Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Sơ bị chồng đề Ngũ Tam mà Thẩm Ngọc Trí mua hành hạ thê thảm không kể nổi.

Ngoại trừ những đề thi đại học của mấy năm trước ra thì còn cả đống đề thi trắc nghiệm, chồng đề ấy được chất đầy thành núi để ở tủ sách ngoài kia, phản ánh rõ độ dày của những kiến thức cần phải có.

Nhưng nếu suy nghĩ theo hướng khác thì có lẽ do được Thẩm Ngọc Trí mua đề luyện thi cho ôn nên thành ra lúc làm bài cô như được tiếp thêm một ít động lực nữa.

Nhờ công sức cày đề miệt mài nên điểm số của Đào Sơ được cải thiện rõ rệt.

Trường trung học số 1 là trường trung học phổ thông trọng điểm nổi tiếng ở Lâm Thành, là nơi tập trung hơn một nửa số học sinh top đầu của thành phố, các lớp như A1 A2 A3 của mỗi khối trên cơ bản đều là nơi tập hợp những học sinh có thành tích xuất sắc.

Trước kia Đào Sơ chưa bao giờ có mặt trong top mười của lớp.

Nhưng kỳ thi giữa kỳ lần này cô nhảy vọt lên hạng sáu của lớp.

“Thánh thần thiên địa ơi, Sơ Sơ nhà ta đứng thứ sáu trong lớp, hơn nữa còn trong top mười tám của khối nữa á?” Hạ Dịch Lam trố mắt, xem đi xem lại bảng điểm của Đào Sơ.

Liên Trăn Trăn vo tròn bảng điểm của mình rồi lại vuốt phẳng ra, nghe thấy tiếng thét của Hạ Dịch Lam thì quay đầu lại nhìn, “Cậu không thấy cậu ấy lao đầu học như điên à Dịch Lam, sao thấy cậu ngạc nhiên quá vậy?”

Liên Trăn Trăn và Hạ Dịch Lam biết rõ khoảng thời gian gần đây Đào Sơ đã nỗ lực kinh khủng như thế nào.

Ngay cả lúc ăn trưa cả hai còn nghe thấy cô lẩm bẩm học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh.

Tiếng Anh vốn là môn Đào Sơ học kém nhất trong tất cả các môn, nhưng ở lần thi giữa kỳ này cô đã tiến bộ rất rất nhiều.

Hồi nãy đến cả giáo viên tiếng Anh có tiếng nghiêm khắc cũng lên tiếng khen ngợi Đào Sơ.

Liên Trăn Trăn với Hạ Dịch Lam ở kế bên tám chuyện miệt mài, nhưng Đào Sơ lại nằm bò ra bàn xoa xoa thái dương đang hơi nhức, cô không kìm được thở dài một hơi.

Tại nhiều đề luyện thi quá mà, nếu cô không làm thì phí lắm luôn…

Người con gái muốn nói ra câu đó.

Nhưng mà cô không thể phủ nhận rằng vì mình nghiêm túc vâng theo lời anh nên mới cố gắng như vậy.

“Sơ Sơ, em phải học hành chăm chỉ vào.”

Đào Sơ cầm sách úp lên đầu, chán nản nhíu mày lại.

Tới giờ ăn trưa Đào Sơ đi cùng Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn đến căn tin như mọi khi.

Cô vừa mở hộp cơm ra là hai đôi đũa đã vươn tới chầu chực cướp thịt.

Người con gái vội vã bảo vệ món thịt kho tàu của mình, “Để dành cho mình một ít để dành cho mình ít!”

“Ki bo!”

“Kẹt xỉ!”

Liên Trăn Trăn và Hạ Dịch Lam mỗi người thốt ra một câu.

Một giây trước cả ba người còn đùa giỡn với nhau nhưng giây sau tay cầm đũa của Đào Sơ bỗng run lên lẩy bẩy, bấy giờ cô mới nhận ra vảy rồng đeo trước ngực mình đang tỏa ra từng luồng khí lạnh.

Từng luồng khí nhè nhẹ tỏa ra, nhưng chẳng lạnh bằng sự buốt giá tận sâu trong xương cốt cô.

Trong lúc hoảng hốt, mọi thứ trước mắt cô bỗng hóa thành một bóng dáng mờ ảo.

Có tiếng gầm rú vang lên bên tai, giây sau Đào Sơ ngất đi, cơ thể không báo trước ngã uỵch xuống đất.

Cùng lúc ấy Thẩm Ngọc Trí đang ở trong một biệt thự cách xa Lâm Thành như có dự cảm, trên mu bàn tay anh xuất hiện vảy rồng lập lòe, lồ ng ngực cũng hơi nhói lên.

Con ngươi màu trà co rụt lại, tất cả cảm xúc bình tĩnh và lạnh lẽo đều tiêu tán đi mất, anh đột nhiên đứng bật dậy.

“Điện hạ?”

Tư Nguyện đang đứng trước mặt anh thấy anh bỗng dưng bật dậy, hắn thấy anh không ổn lắm bèn gọi một tiếng.

Thẩm Ngọc Trí phớt lờ hắn quay lưng đi về phía cửa gỗ mun.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì anh chợt dừng chân quay đầu lại, ánh đèn thủy tinh chiếu vào góc nghiêng làm nổi bật gương mặt như ngọc, song vì đang trong không gian tối tăm nên khiến anh trông lạnh lùng hơn bao giờ hết, “Khi nào ngươi đưa cho ta thuốc giải khí độc đó?”

Tư Nguyện sững sờ một hồi, sau đó hắn hơi cúi xuống, “Do có nhiều nguyên liệu khó tìm, hơn nữa có vài phương pháp đang trong quá trình khôi phục nên mong điện hạ chờ thêm một khoảng thời gian nữa ạ.”

“Chờ?”

Anh lạnh lùng nhìn Tư Nguyên: “Chắc ngươi cũng hiểu mà nhỉ, ta không kiên nhẫn lắm đâu.”

“Vâng, hạ thần hiểu rõ, hạ thần sẽ ra lệnh cho bọn họ nhanh chóng tìm đủ số nguyên liệu còn lại để nhanh chóng chế ra thuốc giải khí độc.” Tư Nguyên hơi khom người, gương mặt đẹp trai ấy vẫn bình tĩnh quá đỗi.

Thẩm Ngọc Trí mở cửa xe, anh vừa ngồi xuống ghế lái thì chuông điện thoại vang lên.

Màn hình sáng lên, hai chữ “Sơ Sơ” và một tấm ảnh chụp góc nghiêng của một cô gái cùng lúc hiện lên trên màn hình.

Ấy là ảnh anh chụp hồi đêm giao thừa.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng nói lạ lẫm, đó không phải giọng của Đào Sơ mà anh thân quen.

“Xin hỏi… Anh có phải là bạn trai của Sơ Sơ không ạ?”

Giọng nữ xa lạ ở bên kia điện thoại nghe hơi gấp gáp, “Sơ Sơ ngất xỉu rồi, bọn tôi đưa cậu ấy tới phòng y tế của trường nhưng nhân viên y tế trường lại chở Sơ Sơ đến bệnh viện trung tâm phía Nam, bây giờ cậu ấy được chuyển vào khoa cấp cứu rồi, anh đến nhanh đi!”

Vừa nghe bạn của Đào Sơ nói như thế thì Thẩm Ngọc Trí cứng đờ người, ánh sáng trong mắt anh tức thì tối sầm đi mất, gương mặt bộc lộ vẻ hoảng sợ hiếm thấy.

Dường như Đào Sơ đã mơ một giấc mơ rất dài.

Có bóng hình của một bức tường thành cứ lặp đi lặp lại mãi trong cơn mơ, cát vàng bay đầy trời, cô giống như cơn gió hiu hắt trôi đi theo những hạt cát, phiêu lãng theo những ánh chiều tà chói lọi vô tận.

Tiếng rồng gầm thấp thoáng vang lên bên tai.

Từng hình ảnh lướt qua trong đầu cô, chúng lướt nhanh tới mức cô không kịp nhìn rõ, cũng chẳng thể nắm được.

Tựa như một kí ức từ thời xa xưa.   

Ấy là những hồi ức đáng lẽ phải tan biến đi từ lâu rồi.

“Sơ Sơ? Sơ Sơ?”

Trong cơn miên man, hình như cô nghe thấy tiếng của Hạ Dịch Lam.

Tiếng gọi như cắt ngang cảnh vật trong thời không, khiến cô nhanh chóng thoát khỏi cái bóng của tòa thành cổ kia.

Người con gái vừa mở mắt ra thì cảm nhận được có cái gì đó ươn ướt chảy dài xuống đuôi mắt mình.

Cô nhìn trần nhà trắng xóa một lúc rồi mới chậm chạp giơ tay phải lên định sờ vào mặt mình, nhưng Hạ Dịch Lam đã ngăn cô lại, “Cậu đừng cử động Sơ Sơ, cậu đang truyền nước biển đấy.”

Đào Sơ quay sang nhìn Hạ Dịch Lam đứng bên giường, cô ngẩn ngơ nhìn cô nàng chằm chằm một hồi, bấy giờ mới lên tiếng: “Dịch Lam?”

“May ghê cậu tỉnh lại rồi, cậu có biết hồi trưa cậu làm mình sợ chết khiếp luôn không!”

Hạ Dịch Lam vỗ ngực, cô nàng vẫn còn sợ đây này.

“… Mình ngất à?”

Cuối cùng Đào Sơ cũng tỉnh táo hẳn, cô ngẫm lại những gì đã xảy ra trước khi cô té xỉu.

“Đúng rồi đó, cậu không biết đâu, hồi trưa có cả đống người nhìn cảnh cậu được khiêng lên xe cấp cứu đó…” Hạ Dịch Lam kéo ghế ra ngồi cạnh mép giường.

Về phần Đào Sơ, cô vừa nghe bạn mình nói vậy thì không khống chế được tưởng tượng đến hình ảnh bị mọi người vây xung quanh nhìn cảnh mình được bê lên xe cấp cứu… 

Ôi, ôi như thế thì ngại lắm luôn đó??

Người con gái giơ tay che mặt mình lại.

“Cậu che gì mà che, giờ Sơ Sơ thành người nổi tiếng rồi đó.” Hạ Dịch Lam nháy mắt.

“…”

Thế mà cũng nổi được á?

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Hạ Dịch Lam quay sang thì thấy một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng và một y tá nữ đi vào phòng.

“Tỉnh rồi à?”

Bác sĩ nam đẩy mắt kính trên sống mũi, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Đào Sơ nằm trên giường, ông cười hiền.

“Dạ.” Đào Sơ trả lời.

Bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Cháu gái đừng sợ, tại dạo gần đây cháu mệt và do căng thẳng quá độ nên mới ngất đi thôi, không bị gì nghiêm trọng đâu, truyền nước biển xong là xuất viện được rồi.”

Đào Sơ gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu cảm ơn bác sĩ ạ.”

Đợi bác sĩ và y tá đi hết thì lúc này Hạ Dịch Lam mới lên tiếng, “Xem kìa, dạo này cậu chỉ biết mỗi học thôi à, sao chẳng quan tâm tới cơ thể của mình vậy?”

Đào Sơ không cãi lại.

Nhưng chỉ mình cô biết rõ là khoảng thời gian gần đây cô không hề thức đêm cũng không tự áp lực mình, nói mệt nhưng cũng không hẳn là mệt, cô dùng hết tất cả thời gian ban ngày để học nhưng không phải kiểu học cả ngày lẫn đêm.

Đúng lúc này bác sĩ vừa đi bỗng dưng quay lại.

Cùng dáng người, cùng ngoại hình, cũng cùng cặp kính nhưng Đào Sơ cảm thấy giữa mày của ông đã mất đi dấu vết héo mòn của thời gian, cặp mắt kia không vẩn đục như hồi nãy mà trái lại còn trong veo như sóng nước.

“Cháu gái à, đây là thuốc bác mới kê đơn, cháu uống đi.”

Đầu tiên ông cười với Hạ Dịch Lam đang ngồi trên ghế một cái sau đó mới đưa tay về phía Đào Sơ, trên tay ông có một túi giấy nhỏ dùng để đựng thuốc.

“Ơ? Sao bác lại tự mang thuốc đến vậy ạ?”

Hạ Dịch Lam buột miệng hỏi.

Bác sĩ trung niên hơi khựng lại một lát, sau đó ông mỉm cười: “Sao vậy? Bác không được tự mang đến à?”

“Không phải không phải ạ!” Hạ Dịch Lam lắc đầu như trống bỏi.

Đào Sơ giơ tay cầm lấy túi thuốc, “Cháu cảm ơn ạ.”

Hạ Dịch Lam vội vàng đi rót nước.

Đào Sơ đổ thuốc ra tay trước mặt bác sĩ.

Nói là viên thuốc nhưng hình như không giống lắm, nó là một hạt châu tròn màu đỏ thẫm, nhìn óng ánh như pha lê vậy.

“Đây … là thuốc gì vậy?.”

Hạ Dịch Lam chưa từng thấy thuốc nào giống viên thuốc này.

“Đây là thuốc giảm đau đầu, bệnh viện mới mua từ Atlantis, rất hiệu quả.”

Bác sĩ giải thích ngắn gọn.

Đào Sơ với Hạ Dịch Lam cái hiểu cái không gật đầu.

“Uống thuốc đi.”

Bác sĩ trung niên nhìn Đào Sơ chằm chằm, mắt kính bị ánh đèn chiếu vào khúc xạ ra ánh sáng.

Đào Sơ “à” một tiếng rồi cầm cốc nước Hạ Dịch Lam đưa cho, cô nhíu mày ngập ngừng không bỏ viên thuốc vào miệng.

Không hiểu tại sao cô thấy hơi lo lo.

“Sơ Sơ?”

Hạ Dịch Lam thấy bạn mình ngớ ra nên gọi cô.

Đào Sơ hoàn hồn, cô đang định uống thuốc thì vảy rồng ở ngực lại phát ra ánh sáng yếu ớt trói chặt cổ tay của cô lại.

Người con gái đơ ra khó tin nhìn xuống cổ tay mình.

Hạ Dịch Lam không thấy ánh sáng này.

Nhưng bác sĩ trung niên thì thấy.

Ông chợt cười khẽ, cặp mắt kính che đi ý cười trong đôi mắt ấy.

Thái tử điện hạ tặng vảy rồng của mình cho cô gái này thật.

Hiếm thấy ghê.

Bỗng dưng ông khựng lại, giây sau có một cơn gió thình lình thổi tới, ông nghiêng người tránh khỏi luồng sáng vàng nhạt ấy.

Bấy giờ Hạ Dịch Lam mới thấy rõ tia sáng vừa xuất hiện đó.

Khoảnh khắc tiếp theo có một bóng người cao gầy như ảo ảnh hiện ra đứng trước mặt bác sĩ trung niên.

Giây sau anh giơ tay hung hăng bóp chặt cổ họng bác sĩ trung niên kia, áp suất toàn thân tức thì cuộn trào, anh và cơ thể của bác sĩ trung niên ấy dần dần mờ đi, luồng ánh vừa lướt qua cuốn theo cả hai biến mất không để lại chút dấu vết.

Cả căn phòng chìm trong sự yên lặng, im ắng đến độ không có bất kỳ một tiếng động nào.

Đào Sơ chớp chớp mắt, cô cúi xuống nhìn tay mình thì thấy viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay cũng đã biến mất tăm.

“Mình … mình đang mơ phải không?”

Hạ Dịch Lam giương mắt đờ đẫn, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Hình như có một bóng người thình lình hiện ra từ trong không trung, nhưng cô nàng không kịp nhìn rõ người đó.

Nhưng chậm đã, sao hai người đó biến mất tiêu rồi?????

Chú bác sĩ kia đâu????

Người sống sờ sờ cứ vậy biến mất luôn á?!

So với Hạ Dịch Lam thì nhìn Đào Sơ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cô vẫn lén nhìn bạn mình, giây sau cũng hoang mang theo.

Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau.

Lời của tác giả:

Hạ Dịch Lam: Ể? Ai giải thích giùm tôi với được không, tôi mới thấy cái gì vậy trời??

Sơ Sơ vò đầu: Hả? Ai? Cái gì? 

Bình Luận (0)
Comment