Kim tiêm từ từ đâm vào tuyến thể sau gáy Bùi Lệnh, tuy đau đớn nhưng chỉ có cách này mới rút ra được tin tức tố nồng độ cao.
Được xúc tác bởi tin tức tố nồng độ cao, người đột biến sẽ càng si mê mùi hương của kẻ thống trị.
Bùi Lệnh dùng ngón tay véo da sau gáy Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết không biết Bùi Lệnh muốn làm gì.
Cậu nheo mắt nhìn vũ khí sắc bén trong tay Bùi Lệnh, lẩm bẩm nói: “Huynh cũng muốn dùng kim đâm ta sao?”
Diệp Vô Tuyết mang theo chút áy náy, đưa tay nắm lấy ngón tay của Bùi Lệnh, dẫn mũi kim tiêm chứa tin tức tố nồng độ cao đến lồng ngực mình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đâm đi, là ta đã nợ huynh.”
Điều mà Diệp Vô Tuyết không biết chính là, một khi người đột biến bị truyền vào một lượng tin tức tố nồng độ cao, khả năng cao cậu sẽ mất đi nhận thức về bản thân dưới tác động của tin tức tố, trở thành một công cụ chỉ biết đến tình dục.
Này chẳng phải là lô đỉnh của một thế giới khác sao?
Cây kim đâm vào da Diệp Vô Tuyết, rỉ ra một ít máu, tựa như đóa hoa đào nở rộ trong tuyết.
Diệp Vô Tuyết khẽ cau mày, cúi đầu nhìn chất lỏng chảy trong kim.
Chất lỏng chậm rãi bị đẩy về phía trước, thân thể Diệp Vô Tuyết nhẹ bẫng, ý thức dường như đang rời khỏi cơ thể.
Cây kim rơi xuống đất, tin tức tố nồng độ cao đậm đặc lan tràn, sự tập kích bất ngờ khiến đầu gối của Diệp Vô Tuyết bủn rủn.
Cậu sờ sờ ngực mình, thì thầm: “Thơm quá…”
Diệp Vô Tuyết cúi đầu, cái gáy trắng nõn lộ ra trước mắt Bùi Lệnh.
Đây là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của người đột biến, không nên lộ ra trước mặt người khác nhất.
Bùi Lệnh muốn Diệp Vô Tuyết lây diễm mùi hương của hắn từng chút một.
Hắn không chút do dự há miệng cắn vào tuyến thể sau gáy Diệp Vô Tuyết, thân thể Diệp Vô Tuyết run lên, không hiểu vì sao, cậu luôn cảm thấy cách mà Bùi Lệnh đến gần có chút nguy hiểm.
Cậu xoay người định bỏ chạy nhưng đã bị Bùi Lệnh giữ chặt eo, sau gáy đột nhiên đau nhức, là Bùi Lệnh cắn vào thịt cậu, có thứ gì đó theo động tác cắn của Bùi Lệnh tràn vào cơ thể cậu.
Mùi hương mạnh mẽ, thơm ngát tràn ngập tính chiếm hữu lập tức xâm chiếm cơ thể cậu.
Diệp Vô Tuyết cắn môi rên rỉ, mùi hương chỉ thuộc về Bùi Lệnh chậm rãi lan tràn khắp cơ thể cậu, giống như mở ra một tấm lưới, vây nhốt cậu vào trong đó.
Đúng lúc này linh phủ của cậu cũng bị Bùi Lệnh xâm chiếm, bởi vì mất đi linh lực nuôi dưỡng nên cậu hoàn toàn không thể khống chế được linh phủ của mình, cứ thế mà để mặc cho mùi hương của Bùi Lệnh tràn vào linh phủ như sóng biển.
Nếu Nguyên Anh của cậu còn ở đó, e rằng Nguyên Anh cũng dính đầy khí tức của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh liên tục liếm cắn tuyến thể của Diệp Vô Tuyết, vị chua ngọt trên đầu lưỡi khiến hắn gần như mất kiểm soát.
Đã bao lâu rồi hắn mới được ôm Diệp Vô Tuyết như thế này?
Thời gian trong Vạn Hoa Kính có khi trôi qua rất nhanh, có khi lại trôi qua rất chậm, mỗi lần hắn rời khỏi một thế giới, tiến vào thế giới tiếp theo, Bùi Lệnh luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, hắn sẽ lập tức nhìn thấy Diệp Vô Tuyết.
Nhưng trong lúc tìm kiếm Diệp Vô Tuyết, mọi thứ diễn ra rất chậm.
Bùi Lệnh dùng tay nắm lấy bộ ngực non mềm của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết đã bị đột biến một thời gian, nên cơ thể của cậu rất giống Diệp Vô Tuyết, bộ ngực mềm mại, núm vú hồng hào, trên đầu nhũ dường như có một chút gì đó màu trắng sữa.
Người đột biến tiết ra sữa khi động dục là điều rất bình thường.
Diệp Vô Tuyết nửa quỳ trong lòng Bùi Lệnh, bộ ngực căng trướng và nặng trĩu trên ngực.
Bùi Lệnh lấy tay nhéo núm vú của cậu, núm vú nhạy cảm bị đầu ngón tay vò qua lại, vừa đau vừa ngứa, sữa đã rỉ ra từ lỗ núm vú, dưới sự thẩm thấu của sữa, núm vú càng ngày càng nóng và ngứa hơn.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh mút ra cho ta đi.”
Cậu không chịu nổi sự căng tức ở ngực, vô thức muốn kéo vòng khuyên trên núm vú, nhưng ngón tay lại trống không.
Diệp Vô Tuyết sửng sốt, ngay sau đó núm vú của cậu được bao bọc trong môi lưỡi ẩm ướt và nóng bỏng.
Lưỡi của Bùi Lệnh liếm vào lỗ núm vú, đẩy nhẹ, sữa liền phun ra.
Diệp Vô Tuyết há miệng thở dốc, đầu v* ngứa ngáy khiến cậu bất giác siết chặt hai chân, d*m thủy nhỏ giọt chảy xuống tận bắp đùi.
Cao trào đến quá nhanh, chỉ mới vuốt ve, cắn nhẹ thôi cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng sung sướng.
Cơ thể của Diệp Vô Tuyết giống như băng tuyết sắp tan chảy, khi Bùi Lệnh ngậm vào trong miệng, nó đã nhanh chóng tan thành một vũng nước.
Diệp Vô Tuyết đưa tay đỡ bầu ngực chưa được bú, thịt vú trắng ngần do sữa cương lên, núm vú sưng đỏ vểnh cao giữa các ngón tay.
Diệp Vô Tuyết cụp mắt xuống, dùng ngón tay xoa xoa núm vú đau nhức, hy vọng có thể giảm bớt cơn ngứa ở núm vú.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cậu còn muốn Bùi Lệnh chạm vào nhiều hơn nữa, cậu không nhịn được nhấc một chân lên, để âm hộ ướt át của mình dán vào đùi Bùi Lệnh.
Lúc này, cậu đã hoàn toàn biến thành một dã thú chỉ muốn thỏa mãn ham muốn.
Cậu không hài lòng với tiếp xúc qua da thịt, liền đưa tay sờ đũng quần của Bùi Lệnh.
Khi chạm vào thứ dưới háng Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết hơi giật mình, hình như nó có vẻ hơi khác so với trước đây.
Diệp Vô Tuyết còn chưa kịp hồi tỉnh lại, vật dưới háng Bùi Lệnh đã hoàn toàn dựng đứng trước mắt cậu, dương v*t cương cứng xuyên qua khe vú giữa ngực, quy đầu cố ý đâm hai cái vào núm vú, sữa tràn ra bắn tung tóe lên dương v*t, trên thịt vú lập tức xuất hiện hai vết đỏ nhàn nhạt.
Diệp Vô Tuyết liếm môi, cậu không hề né tránh, ngược lại còn dùng tay nâng ngực lên, kẹp quy đầu của Bùi Lệnh vào giữa ngực.
Quy đầu đẩy ra khỏi thịt vú, chạm vào môi của cậu, Diệp Vô Tuyết nhịn không được há miệng ngậm lấy quy đầu.
Miệng của Diệp Vô Tuyết bị lấp đầy hoàn toàn, quy đầu của Bùi Lệnh chèn ép gốc lưỡi của cậu, dường như coi miệng cậu như một cái lỗ để chịch vậy, quy đầu ** sâu vào trong cuống họng cậu, Diệp Vô Tuyết cảm thấy buồn nôn một trận, cổ họng bị ép nong rộng ra.
dương v*t đâm rút trong miệng mang đến cảm giác nóng rát, Diệp Vô Tuyết có ảo giác nghẹt thở mỗi khi *** của Bùi Lệnh đẩy vào.
Cậu mút dương v*t của Bùi Lệnh, khó khăn nuốt xuống chất dịch chảy ra từ quy đầu.
Cơ thể cậu như mất kiểm soát, dù Bùi Lệnh có làm gì với cậu, cậu cũng thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn chủ động đón ý hùa theo.
Diệp Vô Tuyết dùng đầu lưỡi ấn vào đỉnh quy đầu, thứ này vừa cứng vừa to, đâm vào khiến quai hàm của cậu đau nhức, nước bọt tràn nhễ nhại ra ngoài miệng, môi của cậu cũng bị cọ xát tới lui đỏ tươi, thỉnh thoảng lại mút vào dương v*t của Bùi Lệnh, trông cậu dâm đãng biết mấy.
dương v*t của Bùi Lệnh rút ra khỏi miệng Diệp Vô Tuyết, kéo ra một đường chỉ bạc không đứt.
Diệp Vô Tuyết si dại nhìn chằm chằm vào dương v*t của Bùi Lệnh, cậu vẫn còn chưa đã ghiền.
Bùi Lệnh nhéo sau gáy Diệp Vô Tuyết, lại cắn nó lần nữa.
Lần này Diệp Vô Tuyết không hề né tránh, mà còn có chút hưởng thụ nằm ở dưới người hắn, thân thể khẽ run lên, hai chân kẹp chặt cọ xát qua lại.
Bùi Lệnh đè lại cặp đùi đang kẹp chặt của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết khẽ rên rỉ, chỉ thấy bắp đùi của cậu ửng hồng, âm hộ nhễ nhại d*m thủy, đùi trong lênh láng vết nước chảy.
Diệp Vô Tuyết dâm đãng muốn tiếp tục kẹp chân chà xát hột le, cánh tay robot liền nắm lấy cổ chân và đầu gối của cậu, dang hai chân sang hai bên, cố định ở tư thế banh rộng hai chân.
Tư thế banh rộng chân không làm Diệp Vô Tuyết cảm thấy xấu hổ, cậu còn không thèm ngại ngùng mà cầu hoan với Bùi Lệnh: “Ta muốn, muốn huynh tiến vào.”
Một con thú đang động dục làm gì biết xấu hổ chứ? Giao phối và sinh sản chính là bản năng.
Trên bụng Diệp Vô Tuyết có những đường vân mờ nhạt dần dần xuất hiện, Bùi Lệnh kiếp trước đã khắc những đường vân đó vào trong thần thức của cậu, cho nên chỉ cần Diệp Vô Tuyết động tình, những đường vân này sẽ hiện lên trên bụng cậu.
Những đường vân này như một lời mời gọi bí mật, mời dương v*t của Bùi Lệnh đâm sâu vào trong cơ thể Diệp Vô Tuyết, đâm thẳng đến tử cung ở dưới đường vân và lấp đầy tử cung bằng tinh dịch của Bùi Lệnh.
Nếu Diệp Vô Tuyết có thai, liệu cậu có hận hắn không?
Trước kia Diệp Vô Tuyết kháng cự với việc mang thai như vậy, nếu thật sự mang thai con của hắn ở đây, cậu nhất định phải đợi đứa bé trong bụng được sinh ra, cậu không thể đi đâu được, nhất định phải dựa vào tin tức tố của hắn mới có thể xoa dịu.
Diệp Vô Tuyết sẽ hận hắn sao?
Tim của Bùi Lệnh đập thình thịch.
Nếu như Diệp Vô Tuyết hận hắn, chỉ hận hắn, hận hắn nhất, vậy thì cứ để Diệp Vô Tuyết hận hắn đi.
—–
Tiểu Bùi và Đại Bùi đều không phải người bình thường.