Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 11

Già Nghệ cảm thấy mình ngủ một giấc này thật lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi, sắc trời hơi tối. Cô chật vật đứng dậy cầm điện thoại di động trên mặt bàn, nhìn thời gian đã gần 10 giờ. Một giờ trước, anh Ngạn đã gửi một tin nhắn trong nhóm nói rằng những người bạn trẻ thức dậy rồi có thể xuống lầu ăn sáng. Già Nghệ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, đặt điện thoại xuống lại ngã lên giường.

Chất lượng rượu không tồi, Già Nghệ không bị đau đầu nhưng cô vẫn cảm thấy mệt mỏi vì say rượu. Chờ khi ý thức dần được khôi phục, Già Nghệ đột nhiên nhớ tới tối hôm qua hình như Liêu Kiêu Lâm đưa cô về phòng. Cô nhìn cơ thể mình, áo tắm đã bị bung ra, bộ ngực lộ ra ngoài, phần dưới chỉ mặc mảnh mỏng ngắn cũn cỡn, gần như ngủ khỏa thân cả đêm. Già Nghệ ảo não lấy tay che mặt, còn chưa kịp thể hiện mặt tốt nhất của mình thì vẻ say rượu túng quẫn đã phơi bày ra trước mặt anh.

Già Nghệ thầm cầu nguyện trong lòng, mong sao đêm qua cô không có làm việc ngu ngốc khác trước mặt Liêu Kiêu Lâm, uống rượu làm hại người à nha.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, Già Nghệ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Giang Từ, Già Nghệ buộc chặt áo choàng tắm, đứng dậy mở cửa.

Giang Từ dựa người vào cửa, Già Nghệ kéo cửa ra, cơ thể Giang Từ mất đi chỗ chống đỡ, bất ngờ không kịp chuẩn bị ngã về phía trước, trực tiếp ngã trên thảm. “A!” Giang Từ kêu lên một tiếng đau đớn, Già Nghệ nhanh chóng đỡ cậu dậy.

Cả hai đều hơi mệt nên ngồi xuống luôn tấm thảm cạnh cửa.

Giang Từ tỉnh ngủ gãi mái tóc như ổ gà, rầu rĩ nói: “Tối hôm qua về phòng như nào mình còn không biết, mình chỉ uống hai ly thôi, rượu này nồng độ cao quá.”

Già Nghệ tựa đầu vào đầu gối uốn cong và nói: “Vốn dĩ tựu lượng của cậu rất bình thường.”

Một lúc sau, bụng của Giang Từ réo lên, cậu dùng đầu gối chạm vào cánh tay Già Nghệ, nói: “Cậu có đói không? Tự dưng mình đói quá, chúng ta xuống ăn chút gì đi.” Già Nghệ ngẩng đầu lên, gật đầu, đáp: “Mình muốn rửa mặt trước, chờ mình một lúc.”

Lúc xuống lầu, trong đại sảnh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có người phục vụ đang lau sàn, nhìn thấy hai người bọn họ, mỉm cười tiến đến hướng dẫn: “Những vị khách khác đang dùng bữa ở khu buffet, lối đi bên này.”

Bước vào nhà ăn, cô nhìn thấy Liêu Kiêu Lâm, Liêu Khả Nhiên và anh Ngạn đang ngồi dùng bữa trên một chiếc bàn dài, trước mặt mỗi người có vài đĩa thức ăn, đồ ăn trên bàn đã ăn gần hết. Liêu Kiêu Lâm và anh Ngạn dường như đang thảo luận điều gì đó, đầu hai người ghé sát vào nhau và nói rất nhanh. Liêu Khả Nhiên ở bên cạnh đang bưng sữa bò định uống thì nhìn thấy hai người bước vào nhà ăn, vui vẻ vẫy tay với họ. Liêu Kiêu Lâm cũng quay ra nhìn về phía bọn họ, nhận thấy được ánh mặt của người đàn ông, Già Nghệ hơi xấu hổ, ánh mắt né tránh, cố ý không nhìn về phía anh.

Liêu Kiêu Lâm cau mày, lo lắng có phải cô gái nhỏ nhớ lại chuyện tối qua hay không, mong sao sẽ không dọa cô ấy sợ.

Bữa sáng là tự chọn, Già Nghệ lấy một miếng bánh mì nướng kiểu Pháp, một miếng trắng tráng pho mát nhỏ, vài miếng trái cây thanh ngọt và một ly sữa bò rồi qua lại bàn ăn, vừa chậm rãi nhai thức ăn vừa nghe những người khác nói chuyện.

Hóa ra Liêu Kiêu Lâm và anh Ngạn đang bàn bạc kế hoạch khai trương Egg vào tháng sau, anh Ngạn và Liêu Khả Nhiên cơ bản đã chốt kế hoạch rồi. Nhóm khách hàng mục tiêu của khu suối nước nóng là giới thượng lưu nên không đặt nặng phần quảng cáo trên các phương tiện phát trực tuyến thông thường mà sẽ tìm một ít nhân viên có kinh nghiệm trải nghiệm phù hợp để tiến hành đánh giá và quảng bá. Mặc dù phong cách của suối nước nóng cổ xưa, tao nhã nhưng những vị khách đến đây đều đã quen với cuộc sống nhanh và tiện lợi ở thành thị. Vì vậy, Liêu Kiêu Lâm yêu cầu đưa đội kỹ thuật do anh thành lập đến để nâng cấp lại một số cơ sở vật chất của khu suối nước nóng để việc nghỉ ngơi của du khách ở đây cảm thấy thuận tiện và thoải mái nhất có thể.

Liêu Kiêu Lâm giới thiệu rất nhiều phương án nâng cấp kỹ thuật, anh Ngạn nghe rất nghiêm túc, có lẽ Liêu Kiêu vẫn còn mơ hồ sau khi say rượu. Cô tựa đầu vào người anh và lắng nghe cuộc thảo luận giữa hai người, đồng thời nhét những quả mâm xôi chua ngọt vào trong miệng.

Cửa sổ to lớn sát mắt đất lộ ra cảnh sắc mờ ảo bên ngoài, mưa vẫn đang rơi tí tách trong lòng đất, rơi trên phiến đá, lá cây và khe suối tạo nên tiếng động trắng xóa tuyệt vời, không gian trong phòng cũng rất ấm áp thoải mái.

Già Nghệ yên lặng ăn bữa sáng, Giang Từ ăn no xong cũng chậm rãi hồi phục sức lực, bắt đầu trò chuyện với Già Nghệ.

“Lần trước cậu nói tháng sau sẽ tham gia tiệc tối mừng người mới ở trường đúng không?” Giang Từ gắp một miếng dưa Hami, nói xong nhét vào trong miệng.

Già Nghệ gật đầu, thở dài nói: “Ừ, mình đã bỏ múa ba lê nhiều năm, sau buổi luyện tập đầu tiên, mình cảm thấy ngón chân của mình như sắp phế mất vậy.”

Giang Từ vỗ vai cô nói: “Không sao hết, trước kia cậu nhảy giỏi như vậy, lần này chắc chắn cũng sẽ ổn.” Sau đó lại nói: “Mình tham gia cả thi vấn đáp của cuộc thi thiết kế logo kia, nếu vượt qua vòng sơ tuyển, khoảng chừng tháng sau mình sẽ đến Lạc Thành làm hiện trường triển lãm, cũng không biết có thể đi xem buổi biểu diễn của cậu được hay không.”

Già Nghệ vội vàng an ủi nói: “Không sao, cuộc thi quan trọng hơn, cậu giỏi như vậy chắc chắn sẽ được đi. Trường học cũng sẽ bố trí cho người quay lại buổi biểu diễn, nếu như cậu muốn xem, mình có thể gửi cho cậu.”

Giang Từ nghe xong cười tươi như hoa nói: “Nghe ổn nha, mình nhất định sẽ xem, biểu diễn thật tốt nhé.”

Khoảng 12 giờ, những người khác cũng lần lượt xuống lầu, phòng bếp đổi một lượt thực đơn mới, mọi người vừa ăn những món ngon vừa chậm rãi trò chuyện.

Vốn dĩ ban đầu định quay trở lại thành phố sau khi ăn trưa xong nhưng bọn họ lại tạm thời quyết định ghé thăm khu vực lửa trại mới được xây dựng trên đỉnh núi. Bên ngoài trời vẫn mưa, lo lắng đường trơn trượt nên các chàng trai nhanh chóng quyết định tiến đến đó nhìn một lượt, còn các cô gái ở lại trong phòng.

Sau khi các chàng trai xuất phát, Liêu Khả Nhiên mời Già Nghệ và hai cô gái khác đi Spa nhưng Già Nghệ không muốn thay thêm quần áo nữa nên cô cẩn thận hỏi Liêu Khả Nhiên xem mình có thể đến khu ăn uống thủ công để làm món tráng miệng có được không.

Liêu Khả Nhiên nhìn Già Nghệ đầy cưng chiều và nói: “Khu này là chuẩn bị cho các bạn nhỏ, đương nhiên bé con Già Nghệ có thể đi.” Già Nghệ ngượng ngùng cười với họ.

Già Nghệ rất thích tất cả các món tráng miệng nhưng vì tập múa ba lê từ nhỏ nên để giữ dáng, mẹ luôn không cho Già Nghệ ăn quá nhiều. Nhưng trước kia, sau cả ngày tập múa ba lê vào thứ bảy hàng tuần, ba đến đón bé Già Nghệ tan học sẽ luôn đưa Già Nghệ đến quán cà phê bên cạnh Cung Thiếu Nhi và gọi hai phần bánh tart trứng, một phần Tiramisu và một chén kem rực rỡ. Sau đó, ba sẽ gọi cho mình một ly cà phê, nhìn con gái nhỏ ăn ngấu nghiến chiếc bánh kem, còn dính đầy bơ trên mặt. Đây là một phần ký ức tuổi thơ tươi đẹp của Già Nghệ nhưng tiếc rằng mọi thứ sẽ không bao giờ được tái hiện lại nữa.

Khu vực ăn uống sắp xếp cho Già Nghệ một giáo viên hướng dẫn và trên bàn ăn lớn được bày nhiều máy móc với các tài liệu khác nhau. Già Nghệ muốn làm một chiếc bánh chanh, ở Crystal có bán các loại bánh này. Già Nghệ đã ăn thử một lần, đế bánh và lớp kem có vị chua chua ngọt ngọt của chanh, kết hợp với bánh quy đập nát thì hương vị trở nên tươi mát, các lớp mịn màng, hơn nữa bánh cũng không quá ngọt, rất nhiều chàng trai cũng sẽ gọi một phần. Già Nghệ cẩn thận làm theo từng bước giáo viên dạy, mặc dù Crystal cũng làm bánh nướng xốp cho bánh crepe nhưng phần lớn bánh kem trong thực đơn đều do các nhà cung cấp món tráng miệng chuyên nghiệp của Ý ở bên ngoài phân phối. Vì vậy, cũng có thể nói, đây hoàn toàn là một trải nghiệm mới mẻ đối với Già Nghệ.

Vừa làm bánh xong đã nghe thấy tiếng của mấy chàng trai nói chuyện ngoài cửa, mọi người về phòng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra về. Ngoài Già Nghệ và Giang Từ, cô gái cao lớn cũng lên xe của Liêu Kiêu Lâm, cô ấy tình cờ sống gần trường Đại học Khoa học và Công nghệ nên đã sắp xếp Liêu Kiêu Lâm tiện đường đưa cô ấy về.

Sau khi ra cửa, cô nàng rất tự nhiên mà chen vào ghế phụ, Giang Từ và Già Nghệ ngồi ở hàng ghế sau. Suốt dọc đường đi, cô nàng ngồi trên ghế phụ vô cùng nhiệt tình tám chuyện với Liêu Kiêu Lâm. Bố mẹ cô ta cũng là bác sĩ, sau khi biết được Liêu Kiêu Lâm đang thực hiện một dự án chữa bệnh tiện lợi về y tế, cô ta đã rất kích động nói với anh để tìm hiểu về tình hình và cũng hỏi thêm cuộc sống thường ngày của Liêu Kiêu Lâm ở Chicago. Nhắc tới bản thân học nghiên cứu sinh ở nước Mỹ thường xuyên đi đến Đại học Chicago để giao lưu học hỏi, cô ta nói rằng

thật tiếc vì hồi đó chưa quen biết nhau, nếu không đã có thể dẫn đường mang cô ta đi chơi khắp nơi.

Bản thân Liêu Kiêu Lâm cũng không nói nhiều lắm, bấy giờ chỉ nhàn nhạt đáp lại nhưng cô nàng không hề để tâm, suốt quá trình tìm đủ loại chủ đề ngay cả Giang Từ hay nói nói cũng không chen được vào mấy câu, Già Nghệ lại càng giống người vô hình hơn.

Già Nghệ nghe cô nàng nói bản thân và Liêu Kiêu Lâm trải qua rất nhiều trải nghiệm giống nhau, đột điện cảm thấy ngực có chút thắt lại, quay đầu hướng ra cửa sổ định phân tán sự chú ý. Trên đường, Giang Từ thỉnh thoảng nhìn về phía cô nhưng Già Nghệ cảm thấy trong lòng hơi bực bội nên cũng không đáp lại quá nhiều.

Trước khi xuống xe, Giang Từ quan tâm Già Nghệ nói: “Buổi tối trở về nhớ ăn cái gì nha.” Già Nghệ chạm cánh tay cậu đáp lại: “Mình biết rồi.” Sau khi xem xong hành động của họ, cô nàng ngồi hàng trước nói với giọng điệu khoa trương: “Hai người các em yêu thương nhau quá, trước kia chị còn tưởng rằng em là bạn gái của Giang Từ cơ.”

Qua kính chiếu hậu, Liêu Kiêu Lâm thấy cô gái nhỏ chỉ mỉm cười lắc đầu rồi tiếp tục quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Xe dừng lại ở lề đường đối diện trường Đại học Khoa học và Kĩ thuật, cô nàng cao ráo kia sống ở tiểu khu bên cạnh, cô ta xin số điện thoại của Liêu Kiêu Lâm và vui vẻ nói với anh rằng lần sau sẽ hẹn nhau đi chơi.

Già Nghệ cũng cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưng Liêu Kiêu Lâm đã ngăn cô lại, nói: “Em ở lại, anh sẽ đưa em vào.” Cô nàng vừa xuống xe hơi ngạc nhiên nhưng cô ta lập tực khôi phục vẻ mặt cười tươi: “Vậy thì em về trước đây, nhớ giữ liên lạc nha,” lại vẫy tay với Già Nghệ ở hàng sau nói, “Tạm biệt, em gái Già Nghệ.”

Về đến dưới lầu ký túc xá, Liêu Kiêu Lâm quay đầu nói với Già Nghệ: “Buổi tối anh phải về nhà ăn cơm, đã gần 5 giờ rồi, em nhớ tự mình ra ngoài ăn chút gì nhé.”

Nhìn Già Nghệ bước vào ký túc xá, Liêu Kiêu Lâm đang định lùi xe rời đi thì nhìn thấy cô gái nhỏ đột nhiên chạy lại. Liêu Kiêu nhìn về hàng ghế phía sau, cho rằng Già Nghệ đánh rơi thứ gì đó.

Già Nghệ nghiêng người đến bên cửa sổ lái xe, đưa chiếc bánh kem được đóng gói tinh xảo cho Liêu Kiêu Lâm, hơi thở có chút hổn hển nói: “Chiều nay em làm ở khu suối nước nói, muốn đưa cho anh để nhận lỗi.”

Liêu Kiêu Lâm hơi hoang màng mà hỏi: “Tại sao em muốn xin lỗi anh?”

Già Nghệ cúi đầu, khẽ nói: “Tối hôm qua em uống say, hẳn là đã gây cho anh rất nhiều phiền phức, em xin lỗi.”

Liêu Kiêu Lâm đột nhiên cảm thấy sao trên đời này lại có cô bé dễ thương đến như vậy, anh không nhịn được đưa tay lên sờ đầu cô nói: “Không có nha, lúc uống say Già Nghệ rất nghe lời.”

Già Nghệ kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.

Liêu Kiêu Lâm đưa tay nhận lấy chiếc bánh kem trong tay cô nói: “Nhưng chiếc bánh kem này là đặc biệt làm cho anh sao?”

Già Nghệ nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, bánh em làm là bánh kem chanh, sẽ không ngọt lắm đâu.”

Liêu Kiêu Lâm vui vẻ nói: “Vậy thì anh sẽ nhận, cảm ơn Già Nghệ.” Danh: Ô, mọi khi Tiểu Thất cơ mà sao bây giờ Già Nghệ rồi!!!

Cô gái nở một nụ cười rạng rỡ, lùi lại vài bước, vẫy tay với Liêu Kiêu Lâm và nói: “Cảm ơn anh Kiêu đã đưa em đi chơi, tạm biệt anh Kiêu.”

Buổi tối, Già Nghệ đang chuẩn bị bài cho tiết học ngày mai, cô nhận được tin nhắn của Liêu Kiêu Lâm: “Bánh kem rất ngon.”

Già Nghệ đột nhiên cảm thấy đêm nay nhất định sẽ có thể mơ một một giấc mơ đẹp.
Bình Luận (0)
Comment