Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời

Chương 11

Đảo mắt hai năm trôi qua, làng du lịch xây xong, Tưởng Văn Tuấn cũng phải rời khỏi Hy Trấn, bàn với Đồng Xuân Hiểu cùng trở lại thành phố T, tuổi của hai người cũng không nhỏ, là thời điểm nên kết hôn rồi.

Trước cuộc thi cuối kỳ, Đồng Tịch làm bài tập dưới đèn, nghe thấy mang máng tiếng nói chuyện của chú thím trong viện.

"Anh muốn bọn họ mau chóng kết hôn, Xuân Hiểu cứ nói là không vội, chờ Thất Thất thi đại học rồi bàn lại, anh lo lắng đêm dài lắm mộng, ở trấn này không có ai tốt như Xuân Hiểu của chúng ta,nhưng về thành phố T rồi thì khó nói, Xuân Hiểu đã 30 không thể lại chậm trễ nữa, em bớt chút thời gian khuyên nhủ nó."

Chu Dư Phương nói: "Anh nghĩ là em chưa khuyên à? Nhưng nó cứ muốn ở cùng Thất Thất. Ôi, chị gái như thế đúng là chẳng thể chê trách gì, cùng cha khác mẹ mà còn tốt như vậy."

Đồng Kiến Văn thở dài: "Người họ Đồng chúng ta đều nhân hậu, anh cả đối xử với anh cũng vô cùng tốt, tổ trạch lớn như vậy mà để lại cho anh một mình."

Đồng Tịch bỏ bút xuống, khẽ đi tới phòng cách vách. Đồng Xuân Hiểu đang gõ chữ, thấy Đồng Tịch tiến vào, ánh mắt nâng lên khỏi màn hình máy tính một chút, cảm thấy có chuyện gì đó, vội hỏi xem em gái có tâm sự gì không, sao lại dẩu môi trông mất hứng thế kia.

Đồng Tịch đi tới trước mặt chị, rất nghiêm cẩn nói: "Chị, chị không cần cùng em ở lại Hy Trấn, có chú thím rồi mà, hơn nữa em cũng biết tự chăm sóc bản thân, chị trở lại thàn phố T đi."

Đồng Xuân Hiểu cười dịu dàng: "Thất Thất, em là trách nhiệm của chị đấy biết không? Lúc bố đi chẳng kịp trăn trối điều gì, nhưng chị biết bố vẫn nhìn chị ở trên trời mà. Nếu chị không chăm sóc em thật tốt, bố sẽ không an tâm đâu."

Đồng Tịch căn môi dưới, không nói gì mà trở lại phòng mình, cúi đầu làm bài kiểm tra. Cứ viết mãi, chữ viết bằng bút máy trên bài kiểm tra bị nước làm loang lổ một vết lớn.

Người chị này là món quà tốt nhất quý trọng nhất mà cô có được. Mặc dù sau này yêu Nhiếp Tu, cô vẫn sẽ đặt chị gái ở phía trước Nhiếp Tu.

Ngày thứ ba được nghỉ hè của Đồng Tịch, Đồng Hâm gọi điện tới từ thành phố T. Anh ta nói là mình kết hôn, mời bố mẹ tới tham gia hôn lễ.

Tin tức này lập tức như quả bom nổ tung trong nhà họ Đồng, chuyện lớn là thế mà dám tiên trảm hậu tấu, đăng ký kết hôn rồi mới thông báo bố mẹ tham dự hôn lễ. Nếu trời còn chưa tối muộn, Đồng Kiến Văn có thể sẽ lập tức chạy tới thành phố T ngay trong đêm để đập cho Đồng Hâm một trận. Sau này nghe nói nhà gái chính là con gái của chủ tịch tập đoàn Cận Hải Hứa Lâm Lang, hai vợ chồng đều ngây người, sau đó, Đồng Hâm lại thả bom, nói Hứa Lâm Lang đã có bầu.

Ván đã đóng thuyền, Đồng Kiến Văn và Chu Dư Phương cũng không biết nên tức giận hay vui vẻ, dù sao thì hai vợ chồng ông không ngủ cả đêm, khi thức dậy vào buổi sáng, khóe miệng Đồng Kiến Văn còn bị nhiệt rất to.

Người một nhà vừa mới chuẩn bị xong xuôi, xe cao cấp của nhà họ Hứa đã tới ngã tư, tiếp bọn họ đi tham dự hôn lễ. Hai vợ chồng mơ màng ngồi trong xe, tâm tình cực độ phức tạp, cả đường đi đều im lặng. Đồng Tịch cũng thấy mình như đang nằm mơ, vô cùng tò mò. Anh họ là người trung thực, cho tới khi tốt nghiệp đại học đều không có bạn gái nào, đột nhiên số đào hoa tới thì lại lập tức cưới được cô vợ trắng – giàu – đẹp.

Trời ạ, giống như sự tồn tại của cá chép Cẩm Lý ấy nhỉ!

Cô càng không thể tưởng được là, sau bốn năm, trong lễ cưới mà mọi người đều thấy bất khả tư nghị này, cô đã gặp Nhiếp Tu lần thứ ba.

Công ty của Nhiếp Chấn và Hứa Thế An có hợp tác dự án, coi nhau là bạn bè. Nhưng Hứa Lâm Lang lớn hơn Nhiếp Tu vài tuổi, hơn nữa Nhiếp Tu từ nhỏ đã không thích giao tế nên rất ít có cơ hội gặp mặt cô Hứa này. Tuy thế, anh ta vẫn thường xuyên nghe được những lời bàn luận của mọi người về chị ta.

Người theo chủ nghĩa độc thân, kiên quyết không chịu kết hôn, mà bố mẹ cô ta lại chỉ có cô con gái duy nhất này, còn muốn tìm một chàng rể hiền tới giúp đỡ quản lý kinh doanh, tiếp đó có ngoại tôn kế thừa gia nghiệp. Hứa Lâm Lang hoàn toàn đi ngược lại với kỳ vọng của bố mẹ, vợ chồng Hứa Thế An vì thế mà đấu trí đấu dũng với con gái mãi, thậm chí không tiếc uy hiếp đoạn tuyệt quan hệ bố con, nhưng vẫn không thể làm cho Hứa Lâm Lang thỏa hiệp.

Nhiếp Tu nghe vậy thì trong lòng cũng có chút kính nể bà chị Hứa này. Nhưng Hứa Lâm Lang độc hành vài năm lại đột nhiên có một ngày kết hôn, còn một mình tổ chức hôn lễ, không mời bề trên và bạn bè hai nhà tới, chỉ mời toàn người trẻ tuổi, ngay tại khách sạn ở biệt thự nhà họ Hứa làm một hôn lễ đơn giản.

Tin tức vừa truyền ra, tất cả mọi người không dám tin.

Hứa Thế An có nhiều bạn bè trên thương trường như vậy, hôn lễ của con gái duy nhất đương nhiên không thể tùy tiện được, vì thế sau hai ngày lại lập tức bổ sung một hôn lễ long trọng ở khách sạn xa hoa nhất trong thành phố T, để chiêu đãi thân bằng bạn tốt. Để tỏ vẻ tôn trọng còn cố ý đón bố mẹ của chú rể tới.

Tất nhiên là Nhiếp Chấn cũng được nhận thiệp mời. Nhiếp Tu đang nghỉ hè không có việc quan trọng gì, hơn nữa cũng tò mò là người đàn ông nào khiến Hứa Lâm Lang buông tha cho chủ nghĩa độc thân lâu năm mà đi vào điện phủ hôn nhân, vì thế cũng tới hôn lễ với bố mẹ.

Khi thấy chú rể, anh có chút thất vọng. Loại cảm giác này có lẽ cũng là cảm giác của những người tới tham gia hôn lễ. Nói thật ra, chú rể Đồng Hâm cũng không tệ, dung mạo đoan chính, vóc dáng cao gầy. Thất vọng là vì điều kiện của Hứa Lâm Lang quá ưu tú, khiến cho mọi người đều có chút mong đợi với chồng của cô ta, mà Đồng Hâm hiển nhiên là thấp hơn so với kỳ vọng của mọi người.

Trong lòng Nhiếp Tu càng thêm thất vọng hơn so với người khác. Bởi vì anh quen biết bạn trai trước của Hứa Lâm Lang – Bùi Chính Quân.

Bcq có tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, còn là đàn anh khóa trên của anh. Sau này anh ta còn thành lập công ty khoa học kỹ thuật Trí Dục, cũng đã khá có danh tiếng trong lĩnh vực chữa bệnh di động. Do Giang Nhược Hạm làm việc ở tỉnh Y, khi hợp tác với khoa học kỹ thuật Trí Dục, Hứa Lâm Lang đã từng dẫn theo bcq bái phỏng vài lần. Nhiếp Tu có ấn tượng rất sâu sắc với anh ta.

Hai người duy nhất không thấy thất vọng với lễ cưới này có lẽ là vợ chồng Hứa Thế An. So với việc con gái không chịu kết hôn, kết quả trước mắt đã khiến họ cám ơn trời đất rồi. Còn nữa, điều kiện của Đồng Hâm cũng không quá tệ, tốt nghiệp đại học, giáo sư gia đình, làm người lại thành thật bổn phận.

Lễ cưới không xứng đôi vừa lứa như vậy đương nhiên gây ra rất nhiều suy đoán. Nghe nói Hứa Lâm Lang chịu gả cha Đồng Hâm bởi tập đoàn Cận Hải là khách hàng lớn của ngân hàng mà Đồng Hâm đang làm. Hai người thường xuyên tiếp xúc trong công việc, hơn nữa trong bữa ăn nào đó, Đồng Hâm anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng đã đả động trái tim thiếu nữ của Hứa đại tiểu thư.

Trình độ xa hoa của hôn lễ khiến người ta níu lưỡi, nhưng lúc cử hành nghi thức, cô dâu và chú rể khá câu nệ. Nhiếp Tu sâu sắc vượt qua người bình thường, khi Hứa Lâm Lang nhìn Đồng Hâm, trong mắt không có ánh sáng giống như khi cô ta nhìn bcq. Anh cảm thấy hôn lễ ngoài dự đoán này có thể sẽ kết thúc rất nhanh. Sau này quả nhiên đã chứng minh suy đoán của anh là đúng.

Hiện trường hôn lễ cơ hồ đều là họ hàng, bạn bè kinh doanh nhà họ Hứa mà nhà họ Đồng chỉ tới bốn người tất cả, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng chú ý của mọi người, Nhiếp Tu cũng theo số đông mà nhìn vài lần.

Bố mẹ của chú rể ăn mặc giản dị, biểu cảm câu nệ, có thể nhìn thấy rất rõ trong đám đông. Hai cô gái cạnh họ, người lớn tuổi chắc là chị họ, thanh tú xinh đẹp, khí chất dịu dàng. Cô em họ đưa lưng về phía anh, dựa vào thân hình và trang điểm thì hình như vẫn là học sinh.

Thắt lưng gầy nhỏ, mặc một chiếc áo liền váy, váy kiểu cổ, dài tới cẳng chân, hơn nữa tóc được đan thành một bím, nhìn bóng lưng tựa như hình ảnh thiếu nữ dân quốc cũ trong báo.

Giang Nhược Hạm nghe nói chú rể tới từ Hy Trấn thì lập tức chú ý xem có quen biết hay không, vừa nhìn thì phát hiện bố của chú rể là bạn học của mình – Đồng Kiến Văn. Sau khi mẹ qua đời, bà chưa từng trở lại nhà cũ, cách bốn năm lại gặp bạn học cũ, trong một hôn lễ như thế này, thật sự là sự trùng hợp không thể giải thích được. Bà dẫn chồng và con trai qua đám người tới chào hỏi.

Đồng Kiến Văn chợt thấy bà thì cũng kinh ngạc không thôi, vội đứng dậy bắt tay với vợ chồng họ, cũng liên tục cảm thán sự trùng hợp này. Giang Nhược Hạm cười nói: "Không nghĩ tới người kết hôn là con trai nhà cậu."

Đồng Kiến Văn thở dài: "Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không nghĩ tới." Chu Dư Phương thầm kéo tay chồng, ý bảo ông ta đừng nhiều lời.

Nhiếp Chấn sát ngôn quan sắc, cũng vỗ vỗ lưng Giang Nhược Hạm. Giang Nhược Hạm lập tức thay đổi đề tài, hỏi hai cố gái bên ngời Đồng Kiến Văn: "Đây là?"

"Đây là cháu gái lớn của tôi Xuân Hiểu, cháu gái út Đồng Tịch."

Đồng Xuân Hiểu thấy ghn quả nhiên y như miêu tả của chú, là một đại mỹ nhân, đã gần năm mươi tuổi nhưng phong thái vẫn xuất chúng. Mà Nhiếp Tu bên cạnh bà ta lại di truyền tất cả ưu điểm về dung mạo của bà ta và khí phái của Nhiếp Chấn.

Đồng Xuân Hiểu văn thải tốt, miêu tả nam chủ có thể dùng rất nhiều các từ hình dung, nhưng nhìn thấy Nhiếp Tu thì trong đầu cũng chỉ nhảy ra một câu: Rất rất rất đẹp trai.

Đồng Tịch đi đằng sau chị gái, rất lễ phép chào hỏi vợ chồng Giang Nhược Hạm: "Cháu chào chú, chào cô." Đến phiên Nhiếp Tu lại hơi chần chừ, không biết xưng hô thế nào cho thỏa đáng. Gọi tiếng "Anh" ngọt ngào như trẻ con cũng quá xấu hổ, vì thế cô rất "giang hồ" mà gọi tiếng "Đại ca."

Bốn năm không gặp, anh trầm ổn lạnh lùng, khí tràng rất mạnh, có cảm giác cao không thể tiếp cận.

Nhiếp Tu nghe thấy giọng nói trong veo này thì trong lòng hơi trầm xuống.

Cô gái này da trắng như tuyết, ánh mắt sâu sắc sáng ngời, ngũ quan minh diễm, chẳng có chút phong thái dân quốc nào cả. Ấn tượng đầu tiên quả nhiên là sai mười phần. Người đẹp Hy Trấn thường thanh tú nhã lệ, hiếm có người giống cô gái này, có vẻ đẹp rất gây chú ý

Giang Nhược Hạm cũng không nhịn được kinh thán trong lòng, đó là một khuôn mặt xinh đẹp chẳng có chút khuyết điểm, hình như là hỗn huyết nhưng không quá rõ ràng, váy kiểu phục cổ, khí chất yên tĩnh đoan trang, nhìn qua tựa như một bức tranh.

Đồng Kiến Văn nhớ được Nhiếp Tu học đại học từ năm mười sáu tuổi, bây giờ chắc đã tốt nghiệp, thế là hỏi làm việc ở đâu.

Ghn cười mỉm đáp: "Không đi làm, được trường học giữ lại đào tạo sâu." Bà cũng giống như những bà mẹ khác, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào về con mình.

Đồng Kiến Văn chậc chậc khen ngợi, vẻ hâm mộ thể hiện rõ ràng, hoàn toàn quên mất bên người còn có một vị vẫn đang học cấp ba chưa cả thi đại học.

Lần trước, lòng tự tin của Đồng Tịch bị vỡ thành từng mảnh nhỏ là khi trở về từ Vladivostok(*), được xếp lớp trong thành phố T, kết quả thi cuối kỳ là toàn lớp đếm ngược thứ nhất. Hôm nay là lần thứ hai. Cô luôn có thành tích ưu tú trong lớp, giờ phút này nghe thấy Nhiếp Tu chỉ lớn hơn mình hai tuổi mà đã học xong đại học, còn được giữ lại đào tạo sâu, trong chớp mắt lòng tự trọng bị đả kích rất nặng.

(*)Thành phố cảng của hạm đội Thái Bình Dương của hải quân Nga, tên thành phố có nghĩa là "cai trị phía Đông" trong tiếng Nga. Tên tiếng Hán là Hải Sâm Uy có nghĩa là "Đầm lầy Hải Sâm".

Còn nữa, đây là lần thứ ba cô gặp Nhiếp Tu,nhưng hiển nhiên anh ta đã xem cô thành người xa lạ, chẳng còn chút ấn tượng nào về hai lần gặp mặt trước kia. Kết quả là bị đả kích lần thứ hai.

Không muốn nghĩ những chuyện không vui, cũng không so sánh mình với người khác là kinh nghiệm quý giá mà cô tích góp được những năm gần đây. Cô mau chóng điều chỉnh lại tâm tình, tập trung chú ý vào anh họ và chị dâu.

Cử hành nghi thức xong, Đồng Hâm dẫn Hứa Lâm Lang tới gặp bố mẹ. Đồng Tịch kích động chỉ muốn vỗ tay, anh họ giỏi quá! Cưới được cô vợ xinh đẹp như tiên!

Đáng tiếc, chị dâu thiên tiên chẳng nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, Hứa Lâm Lang chào hỏi vợ chồng Đồng Kiến Văn xong thì khom lưng cầm tay Đồng Xuân Hiểu, chớp chớp mắt, cười rất ranh mãnh: "Chị tới đây với em một lát."

Đồng Xuân Hiểu không hiểu ra sao, cũng không biết cô em dâu lần đầu gặp mặt này muốn làm gì, chỉ đứng dậy đi theo vào một gian phòng nghỉ.

Hứa Lâm Lang đóng cửa lại, ôm vai Đồng Xuân Hiểu, hưng phấn nói: "Không nghĩ tới chị chính là Xuân Đồng nha."

Đồng Xuân Hiểu chớp mắt, mặt đỏ tai hồng, không biết ứng xử thế nào.

Hứa Lâm Lang vui vẻ không thôi: "Khi em học đại học rất thích xem sách của chị, em mua một bộ "vân thủy chi thành", hiện tại còn giữ ở giá sách trong phòng đấy."

Đồng Xuân Hiểu che nửa mặt, lúng túng cười: "Đồng Hâm cũng thật là, sao lại nói lung tung khắp nơi thế nhỉ."

Khi văn học INhiếp Tuernet vừa quật khởi, cô làm biên tập ở một nhà xuất bản, làm việc của mình đồng thời cũng thuận tiện viết văn up lên mạng, sau này dần dần có fan, tiền nhuận bút còn cao hơn tiền lương một chút, thế là nảy sinh ý nghĩ chuyên sáng tác.

Sau khi từ chức ở nhà xuất bản, trong lòng cô vẫn chưa chắc chắn, lo lắng thu vào không đủ nuôi sống mình và đt, thế là cho thuê nhà ở thành phố T, chuyển tới Hy Trấn. Tiền cho thuê nhà một năm cũng đủ cho hai chị em cô sống ở Hy Trấn. Dù cô không có thu nhập thì vẫn lo được cho sinh hoạt. Dù sao cô chỉ cần có máy tính và INhiếp Tuernet, ở nơi nào viết văn cũng thế. Hoàn cảnh Hy Trấn rất đẹp, giá hàng lại thấp, chú mình vừa hay là thầy giáo, Đồng Tịch đến trường cũng yên tâm. May mắn, sau khi chuyên sáng tác, thành tích của cô cũng không tệ, hiện tại có chút danh tiếng, nhưng cô không thích phô trương, cũng chỉ vài người trong nhà biết bút danh của cô.

Hai người nói chuyện trong phòng, Đồng Tịch ngồi một chỗ, thỉnh thoảng lại xoay mặt nhìn về phía phòng nghỉ, xem chị mình đã ra chưa.

Nhiếp Tu ngồi bên cạnh, tạo thành góc 45 độ so với vị trí của cô.

Cô xoay người tới lần thứ mười bảy, nhưng chẳng lần nào chạm vào ánh mắt của anh ta.

Nhiếp Tu cảm thấy xác suất này nhỏ đến mức chú của cô là bạn học của mẹ mình ở trường vậy, đều là không thể tưởng tượng được. Khi cô xoay người lần thứ mười tám thì cuối cùng cũng chạm vào ánh mắt của anh.

Đồng Tịch hình như rất kinh ngạc khi thấy Nhiếp Tu đang nhìn mình, mày dài hếch lên, ánh mắt cụp xuống. Tiếp theo mỉm cười lễ phép với anh, lúm đồng tiền xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất. Nhiếp Tu còn chưa kịp nhìn kỹ, cô đã quay mặt đi.

Nhiếp Tu không hiểu sao cảm thấy cổ họng của mình hơi khô, anh bưng ly thủy tinh lên, uống hớp trà cho đỡ khô, không biết tại sao lại nghĩ tới bài "Thượng lâm phú" của Tư Mã Tương Như, lòng hơi gợn sóng.
Bình Luận (0)
Comment