Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 9

Cơn mưa kéo dài suốt một đêm, mưa đến tận sáng hôm sau nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Trong căn phòng tăm tối, Đào Sơ vẫn đang ngủ say sưa trong vòng tay của chàng trai trên giường.

Chiếc chăn mỏng bị đá xuống gầm giường lúc nào không hay, điều hòa được hạ xuống mức thấp nhất, người con gái nằm trong vòng tay của người nọ, bàn tay của người ấy nắm lấy cổ tay của cô suốt đêm không buông.

Hương thơm dịu nhẹ bí ẩn và hơi thở mát lạnh của anh vương vấn nơi đầu mũi của cô, trông như một loại thuốc giúp người ta ngủ ngon vậy.

Nhưng đêm nay cô lại bị mắc kẹt trong một giấc mơ tưởng chừng như vô tận.

Những hình ảnh trong giấc mơ cứ xếp chồng lên nhau, có cảnh mặt trời lặn đỏ như máu, cũng có cả cảnh dòng người tấp nập đổ xô đi ngang qua cô.

Mọi người cùng chạy về một hướng, có người hoảng sợ cũng có kẻ hốt hoảng, tất thảy âm thanh ồn ào ấy cứ dai dẳng như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô.

Giữa biển người đang hốt hoảng, chỉ mình cô áo quần rách rưới đi ngược lại hướng của mọi người.

Cô chỉ nhớ rằng ánh nắng trong mơ rất chói lóa.

Cô còn nhớ rằng trong mơ đã nghe thấy tiếng rồng gầm mơ hồ ở nơi xa xôi mịt mù. Đào Sơ đứng trên bức tường thành cao cao, gió cát át đi giọng nói của cô, cuối cùng cô quỳ xuống dập đầu với nguồn sáng đang ngăn cách hết thảy bên ngoài kia.

Thành kính như thế, nhưng cũng tuyệt vọng đến vậy.

Dường như nguồn sáng mờ nhạt không tài nào vượt qua nỗi kia là tín ngưỡng vĩnh hằng trong suốt quãng đời này của cô. 

Có lẽ ánh sáng trong giấc mơ quá chói mắt nên khi Đào Sơ tỉnh dậy cô không khống chế được rơi nước mắt. 

Người con gái vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô ngơ ngác nhìn trần nhà trăng trắng một hồi nhưng vẫn chưa phản ứng lại.

Mãi đến khi đầu ngón tay mát lạnh của người kia nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô thì lúc này cô mới chợt tỉnh táo lại, Đào Sơ vô thức quay đầu lại thì đúng lúc đụng phải chiếc áo trắng như tuyết của người đang nằm bên cạnh mình.

Hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của anh xộc thẳng vào mũi cô, cô sững sờ trong giây lát rồi mở to đôi mắt của mình, cơ thể phút chốc cứng đờ, hai má hơi nóng lên.

Lúc này đây cô nằm gọn trong vòng tay của anh, khoảng cách rất rất gần.

Cô biết chắc chắn lúc này anh đang cúi xuống nhìn cô nhưng ngặt nỗi cô không có đủ mạnh mẽ để ngẩng mặt lên nhìn anh, người con gái trở mình nhúc nha nhúc nhích như con sâu bò ra ngoài.

Bỗng cô nhớ tới cảnh đêm qua anh bị thương đầy mình ngồi bên cạnh giường của cô, lúc ấy người anh toàn là máu, Đào Sơ hơi khựng lại sau đó ngồi bật dậy.

Người con gái ngơ ngác mở to hai mắt mình.

Phải một lúc lâu sau cô mới thốt ra được một câu: “A Trí ơi, đuôi của anh đâu?”

Vốn dĩ chỉ cần nhìn dọc theo bộ đồ trắng như tuyết kia của anh là có thể thấy chiếc đuôi rồng màu xanh băng ấy, nhưng hiện tại cô không nhìn thấy chiếc đuôi màu xanh băng của anh nữa.

Đào Sơ tưởng mình chưa tỉnh ngủ nên trở tay gõ vào đầu mình một cái.

Tiếp theo cô nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa.

Nhưng cô vẫn không thấy đuôi của anh, chỉ thấy được đôi chân của con người dưới bộ đồ rộng thùng thình của anh thôi.

“A Trí!” Đào Sơ chỉ vào đôi chân của anh, cô mở to hai mắt nhìn anh chăm chú, nhìn là biết đang ngạc nhiên đến độ nào.

Thẩm Ngọc Trí luôn chú ý đến từng cử chỉ và biểu cảm trên mặt cô, gương mặt hơi nhợt nhạt của anh thấp thoáng ý cười, cặp mắt sáng trong đong đầy những vì sao lấp lánh, hơi nước trong đôi mắt ấy phản chiếu gương mặt của người con gái trước mặt mình.

“Anh có thể biến đuôi của mình thành chân được ư?” Đào Sơ thò mặt lại gần, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn anh.

Cô cảm thấy hơi khó tin nên bò dậy quay sang vén một góc áo của anh lên.

Trên đôi chân ấy, Đào Sơ lờ mờ nhìn thấy những vảy rồng màu bạc đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Thẩm Ngọc Trí nhìn tấm lưng thon thả của cô, chợt ngẩn ngơ.

Hơn nghìn năm trước đây từng có một cô gái nhỏ đứng trên bức tường thành cao cao í ới gọi anh, “Đại nhân, đại nhân…”

Anh nhớ lúc ấy cô đang khóc.

“Sao em không chạy?” Cách nguồn sáng không thấy rõ hình dáng của nhau kia, anh từng hỏi cô như vậy.

“Em tin đại nhân.” Cô từng trả lời một cách chắc chắn như thế, giọng nói ấy nhỏ yếu đáng thương thắm đượm sự run rẩy nghẹn ngào.

Ngày hôm đó hàng chục triệu người trong tòa thành đổ nát ấy đã phụ lòng anh.

Chỉ có cô nói tin anh.

Cũng kể từ khi ấy anh bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên ròng rã sáu nghìn năm liền.

Anh sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ ai nữa, và cũng sẽ không làm thần minh nhân từ gì đó nữa.

Anh là con rồng xấu xa bị chính tay đế quân Sùng Lam giới Cửu Thiên cầm tù trong Trường Cực Uyên, nếu đã như thế thì anh làm con rồng hung ác luôn vậy.

Phàm nhân như con kiến.

Thế gian này xấu xí vô cùng.

Nhưng, ngoại trừ em ra.

*

Kể từ khi Thẩm Ngọc Trí có thể biến đuôi rồng nổi bật của mình thành chân người thì sự phụ thuộc vào nước của anh đã giảm đi đáng kể, không cần phải ngâm mình trong bồn tắm trong thời gian dài nữa.

Vậy nên đến mỗi đêm Thẩm Ngọc Trí cũng không cần phải ngủ trong bồn tắm nữa.

Phòng tắm ở nhà vốn đã nhỏ, bồn tắm cũng không lớn lắm, mỗi lần tắm là anh chẳng thể duỗi thẳng đuôi rồng của mình ra được, nhưng bây giờ chuyện này đã không còn là vấn đề nữa.

Đào Sơ sửa chữa lại căn phòng kế bên phòng ngủ của mình, định cho anh ở đó. 

Đào Sơ rất vui vì cuối cùng Thẩm Ngọc Trí cũng biến ra được một đôi chân người để đi lại bình thường, vì chuyện này nên cô cắn răng nhịn đau đập con heo đất của mình, người con gái đếm đếm thì thấy gần một nghìn tệ.

*1000 tệ khoảng 3 triệu 4 VND

Cô có tổng cộng ba con heo đất, đó là tiền tiết kiệm từ khi còn nhỏ của cô.

Dù là tiền lì xì tết hay là tiền tiêu vặt mà lúc ông bà nội còn khỏe cho cô thì cô đều giữ lại một phần để nhét heo.

Hôm nay là thứ bảy nên không phải đi học, Đào Sơ nhét một nghìn tệ vào chiếc ví hình dưa dấu nhỏ của mình, sau đó cô phấn khởi nắm lấy tay áo của Thẩm Ngọc Trí đang ngồi trên ghế sô pha, “A Trí ơi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”

Từ khi đến đây thì cũng lâu lắm rồi anh chưa ra ngoài.

Thấy anh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Đào Sơ nhanh chóng chạy về phía căn phòng mà ông bà cô từng ở trước đây.

Cô lục lọi tủ quần áo hồi lâu mới tìm được một chiếc áo sơ mi và chiếc quần dài mà ông nội cô đã mặc khi còn trẻ.

Quần áo thuộc kiểu ngày xưa, chiếc áo sơ mi vốn dĩ màu trắng cũng hơi ố vàng do để quá lâu rồi.

“Đành mặc tạm thôi vậy… .” Đào Sơ phồng má lẩm bẩm.

Người con gái ôm quần áo ra ngoài phòng khách đi lại trước mặt Thẩm Ngọc Trí, ngập ngừng đưa đồ cho anh: “A Trí ơi, anh mặc tạm cái này trước được không?”

Thẩm Ngọc Trí đang ngồi trên ghế sofa nghe thế thì đặt máy tính bảng trong tay xuống, Đào Sơ len lén nhìn màn hình, phút chốc sững sờ.

Thế mà là… Game Anipop?

A Trí chơi trò này á?

Tới lúc Thẩm Ngọc Trí cầm lấy quần áo cô mới sực tỉnh lại.

Mà lúc này anh đã đứng trước mặt cô rồi, Đào Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh thì bấy giờ mới nhận ra khi anh đứng thẳng lên như con người thì trông rất cao cáo.

Cao khoảng 1m87.

Có lẽ thấy Đào Sơ đang ngớ ra nên Thẩm Ngọc Trí giơ tay xoa đầu cô, cặp mắt màu trà ấy đong đầy sự dịu dàng lấp lánh như ánh sao, anh hơi cúi xuống tiến gần về phía cô, chân mày cong cong lên trông hòa nhã vô cùng.

Sau đó người con gái thấy anh từ tốn tháo chiếc nhẫn bạc có khắc tên anh trên ngón trỏ tay trái ra đeo vào ngón trỏ của cô. Ngón tay của cô thon hơn ngón tay của anh rất nhiều, khi anh đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ của cô trông có vẻ hơi to.

Nhưng giây sau ánh sáng vàng nhạt chợt tỏa ra giữa các ngón tay của anh, chiếc nhẫn ngay lập tức thu nhỏ lại thành kích cỡ phù hợp với tay cô.

Anh cong môi ngước mắt lên chăm chú nhìn gương mặt ngơ ngác của người con gái trước mặt mình, đôi mắt anh bỗng dưng xao động, ngón tay hơi giật giật cuối cùng không dằn lòng nỗi nên giơ tay lên nựng nựng mặt cô.

Lúc buông tay ra trên đầu ngón tay vẫn còn vương lại cảm giác mềm mịn non nớt trên gò má ấy, anh không kìm được vuốt v e ngón tay mình, đôi mắt hơi cụp xuống khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.

Hồi sau anh quay lại cầm lấy quần áo trên ghế sofa đi vòng qua cô thong dong nhã nhặn đi về phía phòng mình. Đào Sơ vô thức chạm vào chỗ vừa bị anh nựng, cô cắn môi cảm thấy trái tim mình chộn rộn như mớ bong bóng nước đang vỡ tung tóe toả ra vị ngọt nhè nhẹ mê ly.

Lúc cô nhìn xuống chiếc nhẫn ở ngón trỏ trên tay phải của mình thì bấy giờ mới nhận ra chiếc nhẫn đã biến mất từ lúc nào không hay, giờ chỉ còn lại dấu vết màu bạc mờ nhạt thôi.

Lời của tác giả:

Đào Sơ: Cầm chặt số tiền ít ỏi này đi mua đồ cho A Trí thoioiiiiii!

Bình Luận (0)
Comment