Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 54

Tư Nguyện chết rồi.

Vào khoảnh khắc hắn ta tắt thở, cơ thể đang nằm trong lòng của A Linh ấy cũng hóa thành một luồng sáng li ti bay về phía chân trời.

Như pháo hoa ở trần gian này.

Chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, rồi biến mất không còn tâm hơi.

A Linh từng suy nghĩ đến vấn đề này không dưới một lần, rằng tại sao cô ấy và Tư Nguyện lại đi đến con đường này cơ chứ?

Vừa chào đời A Linh đã cô đơn.

Ký ức về cha mẹ của cô ấy giờ đây đã thành bóng hình mờ nhạt trong tâm trí của cô ấy.

Nửa cuộc đời trước của A Linh đều dành hết cho việc tìm kiếm tộc của mình và tìm quê hương mình.

Song cô ấy xa nơi đó lâu quá rồi.

Muốn tìm lại quê hương thời thơ ấu của mình thì khó lắm.

Mãi đến khi cô ấy nhặt được cậu thiếu niên bị người ta ghét bỏ, bị xua đuổi kia thì bấy giờ cô ấy mới không còn cô đơn nữa.

Vì đôi đồng tử kép khác hẳn với người bình thường khác nên hắn ta bị ba mẹ bỏ rơi, rồi bị cả mọi người xua đuổi.

Nhưng A Linh không bận tâm.

Trên trần đời này người đối xử tốt với A Linh nhất chính là A Nguyện đây.

A Nguyện đã từng nói rằng, kiếp này hắn ta sẽ mãi mãi đối xử tốt với A Linh.

Hắn ta sẽ cùng cô ấy đi tìm nhà của cô ấy.

Nhưng mà trên hành trình tìm kiếm quê hương này, rốt cuộc ai mới là người lạc lối đầu tiên đây?

“A Linh cô nương, tôi nghĩ chắc cô nên biết chuyện này.”

Lúc tiếng gió rì rào và tiếng sóng ngoài bờ biển vọng vào thì A Linh nghe thấy Tinh Trì lên tiếng.

“Lúc trước tôi có từng nói với cô rằng Tư Nguyện từng đến giao dịch với tôi ấy.”

Tinh Trì đứng đó, ánh trăng soi xuống rọi khắp bờ vai gã ta, tóc gã ta trắng như sương, lặp loè ánh sáng lạnh lẽo.

Trong hàng nghìn năm qua, Tinh Trì đã giao dịch với không biết bao nhiêu người mà nói.

Hồi giờ gã ta rất ít khi thương hại ai, gã cũng chẳng thích cảm giác chỉ mình mình cho đi.

Tư Nguyện là người phàm duy nhất dám ngỏ ý giao kèo với gã.

Điều mà hắn ta muốn Tinh Trì thực hiện rất đơn giản, hắn ta cầu xin gã thả đom đóm biển để giúp cô gái của hắn ta tìm được nhà của cô ấy.

Nhưng giao dịch ấy cuối cùng vẫn chẳng thành công.

Bởi lẽ đom đóm biển mà Tinh Trì thả ra không tìm được quê hương của A Linh.

“Nói chính xác hơn là mấy trăm năm trước tôi đã gặp cô rồi.”

Ký ức đó quá nhiều và quá nặng nề, mà có rất nhiều chuyện Tinh Trì chẳng thèm quan tâm đ ến nên với chuyện này gã ta chỉ nhớ đại khái mà thôi.

“Cô vừa lọt lòng đã có năng lực nghe được tiếng lòng người khác, đây là lợi thế của cô, nhưng trong vài hoàn cảnh nó cũng là nhược điểm.”

“Có mấy yêu ma, thậm chí là cả con người đều mơ ước có được năng lực của cô, chúng hy vọng cô trở thành một con rối ngoan ngoãn mặc cho chúng điều khiển.”

Tinh Trì nhìn sóng biển đang dập dờn ấy, “Khi đó cô không bảo vệ được mình, mà Tư Nguyện lúc đó còn là người phàm nên càng không thể bảo vệ cô được.”

Gã ta chưa nói hết thì trong đầu A Linh đã xuất hiện đầy những ký ức của mấy trăm năm trước.

“Có một lần cô bị thương rất nặng.” Tinh Trì quay lại, nhìn A Linh đang đứng cách đó mấy bước, trong đôi mắt xanh thẫm ấy của gã ta thoáng hiện ẩn ý sâu xa.

A Linh không kìm được nắm chặt áo mình.

Cô ấy biết Tinh Trì đang nhắc đến năm nào.

“Giao dịch thứ nhất không thành công, nhưng giao dịch thứ hai thì thành công.”

Gió đêm thổi đến làm áo gã ta bay phần phật, “Tôi cứu cô giúp hắn ta, đổi lại hắn ta phải đến Nam Xuyên hái thuốc giúp tôi.”

Nam Xuyên có quá nhiều bùn lầy, nơi đó cũng có khá nhiều loài chim dữ khác với trần gian này, ấy là nơi bẩn thỉu mà Tinh Trì ghét cay ghét đắng trước giờ.

Nhưng điều kiện đó của gã ta đối với người phàm này mà nói chả khác nào ân huệ lớn nhất cả.

Là một người trần mắt thịt, việc Tư Nguyện đi đến chỗ này là nguy hiểm vô cùng, nguy cơ tử vong rất cao.

Nhưng hắn ta đã làm được.

Mắt A Linh loáng thoáng ánh nước.

“Sau đó Tư Lâu chú ý đến cô.”

Lúc đó Tinh Trì không biết nhiều về chuyện này, nhưng Tinh Trì cũng đoán được lờ mờ rằng tại sao Tư Nguyện lại đồng ý nhập ma.

“Con đường tu tiên dài quá, với người phàm mà nói thì đó là chuyện tiêu tốn cả một đời người, còn chưa kể con đường đó còn mịt mù chẳng rõ hướng, hắn ta chờ được nhưng cô … có lẽ cô không thể đợi được.”

“Nhưng nhập ma thì là chuyện trong chớp mắt.”

Đây là suy đoán của Tinh Trì, song đáp án này nghe cũng gần đúng nhất.

A Linh biết rõ, rằng nếu là A Nguyện của trước kia.

Nếu là hắn ta.

… Thì có lẽ hắn ta sẽ làm như vậy thật.

“Kiếp này nếu A Linh sống, thì anh cũng sẽ sống.”

Cậu thiếu niên của năm xưa đó từng nghiêm túc ôm lấy mặt của cô ấy, trịnh trọng nói ra câu như vậy đấy.

Nước mắt không báo trước rơi xuống ào ào, môi A Linh run run, gần như chẳng thốt nổi một câu.

“Có lẽ do ngày đó hắn ta tự tin quá, tưởng rằng dù mình trở thành ma tư rồi thì vẫn sẽ giữ được những tình cảm khi còn là con người, nhưng sự thật là hắn ta đã sai rồi.”

Chuyện trượt chân lạc lối trên con đường đã tối tăm từ thuở nào sắp trở thành vấn đề quá quen thuộc rồi.

Nhưng khi đó Tư Nguyện không còn lựa chọn nào khác nữa.

Tư Nguyện căm ghét sự yếu đuối và vô dụng của mình đến mức nào ư? Không một ai trên trần đời này có thể đồng cảm với những gì hắn ta trải qua cả.

Vào thời điểm ấy mâu thuẫn giữa chi phía Nam và chi phía Bắc đang rất gay gắt, nội bộ chìm sâu vào tình trạng hỗn loạn, Tư Lâu đã lợi dụng lúc đó đánh một đòn gây tổn thất nặng nề cho cả hai chi.

Dưới hoàn cảnh đó dù là chi phía Nam hay là chi phía Bắc thì cũng đều kiêng dè Tư Lâu, không ai rảnh quan tâm đ ến mấy con linh thú bé nhỏ hết.

Nếu Tư Nguyện không gia nhập vào dưới trướng của Tư Lâu thì không thể hy vọng Tư Lâu đồng ý giúp đỡ, vì việc đó có liên quan đến quyền lợi quan trọng của hắn.

Nếu không gia nhập thì có lẽ A Linh đã trở thành tù nhân của Tư Lâu từ lâu rồi.

Nhưng hắn ta không nói chuyện này cho A Linh nghe.

Mặc cô ấy hiểu lầm, mặc cô ấy mắng mỏ.

Hắn ta một mình gồng gánh hết mọi hậu quả nặng nề, chỉ vì để cô ấy sống thoải mái hơn một chút.

Song ai mà ngờ, cuối cùng chính hắn ta lại là người giáng cho cô ấy một đòn hiểm nhất cơ chứ?

Từ A Nguyện thành Tư Nguyện.

Ấy là quá trình đã định sẵn sẽ đau đớn vô ngần, và chẳng có cách nào quay đầu lại nữa.

Hắn ta không cần A Linh đi cùng mình trên con đường này.

Hắn ta không nỡ.

Hắn ta nghĩ rằng mình có thể gánh vác được tất cả gánh nặng, hắn ta nghĩ rằng chỉ cần mình còn yêu cô ấy thì sẽ không đánh mất bản tâm của mình, sẽ không trở thành ma tu thật sự.

Nhưng tại sao đến mai sau này, hắn ta lại quên đi tình yêu mình dành cho cô ấy cơ chứ?

Tư Nguyện có hối hận không?

Hắn ta hối hận chứ, nhưng cũng không hối hận lắm.

Có lẽ A Linh và A Nguyện vốn chẳng hợp yêu nhau.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của A Linh, cuối cùng cô ấy vẫn không kiểm soát được nỗi cay đắng đang cuồn cuộn trong lòng mình nữa, cô ấy quỳ xuống đất ôm chặt lấy cánh tay mình, khóc thảm thiết.

Tinh Trì quay gót, lúc đi về hướng ánh đèn đang sáng rọi ở đằng xa kia thì bỗng gã ta khựng lại, nhưng cũng không ngoảnh lại, “Xin lỗi, lẽ ra tôi nên nói với cô sớm hơn, nhưng tôi nghĩ nếu tôi nói với cô sớm hơn thì có lẽ cô vẫn sẽ có đôi chút nghi ngờ về Tư Nguyện thôi, nếu vậy thì chắc hắn ta vẫn còn cơ hội sống rồi.”

Tinh Trì cho rằng lòng nghi ngờ của phụ nữ là thứ vô dụng nhất trên trần đời này.

Gã ta không cho phép chuyện đó xảy ra.

Nên Tư Nguyện phải chết.

“Tôi … hiểu.” A Linh nhắm mắt khóc nức nở.

Dẫu không biết có phải Tư Nguyện thành ma tu là do cô ấy hay không, nhưng điều này sẽ không bao giờ trở thành lý do để xoá hết mọi tội lỗi mà hắn ta đáng phải chịu được.

Hắn ta đã giết quá nhiều người, cướp đi biết bao sinh mạng.

Sai rồi, nhiêu đó đã sai rồi.

Nhưng, nhưng mà…

“A Nguyện…” A Linh liên tục lặp lại cái tên ấy, giọng đượm đau thương.

Gió biển cứ thổi phất phơ qua gò má A Linh mãi, gió lau khô nước mắt cô ấy, như đôi bàn tay dịu dàng vuốt v e mái tóc của cô ấy.

“A Linh và A Nguyện … không phải là người hạnh phúc nhất trên trần gian này.”

A Linh nghẹn ngào, gió mạnh thổi tung mái tóc của cô ấy che khuất hết nửa gương mặt như hoa khiến cô ấy trông như khóc lại như cười.

Mãi đến tận bây giờ A Linh mới hiểu ra hoàn toàn.

Nếu nhát kiếm kia của Tư Nguyện đủ quyết đoán và đủ tàn nhẫn, thì cô ấy … cô ấy sẽ còn cơ hội sống lại ư?

Nhưng,

Nhưng những chuyện này ấy à.

Đã kết thúc hết rồi.

Lúc Thẩm Ngọc Trí tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Hạ Cảnh co đôi chân dài lại nằm co ro trên cái ghế mây bên cạnh, vừa thấy Thẩm Ngọc Trí mở mắt ra thì mái tóc ngắn mềm mại của nó dựng đứng lên, nó nhảy lẹ xuống ghế cà nhắc cà nhắc chạy tới bên giường, “Điện hạ! Điện hạ ngài tỉnh rồi hả?”

Thẩm Ngọc Trí nghe nó lớn giọng như thế thì nhíu mày lại, liếc nó một cái.

“……” Hạ Cảnh tự động câm họng lại.

Anh cố gắng ngồi dậy, băng gạc trắng tinh đang quấn quanh ngực anh cũng theo đó rỉ máu nhưng anh cũng không quan tâm, chỉ nhếch đôi môi nhợt nhạt nhìn Hạ Cảnh, khàn giọng hỏi nó, “Sơ Sơ đâu?”

Hạ Cảnh vội đáp, “Phu nhân ở ngay phòng bên cạnh ấy điện hạ ơi!”

Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì chống người ngồi dậy, xuống giường.

Nửa người trên của anh gần như không mặc gì, anh túm cái áo choàng bằng vải cotton trắng tinh ở đầu giường mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.

Hạ Cảnh vội đi theo anh, “Điện hạ điện hạ ơi ngài cẩn thận chút đi, đi chậm thôi, chú ý vết thương kìa, đừng để va vào cái gì hết điện hạ, ngài…”

Thẩm Ngọc Trí đứng lại, quay lại lạnh lùng liếc nó.

Hạ Cảnh bụm miệng, lần nữa câm họng lại.

Thẩm Ngọc Trí vừa bước vào phòng bên cạnh thì thấy Đào Sơ đang nằm trên giường, hình như cô đang ngủ say.

Chiếc giường quá lớn khiến cơ thể cô càng trở nên nhỏ bé hơn, cô quấn chăn kín mít chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, mái tóc đen che mất nửa gương mặt cô.

Thẩm Ngọc Trí đứng đó nhìn người con gái ấy một lúc lâu.

Đôi mắt màu trà phút chốc trở nên dịu dàng như làn nước, dịu dàng đến độ làm tan chảy cả băng tuyết phủ kín trên ngọn núi xa xa kia.

Anh bước đến ngồi xuống giường cô, giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e mặt cô.

“Sơ Sơ ơi, anh về rồi.”

Giọng anh vô thức dịu lại, loáng thoáng sự vấn vương bịn rịn.

“Sơ Sơ ơi?”

Anh gọi cô tiếng nữa.

Nhưng cô vẫn không trả lời.

“Cô ấy hôn mê ba ngày nay rồi.”

Đúng lúc này Tinh Trì nói vọng vào trong.

Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì lạnh lùng nhìn sang Tinh Trì.

Hạ Cảnh nhác thấy sắp có chuyện chẳng lành, nên cà nhắc cà nhắc đi ra khỏi phòng.

Quả nhiên giây sau quanh người Thẩm Ngọc Trí xuất hiện một luồng khí màu vàng nhạt, mấy gai băng vọt đến cách cổ họng Tình Trì chưa tới nửa tấc.

“Ta bảo lúc nào ngươi nên đưa em ấy ra ngoài hả?”

Mặt mày Thẩm Ngọc Trí lạnh như băng, từng câu từng chữ đượm sự giận dữ.

“Điện hạ tin Bùi Tố Chiếu đến vậy à?”

Tinh Trì nhướng mày, “Ngài có biết xém tí nữa thôi là Tư Nguyện đã giết phu nhân rồi không?”

Đồng tử Thẩm Ngọc Trí hơi co lại.

“Ngươi nói vậy là sao?”

“Nhà họ Bùi đó không phải chỉ có một kẻ phản bội.” Tinh Trì nhếch môi.

“Hạ Cảnh.”

Biểu cảm trên gương mặt đẹp như tạc của Thẩm Ngọc Trí thay đổi xoành xoạch, đáy mắt đong đầy sự u ám.

“Đây, đây ạ.” Hạ Cảnh đứng ở ngoài thẳng lưng theo phản xạ.

“Bảo Bùi Tố Chiếu đến gặp ta.”

Thẩm Ngọc Trí lạnh lùng liếc Tinh Trì, sau đó nói với Hạ Cảnh.

“Vâng!”

Hạ Cảnh đáp vâng, sau đó quay gót đi gọi cho nhà họ Bùi.

Gai băng đang tiến gần cổ họng của gã ta chợt tan chảy rồi biến mất tăm, Tinh Trì cử động cái cổ cứng đờ của mình, nhìn thoáng qua Đào Sơ đang nằm trên giường rồi nghiêm túc nói, “Điện hạ, thuốc của tôi không còn tác dụng với phu nhân nữa, hiện giờ tình trạng của cô ấy rất tệ.”

Bình Luận (0)
Comment