Cánh cửa gỗ nặng nề chợt mở ra phát ra một tiếng ‘kẽo kẹt’ dài.
Đào Sơ nhìn lên trên nhưng không thấy ai cả.
“Sơ Sơ, vào đi em.”
Thẩm Ngọc Trí dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó tiếp tục nắm tay cô bước vào.
Đào Sơ bị động đi theo bước chân của Thẩm Ngọc Trí, bước lên bậc thềm bằng đá đi vào cửa.
Đây là một trang viên cực kỳ cổ điển.
Tất thảy những món đồ ở đây mang đậm phong cách kiến trúc của hàng trăm năm trước, cổ điển trang nhã, trông thơ mộng vô cùng.
Hành lang quanh co, bóng cây trúc xanh mướt bao phủ bốn bề khiến không gian nơi đây trở nên thanh tịnh và đẹp đẽ vô ngần.
Đình đài lầu các, dưới cầu nước chảy thành dòng.
Khung cảnh ở nơi đây thật yên bình và quá đỗi thơ mộng.
Trong trang viên còn có một hồ nước nhưng vì thời tiết đang rét buốt nên mặt hồ đã bị một lớp băng mỏng bao trùm, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy được vài chú cá đang tung tăng bơi lội dưới lớp băng lạnh lẽo.
Những khối đá giả trong vườn này nhìn qua tưởng chừng như không có kết cấu gì nhưng lại tạo thành bố cục rất hợp lý.
Hiện giờ rõ ràng đang trong mùa đông nhưng những khóm hoa trong vườn vẫn đua nhau khoe sắc không ngừng, thỉnh thoảng còn thấy vài chú bướm vàng đang chao lượn trên cao khoe ra những đường nét tuyệt đẹp như được đất trời phác hoạ nên, chúng nhẹ nhàng nhảy múa rải xuống không khí những tia sáng vàng lung linh.
Đào Sơ chăm chú nhìn hoa mộc lan trên cây, từng đóa mộc lan được tô điểm bởi màu hồng pha lẫn màu trắng đua nhau khoe sắc trông đẹp đến nao lòng.
Bấy giờ hoa cỏ cây cối nơi này tựa như đã phá vỡ quy luật bốn mùa tự nhiên, chúng đua nhau khoe sắc trước mắt cô nhìn hệt như một bức tranh huyền bí mĩ miều.
“Em thấy đẹp không?”
Người bên cạnh nhẹ nhàng cất lời.
Đào Sơ quay sang nhìn anh, nhỏ nhẹ “vâng” một tiếng.
Trong trang viên này có rất nhiều khoản sân độc lập.
Bước đi trên con đường lát đá cuội, xuyên qua một rừng trúc yên tĩnh, lúc Đào Sơ được Thẩm Ngọc Trí dẫn vào sân chính cô vừa đi theo anh vừa bận ngó nghiêng xung quanh, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Trong đình nghỉ mát ở sân sau, người con gái chống cằm nằm bò trên lan can ở hành lang nhìn mấy bông sen tàn còn sót lại trong ao sen ấy, thậm chí cô còn tưởng tượng tới cảnh mùa hè sắp tới khi những bông sen đua nhau nở rộ sẽ trông ra sao nữa.
Nhưng thực tế là cô không cần phải đợi đến mùa hè.
Vì khoảnh khắc cô vừa suy nghĩ đến cảnh tượng ấy thì Thẩm Ngọc Trí – người đứng kế bên luôn chú ý đến cô đã giơ tay lên, một luồng ánh sáng vàng nhạt bay ra phất phơ rơi xuống mặt đất bên dưới, trong phút chốc cây cỏ trong ao bừng lên khôi phục sức sống trở lại.
Những bông sen trong ao chớp mắt bung hoa nở rộ ngay trước mắt Đào Sơ.
Những bông tuyết đang chao lượn trên cao rơi xuống tan chảy giữa những cánh sen rực ánh sáng vàng nhạt.
Trong khoảnh khắc ấy phong cảnh hai mùa cứ thế đồng loạt hiện hữu trước mắt cô, tạo thành một khung cảnh huyền ảo không sao tả xiết.
Đã có ai ngắm nhìn cảnh bông sen nở rộ giữa ngày gió tuyết bay phấp phới thế này chưa nhỉ?
Người con gái không biết nữa.
Loại phép có thể thoải mái điều khiển bốn mùa này chắc chắn không phải là thứ mà những vị thần có tu vi trung bình có thể làm được.
“A Trí ơi sao anh giỏi quá vậy?”
Đào Sơ nằm bò trên lan can nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt ấy phản ánh rõ sự ngưỡng mộ.
Chàng thiếu niên hơi cụp mắt xuống, khi thấy ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt đen láy của cô thì trái cổ của anh khẽ nhúc nhích, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của người con gái trước mặt anh khom lưng dịu dàng hôn lên trán cô.
Nụ hôn như chuồn chuồn chạm nước, vừa chạm vào đã rời khỏi ngay.
Đào Sơ chớp chớp mắt, hình như lúc này mới kịp phản ứng lại, gương mặt cô bắt đầu nóng lên, mím môi vội vàng né tránh ánh nhìn của anh, trái tim trong lồ ng ngực lại bắt đầu đập nhanh không kiểm soát nổi.
Người con gái nhìn xuống dưới cố gắng chuyển đề tài: “Em, chúng ta bắt buộc phải sống ở đây ạ? Sau kỳ nghỉ đông thì em còn phải đến trường nữa, ở đây, ở đây không có tuyến xe buýt … phiền phức lắm.”
“Anh đưa em đi.”
Anh trả lời ngắn gọn.
“Hả?”
Đào Sơ vẫn chưa phản ứng kịp.
“Từ giờ mỗi sáng anh sẽ đưa em đi học.” Anh kiên nhẫn giải thích.
Người con gái đỏ mặt trước câu trả lời của anh.
Cô ấp úng một hồi rồi lí nhí, “À ừm, nếu anh có việc phải làm thì sao ạ?”
Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì cau mày.
Anh suy nghĩ một lát, lát sau ngước lên nhìn cô: “Chuyện này em không phải lo.”
“Dạ?” Đào Sơ không hiểu ý của anh.
Thẩm Ngọc Trí nhếch môi, đưa tay phải về phía cô: “Đi theo anh nào.”
Đào Sơ ngoan ngoãn đưa tay cho anh nắm.
Xuyên qua hành lang dài đi vào một cái hang, Đào Sơ đi theo anh đến rừng mộc lan sau núi.
Giữa làn gió thơm và mảnh sương mù, đến không khí cũng ẩm ướt đi rất nhiều.
Đi sâu vào trong sẽ thấy sông Tế Thủy.
Đào Sơ tận mắt thấy một con hươu sao đang cúi đầu uống nước bên bờ sông.
Cùng lúc này chàng thiếu niên bên cạnh cô nhẹ nhàng nâng tay lên, một cơn gió nhẹ chợt phất qua những bông hoa đang chao lượn xung quanh, cánh hoa cũng theo đó bay phấp phới rồi lả tả rơi xuống mặt đất.
Giây tiếp theo Đào Sơ thấy một quả cầu lông nhỏ màu trắng bạc nhảy ra từ lùm hoa phía tây.
“Điện hạ, A Linh bái kiến điện hạ.” Cục lông nhỏ chớp chớp đôi mắt xanh lam.
Ôi trời đất cơi … cô lại nghe thấy một con vật nhỏ mở miệng nói tiếng người nữa này!
Dù đã gặp được Đồng An rồi nhưng lúc này Đào Sơ … vẫn chưa thể chấp nhận nổi chuyện này.
Trong lúc Đào Sơ đang cẩn thận quan sát con thú bé xíu trước mặt thì Thẩm Ngọc Trí đã giơ tay lên, luồng sáng vàng nhạt bay tới quấn lấy quả cầu lông nhỏ.
Bóng dáng của quả cầu lông nhỏ dần bị bao phủ rồi biến mất tăm.
Nhưng giây sau luồng sáng vàng nhạt chợt sáng rực lên, Đào Sơ thấy thứ vừa được bọc trong luồng sáng đang chầm chậm ngưng tụ thành hình người.
Đó là một cô gái trẻ.
A Linh sở hữu đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên trông lẳng lơ cực kỳ, khuôn mặt trái xoan cổ điển xinh đẹp vô cùng, vẻ tươi tắn như ánh sáng rực rỡ của mặt trời ấy trông mới say lòng người làm sao.
Lúc này A linh đang mặc một chiếc váy hoa cổ chéo màu trắng bạc, nhìn cứ như tiên nữ thướt tha trên giới Cửu Thiên vậy.
Đẹp, cực kỳ xinh đẹp luôn.
Người con gái cảm thán trong lòng.
Người đẹp A Linh có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy mình có thể biến thành người, cô ấy nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình mấy lần liền, mặt mày tức thì bị sự ngạc nhiên và vui mừng phủ kín, sau đó cô ấy quỳ xuống cúi người vái lạy Thẩm Ngọc Trí đứng trước mình: “A Linh cảm tạ điện hạ.”
“Từ bây giờ cô sẽ đảm nhận việc bảo vệ nơi này.”
Lúc Đào Sơ đang ngẩn ngơ ngắm người đẹp trước mặt thì Thẩm Ngọc Trí đứng bên cô bỗng lên tiếng.
Người đẹp tự xưng là “A Linh” cụp mắt, cung kính thưa, “A Linh tuân lệnh.”
Thẩm Ngọc Trí chợt nhớ đến Đào Sơ từng nói về vấn đề đi lại đến trường nên lại bổ sung thêm một câu: “Cô ưu tiên học lái xe đi.”
A Linh đơ người trong giây lát rồi cúi đầu: “Vâng, điện hạ.”
Giây trước vừa lạnh lùng nhìn A Linh mà giây sau khi quay sang Đào Sơ thì sự lạnh lẽo trong mắt anh đã biến thành nước xuân ôn hòa thắm thiết, “Sơ Sơ, lúc anh không có ở đây thì A Linh sẽ đưa em đi.”
Đào Sơ chấn động.
Người con gái nhìn người đẹp A Linh đang đứng dậy, rồi lại nhìn sang Thẩm Ngọc Trí đứng cạnh mình, cười gượng: “À ừm … có phiền quá không ạ?”
“Thưa phu nhân, không phiền ạ.”
A Linh vái chào với Đào Sơ: “Sau này A Linh sẽ hết lòng hết dạ chăm sóc cho phu nhân.”
Đào Sơ cười với cô ấy, không biết nên trả lời thế nào.
Cô thấy không thoải mái lắm.
Trên đường ra khỏi rừng hoa mộc lan Đào Sơ thấy có rất nhiều động vật nhỏ khác.
Ví dụ như hươu sao, ví dụ như chú chim sặc sỡ sắc màu cô không biết tên, tiếp đến là sóc, chồn đất, thỏ,… Đủ thứ động vật lắm lông khác.
Bỗng dưng Đào Sơ nhớ lại câu hỏi mà Thẩm Ngọc Trí đã hỏi cô đêm đó.
“Em có thích hoa không?”
“Em thích ạ.”
“Vậy em thích động vật không?”
“Thích nhưng không phải con vật nào em cũng thích hết, em thích những con có lông xù dễ thương…”
….Vậy lúc anh hỏi những câu đó là có ý như vậy sao?
Đào Sơ cứ tưởng hôm nay bọn họ sẽ về căn chung cư nhỏ trong thành phố.
Dù sao tối nay cũng là đêm giao thừa, những thứ cô chuẩn bị cho giao thừa đều ở đó hết.
Nhưng vào lúc trời tối dần thì cô bị Thẩm Ngọc Trí nắm tay dẫn về sân nhà chính, đèn đuốc ở đây đã được thắp sáng lên hết rồi.
Ánh đèn trong lớp sa mỏng của đèn lồ ng đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Ngay cả bên ao sen cũng có ánh sáng đang lập lòe chiếu rọi xuống mặt nước tô điểm cho những bông sen trong ao.
Người đẹp A Linh đang canh giữ cạnh bậc thềm, vừa trông thấy Thẩm Ngọc Trí và Đào Sơ bước vào sân thì cô ấy đi đến cúi đầu cung kính nói: “Điện hạ, phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Đào Sơ ngỡ ngàng một hồi, cô nhìn sang Thẩm Ngọc Trí, “A Trí, hôm nay chúng ta …. không về ạ?”
Thẩm Ngọc Trí xoa đầu cô, “A Linh dọn hết đồ sang đây rồi. Sơ Sơ, từ đây về sau nơi đây sẽ là chốn về của em.”
Người con gái nghe anh nói vậy thì hơi bối rối.
Trong phòng có một chiếc bàn tròn bằng gỗ mun, trên bàn để đầy món ăn ngon.
Tất cả những món này Đào Sơ chưa từng thấy bao giờ.
“Chị A Linh, chị làm hết mấy món này ạ?” Đào Sơ ngồi vào bàn chống cằm nhìn A Linh đứng bên cạnh.
A Linh cụp mắt cười khẽ: “Đã mấy trăm năm rồi tôi không nấu ăn, nếu món ăn không ngon thì mong phu nhân tha lỗi cho tôi ạ.”
“Không đâu mà, vừa nhìn đã biết ngon lắm đây.”
Đào Sơ vừa nói vừa cầm đôi đũa bên cạnh lên.
Vừa chạm vào đã cảm nhận được sự trơn trượt và mát lạnh trên đôi đũa, vì cầm không quen nên cô bị trượt tay làm rơi đũa xuống đất, chiếc đũa phút chốc gãy làm đôi.
Người con gái nhìn đôi đũa gãy dưới đất, thấy hơi khó tin.
“Cái này… làm bằng gì vậy?” Cô có cảm giác không ổn lắm.
A Linh không cúi xuống nhặt, cô ấy bấm tay đọc một câu thần chú, đôi đũa gãy làm đôi trên mặt đất cũng theo đó biến mất tăm.
A Linh cười dịu dàng: “Thưa phu nhân, làm bằng ngọc bích ạ.”
Đào Sơ suýt thì sặc nước bọt.
Người con gái ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc Trí mặt mày lạnh nhạt đang cầm ly rượu ở phía đối diện.
“A Trí … Ăn có bữa cơm thôi mà, không cần đắt đỏ vậy đâu ha anh?”
Đào Sơ lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán mình.
“Sơ Sơ không thích ư?” Thẩm Ngọc Trí để ly rượu ngọc bích xuống, ngước mắt lên nhìn cô.
“…Không hẳn ạ.”
Người con gái cũng chẳng khờ.
Sao cô không thích mấy thứ đắt tiền cho được?
Cô chỉ sợ mình lại lỡ tay làm hỏng nữa thôi…
Đúng lúc này A Linh đưa một đôi đũa ngọc khác đến, “Bát đĩa với đũa ở đây là vậy ạ, mời phu nhân dùng.”
Vừa thấy A Linh nở nụ cười xinh đẹp với mình thì Đào Sơ đưa tay cầm lấy ngay, hơn nữa còn vô thức nắm chặt lại.
Đào Sơ gắp một miếng thịt lợn hấp anh đào, cô vừa ăn thử đã nheo mắt giơ ngón cái với A Linh, “Chị A Linh, chị làm món này ngon quá đi!”
*Món thịt lợn hấp anh đào là một đặc sản nổi tiếng của Tô Châu, được chế biến từ những miếng thịt lợn tươi ngon, cắt thành từng lát mỏng. Những lát thịt này được phủ một lớp anh đào khô, rồi đem hấp trong nồi cho đến khi chín mềm. Món ăn có hương thơm quyến rũ, vị thịt ngọt và dai, kết hợp với vị chua nhẹ của quả anh đào khô, tạo nên một món ăn độc đáo và hấp dẫn.
Ngon gấp trăm gấp nghìn lần so với món cô tự nấu!
Đào Sơ ăn thêm một miếng nữa.
A Linh cười rạng rỡ, “Phu nhân thích là được rồi.”
Thẩm Ngọc Trí không cần ăn thức ăn của người trần, hơn nữa anh cũng không quá hứng thú với đồ ăn người khác làm nên lúc này anh ngồi đối diện Đào Sơ lo uống hết ly này tới ly khác.
Ấy là sương gió mịt mù của giới Cửu Thiên.
Ấy là người cha … anh từng kính yêu nhất.
Nhớ năm đó anh cũng uống rượu và trò chuyện với cha bên sông Thiên Hà.
Lúc ấy anh và cha chưa có xung đột với nhau, khi ấy anh và cha mình … Là một cặp cha con vô cùng thân thiết.
Nhưng tất thảy đã kết thúc ở tòa thành tan hoang vào sáu nghìn năm trước.
Tấm lòng người cha và sự hiếu thảo của đứa con gì đó đã trở thành trò cười trong mắt người đời.
Một ly rượu nữa lại chảy xuống cổ họng, cảm giác nóng rát tan dần, anh hơi nheo mắt lại, biểu cảm trên mặt biến đổi khó lường.
“Chị A Linh, chị cũng ngồi xuống đi!” Đào Sơ ngồi đối diện Thẩm Ngọc Trí đưa tay kéo ống tay áo A Linh.
A Linh sững sờ một thoáng, sau đó cô ấy lắc đầu: “Phu nhân, chuyện này không phải phép.”
“Không phải phép là sao ạ, đây đâu phải ngày xưa, đâu ra nhiều quy tắc vậy chứ?”
Người con gái lắc cổ tay nhỏ nhắn của cô ấy.
“Thưa..” A Linh dời mắt sang Thẩm Ngọc Trí đối diện Đào Sơ.
“A Trí, để chị A Linh ngồi xuống ăn cùng mình được không ạ?” Đào Sơ nhìn Thẩm Ngọc Trí.
Thẩm Ngọc Trí nhìn thoáng qua A Linh đang đứng cạnh Đào Sơ, hơi hất cằm, “Ngồi xuống đi.”
“Mai này em ấy muốn cô làm gì thì cô cứ nghe theo, không cần hỏi ta.”
Anh cầm ly ngọc bích, ánh mắt hơi mơ màng.
“Vâng, A Linh nhớ kỹ ạ.”
A Linh hơi cúi người đáp, sau đó ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh Đào Sơ.
“Hừm, chỉ có ba người chúng ta thôi … hình như hơi buồn tẻ nhỉ?” Đào Sơ ăn miếng thịt mà lúc nãy Thẩm Ngọc Trí nhín chút thời gian gắp cho cô trong lúc uống rượu, sau đó nhìn sang A Linh: “Chị A Linh, chị có anh chị em hay bạn bè nào nữa không ạ? Nếu họ cũng đang đón năm mới một mình thì không bằng mình gọi họ tới đây đón năm mới cùng nhau đi chị?”
Anh chị em?
Bạn bè?
A Linh nhíu mày như đang suy nghĩ, lát sau cô ấy nhìn sang người con gái bên cạnh mình: “Thưa phu nhân … Người chắc không ạ?”
“Chắc chắn mà.” Đào Sơ cắn chóp đũa, nháy mắt với cô ấy.
A Linh vẫn vô thức nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc Trí, thấy mặt mày anh hờ hững không có phản ứng gì, cô ấy nhớ lại lời dặn khi nãy của anh nên nhẹ nhàng gật đầu, “…Vâng ạ.”
Sau đó A Linh lấy ra một chiếc còi ngọc nhỏ bên thắt lưng ra, nhưng khi cô ấy thổi lên thì lại không có bất kỳ âm thanh, lúc cô ấy thổi còi Đào Sơ chỉ thấy có một luồng sáng tím tỏa ra từ thân còi của A Linh thôi.
Khoảng mười phút sau Đào Sơ đang cắn một miếng thịt thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì thấy một đám động vật lông xù nhỏ bé đang ngó nghiêng nhìn về phía căn phòng.
Miếng thịt cô đang cắn tức thì rơi lại xuống bát.
“Mọi người đừng sợ, điện hạ cho phép mọi người vào rồi.” A Linh đứng dậy nói.
Sau đó Đào Sơ thấy từng nhóm động vật nhỏ lần lượt đi vào trong.
Mỗi con vật nhỏ đi vào đứa thì ngậm một bông hoa mộc lan trong miệng, còn đứa thì kẹp hoa ở móng vuốt của mình, chúng lần lượt xếp hàng trước mặt Đào Sơ ngẩng đầu đặt hoa mộc lan mình đem tới vào tay cô.
“Cảm, cảm ơn…”
Người con gái giật mình phản ứng lại, hình như chúng đang tặng quà cho cô.
Có một con sóc nhỏ lúc đưa đóa mộc lan kẹp trong móng vuốt của mình cho Đào Sơ xong thì nó còn dụi đầu mình vào lòng bàn tay của cô, lúc chú sóc nhỏ nhìn thoáng qua thấy ánh mắt âm u của Thẩm Ngọc Trí thì nó sợ đến độ co rúm người lại, vội vàng chạy sang bên cạnh.
!!!
QAQ cíu bé!
Dễ thương quá đi à!!
Đào Sơ hoàn toàn bị đánh gục bởi hào quang dễ thương của những con thú nhỏ này.
A Linh đang bận rộn chuẩn bị hai bàn đồ ăn ngon khác cho những vị khách mới đến này.
Đào Sơ quay lại nhìn từng con một, có con ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế, có con ngồi trên bàn, trông có vẻ rất lễ phép ấy chứ.
“Dễ thương quá đi mất…” Đôi mắt Đào Sơ sáng lấp lánh.
Đây thực sự là một đêm giao thừa đặc biệt.
“A Trí, anh uống ít rượu thôi.”
Đào Sơ quay đầu lại thì thấy Thẩm Ngọc Trí đang mê say nâng ly nhắm mắt nốc một hơi cạn sạch.
Chàng thiếu niên mở mắt ra, đôi mắt màu trà của anh nhìn cô chăm chú không rời, anh cong môi nở nụ cười lười biếng chậm rì rì gọi tên cô: “Sơ Sơ…”
Anh nói: “Anh vui lắm…”
Nhưng Đào Sơ không thấy sự vui vẻ của mình.
“Em uống một tí được không ạ?”
Cô im lặng một lúc, sau đó ngập ngừng hỏi anh.
Thẩm Ngọc Trí cong môi, đưa ly rượu của mình cho cô.
Đào Sơ đặt đũa xuống, đưa tay nhận lấy.
Người con gái nhấp thử một ngụm, giây sau mắt cô sáng lên.
Hình như … Có vị ngọt?
Nhưng sau khi uống xong một ly thì cổ họng cô bắt đầu bỏng rát, thấy cay ơi là cay.
Đào Sơ sặc khụ khụ chảy cả nước mắt, cô khụt khịt nói: “Đây là rượu gì thế … Vị lạ quá.”
Thẩm Ngọc Trí chống cằm nhìn gương mặt hơi đỏ lên vì uống rượu của người con gái trước mặt mình, đôi mắt kia ngỡ như cất chứa hàng nghìn ánh sao đang tỏa sáng rực rỡ.
“Sơ Sơ, đây là loại rượu yêu thích của cha anh đấy.”
Anh nói rất chậm, giọng nói cũng rất khẽ, men say khiến đuôi mắt của anh nhiễm màu như màu hoa anh đào, làn da trắng sứ lạnh lẽo cũng ửng màu hồng nhạt.
Sắc xuân của trần gian là gì ư?
Chàng thiếu niên trước mặt cô đây chính là sắc xuân tuyệt đẹp nhất trần trời.
Cùng lúc đó A Linh đã bưng rượu và đồ ăn cho hai bàn kia, những con thú nhỏ ríu rít với nhau, rõ ràng chúng đang nói ngôn ngữ của riêng mình nhưng lạ là chúng đều có thể hiểu được giống loài khác đang nói gì và giao tiếp với nhau rất thoải mái.
A Linh đang đứng bên kia chăm sóc chúng.
Vậy nên chỉ còn Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí ngồi đối diện nhau.
Xung quanh cô là những âm thanh khác nhau do các loài động vật nhỏ tạo ra, bao gồm âm thanh của cốc, bát đũa va chạm vào nhau.
Với Đào Sơ thì đây là sự náo nhiệt mà cô đã mong đợi bấy lâu.
Cô thích cảm giác náo nhiệt này.
Tốt hơn việc ở nhà một mình rất nhiều, tốt hơn việc phải bật TV to hết cỡ để giả vờ nhà mình đang rất nhộn nhịp.
Tuyệt quá đi mất … đây gọi là ăn Tết.
“Đấy cũng là loại rượu yêu thích của anh à?”
Đối với người phàm thì chén rượu nhỏ của thần tiên này đã đủ để Đào Sơ say khướt.
“Anh thích ư?” Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì lẩm bẩm một mình: “Anh thích à?”
Sau đó Đào Sơ lại nghe anh nói: “Sơ Sơ, em bảo hôm nay là ngày đoàn viên…”
“Vâng…”
Đào Sơ he hé mắt nhìn anh, dù rằng không nhìn rõ dáng vẻ của anh nhưng cô vẫn cố chấp muốn mở to mắt để nhìn hình bóng của anh, và muốn nghe rõ những lời anh nói.
“Nhưng chuyện này thì …. liên quan gì đến anh?”
Anh như đang hỏi Đào Sơ, cũng như đang tự hỏi mình.
Uống hết ly này đến ly khác, trong lúc mơ màng hình như anh thấy sương mù đang bao trọn cung Quỳnh Lâu ở giới Cửu Thiên kia.
Và bóng dáng của cha anh đang thấp thoáng trong màn sương mù dày đặc ấy.
Trong khoảnh khắc ấy những ký ức liên quan với nhau đồng loạt xuất hiện.
Đôi mắt anh chớp mắt đỏ hoe, dường như anh nghe thấy tiếng gọi hiền hòa của cha vang lên bên tai mình: “A Trí…”
Cha?
Cha…
Con ghét cha.
Cả đời này con sẽ không bao giờ tha thứ cho cha.
–
Lời của tác giả:
Hỏi: Hãy nêu cảm giác khi đón năm mới với một nhóm động vật có lông đi?
Một người dùng ẩn danh trả lời: Cảm ơn vì đã mời tôi. Đây là năm hạnh phúc nhất trong đời tôi, nhóm động vật dễ thương lắm lắm luôn!
Không nói nhiều! Tôi muốn sờ rụng lông tụi đó!