“Lần trước về trường thuyết trình, đã muốn đưa cho em rồi.” Tô Dương nói, “Tiếc là hình như lúc đó em đã chuyển lớp, không ở lớp cũ nữa, không thấy em đâu, lúc đó lại có việc gấp, nên đi trước.”
“Chị nghĩ, nếu có thể làm gia sư cho Thư Bạch nhà chúng ta thêm lần nữa thì tốt biết mấy.” Cô nói, “Hơi tiếc, lúc đó chỉ nhận được quà của em, mà không có cách nào liên lạc với em.”
Cô từ từ kể lại tiếc nuối năm xưa, ánh mắt nhìn cậu mang theo sự kiên định và dịu dàng.
“Em nói xem, nếu lúc đó đưa rồi, có phải đã có thể bắt cóc Thư Bạch nhà chúng ta sớm hơn không?”
Tuyết trên trời dần nhỏ lại, mặt trời ló dạng, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, thêm một tầng ấm áp.
Chàng trai cúi đầu nhìn người con gái mình yêu thương, cảm xúc trong lòng như chim hải âu chao liệng trên biển cả mênh mông, bay thẳng về phía mặt trời lặn nơi cuối chân trời.
Dư Thư Bạch cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn, cầu xin hỏi cô: “Chị, em muốn hôn chị, được không?”
Trên nền tuyết trắng xóa, hai người thong thả bước về nhà.
Tô Dương cởi mũ, đặt lên giường.
Tay vừa buông xuống, liền nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại, liền nhìn thấy chàng trai đang đứng bên ngoài.
Tô Dương thuận tay cầm chiếc mũ len, mở cửa sổ, đội lên đầu cậu.
“Không lạnh sao?”
Chàng trai cúi đầu, mặc cô sắp xếp, đợi cô chỉnh xong mũ, mới đưa thứ đang ủ ấm trong tay cho cô.
Là củ khoai lang nướng còn chưa ăn hết.
“Vẫn chưa trả lại cho chị.”
Tô Dương nhướng mày, khi nhận lấy rõ ràng cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ củ khoai, nóng lạnh giao hòa, ngưng tụ thành một tầng sương mỏng trong không khí lạnh giá.
“Em về nhà hâm nóng lại rồi.” Dư Thư Bạch nói.
Chàng trai nhìn đôi môi hơi sưng của chị Alpha, cụp mắt nói: “Ngày mai ở quảng trường có màn b.ắ.n pháo hoa đón năm mới, có thể đi cùng chị không?”
Tô Dương hỏi: “Chỉ có hai chúng ta thôi sao?”
Đáy mắt cô ánh lên ý cười, nghiêng đầu tựa vào khung cửa sổ, nhìn cậu chằm chằm.
Có lẽ vì mặt tối giấu kín đã bị phơi bày hoàn toàn, chàng trai lúc này không hề che giấu suy nghĩ của mình.
Chỉ là sự dè dặt trên người vẫn còn, cậu nhỏ giọng nói: “…Chỉ đi cùng chị thôi.”
Ánh mắt chàng trai dưới vành mũ đảo đi khắp nơi, đốt ngón tay lộ ra ngoài ống tay áo căng thẳng co lại.
Lòng dũng cảm dâng trào lúc nãy trên nền tuyết đã tan biến hoàn toàn.
“Được chứ.” Tô Dương khẽ đáp, “Nếu chỉ đi cùng Thư Bạch nhà chúng ta, thì chị sẽ đi.”