Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 49

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Sơ lôi Thẩm Ngọc Trí đến rạp chiếu phim xem bộ <Thành Yêu> của Tinh Trì.

Song vì hai ngày gần đây hôm nào anh cũng chễm chệ ngồi trên hot search trên Weibo nên lúc chuẩn bị ra khỏi nhà Đào Sơ còn cố ý đeo cho anh một cái khẩu trang màu đen.

Rạp phim đông gần kín hết cả chỗ, nhìn đằng sau hay đằng trước cũng thấy người ngồi đầy.

Đào Sơ nhét bắp rang bơ vào miệng, mắt thì nhìn đăm đăm vào màn hình lớn sáng rực trước mặt mình.

Nam chính là một ca sĩ đang rất nổi tiếng gần đây, anh chàng ra mắt qua một chương trình tìm kiếm tài năng và hiện tại có rất nhiều người thích nhạc của anh chàng, lượng người hâm mộ của anh chàng cũng rất lớn.

Song không ngờ anh chàng cũng diễn tốt ấy chứ.

Còn nữ chính thì là tân binh, vậy nên cô ấy vẫn chưa có tác phẩm đầu tay nào.

Nghe bảo cô ấy được chính Tinh Trì chọn.

“A Trí nè, lúc anh đi quay phim anh có gặp cô ấy không ạ?” Đào Sơ dựa sát vào chàng thiếu niên đang ngồi cạnh mình, khẽ hỏi anh.

Thẩm Ngọc Trí nhìn thoáng qua cô gái trên màn hình, trả lời ngắn gọn: “Chưa gặp bao giờ.”

“Nhưng anh và cô ấy làm chung đoàn phim mà.” Người con gái quay sang nhìn anh.

Lúc này Thẩm Ngọc Trí còn lười chẳng thèm ngẩng lên nhìn, “Lúc tới cảnh của anh thì đoàn phim chỉ còn mỗi Tinh Trì thôi.”

Đào Sơ gật đầu, mãi hồi sau cô mới tải được trọng tâm câu chuyện nên mở to mắt hỏi, “Anh … Vậy là đuôi rồng trong phim của anh không phải hiệu ứng đặc biệt à?”

Cô cứ tưởng đấy là hiệu ứng đặc biệt nên mới trông như thật thế cơ.

Thẩm Ngọc Trí tháo khẩu trang xuống, anh cong môi cười nhạt, “Nếu gã ta đồng ý sử dụng hiểu ứng thì cần gì tìm đến anh?”

Anh chẳng muốn nhắc lại chuyện này lắm.

Anh không thích cảm giác bị kiềm chế.

Đương nhiên như vậy thì anh càng ghét gã Tinh Trì này hơn.

Người con gái cũng không ngây thơ, cô nghe xong thì nhận ra ngay, “Tinh Trì biết thân phận thật của anh hả?”

“Hay là Tinh Trì … chú ấy cũng không phải người phàm bình thường hả anh?”

Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì quay sang nhìn cô, giơ tay sờ đầu cô, “Sơ Sơ thông minh quá đi.”

Giờ Đào Sơ đang thấy hứng thú với người tên Tinh Trì này lắm, cô sốt sắng hỏi anh, “Vậy nguyên hình của chú đó là gì vậy ạ?”

Thẩm Ngọc Trí không muốn nói nhiều với cô về chuyện Tinh Trì, nên anh trả lời ngắn gọn, “Một con cá thúi thôi.”

? ? ?

Cá thúi?

Đào Sơ còn muốn hỏi thêm mấy câu nữa, nhưng thấy phim chiếu rồi nên cô không gặng hỏi anh nữa.

Đại khái là phim đang kể về nam chính vất vả, trải qua biết bao nhiêu là gian khổ để được trường sinh bất tử, chàng ta bị hiểu lầm rồi bị phản bội, cuối cùng chẳng được bất tử như ý muốn nên trở thành quái vật.

Giọng giới thiệu đầy nặng nề này cho thấy nội dung phim này không giống mấy bộ phim nhẹ nhàng khác.

Trong phim này cảnh Thẩm Ngọc Trí xuất hiện còn chưa đầy nửa phút nữa.

Song phân cảnh của anh lại là phân cảnh hút hồn nhất phim này.

Dẫu anh chẳng nói câu thoại nào.

Lúc chiếc đuôi rồng màu xanh băng đong đưa tạo thành từng gợn sóng của anh xuất hiện lên trên màn ảnh thì Đào Sơ nghe rõ những người xung quanh ngạc nhiên thảng thốt độ nào.

Bởi lẽ gương mặt anh đẹp đẽ và rạng ngời quá đỗi.

Và cũng do chiếc đuôi rồng màu xanh băng ấy của anh nữa.

Long Thần trẻ tuổi, trời sinh đã khác thường.

Như yêu lại như tiên, sắc đượm giữa nắng vương.

Lúc Đào Sơ thấy ống tay áo trắng như tuyết và chàng thiếu niên mình người thân rồng ấy trên màn ảnh là cô nhớ ngay đến cái đêm đầu tiên mình gặp được anh.

Đêm đó sao trời thưa thớt, ống tay áo của anh trắng như tuyết.

Cô vừa liếc mắt trông thấy thế đã rung động không thôi.

Mà vào khoảnh khắc này đây cô cũng đang ngẩn ngơ ngắm anh trên màn ảnh đó.

Những cô gái xung quanh đang thảng thốt ngạc nhiên.

Người con gái không kìm được quay sang nhìn chàng thiếu niên đang ngồi cạnh mình, thấy anh cũng đang cụp mắt nhìn mình.

Đôi mắt anh vẫn dịu dàng như thế.

Như dòng suối trong vắt róc rách chảy xuôi sau khi băng tan đi hết.

Sau khi phim kết thúc, lúc rạp chuẩn bị bật đèn lên thì Thẩm Ngọc Trí đã đeo khẩu trang lại.

Anh nắm tay cô, bảo vệ cô giữa dòng người đang đi ra khỏi rạp.

Gió về đêm lạnh ơi là lạnh, bàn tay hơi lạnh của Đào Sơ được anh nắm trọn, sự ấm áp do anh cố ý tăng nhiệt độ cơ thể mình lên khiến Đào Sơ không dằn được nắm chặt tay anh hơn.

Lúc này trên vỉa hè có một đứa nhóc phóng xe trượt scoote tới, Thẩm Ngọc Trí thấy vậy thì ôm eo cô nhắc bổng cô lên.

Ánh đèn leo lắt luồng xuống những bóng cây đang đong đưa, Đào Sơ ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng, lúc hoảng hốt cúi xuống nhìn vào mắt anh thì cô chưa kịp nói gì là anh đã sấn tới hôn chụt lên đôi môi đang bị che bởi lớp khẩu trang của cô, hôn xong mới thả cô xuống.

“Anh, anh làm gì dạa?” Đào Sơ che miệng mình, hốt hoảng nhìn xung quanh như đi ăn trộm.

Hình như cặp vợ chồng trung niên đằng xa kia đã thấy cảnh này rồi, cô thấy hai người ấy nhìn cô và anh chỉ trỏ, chẳng biết họ đang nói gì nữa.

Người con gái nắm tay anh hốt hoảng chạy khỏi cái nơi ồn ào này.

Lúc về tới Đào Viên thì Đào Sơ chẳng thấy A Linh đâu mà chỉ thấy mỗi Hạ Cảnh thôi.

“Điện hạ.” Hạ Cảnh đi tới, đang muốn nói gì đó nhưng thấy Đào Sơ đang đứng cạnh anh nên nó lại thôi.

Thẩm Ngọc Trí xoa đầu cô, “Đi ngủ sớm đi Sơ Sơ.”

Anh nói xong thì quay sang nói với Hạ Cảnh, “Đi theo ta.”

Đào Sơ nhìn hai người họ bước qua cánh cửa tròn đi về hướng rừng trúc, sau đó cô cụp mắt đứng tại chỗ một lúc lâu.

Đào Sơ nhìn hai người họ bước qua cánh cửa tròn đi về hướng rừng trúc, sau đó cô cụp mắt đứng tại chỗ một lúc lâu

Đêm đó Đào Sơ ngủ cứ chập chờn mãi.

Ánh sáng vàng trong giấc mơ chói mắt quá, hàng triệu người cứ hét thất thanh kinh hoàng như muốn làm lủng màng nhĩ của cô.

“Đại nhân……”

Trong lúc hốt hoảng ấy hình như cô nghe thấy giọng của mình.

Giấc mơ mơ hờ cứ ngắt quãng như những mảnh thuỷ tinh đã bị thời gian quên lãng đi từ đời nào, chẳng thể ghép những mảnh ấy lại được nữa.

Người con gái bị tiếng mưa gọi dậy.

Mưa trút xuống như thác nước, đổ ào ào xuống mái hiên rồi phát ra từng tiếng lộp bộp.

Đào Sơ ngáp một cái, vừa mở điện thoại lên thì thấy thông báo có tin tức mới.

Tiêu đề “Lâm Thành xuất hiện một vụ giết người tàn bạo” thành công thu hút sự chú ý của cô.

Cô bấm vào xem thì thấy người ta nói là đêm qua ở Lâm Thành có 58 trẻ em bị gi ết chết.

Chẳng hiểu sao Đào Sơ thấy hơi lo lo.

Cô không kịp mang dép nên đi chân không ra khỏi phòng, cô sang phòng kế bên gõ cửa nhưng gõ mấy lần cũng không thấy ai trả lời.

Anh chưa về.

A Linh và Hạ Cảnh cũng không có ở nhà.

Đào Sơ đứng ngoài hành lang, giọt nước mưa nhỏ xuống bắn vào trong rơi xuống trúng chân của cô.

Cô nhìn cơn mưa to ấy, cầm điện thoại đứng ở đó một hồi lâu.

Mãi đến khi A Linh đội mưa chạy đến.

Cái váy mỏng cô ấy đang mặc bị mưa xối ướt nhẹp nên trông cô ấy hơi luộm thuộm, đến cả ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng kia nay cũng đong đầy nỗi hoảng hốt.

“Chị A Linh ơi?” Đào Sơ gọi cô ấy.

A Linh chạy lên cầu thang, đẩy Đào Sơ vào phòng cô ấy, “Phu nhân vào phòng nhanh đi ạ!”

Đào Sơ chẳng hiểu gì, lúc A Linh đẩy cô vào phòng thì cô ngoái đầu lại nhìn, đúng lúc thấy A Linh đang đóng cửa lại.

Cô nghe A Linh ở ngoài phòng nói với mình rằng, “Phu nhân ở yên trong phòng đợi nhé!”

Giây sau giọng của A Linh càng lúc càng nhỏ đi, ngay cả tiếng mưa rơi cũng bị thứ gì đó chặn đi mất.

Người con gái chẳng nghe được bất kỳ một âm thanh nào ở bên ngoài đó cả.

Đào Sơ đi tới mở cửa ra, nhưng cố gắng mãi vẫn không mở được.

“Chị A Linh ơi!” Cô gọi to.

Nhưng không nghe cô ấy trả lời lại.

Đào Sơ nhíu mày, lòng càng lúc càng hoảng.

Mà cùng lúc đó A Linh đứng ở hành lang đang quay lại nhìn bóng hình cao lớn màu đen trong màn mưa ngoài kia.

Những giọt mưa đang ào ào trút xuống chẳng thể rơi trúng người hắn ta, dẫu hắn ta đứng giữa trời mưa nhưng quần áo hắn vẫn không hề ướt.

Khoảnh khắc thấy gương mặt hắn ta, cả người A Linh bỗng run lên bần bật.

Những ký ức đau đớn khôn nguôi của kiếp trước chợt ào ào tới như kẻ phá vỡ gòng xiềng lao ra khỏi nhà giam, và hoá ra cô ấy chưa bao giờ quên đi khuôn mặt này.

“A Linh.” Người đàn ông thủ thỉ gọi tên cô ấy.

Hắn ta ngắm khuôn mặt vẫn đẹp đẽ yêu kiều và quá đỗi tươi tắn của người trước mặt, ánh sáng loe loét trong mắt phút chốc tắt đi mất, hắn ta bật cười khàn khàn nói, “Quả nhiên em vẫn còn sống…!!”

Giọng hắn ta run run, chất chứa cảm xúc chẳng thể diễn tả nổi.

A Linh cố gắng để mình đứng vững, cô ấy giả vờ bình tĩnh, nhìn hắn ta đăm đăm, “Tôi không làm theo ý anh cơ mà, chắc anh thất vọng lắm nhỉ?”

“Thất vọng ư?”

Người đàn ông cười rạng rỡ, hắn ta lắc đầu, “Không đâu A Linh à, trên trần đời này chẳng ai hy vọng em sống tốt hơn tôi đâu.”

A Linh nghe câu này của hắn ta mà những tưởng vừa nghe được câu chuyện hài nào đó, cô ấy cong môi, ánh mắt nhìn hắn ta thoáng vẻ giễu cợt.

“Tôi nhớ em lắm A Linh à.”

Hình như hắn ta muốn đến gần cô ấy, song thấy cô ấy lùi ra sau hai bước thì hắn đứng lại ở dưới bậc thang.

A Linh đã nghe hắn ta nói vậy nhiều lắm rồi.

Lần nào nghe hắn nói vậy cô ấy cũng cảm động và vui vẻ hết.

Nhưng hôm nay nghe lại thì câu đó lại khiến nước mắt của cô ấy chảy xuống.

“Anh cảm thấy tôi vẫn khờ dại như ngày xưa à?” Hai mắt cô ấy đẫm lệ nhìn người đàn ông vẫn như xưa ấy, giọng nói đó vẫn không thay đổi, ngay cả vóc dáng cũng vậy.

Cô ấy từng yêu người đàn ông đó cả trăm năm trời.

Cô ấy đã trao trọn tất thảy sự thơ ngây hồn nhiên của mình cho hắn ta, trao cả tình yêu và sự dịu dàng của mình.

Nhưng chàng trai có đôi đồng tử kép từng bảo vệ cô ấy vượt qua núi sông để đi tìm cố hương ấy đã mất tích từ rất nhiều năm về trước rồi.

“A Linh…”

Cổ họng hắn ta hơi nhúc nhích như muốn nói gì đó, trong đôi mắt đen kịt ấy của hắn có ánh mắt dịu dàng thoáng vụt qua.

Hắn ta tiếp tục đến gần cô ấy.

“Đừng tới đây!”

Ánh sáng trong tay A Linh vụt lên đánh vào người hắn ta.

Nó như lưỡi dao, bay đến cứa vào cổ hắn để lại trên đó một đường máu.

Cuối cùng người đàn ông cũng đứng lại.

Hắn ta giơ tay chạm vào vết thương trên cổ mình, quẹt xuống một chút máu rồi chà chà vết máu ấy, sau đó hắn ta vung tay, bấy giờ một luồng khí bỗng xuất hiện lao đến quấn quanh lấy cơ thể của A Linh, nó nhấc của người A Linh lên đem cô ấy tới trước mặt hắn ta.

Sau khi thấy khoảng cách giữa hai người đã đủ gần rồi thì lúc này người đàn ông mới chịu cười.

Hắn ta giơ tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc ướt đang dính vào mặt cô ấy.

“Tư Nguyện!”

Mắt A Linh đỏ hoe, thấy hắn ta chạm vào người mình thì cô ấy lùi lại, nhìn hắn đăm đăm, “Anh muốn làm gì?”

Tư Nguyện cũng chẳng giận, trái lại hắn ta còn cười, “A Linh ơi, phu nhân bé nhỏ của thái tử điện hạ đang ở trong phòng kia … nhỉ?”

Hắn ta bất ngờ kề sát vào tai cô ấy, từ tốn nói, “A Linh này, xém tí nữa là Thẩm Ngọc Trí đã giết tôi rồi đấy … Tôi phải đáp lại ngài ấy cái gì cho phải đây nhỉ?”

Đồng tử của A Linh co rụt lại.

“A Linh ơi, em có biết sao hôm nay trời lại mưa không?”

Tư Nguyện cười rạng rỡ, đôi mắt tối tăm lóe lên ánh sáng khó đoán, “Vị thái tử điện hạ từng một lòng muốn phá vỡ cấm chế của giới Cửu Thiên kia gần đây hơi lưỡng lự thì phải … Với tôi đây chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam.”

“Vậy nên tôi đã tặng ngài ấy một món quà.”

“Một món quà khiến ngài ấy nhớ lại tất thảy sự căm thù và phẫn nộ của mình.”

Tư Nguyện mân mê tóc A Linh, “Bây giờ ngài ấy đang hì hục phá vỡ cấm chế của giới Cửu Thiên.”

“Và cô gái trong căn phòng kia là lý do duy nhất khiến ngài ấy do dự, vậy nên A Linh à, tôi phải giết cô ta.”

Bình Luận (0)
Comment