Nhận được câu trả lời chắc chắn, chàng trai rõ ràng vui vẻ hơn, cảm xúc dâng trào sinh ra một chút táo bạo thoáng qua.
Cậu hơi cúi đầu, nhanh chóng áp sát môi chị Alpha, chạm nhẹ rồi rời đi, sau đó bỏ lại một câu “Nụ hôn chúc ngủ ngon”, liền vội vàng chạy về căn nhà đối diện.
Không biết nên nói là chạy trối c.h.ế.t hay là khải hoàn trở về.
Bị hành động bất ngờ của cậu làm cho giật mình, chị Alpha ngẩn người ra một lúc lâu mới hoàn hồn, bên ngoài cửa sổ đã sớm không còn bóng người.
Tô Dương cầm củ khoai lang nướng ấm áp, nhìn tuyết trắng xóa trong đêm, nhìn một lúc lâu, bỗng bật cười.
Đứa trẻ ngoan học làm hư, sao cũng đáng yêu như vậy chứ?
Thật sự có chút mong chờ ngày mai đến.
Đêm giao thừa năm nay thời tiết thật đẹp, không giống như những năm trước tuyết rơi đầy trời, ngược lại nhiệt độ còn tăng lên đôi chút.
Rất nhiều người tụ tập ở quảng trường để đón năm mới, các cặp tình nhân, gia đình hay bạn bè, trong ngày đặc biệt chuyển giao thời gian này, mọi người luôn muốn tìm người thân thiết nhất để cùng nhau trải qua.
Tô Dương nhìn từ xa chiếc đồng hồ quả lắc đang đung đưa ở trung tâm quảng trường, ánh mắt nhìn theo âm thanh, nhìn thấy Dư Thư Bạch trở về.
Chàng trai ôm một bó hoa hồng đỏ rực, tay phải xách nước, bước trên nền tuyết chưa tan, từng bước đi về phía cô.
“Không phải đi mua nước sao?” Alpha trêu chọc, “Lại là combo giảm giá nào à?”
Sau khi nhìn thấu bộ mặt thật của cậu, mới thấy những chiêu trò nhỏ của cậu trước đây thật sự rất đáng yêu.
Chàng trai khẽ nuốt nước bọt, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, phản bác: “…Không phải đâu.”
Cậu nghiêm túc tặng hoa xong, nhìn khuôn mặt ửng hồng của chị Alpha dưới màu hoa rực rỡ, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Hoa mà người khác có, chị cũng phải có.” Trong mắt cậu không thiếu vẻ ngại ngùng, nhưng lại hiếm khi thẳng thắn như vậy.
Những cặp tình nhân đi ngang qua tay đều cầm một bó hoa tươi, như một minh chứng thân phận nào đó.
Cậu cụp mắt, nhớ lại lúc nãy mua đồ, người bán hàng hỏi quan hệ của hai người, còn tưởng họ là chị em ruột đi chơi, sau đó có chút bất mãn nói: “Còn nữa… em không muốn để họ nghĩ em là em trai.”
Tô Dương cố nhịn cười, giả vờ hỏi: “Sao lại không phải em trai chứ?”
Chàng trai nhìn ánh mắt trêu chọc của cô, có chút không vui, bàn tay to lớn thuận thế nắm lấy tay cô, tái hiện sự táo bạo của đêm qua.
Hơi thở ấm áp của cậu phả vào chóp mũi cô, hơi thở giao hòa, gò má ửng đỏ.
Một lúc sau, Dư Thư Bạch khẽ nói: “Là Omega của chị.”
Alpha hơi ngẩng đầu, cằm hơi nâng lên, in một nụ hôn nhẹ lên môi cậu, bày tỏ sự khẳng định tuyệt đối.