Tại một thành phố khá gần Lâm Thành lại vừa có thêm một vụ giết trẻ em tàn bạo.
Cục cảnh sát của cả hai thành phố chạy đi chạy lại giải quyết vụ án này, sau khi tối mặt tối mũi hơn mười ngày trời thì cuối cùng bọn họ cũng bắt được năm hung thủ.
Sau khi so sánh DNA tại hiện trường và đối chiếu dấu vân tay xong thì cả năm tên này đều trùng khớp với DNA tại hiện trường.
Song động cơ gây án của năm tên này vẫn còn nhiều thứ đáng ngờ lắm.
Cả năm tên này là bệnh nhân tâm thần và đã sống ở bệnh viện tâm thần mấy năm trời rồi, còn về phần lý do tại sao họ lại giết nhiều trẻ em như vậy thì vẫn chưa được làm rõ.
Nhưng lúc gây án chưa chắc đầu óc của bệnh nhân tâm thần còn tỉnh táo, nên suy ra càng khó xác định được động cơ của họ hơn.
Tuy nhiên sau khi xem xét hai vụ án này thì cảnh sát cảm thấy vụ này không giống như những vụ án do người không tỉnh táo thực hiện.
Hơn nữa còn chưa đến hai tháng mà năm con người này đã giết được nhiều trẻ em như vậy, vừa nghe đã thấy không khả thi lắm.
Nhưng tất cả bằng chứng hiện có trong cục cảnh sát không cho phép họ đưa ra thêm bất gì giả thuyết táo bạo nào nữa.
Những chuyện mà phía cảnh sát loài người không thể tìm ra được thì với chi phía Nam và chi phía Bắc, thậm chí cả Tinh Trì mà nói chẳng phải việc gì khó.
Vì căn bản đó không phải hành động do con người làm, năm bệnh nhân tâm thần kia thật ra chỉ là người chịu tội thay mà thôi.
Hai chuyện này vốn dĩ là do Tư Nguyện làm.
Cũng dễ đoán mà.
Ngày trước Tư Nguyện bị Thẩm Ngọc Trí đánh bầm dập song trong thời gian ngắn mà hắn ta đã hồi phục lại như ban đầu, thậm chí tu vi hắn ta còn cao hơn cả trước, chuyện này rất bất thường.
Đối với ma tu thì máu của trẻ con chính là thuốc bổ giúp chúng tăng cao tu vi trong thời gian ngắn.
“Tư Nguyện … Cuối cùng vẫn đi con đường đó.”
Tinh Trì cầm tách trà ngồi ở ban công, lẩm bẩm như đang cảm thán.
“Thì ra đại nhân Tinh Trì quen Tư Nguyện à?” A Linh vừa ra khỏi phòng khách thì nghe câu đó của gã ta.
Tinh Trì ngẩng đầu, thấy là A Linh thì trong đôi mắt xanh thẫm của gã thoảng ý cười thờ ơ, “Cũng từng làm ăn mấy lần với nhau rồi.”
“Trước lúc hắn ta thành ma tu ấy.”
A Linh nghe Tinh Trì nói vậy thì cụp mắt xuống, “Vậy à.”
“Trước đó tôi và cô A Linh đây chưa gặp nhau bao giờ.”
Tinh Trì nhìn cô ấy, môi cong cong cười, “Nhưng tôi từng nghe Tư Nguyện nhắc đến cô rồi.”
Biểu cảm A Linh thoáng dao động, cô ấy cong môi nhưng cũng không nói gì, chỉ quay lưng đi vào phòng khách.
Cô ấy chẳng muốn biết bất kỳ chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ nữa.
Bây giờ Đào Sơ và A Linh đang ở trong biệt thự nằm ven biển của Tinh Trì, mỗi ngày sau khi tan học xong thì Hạ Dịch Lam đều đến đây đưa cho cô mấy bài kiểm tra mới phát trong hôm đó.
Tuy rằng hiện giờ Đào Sơ không đủ sức để học, song lúc nào mà cô cảm thấy tinh thần mình ổn thì cô sẽ lấy ra xem thử.
Hôm nay lại mưa.
Lúc Tinh Trì đến đây thì mặt mày gã trông rất nặng nề, A Linh chưa từng thấy gã ta như thế bao giờ.
“E rằng chuyến này Thẩm Ngọc Trí rơi vào bẫy của Tư Nguyện thật rồi.”
Lúc Tinh Trì nói câu này gã ta cố ý đứng xa Đào Sơ, chỉ nói cho mình A Linh nghe.
Lông mày A Linh giật giật, lòng dạ phút chốc hoảng loạn, “Ý của đại nhân là gì? Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn mà tu vi của Tư Nguyện có tăng lên rất nhiều thật nhưng cũng đâu đến mức có thể chống lại điện hạ được chứ?”
Thân là Long Thần, thì tu vi của Thẩm Ngọc Trí không phải dạng mà Tư Nguyện có thể sánh ngang được.
“Nếu Tư Nguyện chuyển hoá sức mạnh của người khác thành của riêng mình thì sao?” Tinh Trì nhìn A Linh đăm đăm, đôi mắt A Linh tối đi.
Tu vi của Tư Nguyện chắc chắn chẳng thể bì với Thẩm Ngọc Trí, song hắn ta rất giỏi ẩn núp, hơn nữa còn có rất nhiều thủ đoạn.
Tinh Trì thả nhiều đom đóm biển như vậy nhưng vẫn không tìm được tung tích của Thẩm Ngọc Trí.
Gã ta lo lắm, không biết Thẩm Ngọc Trí có rơi vào cái bẫy của Tư Nguyện không nữa.
Nơi ở của ma tu có dòng dung nham như biển cả, ấy là địa ngục do ma vương Tư Lâu tạo ra lúc bấy giờ.
Cái chết của ma vương Tư Lâu vẫn còn là một ẩn số, trước đó xuất hiện nhiều tin đồn rằng do Tư Lâu tu luyện công pháp sai cách nên tự thiêu mình chết.
Nhưng với Tinh Trì thì chuyện này không đơn giản như vậy.
Nếu Thẩm Ngọc Trí ở chỗ đó thật, vậy thì nguy hiểm lắm.
Lúc này A Linh cũng đã hiểu Tinh Trì đang nói gì rồi.
“Chẳng lẽ … hắn chiếm tu vi của Tư Lâu?”
A Linh lắc đầu, “Sao thế được, hắn không có khả năng cướp được.”
Tinh Trì cụp mắt, “Vậy, nếu hắn ta luyện hóa Tư Lâu thì sao?”
Lấy máu thịt, thân thể và linh hồn của mình luyện hóa, vậy thì có thể lấy đi tất cả tu vi của Tư Lâu rồi.
Nhưng nếu muốn biến hết những thứ vốn của Tư Lâu thành của hắn ta thì hắn ta phải tốn rất nhiều thời gian.
Tinh Trì tính thử, thấy trăm năm là vừa đủ rồi.
“Nhưng sao … sao hắn ta giết Tư Lâu được?”
A Linh nhớ lại ngày hôm đó, quả đúng là Tư Nguyện có nói với cô ấy rằng hắn ta đã gi ết chết Tư Lâu.
Nhưng bằng tu vi của Tư Nguyện thì làm sao mà giết Tư Lâu được?
Tinh Trì nhếch môi, từ tốn đáp, “Đôi khi tu vi cao hay thấp cũng chả phải chuyện quan trọng gì đâu, quan trọng là thủ đoạn với có cái đầu thông minh thôi.”
“Tôi đoán là đến hôm nay thì Tu Nguyện mới hoàn toàn nắm chắc tu vi của Tu Lâu trong tay, mà Tư Lâu còn giữ trận pháo do ma vương Ô Tướng để lại nữa … Vậy xem ra hắn ta muốn chiếm tu vi của Thẩm Ngọc Trí thật rồi.”
Nếu Tư Nguyện mà thành công thì không ai dám nghĩ đến hậu quả hết.
Đến khi ấy cả hai chi phía Nam lẫn phía Bắc cũng chẳng kiềm chế Tư Nguyện được nữa.
Và thế giới này sẽ chính thức trở thành địa ngục của tụi ma tu.
Lúc này Tinh Trì đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, gã ta nhíu mày, “Chúng ta phải nhanh chóng tìm được Thẩm Ngọc Trí.”
Mấy ngày tiếp theo ngày nào gã ta cũng thả không biết bao nhiêu là đom đóm biển, những sinh linh nhỏ bé được sinh ra từ ánh trăng đêm ấy xuôi theo chiều gió bay đến nhiều nơi khác.
Song bay đến đâu cũng không tìm được bất kỳ tin tức nào về Thẩm Ngọc Trí.
Mãi đến khi Hạ Cảnh xuất hiện
Nó bị thương rất nặng, người bê bết máu.
“Là điện hạ, điện hạ đã dùng trận pháp của ngài ấy dịch chuyển tôi về đây….” Hạ Cảnh – thân là một người đàn ông to con mà lúc này lại khóc không thành tiếng, nó nắm ống tay áo của Tinh Trì, lặp đi lặp lại mỗi một câu duy nhất, “Đại nhân, đại nhân, đại nhan mau đi giúp điện hạ đi…”
Cách xa hàng ngàn dặm ngoài kia, tuyết rơi phủ kín núi.
Đây là một nơi cách xa cuộc sống ồn ào nhộn nhịp của nhân loại, là một không gian biệt lập do Thẩm Ngọc Trí tạo nên.
Anh nhốt Tư Nguyện ở đây, cũng nhốt luôn cả mình.
Tư Nguyện kế thừa tu vi của Tư Lâu, trong khoảng thời gian ngắn này cũng kế thừa luôn một phần ký ức của Tư Lâu. Vì không có thời gian để mình thích nghi và dung hợp tu vi từ Tư Lâu nên đôi khi Tư Nguyện sẽ quên mất không rõ mình là Tư Nguyện hay Tư Lâu.
Trận chiến giữa hắn ta và Thẩm Ngọc Trí kéo dài rất lâu.
Ngọn lửa nung chảy khiến băng tuyết tan ra, nước tuyết chảy xuống rồi tiếp tục ngưng tụ trong nhiệt độ cực lạnh này, bông tuyết như lông ngỗng cứ rơi xuống ào ào, phủ xuống mặt đất một lớp tuyết trắng sáng.
Bắp chân của hắn ta bị gai băng đâm thủng, máu đỏ tươi tí tách nhỏ xuống nhuộm đỏ áo quần của hắn ta, Tư Nguyện chật vật nằm trên đất, gương mặt đẹp ngời ngợi kia lúc này trông càng nhợt nhạt như tờ giấy, đôi đồng tử kép khác người của hắn ta thì vẫn nhìn đăm đăm vào bóng người mặc đồ trắng như tuyết, không vương chút bụi trần nào cách đó không xa kia không rời, người ấy như muốn hoà với sắc trắng của tuyết trên bầu trời kia. Hắn ta ho khù khụ dữ dội, ngực nhấp nhô không ngừng, ngay cả thở thôi cũng thấy hơi khó.
Tư Nguyện chợt cười khùng khục, thoáng vẻ mỉa mai, “Dẫu tôi có được tu vi của Tư Lâu đi chăng nữa thì cũng chẳng đánh bại được điện hạ đây…”
Trên gương mặt đẹp đẽ của Thẩm Ngọc Trí ở cách đó không xa lúc này đã giăng đầy sát khí, khuôn mặt nét nào ra nét đó ấy như được phủ một lớp sương lạnh.
Anh cầm chặt kiếm băng, máu tươi dọc theo thân kiếm trượt xuống lưỡi kiếm rồi nhỏ xuống nền tuyết bên dưới.
Lưỡi kiếm mỏng tanh ấy đã g iết chết hàng ngàn ma tu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thôi.
“Chẳng lẽ điện hạ … Không muốn phá vỡ cấm chế giới Cửu Thiên nữa ư?”
Tư Nguyện luôn chú ý đến nét mặt của Thẩm Ngọc Trí, song hắn ta chẳng nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào trên mặt chàng thiếu niên mặc đồ trắng kia, dẫu tí cảm xúc thôi cũng không có.
Mà Thẩm Ngọc Trí nghe hắn ta nói vậy xong thì sự tối tăm nơi đáy mắt anh càng lúc càng dữ tợn, đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên cười lạnh, song chẳng ai thấy rõ.
Một mũi tên băng bắn tới đâm xuyên qua mu bàn tay Tư Nguyện.
Giây sau anh vụt một cái đứng trước mặt Tư Nguyện, tốc độ nhanh như ảo ảnh.
Lưỡi kiếm sắc lạnh lơ lửng trước mắt Tư Nguyện, hắn ta nghe thấy chất giọng trong trẻo của Thẩm Ngọc Trí đang nói với mình rằng, “Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?”
“Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ để ngươi điều khiển?”
Gió lạnh thấu xương, thổi mạnh đến độ khiến ống tay áo rộng của anh bay phần phật, và giọng của anh cũng lạnh lẽo như lưỡi dao, làm người nghe thấy buốt cả người.
Mặt mày anh giăng đầy vẻ tàn bạo, anh xoay cổ tay, mũi kiếm phút chốc cách cổ của Tư Nguyện chưa đầy nửa tấc.
Tư Nguyện thoáng ngẩn ngơ.
Sau đó hắn ta như ngộ ra gì đó nên lại tiếp tục ngước mắt lên, nhìn kỹ thái tử điện hạ giới Cửu Thiên trước mặt mình.
Trong đầu hắn ta đã lờ mờ có đáp án.
“Xem ra món quà tôi tặng điện hạ không mang lại hiệu quả như mong muốn nhỉ…”
Vẻ mặt Tư Nguyện thay đổi xoành xoạch, cuối cùng hắn ta ói ra một bãi máu, song hắn vẫn nhẹ nhàng lau đi vết máu trên miệng mình, chà chà đầu ngón tay một lát rồi chợt cười ha hả, “Ra là do tôi … coi thường điện hạ.”
Dẫu có thần chỉ* do đế quân Sùng Lam để lại cho chi phía Nam, dẫu trên đó viết gõ “g iết chết thái tử Ngọc Trí” đi chăng nữa … Dẫu hắn ta cố tình nhắc lại rằng anh là vị thần bị giới Cửu Thiên vứt bỏ.
*từ gốc là 神旨: nghĩa là ý chỉ của thần linh, mệnh lệnh của thần thánh, có thể được coi là thánh chỉ do thần linh ban xuống, thường mang tính thiêng liêng và phải tuân theo tuyệt đối
Dẫu hắn ta cố tình châm ngòi làm rạn rút lòng tin của chi phía Nam và chi phía Bắc với Thẩm Ngọc Trí.
Rõ là trên núi Ô Đình ấy, sau khi trải qua sáu nghìn năm thì vị thái tử này vẫn tiếp tục nếm trải cảm giác bị phản bội, bị hiểu lầm thậm chí là bị đuổi giết.
Rõ là bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên suốt sáu nghìn năm dài đằng đẵng, ôm hận suốt nhiều năm trời thì lẽ ra sau khi không thể báo thù được thì vị thái tử điện hạ này phải đau khổ đến mức muốn chết chứ nhỉ.
Lúc anh thấy thần chỉ viết dòng chữ g iết chết anh do chính tay người cha mình kính trọng nhất viết, khi hai chi phía Nam và Bắc bao vay, thậm chí đứng trước mấy mũi kiếm ấy thì anh nhất định sẽ chẳng thể bình tĩnh nổi.
Ấy .. là chuyện mà ngày trước Tư Nguyện đã đinh ninh như vậy.
Bởi lẽ hắn ta hiểu quá rõ cảm giác ôm hận thù ra sao.
Song cố tình thay, có vẻ vị thái tử điện hạ này không giống với thiết lập bị hận thù cắn nuốt lý trí như những gì hắn ta tưởng tượng.
Giờ coi bộ tính tới thời điểm hiện tại anh vẫn chưa từng đánh mất một phần lý trí nào.
“Vậy hôm ở núi Ô Đình ấy, điện hạ và nhóm Bùi Tố Chiếu … diễn cho tôi coi à?”
Đến giờ phút này Tư Nguyện mới hiểu hết mọi chuyện.
“Ra là điện hạ … muốn dụ tôi ra ngoài nhỉ.”
Tư Nguyện cười phá lên, cười một lúc rồi bắt đầu ho dữ dội.
Thẩm Ngọc Trí chẳng còn kiên nhẫn để nói thêm bất cứ câu nào với hắn ta nữa, anh nắm chặt thanh trường kiếm, thân kiếm toả ra hơi sương, luồng khí dao động trong không khí. Lúc mũi kiếm lao về phía Tư Nguyện thì có ánh sáng loé lên, kiếm khí bùng nổ.
Song đúng lúc này trên người Tư Nguyện bất chợt xuất hiện một phù văn màu đỏ sậm, phù văn bay lên lơ lửng trên không trung, tự động sắp xếp thành hình tròn rồi bắt đầu xoay tròn, luồng khí khổng lồ phá tan lớp tuyết hình thành một trận pháp lớn, lúc nó lan ra xung quanh thì cây cối cũng bị đổ gãy, đến cả vách đá đằng trước cũng bị cắt đứt, đất đá sụp xuống gây ra trận tuyết lở, những tản đá rơi xuống vách đá khiến mặt đất rung chuyển không ngừng.
Thẩm Ngọc Trí còn lạ gì trận pháp này nữa?
Tư Nguyện cũng sử dụng thành thạo trận pháp mà cựu ma vương Ô Tướng để lại ấy chứ.
Lúc luồng khí ập về hướng Thẩm Ngọc Trí thì thanh kiếm băng anh đang cầm cũng vỡ vụn, nửa lưỡi kiếm xẹt qua góc nghiêng của anh cắt đứt một sợi tóc của anh.
Gai băng đâm thẳng vào xương đùi của Tư Nguyện, hóa thành dòng khí cực lạnh thấm vào xương đùi bao bọc lấy máu của hắn ta lại, dòng khí tiếp tục chạy khắp người hắn song bấy giờ hắn ta lại dùng cơ thể của mình làm trung tâm của trận pháp. Nhờ có trận pháp mạnh mẽ ấy nên hắn ta vẫn đứng lên được, đôi mắt đen kịt của hắn ta loáng thoáng ánh sáng quỷ quyệt.
“Người thấy trận pháp này quen không hả điện hạ?”
Tư Nguyện cười khùng khục, giọng vừa trầm vừa khẽ.
Năm ấy Thẩm Ngọc Trí có cờ Định Phong do đế quân Sùng Lam ban tặng, vậy nên anh mới cản được sức mạnh của trận pháp Ô Tướng này.
Nhưng hôm nay, tại nơi này đây.
Không có cờ Định Phong nào cả.
“Dù sống lưng điện hạ có cứng đến đâu thì e là hôm nay cũng phải gãy ở nơi đây thôi.”
Thẩm Ngọc Trí cong đốt ngón tay im lặng nhìn Tư Nguyện trong mắt trận, anh nghiến răng, mặt lạnh tanh.
“Dựa vào ngươi?”
Anh cười lạnh, bàn tay loé sáng, giây sau một thanh kiếm băng khác lại xuất hiện.
Lúc Tinh Trì và A Linh đến nơi thì ngọn núi luôn bao trùm bởi tuyết này nay đã vơi đi kha khá sắc trắng của tuyết.
Mặt đất lởm chởm dấu vết cháy xém, khe đất hình như đã nứt ra rồi liền lại mấy lần rồi, hơn nửa cánh rừng bị thiêu rụi chẳng còn lại gì, xác chim và tay chân của động vật nằm rải rác khắp nơi.
Xung quanh im ắng quá đỗi, hầu như chẳng có bất kỳ một âm thanh nào.
“Điện hạ!”
A Linh càng lúc càng sợ, càng lúc càng hốt hoảng.
Cô ấy đi theo Tinh Trì, vừa đi vừa gọi, “Điện hạ! Điện hạ ơi ngài ở đâu?”
Mãi đến khi cô ấy và Tinh Trì trèo lên vách núi bị cắt mất một nửa.
Thì thấy một bóng người cao gầy cầm thanh kiếm băng, mũi kiếm cắm sâu hoắm vào mặt đất phủ đầy tuyết trắng, còn anh thì quỳ một chân xuống đất, áo quần trắng tươm bị cắt te tua, vừa trông sang đã thấy rõ nhưng vết thương lớn nhỏ đang lấm tấm máu.
Hình như chỗ sườn mặt của anh bị lưỡi dao cắt trúng, máu chảy ra khỏi miệng vết thương rồi dọc theo hàm dưới của anh nhỏ xuống vạt áo, có mấy giọt rơi xuống bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm ấy.
Anh đứng sừng sững ở đó như một bức tượng băng, đến cả hàng lông mi rậm cũng phủ một lớp sương lạnh, đôi môi mỏng thì nhợt nhạt đến độ gần như chẳng còn chút máu nào. Vảy rồng màu xanh băng dần xuất hiện trên cần cổ của anh, sau đó lan xuống đến tận cánh tay anh.
“Điện hạ….” A Linh đứng đó, lẩm bẩm gọi anh.
Tinh Trì bước nhanh đến chỗ anh, “Điện hạ?”
Gã ta kêu mấy lần nhưng vẫn không thấy Thẩm Ngọc Trí trả lời lại.
“Thẩm Ngọc Trí!” Tinh Trì vươn tay đụng vào bàn tay đang cầm chuôi kiếm của anh.
Bấy giờ Thẩm Ngọc Trí – người vốn đang nhắm mắt, lông mi dính đầy sương bất ngờ mở mắt ra, anh gần như rút kiếm theo phản xạ, xoay cổ tay chém ngang cổ Tinh Trì.
Nếu Tinh Trì mà không né vội thì e là ăn trọn chiêu này rồi.
“Điện hạ!” A Linh chạy nhanh đến.
Có vẻ Thẩm Ngọc Trí đã thấy rõ mặt của Tinh Trì rồi, bàn tay anh buông lỏng song các ngón tay vẫn chưa duỗi thẳng ra được, người anh mất hết sức sắp đổ ập xuống nền tuyết.
Tinh Trì kịp thời đỡ được anh.
Thẩm Ngọc Trí hé mắt, lúc thấy mặt A Linh thì đôi môi nhợt nhạt của anh hơi mấp máy, cổ họng khó khăn thốt ra một câu, “… Em ấy đâu?”
“Phu nhân, phu nhân ổn lắm ạ…”
Hốc mắt A Linh đỏ hoe.
Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên, hình như lúc này anh mới hoàn toàn thả lỏng.
Trước lúc mất đi ý thức, trong đầu anh chỉ toàn là gương mặt đang cười tươi của người con gái ấy.
A Linh đỡ Thẩm Ngọc Trí lên lưng Tinh Trì, ngay lúc họ sắp đi khỏi đây thì cô ấy bỗng nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
A Linh quay lại nhìn, thấy dưới lớp tuyết mỏng ấy có một bàn tay đang run run nhúc nhích.
Cô ấy đứng lại.
“Tinh Trì đại nhân, ngài cõng điện hạ đi trước đi.”
Cuối cùng cô ấy xoay lại nói với Tinh Trì.
Tinh Trì nhìn thoáng qua bóng người bị chôn nửa người dưới lớp tuyết mỏng cách đó không xa, gã nhíu mày, “Cô nên…”
“Đại nhân, ngài cõng điện hạ đi trước đi.”
Tinh Trì chưa nói xong thì đã bị A Linh ngắt lời.
Sau khi xác nhận người đàn ông sắp chết kia không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa thì Tinh Trì mới cõng Thẩm Ngọc Trí đi.
Có những mối thù phải để tự cô ấy giải quyết.
Người khác không can thiệp vào được.
Tuyết lớn rơi đầy trời, gió lạnh buốt thấu xương.
A Linh ngẩng đầu nhìn về nơi xa xa ấy.
Cảnh tượng ngày hôm nay giống hệt như cái cảnh của nhiều năm trước đó, lúc cô ấy nhặt được cậu thiếu niên bị bỏ rơi này.
A Linh dẫm lên lớp tuyết mịn, bước từng bước đến cái người mà đang gần như bị tuyết chôn vùi dưới đất, sau đó cô ấy ngồi xổm xuống.
Cô ấy nhẹ nhàng phủi sạch lớp tuyết đang đọng trên người hắn ta, để gương mặt nhợt nhạt không còn chút máu nào của hắn hiện ra ngoài không khí.
Hắn ta he hé mắt, khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy thì đôi đồng tử kép lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Song thật ra mắt của hắn ta không giống với mắt của những người cũng có đồng tử kép khác, mắt trái của hắn ta có hai con ngươi rõ ràng, còn mắt phải thì hai con ngươi chồng lên nhau.
Trông màu mắt của hắn ta sẫm và to hơn người bình thường một chút, nhìn giống đang đeo kính áp tròng đang thịnh hành gần đây.
Mắt hắn ta nhìn cũng không đáng sợ lắm, song mọi người chưa lần nào dành sự khoan dung cho hắn cả.
“A Linh…” Hắn ta khó khăn gọi tên cô ấy.
A Linh nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt hắn ta, giọng nói nghe thì rất bình tĩnh nhưng vẫn loáng thoáng sự run rẩy chẳng giấu nổi, “Tư Nguyện à, có một chuyện tôi muốn nói rõ với anh.”
Cô ấy ôm hắn ta vào lòng mình, để hắn dựa vào vai mình giống như ngày xưa khi họ chỉ có nhau.
“Tư Nguyện, cuộc đời này tôi chưa từng sử dụng năng lực nhìn thấu lòng dạ người khác.”
“Tôi chưa từng nghi ngờ anh, cũng chưa từng phản bội anh.”
A Linh dịu dàng ôm lấy mặt hắn ta, lúc cụp mắt nhìn hắn thì nước mắt của cô ấy bất ngờ rơi xuống, xong cô ấy vẫn bình tĩnh nói tiếp, “Anh không tin tôi…”
“Anh nghi ngờ tôi, không tin tưởng tôi.”
“Tư Nguyện à, anh đã sớm loại tôi ra khỏi lòng anh rồi mà, nhỉ?”
A Linh chợt nhận ra, hoá ra mình có thể bình tĩnh nói ra sự thật này cơ đấy.
Hơn trăm năm đó, từng đó thời gian đã đủ để cô ấy quên đi nỗi hận thấm nhuần xương cốt mà hắn đã gây ra cho cô ấy.
Song cậu thiếu niên mà cô ấy yêu sâu đậm vẫn ở trong tâm trí của cô ấy, vẫn có thể làm cô ấy rung động không thôi.
Bởi lẽ người đó từng bỏ cả mạng sống vì cô ấy, người đó từng vượt qua núi sông cùng cô ấy, cùng đi tìm quê hương của cô ấy.
Hắn ta là cậu thiếu niên nghèo túng mà cô ấy nhặt được.
Cũng là niềm an ủi duy nhất cho nỗi nhớ quê hương không tài nào vơi đi được của cô ấy.
Nhưng người đó đã biến mất vào khoảnh khắc Tư Nguyện biến thành ma tu.
A Linh từng không tin.
Cô ấy không tin hắn ta thành ma tu, cũng không tin hắn ta sẽ vứt bỏ lòng lương thiện và tình yêu hồi còn là một con người.
Song cô ấy sai rồi.
Ma tu là hiện thân của tham lam và những thứ xấu xa, vậy nên lí nào Tư Nguyện lại là ngoại lệ được?
Đây là con đường do hắn ta chọn, cũng đã định sẵn hắn ta sẽ trở thành một con người mà ngay cả chính hắn ta cũng cảm thấy xa lạ.
“A Linh, A Linh…”
Tư Nguyện dừng hết sức nắm lấy tay cô ấy, trông hắn ta bất lực và hoảng loạn quá thể, “Anh, anh không…”
Hắn ta nôn nóng chứng minh bản thân.
Như tia sáng cuối cùng của ánh hoàng hôn đang soi rọi xuống gương mặt của hắn ta, lúc này đây hắn ta đã thu lại hết vẻ hung ác tàn nhẫn của mình, so với ma tu thì giờ hắn trông giống con người hơn rồi.
“A Linh à, dùng thuật đọc tâm đi.”
Hắn ta nắm tay cô ấy áp vào ngực mình, bướng bỉnh lặp đi lặp lại, “Dùng thuật đọc tâm đi em.”
A Linh nhắm mặt rút tay mình về, cô ấy hít sâu một hơi, “Tư Nguyện, tôi … tôi mất đi thuật đọc tâm lâu rồi.”
Kể từ khoảnh khắc hắn ta cầm kiếm đâm xuyên trái tim cô ấy.
Thì cô ấy đã mãi mãi mất đi năng lực đọc tâm.
Môi Tư Nguyện run run, từng giọt nước mắt rơi xuống khỏi mắt.
“Sao lại như vậy…”
“Sao lại như vậy … A Linh ơi, sao lại như vậy…”
Hắn ta như suy sụp.
“Vô nghĩa rồi, Tư Nguyện à.” A Linh khẽ đáp.
Hắn ta còn yêu cô ấy hay không đã không còn quan trọng nữa.
Cô ấy không muốn biết thêm gì nữa.
Tư Nguyện lắc đầu ngoày nguậy.
Nước mắt hắn ta rơi xuống mu bàn tay của A Linh.
Tựa như một lữ khách lạc đường trong nhiều năm bất ngờ tìm lại được còn đường mình từng đi qua.
Hắn ta khóc thảm thiết.
Như một đứa trẻ.
Bỗng dưng hắn ta đặt tay lên ngực mình.
Hắn ta dùng chút linh lực còn sót lại của mình tự rạch ngực của mình ra.
“Tư Nguyện!” Lúc A Linh thấy hắn ra cầm trái tim đẫm máu lên thì cô ấy trợn to mắt, “Anh làm gì vậy!”
“A Linh…”
“Em không đọc được tâm của anh, vậy anh rạch ra cho em xem.”
Tư Nguyện nhìn cô ấy, đôi đồng tử kép đong đầy lòng th@m muốn vô độ, “Anh rất yêu em…”
Giọng hắn ta càng lúc càng nhỏ, hắn ta bối rối nói, “Nhưng … nhưng tại sao anh lại biến thành như vậy?”
“Rõ ràng anh… anh yêu em lắm.”
Hốc mắt hắn ta đỏ hoe, “Cuộc đời này anh chỉ sống vì em.”
“Nhưng mà, nhưng mà tại sao anh … tại sao anh lại giết em?”
Hắn ta như đang lâm vào trạng thái căm ghét và nghi ngờ bản thân, vừa khóc vừa cười nói, “A Linh ơi, anh không muốn, anh không muốn…”
A Linh như được nhìn lại cậu thiếu niên ngày xưa ấy.
“Xin lỗi A Linh…”
Trái tim trong tay hắn ta lăn xuống nền tuyết, hắn giơ bàn tay đẫm máu lên như muốn chạm vào mặt cô ấy, song cuối cùng hắn ta vẫn không chạm vào.
Hắn ta sợ máu của mình làm bẩn gương mặt cô ấy.
“A Linh … Em là người con gái xinh đẹp nhất thế gian này.”
Hắn ta chợt cười rạng rỡ, tựa như được quay về cái ngày tuyết rơi hồi nhiều năm trước đó.
Lúc đó hắn ta chỉ là một phàm nhân nhỏ bé đáng thương.
Ngay lúc hắn ta sắp chết cóng trong tuyết.
Song hắn ta may mắn lắm.
Được gặp một cô gái tốt bụng nhường ấy.
Từ đó A Nguyện và A Linh trở thành cặp đôi hạnh phúc nhất trần gian này.
Tư Nguyện từng nghĩ vậy đấy, đáng ra mọi chuyện hẳn phải như vậy.
“A Nguyện!”
Khoảnh khắc Tư Nguyện nhắm mắt lại, không còn thở nữa thì cuối cùng A Linh cũng bật khóc nức nở.
Mọi chuyện, đã kết thúc hết rồi.
A Linh và A Nguyện không phải là người hạnh phúc nhất trên trần gian này.