Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 8

Màn đêm buông xuống, tiếng sấm rền bên ngoài cửa sổ bị bức rèm che kín vang lên từng hồi dồn dập, cơn mưa to tầm tã trút vừa nhanh vừa mạnh xuống mặt đất.

Đào Sơ chui vào trong chăn ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng cô không biết rằng lúc này bên ngoài cửa sổ phòng khách có một luồng ánh sáng đỏ sẫm lúc đậm lúc nhạt đang men theo khe hở của cửa sổ sát đất chui vào trong nhà mình.

Trong bồn tắm, chàng thiếu niên được làn khói sương mịt mù bao trùm cả thân trên đột nhiên mở mắt ra, nơi sâu thẳm trong cặp mắt màu trà ấy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo ghê người.

Lớp vảy màu bạc huyền bí nơi đuôi mắt thấp thoáng lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, anh chợt giơ tay lên, một luồng ánh vàng nhạt ngưng tụ giữa những ngón tay thon dài nhanh chóng lao về phía phòng khách đánh bay đi thứ ánh sáng kia.

Năng lượng màu đen chớp mắt tản đi khắp nơi, chúng hoảng hốt chạy trốn đi mất. 

Trong cơn mưa có một chiếc Maybach màu đen đang đỗ cạnh tấm biển hướng dẫn vào khu biệt thự ngoài vùng ngoại ô.

Người đàn ông mặc vest ngồi ở ghế sau bất chợt ôm ngực, mặt mày hắn ta tái nhợt hộc ra bãi máu đỏ tươi.

Một luồng khí đen tựa như ngọn lửa địa ngục đang rực cháy thoắt cái bùng lên bao trùm khắp người hắn ta, từng chút từng chút một xâm nhập vào từng góc trong xương tủy của hắn.

Giọt mưa tí tách rơi xuống kính xe, người đàn ông trẻ tuổi ngước lên nhìn bóng hình chẳng biết xuất hiện từ khi nào bên ngoài cửa sổ xe ấy.

Vẻ mặt của người đàn ông cao lớn đang ngồi ở ghế lái thay đổi, gã quay phắt lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế sau: “Công tử…”

Người đàn ông trẻ tuổi giơ tay ra hiệu cho gã im lặng.

Mặc dù thái dương lấm tấm mồ hôi, mặt mày nhợt nhạt như tờ giấy nhưng đôi mắt hắn ta vẫn sắc bén vô cùng, hắn ta vươn tay mở cửa bước xuống xe.

Hắn ta đứng dưới cơn mưa to để mặc cho cơn mưa xối ướt cả người mình, lúc ngước mắt lên nhìn bóng hình trăng trắng đang đứng cách đó không xa thì hắn chợt đơ ra một hồi. 

Một luồng khí màu vàng nhạt bao trùm hết xung quanh, nơi đây đã được thiết lập kết giới từ lâu, phàm là nhân loại thì sẽ không nhìn thấy được cảnh này. 

Đây là lần đầu tiên hắn ta tận mắt nhìn thấy con rồng trong lời đồn xa xưa ấy.

Khác với vàng ngọc chói mắt như miêu tả trong truyền thuyết, chàng thiếu niên trước mặt hắn ta mặc bộ đồ trắng như tuyết, xuống dưới một chút là chiếc đuôi rồng màu xanh băng.

Gương mặt của anh trông rất trẻ, trời sinh đã độc đáo khác biệt, sắc hương rạng ngời.

“Tư Nguyện tham kiến điện hạ.” Người đàn ông trẻ tuổi không quan tâm đ ến vũng nước mưa trên mặt đất, hắn ta đặt một tay lên ngực quỳ xuống cúi chào người trước mặt mình, nhìn trông có vẻ rất tôn kính người trước mặt mình này.

Thẩm Ngọc Trí đứng cách đó không xa nhìn người đàn ông xa lạ tự xưng là “Tư Nguyện” đang quỳ dưới mưa kia, anh híp mắt, mặt mày đượm vẻ xảo trá.

Chỉ mới nhìn thoáng qua là anh đã biết thừa tên trước mặt này là ma tu.

“Điện hạ, Tư Nguyện không có ý xấu, thần chỉ muốn gặp điện hạ mà thôi.” Hắn ta thẳng lưng quỳ trên mặt đất, tư thế như cây tùng không kiêu căng cũng không nịnh hót nói với Thẩm Ngọc Trí đang hời hợt lạnh lùng đối diện mình.

Nhưng Thẩm Ngọc Trí không đủ kiên nhẫn để nghe hắn ta nói. 

Hắn ta chỉ là một ma tu mà thôi.

Giết quách cho xong.

Bóng hình anh tựa như một tia sáng chớp nhoáng, chỉ trong giây lát là Thẩm Ngọc Trí đã đứng trước mặt người đàn ông xa lạ kia, anh không chút thương tiếc vươn tay bóp chặt cổ của hắn ta, đôi mắt màu trà thấp thoáng vẻ tàn độc.

Tư Nguyện bị anh hung hăng bóp chặt cổ, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn ta dần dần đỏ lên vì ngạt thở, hắn khó khăn nói với anh, “Điện hạ biết mà đúng không…Ngài không thể về Cửu Thiên được nữa nhỉ?”  

Thẩm Ngọc Trí nghe thế thì sững sờ trong giây lát.

“Công tử!” Người đàn ông ngồi ở ghế lái cuối cùng không chịu nổi nữa mở cửa xe chạy ra ngoài.

Gã đưa tay ra, nguồn năng lượng thể lỏng màu đen nhanh chóng ngưng tụ lại biến thành hai thanh gươm nằm trong tay gã.

Thẩm Ngọc Trí bình tĩnh quay sang nhìn gã như đang nhìn con kiến đang vùng vẫy.

Người đàn ông cầm thanh gươm đi vòng qua xe, nhưng chưa kịp lại gần thì gã đã bị luồng ánh sáng màu vàng nhạt hất văng té nhào xuống đất phun ra một bãi máu.

“Người…. Tài giỏi như điện hạ lại bị nhốt…Ở Cực Uyên ròng rã sáu nghìn năm.” Tư Nguyện – người đang bị Thẩm Ngọc Trí bóp cổ khó khăn cất tiếng, “Giờ đây giới Cửu Thiên đã hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới loài người…”

“Điện hạ… Ngài không thể về được nữa.”

Dẫu rằng đang bị bóp cổ, dẫu gương mặt đang tím tái dần nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn không bộc lộ chút sợ hãi nào.

Có vẻ như hắn ta đang đánh cược.

Có vẻ như có cơ hội chiến thắng.

Quả nhiên một hồi sau đã thấy Thẩm Ngọc Trí buông lỏng tay ra, đôi mắt màu trà của anh tỏa ra thứ ánh sáng u ám cất giấu vẻ hung tàn đang trực trào.

Tư Nguyện ho khan vài tiếng, giọng nói vốn trầm trầm lúc này trở nên khàn khàn, hắn ta chậm rãi đứng dậy cũng không bận tâm đ ến vệt nước trên quần mình.

Hắn ta đứng trước mặt Thẩm Ngọc Trí chỉ tay về phía vùng trời tối đen kia, “Nếu điện hạ không tin thì ngài thử phá vỡ cấm chế xem tìm được Cửu Thiên hay không đi.”

“Thần minh đã ruồng bỏ những người con trần tục của họ rồi, đến cả điện hạ cũng chẳng còn liên quan gì đến giới Cửu Thiên ấy nữa.”

Đây là một thế giới được thống trị bởi con người, ít nhất thì bề ngoài trông có vẻ là vậy.

Sự tồn tại của thần minh giờ đây ngày càng giống như một truyền thuyết.

Bởi vì bắt đầu từ hàng trăm năm trước, Cửu Thiên thuộc về thần minh đã hoàn toàn tách biệt với phàm trần, cấm chế tách biệt đó quá đỗi hùng mạnh nhưng không có nghĩa nó cô lập hai thế giới, nó chỉ khiến thần minh trở thành một truyền thuyết mà thôi.

Trên thế giới này không còn vị thần minh nào nữa.

Nhưng khi Tư Nguyện lần nữa ngước lên nhìn chàng rồng trẻ tuổi mặc bộ đồ trắng như tuyết, nhìn vầng sáng màu vàng nhạt lấp lánh tiên khí của anh thì hắn ta cụp mặt xuống hòng giấu đi suy nghĩ trong đôi mắt của mình.

Kẻ phá vỡ lớp băng của Trường Cực Uyên thoát ra ngoài này là vị thần minh duy nhất trên trần đời.

Có lẽ câu “chẳng còn liên quan gì đến giới Cửu Thiên ấy nữa” đã đâm vào vết thương không thể chạm tới trong trái tim Thẩm Ngọc Trí, ấy cũng là nỗi đau đã bị đè nén hàng ngàn năm qua của anh. Anh giơ tay áo trắng như tuyết lên, luồng ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện ngưng tụ thành một thanh kiếm giữa không trung, lưỡi kiếm xé gió vụt tới nhanh chóng sượt qua cổ Tư Nguyện, nếu đã không còn gì nữa thì để hắn ta sống làm chi.

“Công tử!” Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất chỉ kịp hét lên một tiếng.

Ngay lúc kiếm của Thẩm Ngọc Trí xẹt qua cổ hắn ta, lúc lưỡi kiếm mỏng dính tàn bạo chuẩn bị xuyên qua da thịt cắt đứt mạch máu thì bỗng lồ ng ngực của hắn ta xuất hiện một luồng sáng, tia sáng ấy vừa loé lên thì giây sau bóng hình của hắn ta chớp mắt hóa thành luồng sáng đỏ sẫm hòa vào vực sâu trong đêm mưa.

Người đàn ông bị Thẩm Ngọc Trí đánh bị thương nặng kia cũng biến mất.

Thẩm Ngọc Trí ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, đôi mắt màu trà giăng đầy vẻ tối tăm tàn độc.

Ánh sáng đó hiển nhiên là của tấm bùa hộ mệnh.

Anh đã coi thường hắn ta rồi.

“Điện hạ có thể lấy mạng ta bất cứ lúc nào, nhưng ta muốn nói với điện hạ rằng ta là người trợ giúp cho ngài chứ không phải là thứ cản trở ngài.”

“Về phần lời ta nói có phải là thật hay không thì điện hạ cứ việc đi kiểm chứng.”

Giọng nói khàn khàn đầy ẩn ý của Tư Nguyện vọng xuống nơi chân trời.

Thẩm Ngọc Trí đứng dưới màn mưa ầm đùng tiếng sét, anh thâm trầm nhìn bầu trời đang chập chờn lúc sáng lúc tối, trong chớp mắt thanh kiếm trong tay anh vỡ thành những tia sáng rải rác vào cơn mưa to day dẳng rồi biến mất tăm không để lại chút dấu vết nào.

Bàn tay dưới ống tay áo rộng siết chặt lại, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Điện hạ… Không về được nữa.”

“Nếu điện hạ không tin thì ngài thử phá vỡ cấm chế xem tìm được Cửu Thiên hay không đi.”

Trong tiếng mưa rơi xối xả, Thẩm Ngọc Trí nghe thấy giọng nói của Tư Nguyện văng vẳng bên tai mình.

Anh mím chặt môi nhìn chằm chằm vào sấm sét trên màn trời ấy.

Luồng khí màu vàng nhạt chợt xuất hiện lần nữa, anh bay vút lên không trung trong làn sương đang lượn lờ, thanh kiếm vốn dĩ đã biến mất giờ đây lại lần nữa ngưng tụ nằm trong tay anh. 

Thẩm Ngọc Trí cầm kiếm tập trung sức mạnh, ống tay áo trắng như tuyết bay phấp phới, thanh kiếm hùng mạnh xé gió vút thẳng lên trời.

Nhưng tựa như đang đánh vào lớp bông mềm, không hề gây chút gợn sóng nào.

Cứ như thể giới Cửu Thiên chưa từng tồn tại vậy.

Lúc này đây anh tựa như người điên mắc bệnh hoang tưởng, thanh kiếm trong tay vung lên liên tục chém đứt luồng khí nhưng vẫn không thể nhìn thấu cái gọi là cấm chế đã ngăn cách thế giới này với Cửu Thiên kia.

Cấm chế đó mạnh đến độ không thể tưởng tượng được.

Nhưng nỗi thù hằn kìm nén cả sáu nghìn năm đang bùng nổ ngút trời, anh vĩnh viễn không thể chấp nhận được sự thật này.

Từng nhát kiếm ầm ầm bổ về phía bầu trời, luồng khí màu vàng mạnh mẽ di chuyển như hình rồng trong suốt lao thẳng lên trời cao, thấp thoáng còn nghe thấy cả tiếng rồng gầm.

Giống như đã chạm tới một góc của cấm chế bí mật nhưng quá đỗi mạnh mẽ kia, trong phút chốc bầu trời nổi lên sấm sét ầm đùng, từng tia chóp không ngừng bổ xuống dưới.

Cấm chế sản sinh ra nhiều tia sét, mỗi một tia đều chuẩn xác đánh trúng Thẩm Ngọc Trí, muốn tránh cũng chẳng tránh được.

Dẫu rằng lúc này người đầy vết máu, thậm chí cả chiếc đuôi rồng màu xanh băng cũng bị tia sét làm xước nhiều chỗ nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để dò la sức mạnh của cấm chế.

Dù sáu nghìn năm trước hay sáu nghìn năm sau thì Thẩm Ngọc Trí chưa bao giờ nghĩ rằng mình sai.

Nhưng sáu nghìn năm trước cha của anh đã kết tội anh, kể từ ấy giam cầm anh ở Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm.

Anh căm hờn người cha của mình, cũng căm hờn tất thảy vị thần minh trên giới Cửu Thiên.

Và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho những tên người phàm đã phản bội mình.

Thần minh nhất định phải nhân từ, đây là điều mà cha anh đã từng nói với anh khi anh còn nhỏ.

Và anh cũng từng học cách trở thành một vị thần minh lương thiện, lúc ấy anh đã quyết tâm sẽ bảo vệ con dân của mình trong suốt phần đời của mình.

Nhưng cái tốt chưa được đền đáp thì cái xấu đã bành trướng.

Anh dùng cả sự chân thành của mình để bảo vệ nhưng lại đổi về một tòa thành hoang tàn đổ nát, bị hàng chục triệu người phản bội.

Dẫu rằng đã sáu ngàn năm nhưng anh chẳng thể quên được cảnh tượng cha mình mất niềm tin ở mình, cũng chẳng thể quên được sự phản bội của hàng chục triệu người ấy.

Năm tháng dài đằng đẵng, mỗi phút giây anh đều nghĩ đến cảnh nếu có một ngày phá tan được gông cùm xiềng xích của Trường Cực Uyển thì chắc chắn anh sẽ đi lên giới Cửu Thiên tìm vị đế quân cao quý cũng tức là cha của anh để hỏi rằng tại sao lại không chịu tin con?

Nhưng ai ngờ rằng hôm nay sau sáu ngàn năm, anh đã không còn liên quan gì đến giới Cửu Thiên ấy nữa.

Anh không thể về được nữa.

Cha của anh và tất thảy thần minh trong giới Cửu Thiên đã ruồng bỏ anh, hoặc… Đã quên anh rồi.

Mưa đêm nay to không ngớt, sấm sét vang lên từng hồi.

Tấm rèm che kín ô cửa sổ, trong phòng tối tăm không thấy gì, lúc Đào Sơ bị tiếng sấm ầm ầm đánh thức mơ màng mở mắt ra thì loáng thoáng thấy được một bóng người.

Người con gái lại mơ màng nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Hồi sau cô giật mình mở to mắt ra.

Đào Sơ vội vàng bật đèn ngủ lên, lúc ngước mắt lên thì thấy chàng thiếu niên đang dựa vào giường mình.

Bộ quần áo vốn dĩ trắng như mây như tuyết giờ đây thấm đẫm màu đỏ tươi của máu, còn chiếc đuôi rồng màu xanh băng thì chằng chịt những vết thương đang chảy máu không ngừng, khuôn mặt vốn trắng như ngọc kia của anh lúc này cũng nhạt nhợt như tờ giấy không còn chút màu nào.

Anh nhắm mắt lại, nhìn không biết đang tỉnh hay đang ngất xỉu.

Đào Sơ bị bộ dạng này của anh dọa điếng hồn, cô vội vã vén chăn lên xuống giường ngồi xổm trước mặt anh lo lắng hỏi anh, “A Trí? A Trí ơi anh sao vậy?”

Nhưng anh không phản ứng lại, ngay cả đôi môi lúc nào cũng đỏ au lúc này cũng mất đi sắc đỏ.

“A Trí? Tỉnh lại đi A Trí!” Đào Sơ sợ hãi, hai mắt cô đỏ hoe.

Cô gọi anh mấy lần, mãi lúc sau mới thấy hàng mi dài của anh run lên chậm chạp mở mắt ra.

Đôi môi nhợt nhạt của anh mấp máy, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.

Nhưng lúc này trông anh rất bướng bỉnh.

Dưới ánh nhìn đầy lo lắng của cô, anh cố gắng hết sức hé môi thốt ra một câu không tròn trĩnh: “Sơ….!”

Nhưng giọng của anh quá nhỏ, nghe không rõ nghĩa nên Đào Sơ đang lo nhìn vết thương của anh không nghe thấy anh gọi mình.

“Tôi, tôi đi lấy hộp thuốc!” Người con gái rưng rưng khóc, lật đật đứng dậy đi chân trần chạy ra khỏi phòng ngủ.

Trên người anh có quá nhiều vết thương, dù chỉ mới rửa vết thương trên đuôi rồng của anh thôi nhưng đã mất rất nhiều thời gian rồi.

Cô không biết rằng thuốc của nhân ngoại không có tác dụng với anh.

Nhưng Thẩm Ngọc Trí cũng không ngăn cô lại.

Anh ngồi xuống sàn nhà dựa vào cạnh giường, ngước đôi mắt trống rỗng của mình im lặng nhìn gương mặt cô.

Đến khi cô đứng dậy muốn lục tủ tìm thuốc khác thì bất chợt anh đưa tay ra kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô tựa như đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình vậy.

Đào Sơ không đề phòng nên trượt tay làm rơi bình thuốc trong tay xuống đất.

Người con gái muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng không có cách nào thoát ra được vì anh ôm quá chặt.

Trong tiếng mưa rơi ào ào ngoài kia, dường như cô nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của anh, nhưng dường như đó chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi.

Không biết đã qua bao lâu cuối cùng anh cũng thoáng buông cô ra, Đào Sơ nhanh chóng đỡ anh nằm xuống giường.

Dưới tấm chăn mỏng ấy Đào Sơ bị chàng rồng ôm chặt vào lòng, người con gái cứng đờ cả người, mãi một lúc sau cô mới lấy hết can đảm ôm anh, giống như đang yên lặng an ủi anh vậy.

Cô không hỏi rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, vì cô chưa bao giờ thấy anh tuyệt vọng và đáng thương như thế này nên cô không muốn chạm vào miệng vết thương của anh.

Mãi đến khi cô cảm nhận được có giọt nước lạnh lẽo nhỏ xuống cổ mình.

Đào Sơ giật mình, cô mấp máy môi định nói gì đó thì cảm giác cả hai đang cách nhau rất gần. Môi anh run run, hơi thở mát lạnh phả vào tai cô, trong khoảnh khắc ấy dường như cô nghe thấy âm thanh mơ hồ phát ra từ cổ họng anh, “Sơ, Sơ…”

Vì hận thù mà anh đã mắc kẹt trong ký ức đau đớn suốt ngàn năm nay, đến tận lúc này vẫn không thể thoát khỏi nó.

Lúc này đây anh chỉ có thể bất lực ôm lấy cô, dùng hết sức mình gọi tên cô liên tục.

Không ai biết rằng cô gái đang nằm trong lòng anh quan trọng với anh đến nhường nào.

Trong suốt hàng ngàn năm khó khăn ấy cô là ánh sáng duy nhất chiếu vào Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm, đồng thời cũng là người anh lưu luyến nhất trong suốt cuộc đời mình.

Anh đã chẳng còn gì cả.

Ngoại trừ em.

Chỉ còn em thôi.

Vậy nên anh phải giữ chặt lấy em.

Bình Luận (0)
Comment