Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 50

Vừa nghe Tư Nguyện nói vậy là A Linh hất tay hắn ta ra ngay, cô ấy quay gót đi tới bậc thang, sau đó giơ tay ra, giây sau một cây roi bạc xuất hiện nằm gọn trong tay cô ấy.

“Anh nói xem, nếu hôm nay anh làm phu nhân bị thương thì điện hạ sẽ xử lý anh thế nào đây nhỉ?”

A Linh giận dữ nhìn hắn ta: “Điện hạ mà muốn giết anh thì cũng chỉ cần vung tay một cái thôi.”

Tư Nguyện nghe thế thì nhướng mày cười cười, nhìn là biết hắn biết thừa mình sẽ bị gì.

“Trước ngày hôm nay thì đúng thật Thẩm Ngọc Trí muốn là giết được tôi ngay, nhưng A Linh à, em đừng quên trận mưa này bắt nguồn từ đâu…”

Hắn ta chỉ vào cơn mưa nơi cuối chân trời kia, ở đó mây đen phủ kín bầu trời, sấm sét rền vang mãi không dứt.

“Trận thiên lôi của cấm chế kia đâu phải thứ mà Thẩm Ngọc Trí muốn tránh là tránh được.”

Tư Nguyện nói, khuôn mặt đẹp trai nhưng lại quá đỗi trắng nhợt kia của hắn ta thoáng vẻ sung sướng bệnh hoạn.

“Tôi đủ thời gian để giết phăng cô gái trong căn phòng ấy … Dẫu sao tôi cũng đã phái người đi thông báo cho Yêu tộc chi phía Nam và chi phía Bắc rồi, giờ chỉ cần bọn họ tới nơi là họ sẽ nhận ra thần minh mà họ tôn thờ đến giờ phút này vẫn chọn hy sinh mạng sống của hàng triệu người trần mắt thịt này…”

“A Linh ơi, chỉ bằng thiên lôi của cấm chế giới Cửu Thiên và những tên Yêu tộc ngu xuẩn kia thôi đã đủ để bào mòn hơn phân nửa tu vi của Thẩm Ngọc Trí rồi….”

Tư Nguyện nhìn cô gái cầm roi bạc đang đứng trên bậc thang ấy đăm đăm, sát khí trong mắt hắn ta thoáng dịu xuống.

“Anh không sợ đế quân Sùng Lam ư?” A Linh vẫn để mắt đến hành động của hắn ta.

“Sùng Lam á?” Tư Nguyện tưởng mình vừa nghe được câu chuyện cười, hắn ta cười khẽ, đáp, “A Linh à, em tưởng giới Cửu Thiên vẫn còn tồn tại hả?”

A Linh hơi ngớ ra.

“Thần mạch điêu tàn đã là sự thật chẳng thể chối cãi, khi giới Cửu Thiên tách biệt khỏi Nhân giới thì nhóm thần tiên cao xa vời vợi kia cũng diệt vong ở ngoài không gian ấy rồi.”

Tư Nguyện dùng chất giọng thờ ơ nói ra sự thật tàn khốc nhất.

Thì ra thần minh duy nhất trên trần gian này là vị thần duy nhất còn tồn tại thật.

Giới Cửu Thiên từ lâu đã bị diệt vong trong khe hở của thời gian và không gian rồi, chẳng còn tồn tại nữa.

“Anh đang lừa tôi đúng không?” A Linh cố bình tĩnh lại, cô ấy siết chặt roi bạc trong tay mình.

Tư Nguyện đáp, “A Linh, em có thể nhìn thấu nội tâm của người khác cơ mà? Giờ chỉ cần tôi gỡ bỏ cấm chế trên người tôi ra thì em có thể biết ngay là tôi có nói dối hay không thôi.”

Ngoài Tư Nguyện ra thì vua của Yêu tộc chi phía Nam và chi phía Bắc cũng biết bí mật này.

Nhưng do họ âm mưu riêng nên họ không nói cho Thẩm Ngọc Trí biết.

Song như vậy càng tiện để hắn ta làm lớn chuyện này hơn.

Mắt A Linh hơi loé lên, “Vậy, nếu điện hạ phá vỡ cấm chế kia thật…”

“Nếu ngài ấy phá vỡ cấm chế kia thật thì trên thế gian này sẽ chẳng còn bất kỳ một người phàm nào còn sống…”

Đôi đồng tử kép của Tư Nguyện lập loè ánh sáng phấn khởi, “Tất cả người phàm kia sẽ chết đi, … hoặc bị tôi đồng hóa thành ma.”

Kể từ khi bắt đầu thì trò này đã thành ván cờ của riêng Tư Nguyện rồi.

Cấm chế kia của giới Cửu Thiên mạnh xiết bao, đến cả Thẩm Ngọc Trí cũng chẳng chống lại được.

Nhưng cũng chẳng phải cấm chế gì, chi bằng bảo cái tấm chắn kia là tấm khiên bảo vệ cuối cùng mà giới Cửu Thiên đã ban tặng cho trần gian này đi.

Dẫu sao thần tiên trên trần đời này đã chết trước rồi, nhưng yêu ma thì vẫn còn tồn tại.

Song Tư Nguyện muốn lợi dụng cấm chế cưỡng hãn này.

Nếu Thẩm Ngọc Trí phá vỡ cấm chế ấy thì thế giới này sẽ mất đi sự cân bằng, từ đó sẽ chẳng kìm hãm được số lượng ma tu hùng hậu đang chực chờ ngoài kia, mà Thẩm Ngọc Trí sẽ phải trả một cái giá lớn khi phá vỡ cấm chế này, đến khi đó Tư Nguyện có thể giế t chết thần minh duy nhất trên trần đời này rồi.

Nếu không phá vỡ được cấm chế thì chắc chắn Thẩm Ngọc Trí cũng sẽ bị thương nặng, lúc đó Tư Nguyện cũng có thể nhân cơ hội đó giết anh.

Chỉ cần Thẩm Ngọc Trí chết đi thì tình hình sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vị thần minh cuối cùng tan biến, vậy thì nếu muốn giải quyết Yêu tộc chi phía Nam và chi phía Bắc thì với Tư Nguyện mà nói đây chỉ còn là vấn đề về thời gian mà thôi.

Thẩm Ngọc Trí tìm được cách phá vỡ cấm chế kia âu cũng là do Tư Nguyện cố ý nói cho anh biết.

Hắn ta sợ vị thái tử điện hạ trời sinh đã vô cùng thông minh kia không tin nên đã tốn rất nhiều công sức để lập ra kế hoạch này.

“Nước cờ quan trọng nhất trong bàn cờ này là gi ết chết cô gái loài người kia, A Linh à, em không cản tôi được đâu.”

Tư Nguyện cất bước đi đến trước mắt A Linh.

Chắc là giờ Yêu tộc chi phía Nam và chi phía Bắc đã quay lưng với Thẩm Ngọc Trí rồi nhỉ?

Chỉ cần hắn ta giết người con gái mà Thẩm Ngọc Trí quan tâm nhất, rồi ụp cái nồi này cho Bắc Khẩu thì giữa Thẩm Ngọc Trí và Yêu tộc sẽ chẳng duy trì được mối quan hệ nào nữa.

Hắn ta muốn lợi dụng vị điện hạ này để tiêu diệt một số đối thủ của mình.

A Linh đại khái đã hiểu ý của hắn ta, cô ấy trầm ngâm một hồi lâu, sau đó cười lạnh nói, “Anh thừa hưởng tất thảy sự tà ác của gã kia thật cơ này.”

Vừa nghe A Linh nói “gã kia” là Tư Nguyện biết thừa cô ấy đang nói đến ai.

“Gã kia” là Tư Lâu, cha nuôi của Tư Nguyện.

Khuôn mặt tái nhợt của hắn ta tức thì thoáng vẻ phức tạp.

“Tư Nguyện này, ngày trước Tư Lâu cũng ép buộc anh thế này đúng không?”

A Linh nhìn hắn ta, giọng cô ấy bình tĩnh đến lạ.

Tất thảy những câu chuyện xưa vốn đã bị thời gian phủ bụi nay lại bị câu này của cô ấy phanh phui ra hết, để lộ những vết thương ghê rợn.

“A Linh…” Hắn ta đứng đó ngơ ngác nhìn cô ấy, miệng lẩm bẩm gọi tên cô ấy.

“Vì để phá tan những mộng đẹp cuối cùng của anh mà Tư Lâu đã định giết tôi – người mới trở thành vợ của anh…”

A Linh nhớ lại từng câu chuyện rất lâu rất lâu của ngày xưa, ấy toàn là những ký ức đau thương thấm vào tận sâu trong xương tủy.

Cô ấy nhếch môi cười mỉa mai: “Nhưng khác ở chỗ Tư Lâu bảo anh giết tôi, mà anh thì cũng làm theo lời gã nói.”

A Linh vừa nói vừa giơ tay chạm hờ lên ngực mình.

Cách một lớp áo mong mỏng ấy có một vết sẹo mãi chưa lành dù đã qua biết bao năm tháng.

“A Linh…”

Đôi mắt đen kịt của Tư Nguyện thoáng vẻ hoảng loạn hiếm thấy, trái cổ hắn ta lăn lăn, mãi một lúc sau mới lên tiếng, “A Linh, cha nuôi tôi đã chết rồi, ông ta chết trong tay tôi.”

“Vậy à?”

A Linh vô cảm nhìn hắn ta, “Nhưng anh vẫn sống dưới cái bóng của gã đấy thôi?”

Câu này dường như đã chạm vào vết thương trong lòng Tư Nguyện, hắn ta chợt cứng đờ cả người, hồi lâu sau mới nhìn sang cô ấy, “Tôi không muốn làm em bị thương, em tránh ra đi.”

Hắn ta vẫn chưa quên mục đích đến đây của mình.

“Không.” A Linh vung roi bạc lên, đánh vào người Tư Nguyện.

Tư Nguyện dễ dàng tránh một đòn đó, lúc này quanh người hắn ta xuất hiện luồng khí đen kịt, mặt mày hắn ta cũng lạnh lẽo u ám quá đỗi.

“A Linh ơi, em không nên đi theo Thẩm Ngọc Trí mới phải.”

Hắn ta vừa dứt câu thì roi khác lại quất tới, lúc hắn ta tránh sang bên cạnh thì chiếc roi ấy đập mạnh xuống đất, gạch lát dưới chân theo đó nứt toẹt ra.

Chung quy A Linh vẫn không phải đối thủ của Tư Nguyện.

Tu vi hiện tại của cô ấy còn chẳng bằng một nửa của ngày xưa.

“Tư Nguyện!”

Lúc bị luồng khí đen kịt trói vào cây cột trong hành lang, vừa thấy Tư Nguyện giơ tay đẩy cửa chuẩn bị đi vào trong là A Linh vũng vẫy dữ dội nhưng vẫn chẳng thoát được thứ đang giam mình, “Tư Nguyện anh đừng giết cô bé ấy!”

Bàn tay đang đẩy cửa của Tư nguyện thoáng khựng lại, song giây sau hắn ta chạm nhẹ đầu ngón tay lên cửa, kết giới do A Linh dựng lên cứ thế bị hắn ta dễ dàng phá tan.

Hắn ta quay lại nhìn A Linh vẫn đang giãy giụa, đôi đồng tử kép đó vào lúc này chẳng còn sót lại chút dịu dàng nào.

Hắn nói, “A Linh này, tôi có thể đồng ý với em nhiều chuyện khác, nhưng riêng chuyện này thì không được.”

“Cô ta phải chết.”

Hắn ta nói xong thì đẩy cửa ra.

Lúc ấy Đào Sơ vốn đang tì vào cửa phòng, ngay khi cánh cửa mở ra thì một luồng gió mạnh ập vào hất văng cô ngã uỵch xuống đất.

Đào Sơ vừa ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt đen kịt đầy lạnh giá.

Bị gã đàn ông xa lạ nhìn đăm đăm như thế cô thấy lưng mình châm chít như bị gai đâm vào lưng, cùng lúc ấy cô nghe A Linh ở ngoài của lo lắng nói vọng vào trong này, “Chạy đi phu nhân ơi!”

Nhưng mà trốn đi đâu được đây?

Đào Sơ chẳng còn lối nào để trốn đi nữa.

Tư Nguyện bước đến nắm chặt lấy cằm cô, chặt đến độ gần như muốn bóp nát xương của cô.

Hắn ta nhìn Đào Sơ một lượt, như thể đang ngó kĩ xem cô và những người trần mắt thịt bình thường ngoài kia có chỗ nào khác nhau, song sau một thoáng hắn ta đã chẳng còn hứng thú nhìn nữa, “Trông cũng chả có gì đặc biệt…!”

Hắn ta vừa dứt câu thì bỗng có luồng sáng vàng nhạt bùng lên.

Ngọn lửa bén tới khiến hắn ta đau đến độ buông tay ra.

Giây tiếp theo hắn ta tiếp tục bị luồng khí bất ngờ xuất hiện bao bọc cơ thể cô làm giật mình loạng choạng lùi ra sau.

Bấy giờ Tư Nguyện đã thấy rõ vảy rồng màu xanh băng sáng lấp lánh trên cổ của Đào Sơ rồi.

Hắn ta híp mắt, cười khẩy, “Thẩm Ngọc Trí lấy vảy của mình cho cô thật này…”

“Nhưng tiếc là cái vảy này cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng gì cho cam.”

Tư Nguyện vừa nói vừa vung tay đánh bay vảy rồng đã xỉn màu xuống đất.

Đào Sơ nhìn vảy rồng trên đất, cô đưa tay định nhặt lên nhưng lại bị Tư Nguyện dẫm lên ngón tay.

Người con gái đau đến độ la lên, nước mặt chực trào.

A Linh ở ngoài nghe tiếng cô thì vội hét lớn, “Tư Nguyện anh không được chạm vào cô ấy! Anh có nghe không hả Tư Nguyện!”

Tư Nguyện nghe tiếng A Linh thì thoáng khựng lại một lát, song cũng chỉ khựng lại một lát mà thôi.

“Dù hôm nay tôi không giết cô thì cô cũng chết thôi.”

Tư Nguyện nhấc chân lên, thấy Đào Sơ đau đớn co rúm trên đất thì hắn ta ngồi xổm xuống nhìn cô, “Sí độc không dễ chữa đâu.”

Đào Sơ chẳng hiểu hắn ta đang nói gì hết, nhưng cô vẫn theo bản năng sợ hãi người đàn ông có đôi mắt kì dị này.

“Tại sao anh muốn giết tôi?”

Cô ép mình phải bình tĩnh lại, nhưng lúc nói chuyện răng vẫn run cầm cập.

“Ai bảo Thẩm Ngọc Trí lại quan tâm cô chứ?” Tư Nguyện xoè tay ra, phút chốc một lưỡi dao bén ngọt xuất hiện trong tay hắn ta.

Nhìn là biết hắn ta chẳng còn kiên nhẫn nữa.

Cái váy rồng kia sẽ báo cho Thẩm Ngọc Trí cô đang gặp chuyện gì, mặc dù có Yêu tộc chi phía Nam và chi phía Bắc ngăn cản nhưng Tư Nguyện không dám chắc việc trì hoãn này có phá hỏng kế hoạch của hắn ta hay không.

Lưỡi dao sắc lẹm chạm vào gò má Đào Sơ, cô run lẩy bẩy nhưng cô không còn chỗ để lùi nữa.

Đào Sơ sợ đến độ nhắm chặt mắt lại, từng giọt nước mắt chảy xuống gò má cô.

“Tư Nguyên, anh dừng lại!”

Ngay lúc lưỡi dao trên tay Tư Nguyện sắp cắt vào cổ của Đào Sơ thì A Linh loạng choạng chạy vào, vung roi đánh văng con dao trong tay hắn ta.

Lúc Đào Sơ mở mắt ra, cô thấy A Linh đổ máu ngã xuống bậc cửa.

Ngoài trời mưa to không ngớt, sấm sét vang rền trời.

Tia sét xé toạc không trung giáng xuống, ánh sáng lập loè soi rọi góc nghiêng của Tư Nguyện.

Trông hắn ta có vẻ giận vô cùng, hắn sốt sắng vượt qua Đào Sơ khom người xuống nắm lấy cổ A Linh, gương mặt đẹp trai ấy giăng đầy mây đen u ám, “A Linh à, đây là lần thứ hai em phản bội tôi…”

Đào Sơ thấy hắn ta bóp cổ A Linh, xong nghe A Linh khó khăn ho sặc sụa nên cô không kịp nghĩ gì nhiều, cũng quên đi nỗi sợ cố gắng bò dậy chạy đến cạnh A Linh dùng hết sức lực hất cái tay đang bóp cổ cô ấy ra, xong cô đứng chắn trước mặt A Linh lấy roi của cô ấy quất vào người Tư Nguyện.

Hắn ta thoáng đơ ra song cũng chỉ đơ trong một chốc, sau đó hắn cười lạnh một tiếng.

Tư Nguyện buông lỏng bàn tay đang bóp cổ A Linh, quay sang bóp cổ Đào Sơ.

Trong mắt hắn ta, cái mà được gọi là dũng cảm của cô gái loài người này âu cũng chỉ là hành động giãy nảy nực cười mà thôi.

“Cô quả là … không biết tự lượng sức mình.”

Bình Luận (0)
Comment