Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Sơ nằm bò trên lan can ngoài hành lang hứng từng cơn gió đêm lạnh buốt, gió lạnh phắt qua mặt khiến cô thấy tỉnh táo hẳn.

Người con gái chống cằm nhìn chàng thiếu niên ngồi bên cạnh mình, gò má cô vẫn hây hây đỏ, trông như đã ngấm vài phần men say.

Hồi chiều anh đã đổi sang một bộ đồ khá thoải mái.

Áo choàng vải màu bạc khoác bên ngoài áo bào trắng như gấm, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ dưới ánh trăng trên cao.

Lúc này đây anh đang nhắm mắt lại, hàng mi dài che khuất đi mọi cảm xúc nơi đáy mắt, có lẽ vì quá chén nên hiện giờ mặt anh hơi ửng đỏ, lúc anh dựa vào lan can trông có vẻ cũng lười biếng vô cùng.

Đào Sơ nắm lấy ống tay áo của anh, cảm giác mát lạnh lan trên từng đầu ngón tay.

Đôi mắt chàng thiếu niên nhìn đăm đăm vào bàn tay đang nắm lấy ống áo của mình, chẳng biết sao mà tự nhiên anh cong môi cười rạng rỡ, lông mày ấy cong cong tựa vầng trăng trên trời, còn đôi mắt thì chói lọi hơn cả những vì sao xa.

“Sơ Sơ.” Anh bỗng dưng gọi tên cô.

“Dạ?” Đào Sơ vẫn giữ tư thế tựa cằm lên mu bàn tay, nghe thấy anh gọi mình thì đáp lại.

“Ví dụ nhé, ví dụ em ghét một người nào đó, ghét cực kì cực kì ghét…”

Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, đôi mắt màu trà long lanh mơ màng, “Em căm thù người đó, em căm ghét người đó, thậm chí em muốn trả thù người đó nữa … nhưng mà em chẳng thể tìm được người đó, vậy lúc đó em sẽ làm thế nào?”

“Căm hận tới mức ấy à?” Đào Sơ nghe xong thì im lặng một hồi, lát sau cô nhỏ nhẹ hỏi anh.

“Đúng vậy.” Anh nhắm mắt dựa vào lan can.

Người con gái ngắm đóa hoa sen đang nở rộ trong ao nước ngập tràn ánh sáng lấp lánh kia, hình như cô đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, lát sau cô chán nản đáp, “Em cũng chẳng biết phải làm sao nữa.”

Cô chưa từng căm thù ai đến tận xương tủy cả.

Ngay cả người dì trên danh nghĩa kia của mình, cô cũng không căm hận bà ấy đến thế.

Vì không quan tâm đ ến nên không xuất hiện cái gọi là thù nhiều hay thù ít.

“Nhưng em biết khi mình chìm vào trong thù hận thì sẽ rất mệt, và bản thân cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.” Người con gái nhỏ nhẹ nói từng câu từng chữ, giọng vừa khẽ vừa dịu dàng.

Đào Sơ thò tay vào trong ống tay áo của anh chuẩn xác nắm lấy tay anh, khi anh mở mắt nhìn cô thì cô ngồi thẳng dậy nghiêng đến trước mặt anh, cười tủm tỉm, “Em đã nói rồi, nếu anh vui thì em cũng sẽ vui lắm luôn.”

“A Trí, em … em không biết gì về quá khứ của anh.” Người con gái không cười nữa, cụp mắt nói tiếp, “Em không tượng tưởng nổi anh đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, vậy nên em không đủ lập trường để đặt mình vào vị trí của anh để khuyên anh buông bỏ quá khứ, hay là khuyên anh … đừng cố chấp ôm lấy hận thù nữa.”

Lòng căm thù, đây đâu phải chuyện đơn giản mà nói bỏ là bỏ dễ thế được?

Anh đã ôm nỗi căm thù này suốt sáu nghìn năm dài đằng đẵng, tháng năm ròng rã đó chẳng thể mài mòn lòng hăng hái của anh được bao nhiêu, và tất nhiên cũng không thể nào giải thoát anh ra khỏi sự thù hận ấy.

“Ước muốn của em đơn giản cực kì.”

Người con gái siết chặt ngón tay rồi nắm chặt lấy tay anh, “Em chỉ mong anh được hạnh phúc.”

Nếu có thể thì cô mong anh đừng tự mình ôm đồm nhiều thứ như vậy.

Bấy giờ Đào Sơ không đề cập đến những gì mà Đồng An đã nói với cô, bởi lẽ cô không bao giờ tin rằng một ngày nào đó chàng thiếu niên đẹp tuyệt trần trước mặt mình đây sẽ biến thế giới này thành địa ngục vô tận.

Đào Sơ thấy đôi mắt anh sáng trong quá đỗi, như thể được nước hồ trong veo gột rửa vậy.

Trong veo như anh, cứng cỏi như anh.

Anh sẽ không bao giờ hủy diệt thế giới này.

Dường như sự tin tưởng tuyệt đối này đã xuất hiện ngay từ lần đầu cô và anh chạm mắt nhau.

Chẳng vì lí do gì cả, chuyện này như đã được sắp đặt từ kiếp trước.

Dường như tin tưởng anh là bản năng tự nhiên của cô.

Cảm giác này thật kỳ diệu.

Lúc này đây vầng trăng tròn trên bầu trời cao đang chiếu rọi ánh sáng bạc lấp lánh xuống dưới trần gian, chiếu lên ao nước ngập cánh hoa mùa hạ, ánh đèn chiếu sáng khắp một vùng, gió trời lồng lộng thổi bóng cây đung đưa kéo theo tán cây nhảy múa nghe xào xạc không ngớt.

Thiên nhiên hai mùa hiện hữu trước mặt, nằm gọn trong lòng bàn tay.

Chàng thiếu niên bên cạnh Đào Sơ đã im lặng không biết bao lâu rồi, anh cứ im lặng như thế ngắm người con gái trước mặt mình.

Lúc Đào Sơ được anh ôm vào lòng thì cô hơi ngớ ra một lúc, hồi sau cô mới ngập ngừng vòng tay ôm eo anh.

“Được gặp lại em, anh … anh thật sự rất vui.”

Giọng anh hơi khàn, hệt như đang than thở khe khẽ.

Bỗng dưng người con gái cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và hơi ẩm ướt trượt xuống cổ mình, cô thoáng cứng đờ một hồi, sau đó càng ôm chặt anh hơn.

Anh khóc rồi.

Giây phút ấy cõi lòng Đào Sơ trào dâng một nỗi buồn khó tả.

Anh bất lực, anh tuyệt vọng, cảm xúc đau đớn rối bời hòa lẫn vào nhau, chúng hóa thành giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên cổ cô.

Anh không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Có lẽ đây là sự tra tấn đau khổ của anh mà cô sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Hiếm lắm chàng thiếu niên lạnh lùng kiêu ngạo này mới bộc lộ một mặt yếu đuối của mình như vậy,

Cô chỉ là một người trần mắt thịt không thể sống tới một trăm tuổi, làm sao cô có thể thấu hiểu những khổ đau đã hành hạ, dày vò anh suốt sáu nghìn năm kia đây?

“Sơ Sơ ơi, hình như người trần bọn em luôn lấy thứ gọi là pháo hoa để ăn mừng năm mới phải không?”

Anh ghé vào tai cô thủ thỉ, hơi thở ấm áp phả vào cổ của cô.

Đào Sơ nghe anh nói vậy thì gật đầu theo phản xạ, hồi sau mới phản ứng lại ngẩng đầu nói với anh, “Nhưng không nhất thiết phải có đâu ạ.”

“Vậy em có thích pháo hoa không?” Anh buông cô ra ngả lưng dựa vào lan can đằng sau, dịu dàng nhìn cô.

“Em thích ạ.” Đào Sơ gật đầu.

Người con gái vừa dứt câu thì nghe một tiếng nổ lớn trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ đủ sắc màu chợt bùng nổ soi sáng một vùng trời khiến cô lóa mắt.

Đào Sơ ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy những chùm pháo hoa bay vút lên rồi bung nở thành những đóa hoa trên bầu trời cao kia.

Trông giống như pháo hoa, nhưng cũng không giống pháo hoa.

Cô không hề biết rằng chúng chính là tiên linh khí do Thẩm Ngọc Trí dùng phép biến đổi thành tựa tựa pháo hoa.

Đào Sơ đột nhiên nghe thấy tiếng ríu rít ồn ã, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một đám thú lông xù nhỏ xíu đang chạy thẳng ra ngoài này, hình như chúng đang đuổi theo pháo hoa trên trời kia.

Cả đám chạy nhanh như chớp ra ngoài sân.

Nhác thấy A Linh bước tới thì Đào Sơ vội hỏi cô ấy, “Chị A Linh, tại sao chúng nó lại chạy đi hết thế kia ạ?”

A Linh khom lưng hành lễ với Thẩm Ngọc Trí, rồi quay sang hành lễ với Đào Sơ, sau đó cười nói: “Thưa phu nhân, bọn chúng đang đuổi theo tiên linh khí ạ.”

“Hả?” Người con gái chẳng hiểu mô tê gì.

A Linh vừa cười vừa chỉ vào pháo hoa vẫn còn bùng nổ trên nền trời, “Đó là pháo hoa do điện hạ dùng tiên linh khí của ngài ấy biến ra, đối với yêu quái chúng tôi thì nó giúp chúng tôi tăng tu vi, cũng là thuốc hỗ trợ hóa hình người ạ.”

A Linh không ngờ điện hạ vậy mà lại đốt tiên linh khí của ngài ấy chỉ để tạo ra một màn pháo hoa này.

Phải biết tiên linh khí và tu vi* không thể tách rời khỏi nhau, nhưng nhìn điện hạ thế này thì có vẻ như ngài ấy không để ý đến vấn đề đó lắm.

Uyển: không biết có phải tu vi không, mình tìm hiểu thì thấy  là sửa, sửa cho hay tốt gọi là tu. Như tu thân [修身] sửa mình, tu đức [修德] sửa đức, tu lý cung thất [修理宮室] sửa sang nhà cửa.

A Linh cẩn thận nhìn Thẩm Ngọc Trí, ngầm hiểu tại sao lại như vậy.

Có vẻ tu vi của điện hạ … đã đạt tới trình độ tối cao mà người thường không thể hình dung được, đốt một ít tiên linh khí cũng chẳng hề hấn gì với ngài ấy hết.

A Linh nghĩ vậy thì tỉnh táo lại, cúi đầu tạ ơn Thẩm Ngọc Trí, “Cảm ơn điện hạ đã chúc phúc.”

Thẩm Ngọc Trí vẫn vô cảm, cũng không nói năng gì.

“Vậy chị A Linh ơi, sao chị không đi với bọn nó vậy?” Đào Sơ hỏi.

A Linh mỉm cười lắc đầu, “Nhờ có điện hạ mà A Linh đã có thể biến hình, với cả bọn họ cần những tiên linh khí đó hơn tôi.”

Đào Sơ gật đầu, cái hiểu cái không, “Ra là vậy…”

Nghe A Linh nói vậy thì bấy giờ Đào Sơ mới nhận ra cái gọi là tiên linh khí này hình như là một thứ cực kỳ quan trọng và cực kỳ quyền năng.

Đột nhiên cô sực nhớ ra chuyện gì đó nên quay sang nhìn anh, “A Trí ơi, anh hao tổn tiên linh khí như thế thì có ổn lắm không?”

Người con gái nói xong cũng không đợi anh trả lời đã giơ tay chọt chọt mặt anh nói tiếp, “Cũng chỉ là pháo hoa thôi mà, nếu anh thích thì bữa sau em mua mấy thùng cho anh luôn chịu không?”

“…Chỉ một chút tiên linh khí thôi nên không xảy ra chuyện gì đâu.” Anh bị cô chọt chọt mặt, lông mi không khống chế được run run.

A Linh đứng bên kia trông thấy hành động gần gũi quá độ này của cô mà ngạc nhiên khiếp vía tột độ.

Cô ấy biết Thải Tử điện hạ rất quan tâm đ ến Thái Tử Phi của mình nhưng cô ấy không biết thì ra điện hạ … lại chiều chuộng Thái Tử Phi đến mức này.

Xem ra điện hạ rất thích người con gái này.

A Linh nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ấy cười với Đào Sơ, “Xin phu nhân yên tâm, tu vi của điện hạ thâm sâu khó lường, chút tiên linh khí đang nở rộ ra trên không trung kia chẳng quan trọng với điện hạ lắm, không tốn nhiều sức lắm đâu ạ.”

Nhưng chút tiên linh khí chẳng mấy quan trọng do vị thần này ban tặng lại là thần dược mà mọi yêu quái trên thế giới vồ vập chiếm lấy.

“Ồ…” Đào Sơ cười gượng ngại ngùng rụt tay lại.

A Linh khom người hành lễ rồi rời đi.

Người con gái dựa trên lan can chống tay lên đầu dõi theo bóng lưng đang đi xa dần của A Linh.

Lúc nào cô cũng cảm thấy cô ấy có tâm sự.

Bình thường thấy A Linh hay cười nhưng khi Đào Sơ nhìn vào đôi mắt của cô ấy thì cô cứ thấy bên trong có nỗi buồn man mác.

Khi A Linh quay lại lần nữa cô ấy còn cầm theo một bình rượu theo như yêu cầu của Thẩm Ngọc Trí.

Đào Sơ quay sang nhìn anh, cô thấy anh mở nút bình ngửa cổ uống một hớp.

“Sao anh uống rượu vậy?” Đào Sơ hơi nhíu mày.

Thẩm Ngọc Trí nghe thế thì ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt màu trà kia đong đầy dịu dàng, hình như anh đang cười, “Thì anh … đang vui mà.”

“Ồ, sao tự dưng anh lại thấy vui vậy?” Người con gái bĩu môi, nhìn anh có giống người đang vui đâu?

“Sơ Sơ ở đây với anh mà, sao anh không vui được?” Anh đưa bình rượu nhỏ màu ngọc bích đến bên miệng cô, “Sơ Sơ muốn uống thêm một hớp nữa không?”

Giọng anh trong trẻo nhưng cũng hơi khàn.

Giọng điệu thấp thoáng sự dụ dỗ.

Đào Sơ nhớ tới vị ngọt và vị cay xè ban nãy thì thấy hơi sợ sợ, nhưng mà … vừa nhớ tới nó thì bỗng dưng cũng hơi thèm thèm chút chút.

“Vậy chỉ một hớp thôi.”

Người con gái động lòng rồi.

Dưới cái nhìn dịu dàng chăm chú của anh, cô cầm bình rượu nhỏ lên hơi ngẩng đầu lên nhấp một hớp nhỏ.

Vị ngọt nở bung khắp đầu lưỡi, tựa như mật hoa nhưng không hề béo ngậy mà ngọt thanh đến bất ngờ, nhưng khi rượu trượt xuống cổ họng thì hương vị bỗng chốc trở nên nồng đậm cực kỳ, cảm giác cay xè cháy bỏng từ cổ họng lan xuống dạ dày của cô tức thì làm ấm cơ thể của cô xua tan đi khí lạnh ngoài trời.

Đào Sơ ho khan liên tục, đôi mắt lóng lánh ánh nước.

Thẩm Ngọc Trí để ý cô nãy giờ, thấy cô mới uống một hớp nhỏ mà đã ho khù khụ một trận, giây sau anh lại thấy cô nhấp thêm một hớp nữa, đã vậy cô còn chậc lưỡi. 

Đôi mắt anh lướt xuống đôi môi đỏ mọng của cô, trái cổ trượt nhẹ.

“Em không uống nữa đâu…” Đào Sơ trả bình rượu nhỏ lại cho anh.

Bấy giờ đầu óc cô đã hơi chuếnh choáng, nằm ườm trên lan can như một bé thú lười biếng.

“Sơ Sơ.” Anh khẽ gọi cô.

“Dạ?” Người con gái lí nhí trả lời, âm cuối mềm mại như tiếng mèo con kêu.

“Em … sẽ mãi ở bên anh mà, đúng không em?”

Anh vươn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị gió thổi bay của cô.

Anh như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, anh khao khát muốn thông qua tiếng nói của cô để an ủi trái tim lang thang nơi hoang vắng này của mình.

“Dạ.” Người con gái gật đầu trả lời anh ngay tấp lự, không có một chút đắn đo nào.

Ánh trăng chiếu xuống từng tia sáng màu bạc, soi rọi những bông hoa tuyết đang chao lượn trên không trung.

Chàng thiếu niên mặc áo choàng trắng như tuyết nhìn đăm đăm người con gái trước mặt mình, tảng băng trong đôi mắt lúc nào cũng u ám kia cuối cùng cũng tan đi mất, sắc xuân nhanh chóng kéo đến phủ kín ánh mắt màu trà ấy. 

Em nói ở bên anh, anh tin lời em nói.

Trong vùng trời bao la bát ngát nơi trần gian này, anh chỉ tin em thôi.

Lúc cô nắm lấy ống tay áo của anh lần nữa thì bấy giờ anh mới tỉnh táo lại, người con gái vốn đang nằm ườn trên lan can kia bỗng dưng bật dậy nhào vào trong lòng anh.

Vào lúc anh chưa kịp phản ứng lại thì cô gái hai má đỏ ửng mang theo hơi men kia đã vòng tay qua cổ anh ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Sống lưng chàng thiếu niên cứng đờ, con ngươi hơi co lại.

Người con gái hôn anh xong thì nằm trong lòng anh cười tủm tỉm, “Chẳng những em ở bên anh…”

Cô khẽ ợ một tiếng, nhắm mắt lại cười ngây ngô, “Mà em còn hôn anh nữa…”

Lời của tác giả:

Long Long được Sơ Sơ hôn: ? Tôi ăn Tết thật rồi này, vui vẻ️.

Sơ Sơ sau khi hôn ai đó xong: Bây giờ tôi chỉ muốn đấm mình một cái, thật sự rất muốn đấm mình một cái … Hồi nãy tôi nói cái gì vậy trời ơi???

Bình Luận (0)
Comment