, cảm giác lòng cô yên bình đến lạ, mọi sự hôm qua như bay biến đi đâu mất lúc nào không hay.
“Anh thích chúng mình có những khoảng khắc yên bình thế này, em thấy sao?”
Húp một ngụm nhỏ ly bạc xĩu, Jayson quay sang nhìn Erika bằng đôi mắt trìu mến, anh nhẹ nhàng đưa tay lau lấy vết sữa còn dính trên khóe môi của cô. Erika bất ngờ giật thót, quay qua nhìn anh đầy sự ngỡ ngàng.
“Em, em thích lắm, cảm giác bình yên này lâu lắm rồi em mới được cảm nhận lại nên em có hơi tập trung vào nó quá.”
Cô cười trừ trước việc cô qua thẩn thờ khi đắm chìm trong sự yên bình hiếm có này, quả thực bầu trời hôm nay khiến cô có chút dễ chịu với mọi thứ.
“Em thấy chúng ta cũng không còn thời gian để tìm kiếm những điều mới mẻ hợp với mình nữa rồi, nên em mong rằng những chuyện như hôm qua là không còn xảy ra.”
Erika vuốt nhẹ luồn tóc sượt qua mắt về sau khe tai, cô quay sang nhìn anh với vẻ mặt có chút bực dọc nhưng lại vô cùng chờ đợi một điều gì đó từ anh.
“Erika à, anh mong em là trạm dừng chân cuối cùng của anh, và anh cũng mong em tha thứ cho những lỗi lầm trước kia mà anh đã ngu ngốc, vô tình làm tổn thương em.”
Jayson quàng tay ôm lấy cô vào lòng, anh dụi dụi cằm lên đầu cô rồi siết chặt cái ôm lại, cảm giác như anh sợ mất cô thật lòng, sự thật lòng đó cũng phần nào khiến cô mủi lòng mà muốn đem trái tim yêu anh đậm sâu hơn.
“Dạ, em biết rồi, nhưng em cần thời gian, như anh thấy đấy.”
Sự rụt rè, sợ hãi bắt đầu le lói trong trái tim đầy vết thương của Erika, khi cô bắt đầu đồng ý bước vào một mối quan hệ yêu đương, cô lại bị chứng suy nghĩ thái quá, việc đó khiến cô nặng đầu không thôi. Nhưng cô biết, nếu trao trái tim cho đúng người, cô sẽ có được hạnh phúc mà cô hằng mong muốn. Và người đó không ai khác là Jayson.
“Được rồi, anh hiểu mà, không sao. Anh sẽ chờ cho tới lúc em sẵn sàng.”
Sự dịu dàng này khiến bao ký ức cũ chợt ùa về trong cô, sự dịu dàng mà anh dành cho cô, cô nhớ nhung nó đến nhường nào, bây giờ lại một lần nữa cô được cảm nhận nó. Sự dịu dàng mà chỉ có anh có thể đem đến cho cô thật yên bình và dễ chịu.
Ở một góc ban công nơi ngôi nhà đối diện với ngôi nhà cắm trại của Erika và Jayson, người con gái với vẻ đẹp quyến rũ buồn bã nhìn cảnh tượng cô và Jayson ôm nhau.
“Em phải chịu đựng tới khi nào đây hả chú?”
Vecky bực dọc đặt chai whiskey còn dang dở xuống bàn gỗ, người đàn ông trung niên nhăn mày hạ tờ báo xuống nhìn về phía cô ta.
“Em bắt đầu chướng rồi đấy Vecky, ta bảo ta sẽ có cách.”
“Nhưng em muốn ngay bây giờ chú à!”
Vecky bực dọc ném thẳng chiếc túi xách hàng hiệu về phía người đàn ông đang ngồi, cô bước lại với vẻ mặt khó chịu như muốn khóc tới nơi.
“Vì ai mà em phải qua đêm với chú, chú cũng hiểu rõ mà.”
Người đàn ông trung niên rít một hơi thuốc, khẽ cau mày nhìn Vecky, ông ta cứ thế kéo mạnh tay Vecky ngã vào lòng của ông ta. Vecky ra sức vùng vẫy nhưng không tài nào đứng lên được.
“Chú buông em ra, em không thích ở gần chú lúc này!”
“Em ngoan nào!”
Vecky cứ thế ra sức chống cự, nhưng người đàn ông trung niên ấy lại được đà bế xốc cô ta ném thẳng về phía giường ngủ.
“Không, em không muốn, chú thả em ra!”
Người đàn ông trung niên ghì chặt hai bàn tay của Vecky trên đầu giường, cảm giác đau nhói bắt đầu lan tỏa ra khắp cánh tay, Vecky bất lực nằm yên chịu trận.