Trời vào đông lạnh buốt người.
Vào mùng 8 Tết Nguyên Đán, rạp chiếu phim công chiếu bộ phim Hoa Ngữ đầu tay của một đạo diễn trẻ nổi tiếng ở nước ngoài, phim đó tên là <Thành Yêu>.
Đây là một bộ phim viễn tưởng thể loại tiên hiệp, được lấy bối cảnh cổ trang, sau khi ra mặt đã gây sốt toàn nước.
Sau hai ngày công chiếu, doanh thu phòng vé đã vượt mức 100 triệu tệ.
*raw là 1億元, tỷ giá ngày 11 tháng 2 của 1 CNY = 3.548,26 VND, vậy suy ra 1億元 = 3.548,26 tỷ VND.
Ngoài nam chính bị mắc kẹt giữa ranh giới giữa thiện và ác, lòng dạ lúc nào cũng mâu thuẫn, có cái nết nhìn phát là nhận ra là ai ngay, và cả nữ chính xinh đẹp trong trẻo, bướng bỉnh song cũng dũng cảm ra thì đoạn kết của chàng thiếu niên đầu người thân rồng kia cũng khiến người xem ngẩn ngơ mê mệt không thôi.
Mặc dù phân cảnh của anh chỉ xuất hiện vỏn vẹn nửa phút, và anh cũng chẳng nói câu thoại nào nhưng khuôn mặt đẹp ơi là đẹp, đẹp đến độ không có lời nào có thể diễn tả được kia của anh cùng với chiếc đuôi rồng màu xanh băng nửa chìm nửa nổi trong hồ nước đã tạo thành một bức tranh chấn động hơn bao giờ hết, hình ảnh ấy rực rỡ mỹ lệ chẳng gì bì nổi.
Ống tay áo của chàng thiếu niên trắng như tuyết, nhan sắc thì hút hồn, song đôi mắt màu trà trong làn sương mù mờ mịt ấy lại chẳng bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Sóng nước dập dờn bao phủ đuôi rồng màu xanh băng, anh là thần minh cuối cùng trong truyền thuyết <Thành Yêu> này.
Cũng là con rồng duy nhất trên thế gian này.
Đào Sơ vừa lên mạng thì thấy ảnh của phim <Thành Yêu> được đăng tràn lan.
Lúc cô thấy tấm ảnh Long Thần khiến cộng đồng mạng phải “AAA” lên ơi ới kia cô cũng bất ngờ không kém.
Chàng thiếu niên đầu người thân rồng trong tấm ảnh ấy trông giống hệt Thẩm Ngọc Trí.
Người con gái cầm điện thoại, mang dép lê chạy ào ào đến cửa phòng cạnh phòng mình.
Cô đang định gõ cửa thì cánh cửa gỗ đó bỗng tự động mở ra.
Đào Sơ chạy vào phòng thì thấy Thẩm Ngọc Trí đang nằm nghiêng trên chiếc ghế mềm mại cạnh ô cửa sổ bằng gỗ, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuống tấm áo màu trắng như tuyết của anh, phản chiếu ra một tia sáng lấp lánh rực rỡ.
Mái tóc đen dài thường ngày hay xoã tung tự nhiên nay được chải chuốt lạ mắt, một nửa tóc được phát quan nạm ngọc cố định, hai tua rua trên phát quan đang rủ xuống kia cũng cùng màu với trường bào anh đang mặc trên người.
– HÌNH ẢNH PHÁT QUAN
Hệt như chàng công tử nhà quý tộc được miêu tả trong quyển truyện thể loại cổ đại, anh chỉ nằm im ở đó thôi mà đã toát ra cái phong thái phong lưu ôn nhã không gì bì nổi.
“Sơ Sơ ơi?” Thẩm Ngọc Trí ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô cứ ngơ ngác đứng đó mà chẳng nói chẳng rằng nên anh gọi cô một tiếng.
Bấy giờ Đào Sơ mới hoàn hồn lại, cô sực nhớ tới mục đích mình chạy đến đây nên vội đưa điện thoại cho anh xem, “A Trí ơi người này là anh đúng không á?”
Thẩm Ngọc Trí nhìn lướt qua bước hình trên điện thoại, anh cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ thờ ơ “ừm” một tiếng rồi thôi.
“Anh đi đóng phim từ khi nào thế? Sao em không biết gì hết vậy ạ?” Đào Sơ ngạc nhiên lắm luôn.
Thẩm Ngọc Trí không muốn nói chủ đề này lắm, nhưng thấy cô tò mò như vậy nên anh mím môi giải thích ngắn gọn, “Anh nợ Tinh Trì ấy mà.”
“Tinh Trì ạ?”
Đào Sơ lướt lướt, thấy tên “Tinh Trì” được nêu trong mục dành cho đạo diễn <Thành Yêu> đó.
Bên dưới cũng có đính kèm một tấm ảnh của Tinh Trì.
Ủa đó … Đó là chú của Hạ Dịch Lam mà hỗm cô mới gặp mà??
“Anh quen chú này hả?” Đào Sơ nghiêng đầu hỏi anh.
“Ừ.” Thẩm Ngọc Trí gật đầu.
“Nhưng hôm trước gặp nhau trông … hai anh đâu có thân tí nào đâu?” Đào Sơ nhớ tới hôm ăn lẩu, khi ấy hai người này chưa nói với nhau được hai câu nữa, nhìn là biết chẳng thân quen gì.
Thẩm Ngọc Trí vẫn vô cảm: “Thì vốn không thân gì mà.”
Anh nói rất hờ hững, nhìn như chẳng để ý đến chuyện này lắm.
“Anh không quen chú đó mà anh còn đi đóng phim của chú đó… ” Đào Sơ lí nhí.
“Anh đang nổi tiếng lắm đó anh biết không? Mọi người trên mạng rần rần đi tìm thông tin của anh…”
Đào Sơ bấm vào hot search “chàng rồng đẹp như thần tiên” đang gây sốt diện rộng dạo gần đây trên weibo ra, thấy chục nghìn người đang say mê ngắm tấm ảnh duy nhất trong bộ phim kia của anh, từng tiếng thét “A A A” cứ vang mãi không ngớt.
Người con gái đọc bình luận dưới bài ấy, cả bài chỉ toàn mấy lời khen như “anh ơi em ổn mà”, “Long ơi em yêu anh”, “ôi chết mất thôi anh đẹp trai quá anh ơi”, “dung nha này mỹ miều phải biết, em muốn ngủ với anh”, vân vân.
Lời lẽ tr@n trụi bạo dạng gì đây trời! Khó coi quá đi!
Đào Sơ hừ khẽ.
Nhìn là biết Thẩm Ngọc Trí không có hứng thú với mấy chuyện này, anh giật lấy điện thoại của cô ném sang chỗ khác, sau đó nắm lấy cổ tay cô.
“Sơ Sơ ngủ với anh một lát nhé em?”
Anh kéo cô gái nhỏ vào lòng rồi cùng nhau nằm xuống chiếc ghế mềm mại hơi hẹp, kề sát vào tai cô thủ thỉ hỏi.
Bấy giờ Đào Sơ mới để ý dưới mắt anh có quầng thâm đen đen, giữa hai lông mày của anh cũng thấp thoáng sự mệt mỏi.
Mấy hôm gần đây tới đêm là anh phải đi ra ngoài, nhưng Đào Sơ không biết chuyện này.
Người con gái giơ tay sờ mí mắt mong mỏng của anh, bỗng sực nhớ chuyện hôm giao thừa cô dẫn anh đi gặp vị luật sư mà ông nội, bà nội cô nhờ lúc còn sống ấy.
Bởi lẽ tới tháng 5 năm nay là Đào Sơ đã trưởng thành rồi.
Đến khi đó thì mọi tài sản mà lúc còn sống ông bà nội đã để lại cho Đào Sơ sẽ được giao lại cho cô để cô tự quản lý.
Luật sư bảo cô đối chiếu tài sản mình được hưởng rồi hãy về.
Nhà của vị luật sư này rất đông vui, con trai ông 20 tuổi rồi nhưng con gái nhỏ của ông mới 6 tuổi thôi, cô bé đó có gương mặt tròn dễ thương lắm.
Tên ở nhà của cô bé là Viên Viên.
Cô bé vừa thấy Thẩm Ngọc Trí là đã ôm chặt lấy chân anh không chịu buông, liến thoắng bảo anh đẹp quá muốn anh ôm cô bé.
Sao mà Thẩm Ngọc Trí bồng bé gái loài người này được?
Anh lạnh lùng đứng im không nhúc nhích, bầu không khí vốn đang nhộn nhịp phút chốc trở nên hơi sượng sượng.
Sau đó Đào Sơ thấy Viên Viên mếu máo sắp khóc đến nơi bèn nhéo đùi anh, bấy giờ anh mới miễn cưỡng bồng cô bé loài người phiền phức kia lên.
Ai ngờ vừa ôm lên thì Viên Viên hôn chụt một cái vào mặt anh.
Chụt một cái, hôn xong còn để lại ít nước miếng trên mặt anh.
Mặt mày Thẩm Ngọc Trí tức thì sầm lại.
Đào Sơ thấy vậy thì sốt sắng tạm biệt luật sư và gia đình của ông, sau đó kéo Thẩm Ngọc Trí đi về.
Vừa về tới Đào Viên là Thẩm Ngọc Trí đi thẳng đến ao tắm sau nhà chính ngay, anh bực bội ngâm mình trong nước ấm một lúc lâu.
Ngâm xong anh mặc luôn quần áo ướt đi vào phòng Đào Sơ, chỉ vào chỗ mà Viên Viên hôn, “Sơ Sơ, hôn anh.”
Người con gái đỏ mặt, hôn anh một cái.
Anh nhíu mày, dựa sát lại gần cô, “Hôn thêm cái nữa đi em.”
Đào Sơ né ra sau, “Ủa chỉ bị Viên Viên hôn một cái thôi mà, có gì đâu anh.”
“Anh không muốn cô bé hôn anh.”
Thẩm Ngọc Trí nhíu mày tựa cằm lên vai cô, giọng nghe hơi buồn buồn, “Muốn em hôn thôi.”
Mặt Đào Sơ phút chốc đỏ lựng.
A a ai mà chịu được cơ chứ?
Rõ là chẳng uống rượu nhưng Đào Sơ vẫn bị lời ngon tiếng ngọt của anh rót cho say, cô ôm lấy mặt anh hôn cái chụt lên má anh.
“Sau này em đừng bảo anh ôm cô bé đó nữa.” Anh hơi ấm ức, ôm lấy eo cô cọ cọ mặt mình vào mặt cô, “Cô bé đó phiền lắm.”
“Viên Viên dễ thương mà…” Đào Sơ cố gắng biện minh cho Viên Viên.
“Con bé còn tặng bánh kem con bé thích nhất cho anh đấy thôi…” Lúc nói tới đây Đào Sơ thấy hơi hơi ghen tị với anh, “Hôm trước em đi một mình tới nhà con bé, chứ Trần có bảo con bé lấy miếng bánh kem cho em mà con bé chẳng chịu, xong con bé còn khóc nữa.”
“Viên Viên thích anh lắm đó.” Cô nói.
Thẩm Ngọc Trí nhéo vành tai mềm mại của cô, “Anh chẳng cần con bé thích anh.”
Anh âu yếm áp mặt mình vào mặt cô như đứa trẻ.
Song hai hôm nay hôm nào Viên Viên cũng gọi hỏi là khi nào anh A Ngọc mới tới thăm cô bé.
Đào Sơ bó tay, đành phải dẫn Thẩm Ngọc Trí – người không muốn đi cho lắm đến nhà luật sư Trần thêm hai đợt nữa.
Năng lực đeo bám của Viên Viên mạnh kinh người.
Đến cả lúc ăn trưa cô bé cũng một hai đòi ngồi lên đùi của Thẩm Ngọc Trí.
Lúc này Đào Sơ đã thấy hơi ghen ghen rồi.
Song khi nhìn gương mặt ngây thơ dễ thương của Viên Viên, rồi nhìn sang Thẩm Ngọc Trí – người rõ ràng chẳng muốn quan tâm đ ến cô bé lắm nhưng vẫn bị ép phải phục tùng theo thì cô bỗng thấy cuộc sống thế này cũng tốt lắm ấy chứ.
Bình yên nhưng cũng ấm áp, không rực rỡ chói chang, cũng không bấp bênh gì nhiều.
Đào Sơ thích cuộc sống thế này.
Nhưng đây có phải cuộc sống mà Thẩm Ngọc Trí thích không nhỉ?
Người con gái không biết nữa, nhưng cô cũng không áp đặt cảm nhận của mình lên người anh.
Anh chưa hạnh phúc lắm.
Bởi lẽ trong lòng anh vẫn còn cục đá mang tên “giới Cửu Thiên” đè nặng.
Nút thắt còn chưa gỡ được thì làm sao mà hạnh phúc được chứ?
Anh sống khổ lắm, muốn thoát khỏi hoàn toàn khỏi những sự dày vò đó cũng chẳng phải việc dễ dàng gì cho cam.
Anh có sự cố chấp của riêng mình, có lẽ đến cả Đào Sơ cũng không thay đổi được điều này.
Nhưng cô muốn cố gắng thêm nữa, cố thêm một chút nữa để cho anh biết rằng thế giới này ngoài màu trắng đen ra thì vẫn còn những màu sắc sặc sỡ khác.
Có lẽ đây chỉ là sự bình yên trước cơn giông bão, nhưng Đào Sơ vẫn muốn cố gắng để anh thấy những sắc màu khác của thế giới này.
Đến tận bây giờ cô vẫn không tin anh sẽ trở nên như những lời Bùi Tố Chiếu đã nói, không quan tâm đ ến mạng sống của nhân loại, chẳng còn lòng nhân từ nào.
Giống như cách anh đối xử với Viên Viên.
Nhìn thì thấy anh có vẻ miễn cưỡng, mất kiên nhẫn nhưng đồng thời cô thấy anh cũng rất cẩn thận.
Cô bé người trần này yếu ớt quá, vậy nên anh đã vô thức kiềm chế lại lực tay của mình để tránh làm cô bé bị thương.
Như lúc Viên Viên ngồi trên đùi anh vậy, anh sẽ đỡ cơ thể của cô bé như sợ cô bé ngã xuống đất.
Rõ là anh vẫn dịu dàng và tốt bụng thế kia mà.
Anh sẵn sàng hy sinh mạng sống của những người phàn này thật ư?
Người con gái hoàn hồn lại, cô im lặng nhìn chàng thiếu niên đang nhắm mắt hít thở chậm rãi trước mặt mình.
Anh không phải ác long.
Đào Sơ cong môi ôm lấy mặt anh, hôn chụt vào khoé môi anh.
Mí mắt anh giật giật, lúc mở mắt ra trong mắt anh còn lấp ló sự ngạc nhiên.
“Sơ Sơ hôn anh à…” Anh kề sát vào cô cọ cọ má mình vào má cô, sau đó khẽ cắn môi cô một cái.
Bình thường mới ngủ dậy anh bám người lắm luôn.
Đào Sơ đỏ mặt chui vào vòng tay anh.
Giây sau tự dưng cô nghe thấy anh mở miệng than, “Sơ Sơ ơi nay mới tháng 2 đúng không em?”
“Đúng rồi ạ.” Đào Sơ không biết sao tự dưng anh hỏi vậy, “Sao vậy anh?”
“Còn lâu lắm mới tới tháng 5.”
Thẩm Ngọc Trí chưa bao giờ ngờ rằng ba tháng ngắn ngủi này ra là cũng lâu ơi là lâu như vậy.
Sinh nhật Đào Sơ là ngày 19 tháng 5, nhưng cô không hiểu anh đang nói gì nữa.
Cô còn chưa kịp hỏi thì đã nghe anh nói tiếp, “Trẻ con phiền ghê ấy…”
Đào Sơ vừa nhớ tới cảnh mấy hôm nay anh bị Viên Viên “làm phiền” là không kìm được phì cười, cô vừa cười vừa nói, “Vậy nếu sau này A Trí có con thì anh…”
Cô đang định nói nốt nửa câu sau nhưng chợt nhận ra câu này hơi sai sai.
Quả nhiên vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Ngọc Trí đang cười nhạt.
Người con gái sặc nước miếng, cô ho khù khụ một lúc mới thôi, sau đó lắp bắp giải thích, “Anh, anh đừng nghĩ bậy, em, em không có ý gì đâu…”
…
Lời của tác giả:
Sơ Sơ: Em còn nhỏ! Anh đừng hiểu lầm!
A Trí: Ồ, vậy à:))