Sau khi tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, giáo viên Tiếng Anh cầm sách ra khỏi lớp, học sinh trong lớp cũng nhanh chóng đổ xô ra ngoài.
“Nhanh nhanh nào mấy cậu ơi! Mình chết đói đến nơi rồi!” Hạ Dịch Lam kéo tay Đào Sơ.
Vừa thấy Đào Sơ lôi một hộp cơm hình vuông ba tầng làm bằng gỗ rộng bằng quyển sách toán ra khỏi cặp thì Hạ Dịch Lam há hốc miệng “hả” một tiếng, sốt sắng hỏi: “Gì đây? Nay cậu mang thức ăn ở nhà theo à Sơ Sơ?”
Liên Trăn Trăn cũng chú ý tới hộp cơm có vẻ cổ xưa nhã nhặn của Đào Sơ, “Hộp cơm của Sơ Sơ đẹp ghê luôn í.”
Người con gái cười tủm tỉm nói với hai cô bạn mình, “Đến nhà ăn thôi nào, xuống muộn là mấy cậu không kịp ăn cá chua ngọt đâu đấy.”
Vì có quy định không được phép ăn cơm trong lớp học, chứ nếu không Đào Sơ đã ăn tại lớp luôn rồi.
Mặc dù căn tin trường trung học số 1 không có mấy món học sinh muốn ăn nhưng vẫn có vài món rất ngon.
Ví dụ như món cá chua ngọt này, món này là sở trường của ông chú ở cửa sổ số 3.
“Đúng đó đúng đúng đó! Nhanh lên mấy cậu ơi!” Liên Trăn Trăn giật mình, vội vàng nắm cổ tay Hạ Dịch Lam và Đào Sơ chạy nhanh ra ngoài.
Xuống tới nhà ăn thì Liên Trăn Trăn và Hạ Dịch Lam đi lấy cơm, còn Đào Sơ thì đi chiếm chỗ.
Cô ngồi xuống ghế, mới mở tầng đầu của hộp thức ăn ra là đã thấy ngay đôi đũa và chiếc thìa khắc hoa văn tỉ mỉ làm bằng ngọc bích được đặt trong ô vuông đỏ.
…Người con gái nghĩ thầm chắc lát nữa ra về mình phải ghé siêu thị mua một đôi đũa rẻ rẻ khác thôi.
Nhìn đôi đũa bằng ngọc này mà thấy ớn lạnh thật chứ.
Mở thêm một tầng nữa thì Đào Sơ thấy được món thịt anh đào mà mình thích nhất, hơn nữa còn có cả gà cay Trùng Khánh, thăn bò xào và rau củ xào.
Còn tầng dưới cùng là cơm trắng mềm dẻo.
Đào Sơ gắp một miếng thịt cho vào miệng, thịt vẫn còn hơi ấm.
Gà cay Trùng Khánh cực kỳ cay và thơm, thậm chí nó còn ngon hơn cả món gà cay mà cô đã ăn hồi trước nữa.
Thịt anh đào vẫn giữ nguyên hương vị mặn ngọt quen thuộc, từ hồi được ăn ở đêm giao thừa là Đào Sơ đã nhớ mãi không quên được cái vị này.
“Wow Sơ Sơ ơi, cho mình xin một miếng với được không?” Liên Trăn Trăn ngồi xuống đối diện Đào Sơ, cô nàng vừa chỉ vào món thịt anh đào trong hộp cơm của cô vừa hỏi.
Đào Sơ vừa mới gật đầu thì Hạ Dịch Lam ngồi bên cạnh cô đã gắp trước một miếng, “Để trẫm thử trước cho.”
Liên Trăn Trăn cười hì hì rồi giơ đũa gắp.
“Đây là món gì vậy? Ngon quá trời à!” Vừa mới cho miếng thịt vào miệng là mắt Liên Trăn Trăn đã sáng lóa lên.
Hạ Dịch Lam cũng thấy rất ngon, “Ăn khá ngon đấy chứ, còn ngon hơn cả món cá chua ngọt mà bọn mình cướp mãi mới được.”
“Là thịt anh đào á.” Đào Sơ ăn đến mức hai má phồng phồng, lúc nói chuyện giọng cũng hơi ồm ồm nghe không rõ.
Hạ Dịch Lam híp mắt nhìn chằm chằm góc nghiêng của Đào Sơ, cô nàng cắn đũa tò mò hỏi: “Bạn trai cậu nấu hả?”
Người con gái vừa nghe bạn mình nói vậy thì tức thì mắc nghẹn, giây sau bắt đầu ho sặc sụa.
“Chậc, biết ngay mà.” Hạ Dịch Lam lắc đầu thở dài: “Người yêu của cậu đa năng thật đó nha.”
“Mình cũng ghen tị ghê.” Liên Trăn Trăn thở dài cảm thán.
“Không phải…”
Đào Sơ đang định giải thích thì bỗng nhiên có người va vào khuỷu tay cô.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc chạm phải đôi mắt của một cô gái mặc đồng phục cùng trường.
Ánh nhìn của cô gái này cũng chẳng thân thiện gì cho cam.
Cô gái đó hất cằm, quay đầu bê đĩa thức ăn của mình đi thẳng về phía trước.
“Tôn Thi Dung bị bệnh hả trời?” Liên Trăn Trăn trợn mắt.
Cô gái đó là Tôn Thi Dung, lớp trưởng của lớp 11A2 bên cạnh.
“Con nhỏ đó nhìn khó ưa thật sự, để mình xử nó cho.” Hạ Dịch Lam bĩu môi.
Đào Sơ thấy bạn mình nói rất đúng.
Người con gái cúi đầu định ăn tiếp thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy điện thoại ra xem thì thấy màn hình hiển thị một tin nhắn WeChat:
SYZ: Em thích cái này không Sơ Sơ? [Hình ảnh]
*SYZ là tên viết tắt của Thẩm Ngọc Trí, tên tiếng Trung của ảnh là 沈玉致, phiên âm là ShěnYùZhì.
Ấy là ảnh chụp trong một quyển tạp chí, trên đó là hình một người mẫu nữ mặc chiếc váy màu pastel.
Dưới ảnh có dòng giới thiệu cụ thể về chiếc váy đó.
Đào Sơ để ý phần ren trên váy, cô rất thích kiểu thiết kế này.
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì anh đã gửi tới một tin nhắn khác:
SYZ: Sơ Sơ, anh muốn mua cái này.
???
Sao nghe giống như anh muốn mua cho bản thân anh mặc quá vậy?
Người con gái không dằn lòng được tưởng tượng đến cảnh Thẩm Ngọc Trí mặc váy của phụ nữ….
Trời đất cơi, chết mất thôi!!!!
Đào Sơ vội vàng lắc đầu, xóa tan mấy suy nghĩ vớ vẩn kia đi.
SYZ: Sơ Sơ, anh mua đây.
Chỉ mới mất tập trung mấy giây thôi mà khi cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại lần nữa thì Đào Sơ nhận ra anh đã nhanh tay hốt hàng luôn rồi.
SYZ: Em mặc cái này cũng đẹp lắm này Sơ Sơ. [Hình ảnh]
Anh lại gửi một ảnh khác.
Trong ảnh là chiếc váy lụa màu xanh thuần được điểm xuyết bằng những viên ngọc trai nhỏ, viên ngọc còn được cố định bằng chỉ bạc.
Đào Sơ thấy không ổn lắm.
Vừa nhìn đã biết cơn nghiện mua sắm của Thái tử điện hạ này sắp mất quyền kiểm soát rồi.
Người con gái vội vàng gõ chữ:
A Đào vui vui: A Trí anh đừng mua đồ linh tinh nữa mà! Bây giờ vẫn còn lạnh lắm, anh mua cái váy kia thì em cũng không mặc được.
Hạ Dịch Lam cụng khuỷu tay vào người cô, cô nàng cười chọc ghẹo, biết rõ còn cố ý hỏi: “Sơ Sơ đang nhắn tin với ai đấy?”
“Cái này mà cậu cũng phải hỏi à?” Liên Trăn Trăn cười ha ha nháy mắt với Đào Sơ.
“…” Đào Sơ không chịu nổi hai cô bạn mình cứ trêu chọc cô mãi, vội cất điện thoại vào túi rồi ăn tiếp.
Đến chiều sau khi tan học, Đào Sơ vừa ra khỏi cổng trường thì đã thấy chiếc xe đang đậu phía đối diện trường, sau khi tạm biệt Hạ Dịch Lam với Liên Trăn Trăn xong thì Đào Sơ hòa vào dòng người đi trên vạch kẻ đường sang bên kia đường.
Bấy giờ Thẩm Ngọc Trí đang cụp mắt ngồi ở ghế lái trong xe, chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.
Đào Sơ không thấy rõ những thứ sau cửa kính xe, vậy nên cô gõ gõ vào mặt kính, “A Trí ơi?”
Thẩm Ngọc Trí tỉnh táo lại hạ cửa kính xe xuống, vừa thấy khuôn mặt hơi ửng đỏ vì chạy nhanh của Đào Sơ thì ánh mắt anh phút chốc dịu đi rất nhiều.
“Sơ Sơ.” Anh cười với cô, giọng nói vẫn trong trẻo êm tai như ngày thường.
Đào Sơ vòng sang bên kia mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ lái rồi thắt dây an toàn, thắt xong ngẩng đầu lên thì thấy cốc trà sữa trước mặt mình.
“A Linh bảo là em sẽ thích món này.”
Lúc cô quay sang nhìn anh thì nghe anh nói thế.
Người con gái cầm lấy, cốc trà sữa trong tay tỏa ra nhiệt độ ấm áp, cô cúi đầu ngậm ống hút uống một hớp.
Đào Sơ vừa nhai trân châu vừa nhìn lén Thẩm Ngọc Trí đang nắm vô lăng lái xe, đáy lòng ngọt ngào như được vị ngọt của ly trà sữa trong tay khẽ khàng lấp đầy.
Thời gian quả là một thứ kỳ diệu mà.
Nó sẽ từ từ mài mòn hết những lẻ loi và đau khổ mà ta đã nếm trải trong quá khứ.
Đào Sơ đã đi qua những năm tháng khó khăn nhất, cô cũng từng mất hết hy vọng vào cái thế giới này, cũng từng chán ghét tất thảy mọi thứ nơi đây.
Trong những năm tháng mất đi những người thân yêu, ngoài nỗi đau khổ khi mất đi người thân ra thì cô còn phải chịu đựng quá nhiều sự chửi rủa vô cớ, cô bị chứng trầm cảm hành hạ, nhiều lần muốn từ bỏ cuộc sống này.
Nhưng may là cô đã không làm vậy.
Nếu không thì làm sao cô có thể gặp được chàng thiếu niên như tuyết giá vào đêm hè ngày đó được?
Anh là chuyến phiêu lưu trong đêm đầy sao ấy, là khởi đầu của mọi may mắn trong đời cô.
Cuộc sống khiến bạn đau khổ nhưng chắc chắn sẽ trả lại cho bạn một phần may mắn.
Khi hai người về tới đào viên thì A Linh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi cả rồi.
Đào Sơ vỗ tay nịnh nọt khen A Linh không ngớt khiến cô ấy cười run rẩy hết cả người cười đến độ không khép được miệng, cô ấy chạy vội vào bếp làm món thịt anh đào khoái khẩu cho cô ăn.
Sau khi ăn cơm tối xong Đào Sơ về phòng mình, lúc vừa bước vào thấy chồng đề luyện thi to đùng trên bàn gỗ đàn hương mà cô sững sờ cực độ.
Người con gái chạy ào ra khỏi phòng, chạy thẳng vào đình hóng gió ở ngoài sân.
Thẩm Ngọc Trí đang ngồi uống trà ở bàn đá.
“A Trí, một chống đề Ngũ Tam trong phòng em kia là do anh mua ấy hả?”
“Ngũ Tam?” Thẩm Ngọc Trí ngẩng lên nhìn cô thắc mắc.
“… Là mấy đề luyện thi, bài tập ấy ạ.”
Nghe Đào Sơ nói thế thì Thẩm Ngọc Trí cầm tách trà bằng ngọc bích lên, nhẹ nhàng trả lời, “Tại em không cho anh mua quần áo cho em.”
Giọng nói của anh còn thấp thoáng sự mất mát và uất ức.
???
Đào Sơ ngỡ ngàng, “Em không cho anh mua quần áo cho em nên anh mua một đống đề luyện thi về à?”
Thẩm Ngọc Trí đặt tách trà xuống, anh nhìn cô nghiêm túc nói từng chữ một, “Sơ Sơ, em phải học hành chăm chỉ vào.”
Đào Sơ nghe câu đó của anh xong tức thì cứng họng.
Giống cảm giác của mấy đứa trẻ tiểu học háo hức khi được ba mẹ tặng quà sinh nhật cho nhưng kết quả mở hộp ra thì thấy nguyên bộ đề Ngũ Tam.
Thảm thương phải biết.
“Sơ Sơ không muốn ư?” Thẩm Ngọc Trí lắc lắc tách trà trong tay.
Đầu óc Đào Sơ bị mớ đề luyện thi kia chiếm sạch đi hết, nhác thấy cái vẻ nhàn nhã thảnh thơi của anh mà cô tức điên lên, bèn nhào đến giật mạnh tách trà anh đang cầm uống cạn.
Nhưng không ngờ trà chẳng những không ấm mà còn lạnh ngắt kinh khủng.
Lạnh hơn cả băng tuyết nữa chứ.
Người con gái uống một hơi, nước trà lạnh ngắt chảy xuống cổ họng khiến cô rùng mình một cái, giây sau tay chân cô lạnh căm như đang chìm trong cơn rét buốt bất tận.
“Đây, đây là cái gì vậy anh?” Đào Sơ lạnh đến mức răng va vào nhau cầm cập.
Thẩm Ngọc Trí cũng không ngờ cô một hơi uống cạn tách trà.
Anh giơ tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, ống tay áo trắng như tuyết vòng qua ôm chặt cô vào trong lòng.
Dòng nhiệt ấm áp từ lòng bàn tay anh xâm nhập vào lưng của cô, nhè nhẹ như làn sương mù từng chút một xua tan đi khí lạnh trong người cô.
“Sao anh lại uống đồ lạnh thế?”
Cuối cùng cơ thể cũng trở lại nhiệt độ bình thường, Đào Sơ nép mình trong vòng tay anh hỏi anh.
Dù đã qua mùa đông rồi nhưng tiết trời dạo gần đây vẫn khá lạnh, cô cũng không hiểu sao anh lại uống trà lạnh vào cái ngày giá rét như hôm nay.
Thẩm Ngọc Trí cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng vuốt v e tai cô.
Khi anh nhìn xuống cần cổ trắng nõn của cô thì gần như anh có thể xuyên qua lớp da đó nhìn thấu mạch máu màu xanh ấy.
Anh không dằn nổi cúi đầu xuống, đôi môi đỏ tươi chạm nhẹ vào vùng da ở cổ cô.
Hành động đột ngột của anh khiến lưng Đào Sơ tức thì cứng đờ, mặt cô bắt đầu nóng hổi lên.
Người con gái rụt người lại, hình như cô vừa nghe thấy tiếng anh cười khẽ.
Tiếng cười ấy khẽ cực kỳ, cũng rất lạnh giá.
Véo von nghe bùi tai lắm.
Anh ngồi thẳng dậy nhưng vẫn nhìn cô chăm chú, “Với em là lạnh, nhưng với anh là nóng.”
Đây là câu trả lời cho câu hỏi khi nãy của cô.
Đào Sơ nghe anh nói vậy thì mờ mịt như lọt vào trong sương mù, không hiểu ý của anh.
Người con gái che khuôn mặt nóng bừng của mình lại, nghĩ thầm anh là thần tiên mà, có lẽ nhiệt độ như thế chẳng là gì với anh cả.
Nhưng Đào Sơ không biết rằng anh đã quá quen với cái lạnh giá của Trường Cực Uyên rồi.
Giống như một người đang cầm một quả cầu tuyết, ban đầu bàn tay không chịu được sự lạnh lẽo của nó nhưng sau một thời gian dài thì ngay cả lúc tuyết đã tan thành nước thì anh cũng chỉ thấy lòng bàn tay mình trở nên ấm nóng hơn thôi.
Nhưng sự ấm nóng ấy lại như một chất độc, thiêu đốt mãnh liệt như lửa khiến người ta không sao chịu nổi.
Ấy không phải độ ấm bình thường.
Nhưng…
Thẩm Ngọc Trí nhìn vào đỉnh đầu đen như mực của Đào Sơ, nhìn xoáy tóc nho nhỏ kia, ánh mắt màu trà lấp lánh trong vắt như có dòng nước xuân đang dịu dàng chảy xuôi sau khi băng tan mất.
Nhưng may mà … Người con gái trong vòng tay anh rất ấm áp.
Ánh chiều tà buông xuống soi bóng trên mặt hồ sen phản chiếu những tia sáng lấp lánh, chuông đồng dưới mái hiên xa xa kia vang lên từng tiếng leng keng.
Anh nhìn mặt dây chuyền bằng vảy rồng đã phai đi rõ rệt trên cổ áo cô, bỗng chốc không khống chế được siết chặt lấy eo của cô, nụ cười trên môi anh nhạt dần, quai hàng chợt nghiến chặt lại.
Đúng lúc này có một luồng sáng màu đỏ sẫm xuyên qua kết giới lao thẳng vào đào viên tiến thẳng về phía Thẩm Ngọc Trí, nó mang theo một cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc đen dài của anh.
Đào Sơ không nhìn rõ tia sáng kia, chỉ cảm nhận được có cơn gió đột ngột thổi qua.
Người con gái hắt hơi một cái không kìm được co ro trong lòng anh, lúc này phía bên kia hành lang bỗng dưng vang lên tiếng rơi vỡ giòn giã của vật gì đó.
Đào Sơ ngẩng đầu lên thì thấy A Linh đứng trước hành lang nhìn đăm đăm về chỗ cô, khuôn mặt cô ấy tái mét.
Người con gái nghiêng đầu nhìn xung quanh mình, làm gì có gì kỳ lạ đâu nhỉ?
Luồng sáng đỏ sẫm hóa thành cuộn giấy mờ trước mặt Thẩm Ngọc Trí, trên đó xuất hiện vài dòng chữ màu vàng kim.
Khoảng cách không xa lắm nên đủ để A Linh đọc được chữ viết trên đó.
Từng nét bút sắc bén như dao.
A Linh nắm chặt góc áo run rẩy không ngừng, đồng tử của cô ấy hơi co lại.
Thẩm Ngọc Trí vô cảm nhìn thoáng qua hai chữ “Tư Nguyện” ở chỗ ký tên, bức thư tỏa ra ánh sáng đỏ sẫm trước mặt tức thì bị hủy đi mất không để lại chút dấu vết nào.
Anh quay sang lạnh lùng nhìn A Linh.
A Linh tỉnh táo lại vội vàng khom lưng, “Điện hạ thứ tội, A Linh xin cáo lui.”
Sau đó Đào Sơ thấy cô ấy xách váy cuống cuồng chạy ra khỏi sân.
Trông bóng lưng đang chạy xa dần kia có vẻ mất hồn mất vía quá.